Những "con đường xưa Em đi"
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 37 bài trong đề mục
NhàQuê 19.03.2013 06:17:23 (permalink)

Những "Con đường xưa Em đi"
 Đông Tây 17


Hẻm Mỹ Hòa Chay 
hay Hẻm Bà Đốc Phủ Nhơn  


HẺM MỸ HÒA CHAY hay HẺM BÀ ÐỐC PHỦ NHƠN:Có tên như vậy vì con lộ nhỏ đó về phía phải đi dọc theo rào ngôi nhà lầu lớn của Mỹ Hòa Chay. Bên trái đi dọc theo khu vườn bà Ðốc Phủ Nhơn. 
Lộ bắt đầu từ đường Lê Văn Duyệt gần Tháp vào khoảng hai trăm thước mới hết phần đất của bà Ðốc Phủ và Mỹ Hòa, tới đó rồi lộ có các lối rẽ nhánh ra.
- Mỹ Hòa Chay: Ngôi nhà lầu hai hay ba tầng(??)trông cũ kỹ như nhà hoang, im lìm như có vẻ chứa chất nhiều điều "huyền bí ẩn" bên trong.  Nghe nói được xây theo kiểu khép kín có sân rộng chính giữa, đủ phòng ốc cho mấy đời con cháu sống chung. Cả khuôn viên có tới hai mẫu tây. Ði dọc theo con hẻm nhìn vào thường thấy cô gái quần áo màu nhạt khi có vẻ như vui vẻ, khi ủ rũ ngồi một mình trên ghế đá dưới gốc xoài, cô quay lưng về phía hẻm nên chưa bao giờ thấy mặt cô.
 Sau năm 60, thầy Phước và thầy Bình có thuê mướn(??) một căn trệt cửa quay ra hướng hẻm, về sau nữa thấy có cả gia đình lính tráng!
Phía sau và gần Hẻm có lò mạch nha, nấu đường từ nếp, lúa mọc mầm; Nên qua đây các Bạn ngửi được mùi ngọt của đường vừa mùi chua của lúa ngâm và ủ. Khu lò mạch nha tách rời xa ngôi lầu nhưng vẫn chung trong khuôn viên Mỹ Hòa Chay. Có bạn Chẩy luyện tập võ ngày hai lượt, uýnh bao cát bình bịch; Ðó là tất cả những gì NhàQuê biết về Mỹ Hòa Chay!
- Dọc theo phần đất bà Ðốc Phủ là hàng dừa lão cao vút, gốc lồi lên khá cao, hàng rào cây kim quít che kín bên trong khu vườn, đến hơn hai phần ba của con hẻm chung nầy mới có lối vào căn nhà gạch ba căn bình thường cũng thấy có mấy bạn nữ trọ.
 Nói là con hẻm chung chứ theo suy luận của NhàQuê thì con hẻm nầy hoàn toàn thuộc về phần đất riêng của bà Ðốc Phủ vì phần Mỹ Hòa đã rào rồi và đất bà Ðốc Phủ không những chỉ có thế mà bao gồm khu vực rộng chung quanh, có khi Mỹ Hòa chỉ mua lại một phần của mình trong khu vực ấy; Thôi vụ nầy thuộc mấy ông Ðiền Ðịa.
Các dừa lão như vậy mà được hành khách đi xe đò tiếp phân U RÊ vượt liều lượng kiểu Bến Xe Ngựa như đã nói.Tại sao Người Ta không nghĩ được cách giải quyết nhu cầu tự nhiên của con người vậy cà?? Lo cho dân thiệt! Cái nầy cũng kiếm ăn được đó chớ!!
Cạnh khác của phần đất bà Ðốc Phủ song song với con hẻm nầy cũng là lối đi ngắn rồi rẽ trái qua cầu dừa vào xóm nhà dọc theo rạch nhỏ, nhánh của rạch cầu Nhà Thương. Ðầu lối đi nầy trên đường Lê Văn Duyệt ngay sau lưng Hội Trường Công Chức, Cái đó và cái cống không có gì đáng nhớ bằng tại đây có cây bông sứ tỏa hương bốn mùa, càng về đêm càng loang xa.
- Rẽ 1: Tới cuối phần đất Mỹ Hòa Chay, Hẻm có ngã rẽ đầu tiên phía tay mặt, nguyên là bờ dừa nếu nhìn ra hướng Tháp bên kia là cuối phần đất có vài bụi tre của Mỹ Hòa, hai bên cách nhau một cái mương rộng. NhàQuê có cảm tưởng đó là hào sâu trong các thành xưa, mương nầy Mỹ Hòa dùng xả nước lò mạch nha. Bờ dừa ấy có bốn nhà tất cả quay lưng ra một mương khác và quay mặt ra hướng Mỹ Hòa: Nhà thứ nhất nhiều bạn Ba Tri trọ, nhà thứ hai của anh em bạn Ru, Chẩn từ Hương Mỹ lên có bạn Ðinh Văn Ba ở chung. Ðinh Văn Ba sau học Quốc Gia Hành Chánh.Đặc biệt chuyện vui bên lề là bạn Chánh cũng ở chung đây; Có lần bạn Chánh mất thẻ căn cước, bạn làm tờ cớ gởi Ty Cảnh Sát, trong phần cuối tờ cớ bạn ghi "...Tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm nếu ai lượm được giấy căn cước nầy dùng vào những việc làm phi pháp khác...". Bạn Chánh bị bọn NhàQuê hù "Mầy viết vậy là mầy có làm chuyện phi pháp rồi" Chánh nhà ta xanh mặt kêu trời như bộng!!
Nhà kế tiếp bạn Huỳnh Kim Tuyến (tên cúng cơm là Học) được ông ngoại mang cột dừa và vật liệu từ trong Phú Nhuận ra cất cho ở đi học. Sướng thiệt!!
Nhà ở cuối bờ dừa nầy gồm hai phần, một phần của dì Mười lảnh nấu cơm cho tụi trọ học trong đó có NhàQuê và cũng cho tụi tới giờ mới tới để ăn mà không ở đó. Các bạn ấy muốn dùng thì giờ ôn tập trong năm thi, tạm thời bỏ vụ bếp núc!.
Hai cô bé con dì Mười: Võ Thị Thu Hồng và Võ Thị Thu Cúc.Võ Thị Thu Hồng(THKH 1960?) học rất giỏi, về nhà khóc mắt đỏ hoe nếu môn nào không được nhất lớp! Sau học dược và dì theo lên Sài Gòn nuôi con
Phần thứ hai của nhà đó của thầy Huỳnh Tấn Ban, thầy dạy Sử Ðịa trong trường THKH.Hết bờ dừa có cầu xi măng nhỏ xe gắn máy qua được, ngay đó là sân gia đình anh Trà Văn Hy, các em của anh: Trà Thị Truyền kết hôn thầy Phước có nói trong phần Mỹ Hòa Chay và Trà Văn Thảo ...
Họ Trà nầy hiếm thấy; Vậy mà cách đây vài năm có anh bạn ở gần rạp Long Vân trên đường Phan Thanh Giản- Sài Gòn hỏi NhàQuê: "Mầy ở Bến Tre biết Trà Văn Hy, Trà Thị Truyền hôn? Trả lời: Biết, sao không!"
Rẽ 1 sau khi qua cầu xi măng, quẹo trái đi ngoằn ngoèo tới mấy cầu dừa, khi nước lớn cầu dừa nằm dưới mặt nước, qua đó phải xăn quần mà lội: Ði cầu mà phải lội dưới nước! Qua cầu rồi tới lò vôi có con nhỏ Nhãn cháu kêu ông Sáu Say bằng Cậu, má của nhỏ khuyết tật không nói được; Nhỏ: Ðẹp!
Khỏi Lò Vôi rẽ 1 gặp cuối Lộ Mới, sau nầy chỗ đó có cầu qua khu thánh thất Cao Ðài. Nơi góc cuối cùng nầy có nhà bạn Hùng( Huỳnh Văn Hùng ??) từ trong Lương Phú, Giồng Trôm ra, vì vậy nhà có sẳn ghe xuồng đi về trong vườn quê. NhàQuê và anh Tô Kim Quang ( anh theo vai vế phía bà nội NhàQuê) thường đến tập bơi "du thuyền". Vĩnh biệt bạn Hùng và anh Quang! Bạn Hùng và anh Quang bạn cùng lớp và sau NhàQuê hai năm. Anh Quang kết hôn chị Nhàn em bạn Hùng, chị Nhàn học và làm thợ tiệm uốn tóc Phùng Nga gần phòng ngủ Minh Nguyệt ngoài đường Giữa trong một thời gian dài.
- Rẽ 2: Tại góc rẽ 1 có tiệm tạp hóa mà chủ tiệm là nghiệp chủ về nhà máy xay lúa từ Mỹ Chánh, Ba Tri chuyển cư lên. Tiếp theo đó nhà gia đình ông Tư cũng di cư từ Ðại Điền - Thạnh Phú đến, sau nhiều lần chuyển chỗ, ông mua lại căn nầy: Bạn Trần Thị Mười trắng bóc sau dạy cô giáo là con ông Tư. Bạn nầy cùng lớp Hồ Thị Tâm, Nguyễn Ái Linh... nên xem ra cũng dễ thương lắm lắm!
Khỏi đó vài căn tới rẽ phải vào xóm đông vui khác không biết bao nhiêu là học sinh trọ học hoặc cùng gia đình từ vườn quê ra. Ðây NhàQuê gọi là rẽ 2 cho thuận tiện mô tả. Hãy tưởng tượng khu nầy là thủa vườn rộng hai mẫu tây, một ngôi nhà lớn trên đó, chắc là chủ đất, nhà nầy khi xưa tụi NhàQuê gọi là nhà thầy Siên.Thầy Nguyễn Văn Siên dạy vẽ cho bọn NhàQuê, sau thầy lên dạy trên trường Quốc Gia Cao Ðẳng Mỹ Thuật Gia Ðịnh; Có lần NhàQuê gặp lại Thầy đang đi bộ gần cầu ĐaKao, nhắc về Bến Tre thầy thích lắm, nghe Thầy định cư bên Ðan Mạch. Nghe nói bạn Phan cũng ở trong căn nhà ấy.
Các nhà khác cất sau dọc ngang bu quanh ngôi nhà, thầy Lê Thanh Quang dạy trong trường, các em thầy Lê Thanh Khiết, Lê Thanh Nguyệt Thu ở chung với thầy trong khu ấy và hai bạn là bạn đồng môn tụi NhàQuê.
Giám khảo NhàQuê cho hai nhỏ Ngô Quỳnh Giao và Lê Thanh Nguyệt Thu đồng điểm nhau 17.99/20!!! Cho điểm như vậy có thiên vị gì không các Bạn??

