Nhìn trừng trừng vào mặt tôi
khungmedichthuat 17.05.2009 21:00:22 (permalink)
0
NHÌN TRỪNG TRỪNG VÀO MẶT TÔI

Glynis Gertsch
 
Glynis Gertsch sinh năm 1949 ở Johanesburg, Nam Phi. Từ năm 1971, bà chuyển sang sống ở Thụy Sỹ. Hiện bà đang làm công tác phiên dịch. Bà đã từng được phỏng vấn trên BBC và tác phẩm đã được in trên một số tạp chí Anh Quốc, trong đó có truyện ngắn  "Cadenza và BuzzWords". Bà cũng giành được nhiều giải thưởng văn học của Zurich.
 
 
Cái khay không những rớt xuống sàn mà thức ăn còn bị đổ và nát bấy nữa.  Cho đáng đời, ai bảo hắn cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm chi.
Hắn đứng bất động một chỗ rồi lại nhìn khay thức ăn. Bỗng nhiên tôi đứng dậy và đi ra trước mặt hắn. Tôi chẳng hề có ý định muốn giúp đỡ hắn nhưng không hiểu vì sao nữa. Tôi gọi người phụ nữ đằng sau quầy thu ngân, nhờ bà ta đưa cho một miếng giẻ để lau chỗ bẩn. Tôi nhặt dao nĩa và đặt vào trong khay. Có một vết bẩn ẩm ướt trên quần hắn nhờ nó mà bạn có thể nhìn thấy cái chân khẳng khiu của hắn. Cũng giống các phần còn lại, chỉ toàn da bọc xương. Áo khoác và quần của hắn trông như đang bị treo lủng lẳng chứ không phải là đang được mặc nữa. Lưng thì gù và tay thì dài lòng thòng, hắn nở một nụ cười với tôi. Hết sức ngạc nhiên, tôi bị bất ngờ vì nụ cười ấy. Một nụ cười thật gần gũi, nó làm nhăn cái khuôn mặt đầy khắc khổ này.
- “Cảm ơn!”
            Cái khay được đặt trên bàn một cách cẩu thả, tôi vội vàng quay lại bàn của mình. Tôi làm ở một nhà xuất bản lớn, tôi phải ăn trưa tại căn-tin để tiện việc đi lại và làm việc. Tôi chú ý đến hắn một phần vì hắn cứ nhìn tôi chằm chằm, một phần cũng vì hắn quá quái gở. Mái tóc của hắn chắc phải đến cả năm không thèm cắt, quần áo thì cũ và đã xỉn màu. Trông cái quần của hắn là đã thấy ớn, ngắn cũn cỡn lại còn rộng thùng thình. Đã thế hắn còn mặc cái áo len không màu kèm những chấm kì quặc. Hắn thường xuyên ngồi một mình và thưởng thức bữa ăn một cách rề rà. Hoặc là ngồi đọc rồi ghi chép cái gì đó.
            Vài ngày sau vụ đó, hắn dừng lại ở bàn mà tôi đang ngồi chung với Mark (một nhân viên ở bộ phận bản thảo), hắn lịch sự xin phép tôi cho phép ngồi chung bàn. Nhưng tôi đáp lại hắn một cách lạnh lùng rằng ở đây không có chỗ cho hắn. Rồi tôi lại cắm cúi vào khay thức ăn. Hắn xin lỗi, rồi lủi thủi bưng khay thức ăn qua bàn khác.
- “Có chuyện gì vậy Leanna?” Mark hỏi
- “Không có gì đâu, chẳng qua tôi thích lựa chọn người ăn chung với tôi thôi. Đừng bận tâm!”
- “Hơi bị khó tính đấy!”
Tôi nhún vai.
Mark là người đã cho tôi biết thêm về hắn. Qua lần hắn xin Mark một điếu thuốc lá. Trước khi Mark quay lại bàn thì tôi đã kịp giấu mặt vào trong tờ báo.
- “Một lão già khá thú vị đấy! Một biên tập viên và đã đi vòng quanh thế giới” Mark nói.
 Tôi cố tình tìm những thông tin gì khác thú vị hơn trên tờ báo, làm cho anh ta không thể mở miệng đành hút cho xong điếu thuốc.
- “ Lão hỏi tên cô đấy!” Mark trầm giọng xuống.
- “Cái gì cơ? Cái lão già đó hả?”
            - “Chứ còn ai nữa!”
            - “Nói lại lần nữa coi? Tôi nghe không rõ?”
            - “ Leanna! Thật đấy!”
