chúa tể của những chiếc nhẫn (tt)
shadow 10.04.2005 05:39:23 (permalink)
Chúa tể Của Những Chiếc Nhẫn
Phần Hai: Hai Ngọn Tháp
Quyển III




Chương 1: Sự ra đi của Boromir


Aragorn phóng vội lên đồi. Cứ chốc chốc ông lại cúi người xuống nền đất. Những người hobbit đi rất nhẹ nhàng, và dấu chân của họ không dễ nhận ra thậm chí đối với một Ranger, nhưng cách không xa nguồn của một con suối cắt ngang con đường, ông nhìn thấy cái mà ông tìm trên một nền đất ướt.

"Tôi đã tìm đúng dấu vết," ông tự nói với chính mình. "Frodo đã chạy lên đỉnh đồi. Tôi tự hỏi là anh thấy đã thấy cái gì ở đó? Nhưng rồi anh ta đã trở lại theo cùng một con đường, và lại đi xuống đồi trở lại."

Aragorn ngần ngừ. Ông muốn tự mình leo lên cái ghế cao, hy vọng có thể nhìn thấy cái gì đó có thể chỉ dẫn được ông trong lúc lúng túng này; nhưng thời gian đang rất cấp bách. Thình lình ông nhảy vội về phía trước, và chạy vụt lên đỉnh đồi, băng qua những phiến đá lớn, và chạy lên những bậc thang. Rồi ông ngồi xuống cái ghế cao và nhìn quanh. Nhưng mặt trời có vẻ đã tối đi, thế giới trở nên mờ nhạt và xa xăm. Ông quay trở lại hướng Bắc, và không thấy gì ngoài những ngọn đồi xa, và ông lại thấy từ phía xa một con chim khổng lồ nhìn như một con đại bàng bay cao trên không trung, đang chậm chạm hạ xuống thành những vòng tròn lớn về phía mặt đất. Thậm chí khi ông còn đang quan sát thì đôi tai thính nhạy của ông đã nghe thấy những tiếng động từ vùng đất bên dưới, ở phía tây của Dòng Sông. Ông tuồng như hoá đá. Có những tiếng la hét, và trước sự kinh hãi của ông, giữa những tiếng la hét đó ông có thể nghe thấy được giọng khàn khàn của bọn Orcs. Rồi thình lình một tiếng tù và lớn được thúc lên mãnh liệt, tiếng của nó vang vọng khắp các ngọn đồi và vọng lại trong các thung lũng, vượt lên cả tiếng gầm của những ngọn thác.

"Tiếng tù và của Boromir!" Ông kêu lên. "Anh ta đang cần giúp đỡ!" Ông lao xuống các bậc thang và chạy vội đi, nhảy vụt xuống đường. "Than ôi! Tất cả nỗi bất hạnh đều đổ xuống đầu tôi trong ngày này, và tôi luôn có mặt không đúng lúc. Sam đâu rồi nhỉ?"

Khi ông chạy xuống thì những tiếng la thét càng lớn dần, nhưng lúc này thì tiếng tù và vang lên đã yếu đi và đầy tuyệt vọng. Những tiếng thét hung dữ và ầm ĩ của bọn Orcs vang lên, và thình lình tiếng tù và ngưng bặt. Aragorn lao xuống bậc dốc cuối, nhưng trước khi ông đến được chân đồi thì những âm thanh đột ngột tắt đi; và khi ông quay sang trái và chạy về phía chúng thì chúng rút lui, cho đến khi cuối cùng ông không còn nghe thấy tiếng chúng nữa. Ông rút thanh gươm sáng loá của mình và thét lên Elendil! Elendil! rồi ông băng vào hàng cây.

Cách đó khoảng một dặm từ Parth Galne, trong một trảng đất nhỏ không cách xa khỏi hồ, ông thấy Boromir. Ông đang ngồi tựa lưng vào một thân cây lớn, như thể đang nghỉ ngơi. Nhưng Aragorn thấy ông đã bị bắn trúng nhiều mũi tên mang lông chim đen; thanh gươm của ông vẫn còn trong tay ông, nhưng đã gãy gần sát chuôi; cái tù và của ông bị gãy đôi bên sườn ông. Nhiều tên Orcs bị giết, đổ gục quanh ông và nằm rải rác dưới chân ông.

Aragorn quỳ xuống cạnh bạn. Boromir mở mắt và cố thốt lên lời. Những lời cuối cùng vọng đến. "Tôi đã cố lấy chiếc nhẫn của Frodo," ông nói. "Tôi xin lỗi. Tôi đã phải trả giá." Ông nhìn đảo qua những kẻ thù đã ngã gục của mình, ít nhất là hai mươi tên nằm đấy. "Họ bị bắt rồi, những người Hafling ấy, bọn Orcs đã bắt họ. Tôi nghĩ họ chưa chết. Bọn Orcs trói họ." Ông ngừng lời và mắt ông nhắm lại, mệt mỏi. Sau một lúc ông lại cất tiếng.

"Tạm biệt, Aragorn! Hãy đến Minas Tirith và cứu người của tôi! Tôi thất bại rồi!"

"Không!" Aragorn kêu lên, nắm lấy tay bạn và hôn lên trán. "Anh đã chiến thắng. Rất ít người có được chiến thắng như vậy. Hãy an nghỉ! Minas Tirith sẽ không sụp đổ đâu!"

Boromir mỉm cười.

"Chúng đi đường nào? Có Frodo ở đấy không?" Aragorn nói.

Nhưng Boromir không trả lời nữa. Than ôi!" Aragorn nói. "Thế là người thừa kế của Denethor, Lãnh Chúa của Ngọn Tháp Bảo Vệ đã ra đi! Thật là một kết cục đau dớn. Bây giờ tất cả Đội Đồng Hành đều đã rã tan. Chính tôi là người thất bại. Gandalf đã đặt lòng tin vô ích vàc tôi. Tôi sẽ làm gì bây giờ? Boromir đã cậy tôi đến với Minas Tirith, và tim tôi muốn làm điều đó; nhưng Chiếc Nhẫn và Người Mang Nó ở đâu? Làm sao mà tôi tìm được họ và bảo vệ Nhiệm Vụ khỏi tai hoạ?"

Ông quỳ một lúc, cúi người trong nước mắt, vẫn còn nắm chặt tay của Boromir. Legolas và Gimli tìm thấy ông như thế. Họ đến từ dốc tây của ngọn đồi, lặng lẽ, trườn qua những ngọn cây như thể họ đang săn đuổi. Gimli cầm rìu trong tay, và Legolas cầm con dao dài: tất cả tên của chàng đã bắn hết. Khi họ đi vào trảng cỏ thì họ ngừng lại trong sững sờ; và họ đứng một lúc, đầu gục xuống trong đau buồn; vì dường như họ đã rõ những gì vừa diễn ra.

"Than ôi!" Legolas nói, bước đến bên cạnh Aragorn. "Chúng tôi đã săn đuổi và giết nhiều tên Orcs trong rừng, nhưng đáng lý chúng tôi đáng ra nên ở đây. Chúng tôi đến khi nghe tiếng tù và nhưng có vẻ như đã quá trễ. Tôi sợ là các anh đã lãnh những vết thương chết người."

"Boromir chết rồi," Aragorn nói. "Tôi không sao, vì tôi không ở đấy với anh ấy. Anh ấy đã ngã xuống khi đang bảo vệ các hobbit, trong khi tôi còn ở trên đồi."