Mùa Thu sang năm, năm 2006 nhân kỷ niệm 50 năm nhìn lại, nhìn qua, nhìn tới, nhìn lui, nhìn xuôi, nhìn ngược, nhìn trong, nhìn ngoài, nhìn lên, nhìn xuống, nhìn trái, nhìn phải... nhìn lung tung. Nên dự định sẽ công bố điểm của các "Cụ Bà" từng là học sinh các trường công, tư trong tỉnh lỵ trước 1975. 
Ai muốn có Thành Tích Biểu (Report Card) để le lói với con cháu rằng ngày xưa Bà đã...Xin Email về địa chỉ: 
trongbtran@hotmail.com 
Cụ Bà sẽ nhận được điểm chánh thức của mình: Ðiểm từ 10 đến 11.99 xếp hạng Thứ, từ 12 đến 13.99 xếp hạng Bình Thứ, từ 14 đến 15.99 xếp hạng Bình, từ 16 đến 17.99 xếp hạng Ưu và hạng Tối Ưu từ 18 đến 20/20 . Vì lý do tế nhị nên báo trước Không Có Cụ Bà Nào Ðạt Tối Ưu 20/20 Cả; Xin Cáo Lỗi! Và với sự ưu ái sẳn có nên Không Cụ Bà Nào Dưới Trung Bình; An tâm! 
Trăm Vị Đầu Tiên (Top hundred) trong danh sách sẽ được các bạn Nha Sĩ gốc Bến Tre tặng mỗi Cụ Bà một bộ răng giả cho đỡ móm và nhai được tất cả các loại mứt nhất là mứt dừa, các Cụ bà khác được tặng chai thuốc nhuộm tóc hiệu Con Công...dù thư đến muộn. 
Khuyến khích các Cụ nên gởi Email cho khỏi tốn 37 Cent theo giá hiện hành của bưu điện Mỹ. 
Trong Thơ Yêu Cầu (Request Form) nhớ ghi tên họ và năm vào học hoặc năm nghỉ học, các chi tiết khác có các "Tự Ðiển Sống" cung cấp; Tuy nhiên nếu các Cụ Bà tự nguyện cho biết thêm xin hoan nghinh! Thông báo chui nầy chỉ đăng nơi đây trang Web BenTrehome mà thôi . Không có gì để hồi hộp. 
Thay mặt: ÐồQuỷ ký tên và đóng triện củ khoai
.
Hẻm và rẽ 3: Trên thực địa là một đường thẳng thẳng góc với hướng ban đầu từ Tháp vào, tạo thành ngã ba, nên Hẻm được xem như đổi hướng quẹo thẳng góc về tay trái tức trở thành hướng song song với đường Lê Văn Duyệt ngoài kia.
Từ đây đến cửa lò hủ tiếu bên trái có mấy nhà cột dừa nên không phải qua bản vẽ của Ty Kiến Thiết: Một nhà của cậu cháu Huỳnh Văn Miêng từ Cái Mơn qua, một của gia đình nhỏ Thủy cũng trăng bóc, mấy nhỏ từ miệt vườn ra ưa "bị" trắng dữ vậy cà!!
Nhà cuối cùng phía đó gần sát đầu cầu của thầy hai y tế làm trong nhà thương có Nguyễn Trọng Ni và Phương Khanh trọ; Cầu vừa nói là thanh gỗ bắt ngang con rạch, rạch là nhánh của rạch cầu nhà thương…
Phía phải có nhà sàn xây gạch có lúc thấy các bạn Trần Văn Vang, Hồ Văn Bạch cùng lớp NhàQuê lảng vảng quanh nhà nầy. Bạn Hồ Văn Bạch có giọng nói khao khao tựa thầy Hoàng Cơ Long. Sau tận thế có thấy bạn ở Ba Tri. NhàQuê xin cáo lỗi vì sự sơ sót rằng nhà thầy Huân nói trong phần đường Nguyễn Huệ là nhà sàn duy nhất trong tỉnh lỵ. Không phải vậy, còn nhà sàn ở đây nữa là hai.
Trước lò hủ tiếu có bờ dừa đi vào xóm dì dượng bảy Thành có tám căn phố cho mướn cất thành hai dãy quay mặt nhìn nhau: Năm quay lưng ra lộ dẫn vào và ba quay lưng ra rạch nói đoạn trước. Từ rạch có thể nhìn sang bờ bên kia thấy xóm nhà và phố cho mướn của thầy Nguyễn Văn Cò. 
Thầy Phan Tấn Hòa ở nhà dì dượng bảy và dạy trong trường THKH. Thầy học ngày đêm chăm hơn cả tụi NhàQuê, thấy tưởng thầy đang soạn bài dạy. Sau thầy làm Thẩm Phán, Thầy cũng làm rể Bến Tre, vợ thầy cô giáo, quê dưới Chợ Giữa.Có lúc NhàQuê ở căn cuối cùng dãy năm căn cùng các bạn khác. Xin cũng nói rõ là đám học sinh từ quê lên thường thay đổi chỗ ở, vì cần họp nhiều bạn lại cùng mướn nhà ở chung cho giảm nhẹ chi phí về mướn phố, có nơi chốn ở đi học.
Phía sau dãy năm căn là nhà bạn Nguyễn Văn Phú, chung lớp NhàQuê bốn năm đầu, ông cò nầy cũng là rể Ba Tri, con đường nhỏ trước nhà bạn mà sau lưng căn NhàQuê tận cùng là một Ni Tự rất im lìm mà ít người biết nếu chưa vào đến đây.
Lò hủ tiếu có một khoảng sân phơi khá rộng, ngôi nhà chánh một phần để ở, hai phần ba còn lại là cơ sở sản xuất, lò, cối... quay lưng ra rạch và dùng nước từ đây trong các khâu chế biến, sản xuất chánh yếu là bánh hủ tiếu, phở và những sản phẩm tương tự như lò hủ tiếu trước bót Hội Ðồng Cương. Cái đặc biệt là hai bà chủ đều là người Việt quê cùng ở Giồng Luông, Ðại Ðiền- Thạnh Phú. Hai ông chủ đều là người Triều Châu.
Có một dịp Trung Thu ông chủ lò hủ tiếu đang nói kêu NhàQuê "Hê dô đây! dô đây!" Ổng mời ngồi uống trà với một mâm đủ loại bánh trung thu. Lần đầu tiên và lần duy nhất cho đến nay NhàQuê "bị" trà ẩm rất ư đặc biệt: Bình pha trà nhỏ như cái ly uống cà phê đen về sức chứa, da không tráng men, rót ra một lần chỉ được vài giọt như rặn, ngồi chờ nhiều lần mới được một ít trong chun nhỏ xíu bằng ngón tay cái cũng không tráng men, cái chun mà cho thằn lằn liếm cũng chưa đã khát.
Trà đắng ban đầu và ngọt khi tan trên đầu lưỡi; Thú thật NhàQuê chưa học được thú thanh nhã như vậy! Nhà quê đứt đuôi nòng nọc! Không sao, có qua một lần cho biết!! Cám ơn ông chủ đã tiếp kẻ hàn sinh chỉ quen cơm tẻ, uống nước múc trong lu bằng gáo dừa và đánh ực!
Bánh trung thu cả mâm mà nuốt nào trôi vì hốc cổ thấy mẹ, ổng cứ "ăn đi, ăn đi!!", NhàQuê hình như chỉ "hưởng" đâu miếng nhỏ cho biết bánh trung thu nhà giàu như thế nào; Bánh trung thu đặt mua Ðông Hưng Viên trên Sài Gòn!!
Chứ "bánh trung thu nội hóa" thì lúc ở gần lò bánh trên đường Nguyễn Huỳnh Ðức đã trông thấy tận mắt cách xào nhưn bánh trung thu mà chạy cả cây số còn chưa dám ngó lại: Số là gần tới mùa bánh trung thu, tất cả bánh tồn đọng hoặc bánh từ các nơi ế trả về từ năm trước mốc meo được đem ra, thợ thầy cùng nhau nện ì xèo như giã gạo trên sóc Bom Bo, bánh giã nát được đem trộn với nguyện liệu mới để xào làm nhưn cho đợt bánh trung thu đang tới.
Thử hỏi làm sao mà NhàQuê không "ớn". Xin lỗi khai thiệt những điều mắt thấy nha hai anh Mười: Mười anh (Trần Phú) và anh Mười Em "đọt xô" như Nguyễn Công Áng!!
Bé gái của NhàQuê năm nào cũng đòi phải mua lồng đèn, chờ chực nghe đủ loại phát biểu trước khi được kêu tên,tiến lên lảnh cái bánh trung thu không thể nào nhỏ hơn được, nắm gọn trong lòng bàn tay nhỏ xíu của bé, chắc loại nhân"thập cẩm"; Hân hoan vô kể!! Bánh ngoại xẻ cho không chịu ăn! Tuổi thơ có cái háo hức rất trẻ thơ!!Mấy ông lớn cũng được Thương Gia, Kỹ Nghệ Gia "phát" bánh trung thu có nhân độn..đặc biệt mà không phải hát ...Tết Trung Thu em xách đèn đi chơi, em xách đèn đi khắp phố phường...đèn ông sao với đèn cá chép...
Qua cầu ván có tay vịn vì con rạch khá lớn và sâu, phía trái nếu lại qua cầu sẽ đi trở ra hướng Tháp chỗ nói có cây bông sứ.Bên phải là nhà Dì Chín bán gà, một thời gian dài là nơi trọ học của các bạn: Tô Thị Hồng Vân, Hồ Thị Quới, Lê Văn Ửng, Tô Kim Quang, Hồ Thị Tâm, Hồ Nhựt Thanh...Dì Chín là dì chị Võ Thị Yến Ngọc mà chỗ thân tình NhàQuê gọi chị Yến Ngọc là chị Ba, chị học trên NhàQuê một hay hai lớp, sách các lớp đã qua chị cho lại NhàQuê, chị thuộc lớp nổi tiếng nhan sắc, giúp ai chị rất tận tình...
Có lần NhàQuê giải thích cho chị thế nào là đồng tiền có vận tốc, vài tuần sau chị tưởng NhàQuê chưa biết bèn làm "tay tổ" tận tình giảng lại...,cả NhàQuê và Má sắp nhỏ đều có kỷ niệm đẹp về chị. Vĩnh biệt Chị Ba!!!
Từ đầu cầu hướng ra xóm Bảy Phát nối dài của đường Ngô Tùng Châu, con hẻm nhỏ nầy quanh qua quẹo lại mấy chặp, có khi phải đi trên một đoạn độn bằng xác mía tránh các vũng nước đọng.
Lần trở lại sau cùng, đoạn nầy thấy khá hơn, lối đi tráng xi măng; Nhưng nhà cửa vẫn nhô ra thụt vào tuy có sáng sủa hơn khi xưa toàn nhà lá mà nhà nào cũng nuôi chó, mấy trự đi đêm bị chúng vồ sủa ào ào!! Có trự đứng lại nói bâng quơ "Xóm nầy: xóm chó" suýt bị đánh hội đồng!! 
NhàQuê  2005

#16
    NhàQuê 19.03.2013 06:19:34 (permalink)

      Những "con đường xưa Em đi"

    Đông Tây 18

      Lộ Mới


    LỘ MỚI: Song song và cách hẻm Mỹ Hòa Chay khoảng hơn hai trăm thước về hướng Bắc khi vừa qua khỏi ngôi nhà gạch cổ của gia đình bạn Lê Văn Ngọ, sau làm trường Tư Thục Cộng Hòa, sau nữa là trại lính, nhưng chưa tới hãng nước đá Lê Thành Hương.
    Lộ nên dềnh dàng hơn hẻm và lúc NhàQuê đi "tuần thú" Lộ chỉ được đổ đất đỏ một đoạn, bên phải có con rạch tạo thành hồ khá rộng chạy dài từ phía sau hãng nước đá Lê Thành Hương đến tận rạch cầu Nhà Thương; Tuy nhiên phía nầy cũng có mấy nhà quay lưng ra hồ như nhà chị em bạn Kim Thoa, Ðức (Bs Ðức sau nầy).
    Vì theo bạn Bến Tre vào có một lần nên không nhớ rõ nhà thầy Ðường cũng trên Lộ Mới nầy hay bên hẻm Ðại Ðồng? Nhưng biết chắc nhà bạn Hứa Ngọc Hảo, con thầy có ít nhất một cây cóc nói theo con gái, dân nhậu gọi là cây cầy, vì từ trái cho tới lá đều dùng làm mồi được, cho tới hột cũng trị cấp tốc thông nòng được bịnh suyễn khò khè. 
    Tới gần rạch thì Lộ đổi hướng thẳng góc về trái và đến khu vực xóm Lò Vôi trước nhà chị Nhàn (có nói trong bài trước Hẻm Mỹ Hòa Chay) thì hết; Nơi đây sau có cầu bắt ngang rạch cầu NhàThương đi qua được gần khu Thánh Thất Cao Ðài, đầu cầu bên kia xóm Bà Tám Thợ Mộc, "đại úy Mừng"?? 
    (Theo bạn Dương Văn Tươi thì xưa chỗ rạch nầy cũng có cầu nhưng  bị hư hại, thời gian dài chưa xây lại – Còn đại úy Mừng thì ở trên chợ Ngã Năm chứ không phải ở đây!?) 
    Khi lộ khởi đi khỏi trại lính về phía trái sẽ tới khu vườn thầy Thêm  (Thiêm??), thầy dạy bên trường Cộng Ðồng Dẫn Ðạo, sau có lúc thầy làm Trưởng Ty Tiểu Học thầy là thân phụ các bạn: Nguyễn Thị Kim Kiều, Nguyễn Phước Tồn, Nguyễn Phước Toại...Hai bạn Kim Kiều và Tồn cùng năm bọn NhàQuê. Ðã lâu sao chưa thấy bạn nào liên lạc được hai bạn ấy cà!!
    Nhưng Lộ Mới có phải mới nhất của Tỉnh Lỵ lúc đó không hởi mấy ông Công Chánh, Trường Tiền, Kiến Thiết? 
    Có trong qui hoạch của mấy ông không hay chỉ là con đường đi vào xóm rồi do thuận tiện trở thành con đường có chiếc cầu "nối những bờ vui" đi lại cho gần khỏi phải vòng vo qua cầu Nhà Thương??
    NhàQuê 2006


    #17
      NhàQuê 19.03.2013 06:23:12 (permalink)

       Những "con đường xưa Em đi"
      Đông Tây 19


      Hẻm Đại Đồng


      HẺM ÐẠI ÐỒNG: Về vị trí phát xuất của hẻm nầy là vừa khỏi nhà máy nước đá Lê Thành Hương đôi chút. Cái hãng nước đá như một biệt thự, coi không có vẻ bề thế về diện tích nhưng có con nhỏ răng khểnh Lê Thị Thưởng cười duyên dễ thương lắm.
      Hẻm Ðại Ðồng song song và cùng hướng Lộ Mới , có lẽ con hẻm nầy mang tên như vậy theo tên của nhà may Ðại Ðồng ở đường Giữa (đường Lê Lợi) đồng thời có nhà riêng ở đây.
      Từ ngoài rẽ vào không xa, tọa lạc trên phần đất khá rộng, có lúc thấy gia đình bạn Phan Thanh Vân tạm cư trong khu vực đó và trên vuông đất nầy?
      Trong Hẻm Ðại Ðồng còn có nhà thầy Trọng, thầy thông gia với thầy Trần Văn Ðinh, ngoài ra hai bạn con thầy: Nguyễn Trọng Phẩm và Nguyễn Trọng Chất đều là bạn học bọn NhàQuê: Nguyễn Trọng Phẩm lù đù vậy mà thỉnh thoảng chớp bảng danh dự nhờ viết từ từ, sạch sẽ, vẽ hình minh họa đẹp làm Tường Lam nhiều phen thua ấm ách.
      Lần gần nhất gặp bạn(1970?) khi bạn từ Rừng Sát về đỉnh đồi Tăng Nhơn Phú học vài chuyện bá vơ chỗ NhàQuê; Trong lần đấu láo với Dương Văn Tươi biết được cả hai được đem "cất" tận Thanh Cẩm, Thanh Hóa gian nan hơn bất kỳ nơi nào!
      Còn Nguyễn Trọng Chất là một trong bốn anh chàng nhảy dù, chỉ nhảy một Saut từ đệ tam lên thẳng đệ nhất B.
      Bốn anh chàng: “Tứ Nhân Bang” nầy anh nào cũng đáng nể, cuối năm bắt gọn tú kép còn thẳng tiến vào đại học có thi tuyển: Phạm Duy Bình vào y khoa nay là Bs Phạm Duy Bình vẫn còn độc thân. Phan Ngọc Châu vào K20/VB sau học Quốc Gia Hành Chánh. Phan Thế Trung vào QGHC sau làm phó quận Bình Đại, rồi trưởng ty tài chánh Kiến Hòa. Nguyễn Trọng Chất vào Ðại học Sư Phạm ban Lý Hóa! Thấy bốn trự nầy hay chưa!
      Nói là Hẻm chứ đó là con đường rộng chạy tới tận rạch cầu Nhà Thương, xe hơi vô được, rộng không thua gì Lộ Mới.
      Nhân nói về tên gọi Ðại Ðồng, sau tận thế có loại động cơ nội hóa Ðại Ðồng kềnh càng đã làm nhiều người khốn đốn cả trên bờ và dưới nước!! Máy Nhật là chắc ăn:
      - Ðộng cơ nào bạn rời Việt Nam? Cao Ủy Tỵ Nạn LHQ hỏi.- Thưa, bằng động cơ Yanmar F-10 tui rời Việt Nam. Người Tỵ Nạn đáp.
      Câu chuyện trớt quớt trên xin kết thúc hẻm Ðại Ðồng ở đây. NhàQuê chẳng biết nhiều về con đường đó lắm.

      NhàQuê 2006


      #18
        NhàQuê 19.03.2013 06:25:40 (permalink)

        Những "con đường xưa Em đi"
        Đông Tây 20


        Lộ Hàng Keo


        LỘ HÀNG KEO: Lại càng không biết hơn vì NhàQuê chưa lần nào vào đây, hướng từ Mỹ Tho tới ghé Ðịnh Quán làm một tô hủ tiếu để so sánh với hủ tiếu cua thịt trên đường Lê Ðại Hành bên hông trường Nguyễn Ðình Chiểu Mỹ Tho xem Ai Thắng Ai, ăn xong bước vài bước là tới Lộ Hàng Keo.NhàQuê tự hứa khi nào về sẽ "khám điền thổ" Hàng Keo cho biết chứ mang tiếng người Bến Tre mà dốt vụ nầy kỳ quá!!
        Theo cách đoán dơi, đoán chuột của NhàQuê thì trước đây con lộ nầy hoặc nhà nào trên con lộ đó có hàng rào cây tươi toàn bằng cây kim quít còn gọi là cây keo, nên đặc điểm ấy trở thành tên gọi.
        Hàng rào loại nầy nếu được chủ nhà khéo tay chăm sóc cắt tỉa sẽ rất đẹp. Trái cây kim quít có dáng như chanh nhỏ bằng đầu đũa ăn, mùi hăng như vỏ chanh, bóp giập cho chất keo, học trò thích dùng dán thủ công hoặc dán ráp tiền giấy rách hoặc tiền xé hai.
        "Tục Lệ" xài tiền xé hai nầy chỉ có vùng đồng bằng miền Nam: Tờ một đồng xé hai mỗi phần năm cắc (50 xu), mười đồng xé hai mỗi nửa là năm đồng, Thấy giản dị hôn? Chỉ xé hai theo chiều ngang chứ không xé theo chiều dọc và không xé hai lần à nha!

