LỖI THIẾU SÓT TAI HẠI thái san
thaisan 13.05.2009 22:03:02 (permalink)
LỖI THIẾU SÓT TAI HẠI
thái san
 
 
 
Bước đến vùng Cái Lái danh tiếng xưa gần Sài gòn mà ngậm ngùi cho số phận của vùng vừa danh lam thắng cảnh vừa một vùng cây xanh lá phổi của khu SG văn vật của những món ăn nổi tiếng, nay biến như khu công nghiệp bừa bãi chẳng ra sao cả. Nhưng nhớ đừng chữa cháy là đang phát triển hay triển khai gì đó nhé.
Đến đây nhớ đến Văn ngọc Điệp cô gái xinh tươi của Sáng, bạn thân…
 
Kỷ niệm ngày đó qua rồi, chỉ còn lại những vụn vỡ của thời gian và những hình thái gần như là giẫy chết của một thời hoàng son nào đó, có lẽ chỉ vì cũng như bên cạnh bàn ăn thịnh soạn nhưng không gian tối ám một điều gì như muốn trối trăn với bao người rằng có một điều gì uẩn chất chưa thổ lộ. Sáng nói như muốn không rõ khi Lê Nam vừa bước ra ngoài hiên cạnh sađứng sát vào chiếc xe của một bạn sỹ quan đang đậu sửa cái fermerture nói:
-Lê Châu muốn được diện kiến anh mấy lần nhưng Nam chưa cho phép, sợ nó mê mẩn cậu mất mà cậu thuộc hàng không phải giai cấp mà chúng muốn. Lê Đào nói như muốn kề lể với tôi:
-Nhưng chắc tư tưởng Nam thiển cận như vậy sao đó, trong này có sự bất bình đẳng gì đó.
-Bố Châu cũng muốn gặp bạn nhưng Nam chưa muốn cho cậu vào diện kiến ông via.
-Hãnh diện thế ư. Làm sao quên được No- bốn trăm chín chín Trần qúy Cáp SG. Tôi nói:
-Bố hắn chẳng học bao nhiêu khi tôi vừa chỉ mới năm hai dược mà bố Nam chưa xong nha sỹ, và cái khổ là tôi biết và chỉ thế thôi.
Sáng nhìn thật kỹ vào mặt tôi vừa như an ủi, vừa như thử thách tôi, tôi và Sáng vẫn lặng thinh, miệng cười mĩm chi nhưng sau đó hắn chửi rủa:
-Ít ra thì chúng cũng nên làm cái bảng hướng dẫn cho khu vực chứ mù tịt thế này ảnh hưởng đến du khách đến du lịch không ít.
-Anh thấy chúng lúng túng không nào.
-Bạn hay xoi mói chúng chi dậy.
-Không lẽ đúng ra chỉ là mấy cái bảng hướng dẫn mà thôi ư?
-Ừ chỉ có thế nhưng lúng túng thế nào mà chúng cũng chẳng hiểu nữa.
-Nghĩa là ai cũng thế khi đi du ngoạn nên biết rõ mình đi đâu tới đâu và sẽ còn hướng đến chỗ nào, đây mù tịt dù rằng những nơi đây khi xưa với dấu chân xưa của chúng tôi vẫn còn hình như in kỹ trên từng cây số, thế mà nay mù tịt, chẳng biết đâu mà rờ, như vậy những người xa lạ chẳng thể hấp dẫn được ai thêm nữa. Lúng túng thế nào mà chiếc xe lọt hẳn vào cảng khu toàn những container cao chất ngất đầu người, lối đi chằng chịt đường đất đỏ không bảng hướng dẫn, mà thực tế nơi đây cũng quen thuộc chứ chẳng xa lạ chi dù chỉ một chút. Vui nhìn thẳng vào mắt anh hai nói như nửa đùa nửa thật:
-Gần như trở về nơi chiến địa xưa kia hả cậu.
-Tất nhiên cũng có cái hay của nó chứ.

-Đúng nhưng sao những thiếu sót tai hại đến mù mờ chẳng biết đầu mà sờ thế này cũng đến chán.
-Chắc anh phải kiếm lấy một ông xe ôm mà nhờ vả mất chút tiền còm mà thôi, chứ để tiền đầy bóp chi zậy.
Chiều đến hẳn rồi chúng tôi mới bước chân đến ngã tư Bình chánh.  Lối này, đi thẳng phía nam là thể đi về hướng Nhơn trạch Long thành, tức nam Sài gòn, mùi gió hướng đông nam bay về thoảng nghe mùi của chất xả củ mỳ  đã chế biến hôi bốc lên. Tôi tự hỏi:
-Thế thì sông Thị vải chắc cũng gần đâu đây, và đúng như vậy cô bạn ngay cạnh nói như nguyền rủa:
-Vậy anh chưa nghe nói về những ô nhiễm thời đại này ư sao?
-Biết để làm chi người đẹp, càng làm cho lòng không thanh thản thêm chứ gì.
-Nhưng ít ra cũng hiểu thêm bọn chúng lúng túng giải quyết thế nào cho dân chứ nị.
 
