Như trước đây, Legolas lại thức dậy trước, nếu như thật sự là chàng có đi ngủ. "Thức dậy! Thức dậy!" chàng kêu lên. "Bình minh đã hiện đỏ lên rồi. Một cái gì đó đang đợi chúng ta ở bìa rừng. Tốt hay xấu, tôi không biết, nhưng chúng ta đang được gọi đến đấy. Thức dậy nào!"
Những người khác bật dây, và họ gần như khởi hành ngay tức khắc. Miền cao nguyên chậm chạp tiến lại gần họ. Khi họ đến được đấy thì vẫn còn một giờ trước khi chính ngọ: những vách dốc màu xanh đang dần lên từ những đỉnh núi trọc chạy thành một đường về phía Bắc. Đất dưới chân họ khô và có một lớp cỏ ngắn, nhưng có một khoảng đất chìm xuống, rộng khoảng mười dặm, nằm giữa họ và dòng sông đang chảy vào một vùng lau sậy dày. Ngay phía Tây của bờ dốc nằm gần phía nam nhất là một vòng tròn lớn, cỏ bị dày xéo bởi nhiều bước chân dẫm lên. Từ đấy lối đi của bọn orc lại mở rộng ra, hướng về phía bắc dọc theo sườn đồi khô ráo. Aragorn ngừng lại và kiểm tra lối đi một cách kỹ lưỡng.
"Chúng đã nghĩ ngơi ở đây một lúc," ông nói, "nhưng thậm chí cả lối đi bên ngoài vẫn cũ rồi. Tôi sợ là tim anh nói đúng đấy, Legolas ạ: tôi đoán là đã ba lần mười hai tiếng kể từ lúc bọn Orc đang đứng tại nơi mà chúng ta đang đứng ở đây. Nếu chúng vẫn giữ nguyên tốc độ, thì vào lúc hoàng hôn tối hôm qua chúng đã đến biên giới Fangorn rồi."
"Tôi không thể thấy gì ở phía bắc ngoài đám cỏ ướt đang thu lại trong sương mù," Gimli nói. "Chúng ta có thể thấy cánh rừng không, nếu chúng ta có thể leo lên những ngọn đồi?"
"Ở đấy vẫn còn cách đây khá xa," Aragorn nói. "Nếu tôi nhớ đúng, thì những cao nguyên này dài khoảng hơn tám dặm về phía bắc, và rồi hướng về phía tây bắc đến chỗ Entwash, có thể là khoảng mười lăm dặm."
"Được rồi, vậy thì chúng ta tiếp tục đi," Gimli nói. "Chân của tôi quên đi những dặm đường rồi. Chúng sẽ còn sẵn sàng hơn nữa, nếu như tim tôi bớt nặng nền hơn."
Mặt trời đã chìm xuống khi cuối cùng họ đến gần bên bờ cao nguyên. Họ đi suốt nhiều dặm mà không cần nghỉ. Lúc này thì họ đi khá chậm chạp, và lưng Gimli cong xuống. Những Người Lùn rất vững vàng trong lao động và đi đường trường, nhưng những săn đuổi không ngừng nghỉ đã tác động lên ông, và tất cả hy vọng đã tiêu tan trong tim ông. Aragorn bước đằng sau ông, u ám và lặng lẽ, chốc chốc lại cúi xuống để tìm những dấu chân hay dấu vết trên nền đất. Chỉ có Legolas vẫn bước đi nhẹ nhàng như bao giờ, bước chân của chàng vẫn bước đi chẳng để lại dấu vết nào trên nền cỏ; chàng tìm thấy trong món bánh mì của người Elf những chất dinh dưỡng cần thiết, và chàng có thể ngủ, nếu như đó là một giấc ngủ theo cách gọi của Con Người, thả hồn mình trong những giấc mơ của người elf, thậm chí khi chàng vẫn bước đi, mắt mở sáng trong ánh sáng của thế giới vào lúc này.
"Chúng ta hãy lên ngọn đồi xanh đằng kia!" chàng nói. Họ mệt mỏi đi theo chàng, leo lên vách đá dài, cho đến khi họ ra khỏi đỉnh đồi. Đó là một cái đồi tròn trơn nhẵn, tự mọc lên đơn độc, nằm ở góc bắc của cao nguyên. Mặt trời đã lặng và bóng tối của buổi đêm phủ xuống như một tấm màn. Họ đang đơn độc ở trong một thế giới xám không hình dạng và không có dấu hiệu gì để nhận biết hay đo lường. Ở xa phía tây bắc là một vùng tối đen tương phản với ánh sáng đang tắt dần: Rặng Núi Sương Mù và khu rừng dưới chân nó.
"Ở đây hcúng ta không thể thấy gì chỉ dẫn cho chúng ta," Gimli nói. "Được rồi, bây giờ chúng ta phải ngừng lại lần nữa và qua đêm thôi. Lạnh rồi!"
"Cơn gió này thổi từ những màn tuyết phương bắc," Aragorn nói.
"Và trước buổi sáng nó sẽ đến từ phía Đông," Legolas nói. "Nhưng hãy nghĩ ngơi đi nếu ông cần. Nhưng đừng giũ bỏ mọi hy vọng. Chưa biết ngày mai sẽ ra sao đâu. Thường thì những ý nghĩ sáng suốt sẽ đến khi Mặt Trời lên."
"Đã ba lần mặt trời lên trong cuộc hành trình của chúng ta mà chẳng mang đến lời khuyên gì cả," Gimli nói.
Đêm trở nên lạnh hơn. Aragorn và Gimli nằm ngủ say sưa, và mỗi khi sực tỉnh họ đều thấy Legolas đứng bên cạnh họ, hoặc đi tới đi lui, hát nhè nhẹ cho chính mình bằng ngôn ngữ của chàng, và khi chàng hát thì thì những ngôi sao trắng sáng lên trên vùng mái vòm đen phía trên. Đêm đã qua như thế. Họ cùng quan sát bình minh dần lên trên bầu trời, lúc này đã quang đãng chẳng gợn chút mây; cho đến khi cuối cùng mặt trời lên trở lại. Trời mờ nhạt và trong. Gió đang thổi từ phía Đông và tất cả sương mù đã cuộn đi; một vùng đất rộng lớn nằm ảm đạm chung quanh họ trong ánh sáng đắng ngắt.
Họ nhìn thấy gió đang thổi từ phía trước và ở phía đông trên những lãnh địa của Thế giới Rohan mà họ đã thoáng trông thấy từ nhiều ngày trước từ Dòng Sông Vĩ Đại. Cánh rừng đen vùng Fangorn hiện ra ở phía bắc; cách bờ tối của nó khoảng mười dặm, và bờ dốc vươn xa của nó khuất vào trong bầu trời xanh phía xa. Lấp lánh ở phía xa đằng sau chúng, nhưng đang lay động trên một đám mây xám, là phần đầu trắng của Methedras cao vút, ngọn núi cuối cùng của Rặng Núi Sương Mù. Vượt ra khỏi cánh rừng là dòng Entwash đang tuôn chảy đến đón họ, lúc này dòng sông chảy nhanh và hẹp, và bờ của nó chìm sâu xuống. Lối mòn của bọn orc rẽ khỏi vùng cao nguyên và hướng về phía nó.
Với đôi mắt tinh tường, Aragorn dõi theo lối mòn đến bờ sông, và rồi từ con sông trở ngược vào rừng, Aragorn thấy một vùng đen trên màn xanh phía xa, một bóng mờ tối đang chuyển động rất nhanh. Ông phóng mình xuống nền đất và lắng nghe chăm chú. Nhưng Legolas thì đứng cạnh ông, che đôi mắt elf sáng rực bằng bàn tay dài mảnh dẻ của mình, và chàng thấy không phải là một bóng đen, không phải là một vệt mờ, mà là một bóng hình rất nhỏ của những kỵ sĩ, rất nhiều kỵ sĩ, và trên đỉnh những ngọn kích của họ lấp lánh như ánh những ngôi sao xa xăm vượt khỏi ngưỡng trần thế. Xa phía sau họ là một làn khói đen bốc lên thành những đường cuộn mỏng.
Những vùng đất trống rỗng im lặng, Gimli có thể nghe luồng không khí khô cằn đang di chuyển trên cỏ.
"Những kỵ sĩ!" Aragorn kêu lên, đứng dậy. "Có nhiều kỵ sĩ trên những con chiến mã nhanh nhẹn đang hướng về phía chúng ta!"
"Phải," Legolas nói, "Có một trăm lẻ năm người. Tóc họ vàng và kích họ sáng. Người thủ lĩnh của họ rất cao."
Aragorn mỉm cười. "Mắt của người Elf tinh thật," ông nói/
"Không! Các kỵ sĩ không cách xa chúng ta hơn năm dặm," Legolas nói.
"Năm dặm hay một cũng vậy," Gimli nói. "Chúng ta không thể thoát khỏi họ trên đất trống được. Chúng ta sẽ đợi họ ở đây hay tiếp tục đi đường ta?"
"Chúng ta sẽ đợi," Aragorn nói. "Tôi mệt rồi, và cuộc săn đuổi của chúng ta thất bại rồi. hoặc ít nhất là có những kẻ khác đã vượt lên trước chúng ta; những người kỵ sĩ này phi ngược về từ lối mòn của bọn orc. Chúng ta có thể nhận tin tức từ họ."
"Hoặc nhận những lưỡi kích," Gimli nói.
"Có ba cái yên ngựa trống, nhưng tôi không thấy các hobbit," Legolas nói.
"Tôi không cho rằng chúng ta sẽ nghe được tin tốt," Aragorn nói. "Nhưng dù xấu hay tốt gì chúng ta cũng sẽ đợi nó ở đây."
Lúc này ba người bạn đã rời khỏi ngọn đồi, nơi họ có thể dễ bị chú ý trong bầu trời quang, và họ chậm chạp đi xuống bờ dốc phía bắc. Họ ngừng lại một chút dưới chân đồi, và quấn những chiếc áo khoác quanh mình, rồi họ đứng lại bên nhau trên nền cỏ héo tàn. Thời gian chậm chạp và nặng nề trôi đi. Gió rất yếu nhưng xuyên thấy. Gimli tỏ ra bất an.
"Ông nghĩ sao về những kỵ sĩ đó, Aragorn?" ông nói. "Chúng ta ngồi đây chờ đợi một cái chết bất ngờ sao?"
"Tôi đã ở từng ở với họ," Aragorn nói. "Họ kiêu hãnh và ngang bướng, nhưng họ trung thực, họ cao thượng trong suy nghĩ và hành động; họ cứng rắn nhưng không độc ác; họ khôn ngoang như cố chấp, họ không viết những cuốn sách nhưng hát nhiều bài hát, theo kiểu cách của những đứa trẻ của Con Người trước Những Năm Đen Tối. Nhưng tôi không biết điều gì sẽ xảy ra ở đây về sau này, hay những gì trong tâm trí Rohirrim vào lúc này giữa sự phản bội của Saruman và mối đe dọa của Sauron. Từ lâu họ là bạn của mọi người ở Gondor, cho dù họ không thân thuộc với những người ấy. Từ những năm tháng bị lãng quên rất lâu trước đây Eorl Trẻ Tuổi đã mang họ đến phương Bắc, và họ có mối quan hệ họ hàng với Barding miền Thung Lũng, và với Beorning của Rừng, trong số họ vẫn còn nhiều con người cao lớn và xinh đẹp, như các Kỵ Sĩ miền Rohan. Ít nhất họ cũng không yêu bọn Orc."