         

        Dưới quê còn một loại cây keo khác, cây nhánh có gai thuộc loại gỗ tạp, trái cong như trái me, trong có bốn năm hột bọc bởi lớp "cơm" trắng hơi ngọt và chát, ăn được, rễ đẽo thanh làm hòn đánh trổng, lá non bọ rầy rất thích. Bọ rầy thoát thân từ con hà đất, đầu mùa mưa nứt đất bay lên.
        Món Bọ Rầy (Tôm Bay) Ngày Nay

        Lúc người đông của ít dân nhậu bắt bọ rầy lặt sạch rang làm mồi rồi cứ tự nhiên xem nó như loại tôm tép có cánh: tôm bay! Ðồng loại với cào cào, châu chấu!!
        Trong các loại tương tự: "Ðuôn" nhất là "đuôn chà là" thuộc hàng thượng phẩm, đuôn ở trong và ăn củ hũ đọt chà là để sống, phát triển, người đi tìm thấy cây nào đỏ đọt là chính hắn, phải dọn đường tiến tới mục tiêu toàn gai nhọn thâm căn cố cựu, phải đề phòng rắn độc đang rình rập các tổ chim đẻ trứng, rồi ong sắt, ong vò vẽ bất thần tấn công ...sợ nhất là gai chùm lé, loại gai nầy đâm thốn dưới da và càng ngày càng rút sâu vào trong thịt làm "ké" .

        Chặt đọt chà là lấy đuôn công phu như vậy mà mỗi đọt chỉ có một chú, khác đuôn dừa nhỏ hơn nhưng đông "dân số" hơn.Một con "đuôn chà là" làm óng mướt được cả "Trã Xôi" tới tận đáy!"Ðuôn chà là" bỏ vô nước mắm cho nhả các chất thải, xong lăn bột chiên hay tùy phù phép của lão đầu bếp. Béo ngậy! Không phải ai muốn ăn cũng có đâu nhe: Ðại Gia!

        Vài cấp thấp hơn đuôn, "bình dân học vụ" hơn có "dế trụt" dồn đậu phọng (lạc) lai rai cũng "bắt". Nghe nói ngày nay có người trở thành tỷ phú trong dịch vụ nuôi và cung cấp cho các nhà hàng đặc sản "dế". 


        Mùa mưa dầm mấy chú dế ngập hang loi ngoi mặc tình mà "dớt" gọn!! Dế trụt, dế cơm đủ cánh dùng để đá được. Loại dế đá nhỏ hơn, đen tuyền, tiếng gáy hùng dũng. Cột tóc quay vài vòng thả ra là xáp trận ngay.
        Khán giả chụm đầu theo dõi trận quyết đấu mê tít quên cả giờ học , quên roi mây kề đít "sao tới bây giờ còn chưa chịu đi học?", hoảng hồn ôm cập chạy!! Tỷ lệ rất cao con trai mê "nghệ thuật siêu hạng" nầy, con gái gần như không, hèn chi dế mái không gáy mà cũng không đá, chỉ chờ dế trống cho "hưởng phước lộc"! Tuyệt cú là chú dế ẩn mình giữa kẹt mộ bia đá xanh, chú dũng tướng gáy vang tử thủ, không khi nào bỏ của chạy lấy thân, lúc chưa xáp trận chú trông rắn chắc, oai phong của con nhà võ nghệ cao cường, khi đụng trận chú vẫn vậy không rét không lạnh cẳng tí nào. Nhiều lần thương thuyết, dụ khị đổi bao nhiêu dế bờ, dế dưới đống rạ, đổi bao nhiêu cũng không được!...Cưng lắm...Nâng niu hát đùa với dế nhỏ..Cho Tôi Lại Từ Ðầu!.. 
        NhàQuê   2006


        #19
          NhàQuê 19.03.2013 06:28:00 (permalink)

          Những "con đường xưa Em đi"  
          Đông Tây 21


           Lộ Chợ Lạc Hồng


          LỘ CHỢ LẠC HỒNG: Tại nơi hội tụ của ba con đường tạo thành Ngã Ba Tháp có thêm Lộ Hàng Keo và Lộ Chợ Lạc Hồng thành ra chỗ đó là "Ngã Sáu"; NhàQuê cáo lỗi đã nói các đoạn trước chỗ đó là ngã năm vì lúc đếm quên bỏ tay vào túi...
          Lộ từ đó đến gặp đường Nguyễn Huệ nối dài nơi gọi là Cầu Bà Mụ. Tại góc ngã sáu có tiệm tạp hóa Lạc Hồng, kế nữa là chợ chồm hỗm nên theo giản tiện người người quen gọi "Lộ Chợ Lạc Hồng" chứ không phải đặt tên theo sử sách. Chị chủ tiệm tạp hóa nầy là dâu trong họ Lạc, chị học đệ nhất A chung lớp Tường Lam, Nguyễn Văn Phú, Nguyễn Văn Suốt...ông cò Suốt chỉ mới thấy hình ổng nháng nháng trên BenTreHome sau hơn bốn mươi năm rời trường. Riêng ông BenTre có gặp ông cò trên chuyến bay từ Sài Gòn đi Bangkok trên đường hai ông đi du học mỗi ông một nơi.
          Trước 1960 chỉ chung quanh chợ có lác đác vài cái nhà, còn trở đi là bờ đê lớn trơn trợt gập ghềnh, hai bên bờ toàn "lức và u du (tầm vu)". Thời Cá Phi du nhập vào Việt Nam, khu vực nầy người ta đào ao nuôi cá tràn lan nên xóm còn có tên "Hồ Cá Phi".
          Cá Phi có đặc điểm sanh sản nhanh mà lớn cũng nhanh, chỗ NhàQuê có thả thử vài cặp mà đến mùa gặt đã đặc nước, cá phi giống như cá rô nhưng màu đen như Phi! Tuy nhiên cũng có loại màu xám. Cá rô kho nấu thế nào thì cá phi đều nấu nướng y chang "công thức". 
          Thình lình có khách đến chơi không cần ra chợ chi xa, vợt ít con và sẳn rau muống bò tràn lan dưới ao, Má sắp nhỏ “tổng khậu” một lát là có nồi canh chua nóng hổi, kêu Cu Tí chạy lại quán gần nhà "mua cho Ba vài xị bữa nào Ba trả tiền" là thù tạc bạn cố tri tới khuya: Cố tri đi hết cố lì ngồi đây! Còn nhậu trơ trơ: Bớ Năng! Nhà ngươi lại đang cố lì ở bển phải hôn?? Hôm nay May 08,2005 !!
          Rồi đùng một cái có tin đồn " Ăn Cá Phi Bị Cùi" làm cho ngành nuôi cá bị khựng lại, có nơi bỏ hẳn, lâu sau chẳng ai  và chuyện gì xảy ra thành được giải thích là bắt trộm cá bị chủ vớt rụng vài lóng!!
          Xa hơn về hướng Bắc con lộ là đồng trống, mùa gió chướng ruộng khô "phe ta" thả diều đủ màu đủ cỡ, tiếng sáo vi vu trầm bổng theo cơn gió, có lúc đột nhiên gió mạnh đứt dây, diều chao lượn tới tận bắc Hàm Luông.
          Từ 1960 do tình hình an ninh mới nên có  làn sóng chuyển cư làm dân số đột ngột tăng, các bờ có sẳn của các hồ cá phi không đủ để làm nền cất nhà, người ta phải đào thêm ao lấy đất lên nền và dùng ao để chứa nước nấu ăn tắm giặt.Ðể đừng sạt lở, bờ được trồng thêm đu đũa (so đũa), so đũa lớn nhanh: cây dùng làm chuồng trại chăn nuôi hoặc dùng lấy nắm mèo (mộc nhĩ), lá so đũa "thầy" rất khoái. Ðu đũa trồng dày đặc làm hàng rào chăm sóc cắt tỉa đẹp không thua gì kim quít.
          Nhà anh Nguyễn Thanh Liêm cất theo kiểu cách ấy là một trong số tiền phong trong giai đoạn phình trướng của Tỉnh Lỵ, nhưng khu nầy kể như ngoại ô vì thuộc xã Phú Khương.
          Dù học chung lớp nhưng anh Liêm thuộc hàng đàn anh về tuổi và về tác. Anh hiền lành và đắc nhân tâm, anh tái cử liên tiếp Trưởng Lớp bọn NhàQuê. Anh mang tước hiệu tôn thất nước Chàm: Chế Bồng Lai.Số là thầy Trần Văn Toàn dạy sử (Trà Toàn) gọi ngay chốc anh Liêm lên đọc bài, anh đứng cười cười lâu lắm, cũng cái cười đắc nhân tâm, bên dưới "cứu giá" nhắc cho anh vị vua hiễn hách của Chiêm Thành là Chế Bồng Nga, vì nhắc lén nên anh nghe ra làm sao mà anh sáng tạo, kết hợp nhuần nhuyễn Chế Bồng Nga và nhà thủy tạ Bồng Lai thành vua Chiêm có tên mới Chế Bồng Lai. Ðiển tích nầy dành bản quyền cho anh từ đó.Bà xã anh, chị Huỳnh Thị Bọ cũng là trưởng lớp nhiều nhiệm kỳ của một lớp khác, chị được tuyển làm giám thị trong trường từ lúc bọn NhàQuê học năm cuối cùng, có việc lên văn phòng không được gọi là Chị nữa, phải gọi bằng Cô như gọi quý thầy cô khác; Ðau lắm!! Nỗi đau bị giáng cấp khơi khơi!
          Có lần cuối năm dương lịch anh Liêm dắt một đám về quê anh tận xã Nhuận Phú Tân bên Mỏ Cày gần Cù Lao Dài, ở ăn tết Tây xong mới trở về trường học tiếp, thành ra lần đó cây vú sữa trắng, cây vú sữa trái rất to nhà anh bị ruồng bố tới hai năm, may là mùa ấy vườn dâu chưa kết trái nên thoát khỏi trận càn đó!!Nhà anh Liêm ở đi học hình như có vài bạn ké hoặc nhà kế bên: Nguyễn Ngọc Diêu, Nguyễn Ngọc Ngoạn, Nguyễn Hiếu Liêm, Ðinh Thanh Tuyền(?) Huỳnh Hữu Phước: Vĩnh biệt anh Phước...(có lần đứa bạn dắt tới chơi ở nhà bạn Thế, gần chợ Mỏ Cày, chợt nhìn thấy ảnh của anh Phước trên bàn thờ, hỏi ra mới biết Thế là em của anh Phước).
          Cuối cùng Lộ Chợ Lạc Hồng hay Lộ Hồ Cá Phi vượt ngang đường Nguyễn Huệ nối dài (con đường có nói phần trước là đi Tú Ðiền, Hữu Ðịnh). Lộ Chợ Lạc Hồng Và Nguyễn Huệ gặp nhau chỗ cây  Cầu Bà Mụ, vì con rạch cầu Cá Lóc uốn éo nhiều đoạn tại đây rạch rất gần đường. Cầu Bà Mụ là cây cầu gỗ có tay vịn bắt ngang con rạch cầu Cá Lóc vào đến đây đã hẹp lại rất nhiều; Sắp cùng.
          Theo như tên cây cầu thì ai cũng đoán ra được nơi đây trước kia có Bà danh tiếng giúp đỡ đẻ, tiếng bình dân là Bà Mụ. Rất lâu về trước ở cấp Quận mới có trạm y tế và một nhà bảo sanh vài giường, sản phụ thường là cư dân lân cận. Trong các vùng sâu hầu như nhà nào cũng sanh con năm một, đứa thôi nôi đứa đầy tháng mà chẳng có cái nhà sanh công tư nào; Mỗi nhà tự làm nhà sanh lấy, một xóm 30 căn nhà dù ọt ẹp đi nữa cũng có 30 cái nhà bảo sanh. Tiêu chuẩn nầy chưa nước nào đạt được.
          Cưới vợ vài ba năm chưa có con, trong nhà bắt đầu lục đục, mẹ chồng thấy con dâu lén giấu đồ chua trong kẹt khóe bà tươi hẳn lên, có khi cưng chiều rất mực. Anh chồng sắp làm cha hoặc sắp làm cha thêm bắt đầu chuẩn bị cây lá lợp vại: Vại như một cái chòi, cất nối thêm ra với nhà chánh, có tính tạm thời sẽ dẹp bỏ khi đứa con tròn tháng tuổi. Vại ngoài phần che chắn vách phên bốn bề tránh "gió mái", cửa vào hẹp vừa đủ ra vô quạt lửa, mái lá hoặc tranh. Ðặc biệt cái "giường cữ" thời trang hơn bất kỳ món đồ nào trong "mái nhà tranh có hai quả tim vàng" đó, cái giường không có bản sao, chỉ giống với chính nó mà thôi. Rất tạm thời! Trong một tháng "nằm chỗ" bà mẹ dù sanh con so hay rạ, phải nằm lửa, xông, tắm, ăn uống ... trong phạm vi "Nhà Bảo Sanh" ấy. Vài ngày sau khi sanh có khi tự mình lo cơm, nước vì ai cũng bận đồng áng. Nước uống nấu bằng cây "chó đẻ" luôn cả rễ, gốc, lá: đắng ngét! ..., bữa "ngự thiện khô lân chả  phụng"chỉ có muối tiêu nện dẽ nướng than mà "đàn bà đẻ" vét hết nồi cơm gần hai lon gạo, vượt tiêu chuẩn bình thường: Ăn trung gian cho Bé mà!
          Mà Bé tội nghiệp lắm: Cùng chia cái giường gồ ghề và cái biệt thự um khói hừng hực trong tháng đầu tiên cuộc đời với mẹ và cũng cùng chia sức nóng mẻ than kê dưới lưng mẹ, nên mấy ngày sau bé "rỏ" lại nhỏ xíu đỏ hỏm, có được nằm nôi như các bé thị thành đâu dù đã "lên trên". Trước khi lên trên Bé được tắm, tươm tất...để thật sự chào mừng một thế giới mới mà tháng trước đây vì kiêng cử nhiều người không vào chốn ô uế thăm Bé, nên chưa được biết mặt Bé chỉ nghe lơ mơ Bé giống mẹ cái nầy, giống ba cái kia ... Giờ đây "Mụ Bà Dạy" Bé cười chào mọi người trong cái gia đình đông đúc: Chào mọi người, tôi đây (Hello ererybody, I am here!)
          Giáp năm theo cách tính "gái bớt hai, trai bớt một" gì đó, Bé được “Tôi Tôi” chứ không “Thôi Nôi” vì Bé có được nằm nôi bao giờ đâu. Dịp nầy Bé chọn nghề nghiệp tương lai cho mình; Bắt cây viết, gom cái kiếng tròn bọc cạnh đẹp đẽ, cạp miếng chè hay vắt xôi và lết về phía tiếng cười reo. Bé cười thấy đủ mấy cái răng sữa mớ nhú. Tiệc thôi nôi có chè xôi và cháo vịt bắt đầu bàn luận: Lớn lên Nó làm cô giáo thầy giáo bắt cây viết, không đủ sống Nó làm thêm uốn tóc hớt tóc Nó bắt kiếng lược, cũng có thể Nó có nhà hàng vì nó bắt xôi chè mà!
          Về học hành ở nước ta: cấp tiểu học thầy trò chung một phòng lớp cố định, trung học thầy đến lớp cố định của trò, đại học thầy trò cùng đến một phòng lớp theo thời biểu. Về việc "các nhí chào đời" rồi năm sáu năm sau đến trường trở thành học sinh, ngày nay ở đâu các "bà bầu" cũng đến bệnh viện hoặc nhà bảo sanh khi có triệu chứng sinh nở, nơi đó có Bác Sĩ hoặc Nữ Hộ Sinh là những người có trình độ và được huấn luyện chuyên môn trong lãnh vực ấy.Còn thuở như nói khúc trên thì "Bà Mụ" không xem đó là nghề mà tự bà coi như được ơn trên sắp xếp sẳn để nhận lảnh thiên chức ấy, Bà không quản ngại đêm khuya đường xa đến tận "Chòi Bảo Sanh" khi có gia đình sản phụ đến nhờ Bà.
          Khi "Bà Bầu" trệ và đau ngầm ngầm, người nhà sắp xếp cho người đi Rước Mụ, thường là hai hoặc ba người khỏe mạnh đến nhà Bà, mô tả tình hình và đốt nhang xin Tổ, thường thì Bà Mụ rất huỡn đãi ăn trầu xỉa thuốc ngồi nghe báo cáo tình hình. Nếu Bà thấy "chưa có gì!", Bà biểu "dìa đi, ba bữa nữa qua"; Nhưng cũng có khi vừa thấy mặt là Bà hô "tới rồi hả" và nhanh chóng gom góp vật dụng cần thiết, không quên giỏ xách trầu cau, leo lên võng nằm hoặc ngồi, có khi còn hối mấy người khiêng "lẹ lên, lẹ lên" ba người thay nhau gần như chạy lúp súp. Khi không "khẩn trương" lắm Bà kể chuyện nầy chuyện nọ xưa nay cho người khiêng quên đường xa.
          Không những một xóm, một xã mà nhiều xã gần nhau đều thọ công ơn của Bà, dưới bàn tay nâng ấy các hài nhi cất tiếng khóc chào đời, chào biển khổ: ".. Trót sanh ra miệng đà khóc chóe-Trần thế vui sao chẳng cười khì..." Trước khi được võng đưa về Bà dặn đủ thứ, đủ điều kiêng cữ từ ăn uống cho đến đi đứng, khăn choàng nón đội, tai nhét, chân guốc....Tuyệt đối Bà không nhận tiền bạc gì của ai! ... Sau khi rụng rún, phần rún khô được bà mẹ gói kỹ nhét mái nhà, mé vách, cất trong hộc tủ...sau nầy đốt hòa một chút cho các em uống cho anh chị em chúng thương yêu nhau, hòa thuận nhau.
          NhàQuê cũng trong trường hợp các bé ấy, lại còn thê thảm hơn, theo Má nói lại là NhàQuê lúc được ra đời chưa nằm trong lòng mẹ được chín tháng mười ngày, sanh non ngày tháng, èo uột, thấy cả mấy khoanh ruột dưới làn da bụng, khóc mấy tiếng đầu thua mèo đói kêu ngao. Không ai kể là NhàQuê qua được ít con trăng. Xin cám ơn Thượng Ðế ! Vì trường hợp đặc biệt như vậy nên mỗi lần Bà Mụ có dịp ngang nhà thấy Má đang lui cui, lần nào Bà từ ngoài đường cũng hỏi vọng vào "Tư à!, Nó chơi hả?" ; Tư là thứ của Ba, má theo thứ nầy khi về nhà chồng, về quê bên vợ Ba được gọi là Dượng theo thứ của Má. Nó ám chỉ NhàQuê. Chơi ý nói mạnh giỏi, bình thường.Bà quan tâm đến trường hợp sống sót được kể là hy hữu của NhàQuê. Má bắt NhàQuê gọi Bà Mụ là bà ngoại, tới mấy năm sau Má dắt NhàQuê đi "giỗ  mụ bà", vừa tới cửa NhàQuê khoanh tay thưa bà ngoại, Bà hỏi Má: Nó đó hã ?. Ý nói thằng nhỏ tưởng "xí lắt léo" rồi mà giờ còn sống nổi đi đám giỗ mụ. Má biểu NhàQuê lạy trang thờ bà Cữu Thiên Huyền Nữ, tổ mụ, trang thờ bà tiên khói hương nghi ngút, NhàQuê lạy búa xua theo Má.Nhưng NhàQuê biết chắc rằng bà ngoại nầy không phải là bà ngoại thiệt của NhàQuê, vì năm nào Má hoặc Ba cũng gánh anh em NhàQuê đi đám giỗ bà ngoại ở tận nơi xa, mỗi anh em một đầu thúng, đứa nào cũng được phết chút lọ bếp trên trán "xin phép ông Táo" đi xa vắng nhà, đầu thúng phía NhàQuê phải thêm cục gạch hoặc khoai, bí, trái, củ gì đó, do em của NhàQuê sanh đủ ngày tháng nặng hơn, cồ lự hơn. Ðường về quê ngoại phải qua con đê, cũng có cầu bằng thân cây bắt ngang dòng nước chảy, qua đó ngồi trong thúng nhìn thấy rõ mấy con cá nhỏ bơi lội "vô tư" bên dưới.Như bao nhiêu trẻ khác trong hoàn cảnh đó làm sao mà NhàQuê có giấy khai sanh được, học đến lớp tư thầy đòi phải có khai sanh mới chuyển lên lớp ba trường Tổng ở xã lân cận. Cả lớp bốn năm chục đứa như nhau, cuối năm nhiều đứa phải bỏ học. Khoảng chục đứa may mắn được gia đình quan tâm, dắt lên tỉnh cùng lúc để làm thế vì khai sanh; Ðó là lần đầu tiên NhàQuê được ngồi trong lòng Ba đi xe hơi, mà mấy đứa khác cùng chuyến chắc cũng vậy thôi. Ðợi tới lượt kêu tên vào đứng trước mặt ông Tòa, người lớn đưa tay lên thề thốt sao đó, mấy người thư ký, lục sự ghi ghi chép chép...các gia đình thay phiên làm nhân chứng qua lại cho nhau.Có lần ông Tòa hỏi thử xem đối đáp của dân quê ra sao " Sao ông biết thằng nhỏ nầy sanh ngày..tháng..năm như vậy?? Bẩm Quan Tà, Tui có đi đám đầy tháng nó!" Ông Tòa biết là phịa nhưng cũng thông cảm nhóm dân quê nghèo nàn làm chứng vần công nhau, thay vì phải mướn người đang thậm thụt chờ sẳn bên ngoài; Chuyện có thật là vào thời đó tại tòa án có hai nghề lạ đời là: Làm Đơn Mướn và Làm Chứng Mướn. Dưới quê tui đâu có vậy đâu! Cái gì giúp được ta giúp tận tình! Cái ông quan tòa năm đó, ông Trần Văn Thuận không dang nắng mà đen thui hà!
          Thế vì khai sanh dành cho những người sanh trước "Nhật Ðảo Chánh và Việt Minh Cướp Chánh Quyền" vì trong biến động nầy có nơi tất cả giấy tờ đã bị tiêu hủy, nay làm lại giấy khai sanh khác thay thế. Do không phải lỗi của mình nên lần làm lại nầy không phải đóng phạt. Miễn phí! Nhưng phải có chứng nhận của chánh quyền sở tại là không còn sổ bộ hộ tịch: Sổ bộ đã bị tiêu hủy.Lên án thế vì khai sanh dành cho những ai sanh sau ngày "Nhật Ðảo Chánh" mà không làm khai sanh, lỗi do chểnh mảng, do đó phải đóng tiền phạt án phí.
          Tên trong giấy khai sanh cũng trở thành một câu chuyện vì có đứa "xấu háy" khó nuôi bị đặt tên có khi rất tục, phải sửa lại na ná như: Các, Lớn, Cữ, Ðủ...NhàQuê may mắn nhờ Ba có biết chữ nho và chữ quốc ngữ đủ để đọc truyện Tàu: Tam Quốc, Ðông Châu Liệt Quốc, Phong Kiếm Xuân Thu, Xuân Thu Oanh Liệt, Thuyết Ðường, Tàn Ðường, Tam Hạ Nam Ðường, Bắc Tống, Thủy Hử, Phong Thần, Tây Du, Bắc Du Chơn Võ, Nam Du Huê Quang, Tiết Nhơn Quý Chinh Ðông, Tiết Ðinh San Chinh Tây, Tái Sanh Duyên...và các truyện ta: Gia Long Tẩu Quốc, Gia Long Phục Quốc, Lục Vân Tiên ..nên ngoài không phải mướn làm đơn, tên anh em NhàQuê toàn tên tốt. NhàQuê được mang danh vị anh hùng mà Ba khâm phục, đến nay xét cho cùng NhàQuê không xứng đáng làm cọng râu của Ngài.
          Không như các bạn thành thị và ngày nay khi sanh ra đã được ghi tên vào sổ bộ, còn dưới quê phải mấy ngày sau gia đình hội ý mới đặt tên. Vậy mà chưa xong, cả hai ba năm sau có vợ chồng nọ ở cuối ấp, đến nói một cách nghiêm chỉnh, xin Ba Má đặt NhàQuê tên khác vì tên vị anh hùng trùng với tên ông cố ngoại vợ của ông, mà ông cố đó đã qua đời từ lâu, quê đâu tận Bình Ðại, Lục Tiên hay Hồ Cỏ, Cồn Rừng, Thạnh Phong, Thạnh Phú gì đó xa lắm! Ba Má cũng giữ hòa khí thôn lân, bèn đặt thêm cho NhàQuê tên gọi ở nhà; Chỉ Ở Nhà Và Trong Xóm Mà Thôi. Do đó có bạn nào tình cờ tới xóm NhàQuê hỏi tên theo giấy tờ đi học thì không ai biết hết. Chuyện về tên của NhàQuê là chuyện thật trên 100% đó các Bạn.Má cũng biết đọc biết viết qua khỏi xóa mù chữ cóc a sa, cóc á sá, cóc ớ sớ, cóc e se..vài bậc; Cóc Ếch (S) gì cũng vậy mà thầy giáo!. Nên Má không chịu đặt tên xấu cho con.
          Về ngày sanh cũng nhiều chuyện lạ bốn phương: Anh em sanh cùng ngày tháng khác nhau đúng một năm (chuyện nầy chấp nhận được), trẻ nào cũng sanh ngày 30, 01, 15 hay sanh ngày 5 tháng 6 hoặc ngày 10 tháng 11...tất cả phải dễ nhớ khi đứng trước Tòa: khớp lắm!!! Cũng có chuyện sanh ngày 30 tháng 2 ..Tháng 2 làm gì có ngày 30, vì vô ý tòa cũng cho qua nhưng rất rắc rối về sau. Nhân ông hoàng Rainer xứ Monaco mới qua đời: Nhắc lại chuyện từ tám chín năm nay NhàQuê không thèm mua tờ báo kể là có nhiều tay viết sừng sỏ, vì trong một bài nghiên cứu, người viết tên tuổi lừng lẫy "nghiên cứu" được ông hoàng Rainer sanh ngày 31 tháng 4. Trời ơi! làm sao tui quên được 30-4-1975 mà ông viết vậy! Tháng tư làm gì có ngày 31.
          Má chỉ nhớ mang máng ngày rằm tháng tám âm lịch là ngày sanh NhàQuê, nên lấy ngày đó làm dương lịch trên khai sanh, chắc vì vậy mà mấy lần đem lá số tử vi nhờ thầy xem thấy không đúng về quá khứ thì làm sao đúng tương lai được. Tờ "quy kỳ" bỏ trong túi đến khi rách dần, mất cái góc có cung thiên di nên không thể nào nhờ giải đoán được tốt xấu lúc chuẩn bị ra đi khi trời vừa tối :" thùng thùng trống ngực ngũ liên...bước chân xuống thuyền nước mắt như mưa" .
          Cũng còn vài con hẻm theo hướng Ðông Tây nầy như các hẻm bao quanh Sân Vận Ðộng, các hẻm gần nhà sếp Giám... nhưng thôi, mỏi chân rồi phải không các Bạn? 
          Ðến đây xin kết thúc Những "con đường xưa Em đi" nhóm theo hướng Ðông Tây.
          NhàQuê 2005


