THE LOVE BITE
QN 14.05.2009 17:25:17 (permalink)
THE LOVE BITE
 
Khách sạn nổi Sài Gòn:
 
Tôi xuất ngũ vào cuối năm 1988. Những cảm xúc mừng vui khôn xiết vì được gặp lại mẹ già, anh em, bạn bè chóng qua đi để lập tức nhường chổ cho gánh cơm áo gạo tiền mà cũng như những gia đình ở Thanh Đa thời ấy, đang oằn trên đôi vai yếu ớt của những người mẹ.
 
Những tài khéo một thời là hành trang đáng tự hào của một phụ nữ khuê các như mẹ tôi khi về làm dâu nhà chồng nay đã được tận dụng tối đa để kiếm sống: làm bánh, nấu bún, nấu chè…. Vào thời ấy, có mấy ai dám bỏ tiền thưởng thức một món ngon? Người ta ăn cái gì chỉ cốt nhét vào bao tử để thỏa mãn cái đói, cái khát thôi. Chính vì vậy mà những món Mẹ tôi làm bán rất thường hay được đem về cho lũ con háu đói thưởng thức thay cho bửa cơm chiều.
 
Lúc ấy nhà tôi ở lầu 3 lô B quay mặt ra phía đường chính. Mỗi chiều tối mấy anh em thường đứng ở lang cang nhìn ra phía ngã tư Thanh Đa chờ mẹ tôi gánh gánh về. Cái hình dáng nhỏ bé liêu xiêu của mẹ với đôi quang gánh lết phết mặt đường trong những buổi hoàng hôn chập choạng ấy chưa bao giờ phai mờ trong tâm trí chúng tôi.
 
Tất cả đơn xin việc làm, đơn xin một xuất xuất khẩu lao động gửi lên Phường với niềm tin ngây thơ của thằng lính chiến trường K, chắc hẳn đã bị vứt vào sọt rác với nụ cười khẩy của các đồng chí cán bộ địa phương. Tôi lăn xả vào bất kỳ việc gì làm được để kiếm tiền: làm bánh, làm ván ép, sửa xe, bán bánh Trung thu….
Nhưng xem ra chẳng bỏ bèn gì. Làm cu li không có tay nghề thì muôn đời vẫn là một thằng cu li đói khát.
 
Một buổi sáng, tôi đang ngồi ăn gói xôi bắp chờ đến giờ vào lò bánh, tình cờ đọc được mẫu tin trên tờ giấy báo gói xôi. Mẫu tin đại khái thông báo sẽ có một chiếc tàu là khách sạn 5 sao của Úc sẽ đến VN. Đây sẽ là khách sạn 5 sao đầu tiên của VN. Khách sạn này sẽ tuyển dụng 300 nhân viên giỏi tiếng Anh vào làm việc.
 
Sáng hôm ấy, đầu óc tôi không còn tập trung đến công việc được nữa, đến nổi khay nướng bánh làm cháy sém cả lòng bàn tay. Tôi miên man suy nghỉ:
-         Bây giờ người nước ngoài đã bắt đầu vào VN làm ăn. Mình mà giỏi tiếng Anh thì chắc là sẽ có cơ hội….Nhưng trình độ “zích i ờ búc” như mình thì còn lâu…Thấy báo chí nói nhiều chuyện “đổi mới”, không biết có gì mới không??...Ờ mà nếu giỏi tiếng Anh cũng có thể làm chổ khác cũng được vậy?? ..Nếu mình học thì khoảng bao lâu có thể nói được ta??....
 
Tôi kết thúc mẻ bánh, Đắp thêm than vào lò cho mẻ mới. Sau đó tôi lên gặp bà chủ lò xin nghỉ việc và lãnh tiền công. Hình như bà chủ thấy được sự quyết tâm trong mắt tôi, bà im lặng trả tiền cho tôi mà không hỏi một lời nào. Tôi đã quyết định. Đó là một trong những quyết định sáng suốt nhất cuộc đời tôi: Quyết định đổi đời.
 
Tôi về Lasan Mai Thôn lục tung tủ sách của Thầy Mẫu để tìm cho bằng được trọn bộ 6 cuốn “English for today”, một giáo trình của quân đội Mỹ trước 75. Thầy Mẫu là một thầy tu theo dòng Chúa Cứu Thế. Tôi là đứa con tinh thần duy nhất của thầy không theo đạo công giáo. Thầy và tôi quen nhau trong một dịp tình cờ mà tôi sẽ kể cho các bạn trong một lần khác.
 
