Trích đoạn: Lá Chanh
Trích đoạn: Chân Phương
Ảnh sau này, CP dùng để diễn tả một bất hạnh khi hai thế hệ không có được sự tin tưởng và tiếng nói chung:
Lá hãy chú ý đến gương sen còn non (chưa chín chắn) hướng sang phía ánh sáng về bên TRÁI của khung hình.
Nụ sen vươn cao lên sang PHẢI (dù đó là phần khuất sáng!)
CP dùng hình ảnh này để tự nhắc nhở lấy mình trong luật tiến hóa của tự nhiên và xã hội...
Trong ảnh này, dù đã vươn cao và tách hẳn sang phía đối diện, cuống của nụ sen vẫn in đậm cái bóng (shadow) của gương sen... Bất hạnh nằm trên cái shadow ám ảnh này đó, Lá ạ!
CP còn nợ Lá một bài viết về ánh sáng và contrast khi chụp hình. Sẽ viết sau khi có điều kiện.
Thân,
Anh Chân Phương,
Nói ra hơi bị mắc cỡ, chứ thật tình Lá ngắm đi ngắm lại hổng hiểu nỗi "cái bất hạnh nằm trên cái shadow ám ảnh này.." cái bất hạnh này là cái gì vậy anh Chân Phương? Đúng là anh dùng lời nói để trong Lá đặt ra câu hỏi phải không anh CP?
Lá ráng suy nghĩ nhưng...
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/50934/029FAE455A4749319050F9A5C310D06B.jpg[/image]
Gương sen của Lá thật dễ thương!
cái bất hạnh này là cái gì vậy anh Chân Phương? CP kể chuyện này cho Lá nghe:
Bốn mươi năm trước, có chàng sinh viên trẻ từ Saigon được hoc bổng của Harvard sang Mỹ du học. Chàng thanh niên bảo vệ thành công luận án tốt nghiệp Ph. D về Phật Học. (Anh là người đầu tiên và duy nhất của VN đạt được học vị này trong chuyên ngành của anh cho đến nay).
Vị Tiến sĩ về Phật học này trở thành phụ tá rồi sau đó làm Giáo Sư giảng dạy tại nhiều trường Đại học của Mỹ tại vùng New England.
Ngày nay, ngoài việc giảng dạy tại Virginia, anh còn một đam mê là đọc và dịch Kim Dung cũng như Cổ Long sang Anh ngữ...
Anh cũng đang nghiên cứu và sưu tầm các tài liệu lịch sử cận đại từ các ngưồn thư viện và văn khố quốc gia để viết về lịch sử cũng như diễn tiến cuộc nội chiến Quốc-Cộng vừa qua!
Một hôm bên ấm trà tàu, CP hỏi anh vì sao anh chọn ngành Phật học và nhân văn? (Anh đọc và hiểu truyện Tàu bằng Hán văn như tiếng Quốc ngữ!)
Vắn tắt anh cho biết, Bố anh ngày xưa được đào tạo từ Pháp. Ông đã đem về mảnh bằng Tiến sĩ Hóa Học (1950). Ông là người Công giáo theo Tân học nhưng lại độc đoán với gia đình, với vợ-con.
Anh đã chọn nhân văn và Phật Học để đi ngược lại mong muốn của Ông Cụ mong anh theo đưổi các ngành Khoa Học hoặc Ngoại Giao...
Anh đã thoát hẳn con đường Cha anh đã vẽ ra ngày nào cho anh...
Vâng, anh đã thành đạt vẻ vang trên con đường công danh của riêng mình.
Ở tuổi ngoài sáu mươi của anh vẫn là Giáo Sư người VN duy nhất trong ngành anh đang dạy, Phật Học...
Anh rất miễn cưỡng và lạnh nhạt khi nhắc đến Cha mình...
Cưộc đời, kiến thức, bản lãnh... của anh khiến CP ngưỡng mộ vô cùng!
Nhưng ngay cả bản lãnh đáng quý đáng trân trọng đó vẫn không giúp anh xua tan "cái bóng tối" bất hạnh của ngày xưa ngăn cách tình Phụ Tử!
Tưổi anh đã hơn sáu mươi, tưổi của những người có cháu gọi là Ông Nội, Ông Ngoại...
Đôi dòng tản mạn về "cái bóng tối" bất hạnh mà Lá đã mưốn tìm hiểu...
Thân,
Chân Phương.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2009 14:43:06 bởi Chân Phương >