Bảo bối chứng khoán
ttgiang 17.05.2009 23:40:58 (permalink)
Nhân phim Họa Bì đang lên cơn sốt ở Châu Á và Việt Nam, post lại truyện nhại theo Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh (bản có sửa chữa!). An theo Hoạ Bì. Hehe


Chứng khoán, vốn là một bảo bối tuyệt diệu trong thiên hạ, là vật gối đầu giường của các lái buôn, thương nhân. Ra đời được mấy trăm năm, phát triển mạnh ở các vương quốc thuộc Tây Vực, được du nhập vào nước Nam vào những năm đầu của thiên niên kỷ thứ ba. Nhân nước Nam những năm đó nền kinh tế èo uột, nạn thiếu vốn nổi ra khắp nơi, lòng người bất an, triều đình mới du nhập bảo bối này về, dùng để tích luỹ vốn liếng, lấy lại thanh thế cho kinh tế.

Tiến sỹ Phan Hoành Thương, một quan lại trông coi ban kinh tài triều đình tấm tắc khen “đây là một thứ bảo bối quý giá, xưa nay hiếm, nó có thể ngang tầm với gậy Như Ý của Tôn Đại Thánh, hay vòng kim cô của Phật Quan Âm Bồ Tát. Nó có khả năng biến không thành có, biến có thành không, biến thật thành ảo, biến ảo thành thật, biến to thành nhỏ, biến nhỏ thành to". Pháp Sư Thiện Không Tánh, thuộc Viện Phật học triều đình phụ họa thêm “nó có thể làm cho tài vật khắp trong thiên hạ, quy tụ về một mối, khiến các cơ sở kinh tài chấn hưng, ngân lượng đẻ ra ngân lượng, tài vật đẻ ra tài vật, trăm họ từ đó mà khấm khá thêm, triều đình tha hồ thu thuế, đảm bảo quốc thái dân an"



Người thiên hạ nghe lời hai vị, một quyền cao chức trọng, một học cao hiểu rộng , ai nấy khấp khởi mừng, bán tống bán tháo lương thảo, tài vật đã tích góp, quy đổi ngân lượng, rồi tích tụ vào bảo bối Chứng khoán. Quả nhiên, thời gian đầu, người tích một thì sau một vài tuần trăng lấy ra chục, người tích chục thì lấy ra trăm, người tích trăm lấy ra vạn. Thiên hạ ai cũng mừng rỡ, ngợi khen hết lời bảo bối vạn năng. Quan lại triều đình hả hê ra mặt. Vài ba năm đầu, toàn vương quốc tràn ngập trong các lễ hội triền miên. Trăm họ hoan hỉ với cáo thị của triều đình vương quốc giàu lên được 10 phần trong một năm.
Cứ thế ngày tháng thoi đưa, thấm thoắt đã gần 10 năm.


Tại Sài Thành, có chàng thư sinh họ Ngô, tên Thanh Bạch, vốn người xứ Nghệ, làm nghề xử lý “tin thông”. Bạch tạng người thư sinh, nhỏ nhắn, nước da trắng, sắc sảo thông minh, đôi tay đẹp. Song thân Bạch kể rằng, khi Bạch đầy tháng, có ông thầy bói lạ tới nhà chơi, thấy Bạch bèn phán “thông minh, sắc sảo, nhưng tâm tánh hiền hòa, bởi thế nên khó tiến thân lập nghiệp ở đời, tiếc thay tiếc thay..”. Khi Bạch lên ba mỗi lúc lên phố chơi, có vài khách thương lạ đứng lại ngắm hồi lâu lắc đầu ra vẻ tiếc nuối rồi quay đi. Nhân gia cảnh Bạch khấm khá, nên được bố mẹ cho lên Sài Thành dùi mài kinh sử, sau gần 5 năm thành tài, Bạch ở lại Sài Thành làm trong ngành xử lý “tin thông”. Thời gian thế đã kéo dài ba năm.