Kể từ đó, tôi không đi làm cu li nữa. Một ngày 6 tiếng, tôi học “English for today”, tối đến thì đạp xe đi học “chùa” ở khắp các trung tâm ngoại ngữ như Đại Học Tổng Hợp, Đại Học Sư Phạm…Tôi cứ đến trung tâm đi vòng vòng xem lớp nào hợp với trình độ mình thì vào ngồi học. Mỗi lần thấy ông Giám thị đến kiểm tra biên lai đóng tiền học là tôi xách cặp đi ra. Thầy cô và học sinh trong những lớp tôi học chùa đều biết, không những không nói gì mà còn có phần thông cảm. Riêng cái ông bảo vệ (hay giám thị gì đó) là cương quyết làm tròn nhiệm vụ cao cả: Đuổi mấy thằng tôi ra (không phải một mình tôi học chùa đâu!!).
Tôi đã nộp đơn xin học lớp dự tuyển vào Khách sạn nổi SG, chỉ chờ đến lúc dự tuyển. Tôi đã “Tận Nhân Lực” bây giờ cứ chờ “Tri Thiên Mạng” thử xem sao…
 
3 lần phỏng vấn:
 
Sau này nhiều khi đọc thấy có ai nói rằng “may mắn là sự chuẩn bị gặp cơ hội” (Luck is when preparation meet opportunity). Riêng tôi, tôi tin rằng ai cũng có một ông thần hộ mạng, một khi mình đã quyết tâm rồi thì ông thần này sẽ nổ lực để tạo ra những cơ may, hoặc ổng sẽ hóa thân vào những người xung quanh để hổ trợ mình. Ông thần hộ mạng của tôi lúc ấy chắc là lắm phen chạy sút quần vì tôi.
 
3 tháng sau khi nộp đơn, tôi có giấy mời dự tuyển. Thí sinh làm một bài kiểm tra trình độ Anh Văn giống như một bài thi trình độ B (intermediate). Bài thi đó vượt quá xa trình độ “Zich I ờ búc” của tôi. Những câu trắc nghiệm a b c d thì tôi còn chơi trò xấp ngữa hy vọng vào , nhưng đến khi viết essay và listening thì tôi …điếc đặc.
Đầu óc của tôi bắt đầu lụ mụ đi vì lo sợ thì bổng một giọng nói trong trẻo vang bên tai:
-         Em làm bài không được hả?? Em xem bài của chị nè!!
Chị ngồi kế bên đẩy bài làm của chỉ gần tôi đủ để tôi thấy rõ ràng và “cọp” nguyên con. Sau khi nộp bài xong tôi hỏi thăm chị thì được biết chị là giáo viên dạy cấp II môn Anh Văn. Chị dự thi vì tò mò chứ thực sự chị không muốn làm việc trong ngành khách sạn. Thú thật, lúc đó tôi mừng quá đến nổi quên hỏi chị tên gì. Nếu chị có đọc được câu chuyện này, em xin một lần nữa cám ơn chị nhé!!
 
Dĩ nhiên là tôi qua được lần dự tuyển đầu tiên. Sau đó là một đợt học tập trung 2 tháng chuyên đề về khách sạn nhà hàng. Vì biết mình còn yếu, tôi đã cày sâu cuốc bẫm hết sức của mình. Thời gian này, trong đầu chỉ toàn là dao, muỗng, nĩa, chén dĩa, ly tách, cà phê, bia rượu, ra nệm, giường chiếu bay loạn cào cào.
Các bạn cũng biết đấy!! Học Anh Văn chứ đâu phải ăn bánh xèo đâu? Mình càng nhồi nhét vào bao nhiêu thì nó càng hổn độn, u u minh minh, không biết đường nào mà lần. Hễ cứ nghe ai nói một câu tiếng Anh là dõng tai lên nghe rồi phân tích tense, mood…ôi thôi.. Ông thầy hỏi một câu thì một là ngậm hột thị, hai là yes yes, no no no (định luật 2 yes 3 no). Ông thầy cười:
 
-         Các anh nói Tiếng Anh cứ như tiếng Pháp.. Rõ ràng nói tiếng Lào ra tiếng Ý..
 