"Nhưng Gandalf nói rằng có lời đồn rằng họ chịu nộp cống cho Mordor" Gimli nói.
"Tôi không tin điều đó hơn Boromir," Aragorn trả lời.
"Các ông sẽ sớm biết sự thật," Legolas nói, "họ đến gần rồi."
Cuối cùng thì thậm chí cả Gimli cũng có thể nghe tiếng vó ngựa gõ từ xa. Các kỵ sĩ, phóng theo lối mòn, đã rẽ khỏi dòng sông, và đang đến gần cao nguyên. Họ phóng ngựa đi như một làn gió. Bây giờ thì những tiếng kêu rõ và mạnh mẽ đang vang khắp cánh đồng. Thình lình họ tràn đến như một tiếng sét, và kỵ sĩ dẫn đầu đổi hướng, băng qua chân đồi, và dẫn đầu đoàn người trở lại phía nam giữa những vách chắn của cao nguyên. Những người khác phi ngựa theo ông: một hàng dài những con người mặc áo giáp, nhanh nhẹn, sáng chói, nhấp nhô. Những con ngựa của họ có vóc dáng to lớn, mạnh mẽ và cân đối; những tấm áo choàng xám của chúng lấp lánh, những cái đuôi dài của họ bay trong gió, bờm chúng rũ xuống trên những cái cổ kiêu hãnh. Những Con Người đang cưỡi chúng rất tương xứng với chúng: cao lớn và trường túc; tóc họ, màu nâu nhạt, bay tung ra dưới những chiếc mũ trụ nhẹ, và dây viền dài xoã ra phía sau họ; khuôn mặt họ cứng rắn và đẹp đẽ. Trên tay họ là những ngọn kích dài bằng gỗ tần bì, những chiếc khiên sơn vẽ được treo phía lưng họ, những thanh gươm dài giắt trên thắt lưng họ, những lá chắn bóng loáng của bộ áp giáp của họ treo dưới gối họ.
Họ phóng ngựa đến thành từng đôi, và cho dù thỉnh thoảng lại có một một người thúc ngựa lên trước, nhìn thẳng phía trước và chung quanh, họ có vẻ như không nhận ra ba người lạ đang đứng lặng lẽ quan sát họ. Đội quân đã gần như băng qua thì thình lình Aragorn đứng dậy, và gọi lớn.
"Có tin gì từ phương Bắc, hỡi các Kỵ Sĩ của Rohan?"
Với một tốc độ và kỹ năng đáng kinh ngạc, họ thắng những con chiến mã của mình lại, quay vòng và tiến lại thành vòng tròn. Ba người bạn nhanh chóng nhận thấy mình đang ở trong một vòng tròn những kỵ mã đang phi thành vòng tròn, quanh vách dốc ngọn đồi phía sau họ, các kỵ mã cứ phi vòng quanh họ, và càng lúc càng hẹp dần. Aragorn đứng lặng thinh, và hai người bạn ông ngồi yên không chuyển động, không biết là điều gì sẽ xảy ra.
Thình lình những Kỵ Sĩ dừng lại mà không thốt ra một lời nói hay tiếng kêu nào. Một rừng kích chĩa về những người lạ; và một số kỵ mã đã cầm cung ra tay, tên đặt trên dây cung. Rồi một người bước ra, một người cao, cao hơn rất cả những người còn lại; từ mũ trụ của ông một chòm lông bay phất phới như đuôi một con bạch mã vung lên. Ông tiến đến cho đến khi đầu kích của ông còn cách ngực Aragorn khoảng một foot. Aragorn không cử động.
"Các anh là ai, và các anh làm gì trên vùng đất này?" người Kỵ Sĩ hỏi, sử dụng Ngôn Ngữ Chung ở Miền Tây, theo dáng điệu và ngữ âm giống với cách nói của Boromir, Con Người vùng Gondor.
"Tôi được gọi là Người Sải Bước," Aragorn trả lời. "Tôi đến từ phía bắc. Tôi đang săn đuổi bọn Orc."
Người Kỵ Sĩ xuống ngựa mình ngựa. Giao lại ngọn kích cho một người khác đang phi lên và xuống ngựa ở bên mình, ông rút gươm và đứng mặt đối mặt với Aragorn, nhìn ông thật chăm chú, và không phải là không có chút ngạc nhiên. Cuối cùng ông lại nói.
"Trước tiên ta nghĩ rằng chính các anh là bọn Orc," <điên> ông nói; "nhưng bây giờ thì ta thấy rằng không phải vậy. Thật sự các anh chẳng biết nhiều về bọn Orc, nếu như các anh săn đuổi chúng theo cách nào. Chúng rất nhanh và được vũ trang tốt, và chúng rất đông. Các anh sẽ chuyển từ những kẻ săn đuổi sang thành nạn nhân, nếu như các anh đuổi kịp được chúng. Nhưng anh có cái gì lạ lắm, Người Sải Bước." Ông hướng đôi mắt sáng rực của mình về phía người Ranger. "Cái tên mà anh đưa ra không phải là tên của Con Người. Và y phục của anh cũng rất lạ. Anh đến từ đồng cỏ à? Làm cách nào mà anh thoát khỏi tầm nhìn của chúng tôi? Anh là người elf à?"
"Không," Aragorn nói. "Chỉ có một người trong chúng tôi là người Elf, Legolas từ Vương Quốc Rừng ở Mirkwood xa xôi. Nhưng chúng tôi đã băng qua Lothlurien, mang theo quà tặng và sự quý mến của Công Nương cùng với mình."
Người Kỵ Sĩ nhìn họ với một nỗi ngạc nhiên mới, nhưng mắt ông đanh lại.
"Thế ra có một Công Nương ở Khu Rừng Vàng, như những truyền thuyết cổ kể lại!" ông nói. "Họ nói là là rất ít người thoát khỏi lưới của bà ta. Những ngày kỳ lạ thật! Nhưng nếu các anh có được sự quý mến của bà ta, thì có thể các anh cũng là những kẻ giăng lưới và phù thuỷ," Ông đột ngột hướng một cái nhìn lạnh lẽo sang Legolas và Gimli. "Vì sao các anh không nói, những người lặng lẽ?" ông hỏi.
Gimli đứng dậy và đôi chân vững chải của ông dạng ra: tay ông nắm chặt cán rìu, và mắt ông loé lên. "Hãy cho tôi biết tên, người chủ ngựa, và tôi sẽ cho ông biết tên tôi, và còn nhiều thứ khác," ông nói.
"Về việc này," Kỵ Sĩ nói, nhìn xuống Người Lùn, "kẻ lạ mặt nên khai báo tên mình trước. Nhưng tên của tôi là Jomer con trai của Jomund, và tôi được gọi là Nguyên Soái Thứ Ba của Riddermark."
"Vậy thì hỡi Jomer con trai của Jomund, Nguyên Soái Thứ Ba của Riddermark, hãy để Gimli con trai của Người Lùn Gluin cảnh báo ông về những lời lẽ ngu ngốc. Ông đang nói xấu về một điều rất cao đẹp vượt xa khỏi những ý nghĩ của ông, và chỉ có những kẻ kém trí mới thứ lỗi cho ông."
Mắt Jomer loé lên, những Con Người của Rohan thì thầm giận dữ, và thu lại gần, giương kích ra. "Tôi có thể chặt phăng đầu của ông, cùng với râu ria và tất cả những thứ khác đứng cao hơn khỏi mặt đất, thưa Ngài Người Lùn," Jomer nói.
"Ông ta không đứng đơn độc," Legolas nói, giương cung và lắp một mũi tên với đôi tay chuyển động nhanh hơn ánh nhìn. "Anh sẽ chết trước khi đòn đánh của anh giáng xuống."
Jomer nâng gươm lên, và mọi chuyện hẳn sẽ diễn ra rất tồi tệ, nhưng Aragorn đã nhảy vào giữa họ, đưa tay lên. "Xin ông thứ lỗi, Jomer!" ông kêu lên. "Khi ông biết rõ hơn ông sẽ hiểu vì sao mà ông lại khiến các bạn của tôi giận dữ. Chúng tôi không định làm điều xấu với Rohan, hay với bất kỳ người nào ở đây, hay với bất kỳ con người hay ngựa nào. Ông có thể nghe câu chuyện của chúng tôi trước khi ông xuống tay không?"
"Tôi sẽ nghe," Jomer hạ gươm xuống. "Nhưng những kẻ lãng du vào vùng Riddermark nên đủ khôn ngoan để không quá kiêu căng trong những ngày tràn ngập nghi ngờ này. Trước tiên hãy cho tôi biết tên thật của ông."
"Trước tiên hãy cho tôi biết các ông phục vụ ai," Aragorn nói. "Các anh là bạn hay là kẻ thù của Sauron, Chúa Tể Hắc Ám vùng Mordor?"
"Tôi chỉ phục vụ Chúa Tể Đánh Dấu, Vua Thjoden con trai của Thengel," Jomer trả lời. "Chúng tôi không phục vụ cho Quyền Lực của Lãnh Địa Đen Tối ở rất xa, nhưng chúng tôi cũng không gây chiến với ông ta; và nếu các ông đã chạy trốn khỏi ông ta thì tốt nhất các ông nên rời khỏi vùng đất này. Trên tất cả miền biên giới của chúng tôi đều có rắc rối, và chúng tôi đang bị đe doạ; nhưng chúng tôi chỉ mong muốn được tự do, để sống như chúng tôi sống, như ý mình, và không phục vụ chúa tể ngoại bang, dù tốt hay xấu. Chúng tôi chào mừng những khách đến trong những ngày vui vẻ, nhưng vào lúc này thì những người kháck không mời sẽ thấy chúng tôi rất mau chóng và cứng rắn. Nào! Các anh là ai? Các anh phục vụ ai? Ai ra lệnh cho các anh săn đuổi bọn Orc trên lãnh địa của chúng tôi?"
"Tôi không phục vụ ai cả," Aragorn nói, "và tôi chỉ theo đuổi những kẻ phục vụ Sauron trên bất kỳ lãnh địa nào chúng đi tới. Không nhiều Con Người biết đến bọn Orc; và tôi không săn đuổi chúng một cách mù quáng. Bọn Orc mà chúng tôi săn đuổi đã bắt giữa hai người bạn của tôi. Trong tình huống cần kíp như vậy thì một người không ngựa sẽ đi bộ, và anh ta sẽ không rời khỏi lối mòn dưới bất kỳ yêu cầu nào.Và anh ta sẽ không đếm đầu của kẻ thù bằng bất kỳ thứ gì ngoài một thanh gươm. Tôi không phải là không có vũ khí."