Tết Đoan Ngọ năm ấy, nhân rãnh rỗi, trời đất ấm áp, hữu tình, Bạch lên chùa thắp hương khấn lộc với bạn đồng môn. Lúc về, Bạch gặp một cô nương mặt hoa da phấn, mặt đẹp như ngọc. Trái tim Bạch rụng rời, bủn rủn chân tay. Chàng quyến luyến không ngừng, tìm mọi cách đi theo nàng, biết tư gia của nàng, gặp rồi tỏ ý muốn làm quen. Cô nương nhân chưa có ý trung nhân, lại thấy Bạch dấp dáng thư sinh đáng mến, có thể tin tưởng, chấp thuận tình cảm của Bạch. Hai người tuy chưa kết thân chính thức, nhưng lúc rỗi là quấn quýt bên nhau, nói chuyện người tung kẻ hứng tâm đầu ý hợp lắm.



Lại hai năm trôi qua, song thân Bạch và ý trung nhân chàng hối thúc hai người bàn định chuyện trăm năm. Bạch chần chừ, lần lữa, nghe đến chuyện đó là giả tảng lờ đi, vờ như không nghe thấy. Nhân một lần tâm tình, ý trung nhân Bạch nắm tay chàng khóc mà rằng “Thiếp tuy chưa bái thiên bái địa cùng chàng, nhưng cơ hồ như là người của chàng rồi, chỉ đợi ngày chính thứ se duyên. Sao mỗi lần bàn đến chuyện trăm năm là chàng lờ đi, phải chăng chàng đã hết tình cảm với thiếp rồi?”. Bạch ôm nàng vào lòng, khóc mà nói “Không phải ta hết tình cảm với nàng, mà vì thời buổi bây giờ, vật giá gia tăng, ngân lượng ta kiếm được có hạn mà giá thì leo thang. Ta lo sợ lấy nàng về thì sẽ khổ cho nàng, vậy nên ta định đợi một thời gian nữa. Nàng hiểu cho ta không?”. Ý trung nhân của Bạch hiểu ra, ôm chầm lấy chàng, hai người ôm nhau khóc lóc. Sau một hồi tình tự, Ý trung nhân Bạch nói rằng ”Thiếp nghe trong thiên hạ có bảo bối Chứng khoán. Người ta tích vô đó một phần ngân lượng là lấy lại chục phần. Như lão bán thịt ngoài chợ gần nhà thiếp năm ngoái còn nghèo xác nghèo xơ, chỉ sau hai lần bỏ ngân lượng tích vào bảo bối giờ đàng hoàng là đại gia có kẻ hầu người hạ. Người chú thúc bá của thiếp cũng nhờ bảo bối Chứng khoán mà kiếm được chức quan trong triều đình. Sao hai ta không thử vận số xem sao?"


Bạch như sáng mắt ra, nắm tay nàng, lòng khoan khoái, cảm động đến khóc mà rằng “Trời, nàng thật là nàng tiên của ta, chỉ lối soi đường cho ta, có thế mà ta không nghĩ ra. Giờ ta có 1000 phần ngân lượng bỏ vào đó sẽ được 10000 lượng. Ta có thể đàng hoàng rước nàng về dinh mà không sợ thiên hạ chê cười"
Thế rồi cả hai cùng đối ẩm, vui vẻ chuyện trò, ước mơ tương lai trong tầm tay, như thể là đã phu thê thực sự rồi.



Bạch có một đứa bạn nối khối, tên Hắc, cũng người xứ Nghệ. Hắc từ nhỏ cùng ăn cùng chơi, cùng ngủ với Bạch. Hắc người to đen, con đường học vấn không bằng Bạch, nhưng Hắc được cái hoạt bát lanh lẹ, nên từ ngày vô Sài Thành, Hắc cán được cái chức ủy viên ban kinh tài, lo việc coi sóc bảo bối Chứng khoán....