          #20
            NhàQuê 19.03.2013 06:31:54 (permalink)

            Những "con đường xưa Em đi"

             Nam Bắc 01

             

             Đường Nguyễn Huệ


            NhàQuê chia nhóm như vậy cho dễ hình dung thôi, chứ tỉnh lỵ Bến Tre không phải hình bàn cờ, ô vuông như các đô thị mới của các nước tiên tiến đâu! Ði hết vòng nầy xong, tụi mình xuống nhà hàng nổi ăn mắm ba khía, món nầy bắt cơm lắm à nhe! Phải trộn với khế chua mới đúng điệu. Nói nầy nghe: Phải cảnh giác "cao ly sâm" à, vì tụi Mỹ đang tính xí phần Khế là của tụi nó đó. Nó gọi khế là star fruit, rõ ràng, thấy chưa, chúng nó có ý đồ, đã có năm chục ngôi sao rồi mà còn ham, cái gì cũng star! F. U ! S .t!
             ÐƯỜNG NGUYỄN HUỆ: NhàQuê tui ở Ba Tri nên ưa lấy hướng Ba Tri lên làm chuẩn, với lại hướng Ðông có ánh nắng mặt trời, tốt, dùng để trị nhiều thứ bịnh mà không mất tiền. Còn nữa hướng Ðông là hướng chánh, ngày xưa người nối ngôi vua được gọi là Ðông Cung Thái Tử, chọn rể quí gọi là chọn rể Ðông Sàng, thấy chưa, ác liệt chưa...muốn thí dụ nữa hôn NhàQuê thí dụ cho coi: như là đi thuyền, hay xuất hành về hướng Ðông sẽ gặp Quới Nhơn v.v...
            Ðường Nguyễn Huệ "phát nguyên" từ bến Cây Mận, khu vực nhà Lê Tứ Hải ngày xưa từ Sơn Ðốc (bánh phồng Sơn Ðốc) lên trọ học, đường nầy chạy cho đến hãng Dây Luộc. Bạn Trương Ngọc Phước hiện ở Boston,MA-USA, vợ chồng đều thích văn thơ cũng ở xóm bến cây mận nầy.
            Từ bến Cây Mận lên một đoạn không xa sẽ gặp ngã tư Tin lành hay ngã tư Nhà Giảng mà NhàQuê đã nói ở phần nói về đường Nguyễn Ðình Chiểu. Nay nói thêm là ở ngã tư nầy có phòng mạch Bs Vũ Âu, ông Tu Bíp nầy mát tay à nhe, thằng nhóc con NhàQuê bị sốt suất huyết nặng lắm, mười phần chết chín chớ không phải mười phần chết bảy còn ba, chết hai còn một..., nhờ đưa tới kịp thời, Ông đã cứu sống được thằng nhỏ, về nhà mươi ngày sau là "lợi nghĩnh", để ngày nay nó đi đó đi đây gần giáp vòng quả quít.
            Tới một chút sẽ gặp nhà in Công lập, nhà in của tư nhân chứ không phải của ông Nhà Nước, chắc lấy công sức của mình mà tạo lập ra được cơ ngơi đó, nếu như vậy xin bái phục. Ta cũng nghe mùi mắm đồng thơm phức, thèm món "mắm và rau" lắm, bạn Thành và bạn Huỳnh Thị Kim Hoa chỉ giùm nhà nào đó cám ơn.
            Thêm một chút tới ngôi nhà cạnh chùa Phước Thiện, nhà có sân lót gạch Tàu, chỉ cho con gái trọ học, con trai chưa đứa nào lọt vô được "sào huyệt" nầy. Ngang đó, bên kia đường có ngôi nhà lớn lắm, có một khoảng thời gian mấy ông thầy ở xa đến thường ở trọ nơi đó: như thầy Hoàng Cơ Long, Trần Ðại Khâm,...thầy Ðại mà có đứa nói là tu xuất (linh mục)...trên đường vào ngôi nhà nầy là nhà thầy Nguyễn Tri Tôn, lúc NhàQuê mới “dô” trường công thì thầy làm Giám Thị, cuối tuần thầy đi giữ mấy đứa bị cồng xin, thầy cho chép bài phạt mút chỉ cà tha luôn, thầy có tên Tây là Paul, sau nầy có lệnh không cho dùng tên Tây nữa, phải chuyển âm thành tiếng Việt Nam thầy có tên phụ đề là Tôn, thầy còn dạy thể dục cùng thầy Thắng, thầy Nghĩa và cô Liên cho các bạn nữ.
            Sau nầy không biết do điều kiện làm ăn sinh sống thầy có dời tới, dời lui trong khu vực đó không NhàQuê không rõ. Khi thầy Võ Châu Ðầy về hưu thì thầy Tôn thay, giữ chân Phát Ngân Viên cho tất cả các trường bậc Trung Học trong tỉnh: Theo ý NhàQuê thì thầy Tôn có mấy điều hơi " xung khắc" là thầy tham gia thanh niên tiền phong vào lúc phong trào chống Tây với tầm vong vạt nhọn, mà thầy tên Tây. Thầy làm nghề "bán cháo phổi", người ta thường nói dạy học là nghề bạc bẽo, nhừng từ ai oán nầy do bạn Võ Thị Nga than thở với một người bạn và NhàQuê được kể lại. Rồi thầy Tôn dạy thể dục mà thầy lại ốm yếu. Cuối cùng nghề phát lương là nghề buồn thảm vô cùng, ngân phiếu từ trung ương gởi về dưới tên của phát ngân viên, ra ngân khố lảnh tiền hàng bao lớn, có khi phát không hết phải đem trở lại ngân khố ký gởi tạm, tiền hàng triệu mà chính thật phần mình chẳng có bao nhiêu đức Thánh Trần.
            Chùa Phước Thiện, cơ sở từ thiện của Phật Giáo, qua đây nghe được mùi của thuốc nam, loại thuốc dân tộc nầy được những vị làm công quả đi tìm đốn, hái, đào...có khi từ nhiều vùng xa chớ không phải ngay tại tỉnh lỵ, đem về phần nhiều là phải phơi khô hoặc có các cách thức chế biến, giữ gìn riêng để cho các loại thảo mộc thu được đó, còn giữ được dược tính.
            Có những loại cây, trái, hoa, quả hiếm quí các nhà từ tâm mang tới tặng. Coi vậy mà thang thuốc thường được căn dặn là về nhớ Sao, Khử Thổ rồi Sắc ba chén còn lại tám phân nầy, chữa được nhiều thứ bịnh "thầy chạy, bác sĩ chê" đó nhe! Thang thuốc được hốt không tính tiền (từ thiện, làm phước mà).
            Hơi đối diện bên kia là đường vô lò heo trong đó có lần NhàQuê thấy treo phơi không biết bao nhiêu là lạp xưởng. Nhà của Văn Tuấn Kiệt, Văn Ngọc Khôi, Văn Mỹ Dung trong khu nầy.
            Nối tiếp chùa Phước Thiện là nhà thầy Hòa dạy dưới Chợ Giữa (Phú Hưng), thầy Hòa là thân phụ bạn Ngô Bá Phước và Ngô Ngọc Vân, hai anh em bạn nầy NhàQuê thấy mang máng vở tuồng "Khách Sạn Hào Hoa"hay "Tìm Lại Cuộc Ðời" ra sao ấy.
            Rồi lò bánh mì mới khai trương (Hớn Thái ?) mà NhàQuê có lần đứng nhìn thợ làm bánh bắt con bột nhỏ bằng ngón tay út, dùng que tre vẽ một lằn dài bằng một phần ba chiều dài của con bột,
             