            Tôi gấp tờ báo lại.
            - “Tôi có cả đống việc vào chiều nay đấy”
            - “ Lão nói là trông cô quen quen” Mark tiếp tục “ hình như là giống một ai đó mà lão biết”
            - “Giống ai mà lão biết?”
            - “Ừ, cũng có thể đó là chiến lược thôi. Biết đâu lão khoái cô”
            - “Khoái tôi ư? Không thể nào, lão thì già còn tôi thì…”
            - “Già thì cũng chỉ bằng tuổi bố cô thôi chứ mấy!” Mark châm chọc
            Tôi chụp lấy khay và rời khỏi bàn ăn. Tôi đã không làm được gì nhiều trong chiều hôm ấy. Tôi dành thời gian để ước rằng Mark đã không nói cho tôi nghe những gì mà hắn nói. Hắn bằng tuổi bố tôi đấy.
            Một tuần sau, tôi mang theo một quyển sách để đọc tranh thủ giờ ăn trưa. Khi tôi bước vào thang máy, thì hắn đã có mặt sẵn ở đó rồi. Hắn chào tôi nên tôi phải chào lại nhưng không hề có một nụ cười nào trên khuôn mặt. Chỉ có hai chúng tôi ở trong thang máy. Điều này làm tôi lo lắng kinh khủng. Tôi đang tự hỏi mình liệu có nên bước ra khỏi thang máy và đi cầu thang bộ xuống căn-tin hay không? - “Đừng sợ!” – Tôi tự trấn an mình. Chỉ bởi vì hắn nhìn trừng trừng vào bạn thật lâu thì không có nghĩa là hắn sẽ làm điều gì đó.
            - “Chậc, tôi nghĩ là một trong hai người chúng ta phải có người nhấn nút nếu không thì chúng ta sẽ ở đây cả ngày mất, đúng không?”
            Mải chìm trong những thắc mắc và phòng trừ những việc hắn có thể làm tiếp theo với tôi làm cho tôi quên mất việc mà bản thân phải làm ngay lúc này. Tôi cảm thấy mình thật là ngu ngốc, và nó làm cho tôi mỉm cười mặc dù tôi chẳng muốn tý nào. Hắn cười đáp lễ, đôi mắt màu xanh ngọc bích của hắn nhăn lại, mái tóc muối tiêu phủ lấp đôi tai. Những điều đó bỗng dưng làm cho hắn trông có vẻ dễ nhìn hơn. Quyển sách của tôi tự nhiên rớt xuống, gây ra một tiếng động lớn. Tôi cúi xuống lượm và hắn cũng thế, đầu chúng tôi cụng vào nhau. Ngay lúc đó, thang máy dừng hẳn, cánh cửa tự động mở rộng ra. Tôi thấy xấu hổ quá, rảo bước thật nhanh, thẳng tiến tới quầy ăn, chọn đại một món nào đó mà không cần nhìn thực đơn. Tôi bưng khay thức ăn đi trong tư thế đầu cúi xuống, vớ được cái bàn chỉ còn một chỗ trống duy nhất. Tôi cảm thấy đỡ hơn, hít một hơi thật dài và bắt đầu ăn. Nhưng xà lách lại mắc kẹt trong cuống họng tôi vì những người cùng bàn đã ăn xong phần của họ và chuẩn bị đứng lên. Tôi liếc qua quầy thanh toán, hình như hắn đang trả tiền, còn đôi mắt thì đang quét khắp phòng ăn để tìm tôi. Tôi cúi xuống để trốn hắn và chờ đợi, vì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể ngồi trước mặt tôi với khay thức ăn trong tay.
            “Những truyện ngắn từ Úc”, đó là quyển sách của tôi. Những ngón tay hắn là những ngón dài nhất tôi từng thấy và móng tay hắn được cắt tỉa cẩn thận. Tôi không nghĩ hắn để ý tới những thứ như thế này.
            - “Cô để quên nó trong thang máy nè” hắn nói “ tôi ngồi ở đây được chứ?”
            Giọng nói của hắn nghe có vẻ nhẹ nhàng. Hắn khôn quá. Tôi nên nói cái gì bây giờ? Nhìn xung quanh, tất cả các bàn khác đều đã chật ních người. Tôi lại đành gật đầu. Hắn nói một câu bằng tiếng Pháp, đại loại như chúc ngon miệng và bắt đầu ăn. Tôi cứ nghĩ hắn chỉ biết cắm cúi vào ăn thôi. Nhưng có lẽ tôi nhầm, vì trong khi hắn đang ăn tôi lén quan sát và thấy hắn ăn một cách rất thoải mái, chầm chậm, thể hiện phong thái ung dung của một bậc hiền nho. Rất tao nhã và phong lưu.