Aragorn trút áo khoác. Cái chuôi gươm Elf lấp lánh lên khi ông tóm lấy nó, và ánh sáng của lưỡi Anduril bừng lên như một ánh lửa đột ngột khi ông rút nó ra. "Elendil!" ông kêu lên. "Ta là Aragorn con trai của Arathorn và đang được gọi là Elessar, Elfstone, Dunadan, người thừa kế của Isildur Elendil con trai của Gondor. Đây là Thanh Gươm đã Gãy và đã được rèn lại! Anh sẽ giúp ta hay cản trở ta? Hãy chọn nhanh đi!"
Gimli và Legolas nhìn bạn mình với vẻ kinh ngạc, vì họ chưa thấy ông trong tình trạng như thế bao giờ. Ông dường như lớn vụt lên trong khi Jomer như đang co rút lại; và trên khuôn mặt sống động của ông họ thoáng thấy một dáng vẻ ngắn ngủi của quyền lực và vẻ uy nghi của những vì vua bằng đá. Trong một thoáng đôi mắt của Legolas như thoáng thấy lửa trắng sáng lên trong ánh mày của Aragorn như một vương miện toả sáng.
Jomer bước lùi lại và một vẻ sửng sốt lan trên mặt ông. Đôi mắt kiêu hãnh của ông cụp xuống. "Những ngày này thật là kỳ lạ," ông lầm bẩm. "Những giấc mơ và những truyền thuyết đã mang cuộc sống của chúng tôi vượt ra khỏi những bãi cỏ."
"Hãy nói với tôi, vị lãnh chúa," ông nói. "cái gì đã mang ngài đến đây? Và những lời nói u tối ấy có nghĩa gì? Boromir con trai của Denethor đã ra đi để tìm một câu trả lời suốt một thời gian dài, và con ngựa mà chúng tôi cho ông ấy mượn đã trở về mà không có kỵ sĩ. Các ông mang đến những điều kinh khủng nào từ phương Bắc?"
"Một sự lựa chọn kinh khủng,: Aragorn nói. "Các ông có thể nó với Thioden con trai của Thengel rằng: chiến tranh đang mở rộng trước ông ta, với Sauron hoặc chống lại ông ta. Lúc này không ai có thể sống như họ đã sống, và rất ít người sẽ đến theo tiếng gọi của họ. Nhưng chúng ta sẽ nói về những vấn đề này. Nếu cơ hội cho phép, tôi sẽ tự mình đến gặp đức vua. Bây giờ thì tôi đang rất cần giúp đỡ, và tôi yêu cầu giúp đỡ, hoặc ít nhất là tin tức. Các ông đã nghe rằng chúng tôi đang săn đuổi một đạo quân Orc đã bătý những người bạn của chúng tôi đi. Các ông có thể nói với tôi điều gì?"
"Rằng các ông không cần phải theo đuổi chúng," Jomer nói. "Bọn Orc đã bị tiêu diệt."
"Và các bạn của chúng tôi?"
"Chúng tôi không tìm thấy ai ngoài bọn Orc."
"Nhưng chuyện này thật là kỳ lạ," Aragorn nói. "Các ông đã kiểm tra những kẻ bị giết chưa? Không có xác chết nào ngoài bọn orc à? Dưới con mắt của các ông thì họ chỉ là những đứa trẻ, chẳng mặc giáp trụ gì ngoài những bộ y phục xám."
"Chẳng có người lùn hay đứa trẻ nào cả," Jomer nói. "Chúng tôi đã đếm tất cả những tên bị giết và tước hết của cải của chúng, và rồi chúng tôi gom những xác chết lại và đốt chúng đi theo phong tục của chúng tôi. Tro vẫn còn bốc khói kìa."
"Chúng tôi ko nói về những người lùn hay những đứa trẻ." Gimli nói. "Bạn của chúng tôi là những hobbit."
"Hobbit?" Jomer nói. "Và họ có thể là những cái gì? Cái tên này lạ quá."
"Một cái tên lạ với một người lạ," Gimli nói. "Nhưng những người này rất thân thương với chúng tôi. Có vẻ như ông đã nghe ở Rohan những chuyện đang làm Minas Tirith xao động. Họ nói về những Halfling. Những hobbit là những Halfling."
"Halfling!" Kỵ Sĩ bên cạnh Jomer phá lên cười. "Halfling! Nhưng họ chỉ là những con người nhỏ bé trong các bài hát cổ của chúng tôi và những câu chuyện dành cổ tích ở phương Bắc. Chẳng lẽ chúng tôi lại dấn thân vào những truyền thuyết trên thế giới xanh trong ánh sáng ban ngày này?"
"Một con người có thể làm cả hai." Aragorn nói. :Nhưng chúng tôi ko phải là người người theo đuổi những truyền thuyết trong thời đại chúng ta. Các ông nói về thế giới xanh à? Đó là một câu chuyện truyền thuyết vĩ đại, cho dù các ông bước vào nó trong ánh sáng ban ngày!"
"Thời gian đang cấp bách," người Kỵ Sĩ nói, không chú ý lắm đến Aragorn. "Chúng tôi phải nhanh chóng xuống phương nam, thưa ngài lãnh chúa Chúng tôi hãy để cho những người hoang dã này theo đuổi công việc của mình. Hoặc là chúng tôi sẽ bắt họ và mang họ về cho đức vua."
"Bình tĩnh nào, Jothain!" Jomer nói bằng ngôn ngữ của mình. "Hãy để chúng ta yên một lúc. Hãy nói các kỵ sĩ tập hợp lại dưới đường, và sẵn sàng để giục ngựa đến Entwade."
Jothain lầm bầm và rút lui, và nói với những người khác. Họ nhanh chóng rút lui và để Jomer ở lại một mình với ba người bạn.
"Tất cả những điều ông nói đều rất lạ lùng, Aragorn ạ," ông nói. "Nhưng rõ ràng là ông nói sự thật: Con Người Đánh Dấu không nói dối, và do đó họ không dễ dàng bị đánh lừa. Nhưng ông không nói hết mọi chuyện. Bây giờ liệu ông sẽ nói đầy đủ hơn về mục đích của các ông không, để tôi có thể đánh giá xem nên làm gì?"
"Tôi đã khởi hành từ Imladris, như tên được đặt vần, nhiều tuần trước nay," Aragorn trả lời. "Boromir vùng Minas Tirith đã đi cùng với chúng tôi. Mục đích của chúng tôi là đến thành phố cùng với con trai của Denethor, để giúp người của anh ta trong cuộc chiến chống lại sr. Nhưng Đội Đồng Hành mà tôi đã gia nhập có mục đích khác. Lúc này thì tôi không thể nói về chuyện đó. Gandalf Xám là thủ lĩnh của chúng tôi."
"Gandalf!" Jomer kêu lên. "Gandalf Xám rất nổi tiếng đối với những người Đánh Dấu.: nhưng tôi cảnh báo ông, tên của ông ta, không còn là một khẩu lệnh ưa thích đối với đức vua. Ông ta đã nhiều lần làm khách trong lãnh địa này theo trí nhớ của con người, ông ấy đến khi ông muốn, sau mỗi mùa, hoặc sau nhiều năm. Ông ấy là điềm báo trước cho những biến cố đặc biệt: một người mang đến những điều tai vạ, như ngày nay một số người vẫn nói.
"Thật sự thì vào lần cuối cùng ông ấy đến đây vào mùa hè năm trước mọi sự đã trở nên rối tung. Và từ lúc ấy mọi sự rắc rối của chúng tôi với Saruman bắt đầu. Cho đến lúc ấy thì chúng tôi vẫn coi Saruman là bạn của chúng tôi, nhưng Gandalf đã đến về cảnh báo chúng tôi về một cuộc chiến đột ngột đang được chuẩn bị ở Isengard. Ông ấy nói rằng bản thân ông ấy là một tù nhân ở Orthanc và đã rất vất vả để trốn thoát, và ông ấy van nài được giúp đỡ. Nhưng Thjoden không nghe ông ấy, và ông ấy đã bỏ đi. Đừng nói lớn tên Gandalf bên tai Thjoden! Ông ấy đang giận dữ. Vì Gandalf đã mang đi con ngựa có tên là Bản Sao Bóng Đêm, con ngựa quý giá nhất trong số các chiến mã của nhà vua, đứng đầy của bầy Mearas mà chỉ có Chúa Tể Đánh Dấu mới có thể cưỡi. Vì tổ tiên của giống ngựa này là con ngựa vĩ đại của Eorl có thể hiểu được tiếng người. Bảy đêm trước Bản Sao Bóng Đêm đã trở về; nhưng cơn giận của nhà vua vẫn chưa nguôi, vì con ngựa đã trở nên hoang dại và không cho ai điều khiển nó."
"Thế là Bản Sao Bóng Đêm đã tự tìm đường trở về từ phương Bắc xa xôi," Aragorn nói. "vì tại nơi đấy nó và Gandalf đã chia lìa nhau. Nhưng than ôi, Gandalf sẽ không còn cưỡi ngựa nữa. Ông ấy đã ngã xuống trong bóng tối của những Hầm Mỏ Moria và sẽ không trở lại nữa."
"Thật là một tin nặng nề,"Jomer nói. "Ít nhất là đối với tôi, và với nhiều người nữa; cho dù không phải đối với tất cả, nhưng các ông có thể thấy, nếu các ông đến gặp đức vua."
"Đó là một tin tức đau buồn hơn bất kỳ ai ở vùng đất này có thể hiểu, cho dù nó tác động rất nhiều đến những người già ở đây," Aragorn nói. "Nhưn khi con người vĩ đại ngã xuống, thì người kém hơn phải tiếp tục dẫn dắt. Phần việc của tôi là tiếp tục dẫn dắt Đội Đồng Hành đi theo con đường dài từ Moria. Chúng tôi xuyên qua Moria - ông nên biết đến sự thật trước khi ông nói trở lại - và từ đó xuôi theo những dặm đường của Dòng Sông Vĩ Đại đến những ngọn thác của Rauros. Ở đấy Boromir đã bị giết bởi chính những tên Orc mà các ông đã tiêu diệt."
"Tin tức của các ông thật thảm khốc!" Jomer rụng rời kêu lên. "Cái chết này thật là một tổn thất to lớn cho Minas Tirith, và cho tất cả chúng tôi. Đó thật làmột con người cao quý! Tất cả đều tôn trọng ông ấy. Ông ấy rất ít khi đến vùng Đánh Dấu; vì ông ấy mãi tham gia những trận chiến ở biên giới phía Đông; nhưng tôi đã thấy ông ấy. Với tôi thì ông ấy giống những người con nhanh nhẹn của Eorl hơn những Con Người can đảm ở Gondor. Ông ấy đã ngã xuống ở đâu?"
"Anh ấy bị giết cách đây bốn ngày," Aragorn trả lời, "và từ buổi chiều hôm ấy chúng tôi đã khởi hành từ bóng tối của Tol Brandir."
"Đi bộ à?" Jomer hỏi.
"Phải, thậm chí như ông đã thấy chúng tôi."
Một vẻ ngạc nhiên ghê gớm hiện ra trong mắt Jomer. "Người Sải Bước là một cái tên hèn kém, con trai của Arathorn ạ," ông nói, "Tôi sẽ gọi ông là Bước Chân Có Cánh. Kỳ công mà ba người bạn đã thực hiện được sẽ được hát nhiều lần trong một tiền sảnh. Các ông đã vượt bốn mươi dặm trước khi ngày thứ tư chấm dứt! Tộc người Elendil thật ghê gớm!