"Các hobbit!" Gimli kêu lên. "Họ đâu rồi? Frodo đâu?"

"Tôi không biết," Aragorn mệt mỏi nói. "Trước khi qua đời Boromir nói với tôi rằng bọn Orcs đã bắt được họ; anh ấy không nghĩ rằng họ đã chết. Tôi đã cử anh ấy đuổi theo Merry và Pippin; nhưng tôi không kịp hỏi anh ấy xem Frodo hay Sam có ở cùng anh ấy không: đã quá trễ rồi. Tất cả những gì tôi làm vào ngày hôm nay đều sai lầm cả. Bây giờ thì ta làm gì đây?"

"Trước tiên chúng ta phải chăm sóc người đã ngã xuống," Legolas nói. "Chúng ta không để anh ấy nằm đây như một cái xác thối giữa những tên Orcs nhơ bẩn này."

"Nhưng chúng ta phải nhanh lên." Gimli nói. "Ông ấy không muốn chúng ta nấn ná lâu đâu. Chúng ta phải theo dấu bọn Orcs, nếu như vẫn còn hy vọng rằng còn bất kỳ ai trong số Đội Đồng Hành chúng ta vẫn còn sống và bị bắt làm tù binh."

"Nhưng chúng ta không biết Người Mang Chiếc Nhẫn có đi với họ hay không," Aragorn nói. "Chẳng lẽ chúng ta bỏ rơi anh ta ư? Trước tiên chúng ta phải đi theo anh ta chứ? Trước mặt chúng ta bây giờ là một lựa chọn khó khăn!"

"Thế thì trước tiên chúng ta hãy làm cái mà chúng ta phải làm," Legolas nói. "Chúng ta không có thời gian hay dụng cụ để chôn cất đồng đội của mình một cách hoàn chỉnh, hay để xây cho anh ấy một ngôi mộ. Chúng ta có thể đắp cho anh ấy một ụ đá."

"Việc này rất vất vả và khá lâu: ở gần bên bờ nước không có đá cho chúng ta dùng," Gimli nói.

"Thế thì chúng ta hãy đặt anh ấy vào một con thuyền cùng với vũ khí của anh ấy, và vũ khí của những kẻ thù đã bị anh ấy đánh bại," Aragorn nói. "Chúng ta sẽ gửi anh ấy xuống Những Ngọn Thác Rauros và giao anh ấy cho dòng Anduin. Dòng Sông Gondor ít nhất sẽ chăm sóc không cho những sinh vật ma quái xâm phạm đến xương cốt của anh ta."

Họ nhanh chóng kiểm tra thi thể của bọn Orcs, tập trung gươm kiếm của chúng lại, đặt những cái mũ trụ và khiên thành một đống. "Nhìn kìa!" Aragorn kêu lên. "Chúng ta vừa tìm thấy một dấu hiệu!" Ông nhặt lên khỏi đống vũ khí ghê gớm hai con dao, lưỡi mỏng, đen, gắn đầy những viên ngọc nhỏ màu đỏ. "Những thứ này không phải đồ của bọn orc!" ông nói. "Những người hobbit mang những thứ này. Rõ ràng là bọn Orc đã cướp của họ, nhưng sợ không dám giữ những con dao này, chúng biết rõ những con dao này là gì: chúng là sản phẩm của Miền Tây, mang theo những câu thần chú đem lại tai ương cho Mordor. Được, bây giờ nếu như họ vẫn còn còn sống, những người bạn không vũ khí của chúng ta, thì tôi sẽ mang những thứ này, hy vọng rằng, sẽ trả lại cho họ."

"Và tôi," Legolas nói, "sẽ lấy tất cả những mũi tên mà tôi có thể tìm thấy, vì bao tên của tôi đã trống rỗng rồi." Chàng tìm trong đống vũ khí trên nền đất và tìm thấy không nhiều những mũi tên còn nguyên và dài hơn mà bọn Orc quen dùng. Chàng nhìn chúng thật kỹ.
Còn Aragorn thì nhìn những tên bị giết, ông nói: "Nhiều tên nằm đây không phải là bọn Mordor. Một số từ phía Bắc, từ Rặng Núi Sương Mù, theo những gì tôi biết về bọn Orc và chủng tộc của chúng. Còn những tên khác ở đây thì khá xa lạ với tôi. Đồ đạc của chúng hoàn toàn không phải làm theo lối bọn Orc!"

Có bốn chiến binh yêu tinh cao lớn, đen đúa, mắt xếch, chân to và tay lớn. Chúng vũ trang bằng những thanh gươm ngắn to bản, không phải là những thanh mã tấu cong mà bọn Orc thường dùng: và chúng có những cái cung bằng thuỷ tùng, có kích thứoc và hình dạng giống như những cây cung của Con Người. Trên những cái khiên của chúng là một thiết bị lạ: một bàn tay trắng nhỏ ở giữa một vùng đen; ở đằng trước mũ trụ thép của bọn chúng là một dấu hiệu hình chữ S, làm bằng kim loại trắng.

"Trước đây tôi chưa từng thấy những dấu hiệu như thế này," Aragorn nói. "Chúng có ý nghĩa gì?"

"S là Sauron," Gimli nói. "Quá dễ để đọc."

"Không!" Legolas nói. "Sauron không dùng đến những dấu hiệu của người Elf."

"Hắn cũng không dùng theo cách bình thường, để chúng ta có thể đọc hay nói thành tiếng được," Aragorn nói. "Và hắn không dùng màu trắng. Bọn Orc phục vụ dưới trướng Barad-dyr dùng đến dấu hiệu của Con Mắt Đỏ." Ông đứng suy nghĩ một lúc.

"S là Saruman, tôi đoán vậy," cuối cùng ông nói. "Có những hoạt động ma quái đang tiến hành ở Isengard, và phía Tây không còn an toàn nữa. Đúng như Gandalf đã lo sợ: theo cách nào đó kẻ phản bội Saruman đã có được tin tức về chuyến hành trình của chúng ta. Điều này cũng rất có thể là hắn đã biết về việc Gandalf đã ngã xuống. Những kẻ săn đuổi từ Moria có thể đã trốn khỏi sự canh gác ở Lurien, hoặc là chúng đã tránh khỏi vùng đất này tiến đến Isengard theo những con đuờng khác. Bọn Orc đi rất nhanh. Nhưng Saruman ó nhiều cách để biết tin lắm. Các anh còn nhớ những con chim chứ?"

"Ờ, chúng ta không có thời gian để chơi trò câu đố," Gimli nói. "Chúng ta hãy lo cho Boromir!"

"Nhưng sau đó thì chúng ta phải đoán những câu đố, nếu như chúng ta muốn chọn đúng đường đi," Aragorn trả lời.

"Có thể không có lựa chọn nào là đúng đắn cả," Gimli nói.

Lúc này Người Lùn đang dùng rìu cắt xuống nhiều cành cây. Chúng được buộc lại với nhau bằng những sợi dây cung, và họ trải áo choàng lên trên. Họ đặt thi thể bạn mình lên chiếc quan tài thô sơ và mang ra bờ biển, cùng với những chiến lợi phẩm trong trận chiến cuối cùng của ông mà họ đã chọn để gửi đi cùng ông. Chỉ là một đoạn đi ngắn, nhưng họ không nói được gì, vì Boromir là một người vừa cao vừa nặng.