Mùa xuân năm ấy, khi hoa mai nở khắp phố phường, Bạch tìm gặp Hắc, với ý định nhờ Hắc chỉ điểm cho cách tích ngân lượng vào bảo bối Chứng khoán kiếm lời. Hắc cười ha hả mà rằng “Tưởng gì chứ việc này tại hạ rõ hơn ai hết. Cứ để cho tại hạ giúp đỡ, tất huynh đệ sẽ được như ý”. Nhân đó Hắc hỏi Bạch có bao nhiêu ngân lượng, Bạch thật thà mà đáp rằng “tiểu đệ ngày đêm chí thú làm việc, kiếm đã dư ngàn lượng, mong sau khi tích sẽ kiếm được ngàn để có thể lập gia thất”


Hôm sau , Hắc dẫn Bạch tới một khu buôn bán sầm uất , ở đó nhộn nhạo thiên hạ, người ta cười nói ầm ỷ. Họ dựng một cái đài cao, có đặt cơ man nào là túi xanh túi đỏ đủ màu. Mỗi túi có một mỹ nữ ôm lấy, mỹ nữ xinh đẹp bội phần. Hắc trỏ lên các cô nương mà nói rằng "Mỗi cái túi là bảo bối Chứng khoán, tiểu đệ chọn lấy một túi, và tích một ít ngân lượng vào, sau vài tuần trăng tiểu đệ quay lại, tự động mỗi mỹ nữ sẽ đưa cho tiểu đệ một số ngân lượng. Để ý rằng, nếu tiểu đệ chọn đúng mỹ nữ nhân đức thì số ngân lượng theo đó mà tăng tiến lên bội phần, còn gặp phải cô nương kiêu kỳ, gian ác thì số ngân lượng theo đó mà mất đi”


Bạch cơ hồ không hiểu hỏi lại “vậy tiểu đệ không biết cô nương nào tốt, cô nương nào xấu, phải làm sao?” Hắc cười ẩn ý mà rằng “đến lúc tại hạ phải trổ cái nghề của tại hạ”. Rồi Hắc diễn giải cho Bạch hiểu, Hắc sẽ chỉ điểm cho Bạch túi nào là túi có lời sau khi gởi ngân lượng, độ lời thì chưa biết, phải chờ ý trời. Mỗi lần chỉ điểm Hắc hưởng được một phần ngân lượng mà Bạch tích vào túi. Giả dụ Bạch tích vào 50 ngân lượng thì phải chung chi cho Hắc 10 ngân lượng.



Bạch mơ hồ khó hiểu, nhưng vì lòng quyết tâm sẽ trở thành đại gia, nên định bụng sẽ dùng 100 ngân lượng đầu tích thử. Hắc hẹn hai hôm sau sẽ cho Bạch biết tích vào túi của mỹ nữ nào, Bạch ứng trước cho hắc 20 ngân lượng lấy làm tiền công. Trở về nhà Bạch khoan khoái, tự bảo trong lòng ta sắp thành đại gia rồi.


Hai hôm sau, đang lúc thời khắc lúc trăng đang tròn, Hắc tìm đến nhà Bạch, giục Bạch đi tích ngân lượng. Hắc chỉ vào một mỹ nữ có nụ cười thân thiết và Bạch nhằm đó mà tích 100 ngân lượng. Bạch mất 120 ngân lượng, nhưng trong lòng khấp khởi hi vọng. Hắc nói "nếu mà trời đất giao hòa, huynh và ý trung nhân cảm động lòng người thì số ngân lượng đó có thể bội phần". Bạch trở về tửu điếm lòng vui vô hạn.
Đêm đó, ý trung nhân Bạch lại tới, hai người trầm trồ chuyện trò, Bạch kể hết hành trình tích ngân lượng, ý trung nhân của chàng cũng mừng rỡ thay