"Nhưng bây giờ, thưa ngài lãnh chúa, ngài muốn tôi làm gì đây! Tôi phải vội vã trở v Thjoden, tôi đã nói chuyện với người của mình. Đúng là chúng tôi vẫn chưa gây chiến với Lãnh Địa Hắc Ám, và bên tai đức vua đã có những lời khuyên hèn nhát; nhưng chiến tranh đang đến. Chúng tôi không từ bỏ liên minh cũ của chúng tôi với Gondor, và trong khi họ chiến đấu thì chúng tôi sẽ giúp đỡ họ: tôi đã nói như vậy và tất cả đã đồng ý với tôi. Khu phía Đông vùng Đánh Dấu thuộc trách nhiệm của tôi, vùng lãnh thổ của Đầm Lầy Thứ Ba, và tôi đã dời tất cả bầy thú lẫn người chăn của tôi đi, rút họ về sau Entwash, và không để gì lại đó ngoài những đội bảo vệ và những người trinh sát nhanh nhẹn."
"Thế các ông có cống nạp cho Sauron không?" Gimli hỏi.
"Chúng tôi không làm thế và sẽ không bao giờ làm thế," Jomer nói, mắt ông loé lên; "cho dù những lời nói dối đã đến tai tôi. Vài năm trước đây Chúa Tể của Lãnh Địa Hắc Ám đã muốn mua bầy ngựa của chúng tôi với giá cao, nhưng chúng tôi đã từ chối hắn ta, vì hắn ta sẽ dùng bầy ngựa vào mục đích xấu. Thế rồi hắn sai đến những bầy Orc cướp phá, và chúng đã mang đi tất cả những gì chúng có thể, luôn luôn chọn những con ngựa đen: đến nay vẫn còn vài con trong số chúng. Vì lý do đó mà nỗi thù hận của chúng tôi với bọn Orc càng nung nấu hơn.
"Nhưng vào lúc này thì mối quan tâm chủ yếu của chúng tôi là Saruman. Ông ta tuyên bố quyền điều khiển đối với toàn bộ vùng đất này, và do đó giữa chúng tôi đã xảy ra chiến tranh trong suốt nhiều tháng. Ông ta đã sử dụng đến bọn Orc, những tên Kỵ Sói, và những Con Người độc ác, và ông ta đã khoá ngọn Đèo lại phía sau chúng tôi, nên chúng tôi gần như bị bao vây từ hai phía đông và tây.
"Đối phó với một kẻ thù như thế thật là vất vả: ông ấy là một phù thuỷ vừa xảo nguyệt vừa nham hiểm, và có rất nhiều lớp vỏ. Người ta kể là ông ấy hay đi lang thang đây đó như một người đàn ông đội mũ trùm và đeo áo khoác, rất giống nhu Gandalf, như nhiều người nhớ lại. Những gián điệp của ông ta vượt xuyên qua tất cả mọi tấm lưới, và những con chim mang điềm gở của ông ta lượn khắp các vùng trời. Tôi không biết là nó sẽ có kết cục như thế nào, và tim tôi mang đến cho tôi sự phiền muộn; bởi vì tôi cảm thấy rằng bạn bè của ông ta không phải đều cư ngụ cả ở íg. Nhưn nếu các ông đến chỗ ngôi nhà của đức vua, thì các ông sẽ tự mình trông thấy mọi chuyện. Các ông sẽ không đến chứ? Tôi hy vọng trong vô vọng rằng các ông sẽ được gửi đến cho tôi trong nghi ngờ và lúc cần thiết?
"Tôi sẽ đến khi tôi có thể," Aragorn nói.
"Nào!" Jomer nói. "Người Thừa Kế của Elendil sẽ thật sự là một nguồn sức mạnh cho Các Con Trai của Eorl khi quỷ dữ ập đến. Lúc này ở vùng Westemnet thật sự đang là chiến tranh, và tôi sợ rằng tình thế của chúng tôi sẽ xấu đi.
"Thật sự trong chuyến đi về phía bắc này tôi đã đi mà không có sự cho phép của đức vua, vì sự vắng mặt của tôi khiến sự bảo vệ cho ngôi nhà của ngài trở nên ít đi. Nhưng những trinh sát đã cảnh báo tôi về đạo quân Orc đang xuôi về Tường Thành Phií© Đông vào ba đêm trước, và họ báo rằng trong số chúng có một số tên mang dấu hiệu trắng của Saruman. Tôi nghi ngờ đến điều mà tôi sợ nhất, một đạo quân giữa Orthanc và Ngọn Tháp Hắc Ám, nên tôi dẫn người của mình khởi hành, những người thuộc quyền của chính tôi; và chúng tôi bắt kịp bọn Orc vào lúc hoàng hôn hai đêm trước, gần biên giới Entwood. Chúng tôi bao vây chúng ở đấy, và đến bình minh hôm qua đã giao tranh với chúng. Than ôi, tôi mất mười lăm người, và hai mươi ngựa! Bởi vì bọn Orc đông hơn số mà chúng tôi đếm được. Một toán khác đã đến nhập bọn với chúng đến từ phía Đông qua Dòng Sông Vĩ đại: lối mòn của chúng được thấy rất rõ trên vùng phía bắc nơi nầy. Và một toán khác cũng đã tràn ra từ rừng. Những tên Orc khổng lồ, mang những Bàn Tay Trắng của Isengard: những tên này mạnh hơn và ác liệt hơn những tên khác.
"Tuy nhiên chúng tôi cũng đã kết liễu chúng. Nhưng chúng tôi đã đi khá xa. Người ta đang cần chúng tôi ở phía nam và phía tây. Các ông sẽ đến chứ? Ở đây có sẵn những con ngựa dự trữ như các ông thấy. Ở đấy có công việc cho Thanh Gươm. Phải, và chúng ta sẽ tìm ra cách dùng cho lưỡi rìu của Gimli và cây cung của Legolas, nếu như họ thứ lỗi cho những lời thô lỗ của tôi về Công Nương của Rừng. Tôi chỉ nói như mọi người ở vùng đất của tôi nói, và tôi sẽ rất vui nếu được biết những điều tốt đẹp hơn."
"Cám ơn ông về những lời nói tốt đẹp," Aragorn nói, "và tim tôi rất muốn đi với ông; nhưngtôi không thể bỏ mặc bạn bè của mình khi vẫn còn hy vọng."
"Không còn hy vọng đâu," Jomer nói. "Ông sẽ không tìm thấy các bạn của mình tại vùng biên giới phía Bắc."
"Nhưng các bạn của chúng tôi không ở đằng sau. Chúng tôi đã tìm thấy một dấu hiệu không xa Tường Thành Phía Đông rằng ít nhất một người trong số họ vẫn còn sống ở đấy. Nhưng giữa tường thành và cao nguyên chúng tôi không thấy những dấu vết khác của họ, và không có dấu quay lại, dù theo đường này hay đường khác, trừ phi tất cả kỹ năng của tôi đã rời khỏi tôi."
"Thế ông nghĩ rằng chuyện gì đã xảy ra với họ?"
"Tôi không biết. Họ có thể đã bị giết và bị thiêu giữa bọn Orc; nhưng với những gì ông nói thì điều đó không thể xảy ra, và tôi không lo về điều đó. Tôi chỉ nghĩ rằng họ đã được mang vào rừng trước khi trận chiến xảy ra, thậm chí trước khi các ông bao vây kẻ thù. Ông có thể thề rằng không có ai thoát khỏi lưới của ông theo cách này không?"
"Tôi thề rằng không có tên Orc nào thoát được sau khi chúng tôi thấy được chúng," Jomer nói. "Chúng tôi đã đến lề rừng trước chúng, và nếu như có sinh vật sống nào thoát khỏi vòng vây của chúng tôi, thì đó không phải là một tên Orc và phải có được quyền lực của người elf."
"Bạn bè của chúng tôi vận y phục thậm chí là giống như chúng tôi," Aragorn nói; "và các ông đã băng qua chúng tôi mà không nhận ra thậm chí là trong ánh sáng ban ngày."
"Tôi quên mất điều này," Jomer nói. "Khó có thể chắc chắn điều gì giữa rất nhiều những điều đáng kinh ngạc này. Thế giới đã trở nên vô cùng kỳ lạ. Người Elf và Người Lùn cùng đi bên nhau trong vùng đất thân thương của chúng tôi; và những người đã nói chuyện với Công Nương của Rừng và vẫn còn sống; và Thanh Gươm đã trở về với chiến tranh là thanh gươm đã bị gãy từ lâu trước khi cha ông của chúng tôi đến với vùng Đánh Dấu này! Một con người làm sao có thể phán xét được sẽ làm gì trước những việc như vậy?"
"Như anh ta đã từng phán xét," Aragorn nói. "Điều tốt và cái xấu vẫn không hề thay đổi kể từ những năm tháng xa xưa; và chúng cũng sẽ không đổi giữa người Elf và Người Lùn và giữa những Con Người khác. Đó là một phần của con người để nhận thức chúng, dù tại trong Khu Rừng Vàng hay tại chính ngôi nhà của anh ta."
"Thật đúng," Jomer nói. "Nhưng tôi không nghi ngờ ông, hay về những gì mà tim tôi mách bảo. Nhưng tôi không được tự do làm những gì mà tôi muốn. Việc để cho những người lạ tự do đi lại trong lãnh địa của chúng tôi chống lại luật pháp của chúng tôi, cho đến khi đích thân nhà vua cho phép họ làm thế, và trong những ngày nguy hiểm này thì các mệnh lệnh càng nghiêm ngặt hơn.Tôi đã xin các ông tự nguyện quay lại cùng với tôi, và các ông đã không làm thế. Tôi thật bất đắc dĩ để bắt đầu một trận chiến một trăm người chống ba."
"Tôi không nghĩ là luật lệ của các ông được dựng lên cho một cơ hội như thế này," Aragorn nói. "Hoặc tôi không phải hoàn toàn là một người lạ mặt; bời vì trước đây tôi đã ở trên vùng đất này, nhiều hơn một lần, và đã cùng phóng ngựa đi cùng những đạo quân Rohirrim, cho dù dưới cái tên khác và lớp vỏ khác. Trước đây tôi chưa từng trông thấy anh, vì anh còn trẻ, nhưng tôi đã nói chuyện với Jomund cha anh, và với cả Thjoden con trai của Thengel. Vào ngày xưa thì không một lãnh chúa cao quý nào của vùng đất này lại thúc ép một con người bỏ qua một nhiệm vụ như nhiệm vụ của tôi. Ít nhất thì trách nhiệm của tôi đã rất rõ ràng, phải tiếp tục tiến tới. Nào, con trai của Jomund, cuối cùng hãy đưa ra lựa chọn đi. Hãy giúp đỡ chúng tôi, hoặc ít nhất hãy để chúng tôi tự do ra đi. Hoặc là tuân thủ theo luật của các ông. Nếu ông làm thế thì số người của ông trở về sau trận chiến để gặp đức vua của ông sẽ ít đi nhiều đấy."