Đến bờ nước thì Aragorn ngừng lại, nhìn vào quan tài trong khi Legolas và Gimli vội vã đi ngược về Parth Galen. Cách đó khoảng hơn một dặm, và trước khi họ trở về một lúc, hai con thuyền đang bập bùng trôi cạnh bờ.

"Thật là một câu chuyện kỳ lạ!" Legolas nói. "Chỉ còn có hai chiếc thuyền bên bờ sông. Chúng tôi không tìm thấy dấu vết của chiếc kia."

"Có bọn Orc ở đấy không?" Aragorn hỏi.

"Chúng tôi không thấy dấu hiệu của chúng," Gimli trả lời. "Và bọn Orc hẳn sẽ lấy hoặc phá huỷ những chiếc thuyền cùng hành lý rồi."

"Tôi sẽ quan sát mặt đất khi chúng ta đến đấy," Aragorn nói.
Lúc này họ đặt Boromir nằm giữa chiếc thuyền sẽ mang ông đi. Họ cuộn cái mũ xám và cái áo khoác elf bên dưới đầu ông. Họ chải mái tóc dài đen của ông và để nó rũ xuống hai bên vai ông. Chiếc thắt lưng vàng của Lurien lấp lánh trên hông ông. Họ đặt chiếc mũ trụ của ông bên cạnh ông, và họ đặt chiếc tù và gãy cùng với chuôi và phần kiếm còn lại ngang lòng ông; dưới chân ông họ đặt những thanh gươm của kẻ thù của ông. Rồi họ buộc mũi thuyền vào sau chiếc thuyền khác, và đẩy vào dòng nước. Họ buồn bã chèo dọc theo bờ sông, và rẽ vào dòng kênh đang trôi nhanh và băng qua vùng cỏ xanh của Parth Galen. Những bờ dốc của Tol Brandir đang bừng sáng: lúc này là đang giữa chiều. Khi họ đi xuống phía nam của thì hơi nước Rauros bốc lên lấp lánh phía trước họ thành một làn sương vàng. Tiếng thác nước tuôn xuống ầm ì lay động bầu không khí không một gợn gió.

Họ buồn rầu thả chiếc thuyền quan tài đi: Boromir nằm trong đấy, an nghỉ, bình yên, lướt đi trên dòng nước chảy. Dòng sông mang ông đi trong khi họ chèo ngược chiếc thuyền của mình lại bằng những mái chèo. Boromir trôi ngang họ, và rồi chiếc thuyền của ông chậm chạp rời đi, khuất dần thành một bóng đen đối nghịch với luồng ánh sáng vàng; và rồi nó thình lình biến mất. Rauros vẫn gầm vang. Dòng Sông đã mang Boromir con trai của Denethor đi, và người ta sẽ không còn thấy ông ở Minas Tirith nữa, không còn thấy ông đứng như ông vẫn thường đứng trên Ngọn Tháp Trắng trong nắng sáng. Nhưng ở Gondor trong những ngày sau đó người ta kể rằng chiếc thuyền elf đã trôi theo dòng thác và mặt hồ cuộn sóng, mang ông xuống tận Osgiliath, và băng qua nhiều cửa của dòng sông Anduin, ra khỏi Biển Vĩ Đại vào màn đêm dưới trời sao.

Ba người bạn đứng lặng trong một lúc, nhìn mải miết theo bạn. Rồi Aragorn cất tiếng. "Trên ngọn Tháp Trắng họ sẽ trông chờ anh ấy," ông nói, "nhưng anh ấy sẽ không trở về từ núi hay từ biển nữa." Và rồi ông chầm chậm cất tiếng hát:


Qua Rohan đầy đầm lầy và nương rẫy
Cỏ mọc nhanh trên những khoảng đất dài
Vẫn băng băng tiếng thổi ngọn Gió Tây
Tuôn tràn đến bên tường thành chất ngất
"Hỡi ngọn gió miền Tây phần phật
Tin tức gì mi mang đến tối nay
Boromir Cao Lớn mi có hay
Có thấy trong ánh trăng sao đắm đuối?"
"Tôi đã thấy anh ta băng bảy ngọn suối
Qua dòng nước xám rộng mênh mông
Tôi thấy anh ta trên những vùng đất trống không,
Cho đến lúc anh ấy đi mất hút
Vào bóng tối Bắc phương vùn vụt,
Tôi chẳng còn thấy lại bóng anh ta
Ngọn gió Bắc có thể vẫn vang xa
Khi con trai Denethor cất tiếng tù và."
"Hỡi Boromir! Từ tường cao bờ tây nghiệt ngã
Ta dõi theo anh theo những nơi xa
Nhưng anh đã chẳng trở về quê nhà
Từ những vùng đất chưa có dấu chân người đặt đến."



Và thế rồi Legolas cất tiếng hát:


Gió Nam thổi dạt vào từ cửa Biển,
Qua cát vàng, qua vách đá sững cao
Gió mang theo tiếng khóc của hải âu
Mang tiếng than về tận nơi cổng đợi
"Từ phía Nam đã có tin gì mới
Hỡi gió kia, trong lặng vắng chiều nay?
Boromir Cường Tráng giờ ở nơi đâu?
Anh ta nấn ná khiến ta thêm chờ đợi"
"Xin đừng hỏi tôi nơi anh ta đang ở
Đã có nhiều xương trắng rũ phơi
Dọc trắng đen bên bờ biển ngàn khơi
Dưới ánh sáng muôn sao trời chiếu muộn
Từ Anduin đã nhiều người băng xuống
Để tìm nơi dòng Biển chảy qua
Hỏi Gió Bắc về tin tức ngàn xa
Tin tức tôi đã nhận từ Gió Bắc!"
"Hỡi Boromir, từ đằng sau cổng sắt
Theo đường biển xuôi xuống tận phương nam,
Anh không đến cùng khi hải âu cất tiếng than
Từ những cổng biển xám màu u ám,"


Thế rồi Aragorn lại hát:


Cánh Cổng Vua ngập tràn Gió Bắc,
Thổi băng qua những ngọn thác kêu vang
Ngọn tháp cao lạnh ngắt phũ phàng
Tiếng tù và vang vọng về thăm thẳm
Tin gì từ phương Bắc, hỡi ngọn gió xa xăm
Trong ngày nay, ta nghe mi vang vọng
Boromir Dũng Cảm, có tin gì hay không?
Vì đã từ lâu, anh ấy đã đi xa,"
"Dưới Amon Hen, ta nghe tiếng anh la
Anh chiến đấu với nhiều kẻ thù hung ác
Khiên anh vỡ, rồi gươm anh gãy nát
Rồi dòng nước sẽ mang đi hết thảy
Mái đầu tự hào, và khuôn mặt lừng oai
Tay chân anh bất động, chúng đã an nghỉ rồi
Ngọn thác vàng Rauros, ơi Rauros ơi hỡi
Hãy mang anh đi, giữa lòng sóng vỗ về
Hỡi Boromir! Kìa Ngọn Tháp Bảo Vệ
Sẽ mãi nhìn về phương bắc xa khơi
Về Rauros, thác vàng Rauros rã rời
Cho đến khi chấm dứt những tháng ngày tiếp nối."

Và thế rồi họ ngừng lại. Rồi họ quay thuyền và lái chúng hết tốc lực theo con sông ngược lên Parth Galen.