Hai tuần trăng trôi qua, Bạch quay trở lại thì nhận được đúng một ngàn ngân lượng. Bạch vui mừng lắm, dẫn Hắc đến một tửu điếm sang trọng và bày tiệc lớn chè chén. Lúc tửu lượng đã dư, Hắc nói “Bước đầu thành công, nay mai, tại hạ chỉ cho huynh một túi, lúc đó huynh sẽ gom đủ vạn để có thể rước nàng về dinh”. Bạch lại mừng rỡ, không tiếc ngân lượng, vung tay đẩy cuộc vui thâu đêm.
Bạch tích thêm vài lần nữa, số ngân lượng lời đã lên đến gần vạn. Nhưng Bạch vẫn chưa dừng lại, chàng nghĩ “kiếm ngân lượng dễ vậy thì ta ráng tích thêm vài đợt, đến lúc có trăm vạn ta và ý trung nhân đời đời sống trong sung túc”


Nhân ngày lễ năm mới, Hắc tìm Bạch nói rằng sẽ tới tư gia của một vị quan trong ban kinh tài trong lo giữ gìn bảo bối Chứng khoán thăm viếng. "Tiểu đệ cứ làm quen với đại gia này, về sau đại nhân này sẽ chỉ điểm đảm bảo trăm lần tích trăm lần lời bội phần”. Bạch lại khấp khởi mừng. Hai người cùng tới tư gia vị quan gia kia, quà mừng hơn vạn lượng, mới chỉ bằng phần lời lần tích trước nên Bạch vẫn cảm thấy thoải mái. Rồi tất cả kéo tới tửu điếm đánh chén.



Đang giữ buổi tiệc, bỗng xuất hiện một ca kỹ, khuôn mặt e lệ, nhưng kiềm diễm. Khi đã chếnh choáng say, Hắc dẫn Bạch tới trước mặt ca kỹ buông lời chèo ghẹo “đại ca đây là đại gia chơi bửu bối, muốn được làm quen với nàng”. Nhân thấy Bạch tuy nhỏ nhắn nhưng phong độ, ca kỹ đầu mày cuối mắt ra chiều e lệ, chớp mắt mà rằng “thiếp từ nhỏ lưu lạc giang hồ, nay gặp đại huynh đây, mừng vì sẽ có chổ nương tựa”. Bạch trong lòng cảm khoái, những lời thề trăng hẹn biển với ý trung nhân vùi đi đâu hết, đêm đó chàng vui thâu trong lầu xanh…


Từ đó, chàng ít qua lại với ý trung nhân hơn, mỗi khi gặp nàng thì hờ hững than mệt. Ý trung nhân tưởng chàng mệt mỏi vì phải tích ngân lượng, cảm thông, chăm sóc chàng hết mình. Tình cảm đôi trai gái không thắm thiết được như xưa....


Thời gian thấm thoắt thoi đưa, xuân qua rồi hè lại tới. Bạch bỏ cả công việc mà chàng xưa nay chàng theo đuổi chuyên tâm làm nghề tích ngân lượng. Bạch và Hắc đã trở thành đôi bạn tâm đầu ý hợp chí thú làm ăn. Bạch trở thành đại gia thực thụ, dinh thự có hàng chục, đi đâu có xe ngựa, có gia nhân phục dịch săn sóc đưa đón. Chàng giao lưu với các vị quan gia, thường xuyên đi tửu điếm cặp kè với nhiều gái lầu xanh đẹp. Tình cảm của chàng với ý trung nhân phai nhạt đi. Số lần đến với ý trung nhân thưa hẳn, cuối cùng chàng đến vì nghĩa vụ.



Ý trung nhân nhiều lần khuyên can chàng rằng “thiếp thấy dạo này chàng bỏ gốc tìm ngọn, bỏ thân tìm sơ, bỏ hèn tìm sang, ắt có ngày bị họa báo”. Bạch đang hăng say trong cơn làm giàu, bỏ ngoài tai những lời ý trung nhân. Nàng lòng buồn vô hạn.