Jomer im lặng một lúc, rồi ông cất tiếng. "Cả hai chúng ta đều cần phải vội." ông nói. "Người của tôi đang sốt ruột ở đằng xa, và mỗi giờ trôi qua sẽ giảm đi hy vọng của ông. Đây là lựa chọn của tôi. Các ông có thể đi; và hơn thế nữa, tôi sẽ các ông mượn ngựa. Tôi chỉ yêu cầu một điều: khi nhiệm vụ của các ông hoàn thành, hoặc là trở nên vô vọng, thì hãy trả những con ngựa lại cho Entwade, đến Meduseld, ngôi nhà cao quý ở Edora nơi mà Thjoden đang ngự trị. Qua đó các ông sẽ chứng tỏ cho ngài thấy là tôi không sai lầm. Tôi đã đưa mình vào vị trí này, và có thể cả chính cuộc sống của tôi nữa, để giữ lấy thiện ý của các ông. Đừng thất bại."
"Không đâu," Aragorn nói.
Một sự ngạc nhiên lớn, với nhiều cái nhìn tối tăm và nghi ngờ, lan ra giữa những người của Jomer khi ông ra lệnh đưa những con ngựa dự trữ cho những người lạ mượn; nhưng chỉ có Jothain công khái nói ra điều ấy. "Có thể điều này là hợp với lãnh chúa của tộc người ở Gondor, như ông ấy tuyên bố," ông nói, "nhưng ai đã từng nghe đến chuyện một con ngựa vùng Đánh Dấu là được đưa cho một Người Lùn?"
"Không có ai cả," Gimli nói. "Và không có vấn đề gì cả: sẽ không có ai nghe đến nó. Tôi sẽ sớm đi bộ còn hơn ngồi trên lưng bất kỳ con vật nào to lớn nào, dù thoải mái hay bực dọc."
"Nhưng bây giờ thì ông phải cưỡi nó, nếu không thì ông sẽ làm chúng tôi gặp trở ngại," Aragorn nói.
"Nào, ông sẽ ngồi sau tôi, bạn Gimli ạ," Legolas nói. "Thế là mọi chuyện đều ổn, và ông sẽ không cần mượn một con ngựa hay làm phiền ai."
Một con ngựa xám đen to lớn được dắt đến cho Aragorn, và ông phóng lên nó.
"Tên của nó là Hasufelm" Jomer nói. "Hy vọng là nó sẽ phục vụ ông tốt và may mắn hơn là Gbrulf, người chủ quá cố của nó!"
Một con ngựakhác nhỏ và nhẹ hơn, nhưng bồn chồn và sôi nổi, được dẫn đến cho Legolas. Tên của nó là Arod. Nhưng Legolas yêu cầu họ lấy yên và dây cương đi. "Tôi không cần đến chúng," chàng nhiều nói và nhẹ nhàng nhảy lên ngựa, và trước sự ngạc nhiên của mọi người, Arod trở nên thuần đi dưới sự điều khiển của chàng, đi theo hiệu lệnh mà chỉ cần một từ ra lệnh: đó là cách của người elf với những con thú nuôi. Gimli được nhấc lên sau lưng bạn mình, và ông bám vào chàng, chẳng có vẻ thoải mái nào hơn khi Sam Gamgee ở trên thuyền.
"Tạm biệt, và chúc các ông tìm thấy những gì các ông tìm!" Jomer kêu lên. "Hãy trở về với tốc độ nhanh nhất, và hãy để cho những thanh gươm của chúng ta cùng toả sáng bên nhau!"
"Tôi sẽ đến," Aragorn nói.
"Và tôi cũng sẽ đến," Gimli nói. "Vấn đề về Công nương Galadriel vẫn còn giữa chúng ta. Tôi sẽ dạy ông về cách ăn nói."
"Chúng ta sẽ xem," Jomer nói. "Có quá nhiều sự việc kỳ lạ đã thay đổi khiến cho việc học cách kính trọng một công nương xinh đẹp dưới nhát chém thương yêu từ một lưỡi rìu của một Người Lùn có vẻ như không còn là một điều ngạc nhiên ghê gớm nữa. Tạm biệt!"
Họ chia tay nhau. Những con ngựa của Rohan rất nhanh nhẹn tại nơi đây. Một lúc sau khi Gimli nhìn lại, thì đội quân của Jomer đã trở nên rất nhỏ và xa. Aragorn không nhìn lại: ông đang nhìn theo dấu vết của lối mòn mà họ phóng đi, cúi sát đầu xuống cổ của con Hasufel. Sau một lúc thì họ đến biên giới của Entwash, và ở đấy họ gặp một lối mòn khác mà Jomer đã nói đến, dẫn xuống từ phía Đông của Wold.
Aragorn xuống ngựa và kiểm tra vùng đất, rồi phóng ngược trở lại lên yên, ông phóng đi xa về phía đông, ông đi tránh về một bên và giữ không giẫm chồng lên các vết chân. Rồi ông lại xuống ngựa và kiểm tra vùng đất, đi bộ tới lui.
"Không còn nhiều điều để khám phá," ông nói khi ông trở lại. "Lối đi chính đã bị rối tung với khi các kỵ sĩ trở lại, đường phía ngoài của họ hẳn là phải gần bờ sông hơn. Nhưng lối đi ở phía đông rất mới và rõ. Không có dấu hiệu nào ở đấy về bất kỳ dấu chân nào đi về hướng khác, trừ hướng đi ngược về Anduin. Bây giờ thì chúng ta phải phóng ngựa chậm lại, và phải bảo đảm là không có lối đi hay bước chân nào toả ra từ cả hai bên. Từ chỗ này thì hẳn bọn Orc đã nhận ra rằng chúng đang bị theo dõi; có thể chúng đã cố gắng mang tù binh đi trước khi bị đuổi kịp."
Khi họ phóng ngựa đến trước thì ngày đã trở nên u ám. Những đám mây xám màu trắn đang phủ quanh Wold. Một màn sương che quanh mặt trời, Thậm chỉ cả những vách dốc đầy cây mọc gần hơn của Fangorn cũng mờ đi, trở nên tối dần khi mặt trời ngã về phía tây. Họ không thấy dấu hiệu nào của bất kỳ lối mòn nào từ phải sang trái, nhưng thỉnh thoảng họ lại băng qua một tên Orc đơn độc nằm ngã gục trên đường khi bỏ chạy, với những mũi tên lông xám cắm vào lưng hoặc cổ họng.
Cuối cùng khi buổi chiều tàn dần thì họ đến bên bờ rừng, và từ trảng đất mở ra giữa những hàng cây đầu tiên họ tìm thấy một vùng đất bốc lửa: màn tro vẫn còn nóng và bốc khói. Bên cạnh nó là một vũng lớn mũ trụ và áo giáp, những tấm khiên võ, những thanh gươm gãy, cung và phi tiêu và những khí cụ khác. Trên một cái cọc ở chính giữa là một cái đầu yêu tinh; trên nó vẫn còn thấy vất vưởng một cái mũ trụ với dấu hiệu trắng. Xa khỏi đó, không xa về phía bờ sông, nơi nó tuôn ra từ lề rừng, là một gò đất. Nó chỉ mới được đắp: đất thô bị phủ bởi những lớp cỏ mới cắt: trên đó cắm mười lăm ngọn kích. Aragorn và các bạn tìm kiếm rộng ra những vùng đất phía xa của chiến trường, nhưng ánh sáng đang tàn dần, và buổi chiều đang dần buông, mờ ảo và đầy sương. Đến lúc hoàng hôn thì họ vẫn không tìm thấy dấu vết nào của Merry và Pippin.
"Chúng ta không thể làm gì hơn," Gimli buồn bã nói. "Chúng ta đã gặp nhiều câu đố kể từ khi đến Tol Brandir, nhưng đây là câu đố khó gỡ nhất. Tôi đoán rằng những nắm xương cháy của các hobbit bây giờ đã trộn lẫn vào giữa bọn Orc. Đây sẽ là một tin buồn cho Frodo, nếu như anh ta vẫn còn sống để nghe nó; và cũng là một tin buồn cho ông hobbit già đang đợi Rivendel. Elrold sẽ không chấp nhận nó."
"Nhưng Gandalf thì không thế," Legolas nói.
"Nhưng Gandalf đã tự mình lựa chọn, và ông ấy là người đầu tiên ra đi," Gimli nói. "Cái nhìn trước của ông đã phản ông."
"Những lời khuyên của Gandalf không phải được dùng để tìm những tiên liệu về an toàn, dù cho ông hay bất kỳ ai khác." Aragorn nói. "Có một số chuyện nên bắt đầu hơn là từ chối, thậm chí cho dù kết cục của nó có thể bi đát. Nhưng tôi sẽ không rời khỏi đây ngay. Dù trong trường hợp nào thì chúng ta cũng phải đợi ở đây cho đến sáng."
Họ dựng trại sau bãi chiến trường dưới một cái cây nhô ra: nó nhìn giống như một cây hạt dẻ, nhưng nó vẫn có nhiều cái lá nâu lớn từ một năm tháng xa xưa, nhìn giống như những cánh tay khô gầy với những ngón tay dài dạng ra; chúng lắc lư rền rĩ trong gió lạnh màn đêm.
Gimli rùng mình. Họ chỉ mang theo một tấm mền. "Chúng ta hãy thắp một ngọn lửa," ông nói. " Tôi không quan tâm đến nguy hiểm nữa. Hãy để cho bọn orc đến dày đặc như một đám nhậy mùa hè vây quanh một ngọn nến.!"
"Nếu những hobbit bất hạnh bị lạc trong rừng, thì nó có thể dẫn hướng họ đến đây," Legolas nói.
"Và nó có thể dẫn đến những cái khác nữa, không phải Orc hay Hobbit," Aragorn nói. "Chúng ta đã đến gần khu đầm lầy núi của tên phản bội Saruman. Và chúng ta cũng đang ở ngay bên lề của Fangorn, và người ta nói rằng sẽ rất nguy hiểm nếu chạm vào những cánh cây trong rừng."
"Nhưng Rohirrim đã đốt một trận lửa lớn ở đây vào hôm qua," Gimli nói, "và họ đã đốn ngã những cái cây để đốt lửa, nhưng chúng ta có thể thấy. Nhưng sau đó họ đã qua đêm an toàn, sau khi mọi chuyện chấm dứt."
"Họ có đông người," Aragorn nói, "và họ không để ý đến sự đe doạ của Fangorn, vì họ ít khi đến đây, và họ không đi dưới ngọn cây. Nhưng con đường của chúng ta thì có vẻ như đang dẫn chúng ta vào đúng khu rừng. Cho nên hãy để ý! Đừng chặt vào bất kỳ cái cây sống nào!"
"Không cần thiết," Gimli nói. "Các Kỵ Sĩ đã để lại đủ nhiều cành gỗ vụn, và có rất nhiều cây chết ở đấy." Ông bước đi để gom chất đốt, và bận rộn nhóm lên một ngọn lửa; nhưng Aragorn thì ngồi im lặng, lưng dựa vào một cái cây lớn, chìm sâu trong suy nghĩ; và Legolas thì đứng lặng lẽ trong khoảng trống, nhìn về phía màn đêm thăm thẳm trong rừng, khẽ chồm tới, nhưng một người đang lắng nghe tiếng động từ rất xa.