"Các ông đã để Ngọn Gió Đông cho tôi," Gimli nói, "nhưng tôi không nói gì về nó đâu."

"Thế thì cứ để thế," Aragorn nói. "Ở Minas Tirith họ sẽ hứng chịu ngọn Gió Đông, nhưng họ sẽ không hỏi nó về tin tức. Nhưng Boromir đã đi theo đường của anh ấy rồi, và chúng ta phải nhanh chóng chọn lựa con đường của mình thôi."

Ông quan sát bãi cỏ xanh, rất nhanh nhưng bao quát, chốc chốc lại cúi người trên mặt đất. "Bọn Orc đã đến vùng này," ông nói. "Nếu không thì không thể chắc chắn được gì. Tất cả những dấu chân của ta ở đây, liên tục băng qua lại. Tôi không thể nói được là có hobbit nào đã quay lại từ khi bắt đầu tìm Frodo không." Ông quay lại bờ, đứng gần chỗ dòng suối chảy vào Dòng Sông. "Có những dấu chân rất rõ ở đây," ông nói. "Một hobbit đã lội qua dòng nước và quay trở lại; nhưng tôi không thể nói được là đã bao lâu rồi."

"Làm sao mà ông đọc được những thứ bí hiểm thế?" Gimli nói.

Aragorn không trả lời ngay mà quay trở lại vùng cắm trại và nhìn vào hành lý. "Đã có hai gói hành lý mất đi," ông nói. "một chắc chắn là của Sam: nó lớn và nặng. Và đó là câu trả lời:Frodo đã ra đi bằng thuyền, và người hầu của anh ta đã đi với anh ta. Frodo hẳn là đã trở lại trong khi tất cả chúng ta đi khỏi. Tôi đã gặp Sam đi lên đồi và nói anh ta đi theo tôi; nhưng rõ ràng là anh ta không làm thế. Anh ta đoán được ý nghĩ của chủ anh ta và trở lại đây trước khi Frodo kịp đi. Không dễ cho anh ta bỏ rơi Sam được!"

"Nhưng vì sao anh ta bỏ chúng ta lại, không nói lời nào?" Gimli nói. "Hành động này thật kỳ lạ!"

"Đó là một hành động dũng cảm," Aragorn nói. "Sam nói đúng, tôi nghĩ thế. Frodo đã không muốn bất kỳ người bạn nào của mình chết cùng với anh ta ở Mordor. Nhưng anh ta biết rằng bản thân anh ta thì phải đi. Có cái gì đó xảy ra sau khi anh ta rời khỏi chúng ta vượt lên nỗi sợ hãi và nghi ngờ của anh ta."

"Có thể bọn Orc đã đuổi đến ông ấy và ông ấy bỏ chạy," Legolas nói.

"Chắc chắn là anh ta bỏ chạy," Aragorn nói, "nhưng tôi nghĩ là không phải khỏi bọn Orc." Aragorn không nói ông nghĩ gì về nguyên nhân khiến Frodo thình lình quyết ý bỏ đi. Ông giữ bí mật về những lời cuối của Boromir rất lâu.

"Dù sao thì ít nhất mọi việc cũng đã rõ khá nhiều," Legolas nói: "Frodo không ở lại bờ này của Dòng Sông nữa: ông ấy chỉ có thể đi bằng thuyền. Và Sam đi cùng ông ấy; chỉ có anh ta là lấy đi gói hành lý của mình."

"Thế thì lựa chọn của chúng ta là," Gimli nói, "hoặc dùng những chiếc thuyền còn lại để đuổi theo Frodo, hoặc là theo dấu bọn Orc bằng đường bộ. Cả hai đường đều không có hy vọng gì nhiều. Chúng ta đã mất khá nhiều thời gian quý báu."

"Hãy để tôi suy nghĩ!" Aragorn nói. "Và bây giờ thì tôi có thể đưa ra một lựa chọn đúng để thay đổi số phận ma quái của cái ngày không may này!" Ông đứng lặng một lúc. "Tôi sẽ theo bọn Orc," cuối cùng ông nói. "Tôi phải chỉ dẫn Frodo đến Mordor và đi cùng với anh ta đến tận cùng; nhưng nếu bây giờ tôi đi tìm anh ta trong miền hoang dã, thì tôi sẽ phải bỏ rơi những người bị bắt bị tra tấn đến chế. Cuối cùng tim tôi đã nói rõ ý của nó: số phận của Người Mang Nó không còn nằm trong tay tôi nữa. Đội Đồng Hành đã thi hành xong vai trò của mình rồi. Nhưng những người còn lại chúng ta không thể bỏ rơi bạn bè của mình khi chúng ta vẫn còn sức lực. Đi nào! Bây giờ thì chúng ta sẽ đi. Hãy bỏ lại tất cả những gì có thể! Chúng ta sẽ đi cấp tốc cả ngày lẫn đêm!"

Họ lôi chiếc thuyền cuối cùng lên bờ và mang nó vào trong những hàng cây. Họ đặt nó dưới nó những đồ đạc mà họ không cần đến và không thể mang đi được. Rồi họ rời khỏi Parth Galen. Buổi chiều đã trôi qua khi họ trở về trảng đất nơi Boromir đã ngã xuống. Rồi họ đi theo lối mòn của bọn Orc. Không cần nhiều kỹ năng lắm để tìm theo lối đi này.

"Không có ai lại giẫm đạp như thế," Legolas nói. "Có vẻ như bọn chúng thích đốn ngã tất cả những thứ gì mọc lên thậm chí không ở trên đường đi của chúng."

"Nhưng chúng đi rất nhanh với tất cả những chuyện đó," Aragorn nói, "và chúng không biết mệt. Rồi sau này chúng ta phải tìm đường đi của mình ở những vùng đất trống trơn."

"Được rồi, đuổi theo chúng đi!" Gimli nói. "Những Người Lùn cũng có thể đi rất nhanh, và họ không mệt sớm hơn bọn Orc đâu. Nhưng đây là một chuyến truy đuổi lâu đây: chúng đã khởi hành lâu rồi."

"Phải," Aragorn nói, "chúng ta sẽ cần tất cả khả năng chịu đựng của những Người Lùn. Nhưng đi nào! Dù có hy vọng hay không chúng ta vẫn sẽ theo dõi lối đi của những kẻ thù của chúng ta. Và khốn khổ cho chúng nếu chúng ta là những người nhanh chân hơn! Chúng ta sẽ thực hiện một chuyến truy đuổi kỳ lạ được thực hiện giữa Ba Chủng Tộc Elf, Người Lùn và Con Người. Vì Ba Người Thợ Săn!"

Ông lao vụt đi như một con nai. Ông phóng qua những hàng cây. Ông cứ dẫn đầu họ lao đi, không hề mệt mỏi và vô cùng nhanh nhẹn, và bây giờ ít nhất thì ông đã có quyết định cho mình. Họ bỏ lại rừng cây đang bao quanh mình như một cái hồ. Họ leo lên những vách núi dài, tối tăm, sắc cạnh dưới bầu trời đang đỏ lên dưới ánh mặt trời. Hoàng hôn đã đến. Họ lao qua như những bóng xám trên nền đá.

Chương 2. Những kỵ sĩ của Rohan.