Rồi cũng kết thúc lớp chuyên đề. Chúng tôi dự buổi kiểm tra lần 2. Lần kiểm tra này là phỏng vấn do các chuyên viên VN của Công Ty Cung ứng Dịch vụ cho Người nước ngoài đảm nhiệm. Cuộc phỏng vấn kéo dài 3 ngày liên tiếp, vì người ta phải phỏng vấn đến 2000 người đăng ký, lọc ra khoảng 800 người để chuyển qua bên Khách Sạn Nổi, sau đó, các đầu lãnh bộ phận người Úc (manager)  phỏng vấn và tuyển chọn trực tiếp.   
 
Sáng hôm được hẹn phỏng vấn, tôi đạp xe đi rất sớm. Mẹ tôi thấy tôi quá căng thẳng nên an ủi:
-         Con cứ tự tin mà đi. Nếu không được thì mình tính đường khác, không sao đâu con.
Không hiểu sao mấy tiếng “không sao đâu con” lại làm cho tôi quyết tâm đến thế. Mẹ tôi cho tôi 500 đồng bỏ túi. Tôi lùa vội bát cơm nguội lót dạ rồi lên đường. Đến nơi thì trời còn mờ sáng, tôi nhẩm tính ly cafe đen 200, 3 điếu đà lạt 200, còn một trăm dằn túi. Tôi mạnh dạn vào quán cafe cóc gần đó. Trong quán chỉ có tôi và một ông khách nữa.
 
Cái ông thần hộ mạng của tôi thật là thông minh hết chổ nói. Chắc ổng cũng dậy sớm và nổ lực sắp xếp cho tôi.
 
Có một người đàn bà ăn xin bồng trên tay đứa bé còn nhỏ xíu. Bà đến bên tôi với đôi mắt ngấn nước. Tôi không thể từ chối, nên cho bà 100 đ. Ông khách cũng cho thêm. Đến khi tính tiền thì mới biết ly cafe giá những 300. Tôi năn nỉ gãy lưỡi mà bà chủ quán vẫn không chịu. Bà càu nhàu, cạnh khóe, khó chịu:
-         Ăn mặc lịch sự mà không có nổi 500 trong túi. Mới sáng sớm mở hàng mà gặp toàn đồ gì đâu không hà. Không biết hôm nay là ngày gì mà xui xẻo, cô hồn các đảng ...vv..vv.
Bà còn lấy tờ giấy đốt phông lông huơ huơ vào chổ tôi ngồi. Thiệt là...Trên đời có những người như thế...
 
 
May sao ông khách uống cafe kêu tính tiền rồi trả tiền luôn cho tôi. Tôi mừng lắm vội cám ơn và đưa 400 đ còn lại cho ông ấy. Ông ấy cười nói:
-         Em cứ giữ lấy, phòng ngừa bể bánh xe.
Ông khách khoảng chừng 35, 36 tuổi, khuôn mặt rất sáng và hiền từ, đôi mắt có cái nhìn thông minh. Ông vỗ vai cười nhìn tôi đầy thiện cảm.
 
Thật bất ngờ, chính ông ấy là người phỏng vấn tôi. Sau 3 giờ tiếng đồng hồ chờ đợi trong cái nóng hầm hập đầy hơi người, tôi cũng được gọi tên.
-         Good morning
-         Good morming, good coffee huh??
Tim tôi loạn nhịp khi thấy ông khách ấy. Ông mĩm cười nheo mắt với tôi. Ngay lập tức, cuộc phỏng vấn bắt đầu. Tôi vừa căng óc suy đoán các câu hỏi của ông vừa ú ớ tìm câu trả lời. Ông ấy nói:
-         Trình độ của em không thể nào đi làm ở đây được.
Tôi nhìn ông van lơn, hình như đôi mắt tôi đã đầy ắp nước:
-         Anh giúp em. Em cần công việc này lắm!! Em thất nghiệp đã lâu lắm rồi..
Tôi ngẹn ngào nhìn ông không nói được nữa. Ông nhìn tôi một hồi, rồi nói:
-         Em phải hỏi liên tục, đừng để họ hỏi em. Em hỏi khách sạn này của ai, từ đâu tới, công việc khó như thế nào, kế hoạch của họ ở VN.. vv...vv..Họ chỉ có 5 phút để phỏng vấn em. Em phải buộc họ trả lời càng nhiều càng tốt nhé!! Anh chúc em nhiều may mắn!!
 
