Trương Quang Đạo
QN 15.05.2009 15:27:33 (permalink)
Trương Quang Đạo
 
Đến năm lớp 8 tôi mới học chung với Đạo, nhưng tôi nhớ đã gặp nó vào đầu năm lớp 6. Ai đã một lần gặp Đạo thì sẽ không thể nào quên vì cái bề ngoài dị thường của nó. Thân hình khẳng khiu cao lêu ngêu như một cây tre mốc thếch. Cái đầu xương xẩu to hơi quá khổ với đôi mắt lồi ra ngoài trắng dã thường bị che phủ bởi lơ thơ nắm tóc. Đặt biệt là hàm răng hô như răng ngựa. Tôi có cảm tưởng đôi môi của nó không thể khép kín để che được hàm răng bừa cào này.
Đạo chắc lớn hơn tôi 3 hoặc 4 tuổi, nhưng vì học đúp 2 năm một lớp nên cho đến giờ nó vẫn phải ngồi lại để học chung với tôi. Đạo thường trở thành trò cười trong lớp vì sự ngớ ngẫn hoạc trở thành mục tiêu cho những trò đùa tai quái của bọn ma quỷ học trò trong lớp tôi. Mỗi lần như thế, Đạo chỉ nhe răng cười hoặc bối rối nhìn xuống đất chịu đựng những trận cười hoặc lời dèm pha của ai đó trong chúng tôi.
Tôi bị cô chủ nhiện phân công kèm cặp Đạo ngay giờ sinh hoạt đầu tiên của lớp. Tôi cố gắng từ chối, viện dẫn đủ lý do, nào là nhà xa, nào là không có thời gian... Nhưng cuối cùng, tôi cũng phải nhận. Công việc này gây cho tôi nhiều bất lợi. Thí dụ như phải ngồi cuối lớp, vì Đạo không thể ngồi những bàn trên. Nó cao hơn đứa cao nhất lớp 1 cái đầu.
Không hiểu sao Đạo rất quí tôi trong khi tôi ghét nó thế!! Nó luôn luôn xoắn xuýt lấy tôi ngay cả trong giờ chơi. Tôi thật sự khó chịu vì điều này. Mỗi khi ra chơi, chúng tôi trở thành một cặp hết sức hoạt kê: một đứa cao lêu khêu, ốm nhách với một thằng lùn tịt mũm mĩm. Đi với nó, hầu như tôi bị tẩy chay không được tham gia những trò chơi như trước. Vì thế có lần, tôi đã xua đuổi Đạo, cấm không cho nó đi gần tôi trong vòng 10m. Kể từ đó, mỗi lần ra chơi, nó chỉ lẽo đẽo theo tôi từ xa, đứng nhìn tôi chơi với đôi mắt lồi thèm muốn.
Đạo hoàn toàn mất căn bản về tất cả các môn học, đặt biệt là toán. Lớp 8 toán hình chúng tôi chỉ học mỗi cái tứ giác. Nhưng nó không thể nào phân biệt được đâu là hình bình hành, đâu là hình thoi. Anh Văn thì hỡi ôi!! Nó tự chế ra một cách phiên âm của riêng nó để đọc tiếng Anh. Thí dụ như : How are you thì nó viết phía dưới chữ a á du; còn please sit down thì nó viết là lý xích đạo. Tôi không biết tại sao nhà trường đồng ý cho nó ngồi lớp 8. Lẽ ra nó nên học lại từ lớp 6 thì hơn.
Tôi cũng cấm nó đến nhà tôi để tôi kềm cặp, vì sợ mấy đứa trong xóm sẽ chọc ghẹo tôi và nó. Tôi thường bỏ ra gần 2 giờ mỗi buổi chiều trong Lăng Ông để dạy thằng Đạo, ngay trên ngôi mộ của Đức Tả Quân. Những buổi chiều vắng lặng nơi đây, chúng tôi say mê học tập. Tôi cũng học phần tôi, Đạo học phần của nó. Mẹ Đạo có vựa khoai lang ngay trước rạp hát Huỳnh Long trong chợ Bà Chiểu, gần nơi chúng tôi học. Bà hay đem quà cho chúng tôi, khi thì gói xôi, khi thì cóc ổi, xoài, khi thì bịch chè đậu xanh... Tôi chỉ dạy cho nó vì bổn phận, chưa bao giờ tôi ghé thăm nhà Đạo, hay hỏi thăm về gia đình của nó, như những đôi bạn học tập thân thiết khác.
Một hôm, Đạo rủ tôi đi xem phim. Không biết từ đâu, nó có hai cái vé mời xem phim “Mặt trời trắng trên sa mạc” ở rạp Huỳnh Long. Tôi rất thích xem phim nên vui vẻ nhận lời. tôi đến vựa khoai của mẹ Đạo. Nó đang phụ giúp mẹ buôn bán. Tôi ngạc nhiên khi thấy Đạo thật nhanh nhẹn và tháo vát. Nó tươi cười với mấy người khuân vác, vừa kiểm tra cân, cộng cộng trừ trừ. Mẹ Đạo quí tôi lắm!! Bà mời tôi uống nước rồi mua cho tôi bịch mía hấp ăn cho vui. Bà kể bà chỉ có mình Đạo. Ba Đạo đã mất sớm. Lúc mang thai Đạo, bà bị lạc trong một trận pháo kích. Lúc ấy bà cũng đang buôn bán ngoài chợ. Do quá sợ hải, bà đã sinh non ở chợ trong cảnh hoảng loạn ấy. Thần kinh của Đạo vì thế không được như những người bình thường khác.
 