            Trước khi vẽ que tre được chấm vào một hũ nước quỉ quái gì đó không rõ, khi đã đủ một suất, thì cả vỉ bánh được nhanh chóng đưa vào lò như hỏa diệm sơn đang cháy hừng hực, chốc sau vỉ bánh đã chính được lấy ra, cái thỏi bột nhỏ kia đã vươn vai trở thành ổ bánh mì to tướng. Cái chỗ được vẽ là chỗ nhăn nhúm ít màu vàng hơn các chỗ khác như các Bạn thấy.Có lần NhàQuê hỏi cho biết, lại hỏi để có thêm kiến thức, là tại sao phải vẽ bùa đó, Bác thợ bảo là cho nó đừng nứt, đơn giản vậy mà cũng hỏi! Phải cho nó có chỗ thoát thân trong khi bị hóa phép từ con tép mòng thành con tôm càng xanh chớ, nghiệm ra rằng học cả đời vẫn còn nhiều điều chưa biết, học cái gì cũng có ích cả.
            Thưa các Bạn là từ đó NhàQuê rất hoài nghi về mức bổ dưỡng của khẩu phần một ổ bánh mì cho một người trong một ngày là vì cục bột nhỏ ơi là nhỏ!Tiếp đến là nhà thầy Huân(Quân??), có người gọi là thầy ba Huân, Thầy chạy chiếc Vespa, ngôi nhà có lẽ là duy nhất trong tỉnh lỵ xây theo lối tránh lụt, nhà sàn, bằng gỗ. Buổi chiều mấy bạn trọ học mang đờn ra khải từng tưng:" Làm dâu cái đít bùn không, nấu cơm chưa chính, mẹ chồng đuổi đi..." loại đờn mandoline mà đờn bà thích nghe vì tiếng réo rắc của nó.
            Một phụ lưu quan trọng chảy vào đường Nguyễn Huệ là đường "xóm lò heo cũ", phụ lưu nầy chạy từ mé rạch của con rạch cầu Cá Lóc cho đến ngã ba mà đường Nguyễn Huệ và đường Nguyễn Huỳnh Ðức gặp nhau, tại ngã ba có chợ chồm hỗm vào buổi sáng, có ông Tàu bán bánh mì bằng gánh với hai cần xé. Mua nửa khúc bánh mì baguette ốm mà dài nhằng, xin chút củ cải bào nhỏ, xịt chút nước tương, quậm một phát tự nhiên thấy cuộc đời bỗng dưng tươi đẹp biết bao, cuộc đời vẫn đẹp sao!... Khi nào rủng rỉnh thì "bán cho một ổ bánh mì xíu mại", loại nầy thì "cao cấp " hơn và cũng dễ no tới chiều lắm!
            Rồi đùng một cái không ăn bánh mì thịt của Lão nữa, khi được tin mật báo của thằng Huỳnh Văn Chiến là sau khi bán xong ở đó, tan chợ chồm hỗm rồi, Lão gánh theo xóm bán tiếp, có khi vô tận Hữu Ðịnh, quê thằng Chiến và.. và.. và trên đường lui quân trở về, Lão thu nhặt tất cả nào: chuột, cóc, rắn, rắn mối... để làm xíu mại cho ngày kế tiếp!
            Hèn chi Lão bán rẻ một cách đáng kể! Nguồn tin nầy khó kiểm chứng, nhưng đề phòng vẫn hơn. Ngộ không muốn chết dại (ngộ độc)!!
            Trong đường Lò Heo Cũ nầy có bạn Nguyễn Văn Hai (Hai đen đá banh) từ Mỏ Cày lên trọ học, năm rồi đi Cali gặp lại được mừng húm, bốn mươi năm rồi không gặp từ khi ...Lại có nhà bạn Paul Ðường. Bạn nào biết tại sao bạn Phạm Công Minh lại gọi là Paul Ðường không? Xin vui lòng cho Tại Hạ biết! Đã lâu rồi gặp một em kỹ thuật viên điện tên Trực về Ba Tri rồi mắc gốc, mắc rễ luôn, kể về xóm lò heo cũ của em, em hân hoan nói về nó với NhàQuê như "Tha phương ngộ cố tri" , như gặp đúng băng tần, vui hé Trực!
            Rồi cái bót Hội Ðồng Cương, cái bót mắc dịch nầy sáng nào cũng thổi kèn: Ò E Ðứa nào chưa thức, Ðứa nào chưa thức, Ðứa nào thức chưa ..Ưa, nghe rất dễ ghét, phá giấc ngủ nướng của người ta! Ðối diện bót là lò hủ tiếu A Nạp mà sân phơi chiếm trọn cả mẫu tây đất, đây là một trong hai lò hủ tiếu vào loại lớn của tỉnh lỵ, cung cấp bánh cho các tiệm trong khu vực, lò hủ tiếu thứ hai sẽ được nhắc đến trong phần nói về hẻm Bà Ðốc Phủ Nhơn hay hẻm Mỹ Hòa Chay. Nối tiếp sân phơi bánh tráng làm hủ tiếu là một khoảng ao sình lầy được lấp dần bằng rác chợ đem về đây, Mười năm sau có dịp trở lại con đường nầy thì thấy toàn nhà và lầu trên khu đổ rác sình lầy đó, nhớ mấy câu thơ của Trần Tế Xương: Sông kia giờ đã nên đồng-Chỗ làm nhà cửa chỗ trồng ngô khoai-Ðêm nghe tiếng ếch bên tai-Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi mình, Mình ơi! (nguyên tác là gọi đò) Ôi "thương hải biến vi tang điền-mulberry sea"!
            Bên kia đường là dãy nhà cho mướn của cụ Phán Nhiêu, thầy Thảo dạy Sử Ðịa, thầy Huỳnh Văn Truyền dạy vạn vật, chị Trần Thị Sương và cháu của chị: Vân, cùng ở trong dãy phố mướn nầy để đi học. Còn nhà cụ Phán Nhiêu ở sâu bên trong, biệt thự có đường vô riêng vì cụ có cả chiếc Peugeot 203 đời mới nhất, xịn lắm, cụ làm việc ở tòa Bố, đi làm với chiếc xe đạp toàn nhôm, xe sườn bằng Dura Aluminium thì đắt tiền phải biết.
            Bạn Phạm Thị Hạnh (bà nha sĩ Lưu), bạn Bs Phạm Duy Bình đến nay nghe nói vẫn còn độc thân, bạn Phạm Thị Hữu đều là con cụ Phán. Có dịp đặc biệt nào đó NhàQuê được vào tận nhà sau đánh ping pong trên bộ ván gõ thật dày, bộ phán cảnh cánh phản vậy mà đem làm bàn ping pong, ở nhà của NhàQuê mà làm vậy là Má xách roi rượt chạy có cờ !NhàQuê còn phụ tát mương đầy lục bình, nước gần cạn: Ô! Tôm càng nổi râu đặc nước, thứ tôm nầy thịt ngon hơn Maine Lobters ở gần chỗ NhàQuê hiện nay đây nhiều, Tôm càng xanh mà!.Bạn Phạm Duy Khiêm là cháu gọi cụ bằng bác (?), hồi trước bạn nào ngồi gần nó có bị nó cọp dê, cóp bài không? Mà qua đây ở xứ Cao Bồi Texas nó vẫn chưa chừa cố tật , cũng còn "Chụp Hình, Quay Phim"; Vậy mà nghe nói nó cũng đủ ăn, cũng mừng cho nó.Thêm bạn Phạm Thị Nga (bà Bs Nguyễn Tuấn Nghị) nữa, bạn gọi cụ tới vai "ông", tức trên hàng cha chú một bậc lận! Con của bạn đứa nào cũng Bs, giàu hết biết! A! Vậy là cụ Phán gốc người Phú lễ Ba Tri rồi! rượu Phú Lễ ngon có tiếng và nhớ đúng rượu Giồng Lứt Phú lễ nghen! Mấy Ỗng cấm rượu chứ nhậu thì đòi cho được rượu Phú Lễ.Lối vào nhà cụ có hàng cau còn tơ, chắc giờ đã thành cau lão rồi, thứ nầy nên nghĩa vợ chồng không có là không được à nhe! Dù hai họ hàng sui gia không ai biết ăn trầu, tháng trước đây đám thằng út của NhàQuê bị bên đàng gái đòi phải có trầu cau. NhàQuê chạy muốn sứt "đầu tóc mượn" cuối cùng cũng được một mớ cau đông lạnh đã lãy ra từng trái và một mớ trầu lươn xanh lè thứ như ở bên nhà để cạo gió chứ bà ngoại chẳng bao giờ bỏm bẻm nhai, Cau khô nghe nói chở lên Sài Gòn tới tấp dùng vào kỹ nghệ nhuộm. Vậy là Bến Tre cũng có thứ "ai cho tôi nhuộm, tôi nhuộm cả cuộc đời", còn mo cau dùng làm quạt cho Thằng Bờm đổi nắm xôi ( Phú ông xin đổi nắm xôi, Bờm cười. Chịu liền!). Mo cau còn dùng làm xe hoặc thuyền kéo, con gái ngồi con trai kéo "đưa nàng về dinh", mo cau dùng để dỡ  cơm trưa mang theo đi làm ruộng, buổi trưa khỏi phải trở về nhà, làm như vậy mùi thơm của phần cơm ấy rất "ấn tượng". Ngoài ra mo cau còn là "vị cứu tinh" khi trốn học đuổi bướm cạnh cầu ao bị bắt gặp Má kéo về bắt cúi trên bộ ván còn hỏi: Giờ con muốn bị đòn mấy roi. Không mặc cả gì hết hiên ngang: Ðây là lần thứ mười con xin chịu đòn mười roi! rất là tự nguyện vì ỷ lại vào phép mầu "mo cau bó đít".Má nhịp nhịp thử trong lúc lập lại nhũng điều giáo huấn "nặng giáo dục, nhẹ trừng trị" chợt khám phá ra tiếng " lạ " khác thường, bắt lấy vật độn ra làm lại từ đầu, nghe tứ chi bủn rủn đành phải xuống xề hay hơn cả Út Trà Ôn khi gần dứt sáu câu vọng cổ " Má ơi! con không dám vậy nữa !", nói vậy chớ Má chỉ cảnh cáo lần thứ mười có hai roi nhẹ hều mà trong cơn nguy khốn quên mất không phân biệt Má uýnh mạnh hay nhẹ hơn lần trước, để khóc nhiều hơn vì Má yếu sức đánh quá nhẹ (Nhị Thập Tứ Hiếu); Với Ba thì không được ân huệ như vậy đâu, ít khi nhưng nghiêm chỉnh.
            Trong khu vực của đường Nguyễn Huệ nầy có không biết bao nhiêu bạn từ xa đến đây ở trọ học cho gần, người miền Nam xê xòa thích cái gì miễn tiện lợi là được.
            Không nói sẽ là thiếu sót lớn: Biệt thự thầy Trần Văn Ðinh, vị Tổng Giám Thị thứ nhì của Trường Trung Học Bến Tre mà chúng tôi thường tự xem là người trong nhà, gọi thầy là Bác Tư, sau nầy chỉ còn đổ đụt, rọt lại, Final Game là chỉ còn có một thằng mới là người trong nhà thứ thiệt mà thôi: Hắn có bút hiệu Bến Tre, ông Già Bến Tre đó! Từ trước tới nay Ông nầy dùng nhiều bút hiệu khác nhau, nhớ xin nhìn kỹ nhãn hiệu cây dừa, bảy mươi hai phần dầu, để không lầm giả mạo, có cầu chứng tại Tà và Pasteurized!
            Biệt thự thầy Trần Văn Ðinh ở gần cuối đường Nguyễn Huệ, khu vườn rộng, lối đi vào có trồng nhiều cây bông huỳnh anh mặc dù trong nhà có một đóa Huỳnh Anh rồi, cái cô Út lúc đó còn nhỏ, đi tắm sông xin người ta mới cho đi theo, cản trở lưu thông!Còn cô chín Kiều Nga thì ưa cự nự NhàQuê vì mỗi lần cô đi ngang qua đám con trai khỉ đột tụi tui, bị tụi nó đếm: một, hai, ba, bốn... làm cô quíu cả cẳng chân, trong lúc hồn bất phụ thể như vậy cô tưởng NhàQuê là Thủ Lãnh. Không có à nha! Ðừng có vu oan cho người chân tu mà miệng không chịu tu à nha!Chị Bảy thì hiền ơi là hiền, không biết chị trị làm sao với đám nhất quỉ nhì ma khi chị làm giám thị đây nhỉ?À quên nữa, soài, soài, soài! Ngọt ơi là ngọt làm cho khu vườn nhà Bác đông vui mùa trái chính. Ðó là chưa kể tới mận, chuối và cây khế ngọt sau nhà, gần ao. Tin mới nhất sau nửa thế kỷ dấu nhẹm: Có lần cây bưởi nhà Bác Tư ra trái đầu tiên, Bác cưng hết sức để coi chơi; Thằng Giác (Ðặng Như Nguyễn) lén hái!
            Ðường Nguyễn Huệ nầy nếu đi " tới luôn Bác Tài" sẽ tới xóm chuyên trồng bông huệ, loại hoa thanh quí nầy có hương thơm dịu dàng tỏa khắp nhà nhất là về đêm từ bàn thờ ông bà ngày lễ, Tết... thanh khiết thánh thiện như nàng dâu đang ôm nó trong ngày vu qui, khó trồng lắm à nha!Nào phải trải trấu cho êm gốc, tưới nước ngọt không một tí phèn v v
            ...Ngang qua xóm cầu Bà Mụ (sẽ nói trong phần lộ chợ Lạc Hồng), tới nữa sẽ là ngã tư Tú Ðiền (sẽ nói trong phần nói về đường Trương Tấn Bữu), rồi vô Hữu Ðịnh rủ Huỳnh Văn Chiến đi tát mương về kho khô ăn với cháo nước cốt dừa, nghỉ một chút lấy hơi băng vài mẫu vườn qua Phước Thạnh kiếm bạn Phạm Thành Vẹn mượn hũ brillantine hiệu shanghai bôi một chút cho bóng.
            Chiến ơi! Nghe mầy ở vùng San Jose hay San Francisco, Tao có dò la hoài mà không được, trồi lên đi chứ! Lặn gì mà sâu vậy! Cái thằng Hải Quân mà hãi việc nước chỉ lo việc ở trên bờ để đá banh ở sân Cộng Hòa, cái sân mà thằng chơi banh nào cũng mơ ước, ngày xưa mầy nói: Tao học dở vậy chứ rồi tao sẽ đi ngoại quốc trước tụi bây cho coi.Thấy trên TV mầy đen thui nhanh nhẹn di chuyển khi đá hậu vệ, khi đá tiếp ứng, chắc là mầy giữ vai thòng, nhờ hồi nhỏ không bị thòng, nếu thòng thì vô phương chạy chứ đừng nói là chạy nhanh như mày.Mầy đá trong đội hình đội tuyển Quốc Gia trong giải Merdeka, rồi đi Lào, đi Thái Lan...được tiếp đón trong Phủ Đầu Rồng thì mới hay mầy nói đúng: Tao đi ngoại quốc trước tụi bây cho mà coi. Cái thằng coi vậy mà biết được cung thiên di của mình.
            NhàQuê 2005