            - “Cô đến đó lần nào chưa?”
            - “Ở đâu cơ?” Tôi hết sức hoang mang vì việc rớt sách, đụng đầu và tất cả mọi thứ.
            -  “Úc, Niu di lân”
            Tôi trố mắt nhìn hắn, và nghĩ tới chuyện Mark nói là tôi đã làm hắn nhớ tới một ai đó. Một người Úc, có lẽ là bạn gái cũ hoặc là vợ gì đó…
            - “Câu hỏi đâu đến mức lạ đến như vậy” hắn nói “cô đã đủ lớn để có thể đi đến những nơi đó. Và Katherine Mansfield, Janet Frame ở trong truyện cũng cỡ tuổi cô đấy thôi.”
            Đôi mắt hắn bị nhăn lại bởi nụ cười của hắn.
            - “Chưa, tôi chưa hề đến đó” tôi đáp “và…họ đúng là như vậy”
            Đó là những gì mà người ta cho là sự khởi đầu. Hắn hỏi tôi một câu hỏi, gật đầu khi tôi nói rồi lại hỏi thêm những câu hỏi khác. Tôi nói chuyện với hắn về những quyển sách tôi đã từng đọc, về sở thích đọc của mình và thậm chí là những thứ linh tinh mà tôi thích.
            Một vài ngày sau, Malcolm đi tới bàn của chúng tôi với khay thức ăn của hắn một cách tự nhiên. Đương nhiên, tôi nói với hắn rằng chỗ này còn trống và hắn có thể ngồi. Hắn trố mắt nhìn tôi khiến tôi cảm thấy một luồng hơi nóng xông lên má.
            Sau lần đó, hắn trở thành người bạn cùng bàn ăn với chúng tôi và cùng nhau thảo luận về rất nhiều thứ trên đời. Thỉnh thoảng chúng tôi có nói một ít về gia đình mình. Tôi nói cho hắn biết làm sao mà mẹ tôi có thể nuôi tôi khôn lớn trong khi chỉ có một mình ở giai đoạn đầu của thời đại híp-pi. Hắn nói hắn cũng đã kết hôn vào thời gian đó nhưng cuộc hôn nhân đó chỉ kéo dài được vài năm. Có lần Mark hỏi chúng tôi là làm thế nào mà có chuyện để nói với nhau nhiều đến thế.
            - “Ông ấy rất dễ nói chuyện, thậm chí còn đọc rất nhiều sách”
            - “Hai người có nhiều chuyện để nói, tôi không hề có cơ hội để mở miệng trong cả bữa trưa”
            - “Có chứ! Lúc anh nhét thức ăn vào miệng đấy!”
Có bữa Malcolm đề nghị tôi tham dự một buổi đọc sách cùng với hắn.
            - “Ừm, để tôi suy nghĩ đã”
            - “Amelia Turner. Một đề cử cho giải Booker hồi năm ngoái.”
            Thực ra tôi rất muốn đi. Mặc dù tôi không còn cho hắn là một gã kì quặc nữa, nhưng tôi cũng không dám chắc là mình muốn đi với hắn.
            - “Sau đó tôi sẽ nấu cà ri cho chúng ta. Cô có thích không?”
            - “Tôi thích cà ri”
            - “Tôi cũng vậy. Thống nhất vậy nhé!” hắn nói và nở một nụ cười thật nhẹ nhàng.
            Tôi không hề ngạc nhiên khi mình lại hành động như thế. Sau khi đọc sách và thưởng thức món cà ri xong, tôi tới phòng đọc của hắn. Một nơi mà có nhiều sách hơn bất kì nơi nào mà tôi đã thấy. Tôi lần lượt dán mắt vào tiêu đề của những quyển sách.
- “Không sao, cứ tự nhiên!”
- “Cảm ơn, nhưng tôi có một thói quen là mỗi lần đọc quyển sách nào tôi đều phải bổ sung nó vào bộ sưu tập của mình.”
- “Hay nhỉ? Sao mà giống tôi thế?” hắn vươn tay về phía các kệ sách “nhưng nó lại thành như thế này đây.”
- “Tôi ghét cuộc sống thiếu sách. Bởi vì chúng là…bạn.”
- “Nghe có vẻ cô đơn quá nhỉ?” Malcolm nói.