Bà thương yêu Đạo lắm, vì Đạo là người con rất hiếu thảo. Bà nói từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ Đạo làm cho bà buồn. Bà luôn dịu dàng hôn lên trán Đạo khi Đạo lễ phép vòng tay xin mẹ đi chơi với tôi.
 
Đến thi học kỳ I thì đã có những biến chuyển lớn trong học lực của Đạo. Tôi biết trong đó có công sức của tôi. Nhưng phần lớn là do Đạo quyết tâm và chăm chỉ. Tôi thấy rằng nếu nó không có hình hài kỳ quái, không bị sự phân biệt đối xử của bạn bè, ngay cả thầy cô nữa, thì Đạo chưa chắc đã thua ai. Đạo đã từ từ lấy lại căn bản. Những lần bị thầy cô tra hỏi bài dần dần không còn là những dịp để bạn bè trong lớp trêu ghẹo, cười cợt nữa. Cô Chủ nhiệm thì hết lời khen ngợi tôi. Đạo thì vui mừng ra mặt. Riêng tôi cũng có đôi chút tự hào. Tâm tình vô tư của tuổi học trò suốt thời gian bên nhau đã làm nảy sinh những tình cảm của tôi với Đạo. Lâu ngày rồi tôi thấy những nét dị hợm trên khuôn mặt nó không còn đáng ghét như xưa nữa. Thậm chí hàm răng hô của nó còn có chút gì đó duyên dáng với tôi. Mỗi khi nó nhe răng ra cười là tôi cũng bật cười vui vẻ.
Một hôm cô giáo dạy Anh Văn kêu Đạo truy bài. Đạo cũng trả lời được một ít. Nhưng cô tăng độ khó của những câu hỏi như để cố tình bắt bí Đạo. Mấy đứa trong lớp bắt đầu cười cợt, trêu ghẹo Đạo. Nó mất bình tỉnh và đứng chết trân không còn trả lời được nữa. Cô buông lời dèm pha:
-         Thôi ngồi xuống đi!! Ghớm!! Răng với cỏ..
Cả lớp được dịp cười ầm. Đạo cố mím môi lại để che lấy hàm răng. Còn tôi thì chỉ muốn đi ra khỏi lớp. Tôi không còn thương cô từ dạo ấy!!
Cô giáo dạy Anh Văn lúc ấy đang có bầu. Đến tết thì cái bụng đã to lắm rồi. nhưng cô vẫn đi dạy. Thời ấy chưa cấm pháo. Mấy đứa con trai trong lớp thường mua pháo vào trường để đốt. Chúng hay ném pháo vào con gái để chọc ghẹo. Bọn con gái thì rất hoảng sợ trò chơi này. Tiếng la hét sợ hải của bọn con gái càng làm bọn con trai khoái chí!! Chúng lấy làm hãnh diện khi chơi những trò này, như để chứng tỏ sự dũng cảm của con trai. Một hôm, sự ngu dại của bọn con trai trong lớp tôi đã đến đỉnh điểm. Chúng cột một trái pháo với ngòi cháy chậm vào chân ghế của cô giáo Anh Văn. Chúng hù dọa tất cả học sinh trong lớp không được mét cô. Nếu không, chúng sẽ đánh.
Cô giáo vẫn không biết gì về trò đùa nguy hiểm của mấy đứa học trò. Cô vẫn ngồi trên chiếc ghế đó và giảng dạy bình thường. Cả lớp im phăng phắc, nín thở vì sợ. Bổng Đạo nhảy ra khỏi chổ ngồi. Nó chạy lên bàn cô giật phăng trái pháo kia và ném ra ngoài sân.
Sự việc vỡ lỡ, Ban Giám Hiệu xuống tận lớp để làm việc. Cả lớp đều không biết chính xác ai là người cột viên pháo vào chân ghế. Không ai dám nhận lỗi. Đạo một lần nữa lại nhận lỗi về mình. Đạo được mời lên BGH để tiếp tục làm việc.
Tôi không còn tập trung vào bài học được nữa.
Dĩ nhiên là sau đó Ban Giám Hiệu cũng tìm ra được người đốt pháo. Đạo trở về lớp học tiếp tiết Anh Văn. Hết giờ học, cô giáo đã xuống tận bàn chúng tôi, cô ôm Đạo và hôn lên trán nó.
 
Năm sau, tôi chuyển trường, không còn gặp Đạo nữa.
Có thể tôi đã mở ra một vài công thức toán học cho bạn, còn bạn đã mở ra cho tôi cả một con đường sang, như tên của bạn vậy.
 
Nguyễn Văn Quỳnh
 
 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9