            #21
              NhàQuê 19.03.2013 06:38:58 (permalink)
               
              Những "con đường xưa Em đi"

              Nam Bắc 02

               
               Đường Nguyễn Trung Trực


              ÐƯỜNG NGUYỄN TRUNG TRỰC: Chắc NhàQuê có phần thiên vị hay gian lận gì mà nói về đường Nguyễn Huệ hơi nhiều. Có mà! Không dám đâu! NhàQuê là chúa công bằng muốn thề NhàQuê thề cho mà coi! Thôi được rồi bỏ qua đi Tám!
              Bây giờ nói từ khách sạn Ðại Huê đi lên hay từ Bờ Hồ đi xuống đây, Ồ! Quên như vậy NhàQuê đã lộ đề thi rồi, đã cho các Bạn biết đường Nguyễn Trung Trực từ đâu đến đâu rồi. Tiếc quá!
               

              Hai điểm nóng trên con đường nầy là hai rạp hát: Rạp Cộng Hòa chuyên trị phim Ấn Ðộ, NhàQuê cũng mê loại phim nầy lắm, cô đào nào cũng đẹp, tuyển lựa mà! lại thêm chấm son đỏ trên trán cũng hay hay dù không hiểu ý nghĩa là gì.
              Xem riết rồi đâm nhàm vì phim nào cũng mãng xà uốn éo và môt điệu nhạc na ná, không biết SàLam Kim Sơn Việt có hiểu không nữa là, nghe đâu Ấn Ðộ có bảy trăm ngôn ngữ khác nhau.

               

              Buổi chiều là mở máy phát thanh hết ga xe lửa. Khi nào tới Ngọc Cẩm- Nguyễn Hữu Thiết ca bài Gạo Trắng Trăng Thanh:... ai đang đi trên đường đê, tai lắng nghe câu hò đê mê, vô đây em dù.....học sinh trường Trung Học Bến Tre ở đường bên hông, tai lắng nghe câu... thầy cô giảng và biết rằng buổi cơm chiều chỉ còn trong tầm tay.
              Phía trước, gần cửa rạp là nhà gia đình một người Ấn không biết năm nay có còn..đen không?Ðối diện là nhà gia đình Cao Thái, người có giọng ténor, Bạn đã nghe Cao Thái hát Mexico bao giờ chưa, nếu chưa thiếu sót đó.



              Nghe nói trong gia đình có người làm Ðại Sứ ở Philippines, NhàQuê cũng thấy hãnh diện dân Bến Tre mình!
              Nhà cô tám Ðồng bên cạnh chắc có họ hàng. Cô tám Ðồng làm thư ký tòa án, không biết cô làm từ hồi nào mà khi Ba dắt NhàQuê đi làm "thế vì khai sanh" đến khi NhàQuê tự một mình đi xin "tư pháp lý lịch" số 500-600 hoặc 1000-1200 vẫn thấy Cô "uýnh máy" nhanh với tốc độ "ngựa phi đường xa" vẫn còn đủ "tám thành công lực" và nhất là Cô không sụt cân tí nào. Hoan hô cô Tám! Dẹp vụ cholesterol ra xa, "tránh ra ... cho người ta làm thư ký."
              Trong khu vực nầy có một nhà máy dệt, Bạn tin không? Ở xứ cây công nghiệp chánh là cây dừa mà lại có nhà máy dệt mới là "chuyện lạ bốn phương"; Xưởng dệt Lê Văn cách rạp Cộng Hòa chưa quá một trăm thước, ngang qua đây NhàQuê nghe tiếng máy chạy rì rào. Nhà bạn ta dược sĩ Ðỗ Thế Thanh cũng trên con đường nầy.
              Rạp hát thứ hai: Rạp Lạc Thành  khai trương sau nầy, lúc trước khu đất giống như xóm nhà cũ bị bỏ hoang phế dây leo bò ra tới tận ngã tư Nguyễn Trung Trực-Lê Lợi. Rạp có kiến trúc rất tân kỳ, ít nhất là thời ấy; Vốn liếng đầu tư lúc đó chỉ có Lạc Thành kinh doanh nhiều lãnh vực cùng một lúc, mới làm nổi mà thôi!

              Khai trương rất rầm rộ. NhàQuê có vào đó vài lần, không phải để xem hát, nghèo mà!! Vào dự lễ phát thưởng. Hy vọng chị Lạc Kim Anh có dịp kể lại, dù sao rạp cũng là tiện ích phổ biến nghệ thuật nhất là nghệ thuật thứ bảy. Còn gì nữa hôn cà ??

              NhàQuê 2006


              #22
                NhàQuê 19.03.2013 06:42:07 (permalink)

                Những "con đường xưa Em đi"
                 Nam Bắc 3


                Đại Lộ Trương Vĩnh Ký


                ÐẠI LỘ TRƯƠNG VĨNH KÝ: Mang máng? Ở đâu nè! ....À, rồi con đường từ cổng Trường Nữ Tiểu Học đến Bến Lở, không biết tại sao có tên bến lở, bến sông bị sạt lở, hay theo nàng tới đây thì nàng sang sông đành lỡ chuyến đò, hay cụ Trương Vĩnh Ký đã trễ chuyến đò về Vĩnh Thành (Cái Mơn) tại đây, biết đâu đó !
                Ở bến nầy, thuyền ta đậu kín bến Hoàng Sa luôn, chạy dài từ cửa nhà hàng Ðại Huê tới tận Chợ Cá, có khi đậu hai ba lớp, nào ghe từ trong vườn, trong quê ra mua bán sản vật, nào đò máy từ các Quận xa lên, có tàu chạy liên tỉnh như tàu Ðại Ðức chạy đường Bến Tre-Trà Vinh, tàu nầy có ống khói thiệt bự, tút còi thiệt lớn làm khách sợ trễ tàu chạy bắn khói luôn. 