Tôi quay đi và rút ra một quyển sách.
- “Cô có…”
- “Có gì cơ?”
- “Cô đơn”
Tôi nhún vai.
- “Không hẳn thế!”
- “Vậy thì sao?”
Giọng của tôi bỗng lạc đi khi tôi cố gắng tìm cách trả lời hắn.
- “Tôi rất kén vì vậy tôi không có nhiều bạn lắm.”
- “Tôi đang nghe đây” Hắn nói rồi sau đó ngồi vào ghế và chỉ cho tôi cái ghế đối diện với hắn.
- “Tuổi thơ tôi đã…ý tôi là, mẹ của tôi không bao giờ chịu ngồi im một chỗ. Vì vậy bà hay chuyển nhà đi lung tung. Đối với bà, không có vấn đề gì khi đặt những mái nhà ở khắp mọi nơi. Riêng tôi, thì chẳng thích điều đó chút nào. Ông thấy đấy, sách là thứ vĩnh hằng cho nên tôi mới vùi đầu vào chúng.
- “Ồ, nghe quen quá!”
Tôi ngồi vào ghế.
- “Cha mẹ tôi là những người rất yêu lý thuyết” Malcolm nói “họ thương tôi theo một cách thông thái nhưng mơ hồ, có lẽ sau này họ mới nhận ra được điều đó là sai lầm. Họ để cho tôi tự tìm cách khôn lớn, vì vậy đối với tôi cũng là sách.
- “Vậy thì ông cũng cô đơn như tôi vậy.”
Câu chuyện của chúng tôi kéo dài được một lúc lâu nữa thì tôi ra về, đương nhiên kèm theo hai cuốn sách của hắn nữa. Tình bạn của chúng tôi đang phát triển, nhưng vẫn còn nhiều thứ về hắn khiến tôi tò mò. Ai là người mà tôi làm cho hắn nhớ tới? Mẹ tôi? Nếu vậy biết đâu hắn là cha của tôi? Tuy là mẹ đã không để ý gì đến sách, nhưng sự tương tự về thể chất, trừ chiều cao, là không thể chối cãi. Bà đã không bao giờ nói cho tôi biết về người đàn ông sinh ra tôi. Thông minh, đó là tất cả những gì bà hay nói. Tuy nhiên một lần, khi tôi bị đậu mùa,nóng và ngứa, bà đã mềm lòng nói một ít về ông ấy cho tôi nghe.  
- “Ông ấy trông như thế nào hả mẹ?”
- “Người đàn ông ốm nhất mà con đã từng gặp.”
- “Mẹ gặp ông ấy ở đâu?”
- “Ở công viên. Mẹ đang tắm nắng và bỗng có những tờ giấy bay vào mặt mẹ. Trong khi mẹ đang loay hoay với những tờ giấy, vừa bực mình mà cũng không biết phải làm sao với chúng thì ông ta chạy tới. Ông ta vội vã chụp lại những tờ giấy, nhưng không thể nào mà tóm gọn chúng được. Ông ta liền đứng đó với một bộ mặt chán chường. Mẹ thấy điều đó thật là ngộ nghĩnh liền phá lên cười.”
- “Sau đó thì sao hả mẹ?”
- “Ừm, mẹ giúp ông ấy thu những tờ giấy đó vào. Phải mất một lúc sau thì không khí giữa chúng ta mới trở lại bình thường. Ông ta nói với mẹ rằng ông là sinh viên. Ông ấy rất thông minh.”
- “Sao mẹ không kết hôn với ông ấy?”
- “Kết hôn với ông ấy à? Không đâu cưng, mẹ lúc ấy chưa thực sự sẵn sàng và ông ấy không phải loại người mà mẹ muốn hi sinh tất cả để trao đổi lấy cuộc hôn nhân đó.”
- “Ông ấy còn trông như thế nào nữa hả mẹ?”
            - “ Ngủ đi cưng. Không hỏi thêm gì nữa vào lúc này nhé!”
            Nhìn thấy sự thất vọng trên khuôn mặt của tôi và bà hứa sẽ viết tất cả cho tôi. Rồi
đặt chúng vào một phong thư, chỉ khi nào bà chết thì tôi mới được mở nó ra đọc. Tôi cảm thấy sung sướng vì điều đó. Vào một ngày ẩm ướt, con đường trở nên bóng loáng, bà đang trên đường tới Pháp để thưởng thức kì nghỉ cuối tuần. Bà gặp phải một tai nạn và đã ra đi trong vụ đó mãi mãi. 23 tuổi, tôi phải dựa trên chính đôi chân mình vào lúc đó. Tôi đã sắp xếp lại tất cả mọi thứ thuộc về bà vào một chỗ. Tôi cảm thấy mình giống như một đứa trẻ. Tôi chợt nhớ ra lời hứa của bà, cố gắng tìm ra được lá thư ấy nhưng chẳng có cái nào.  Rất lâu sau cái chết của bà, tôi vẫn không thể biết được cha của mình là ai. Vô ích, chỉ là mò kim đáy bể thôi.