Tôi thực hiện đúng như lời ân nhân chỉ bảo khi gặp Imbadelli, Giám đốc Khách Sạn Nổi SG, và tôi đã thấy tên mình trong danh sách nhân viên trúng tuyển sau đó 1 tuần.
 
Đấy, các bạn thấy ông thần hộ mạng của tôi dể thương không?? Ổng sắp xếp tất cả mọi việc từ số tiền 500 mẹ tôi cho dằn túi cho đến người đàn bà ăn xin, bà chủ quán cafe và cuối cùng là vị ân nhân đã giúp tôi vuợt qua kỳ sát hạch.
 
Ấy chết!! tôi đã đi hơi xa cái tựa đề của bài này: The Love Bite. Thôi mình quay lại với chủ đề chính nhé!!    
 
The love Bite:
 
Bộ phận FB (Foods and Beverages) của Khách Sạn Nổi SG gồm có 2 nhà hàng: Oriental Course, Marina Cafe; và 3 cái Bars: Lobby Bar, Varendar Bar, và Down Under Disco Bar. Ngoài ra còn có một cái Service Bar đặt trong nhà bếp. Service Bar này để phục vụ thức uống cho 2 nhà hàng Oriental Course và Marina café. Khi bắt đầu làm công việc của Bartender, tôi đã được ẩn mình luyện công ở Service Bar. Làm việc ở Bar này thì thường chỉ có một mình, Thỉnh thoảng cũng có một người ở Bar khác xuống giúp đở mỗi khi over-load. Công việc rất nặng nhọc mà lại không có tiền tip. Nhưng muốn trở thành Bartender giỏi, không gì bằng làm việc ở đây. Mở đầu công việc trong một ngày là vắt cho đủ 100 lít nước cam tươi. Sau đó là thực hiện các order từ nhà hàng. Cuối ca thì order stock chuẩn bị cho ngày mai. Chỉ có thế. Nhưng thực tế là làm quần quật với đầy đủ lượng mồ hôi của một thằng cu li. Người tôi lúc nào cũng ươn ướt vì các loại nước trái cây hay rượu. Nhưng miệng tôi ca hát tươi cười suốt cả ngày. Sao lại không yêu đời được nhỉ?? Tôi khỏe mạnh, tôi coi được, tôi ăn uống ngon lành, tôi không bị sâu răng, tôi có việc làm nhiều tiền, và nhất là tôi ..chưa có vợ (hihi). Thế cho nên trong lòng tôi hát khúc hoan ca.
Tôi có một sở thích, hay nói đúng hơn là một đam mê: uống rượu. Các bạn đừng nhầm tôi với những ông sáng say chiều xỉn, rượu chè bê bết, áo quần lết thết, người bốc mùi “xơm”. Uống rượu cũng phải có “đạo”, phải biết uống, như “Túy Tiên Tửu” Lý Bạch vậy, chớ đừng như hạng phàm phu tục tử thì có gì mà thích?? Tôi rất thích thưởng thức những loại rượu ngon cùng với bạn hiền. Người ta nói:
 
          Rượu ngon mà thiếu bạn hiền
Không mua không phải không tiền không mua.
 
Chếnh choáng với bạn hiền một chiều bên bờ sông Thanh Đa với cây đàn ghita là thiên đường của tôi. (Các bạn có thấy tôi sướng không?? Tất cả những điều ấy tôi đều dể dàng có được, vì những ông bạn thân cũng mê rượu giống tôi mà!!).
Khi làm ở Bar, tôi rất lấy làm sung sướng thử qua tất cả những loại rượu trên quầy (hàng trăm loại). Cái tủ lạnh to tướng trở thành nơi cho tôi thử rượu (dĩ nhiên là phải biết canh chừng giờ giấc, liều lượng, nếu Sếp biết được thì bị đuổi cổ là cái chắc) . Chỉ cần mở hai cánh cửa ra, chui đầu vào, rồi 2..3 .. uống. Có những loại rượu mạnh như Tequila hay Dry Gin làm tôi muốn chết ngất luôn trong tủ lạnh. Tôi làm và uống thử tất cả các loại cocktail có tên trong sách hướng dẫn (hàng trăm loại). Tôi cũng thử luôn cái loại mà 007 hay uống: Dry Martini ít đá, lắc nhẹ với vài trái oliu (chẳng ngon gì mấy!!). Tôi học rất giỏi những khóa huấn luyện chuyên môn của khách sạn. Tôi xin các người thân ở nước ngoài gửi tài liệu về rượu để học. Chẳng bao lâu sau, tôi trở thành một trong những Bartender giỏi nhất của của Khách sạn.
 