                Cái đẹp của Bến Lở là lúc tan trường chiều vào những ngày có nước đầy, áo trắng sang sông, trên bờ có người đứng ngóng tới khi đò quay lại đã nửa sông rồi mà chưa chịu về  ...Có một Trường Tàu nhỏ nằm sau nhà hàng Ðại Huê, cửa ra trên đường Trương Vĩnh Ký nầy, trường viết tên bằng chữ Tàu nên "Ngộ lọc không kó lược". 
                Xế cửa trường là quán nhậu Thời Yến Lợi chuyên món "ông thầy" sau dời lên tuốt ngã ba Tân Thành còn gọi là ngã ba Sóc Sãi có người nói là ngã ba Giồng Dầu nữa, tức liên tỉnh lộ 6 đi Mỹ Tho sau khi qua khỏi đất Thánh Tây một đoạn, đến đây có ngã rẽ ra đi Sơn Ðông An Hiệp, Cái Nứa, Thành Triệu..., dân nhậu cũng mò tới quán nhậu Thời Yến Lợi nầy vì tính "bổ dưỡng cực kỳ" của món người ăn được, người ăn không được thì khen "quớt!".
                Có lần NhàQuê kiến cho một Bác ngồi bên cạnh một phần "ngọc dương tiềm thuốc Bắc" hiếm quí. Bác từ chối gắp trả lại nói là: Tội nghiệp Qua mà chú em, Qua góa vợ. Nghe ứa nước mắt! Chuyện nầy không xảy ra ở Thời Yến Lợi. 
                Tới ngã tư Trương Vĩnh Ký-Lê Lợi có phòng ngủ Minh Nguyệt của ông Võ Văn Vạng, NhàQuê không biết cửa chánh tính theo đường nào, Bạn nào rành đường đi nước bước xin mách dùm, nói thiệt nghe: Cha Nội nào nhảy ra đây hướng dẫn NhàQuê xin tặng bạn hai bàn tay như truyện xưa của người sang Tần Quốc, cứ vanh hai bàn tay của Tiện Hạ, Cha Nội nào cả gan nhào ra: tui biết! tui biết! là coi chừng lảnh mấy cái đạp của bà xã! còn bả biết võ thì coi chừng cú song phi. À, nói vanh hai bàn tay trực nhớ ra các con ông Ba Vạng đều có vần V: có "ảnh viện Võ" nằm kèm bên, Võ Văn Vanh... tên của bạn Võ Văn Vanh, người bạn họa sĩ, tốt nghiệp trường Mỹ Thuật Gia Ðịnh, thường được đem ghép vô thành ngữ: Mua Vanh ba Vạng , bán Danh ba Ðồng nghe rõ chưa Nguyễn Ðồng Danh.NhàQuê muốn "trắc nghiệm định hướng" các Bạn chứ đọc đến đây các Bạn đã biết tại sao bạn Phạm Công Minh, anh chàng đang làm nghề "thầy quáo cô quáo" lại bỏ đi “nái máy bay nên thẳng”, anh chàng được nhắc đến trong phần nói về xóm lò heo cũ. Bạn đã biết vì sao gọi là Paul Ðường rồi phải hôn? Đúng! Có một khoảng bọn nhất quỉ nhì ma lén coi tên cha mẹ bạn mình trong học bạ rồi ghép cho dễ phân biệt những người khác trùng tên, người Việt mình kỵ chuyện đó, cho là xúc phạm.
                Nhớ lại khi mới qua Mỹ, NhàQuê cũng quạu vụ mấy thằng nhỏ Supervisor ngoắc bằng bàn tay ngữa và kêu bằng first name lắm, cũng an ủi là chẳng bao giờ nó gọi đúng tên cúng cơm của Tại Hạ. Hoan hô nước mắn! phải ăn nước nắm mới nói đúng giọng Việt Nam. Tới bây giờ NhàQuê vẫn nhớ một số tên ông bà cụ, các Bạn muốn thử không? Ha ha ha ...Hồi nẵm đó, bạn nào muốn theo em gái bạn Vanh phải chịu khó vô tận Tịnh Xá khỏi Thánh Thất Cao Ðài, xa thấy mẹ!
                Nói đến Trường Nữ Tiểu Học và Thánh Thất Cao Ðài, NhàQuê xin nhắc các Bạn một người là cô Nguyễn Thị Hồng Cúc, Cô là Hiệu Trưởng trường ấy và cháu của Ngài Ðức Giáo Tông Nguyễn Ngọc Tương, Cô là một phụ nữ hiếu học và đảm nhiệm nhiều chức vụ chuyên môn quan trọng trong Bộ Quốc Gia Giáo Dục, hiện Cô định cư tại tiểu bang IOWA, USA.
                Thôi đi tới ngã tư Trương Vĩnh Ký-Lý Thường Kiệt xem sao, góc nầy là nhà thầy Xương. Thầy người Tân Trụ, Tân An xuống Bến Tre rồi tới đây thì ở lại đây làm rể Bến Tre luôn. Thầy là Hiệu Trưởng trường Nam Tiểu Học, sau nầy thầy làm Trưởng Ty Tiểu Học, các con của thầy: Chị Thu Cúc (hay bà Bs Minh tức dâu thầy Phan Văn Sáu), Trần Hoài Cẩn, Thu Vân, Thu Hồng...,các con của thầy đều gọi tên Tây ở nhà, NhàQuê phụ đề Việt Ngữ đó theo tên trong trường. Góc kia là Lê Công Thuận gạch bông, góc nữa là tiệm may Mỹ Vân. Giờ NhàQuê muốn nói tới góc còn lại cà! Gì vậy? Tiệm cơm Xí Phủ trông bầy hầy vậy mà ngon đáo để, đừng ăn cơm thố, cơm chiên mới suất sắc, dù ăn cơm chiên phải nhớ kêu tô giò heo hầm đậu đen và gà kho mặn với gừng non, bữa ăn mới ngon lừng lẫy.
                Ăn xong rồi nhớ đừng uống trà đá nặng bụng vì mình còn lại Biếu Ký uống sinh tố, thấy mặt NhàQuê là anh Biếu đang xay trái cây cũng ráng nhín ra một tay vẫy chào: Ê hổm rày đi đâu lâu vậy?..Dạ về quê bải trường, với ai Anh cũng niềm nỡ như thế.NhàQuê cũng chẳng phải là khách hàng đặc biệt gì, con người dễ thương như thế, đã vĩnh biệt chúng ta cách đây không lâu ở tiểu bang miền Nam: Alabama-USA. Vĩnh biệt Anh!!
                Nếu uống sinh tố vào buổi xế chiều thì nên chơi luôn một tô bì bún chị Thới nữa mới tới bến. NhàQuê chưa thấy nơi đâu bì bún ngon như của Chị, muốn bì bún ngon tiên quyết nước nắm phải ngon, ngon đến độ húp cạn mới: í ơi đã!!
                 Lâu nay NhàQuê theo "học thuyết" mới là khi ăn thì ăn tô nhỏ cho còn nóng sốt tới cùng, không dùng muỗng mà húp mới thưởng thức hết hương thơm tỏa ra từ tô thức ăn, các Bạn thử xem, các Bạn không nhớ à! mấy bà hàng gánh đâu có đem theo muỗng cho rườm rà, chỉ một tô và đôi đũa gác ngang. Xong!Cam đoan các Bạn sẽ kêu: Cho một tô ăn thêm, cho mà coi!.
                 "Nghệ thuật ăn uống" nầy không được áp dụng khi ăn món Huế "Thọ Xương chicken soup" à nha! Món nầy phải nằm gác tay lên trán và ăn bằng tai: "Gió đưa cành trúc la đà, tiếng chuông Thiên Mụ canh gà Thọ Xương" đúng không các Ngài Dân Biểu Nghị Sĩ công du hí bằng tiền THUẾ.
                Sau lưng Biếu Ký là trường Tàu khác lớn hơn, trường Sùng Chính, NhàQuê không biết có bậc Trung Học hay không, là trường Tàu vậy mà có một người Việt Nam trăm phần trăm dạy trong đó đấy! Hách chưa!....Chị Hạnh, chị Trương Thị Hạnh quê ở Cái Quao, thưa các Bạn: chị dạy tiếng Việt! ...Nay chị là chủ tiệm Photo Quang trên đường Phan Thanh Giản.
                Còn một người nữa phải nhắc ra đây, không nhắc khó chịu lắm: Ðó là anh Hùng, em của anh Biếu Ký, chắc chắn các bạn có thời gian học ở BếnTre nhất là trường công lập đều biết Anh, giờ chơi dù đông cách mấy bu quanh Anh, dù bao nhiêu yêu cầu khác nhau: đá chanh, đá bào, chanh muối , xi rô thêm chút nước xí muội...Anh đều cung ứng kịp thời và đầy đủ.Lại nữa có đứa trả tiền " Cash only", có đứa thiếu chịu "Credit cạ" . Vậy mà khi gặp lại Anh đòi đủ không sót một móng.Có lúc nhà trường cấm ăn quà vặt, Anh còn "chuyền đá nhận lấy ra qua vách cấm" cho sĩ tử đứng lố nhố bên trong nữa là, hay chưa! Chiều lại nếu bạn đi xem hoặc đi đá banh, các Bạn sẽ lại gặp Anh cũng vẫn với chiếc xe ấy trong sân vận động dưới tàn cây điệp vàng sẳn sàng chờ đón đợt tấn công mới.
                Ðối diện Biếu Ký, bên kia đường là tiệm sửa máy móc của chú Hai Kim, chú lấy tên mình làm bảng hiệu luôn, Chú là một trong hai người ở tỉnh lỵ tốt nghiệptrường kỹ thuật thời Tây trên Sài Gòn, Người kia là Chú Tư nói trong phần đường Nguyễn Huỳnh Ðức, vì chú Hai Kim có căn bản vững vàng như vậy nên khi máy móc bị hư, nhiều khách hàng tự sửa mãi không được phải bỏ vô bao cà ròn mang từ nhiều nơi xa tầm đến sư phụ Hai Kim hóa giải dùm.Có lúc bến xe đi Ba Tri dời về đây, mấy ông tài xế mừng hơn hành khách vì gần tiệm chú Hai Kim, xe đò Ba Tri thường bị trục trặc máy móc vì phần đông là xe quá cũ, chạy đường xa mà đường xấu, xấu đến nỗi cắm ở đầu đường một bảng báo hiệu đường mấp mô-ổ gà là đủ, khỏi phải cắm bảng từng đoạn, đến Ba Tri là cây số thứ 36 là chấm dứt đường mấp mô, đem bảng báo hiệu qua lề bên kia cắm lại. Nên chi xe chạy đoạn đường như vậy mà mất hơn ba tiếng đồng hồ, ngồi xe ê đít luôn, thế cũng đáng đồng tiền, lâu lâu mới được đi xe hơi, đi vậy rẻ.Còn hành khách mừng vì xuống xe gần chợ, khỏi phải tốn tiền xe lôi, vì không rành đường nên thỉnh thoảng bị chở vòng vo tam quốc, bị chặt đẹp!.Chú Hai Kim là anh ruột của vợ thầy Xương nói khúc trước, Nguyệt, Nhung và Hồng (?) đều là con gái Chú. Riêng Nhung thấy NhàQuê nghèo thiếu sách vở nên cho cuốn sách dư dùng L'Art de Conjuguer (?) chia 3000 động từ kể cả động từ bất qui tắc. Ngừng lại chút: Cám ơn nhe Nhung! Thank You very much! Chúc có đạp xe mỗi ngày xuống Chợ Giữa dạy cũng không thấy mệt; Nghĩa là chúc sức khỏe!
                Cùng bên với chú Hai Kim xê tới tại ngã tư Trương Vĩnh Ký-Nguyễn Ðình Chiễu là phòng răng ông Viên, Ông nầy bà quen sao với Nguyễn Hồng Côn nên thấy con nhỏ Thủy kêu Nguyễn Hồng Côn bằng Cậu hay chú gì đó.NhàQuê là bạn Nguyễn Hồng Côn nên gọi là con nhỏ Thủy chả sao, con nhỏ Thủy nầy là con ông Viên, không phải Thủy bà già trầu à nha, khác!Chắc tên Thủy đẹp hay sao mà nhiều người đặt. Có bao đấng bề trên mà cũng tên nầy; Nên tên Việt Nam đọc không biết là trai hay gái đụng vô rồi mới biết, mới vỡ lẽ.Mỹ lại khác, nhìn là biết sex liền không lầm lẫn được nên nhiều người Việt cũng đổi tên Mỹ cho người ta biết mình sex ra sao.Dù không phải bà già trầu nhưng con nhỏ Thủy nầy móm; Bây giờ NhàQuê không nói chuyện nó đen hay móm mà nói chuyện "Bồ Câu Không Ðưa Thư" cà!Vậy là chuyện về sau nầy Nguyễn Nhật Ánh viết là chuyện đã có từ xưa rồi, từ khi người ta chế ra được trường hỗn hợp có cả Nam Nữ cùng học chung cùng tiến vững chắc cà!
                Trở lại cái con nhỏ Thuỷ nầy là thủ lãnh vụ trước khi ra về còn nhét trong kẽ bàn học miếng giấy, không biết "vị nam sinh" nào ngày nay đã là ông cụ trên sáu mươi khám phá ra đầu tiên tín hiệu nầy, rồi tin được rỉ tai đến lúc mọi người trở thành thói quen là trước khi ngồi xuống với qua thủ tục chào thầy vào dạy rồi, đều tự động kiểm soát an ninh khu vực mình coi có triệu chứng, biểu hiện gì mới không, có ai vờ để sót giấy nhắn nhỏ xíu không.
                Trong lúc đó đầu đảng Thủy, phó đảng Tng. Th Phng. Trh và một tốp nữa giả bộ đi học sớm, núp núp bên ngoài dò la và hi hí cười bỏ chạy khi đã biết ai là người ngồi ngay chốc chỗ mình.
                Chuyện dài nhân dân tự vệ nầy kéo dài khá lâu đến lúc các Bạn thấy Nguyễn Trường Chấng gạo bài bơ phờ thì trò chơi "theo phong trào" nầy có lẽ chấm dứt chuyển cho lớp đàn em.
                Nói Nguyễn Trường Chấng gạo bài là lầm lẫn, Y ta thông minh lắm không có học gạo bao giờ. Y bơ phờ vì bị sập bẫy trò chơi của con nhỏ Thủy, kể cả Trần Văn Ký nữa, không hối lộ NhàQuê công bố danh sách cho mà coi, lo lót "dận động" thì đã muộn à nha! Hãy làm ngay trước khi quá trễ!
                NhàQuê cũng chẳng đòi hỏi có tính cách "khảo của" gì cả, chỉ là ai thấy rét, thấy NhàQuê sắp đi tới con đường gần nhà mình thì hãy mau mau nạp cống vật là một chuyện kể hay thơ văn, hay bất kỳ thứ gì có thể đóng góp được cho BenTreHome, đừng có nói là tui không có khả năng, không có thì kể cho đứa nào gần nhất làm được nó làm sous license để cho ông Ách Mìn kiểm tra dân số xem ai vẫn còn khỏe trên thế gian nầy. NhàQuê du di để những người không có Khả Năng thì nhờ Phi Thoàn thế cũng được! OK .NhàQuê không đòi hối lộ nhiều, có Chi thì NhàQuê dùng Chi, không có thì dùng Phân Chi, Cuộc hay Phân Cuộc đều được dễ dãi vậy BenTreHome mới có bài vở để ăn.

                ( câu giờ chờ hối lộ, văn phòng hối lộ mở cửa 24 giờ mỗi ngày, 7 ngày trong tuần, không nghỉ lễ nào cả vì hối lộ đã là hình thức của lễ lộc hai bên đều có lợi. Nhớ kỹ logo 24/7)

                Thấy đúng hôn! Có được mấy bài thơ rồi đó ông Ách Mìn ơi! Còn nữa, có khi như lão ăn cướp tâp sự Trình Giảo Kim hô: gió lớn! gió lớn! cho mà coi. 
                Qua khỏi ngã tư nầy hướng về cỗng trường Nử Tiểu Học, phía bên phải chỉ có nhà bạn Lê Xuân Quan là cộm, mới xây, bạn nầy trắng trẻo đẹp trai và cũng cúp cua không ai bằng, mỗi người có thú riêng, có khi đi ngang lớp còn hú hí rủ rê thêm cho có bạn.
                Phía bên trái là dãy nhà phần đông là công chức và thầy giáo, NhàQuê không nhớ chắc chắn cô Tửng còn gọi là Bà Tửng có ở trong dãy nhà nầy không, cô có làm hiệu trưởng Trường Nữ Tiểu Học, cô còn dạy nữ công gia chánh bên Trung Học, lớp nữ công nầy có cả những cô ngoài trường Trung Học theo học.
                NhàQuê không biết ghi danh theo học bằng cách nào, phải biết truớc tương lai của mình NhàQuê xin học dự thính để bây giờ khỏi phải mua sách dạy nấu nướng của bà Nguyễn Phan Long, bà Quốc Việt về theo đó mà nấu nướng chiên xào.Trời ơi! Xứ gì mà ai đi về sớm phải nấu cơm, chứ không được như hồi nẵm về ngồi rung đùi đọc báo đợi Bả biểu mấy đứa nhỏ: Lên thưa Ba xuống ăn cơm. Lớp nữ công gia chánh chiếm môt phòng cất lưa ra một đầu phía Bờ Hồ của dãy lầu Trung Học gần sân tennis, phía ngược lại gần phía sau nhà thầy Bùi Văn Dương là nhà vệ sinh.
                Trong dãy nhà ở của cô Tửng còn có nhà thầy Mao, thầy làm hiệu trưởng trường Nam Tiểu Học trước thầy Trần Văn Xương. Con thầy Mao: anh Chánh học lớp đàn anh của NhaQuê, anh giữ Gôn cho đội túc cầu trường, vai giữ gôn nầy thay đổi liên miên tùy thuộc nhiều vào thành tích và lòng can đảm, sẽ trở lại đề tài giữ gôn nầy khi đi qua sân vận động.
                Cùng trong dãy nầy có thầy Vân, thầy dạy Toán, thầy cho làm toán chạy, tức làm phải nhanh lên nộp bài trước; Nhưng thầy không cho chạy lên, mà nộp bài bằng cách ném nguyên cả quyển tập bài tập toán xuống đất phía đầu bàn mình ngồi, tức lối đi của hai dãy bàn.Khi nào thầy hô: Assez! thì mọi hoạt động phải ngưng lại, đứa nào láng cháng ném trễ đã không được chấm điểm có khi còn bị phạt nữa. Sau thầy Vân có làm Tổng Giám Thị trường Trung Học Kiến Hòa, sáng nào thầy cũng tập thể dục quanh Bờ Hồ. Anh Nguyễn Văn Lang hiện đang ở vùng Dallas, TX là con của thầy.
                Cuối cùng phía đó mà không dính liền vào dãy nhà là Ty ..., vào lúc ... và ... chưa nhập chung, ông Tng V Th làm trưởng ty, phó đảng Tg. Th. Phng Trh. là con gái ông Trưởng Ty, hèn chi cô tiểu thơ nầy hợp cùng nhỏ Thủy nói lúc nãy "phá chơi cho vui" làm nhiều chàng xính dính. 
                Ty ... thì ai cũng biết nó làm cái gì rồi, trong đó có nhiều thợ cơ khí. Ông Tám Khánh, ba bạn Lê Xuân Quan cũng có thời giữ chức vụ nầy. Sau tận thế có gặp ông như bao người đi nấu sử xôi kinh khác, như ở đoạn nói về thầy Nguyễn Duy Oanh.