            Vào một bữa ăn trưa, tôi quyết định lấy hết can đảm để hỏi Malcolm về cái người mà tôi làm ông ta nhớ tới.
            - “Cô ấy gặp tôi khi tôi đang còn là sinh viên.” Malcolm nói.
            -  “Có phải cô ấy cùng học với ông không?”
            - “Ồ, không! Có một vài điều từ cô ấy hấp dẫn tôi. Phải nói sao nhỉ? Đại loại là cô ấy rất khác biệt.”
            - “Ông lúc đó trông như thế nào?”
            - “Như thế nào à? Cũng như tôi bây giờ thôi, chúi mũi vào sách, một ít cô đơn, chẳng thú vị gì. Không hề phù hợp với cuộc sống mà cô ấy cần.”
            - “Ông nói tiếp đi chứ?”
            - “Cô ấy nói là cô ấy đã có thai, tôi thấy hạnh phúc vô cùng cho đến lúc mà cô ấy nói rằng không cần đến sự giúp đỡ của tôi. Tôi nghĩ rằng do sự mang thai đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô ấy nên tôi cố thử  gặp nhưng cô ấy nói rằng không muốn thấy mặt tôi nữa. Tôi rất đau khổ nhưng chấp nhận lời từ chối đó là một cách giải quyết khôn ngoan. Một vài tháng sau đó, tôi kiếm được một công việc ở Newyork với mức lương chẳng ra gì nhưng đối với tôi như vậy là tốt lắm rồi.”
            - “Còn về đứa bé thì sao?”
            - “Lúc tôi trở về thì họ đã đi mất rồi và chẳng thèm để lại địa chỉ nào”
            - “Có bao giờ ông tự hỏi đứa bé đó là trai hay…?”
            - “Con gái?”
            Tôi gật đầu.
            - “Con trai” –Malcolm nói - “nó đã được đăng kí giấy khai sinh vào những ngày sau khi sinh”
            Tôi ngồi xuống ghế, cố gắng sắp xếp lại những gì ông ấy vừa mới nói. Rồi ông lại tiếp tục:
            - “Ở một nơi nào đó, tôi có một đứa con và tôi lại chẳng hề biết gì về nó. Tôi thật là ngu ngốc phải không? Quá vội vàng mà không chịu ở đó cùng cô ấy chia sẻ cuộc sống cùng với đứa con trai của mình.”
            - “Tôi nghĩ đó không phải là một đứa con trai mà là con gái.”
            - “Cô nói lại thử coi?”
            - “Ừm, một đứa con gái và đó là tôi”
            - “Cô nghĩ tôi là cha cô sao?”
            - “Sách, cà ri, và thậm chí tôi cũng cao nữa. Chúng ta có rất nhiều sở thích giống nhau”
            - “Chúng ta cần phải thẳng thắn ở đây. Mặc dù chúng ta có điểm chung thì điều đó cũng không chứng minh được tôi là cha cô.” – Ông ấy nhìn tôi – “Tôi xin lỗi vì đã làm cô thất vọng Leanna à. Chúng ta không có mối quan hệ gì nhưng chúng ta có thể có những cái khác.”
            - “Cái gì cơ?” 
            - “Cô có thể nghĩ tới bất cứ điều gì!”
            - “Ừm…”
            -  “Tình bạn đó”
            - “Tình bạn ư?”
            - “Bắt đầu từ cái nhìn chằm chằm của tôi vào cô”
            Ông ấy dùng những từ đó làm tôi phải phá lên cười.
- “Lâu lâu để tôi đùa tí chứ!”
            - “Được thôi” – tôi nói – “ nói cho ông biết chứ thỉnh thoảng chúng ta cũng giống bạn bè lắm chứ!”
            Tôi mỉm cười, nụ cười của tôi trở nên ấm áp hơn giống như cái mà ông đã cười với tôi hồi trước.
                                                                                                            (Dịch)
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.06.2009 07:23:55 bởi Ct.Ly >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9