Nhân ngày tết Trung thu, ý trung nhân mời chàng đối ẩm tại tư gia, Bạch hẹn thời điểm trăng tròn nhất định có mặt. Không may hôm đó Hắc tìm Bạch đến nhà vị quan thượng thơ đương triều thăm viếng, Bạch quên cả lời hẹn với ý trung nhân đi theo Hắc. Nàng chờ mãi, chờ mãi, cho đến canh hai. Lòng rối như tơ vò, nàng khóc cạn nước mắt, cơn tuyệt vọng lên đến đỉnh điểm.



Đến canh tư, nàng bèn viết một phong thư trong nước mắt để lại cho Bạch.



“Chàng thiếp gặp nhau, ý hợp tâm đầu, như cá gặp nước, y như trời đất giao hòa. Hạnh phúc má ấp tay kề đã năm năm có dư, chỉ chờ ngày trái cây chín cho quả ngọt. Cũng vì tương lại hai ta mà chàng vất vả ngày đêm tích ngân lượng vào bảo bối Chứng khoán, thiếp thật thương chàng. Thay vì đủ ngân lượng chàng dừng lại, nhưng cơ hồ chàng lòng tham vô hạn, không bao giờ dứt khỏi vòng xoay tiền tài. Thiếp nhận thấy chàng đã kết giao bạn bè xấu, yêu chuyện ong bướm, thích phù phiếm, tệ hơn làm nhiều việc trái đạo lý, lòng thiếp buồn lắm. Nhiều lần khuyên can nhưng chàng vẫn chứng nào tật ấy. Thiếp sẽ lấy cái chết, mong chàng hồi tâm, chuyên tu việc học hành làm ăn lương thiện. Thiếp là phận đàn bà ngu muội ít học chỉ xin khuyên chàng một câu mong chàng chuyển ý. Rằng trời đất xưa nay, có sau có trước, có sớm có muộn, có hay có dở, có họa có phúc, ngân lượng không đến tự nhiên mà có là do nỗ lực mồ hôi nước mắt mà ra. Cái gì đến nhanh thì cũng đi nhanh, cái gì dễ đạt được thì không bền. Chàng kiếm ngân lượng quá dễ, ắt rồi nó sẽ đội nón mà ra đi. Thấy lợi nhanh mà tâm vẫn vững chãi để không làm điều khuất tất. Giàu có vẫn giữ nếp sống thanh bạch, như vốn chàng đã từng sống trước đây, được thế lòng thiếp cảm kích lắm lắm”


Nàng viết xong, than thở một hồi, đoạn gieo mình xuống sông Sài mà chết.


Bạch thương xót vô hạn, ngồi khóc ba ngày ba đêm bên sông Sài, mong thấy được thi thể nàng, nhưng vẫn mất đâu biệt tăm. Nhân đó Bạch cho rằng nàng không tha thứ cho mình khóc lóc mãi không thôi.

Một hôm Bạch ngồi trong thư phòng lật sách đọc. Chữ nghĩa đi đâu mất, trong đầu chàng chỉ có hình ảnh mỹ nữ ôm túi bảo bối với cơ man nào là ngân lượng. Chàng mệt quá gục mình xuống bàn ngủ thiếp đi. Hồi lâu chàng thấy ý trung nhân trong bộ đồ trắng muốt mỉm cười với chàng. Nàng nói “Chàng khỏe không? Nhớ tự chăm sóc bản thân mình. Thiếp không có duyên hầu hạ chàng, mong chàng mãi mãi hạnh phúc”. Rồi nàng quay lưng bước đi. Bạch thần tâm lặng đi, vội vã chạy theo nàng. Nhưng nàng lướt nhanh quá, thoáng chốc đã ẩn đi trong màn đêm...