Khi Người Lùn đã tạo ra một khoảng sáng nhỏ, ba người bạn tiến lại gần nó và ngồi bên nhau, che ánh sáng bằng dáng người trùm kín của họ. Legolas nhìn lên những cành cây đang vươn ra phía trên họ.
"Nhìn kìa!" chàng nói. "Cái cây đang vui mừng bởi ngọn lửa!"
Có thể là có những bóng đen chuyển động ảo giác trong mắt họ, nhưng rõ ràng là mỗi người bạn đều cảm thấy những cành cây hình như đang toả xuống trên ngọn lửa, trong khi những cành phía trên thì cuối xuống, những chiếc lá nâu dựng cứng lên, và xoa vào nhau như những bàn tay lạnh cóng đang hơ ra thoải mái trước cái ấm.
Chung quanh thật lặng lẽ, dường như khu rừng đen tối và bí ẩn gần bên đang chìm vào những suy nghĩ nghiền ngẫm đầy bí mật. Sau một lúc Legolas lại lên tiếng.
"Celeborn đã cảnh báo chúng ta rằng đừng đi sâu vào Fangord," chàng nói. "Ông có biết vì sao không, Aragorn? Boromir đã nghe những câu chuyện hoang đường nào về khu rừng này?"
"Tôi đã nghe nhiều truyền thuyết ở Gondor và ở những nơi khác nữa," Aragorn nói, "nhưng nếu như đó không phải là lời của Celeborn thì tôi chỉ coi nó như là những chuyện hoang đường mà Con Người đã dựng lên khi những kiến thức thật sự đã phai nhạt đi. Tôi đã nghĩ đến việc hỏi anh xem thật sự là thế nào. Và nếu như một người Elf của Rừng mà cũng không biết, thì làm sao một Con Người có thể trả lời được?"
"Ông đã đi nhiều hơn tôi," Legolas nói. "Tôi không nghe gì về điều này trong vùng đất của mình, trừ những bài hát nói về Onodrim, mà Con Người gọi là Ents, đã ở đấy từ lâu; vì Fangorn đã xưa lắm rối, thậm chí xưa như người Elf đã nói."
"Phải, nó đã xưa lắm," Aragorn nói, "nhưng khu rừng ở Cao Nguyên Hầm Mộ, và nó còn lớn hơn nhiều. Elrold nói rằng có hai dòng tộc thân thích, thành luỹ sau cùng của những khu rừng vĩ đại vào Những Ngày Trước Đây, Tiền Sinh đã lang thang trong đó khi Con Người vẫn còn ngủ. Nhưng Fangorn vẫn còn giữ riêng những bí mật của riêng nó . Đó là những gì tôi biết."
"Và tôi thì không hề muốn biết," Gimli nói. "Đừng để cho bất kỳ cái gì đang cư ngụ trong Fangorn gây rắc rối đến chúng ta!"
Lúc này họ đang đặt ra các phiên gác, và phiên gác đầu tiên thuộc về Gimli. Những người khác nằm xuống. Gần như ngay tức khắc giấc ngủ trùm xuống họ.
"Gimli!" Aragorn thẫn thờ nói. "Hãy nhớ là sẽ rất nguy hiểm nếu chặt những cành hay nhánh cây từ những cây sống ở Fangorn. Nhưng cũng đừng đi xa vào trong để tìm kiếm những cây chết. Cứ để lửa tàn đi! Hãy gọi tôi khi cần!"
Và ông ngủ thiếp đi. Legolas nằm bất đống, những bàn tay xinh đẹp của chàng đặt trước ngực, mắt chàng nhắm lại, pha lẫn màn đêm vào những giấc mộng của mình, như cách của những người Elf khi ngủ. Gimli ngồi sát lại bên ngọn lửa, trầm ngâm mân mê những ngón tay của mình lên lưỡi rìu. Cái cây xao động. Không còn âm thanh nào khác nữa.
Thình lình Gimli ngẩng lên, và ngay phía viền quầng sáng của ánh lửa có một người đàn ông đang cuối xuống, tựa trên một cây gậy chống, và mặc một cái áo khoác xám rộng, cái mũ rộng vành của ông sụp xuống mắt. Gimli đứng phắt dậy, vào lúc ấy ông quá sửng sốt đến nỗi không sao kêy lên, cho dù ngay lúc đó tâm trí ông đã thoáng nghĩ rằng Saruman đã bắt được ông. Cả Aragorn và Legolas bị đánh thức bởi chuyển động đột ngột, ngồi dậy và nhìn chằm chằm. Người đàn ông không nói hay làm một cử chỉ gì.
"Này, thưa bố, bọn này có thể làm gì được cho ông?" Aragorn nói, đứng bật dậy. "Hãy đến đây sưởi ấm, nếu như ông đang lạnh!" Ông bước tới, nhưng người đàn ông già đã đi mất. Gần bên chỗ ấy không hề vệt đi nào, và họ không dám đi xa hơn. Mặt trăng đã lặn và đêm rất tối.
Thình lình Legolas chợt kêu lên. "Những con ngựa! Những con ngựa!"
Những con ngựa đã đi mất. Chúng đã kéo theo hành lý và biến mất. Đến lúc ấy cả ba người bạn đều đứng lặng yên, choáng váng bởi cú đánh mới này của vận rủi. Họ đang ở bên lề của Fangorn, và những dặm đường vô tận đang ngăn giữa họ với Con Người của Rohan, những bạn bè duy nhất của họ ở vùng đất rộng lớn và nguy hiểm này. Khi họ đứng đấy, thì dường như họ nghe thấy từ xa xa trong màn đêm, âm thanh của những con ngựa đang hí vang. Rồi tất cả trở lại yên lặng, ngoài trừ giá lạnh của cơn gió.
"Thế đấy, chúng đã đi rồi," cuối cùng Aragorn nói. "Chúng ta không thể tìm hay bắt được nó; do đó nếu chúng không muốn trở lại, thì chúng tôi phải đi mà không có chúng. Chúng ta đã bắt đầu bằng đôi chân của mình, và chúng ta vẫn còn chúng."
"Đôi chân!" Gimli. "Nhưng chúng ta không thể ăn chúng như đi cùng với chúng."
Ông ném thêm chất đốt vào lửa và cúi người xuống bên cạnh nó.
"Chỉ mới vài giờ trước ông còn không chịu ngồi lên một con ngựa của Rohan," Legolas phá lên cười. "Nhưng rồi ông sẽ là một kỵ sĩ."
"Không có vẻ như tôi sẽ có cơ hội đâu," Gimli nói.
"Nếu các ông muốn biết tôi nghĩ gì," ông bắt đầu nói sau khi im lặng một lúc "tôi nghĩ rằng đó là Saruman. Còn ai khác nữa chứ? Hãy nhớ đến lời của Jomer: hắn ta thường du hành như một người đàn ông già đội mũ trùm và mặc áo khoác. Những lời ấy có ý nghĩa lắm. Hắn đã đi cùng với những con ngựa của chúng ta, hoặc là đã đuổi chúng đi, và chúng ta thì ở lại đây. Sẽ còn nhiều rắc rối nữa đến với chúng ta, hãy ghi nhớ lời của tôi!"
"Tôi nhớ chúng rồi," Aragorn nói. "Nhưng tôi cũng ghi nhớ rằng người đàn ông già này không có một cái mũ trùm. Tôi vẫn không nghi ngờ rằng phán đoán của ông là đúng, là chúng ta đang gặp nguy hiểm ở đây. Nhưng trong lúc này thì chúng ta không thể làm gì được ngoài việc nghỉ ngơi khi mà chúng ta còn có thể. Bây giờ thì tôi sẽ gác, Gimli. Tôi cần suy nghĩ hơn là ngủ."
Đêm chậm chạp trôi qua. Legolas thay phiên Aragorn và Gimli thay phiên Legolas, và những phiên gác của họ trôi qua. Nhưng không có gì xảy ra cả. Người đàn ông già không xuất hiện lại, và những con ngựa không trở lại.
Pippin nằm trong bóng tối với một giấc mơ kinh hãi: anh dường như nghe thấy chính giọng nói nhỏ nhoi của mình đang vọng lại trong những đường ống nhỏ với tiếng gọI Frodo, Frodo! Nhưng thay cho Frodo là hàng trăm khuôn mặt orc gớm ghiếc đan nhìn anh trừng trừng trong bóng tối, hàng trăm cánh tay gớm ghiếc đang tóm lấy anh từ mọi hướng. Merry đâu rồi nhỉ?
Anh tỉnh dậy. Gió lạnh phả vào mặt anh. Anh đang nằm ngửa. Chiều tối đang đến và bầu trời phía trên đang tối dần. Anh quay lại và thấy mơ không tệ hơn sự thật là bao. Cổ tay, chân và cổ chân của anh đang bị buộc bằng thừng. Merry nằm cạnh anh, mặt trắng bệhc, một miếng giẻ trắng nhơ bẩn đang buộc quanh trán anh. Một đám quân Orc đông đảo đang đứng ngồi lố nhố quanh ông. Từng mẫu ký ức đang chậm chạp trở lại với cái đầu nhức như búa bổ của Pippin và bắt đầu tách ra khỏi bóng đen mộng mị. Tất nhiên: anh và Merry đã chạy vào rừng. Cái gì đã xảy đến với họ? Vì sao mà họ lại chạy ào đi như thế, không chú ý gì đến ông Người Sải Bước già ấy? Họ đã chạy vào la hét một lúc lâu - anh không thể nhớ được bao xa và bao lâu; rồi thình lình họ đâm sầm vào một nhóm Orc: chúng đang đứng đấy nghe ngóng, và chúng dường như không thấy Merry và Pippin cho đến khi họ gần như chạy vào tay chúng. Merry và anh rút gươm, nhưng bọn Orc không muốn giao tranh, và chỉ đơn giản là giữ họ nằm xuống, thậm chí khi Merry chém nhiều nhát vào tay và sườn chúng. Cậu già Merry ấy khá thật!
Rồi Boromir phóng qua những thân cây. Ông đã chiến đấu với bọn chúng. Ông chém ngã nhiều tên trong bọn chúng và đám còn lại bỏ chạy. Nhưng chúng không bỏ chạy xa mà lại quay lại để tiếp tục tấn công bởi ít nhất là một trăm tên Orc, một số tên rất lớn, và chúng bắn một trận mưa tên: luôn nhắm vào Boromir. Boromir đã thổi vang tiếng tù và dội khắp khu rừng, và lúc đầu bọn Orc đã mất tinh thần và tháo lui; nhưng rồi không có ai đáp trả tiếng tù và ngoài tiếng vọng của nó. chúng lại tấn công hung hăng hơn bao giờ hết. Pippin không nhớ gì nhiều. Ký ức cuối cùng của anh là Boromir dựa vào một cái cây, rút ra một mũi tên, và rồi bóng tối thình lình ập xuống.
"Tôi nghĩ là tôi đã bị nện vào đầu," anh tự nói với chính mình. "Tôi không biết là Merry tội nghiệp có bị thương nhiều không. Điều gì đã xảy ra với Brrm thế nhỉ? Sao mà bọn Orc không giết chúng ta nhỉ? Chúng ta đang ở đâu, và chúng ta đang đi đâu đây?"