Hoàng hôn đến dần. Sương mù lan vào giữa họ theo những hàng cây bên dưới, và phủ lên phần lề xám của Anduin, nhưng trời vẫn còn rất sáng. Những vì sao sáng xuất hiện. Mặt trăng lưỡi liềm đang lên ở phía Tây, và bóng của những vách đá lộ ra tối đen. Họ đã đến chân của những ngọn đồi đá, và bước chân của họ chậm dần, vì lúc này đường đi không dễ theo nữa. Những vùng đất cao ở Emyn Muil chạy từ Nam đến Bắc dẫn vào hai đỉnh núi hỗn độn. Bờ tây của mỗi đỉnh núi rất dốc và khó đi, nhưng vách ở bờ đông thì thoai thoải hơn, được bồi đắp bởi nhiều mương rãnh và những đường hẻm hẹp. Ba người bạn lên được giữa vùng này thì trời đã tối hẳn, họ leo lên đỉnh của ngọn núi đầu tiên và cũng là ngọn cao nhất, và họ lại xuống vùng tối đen của một thung lũng uốn lượn sâu ở bờ kia.

Họ nghĩ lại ở vùng đất nhỏ trong vài giờ lạnh lẽo trước khi bình minh đến. Mặt trăng đang lặn xuống phía trước họ, những ngôi sao nhấp nhánh phía trên họ; tia nắng đầu tiên của ban ngày vẫn chưa vươn đến những ngọn đồi tối tăm phía sau. Đến lúc ấy thì Aragorn lạc lối: dấu vết của bọn orc dẫn xuống thung lũng này, nhưng đến đấy thì nó biến mất.

"Ông nghĩ là chúng rẽ về hướng nào?" Legolas hỏi. "Phía Bắc là một con đường thẳng dẫn đến Isengard, hoặc Fangorn, nếu như đó là mục tiêu của chúng như ông đã đoán? Hay là chúng sẽ đi xuống phía nam để đến Entwash?"

"Chúng không đi theo đường sông đâu, cho dù mục đích của chúng là gì," Aragorn nói. "Trừ phi ở Rohan đang có rất nhiều điều xấu xa và quyền lực của Saruman đang gia tăng mạnh mẽ; chúng sẽ đi theo con đường ngắn nhất mà chúng có thể tìm được trên những cánh đồng Rohirrim. Chúng ta hãy tìm theo hướng bắc!"

Vùng thung lũng như một cái máng bằng đá nằm giữa những đỉnh đồi, và một dòng suối đang chảy tí tách giữa những đỉnh núi bên dưới. Một vách đá đang vươn lên ở phía bên phải của họ; ở bên trái của họ những dốc cao màu xám nhô lên, mờ ảo và tối tăm trong đêm muộn. Họ đi khoảng hơn một dặm về phía bắc. Aragorn đang tìm kiếm, ông cúi người xuống đất, giữa những nếp gấp và mương rảnh dẫn lên đỉnh núi phía tây. Legolas đi lên phía trước. Thình lình chàng trai người Elf la lên một tiếng và những người khác chạy về phía chàng.

"Chúng ta đã bắt kịp cái những kẻ mà chúng ta đang săn đuổi," chàng nói. "Nhìn này!" Chàng chỉ tay, và họ thấy cái mà họ ngỡ là những hòn đá nằm ở dưới chân dốc là những xác chết nằm hỗn độn. Năm tên Orc chết nằm đó. Chúng bị đâm nhiều nhát chí tử, và hai tên bị chém bay đầu. Nền đất ướt đẫm máu đen của bọn chúng.

"Đây lại là một câu đố khác!" Gimli nói. "Nhưng cần có ánh sáng ban ngày để giải nó và chúng ta không thể đợi được."

"Tuy nhiên ông vẫn có thể đọc được nó, không đến nỗi vô vọng đâu," Legolas nói. "Kẻ thù của bọn Orc thì như là bạn của chúng ta rồi. Có ai cư ngụ ở những ngọn đồi này không nhỉ?"

"Không," Aragorn nói. "Người Rohirrim ít khi đến đây lắm, và ở đây khá xa Minas Tirith. Có thể là một đội quân Con Người đã săn đuổi đến đây vì những lý do nào đó mà chúng ta chưa biết. Nhưng tôi không nghĩ vậy."

"Ông nghĩ sao?" Gimli hỏi.

"Tôi nghĩ là chính kẻ thù là kẻ thù của chúng," Aragorn trả lời. "Đây là những tên Orc Phương Bắc ở cách xa đây. Trong số những tên bị giết không những tên Orc lớn và chúng có những huy hiệu lạ. Tôi đoán là có một cuộc cãi nhau: việc bất đồng giữa những tên xấu xa này không phải là chuyện lạ. Có thể là chúng đã cãi nhau về đường đi."

"Hoặc là về những người bị bắt," Gimli nói. "Chúng ta hãy hy vọng là họ đã không bị kết liễu ở đây như vậy."

Aragorn tìm kiếm thành một vùng rộng lớn trên vùng đất, nhưng không có dấu vết gì khác của trận chiến. Họ tiếp tục đi. Bầu trời ở phía đông đang chuyển sang màu xám, những ngôi sao đang mờ đi, và ánh sáng xám đang từ từ rạng dần. Họ đi lên hướng bắc một chút và tiến vào một vùng gập ghềnh với một con suối nhỏ, đổ xuống ngoằn ngoèo cắt qua một con đường đá dẫn xuống thung lũng. Một số bụi cây mọc lên bên trong nó, và bên sườn nó có một số vùng cỏ.

Aragorn tìm kiếm thành một vùng rộng lớn trên vùng đất, nhưng không có dấu vết gì khác của trận chiến. Họ tiếp tục đi. Bầu trời ở phía đông đang chuyển sang màu xám, những ngôi sao đang mờ đi, và ánh sáng xám đang từ từ rạng dần. Họ đi lên hướng bắc một chút và tiến vào một vùng gập ghềnh với một con suối nhỏ, đổ xuống ngoằn ngoèo cắt qua một con đường đá dẫn xuống thung lũng. Một số bụi cây mọc lên bên trong nó, và bên sườn nó có một số vùng cỏ.

"Cuối cùng thì cũng được rồi!" Aragorn nói. "Đây là con đường mà chúng ta tìm kiếm! Bọn Orc đã đi lên trên dòng nước này sau khi tranh cãi."

Giờ thì những người săn lùng nhanh chóng đổi hướng theo con đường mới này. Như thể phục hồi sau khi nghỉ ngơi vào ban đêm họ lao vụt từ tảng đá này sang tảng đá khác. Cuối cùng họ đến đỉnh của một ngọn đồi xám, và thình lình một luồng gió lạnh thổi tốc lên trên tóc họ và gợn tung những chiếc áo khoác của họ: cơn gió lạnh của bình minh.

Họ quay lại và nhìn qua Dòng Sông và thấy những ngọn đồi chập chùng phía xa. Ban mai đang lan đến trên bầu trời. Vầng dương đỏ rực đang lên trên vùng đất tối tăm. Phía trước họ là thế giới miền Tây nằm lặng lẽ, không có hình dạng và xám xịt; nhưng thậm chí khi họ nhìn ngắm thì màn đem của đêm tối đang tan dần, sắc màu của thế giới bừng tĩnh trở lại: màu xanh tràn trên những đồng cỏ rộng của Rohan; màn sương trắng toả trong những rãnh nước; và xa về phía trái, khoảng hơn ba mươi dặm, Rặng Núi Sương Mù xanh và tím sừng sững với những đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng lấp lánh đang bừng lên cùng ánh ban mai. "Gondor! Gondor!" Aragorn kêu lên. "Tôi sẽ gặp lại người trong những giờ khắc vui vẻ hơn! Đường về nam của tôi vẫn chưa đến được những dòng suối rực rỡ của người.