Đúng như vậy cho đến cuối tháng ba hai lẻ chín vẫn còn đang lúng túng trên đài RTV giải thích lại những câu chuyện cũ mẻm về VEDAN.
Nhìn và nghe nàng nói mà chưa nhìn rõ mặt có thể một người nào sẽ nghĩ về một thời kỳ xa xưa nào đó có những nàng tiên cá và Elysée đang diễn thuyết của những đảo hoang của khu vùng ả rập xưa kia, cùng đoàn chiến binh Hy lạp tiến tới thành Troa với con ngựa gỗ.
Nhưng hôm nay vào đề câu chuyện mới thức tỉnh người Sáng với Điệp. Cái dở nhất trong cuộc picnic là chưa chuẩn bị kỹ, chưa ai thuộc lại và nhận ra những đoạn đường này, dù trước đây đã từng nằm gai nếm mật bên nhau nơi chốn này, nhất là Sáng, Đào gần như cận vệ vừa theo vui vừa muốn tạo phong cách nhưng từ lâu bọn này thường gọi là “con gà con”.
Đào cũng chẳng hề phản kháng dù chỉ đôi chút. Chính cái hay của Đào là đó. Nhiều khi giận hắn muốn chết nhưng suy ra như thế lại quay qua thản nhiên bên nhau như mọi lần nào.
Chỗ đường và khu đất tuyệt đẹp nay biến thành khu cảng của thương vụ. Thực tế là tốt nhưng không đẹp. Tiền nhiều nhưng đường phố vẫn bụi mù trời vì qua lại, ra vô. Đây là những thiếu sót tai hại cho du khách. Và thực vậy họ cũng chỉ muốn và đã đến một lần rồi thôi.
Ai cũng có thể biết bản án sơ thẩm được xét lại v/v tám giáo dân xứ Thái hà Hà nội, vẫn như cũ và đúng vậy vài sáng ngày thứ sáu ngày hăm bảy tháng ba hai không không chín tái khẳng định tính chất vô luật pháp của nhà nước tự tạo chẳng khác chi “xã hội chủ nghĩa đen”, nên cũng chẳng dám nói thêm chi cho nhiều và phí phạn lời nói.
Cái này thật tai hại dù rằng chẳng chỉ riêng gì nhà nước Việt nam chỉ thế mà những nước khác vẫn cũng theo đà tiến hóa như vậy chẳng biết rồi đây khi đã thỏa mãn con đầu đàn họ sẽ đạt tới mức cảnh giới như thế nào ta chờ coi.
Tôi quay ra nói với Đào và Sáng:
-Nam chính những tưởng chỉ mình dòng dõi quý tộc. Để thể hiện điều đó chính Nam quay chiếc xe mercedes ngay giữa phố quặptay lái tống ga và đuôi xe đập ngay vô tường cũng may quá không trúng người quý tộc mà trúng ngay bà bán vé số, cũng chỉ gẫy hai cái răng cửa, và đưa ngay cho bà hai trăm nghìn. Hồi đó là to lắm đó, cái ông xách cặp táp rao nhổ răng chỉ mất nghìn rưởi thôi đấy. Chợt một tiếng nói con gái ngay cạnh làm tôi giựt mình:
-Anh thái san đó hà. Tôi sững sờ tuy vậy cũng quay qua nhìn kỹ từ đầu đến chân và thẳng vào mắt cô gái:
-Cần gì không, tôi đây.
-Sao anh trốn Châu xấu quá hà.
-Ai nói?
-Ba và anh hai Nam.
-Mấy anh cù lần nói ư, ai trốn chi cho khổ.
-Đây nè anh hỏi Đào đi.
-Đào nàm thao dém nói hí.
-Thì bây giờ trước mẹt anh nàm cho em zừa lòng chứ.
-Yes.
-Lề Đào nèo, lại đây biễu.
-Anh thấy không trên đường phố Việt thường gặp những che chắn bằng tôn đóng kín. Có thể chính đây là những thiếu sót tai hại nhất trong thời kỳ xe cộ chính các xếp cho phép tuôn vào VN nhiều. Anh thấy chửa? Tôi nói to:
-Dân chúng thường gọi là những lô cốt, tôi thử hỏi nó đã chiếm bao nhiêu không gian đi lại và dùng vào nhiều việc khác hay nhanh hơn.
Làm gì, đào gì phải dứt khoát, lề mề, chậm để kiếm cớ bỏ túi. Bạn hãy ra đường mà coi nhất là đường về lối đồng trường khu miền đông nam bộ, cớ xì rợp trời các cờ treo khắp các cột điện tính ra cả tiền tỷ chứ chẳng chơi. Những thiếu sót này là gì, có phải hành động thiếu kiểm soát hay không, trên định cùng nhau chi phí để còn rộng đường bỏ túi về nhà đã đỡ cho cán bộ công nhân viên còn thuận đường sa đọa, còn thời gian đi karaoke, càfê ôm có mùi vị khác mới hăng say công việc.
Tôi tự nghĩ có khi là điềm báo trước của sự sẽ ra đi chăng.
-Nói đến chuyện này mà phát khùng, dân chúng nhờ giấy tờ sợ nhất là đòi vòi tiền và như  những câu chuyện vô bổ trên. Có lẽ họ cũng muốn cho chóng phá thối để mau thay đổi.
Thực ra dân chúng cũng đã quá bất mãn với mọi chuyện sau biến cố bảy lăm, tuy nhiên trong thế họ cũng chẳng muốn chịu đựng hơn, mà bản thân cũng biết ngán đến tận cổ cách sống vô nhân của chế độ, miệng nói khác và tay làm lại khác. Với bản chất người dân chẳng muốn khi không chịu đựng cách bị trị.
Nhưng lúng túng chẳng biết cách thay đổi, chỉ để tự nhiên việc gì đến sẽ đến. Kể cả cho đến ngày nay Vedan chính thức “gọi là dấu chữ bồi thường thành hỗ trợ” thiệt hại cho người nông dân. Khoảng hai mươi triệu cho ba tỉnh ĐN, BRVT, SG. chia ra.
Và chẳng đến được tay người nông dân khi nào kể cả những món tiền bé nhỏ như sợi tóc dành cho dân chúng ăn tết cũng chẳng đến được.
Đó chính là những thiếu sót tai hại, làm mất lòng tin vào dân mà chính dân là cốt lõi của bao sự việc.
 
 
thái san
 
 
 
 
 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9