RE: NGƯỜI THẦY GIÁO NGHÈO VÀ CON CHÓ LAI BECGIE .
-
15.05.2009 13:09:24
PHẦN II
Loan đi đã gần hai tháng. Con Phụng ngày càng lớn, bộ lông đen lốm đốm trắng ngày càng mượt, tiếng sủa của nó ngày càng vang và khỏe. Mỗi khi nhìn con Phụng, Tiến lại thấy hiện ra một cô bé, đôi mắt to tròn, tóc dài xõa ngang lưng đang ngập ngừng trao anh cái giỏ.
- Em nghe thầy nói thích nuôi chó nên...
Tiến đã gần như vồ lấy cái giỏ. Ý thích nuôi chó là một phần, nhưng phần quan trọng nhất là đó là quà của người mình thương. Trên đường đạp xe về, dù đang gò lưng đạp xe lên dốc, nhưng tâm hồn Tiến bay bổng lên bầu trời xa xăm, nơi có các vì sao nhấp nháy hoà cùng nỗi vui tràn ngập của người đàn ông. Giờ đây, khi Loan đi rồi, tâm hồn Tiến héo hắt như lá mùa thu, nhiều khi ra vào ngẩn ngơ ngơ ngẩn như vừa đánh mất một cái gì đó rất quí giá. Nỗi nhớ nhung hàng ngày dày vò Tiến ngày càng lớn, như ngàn ngọn sóng xoay cuồng trong cơn bão, để vỡ oà ra trên bãi cát mênh mông... Nhưng bãi cát kia còn xa vời vợi, liệu sóng có chạm tới bờ hay không, hay là tan biến trong nỗi đau quay quắt thầm lặng?
Tiến ôm con Phụng vào lòng, tay giở từng trang nhật ký rủ rỉ đọc. Tiến đưa tay vuốt ve đầu con Phụng một cách trìu mến :
- Phụng ơi, giờ nàng đã đi xa rồi. Tao đọc tâm sự của tao cho mày nghe nha Phụng. Tao nhớ nàng muốn chết luôn vậy đó Phụng ơi.
Con Phụng thè lưỡi liếm vào tay Tién, nó ngẩng đầu lên hít hít cuốn nhật ký và sủa 1 tiếng, như đáp lại lời cuả Tiến. Mỗi ngày Loan đi, là mỗi ngày cuốn nhật ký lại dày thêm những tâm sự của người đàn ông đang yêu. Những tâm sự ngổn ngang đó giờ vang lên khe khẽ bên tai con Phụng.
...
- Ngày...Tháng...Năm...Nàng bước vào đời ta như ánh sáng ban mai, sưởi ấm trái tim của ta trong đêm dài lạnh lẽo. Từng chút, từng chút một, trái tim ta nhẹ nhàng đón lấy và rồi đập vội vã trong bình minh đang đến...
...
- Ngày...Tháng...Năm...Nàng ngây thơ, thanh khiết như dòng suối mát, ngọt ngào như ánh trăng đêm. Mỗi khi nàng vui làm ta thấy dưới bầu trời là cả vườn hoa đang nở, mỗi khi nàng cười làm ta thấy quanh mình là tiếng chim hót rộn ràng, mỗi khi nàng buồn là ta thấy cả bầu trời mây u ám ...
...
- Ngày...Tháng...Năm...Nàng tặng ta con chó. Ta sẽ nuôi và chăm sóc mày cẩn thận, để mỗi khi nhìn mày là ta nhớ đến nàng...Loan ơi, em có biết là anh yêu em nhiều lắm không? Kể từ ngày đầu gặp em, là ngày nào anh cũng mong trời mau tối để thấy em...
...
- Ngày...Tháng...Năm...Nàng đã xa ta rồi Phụng ơi, nàng đẹp và trong trắng quá. Ta chỉ có thể ôm một mối tình riêng cho mình thôi sao Phụng ơi? Có phải ta ngu quá không? Sao không nói cho nàng biết là ta đã yêu nàng...
...
- Ngày...Tháng...Năm...Nỗi nhớ càng ngày càng da diết, ta thật không chịu nổi nữa Phụng ơi? Sao ta lại khổ sở vậy nè? Loan ơi, giờ này em làm gì? Đừng thức khuya quá nha em...
...
Chiều nay, con Phụng như đổi tính nết, nó cứ giật giật sợi dây xích và sủa váng lên rồi cứ rên ư ử. Tiến nhỏm dậy nhìn ra ngoài thấy bóng một vài con chó lảng vảng. Tiến nhìn con Phụng mỉm cười độ lượng:
- Ah há, mày lớn rồi, cũng biết yêu rồi phải không?
Tiến nhẹ nhàng mở dây xích, con Phụng được tự do, liền nhanh chóng phi ra ngoài. Tiến mỉm cười nhìn con chó chạy tung tăng rồi quay vào. Một lúc sau, bỗng Tiến nghe tiếng xe máy phanh kít và một tiếng sủa nghèn nghẹn đau đớn vang lên. Tiến vội chạy ra, thì thấy trên chiếc xe máy, có hai thanh niên đang ngồi. Tay ngồi sau, cầm cái cây phía đầu nối một sợi dây có thắt như thòng lọng. Sợi thòng lọng đang thít chặt cổ con Phụng, làm nó rên lên ư ử đầy khổ sở, lưỡi nó lè ra, mắt mở to đứng tròng. Xe vẫn đang chạy, kéo theo con Phụng trong nỗ lực vô vọng ghì lại làm bốc lên những đám bụi nhỏ. Sau đó, hắn kéo dần con Phụng lên xe và biến mất cuối con đường.
Tiến như người mất hồn vừa chạy vừa kêu :
- Trộm...trộm chó bà con ơi...
Mọi người lấp ló rồi rồi quay về với công việc của mình. Họ chép miệng và lên lớp:
- Chuyện hàng ngày ấy mà. Chú nuôi chó thì phải biết giữ chứ. Bọn nó giờ cái gì mà chẳng dám làm...
Tiến đờ người ra, sụp xuống đường như cây bị đốn ngang. Miệng Tiến lẩm bẩm:
- Phụng ơi, Phụng ơi...Sao bọn mày ác thế, trời đánh tụi mày đi. Phụng ơi, Loan ơi... Tụi nó bắt mất con Phụng rồi Loan ơi.
Tiến nghẹn ngào, trên mặt chàng trai nghèo đa cảm lăn hai hàng nước mắt. Kỷ vật của người mình thương cũng đã bị những kẻ ác tâm lấy đi mất rồi. Tiến thấy lòng trống vắng, cô đơn lạnh lẽo đến ghê người. Mặc kệ những kẻ qua đường tò mò, Tiến sụt sùi khóc như đứa trẻ vừa bị giành mất phần ăn. Một người đi đường biết chuyện, lại khuyên Tiến:
- Tụi này nó bắt về bán cho mấy lò mổ chó. Anh ra chỗ bán chó hỏi dò thử xem, biết đâu có thể chuộc lại được...