Có thể nói Bartender là một công việc yêu thích nhất của tôi. Đứng trong bar, bạn có thể quan sát tất cả những hạng người bên ngoài. Người phương tây uống rượu ở Bar. Bar chính là nơi họ xả stress. Người sang người hèn đều thích đến Bar mỗi tối. Có người uống vài chai bia, vài ly rượu, có người uống đến say mèm vẫn chưa chịu về. Và các bạn biết đấy, khi ngà ngà say, bản chất của con người lộ rõ. Phần lớn những người đến Bar đều muốn cởi mở cõi lòng khi đã làm vài ly. Nếu bạn là người vui chuyện, bạn sẽ được tiếp xúc với họ, có khi bạn được kết bạn với họ nữa. Thời gian làm ở Down Under Disco Bar, tôi được biết rất nhiều anh hùng và mỹ nhân. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe trong một chuyện khác nhé!! Hứa hẹn nhiều điều lý thú đấy!!
 
Tôi để ý thấy có một chai rượu không bán được cho ai cả, đó là chai Gold liquor. Bên trong rượu là những lá vàng dát mõng, mỗi khi lắc lên, những lá vàng này lơ lững trong rượu, bắt ánh đèn trong bar, lung linh rất đẹp.
 
Tôi nếm thử và tìm cách pha chế thành một loại cocktail. Sau hàng chục lần thất bại, tôi đã thàng công. Loại cocktail đó là loại uống theo kiểu one shot: đưa lên nốc cái ực là xong. Nồng độ rất mạnh của nó dâng lên tới óc làm mình lập tức choáng váng, mùi thơm hoa oải hương lẫn với trầm hương và mùi cam của Curacao, vị ngọt lịm đến tê lưỡi của Control, và đặt biệt là vị đắng khó tả của Apparagos bitter. Đó chính là “the love bite”.
 
The love bite đã được promotion nhiều lần trong chương trình “cocktail of the day”. Nó cũng chinh phục được một số khách hàng khó tính.
 
Sau này, trong một lần vào khách sạn nổi SG trong vai khách uống rượu. Tôi thấy “cocktail of the day” là “the love bite”. Tôi order một ly, ngữa cổ nốc cạn và suýt chết sặc vì vị triple sec. Tôi nói với người Bartender:
-         Em làm sai the love bite rồi, không thể thay thế control bằng triple sec.
Chàng trai ngạc nhiên:
-         Sao anh biết??
-         Anh là người chế ra the love bite mà!!
-         Anh nói sao chớ.. cái này trước đây là do ông Guỳnh, bartender ở đây làm mà??
-         Anh chính là Quỳnh đây!!Quỳnh có cu (Q).     
 
Lời cảm ơn:
 
Khách Sạn Nổi SG đã thật sự giúp tôi thay đổi cuộc đời. Công việc ở Khách Sạn Nổi SG đã giúp tôi chu toàn được trách nhiệm của một thằng con hiếu, một người anh giỏi, một người bạn tốt. Đội ngũ nhân viên khách sạn là một đội ngũ tuyệt vời nhất mà tôi may mắn được làm việc chung: Có bác sĩ đi hầu phòng (house keeping), có cô giáo làm waitress, có thầy giáo chùi toilet, có những chuyện cười ra nước mắt, và thấm đẫm tình người.
Tôi xin chân thành tri ân Khách sạn nổi và các đồng nghiệp của tôi. Đặt biệt đến các nhân viên Down Under Disco bar:Cường, Thời, Hồ, Tuấn cao, Tuấn tâm hồn, Phong, Thu, Vân, Mai, Châu, Lộc, Được… Chúc các bạn gặt hái được nhiều thành công trên đường đời.  
  
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.05.2009 17:27:54 bởi QN >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9