Gondor! Gondor! Nằm giữa Núi và Biển Khơi!
Gió Tây vẫn thổi mạnh, ánh Cây Bạc chơi vơi
Như cơn mưa rực rỡ xuống khu vườn Vua xưa
Hỡi những bức tường kiêu hãnh! Hỡi những ngọn tháp trắng cao!
Hỡi ngai vàng và vương miện, rực rỡ ánh hoàng kim
Gondor! Gondor! Con Người sẽ được thấy, Cây Bạc đứng lặng im
Hay Gió Tây thổi mạnh, giữa Núi và Biển Khơi?




Nào đi thôi!" ông nói, hướng mắt về phía Nam, và nhìn về phía tây và phía bắc của con đường mà ông phải đi.

Đỉnh núi mà ba người bạn đứng dẫn dốc xuống dưới chân họ. Bên dưới họ khoảng hơn hai mươi sải, là một mái che rộng và gập ghềnh đột ngột được kết thúc bởi một bờ vực của một vách dốc: đó là Tường Thành Phía Đông của Rohan. Emyn Muil cũng tận cùng như thế, và những đồng bằng xanh của Rohirrim đang vươn rộng ra phía trước họ vượt khỏi tầm nhìn.

"Nhìn kìa!" Legolas kêu lên, chỉ về phía bầu trời nhợt nhạt phía trước họ. "Lại là con đại bàng ấy! Nó ở rất cao. Nó có vẻ như đang bay đi từ vùng đất này trở về phương Bắc. Nó bay nhanh lắm. Nhìn kìa!"

"Không, thậm chí là mắt của tôi cũng không thể thấy được nó, Legolas tuyệt vời ạ," Aragorn nói. "Hẳn là nó ở cao tít rồi. Tôi không biết mục đích của nó là gì, nếu như nó chính là con chim mà trước đây tôi đã thấy. Nhưng nhìn kìa! Tôi có thể thấy cái gì đó gần hơn ở ngay đây và khẩn cấp hơn; cái gì đó đang chuyển động trên đồng bằng!"

"Nhiều lắm," Legolas nói. "Đó là một đạo quân lớn đi bộ; nhưng tôi không thể nói gì hơn, mà cũng không thể thấy được họ thuộc loại người gì. Họ cách đây khá xa: tôi nghĩ là khoảng mười hai dặm; nhưng trên đồng bằng bằng phẳng thì khó đoán lắm."

"Tuy nhiên tôi nghĩ là chúng ta không cần phải tìm đường để đi nữa," Gimli nói. "Chúng ta hãy tìm một con đường dẫn xuống những khu đồng càng nhanh càng tốt."

"Tôi nghi ngờ không biết là chúng ta có thể tìm thất một con đường nhanh hơn là con đường mà bọn Orc đã chọn không," Aragorn nói.

Họ đi theo những kẻ thù của mình, lúc này đã hiện rõ trong ánh sáng ban ngày. Có vẻ như bọn Orc đang dấn bước với tốc độ nhanh nhất có thể. Cứ chốc chốc những người săn đuổi lại thấy những vật dụng bị rơi rớt hoặc vất đi: những túi thức ăn, những vỏ trái cây, vỏ những mẩu bánh mì xám cứng, một mẫu áo khoác đen, một chiếc giày đinh thép nặng vướng trong đá. Con đường dẫn họ về phía bắc dọc theo đỉnh của vách núi, và cuối cùng họ đi vào một khe nứt ăn sâu vào vách đá bởi một dòng suối đang ầm ì tung xuống. Ở trong một đường hẻm hẹp là một con đường gập ghềnh dẫn xuống như một cầu thang dốc hướng xuống đồng bằng.

Ở dưới đáy họ thấy đồng cỏ Rohan hiện ra đầy đột ngột. Nó mở rộng ra như một cái biển xanh dẫn lên đúng ngay phần chân của Emyn Muil. Con suối đổ xuống biến mất vào một vùng đồng bằng sâu ngập nước, và họ có thể nghe thấy tiếng nước tí tách trên những đường kênh xanh, dọc xuống những vách đá thoai thoải hướng về miền đầm lầy của Thung lũng Entwash xa xa. Họ dường như đã để cho mùa đông ở lại trên những ngọn đồi phía sau. Không khí ở đây mềm mại và ấm áp hơn, và có mùi hương dễ chịu, như thể mùa xuâ đã thật sự thức dấp và nhựa sống đang tuôn trào trên những chồi non và lộc lá. Legolas hít một hơi dài, như một người vừa uống một ngụm nước lớn sau một cơn khát kéo dài trên những vùng đất cằn cỗi.

"A! Mùi cây xanh!" chàng nói. "Nó tốt hơn một giấc ngủ nhiều. Chúng ta hãy chạy nào!"

"Những đôi chân nhẹ nhàng có thể chạy nhanh ở đây," Aragorn nói. "Có thể là nhanh hơn là bọn Orc bọc thép ấy. Bây giờ thì chúng ta đã có cơ hội lấy đầu chúng!"

Họ đi thành một hàng, chạy như những con chó săn đánh hơi rõ mùi, và một ánh hăm hở bừng lên trong mắt họ. Gần đến phía tây thì vệt cỏ rộng dưới những bước chân hành quân của bọn Orc trở nên lộ rõ; những cánh đồng cỏ Rohan ngọt ngào đã trở nên đen đặc khi chúng băng qua. Ngay lúc đó Aragorn chợt kêu lên một tiéng và rẽ sang một bên. "Yên!" ông la lên. "Đừng theo dấu tôi!" Ông chạy nhanh về phía bên phải, tránh khỏi lối mòn chính; bởi vì ông thấy có những dấu chân rẽ theo hướng này, tách khỏi những dấu chân khác, ông thấy dấu vết của những vết chân trần nhỏ không giày. Tuy nhiên những dấu chân này không đi xa trước khi chúng lại bị cắt ngang bởi những vết chân của bọn orc, cũng đi ra khỏi con đường mòn chính ở đằng trước và đằng sau, và rồi chúng đột ngột rẽ ngược trở lại và mất dấu trong những dấu chân dày xéo. Đến điểm xa nhất thì Aragorn cúi người xuống và nhặt lên một cái gì đó giữa đám cỏ; rồi ông chạy ngược trở lại.
"Phải," ông nói, "rất rõ ràng: một dấu chân hobbit. Tôi nghĩ là Pippin. Anh ta nhỏ hơn những người kia. Và nhìn này!" Ông đưa ra một cái gì đó sáng lấp lánh trong ánh mặt trời. Nó nhìn như một chiếc lá mới nở trên một cành đồi, đẹp và lạ lùng trên một đồng bằng không chút lá ở đây.

"Kim gài đầu của một áo khoác người elf!" Legolas và Gimli cùng la lên.

"Những chiếc lá của Lurien không rơi đi không chủ đích," Aragorn nói. "Nó không phải vô tình bị đánh rơi: nó được ném đi để làm dấu để cho ai đó có thể theo được. Tôi nghĩ là Pippin chạy khỏi lối mòn vì mục đích này."