Anh không thể trả lời những câu hỏi này. Anh cảm thấy lạnh và ốm. "Tôi ước gì Gandalf đừng bao giờ thuyết phục Elrold cho phép bọn tôi ra đi," anh nghĩ. "Tôi đã làm gì chứ? Chỉ là một cơn điên khùng: một kẻ lữ hành, một gói hành lý. Và bây giờ tôi đã bị ăn trộm và tôi trở thành một gói hành lý của bọn Orc. Tôi hy vọng là Người Sải Bước hoặc ai đó sẽ đến và nhận lấy chúng tôi! Nhưng tôi nên hy vọng gì về điều ấy? Chẳng lẽ toàn bộ kế hoạch đều tiêu cả rồi sao? Ước gì tôi được tự do!"
Anh dãy dụa một lúc, vô dụng. Một tên trong số đám Orc ngồi gần đó cười phá lên và nói điều gì với một tên đồng bọn bằng thứ ngôn ngữ kinh tởm của bọn chúng. "Hãy nghĩ ngơi khi mày còn có thể, tên nhóc thối tha kia!" rồi hắn nói với Pippin, bằng Ngôn Ngữ Chung, theo cái cách đầy ghê tởm như chính ngôn ngữ của hắn. "Hãy nghỉ đi khi mày còn có thể. Chúng tao sẽ tìm việc cho đôi chân của mày ngay thôi. Mày sẽ ước gì mày đừng ra đi trước khi chúng ta về đến nhà."
"Nếu tao được làm theo ý mình, thì lúc này mày đã ước sao mình đã chết rồi," tên khác nói. "Tao sẽ làm cho mày cho mày kêu chít chít, con chuột khốn khổ kia." Hắn cúi xuống chỗ Pippin đưa những cái nanh vàng khè của hắn sát vào mặt anh. Hắn có một con dao găm đen với một thanh gươm dài lởm khởm trong tay. "Hãy năm yên đi, nếu không thì tao sẽ cù mày bằng cái này," hắn rít lên.
"Đừng gây chú ý về phía mày, nếu không tao quên hết mệnh lệnh bây giờ. Isengarders khốn kiếp! Ugluk u bagronk sha pushdug Saruman-glob b®bhosh skai' hắn chuyển qua một tràng dài giận dữ bằng ngôn ngữ của mình, và nó tắt dần thành một tràng lầm bầm và gầm gừ.
Pippin khiếp đảm nằm im, cho dù cơn đau nơi cổ tay và cổ chân của anh càng lúc càng lớn dần, và những viên đá phía dưới anh đang khoan vào lưng anh. Để nghĩ đến chuyện khác anh chăm chú lắng nghe tất cả những gì anh có thể nghe được. Có nhiều tiếng động đang vọng đến từ chung quanh, và cho dù ngôn ngữ của bọn orc lúc nào cũng đầy vẻ căm ghét và giận dữ, dường như rõ ràng rằng là một cuộc tranh cãi đang bắt đầu, và càng lúc càng nóng bỏng.
Trước sự ngạc nhiên của Pippin anh thấy rằng nhiều giọng nói rất dễ hiểu, nhiều tên Orc đang dùng ngôn ngữ bình thường. Dường như đang có thành viên của hai hoặc ba bộ tộc khác nhau tại đây, và chúng không thể hiểu tiếng của những tên orc khác. Có một cuộc tranh cãi giận dữ về việc chúng sẽ làm gì vào lúc này: chúng sẽ đi theo đường nào và nên làm gì với tù nhân.
"Không có thời gian để giết chúng một cách đúng phép," một tên nó. "Không có thời gian để chơi trò đó."
"Không thể làm gì khác," một tên khác nói. "Nhưng vì sao không giết tụi nó cho lẹ, giết tụi nó liền? Chúng là một mối phiền toái đáng nguyền rủa và bọn tao đang vội. Buổi chiều tối đang đến, và tui ta nên đi ngay."
"Mệnh lệnh," một giọng thứ ba vang lên trong tiếng gầm gừ sâu. "Giết tất cả nhưng KHÔNG ĐƯỢC giết bọn Halfing; chúng phải được mang được về CÒN SỐNG càng nhanh càng tốt. Đó là mệnh lệnh của tạo."
"Họ muốn cái gì?" nhiều giọng nói vang lên. "Vì sao lại còn sống? Chúng có thể dùng để giải trí à?"
"Không! Tao nghe thấy rằng có một tên trong bọn chúng có một cái gì đó, một cái gì đó cần thiết cho Chiến Thanh, một sơ đồ của bọn elf hoặc cái gì đó. Dù sao thì hai tên đó sẽ được dùng để tra hỏi."
"Đó là tất cả những gì mày biết à? Tại sao bọn mình không lục soát chúng để tìm? Chúng mình có thể tìm thấy những thứ mà tụi mình có thể dùng."
"Đó là một ý kiến rất hay," một giọng khinh bỉ cất lên, nhẹ nhàng hơn những giọng khác nhưng ma quái hơn. "Tao có thể không báo cáo lại điều này. KHÔNG được phép lục soát và cướp giật bọn tù nhân: đó là mệnh lệnh của tao."
"Và của tao nữa," một giọng sâu thẳm khác vang lên. "Còn sống và bị bắt giữ; không được cướp phá. Đó là mệnh lệnh của tao."
"Không phải của bọn tao!" nhiều giọng nói vang lên. "Tất cả bọn tao đến đây từ Hầm Mỏ là để giết, và để trả thù cho người của bọn tao. Tao muốn giết, và rồi trở về phương bắc."
"Vậy thì mày có thể muốn lại," một giọng gầm gừ vang lên. "Tao là Ugluk. Tao ra lệnh lệnh. Tao tao trở về Isengard bằng con đường ngắn nhất."
"Thế Saruman là chủ nhân của Con Mắt Vĩ Đại à?" giọng nói ma quái vang lên. "Chúng ta nên trở lại Lugburz ngay."
"Nếu chúng ta có thể băng qua Dòng Sông Vĩ Đại, thì chúng ta có thể," một giọng nói khác nói. "Nhưng không đủ cho chúng ta để đi xuống những cái cầu."
"Tao đã băng qua chúng," giọng nói ma quái nói. "Mọt con Nazgyl có cánh đang đợi chúng ta phía bắc bờ đông."
"Có thể, có thể! Rồi mày bay đi mà không có tù nhân của bọn tao, và sẽ nhận tất cả công xá và tán tụng ở Lugburz, và để chúng ta đi bộ với những gì chúng tao có để băng qua đất nước Ngựa. Không, tụi mình phải đi cùng nhau. Những vùng đất này rất nguy hiểm: đầy những tên phản loạn và kẻ cướp thối tha."
"Phải, tụi mình phải đi cùng nhau," Ugluk gầm gừ. "Tao không tin những con heo nhỏ bé tụi bây. Chúng mày không có trí khôn bên ngoài cái chuồng heo của bọn bây. Với bọn tao thì tụi bây chỉ luôn bỏ chạy. Bọn tao là Uruk-hai chinh chiến! Chúng tao đã hạ tên chiến binh vĩ đại. Chúng ta bắt giữ bọn tù binh. Chúng tao phục vụ cho Saruman Thông Thái, Bàn Tay Trắng: Bàn Tay đã cho chúng tao thịt người để ăn. Chúng tao đã ra khỏi Isengard, đã sẽ dẫn chúng bây đến đây, và chúng tao sẽ dẫn tụi bây theo con đường mà chúng tao đã chọn. Tao là Ugluk. Tao đã nói."
"Mày nói quá nhiều rồi đấy, Ugluk," giọng nói ma quái vang lên chế giễu. "Tao tự hỏi làm sao mà ở Lugburz tụi nó lại thích thế. Tụi nó có thể nghĩ rằng đôi vai của Ugluk cần chạm nổi bởi một cái đầu cao quý. Chúng nó có thể hỏi những ý nghĩ quái gỡ của nó từ đâu đến. Có thể là chúng nó đến từ chỗ Saruman hả? Hắn ta nghĩ hắn ta là ại mà áp đặt ý muốn của hắn cùng với những cái dấu hiệu trắng bẩn thỉu của hắn? Chúng có thể đồng ý với tao, với Grinhnbkh, chúng tin vào người đưa tin của chúng; và tao Grishnbkh nói thế này: Saruman là một thằng ngốc, và một tên ngốc xảo trá bẩn thỉu. Nhưng Con Mắt Vĩ Đại đang dõi lên hắn.
"Nó là Heo phải không? Làm sao mà bọn bây thích được gọi là heo bởi những tên dọn phân của tên phù thuỷ nhỏ bé dơ dáy ấy? Chúng nó ăn thịt orc, tao đảm bảo."
Nhiều tiếng thét vang lên bằng giọng orc trảlời hắn, và những tiếng loảng xoảng của vũ khí được rút ra. Pippin cẩn thận cuộn người tới, hy vọng thấy những những gì sẽ diễn ra. Những tên canh gác anh đã nhập vào đám ẩu đả. Trong ánh nhập nhoạng anh thấy một tên Orc đen to lớn, có thể là Ugluk, đang đứng đối mặt với Grishnbkh, một sinh vật chân cong và ngắn, với những cánh tay dài và rộng gần như thả xuống sát mặt đất. Chung quanh chúng là nhiều tên yêu tinh nhỏ hơn. Pippin nghĩ rằng những tên này là bọn ở phương Bắc. Chúng rút dao và gươm ra, nhưng ngần ngừ chưa dám tấn công Ugluk.
Ugluk gào lên, một toán Orc khác lớn gần như hắn chạyd dến. Rồi thình lình, không cảnh báo trước, Ugluk nhảy vọt đến, với hai nhát chém thần tốc hắn chém bay đầu hai tên đối địch với hắn. Grishnbkh nhảy sang một bên và biến mất vào bóng tối. Những tên khác tránh ra, và một tên bước lùi lại, vấp vào thân hình nằm sóng soài của Merry và thốt lên một tiếng chửi. Nhưng có thể là việc đó lại cứu thoát mạng sống của hắn, vời vì những tên bên phe Ugluk nhảy vọt qua hắn và chém gục một tên khác với những thanh gươm to bản của chúng. Đó chính là tên canh gác nanh vàng. Cơ thể của hắn đổ phịch xuống ngay phía trên Pippin, vẫn còn nắm chặt thanh gươm lưỡi răng cưa dài của mình.
"Hạ vũ khí xuống!" Ugluk la lên. "Và đừng có làm những việc vớ vẩn nữa! Chúng ta phải đi thẳng về phía tây từ đây, rồi xuống các bậc thang. Từ đấy đi thẳng xuống phía dưới, rồi đi dọc bờ sông về phía rừng. Rồi chúng ta sẽ đi suốt ngày đêm. Rõ chưa?"
"Bây giờ," Pippin nghĩ, "chỉ cần tên xấu xí này bận rộn một chút để điều khiển đám lính tráng của hắn, thì tôi sẽ có cơ hội." Một luồng hy vọng bừng lên trong anh. Lưỡi của con dao đen cứa vào tay anh, và rồi trượt xuống cổ tay. Anh cảm thấy máu nhỏ giọt trên tay mình nhưng anh cũng cảm thấy vị lạnh của thép trên da mình.