Bạch từ đó trở đi thần kinh bất ổn, nhưng vẫn hoạt động tích ngân lượng. Chàng sa đà, rượu trà thâu đêm suốt sáng, không có tri kỷ chăm sóc, chàng ngày một tiều tụy đi do thói ăn chơi vô độ.


Hè qua thu lại đến, ba tháng trôi qua kể từ ngày ý trung nhân của Bạch trẫm mình sông Sài. Có một sự kiện kỳ lạ xảy ra, là hầu hết các mỹ nữ giữ bảo bối đều đồng loạt biến mất không có nguyên nhân. Thiên hạ xôn xao bàn tán, không hiểu từ đâu mà có việc lạ như vậy. Do chỉ còn một ít cô gái giữ bảo bối tích được ngân lượng thiên hạ nhốn nháo tranh nhau chổ tích ngân lượng. Họ chửi nhau, đánh nhau, phường trộm cướp đua nhau nổi lên, thiên hạ bất ổn. Thảo dân mong muốn được yên bề làm ăn. Triều đình tuyển chọn mỹ nữ trong vương quốc, và mở rộng thêm các vương quốc kế bên, nhưng mỹ nữ cũng biến đâu hết, khó kiếm được người tài sắc vẹn toàn. Kiếm được người kém sắc hơn thì bảo bổi không chịu phát huy điều thần diệu.



Bạch cũng lao đao, do không tích được ngân lượng, mà thói ăn chơi vô độ xài xể vô lối thì cứ tiếp tục nên ngân lượng chàng cạn dần cạn dần. Đà bốn tháng sau, trong túi chàng chỉ dư vài lượng, và sau đó thì hết nhẵn. Chàng gõ cửa Hắc mượn tiền, nhưng thấy Bạch trong bộ dạng tiều tụy, Hắc lạnh lùng kêu gia nhân xua đi. Bạn bè chàng lúc chàng đang giàu có thì nhiều, giờ lúc sa cơ không còn một ai có thể nhờ vả, không còn cách nào khác, chàng đi lang thang ngoài đường kiếm của bố thí để sống qua ngày.
Chàng họa vô đơn chí, tinh thần bất ổn, trở nên khùng điên. Thiên hạ thấy chàng thích chơi trò chơi cầm cái túi, rồi bỏ tất cả mọi thứ mà chàng nhặt được cho vào túi bằng được rồi lại đổ ra, đếm lảm nhảm, xanh, xanh, đỏ, đỏ, một, hai, chục, lên, lên, xuống, xuống, trăm, trăm, vạn, vạn…


Một hôm, khoảng canh ba, mệt mỏi sau một ngày kiếm ăn, chàng nằm ở gốc chợ, chợt thấy một cô nương mặt mày xinh đẹp, là ý trung nhân chàng ngày trước. Lòng chàng rộn lên niềm thương nhớ, cứ thế kêu tên và đuổi theo nàng. Nàng đi mỗi lúc một nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương. Chàng vẫn cố công đuổi theo, chàng biết đâu, chàng đi đến bến sông Sài. Sông cuồn cuộn sóng lớn. Chàng chết vì đuối, vì chới với trong khoảng nước sâu. Người ta cũng không tìm được thi thể chàng.


Vài tháng sau, một thằng bé cất lưới đánh cá bên sông Sài vướt được hai chiếc hài, một nam một nữ, hai chiếc hài quấn lấy nhau. Thiên hạ đồn rằng đó là hài của chàng Bạch và ý trung nhân. Tuy họ đã mất đi, nhưng họ vẫn tha thiết yêu nhau.



Ven bờ sông Sài cũng không biết tự bao giờ mọc lên cây hoa xinh đẹp, cao to, tỏa bóng mát cho các cặp tình nhân ngồi tình tự.


Bọn trẻ con có câu hát đồng giao thế này "À ơi, ai đưa chứng khoán lên trời. Để Bạch ở lại chịu muôn vàn đắng cay"

Trần Thanh Giảng
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9