"Thế thì ít nhất ông ta vẫn còn sống," Gimli nói. "Và ông ấy đã dùng đến trí khôn cũng như đôi chân của mình. Thật là phấn khởi. Chúng ta đã không phải đuổi theo một cách vô ích."

"Chúng ta hãy hy vọng là ông ấy không phải trả giá quá đắt cho lòng dũng cảm của mình," Legolas nói. "Đi nào! Hãy đi nào! Ý nghĩ về những con người trẻ tuổi vui vẻ ấy khiến tim tôi như bùng lên."

Mặt trời đã lên chính ngọ và chậm chạp lặn xuống trên bầu trời. Những đám mây nhẹ nhàng lan ra khỏi biển từ phía Nam đằng xa và đang bay theo làn gió. Mặt trời lặn dần. Bóng đen đang dâng lên từ phía sau và vươn ra khỏi phía Đông. Những người săn đuổi vẫn tiếp tục. Một ngày đã trôi qua kể từ khi Boromir ngã xuống, và bọn orc không còn xa phía trước. Những dấu vết của chúng trên đồng bằng bẳng không còn xa nữa.

Khi bóng đêm phủ quanh họ thì Aragorn ngừng lại. Họ đã chỉ nghĩ một lúc ngắn hai lần trong cả ngày dài săn đuổi, và bây giờ từ nơi họ đứng đến tường thành phía đông còn mười hai dặm.

"Cuối cùng chúng ta đã đến một lựa chọn khó khăn," ông nói. "Chúng ta sẽ nghĩ ngơi vào ban đêm, hay chúng ta sẽ tiếp tục khi ý chí và sức lực của chúng ta vẫn còn?"

"Trừ phi kẻ thù của chúng ta cũng nghỉ ngơi, không thì chúng sẽ bỏ chúng ta lại rất xa, nếu chúng ta dừng lại nghỉ ngơi," Legolas nói.

"Thậm chí có chắc là bọn Orc có phải dừng lại không?" Gimli nói.

"Rất ít khi thấy bọn Orc hành quân công khai dưới ánh mặt trời, nhưng bọn này lại làm thế," Legolas nói. "Chắc chắn là chúng sẽ không nghỉ vào đêm."

"Nhưng nếu chúng ta đi vào đêm, chúng ta không thể theo dấu chúng được," Gimli nói.

"Con đường thì thẳng, và không hề rẽ sang phải hay trái, theo như những gì mắt tôi có thể thấy," Legolas nói

"Có thể, tôi có thể dẫn các ông đi theo phán đoán trong bóng tối và giữ đúng đường," Aragorn nói, "nhưng nếu chúng ta lạc lối, hoặc chúng rẽ hướng, thì khi ánh sáng lên sẽ phải một lúc lâu mới tìm lại được đường."

"Và điều này cũng thế thôi," Gimli nói: "chỉ có ban ngày chúng ta mới thấy được nếu có lối mòn nào dẫn đi hướng khác. Nếu có một tù nhân nào trốn thoát, hoặc nếu có ai bị mang đi, về phía đông, chẳng hạn, về Dòng Sông Vĩ Đại, về phái Mordor, chúng ta có thể bị lạc lối và không bao giờ thấy được nó."

"Điều này đúng," Aragorn nói. "Nhưng nếu tôi đọc những dấu hiệu ở đằng kia một cách chính xác, thì bọn Orc Bàn Tay Trắng đang chiếm ưu thế, và cả đội đang hướng đến Isengard. Sự hiện diện của chúng xác nhận là tôi đúng."

"Nhưng nếu lúc này chắc chắn về mục đích của chúng thì hấp tấp quá," Gimli nói. "Và còn về việc trốn chạy thì sao? Trong bóng đêm chúng ta có thể bỏ qua những dấu hiệu có thể dẫn ông đến một cái trâm cài áo."

"Bọn Orc hẳn sẽ nghi ngờ canh chừng từ lúc ấy, và những tù nhân thậm chí đã mệt lử," Legolas nói. "Sẽ không có việc trốn chạy trở lại, nếu chúng ta không xoay xở việc đó. Tôi không thể đoán được làm cách nào để làm việc đó, nhưng trước tiên chúng ta phải bắt kịp họ."

"Thế nhưng thậm chí tôi, Người Lùn đã qua nhiều chuyến đăng trình, và không phải là là kẻ kém dày dạn nhất trong tộc của mình, cũng không thể đi một mạch đến Isengard mà không ngừng lại chút nào," Gimli nói. "Tim tôi đang đốt nóng tôi, và tôi không thể bắt đầu sớm hơn mà bây giờ tôi phải nghỉ một lúc để chạy tốt hơn. Và nếu chúng ta nghỉ ngơi, thì khoảng thời gian tối mịt là thích hợp để làm điều đó."

"Tôi đã nói rằng đây là một lựa chọn khó khăn," Aragorn nói. "Chúng ta sẽ kết thúc cuộc tranh luận này như thế nào đây?"

"Ông là người dẫn đường của bọn tôi," Gimli nói. "và ông rất giỏi trong việc săn đuổi. Ông sẽ lựa chọn."

"Tim tôi thúc tôi tiếp tục," Legolas nói. "Nhưng chúng ta phải đi cùng nhau. Tôi sẽ theo lời khuyên của ông."

"Các ông đang trao quyền quyết định cho một kẻ quyết định kém cỏi," Aragorn nói. "Chúng ta đã băng qua Argonath và lựa chọn của tôi trở nên mù mịt." Ông im lặng nhìn về phía bắc và phía tây trong khi màn đêm đang kéo xuống suốt một lúc lâu.

"Chúng ta sẽ không đi trong bóng tối," cuối cùng ông nói. "Với tôi thì nguy hiểm của việc lạc lối và những việc khác nữa có vẻ lớn hơn. Nếu Mặt trăng đủ sáng thì chúng ta có thể tận dụng, nhưng than ôi, nó đã lặn quá sớm và vẫn còn rất non và mờ."

"Và đêm nay dù sao thì nó cũng bị che khuất," Gimli lẩm bẩm. "Phải chi Công Nương cho ta một nguồn sáng, như món quà bà đã cho Frodo.!"

"Nó được trao đến nơi cần thiết hơn," Aragorn nói. "Với ông ấy là một Nhiệm Vụ thật sự. Chúng ta chỉ làm một phần nhỏ trong những kỳ công vĩ đại vào lúc này. Một cuộc truy đuổi vô vọng từ lúc bắt đầu, có thể thế, nhưng với tôi thì không còn lựa chọn nào. Được, tôi đã chọn rồi. Nên chúng ta hãy dùng thời gian một cách tốt nhất có thể!"
Ông ném mình xuống nền đất và ngủ ngay, vì ông đã không ngủ kể từ khi họ qua đêm dưới bóng tối của Tol Brandir. Trước khi bình minh ló dạng trên bầu trời thì ông thức giấc và nhỏm dậy. Gimli vẫn còn ngủ say như chết, nhưng Legolas đã đứng dậy, nhìn về phương bắc trong bóng tối, trầm ngâm suy nghĩ và lặng thinh như một cây non trong màn đêm không chút gió.

"Chúng đang ở xa đây," chàng buồn bã nói, quay về phía Aragorn. "Tôi biết từ trong tim mình rằng chúng không hề nghỉ ngơi vào đêm nay. Lúc này thì chỉ có một con đại bàng mới có thể bắt kịp chúng."