Những tên Orc đã sẵn sàng để tiếp tục khởi hành, nhưng một số tên phương Bắc vẫn còn ngần ngữ, và những tên Isengard giết chết hai tên trước đám còn lại để thị uy. Nhiều tiếng chửi rủa hỗn độn vang lên. Ngay lúc đó không ai để ý đến Pippin cả. Chần của anh bị trói chặt, nhưng tay anh chỉ bị trói quanh cổ tay, và tay anh lại bị trói về phía trước. Anh có thể di chuyển cả hai tay cùng lúc, cho dù chúng bị trói chặt lại với nhau. Anh đẩy tên Orc chết qua một bên, và gần như không dám thở, anh khẽ cứa sợi thừng ở cổ tay lên xuống lưỡi dao. Nó rất bén và cánh tay của tên đã chết giữ nó rất chặt. Sợi thừng đã đứt! Pippin nhanh chóng nắm lấy nó trong những ngón tay và buộc gút nólại thành hai vòng lỏng lẻo và thả nó xuống tay mình. Rồi anh nằm im trở lại.
"Nhặt đám tù nhân lên!" Ugluk gào lên. "Đừng có mà dở trò với chúng nó! Nếu chúng không còn sống khi chúng tao trở về, thì sẽ có những đứa khác cũng phải chết."
Một tên Orc nắm lấp Pippin như một cái bao, nhét đầu vào giữa hai tay bị trói chặt của anh, nắm lấy tay anh và kéo ra sao, cho đến khi mặt Pippin chà vào cổ hắn; và nó cùng xóc nẩy với hắn. Một tên khác đối xử với Merry y như vậy. Cánh tay đầy móng vuốt của tên Orc giữ chặt tay Pippin cứng như thép; những móng tay của hắn cắm vào anh. Anh nhắm chặt mắt và chìm sâu vào những giấc mộng ma quái.
Thình lình anh lại bị ném trở lại lên nền đá. Đêm còn sớm, nhưng ánh trăng mờ đã tắt về phía tây. Họ đang ở trên rìa của một vách đá có vẻ nhưng đang trông ra một biển sương mịt mù. Gần đó có âm thanh của tiếng nước đổ.
"Cuối cùng thì lũ trinh sát cũng đã trở về," một tên Orc sát ngay bên cạnh anh nói.
"Được rồi, thế bọn mày đã phát hiện ra gì?" giọng Ugluk gầm gừ vang lên.
"Chỉ là một kỵ sĩ, và hắn đang phóng về hướng tây. Bây giờ tất cả yên rồi."
"Phải, tao dám nói thế. Nhưng bao xa rồi? Những thằng ngốc bọn bây! Đáng lý tụi bây phải bắn nó chứ. Nó sẽ báo động. Cái bọn nuôi ngựa chết tiệt ấy sẽ biết về chúng ta vào sáng mai. Bây giờ chúng ta phải mau chân lên."
Một bóng tối phủ lên Pippin. Đó là Ugluk. "Ngồi dậy!" tên Orc nói. "Người của tao đã quá mệt vì phải vác tụi mày rồi. Bọn tao phải leo xuống và mày phải dùng đến chân của mày. Hãy tỏ ra hữu dụng đi. Không được kêu la, không được cố bỏ chạy. Chúng tao có cách để đáp trả cho những mánh khoé mà mày sẽ không thích đâu, cho dù chúng sẽ phá đi sự hữu dụng của mày với Chủ Nhân."
Hắn cắt sợi dây da quanh chân và cổ chân Pippin, nắm tóc anh và dựng anh đứng lên. Pippin đổ xuống, và Ugluk lại nắm tóc anh kéo lên lại. Nhiều tên Orc cười phá lên. Ugluk nhét một cái bình vào giữa răng anh và đổ một chất lỏng nóng bỏng vào cổ họng anh: anh cảm thấy một luồng nóng xé lưỡi đổ xuyên qua anh. Vết thương ở chân anh và cổ chân anh biến đi. Anh đã có thể đứng được.
"Bây giờ tới thằng kia!" Ugluk nói. Pippin thấy hắn đi đến bên Merry, vẫn đang nằm cạnh anh, và đá vào anh. Merry rên lên. Ugluk thô bạo nắm lấy anh để dựng anh ngồi dậy, và giật cái băng ra khỏi đầu anh. Rồi hắn bôi lên vết thương một chất đen lấy ra từ một cái hộp gỗ nhỏ. Merry la lên và dãy dụa dữ dội.
Những tên Orc vỗ tay và huýt sáo. "Không thể chịu được thuốc chữa thương dành cho nó," chúng chế nhạo. "Nó không biết cái gì tốt cho nó. Ai! Chúng tao sẽ có một trò vui sau này."
Nhưng ngay lúc ấy Ugluk không tham gia vào việc pha trò. Hắn đang cần phải vội và phải chiều theo những kẻ miễn cưỡng đi cùng. Hắn chữa thương cho Merry theo cách của bọn orc; và vết thương của anh lành lại rất nhanh. Khi hắn cưỡng ép đổ một ngụm chất lỏng từ cái bình của hắn và cổ họng người hobbit, cắt dây trói chân của anh và kéo anh đứng dậy thì Merry đã có thể đứng, nhìn xanh xao nhưng rắn rỏi và thách thức, và đã có vẻ hồi sinh rất nhiều. Vết thương trên trán anh không còn đau nữa, nhưng nó để lại một vẹo cho đến những ngày cuối đời của anh.
"Chào, Pippin!" anh nói. "Thế cậu cũng đã được đi du hành một lúc rồi hả? Khi nào thì bọn này có giường và bữa sáng đây?"
"Vậy thì!" Ugluk. "Không có những thứ đó! Coi chừng cái lưỡi của tụi mày. Không được nói chuyện với nhau. Bất kỳ rắc rối nào cũng sẽ được báo cáo lại vào lúc cuối, và Ngài sẽ biết cần phải làm gì để đáp trả bọn bây. Chúng mày sẽ cũng có giường và bữa sáng: nhiều hơn là cái dạ dày của tụi mày có thể chịu được."
Bọn orc bắt đầu đi xuống một đường hẻm hẹp dẫn xuống vùng đồng bằng sương mù phía dưới. Merry và Pippin, bị ngăn cách bởi hơn một tá tên Orc, leo xuống cùng với chúng. Khi đi xuống đáy bọn chúng bắt đầu bước đi trên cỏ, và tinh thần của các hobbit lại bừng lên.
"Nào, đi thẳng!" Ugluk quát lên. "Đi về phía tây và quá lên phía bắc một chút. Đi theo Lugdush."
"Nhưng chúng ta sẽ làm gì vào lúc mặt trời mọc?" một số tên phương Bắc nói. "Cứ tiếp tục chạy," Ugluk nói. "Bọn mày nghĩ sao? Ngồi trên cỏ và đợi cái đám Da Trắng đến để tham dự buổi cắm trại à?"
"Nhưng chúng tôi không thể chạy trong ánh ban ngày."
"Bọn mày sẽ chạy với tao đằng sau bọn mày," Ugluk nói. "Chạy! Hoặc là bọn mày sẽ không còn bao giờ thấy lại những cái lều thân yêu của bọn mày nữa! Bởi Bàn Tay Trắng! Tại sao lại gửi cái lũ dòi bọ này tham gia chuyến đi chứ, cái bọn chỉ mới được huấn luyện phân nửa. Chạy đi, lũ khốn khiếp! Chạy trong khi đêm vẫn còn!"
Thế rồi cả toán bắt đầu chạy dọc với những bước sải dài của bọn Orc. Bọn chúng không có thứ tự, thở hồng hộc, xô đẩy nhau, và nguyền rủa nhau; nhưng tốc độ của bọn chúng rất nhanh. Mỗi hobbit được canh chừng bởi ba tên. Pippin ở xa phía sau đường chạy. Anh không biết là mình có thể chạy theo nhịp này được bao lâu: anh đã không ăn gì kể từ lúc sáng. Mỗi tên trong đám canh chừng anh có một cây roi. Nhưng vào lúc ấy cái thức uống của bọn orc vẫn còn bừng trong anh. Trí khôn của anh, cũng đã bừng tỉnh lại. Cứ chốc chốc lại có một tầm nhìn tự ý hiện vào tâm trí của anh với khuôn mặt rắn rỏi của Người Sải Bước đang cúi xuống phía sau một vệt đi tối tăm, và đang chạy, chạy từ sau. Nhưng thậm chí dù là một Ranger cũng có thể thấy được gì ngoài một vệt đi hỗn độn những dấu chân Orc? Dấu chân nhỏ bé của anh và Merry sẽ bị phủ lấp bởi bước chân của những đôi giày bọc thép đằng trước, đằng sau và chung quanh họ.
Họ chỉ mới đi được khoảng một dặm khỏi vách đá nơi dãy đất hướng xuống dẫn vào một vùng đất rộng hơn lún xuống, nơi đất rất mềm và ẩm ướt. Sương mù phủ quah nơi đất, những tia sáng cuối cùng của ánh trăng lưỡi liềm le lói loé lên. Những hình bóng tối tăm của bọn Orc ở phía trước mờ đi, và rồi mất hút.
"Ai! Đều bước nào!" Ugluk la lên từ phía sau.
Một ý nghĩ đột ngột thoáng lên trong tâm trí Pippin, và anh thực hiện nó ngay. Anh rẽ về phía bên phải, và lẩn xuống khỏi tầm với của tên canh gác đang bám chặt anh, hướng về phía sương mù; anh vươn người về phía bãi cỏ.
"Dừng lại!" Ugluk kêu lên.
Một khoảnh khắc xáo trộn và rối loạn diễn ra. Pippin chạy ngược lên. Nhưng những tên Orc đang đuổi theo anh. Thình có cái gì đó lờ mờ hiện ra ngay phía trước anh.
"Không còn hy vọng trốn thoát!" Pippin nghĩ. "Nhưng còn một hy vọng là tôi có để lại những dấy vết của chính mình mà không bị xáo tung trên nền đất ướt." Anh dò dẫm với hai tay bị trói lên cổ họng, và tháo cái trâm cài chiếc áo khoác của mình. Vừa lúc những cánh tay dài và những móng vuốt cứng rắn chộp lấy anh. Anh buông rơi nó xuống. "Tôi hy vọng là nó sẽ nằm ở đây đến tận cùng," anh nghĩ. "Tôi không biết vì sao mà tôi lại làm vậy. Nếu những người khác đã trốn thoát, thì tất cả họ có thể đã đi với Frodo rồi."
Một đường roi cuộn quanh chân anh, và anh cố kìm một tiếng kêu rên.
"Đủ rồi!" Ugluk chạy lên và kêu lên. "Nó vẫn còn muốn chạy hả. Cho bọn nó chạy! Hãy cứ dùng roi làm kẻ nhắc nhở nó."
"Nhưng thế là chưa hết đâu," hắn gầm gừ, quay về phía Pippin. "Tao sẽ không quên đây. Việc trả giá cho việc này chỉ phải hoãn lại thôi. Đi!"