"Tuy nhiên chúng ta vẫn tiếp tục theo dấu chúng khi chúng ta có thể," Aragorn nói. Ông cúi xuống đánh thức Người Lùn. "Dậy nào! Chúng ta phải đi thôi," ông nói. "Chung quanh đang lạnh lên đấy."

"Nhưng vẫn còn tối lắm," Gimli nói. "Thậm chí cả Legolas trên đỉnh đồi cũng không thể thấy chúng cho đến khi Mặt Trời lên."

"Tôi sợ là chúng đã qua khỏi tầm nhìn của tôi từ trên đỉnh đồi hay đồng bằng, dưới ánh mặt trăng hay mặt trời," Legolas nói.

"Không thể nhìn thấy thì chúng ta sẽ dựa vào những gì mặt đất đồn đại," Aragorn nói. "Cả vùng hẳn đã phải rên lên dưới bước chân đáng ghét của bọn chúng." Ông duỗi người trên mặt đất, tai hướng về phía lớp cỏ. Ông nằm bất động suốt một lúc lâu khiến Gimli tự hỏi là liệu ông có bất tỉnh hay là đã lăn ra ngủ trở lại. Bình minh đang rạng lên, và những tia sáng xám đang chậm chạp chiếu về phía họ. Cuối cùng ông đứng dậy, và bây giờ các bạn ông có thể thấy được mặt ông: nó nhợt nhạt và buồn bã, và ông có vẻ bối rối.

"Lời đồn của mặt đất không rõ ràng và lộn xộn," ông nói. "Không có gì đi trên đây suốt nhiều dặm quanh ta. Có tiếng bước chân của kẻ thù chúng ta rất yếu và xa. Nhưng có tiếng vó ngựa vang lên rất mạnh. Tôi cảm thấy trong tâm trí mình là tôi đang nghe thấy chúng, thậm khí khi tôi nằm ngủ trên mặt đất, và chúng lay động những giấc mơ của tôi: những con ngựa phóng nước đại, băng về phía Tây. Nhưng bây giờ chúng đang đi xa khỏi chúng ta, hướng về phía bắc. Tôi không biết là chuyện gì đang xảy ra trên vùng này!"

"Chúng ta đi thôi!" Legolas nói.

Thế là ngày truy đuổi thứ ba của họ bắt đầu. Họ hầu như không ngừnglại trong những giờ dài thăm thẳm đầy mây và ánh mặt trời chập chờn, họ dấn bước, chạy vội đi, như thể không có sự mệt mỏi nào có thể làm nguội đi ngọn lửa đang nung đốt họ. Họ nói chuyện rất ít. Họ băng qua một vùng rộng lớn hiu quạnh và những chiếc áo khoác xám elf của họ mờ đi trên nền đất một màu xanh xám; thậm chí trong ánh mặt trời rực rỡ giữa ngày thì chỉ có những đôi mắt elf mới có thể thấy được họ, trừ khi họ tiến sát thật gần. Tim họ tràn ngập lòng biết ơn đối với Công Nương Lurien về món quà lembas, vì họ có thể ăn và tìm thấy nguồn sức lực mới ngay trong khi họ đang chạy. Suốt cả ngày, dấu vết của kẻ thù của họ vẫn dẫn thẳng đến, hướng về phía tây bắc mà không bị đứt đoán hoặc rẽ đi. Và khi gần cuối ngày thì họ đến một bờ dốc dài không cây cối, nơi đất dâng lên, tạo thành một đường gò nhỏ hướng xuống phía trước. Dấu vết đường mòn của bọn orc trở nên mờ đi khi nó hướng xuống phía bắc trước họ, vì đất trở nên cứng hơn và cỏ ngắn hơn. Ở xa về phía trái là dòng sông Entwash uốn lượn tạo thành một đường chỉ bạc trên nền đất xanh. Không thể thấy cái gì đang chuyển động cả. Aragorn thường tự hỏi là họ có thấy một dấu vết của một loài thú hay con người nào không. Những cư dân của Rohirrim thường ở những nơi cách đây nhiều dặm về phía Nam, dưới những cánh rừng nhô ra trên Rặng Núi Trắng, bây giờ đang ẩn trong sương mù và mây; nhưng những Lãnh Chúa Ngựa vẫn giữ nuôi nhiều chủng loại và bầy ngựa ở Eastemnet, một vùng đất nằm ở phía đông vương quốc của họ, và có nhiều bầy người vẫn thường lang thang ở đó, sống trong những lều trại, thậm chí ngay cả vào mùa đông. Nhưng bây giờ tất cả những vùng đất đã trống rỗng, và sự im lặng ở đó đường như không là sự tĩnh lặng của yên bình nữa.

Đến hoàng hôn thì họ lại ngừng lại. Bây giờ thì họ đã băng qua hai lần mười hai dặm trên đồng bằng Rohan và bức tường thành Emyn Muil đã mất dấu trong vùng tối phía Đông. Mặt trăng non đang toả sáng trên bầu trời đầy sương, nhưng nó phát ra một luồng sáng nhỏ, và những ngôi sao bị che mờ đi.

"Bây giờ thì tôi cực ác cảm khoảng thời gian dùng để nghỉ ngơi hay gây ra bất kỳ sự ngừng lại nào trong cuộc săn đuổi của chúng ta," Legolas nói. "Bọn Orc đang chạy phía trước chúng ta, tuồng như Sauron đang quất từng nhát roi phía sau chúng. Tôi sợ là họ đã đến cánh rừng và những ngọn đồi tối, và thậm chí bây giờ đang bằng vào khoảng cây tối đen."

Gimli nghiến răng "Thật là một kết cục chua xót cho hy vọng của chúng ta và cho tất cả công việc nặng nhọc của chúng ta!" ông nói.

"Cho hy vọng của chúng ta, có thể đúng, nhưng không phải cho công việc của chúng ta," Aragorn nói. "Chúng ta sẽ không quay lại ở đây. Nhưng tôi đã rất mệt rồi." Ông nhìn ngược về con đường mà họ đã đi về phía Đông khi bóng đêm đến. "Có một cái gì đó kỳ lạ đang diễn ra trên vùng đất này. Tôi không tin sự yên lặng này. Tôi không tin thậm chí là Mặt Trăng nhợt nhạt kia. Những vì sao mờ nhạt; và trước đây ít khi nào tôi cảm thấy mệt như thế này, không một Ranger nào lại mệt mỏi như thế khi theo dấu một lối mòn quang đãng cả. Có một cái gì đó đang cho kẻ thù chúng ta mượn tốc độ và đặt một màn chắn vô hình trước mặt chúng ta: một sự mệt mỏi từ trong tim hơn là thể xác."

"Đúng vậy!" Legolas nói. "Tôi đã biết điều này ngay khi chúng ta vừa xuống Emyn Muil. Bởi vì ý chí không phải đang nằm sau chúng ta mà lại nằm ở phía trước." Chàng chỉ về phía vùng đất Rohan nằm ở phía Tây tối sẫm dưới ánh trăng lưỡi liềm.

"Saruman!" Aragorn thì thầm. "Nhưng hắn sẽ không thể khiến chúng ta quay lại! Chúng ta phải ngừng một lần nữa thôi, nhìn kìa, thậm chí Mặt Trăng cũng đang chìm vào những đám mây đang tụ lại. Nhưng con đường phía bắc của chúng thì nằm giữa cao nguyên và đầm lầy khi ban ngày trở lại."

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9