                NhàQuê 2006


                #23
                  NhàQuê 19.03.2013 06:45:33 (permalink)

                   Những "con đường xưa Em đi”
                   Nam Bắc 4

                   
                   Đường Trạng Trình


                  ÐƯỜNG TRẠNG TRÌNH: Như đã nói chạy từ gần cửa Chùa Viên Minh, tức đường Trạng Trình gối đầu đường Nguyễn Ðình Chiểu chỗ tiệm Hoa Mai, cho đến tận đường Hùng Vương ở mé sông:
                  Trên đoạn nầy đường Trạng Trình gặp lần lượt đường Nguyễn Ðình Chiểu (ngã ba), đường Lý Thường Kiệt (ngã tư), gặp đường Lê Lợi (ngã tư) và gặp đường Bảy Bang (ngã ba), cuối cùng đường Hùng Vương (ngã ba). 
                  Ði về hướng mé sông, bên trái sát vách tiệm Hoa Mai là nhà của chủ hãng xe vận tải chở hàng hóa đường Bến Tre- Sài Gòn, loại xe hạng nặng nầy mang hàng đi, hàng về chuyến nào cũng đầy nhóc, khi qua trạm kiểm soát tài nguyên, lơ xe chạy vào trình giấy nói tía lia, mấy ông chức trách nhanh chóng thông cảm liền theo thủ tục đầu tiên cho tới luôn, chứ "Xạt" xe có mà chết! Lòi! 
                  Chuyện hàng ngày đó không quan trọng bằng trong nhà nầy có con nhỏ Ye..,chiều nào đi học về cũng ra ngồi băng đá cẩm thạch có lưng dựa, vừa xem thiên hạ qua lại nhiều lần, vừa mớm cơm cho em bé. NhàQuê nói chuyện nầy ra có nhiều bạn nói ngay bốc tên con nhỏ, thì ra chí lớn gặp nhau, rõ ràng nhỏ Ye..có nước da bánh mật cũng trong tầm ngắm của nhiều xạ thủ định giương cung. 
                  Phía bên tay mặt đầu đường có chỗ vá vỏ ruột xe hơi và linh tinh, liên quan tới vụ "hàn vá" nầy tức biến đồ hư cũ thành… không được mới cho lắm. 
                  Cách vài căn là trường dạy đánh máy Thái Dương, trong đó lúc nhúc mấy cô đang nuôi mộng "nè anh giám đốc xem, ký rồi đóng dấu dùm em", mấy cô khoái xài máy loại trục dài êm dễ sổ sách, trục ngắn ưa dội ngược đánh chẳng sướng tí nào lại thêm nhức đầu. 
                  Bà hiệu trưởng trường quảng cáo dạy theo phương pháp mười ngón tay tức hai bàn tay đều có việc làm không em nào vô dụng, ở không cả, đã chưa! 
                  Thường chủ trường, hiệu trưởng, thầy cô cũng là một. Xê tới một chút và bên kia đường tức cùng bên với nhà con nhỏ Ye.. là Nhà Cầm Ðồ bình dân Vĩnh Thạnh làm nhiệm vụ cao cả cinq six dix douze tức 500-600 và 1000-1200 . Nếu đúng như tên gọi mãi mãi phát đạt thì dân nghèo làm sao ngóc đầu lên đây cà, giống như trại hòm vào ngày rằm, mười sáu nào cũng cúng cô hồn cầu mong bán đắt. 
                  Tại ngã tư Lý Thường Kiệt phía tay mặt có tiệm phở, đây là tiệm phở thứ hai trong tỉnh lỵ, sau Biên Thùy vừa nhảy ra là bị đồng hóa, tiệm ăn đó của gia đình bạn Nguyễn Thị Tuyết người Nam Kỳ Quốc, bạn nầy sau năm đệ nhất mà bạn tân tòng trường Kiến Hòa là bạn tuyệt tích chưa có ai trong số bạn bè gặp lại bạn Tuyết! Hú hú!...
                  Chắc các Bạn nói cái thằng NhàQuê dắt đường đi gì mà khi nhảy qua trái, khi nhảy qua phải, không chịu đi thẳng một lèo cho người ta đỡ mỏi cẳng. Thưa các bạn, binh thư có dạy đối với loại người cà chớn như NhàQuê luôn luôn bị ám ảnh bị tấn công bất ngờ nên phải di chuyển Zic Zắc cho đỡ tổn thất, tránh bị bắn xâu táo liên can tới người vô tội đi theo sau. 
                  Trên mặt đường Trạng Trình nầy từ cửa tiệm phở trở xuống tới mé sông là khu vực đồ hàng bông: đủ loại rau cải đồng hai bó, trưa chút đồng ba bó, gần tan chợ đồng bốn bó cũng bán, vì ban quét chợ sắp đến gần, bán hết đặng về ..trưa.

                  Càng gần đường Hùng Vương thì loại đồ hạng nặng hơn như khoai lang, khoai mì, củ sắn, môn, khoai từ, khoai lăng tức khoai mỡ... mỗi loại họ củ nầy có cái ngon riêng của nó!

                  (Thứ nầy đi thi không nên ăn)
                    Khoai lang được phát triển thành củ nhờ nuôi dưỡng từ thân dây bò lan, tới khi thu hoạch thân dây được dùng cho trâu bò thỏ heo ..ăn, dây không cần xum xuê tốt lá, còi cọc cũng được thế mới cho nhiều củ, nên người ta thường nói "Xấu dây tốt củ" là vậy, ngọn lang ăn sống hay ăn luộc đều mát, tối ngủ khỏi đội nón!

                  Khoai mì nấu chè mùi thơm của nó thính từ xa, củ sắn thì món bò bía không thể thiếu được, trồng phải tưới đúng cử và đúng lượng nước, nếu không củ bị tét nứt..bạn Văn Tuấn Kiệt sau nầy được bọn NhàQuê phong làm Tiến Sĩ Sắn vì bạn trồng sắn có kỷ thuật.
                    ....Khoai từ và khoai mỡ cách nấu canh tương tự nhau, phải nêm bằng rau "mò ôm" mới ấn tượng.  Canh môn ngon nhất khi độn với vài chú cua gạch điều. Mùa Trung Thu là mùa cua gạch son và mùa môn phát triển vừa đủ, nấu môn giáo thêm ít tàu còn non với vài chú cua gạch, nếu gặp bữa chủ nhà mời xả giao, không có ớt cũng không nỡ chối từ, phủi cẳng lên làm bậy vài chén lấy thảo.
                   

                  Ba loại canh khoai môn, khoai lăng, khoai từ  ăn vào ngày có mưa dầm se lạnh thì tuyệt, nêm mặn bằng chút nước mắm trong; Ðây là ngoại lệ vì các loại canh nấu bằng cây trái rau quả không nên nêm bằng nước mắm, dễ bị chua. Ông bà ta quả bậc thầy về nghệ thuật ăn uống và nấu nướng với lại mùa nào món nấy! 
                  Cuối đường Trạng Trình nhìn xuyên đại lộ Hùng Vương là nơi quần áo mùng mền sau khi vô thùng thuốc nhà nghề bị hóa phép thành album "Sắc màu" khác hẳn. Mấy ông thợ nhuộm nầy tay chân lúc nào cũng tèm lem, lỡ tay trót đã nhúng chàm!
                  NhàQuê 2006


                  #24
                    NhàQuê 19.03.2013 06:47:38 (permalink)

                     Những "con đường xưa Em đi"
                    Nam Bắc 5


                    Đường Huỳnh Văn Sắc


                     ÐƯỜNG HUỲNH VĂN SẮC: Tên vị Đại Hương Cả trong ban khánh tiết của đình, đình là nơi thờ phượng được xem là ngôi nhà chung của một địa phương, trong đình có sắc phong của vua cho vị thần được thờ, cụ đại hương cả Huỳnh Văn Sắc chắc là có công trong việc xây dựng ngôi đình An Hội.
                     

                    Ðường ngắn từ cửa trường Nam Tiểu Học trên đường Gia Long đến gối đầu trên đường Nguyễn Ðình Chiểu, một bên là hông đình An Hội một bên là hông chùa Viên Minh sau trong khuôn viên chùa Viên Minh có xây thêm trường Bồ Ðề quay cửa ra đường nầy.NhàQuê không nhớ tên đường nhờ anh LMC22, cháu của vị Đại Hương Cả, cho biết kịp thời điều chỉnh, nói ra rồi là NhàQuê nhớ liền; Hay chưa!
                    Lúc NhàQuê biết thì ở đây có bến xe ngựa, loại phương tiện đi lại, chuyên chở nầy lần lần biến mất, nên NhàQuê gọi con đường nầy là Bến Xe Ngựa mà nói vậy ai cũng biết nó ở đâu, nơi chốn khi quýnh quá thì vén ống quần bà ba mặt ngoảnh nhìn hai bên cho chắc ăn, trút xong nhẹ nhàng, có khi huýt sáo như xong phận sự, chỉ có ngựa là mang tiếng đái bậy. ...:
                    " Ðố mặt ai dài bằng mặt ngựa...Tuy rằng thú cũng hai giống thúThú như ta ai dám phen lêTa đã từng đi quán về quêÐã ghe trận đánh Nam dẹp BắcMỏi gối nương phò xã tắcMòn lưng cúi đội vương côngNgày ngày chầu chực Sân RồngBữa bữa tựa kề Loan GiáHán Cao Tổ năm năm thượng mãMới dựng nên cơ nghiệp Lưu GiaÔng Quan Công sáu ải thoát quaNhờ cậy có Thanh Long, Xích Thố ...."
                    ( trong Lục Súc Tranh Công)

                    Các bác xà ích trong các truyện kể thường gặp cô mặc áo dài trắng nửa đêm đón xe quá giang, nói chuyện một quảng tự nhiên cô khách dễ mến nầy biến mất hoặc trả tiền mà sáng hôm sau xem lại toàn giấy tiền hàng mã.Ði chơi đêm qua những địa danh có mấy chuyện như vậy; Lạnh nổi da gà!
                    Thầy cảnh sát Paul bụng phệ nổi tiếng trấn thủ Bến Xe Ngựa nầy.  Trong lúc các bác xà ích lo vô trong nhà lồng phụ đem hàng hóa của bạn hàng mình ra xe, thầy tháo cương cho ngựa nhảy đực; Ngựa lỏng cốt thì làm sao kéo xe???
                    Mấy bác xà ích ớn thầy vụ nầy lắm!! Ðúng là thầy Paul, không hiền lành như tướng tá ục ịch đâu!!

                    Ðình An Hội vì hùng cứ ở đô thị đầu não của tỉnh nên Thần đình thế lực rất mạnh được giao cho nắm hết lý lịch của mọi con dân trong tỉnh; Vì vậy toán Căn Cước trú đóng ngay tại đây dưới sự bảo hộ của thần đình và bây giờ nghe nói còn lo vụ xuất ngoại nữa ?? không biết có đúng không?
                    Bến Xe Ngựa nầy đã cho NhàQuê một món làm quà quý giá tặng các bạn mình, những người đã bao ngày chia xẻ vui buồn, chia nhau từng củ khoai cho đến vịt đấp bùn đem nướng, cùng lang thang chăn trâu cắt cỏ ở quê nhà của NhàQuê: Ðó là lông đuôi ngựa.Các Bạn chắc cho rằng cái thứ đó mà quý nỗi gì! quý lắm đấy! không phải để làm hàm râu giả cho kép hát mang, khi thủ vai quan tướng trong các tuồng hát bội vào mùa cúng kỳ yên trong các đình miền quê đâu, mà dùng vào việc bắt cá ...
                    Ðã nói rồi NhàQuê ở Ba Tri, dưới đó ít ngựa lắm! lâu lâu mới thấy một con !!Có khi được mấy đứa bạn rủ qua tận Xã Diệu coi ngựa của ông Hù Ðê cho biết.Ông nầy lúc rảnh kiêm luôn thợ hớt tóc nên có tên kèm HÙ: Thầy hù là thợ hớt tóc!Vậy là ông chuyên đè đầu thiên hạ vừa là thợ, vừa là thầy, chứ không như ngày nay nhiều người làm thầy trước mới được làm thợ sau.
                    Mà mấy đứa bạn lớn rủ đi coi ngựa là có ý đồ sắp đặt sẳn, đứa nào muốn mấy con bạn chú ý thì vào hớt tóc, chỉnh trang lại cái phần cùng thành phần hóa học với sừng...An vị trên ghế đóng bằng cây tạp, quay được, thế đã là khoa học kỹ thuật rồi!Ổng choàng cho một miếng vải trắng, thực ra nó màu cháo lòng! không được giãy giụa à nha! kể từ đây muốn gãi hay chỉnh đổi thế ngồi phải "báo động" cho ổng trước, vì món nào của ổng cũng bén ngót.
                    Trong lúc đó bọn còn lại ra chuồng ngựa của ông để coi ngựa, đứa nào có đi học tới lớp sơ học, lớp ba mới biết được chuồng ngựa còn có tên đẹp hơn là TÀO, nhờ thầy cho tập viết và giải nghĩa thành ngữ: "Một con ngựa đau, cả tào không ăn cỏ", khó thấy bà: bịnh không nói mà nói đau, còn tào không biết có phải là cùng loại với chiếc ghe chiếc xuồng không đây hè!
                    Ra chuồng ngựa không phải để xem nó có ăn cỏ hay không mà là thực hiện ý đồ đen tối, hớt tóc chỉ là cớ chứ gần nhà cũng có thầy Hù mà! ý đồ là lén nhổ lông đuôi ngựa, có dám nhổ trực tiếp đâu! Nó đá giò lái có mà giập dái. 
                    Dùng bửu bối nhánh tre tước đầu, quấn lông đuôi giựt, con ngựa đau hí vang. Ổng bỏ tông đơ, kéo, dao cạo, kiếng lão và thằng đang thọ hình...rượt..và chạy.
                    NhàQuê chưa hớt tóc ổng lần nào, ở nhà Má có dao cạo và viên đá bùn, Má liếc sơ là làm Hù ngay, cạo cho NhàQuê trắng bóc chừa chút xíu đàng trước cho ấm mỏ ác!
                    Lâu lâu có lạc loài chú ngựa đường trường xa vó câu tới, chú nầy lục lạc đồng đen hẳn hòi còn được che mắt không được liếc ngang liếc dọc, chỉ thẳng một đàng mà đi chứ không được phát huy sáng kiến sáng tạo gì hết !!

                    Vì ở xa tới nên không rành "phong tục",  dịp đó tụi NhàQuê mới tha hồ. Xong, khi xe ngựa gần chạy mới cho xóm khác hay, ăn ké không được tiếc hùi hụi: phải tụi bây nói sớm bữa nào đám giỗ, tao lén cho cái bánh ích! Thôi lỡ rồi bữa nào sơn đông lợi tao kêu liền đi coi voi ăn mía.
                    Không ai thèm để ý đến giá trị và công dụng của lông đuôi ngựa nên NhàQuê đi ngang là chíp bụng liền, quay lại quả thật vô số mặc sức chọn lựa thứ hảo hạng đen mướt, dài phải trên hai tấc trở lên mới được chiếu cố, loại màu hoe đã bị loại rồi đừng nói chi tới lông ngựa bạch, muốn lượm bao nhiêu cũng có.
                    Kỳ về quê gần nhất đem về phân phát, mấy thằng bạn, nhận quà cảm động cục mịch hỏi : Chừng nào mầy dìa nữa? Chớ nó đâu biết NhàQuê nhớ nhà khóc quá trời, nhất là đêm mưa nghe tiếng ếch nhái ễnh ương kêu, nhớ nhà muốn bỏ học đi dìa luôn. Tụi bạn còn được đi Bến Tre hàm thụ nữa, đứa nào cũng vểnh tai thỉnh thoảng phụ họa: Ðã quá hén! ở trển có cái xà di hôn? có nút chai cặc bần hôn?...mặc sức gáy và nổ. 
                    Lông ngựa dùng để vòng các loại cá có đầu lớn hơn cái mình như cá kèo, cá bóng sao, cá thòi lòi ..., phổ thông nhất là vòng cá kèo. 
                    Sau mùa gặt gần nát rạ đám cá kèo cựu nổi đầu thấy phát ghét.
                    Má cứ việc nấu cơm trước, NhàQuê xách cần đi vòng cá một chút là kho ăn mệt nghỉ.Cần để vòng cá là một cây trúc dài phơi héo và được đốt lửa để uốn chỉnh cho cây trúc trở thành thiệt thẳng băng, cắt bỏ một phần ngắn ngọn to xù, chỗ đó được cắm vào một que tre được chuốt nhỏ và thanh để cá nhìn thấy không hoảng sợ, nối vào bên dưới là cọng nhợ cũng nhỏ màu càng trong càng tốt, cuối cùng mới tới sợi lông ngựa được làm thòng lọng. Các chú cá vừa kể nếu chưa bị giật hụt lần nào, thì khi bị NhàQuê từ xa tròng thòng lọng vô cổ, chúng có khuynh hướng ngốc cổ thêm cho NhàQuê dễ "làm ăn" nữa cà, chỉ gặt nhẹ một cái là đưa lên khô cho vào giỏ, chú cá bị dính vẫy thoát thân quyết liệt, nên đừng giật mạnh tay.
                    Cá thòi lòi có hai mắt lộ ra nên những người mang kiếng mát bị dân quê kêu là thòi lòi lên bờ, cá nầy nhát hơn nhưng không phải là không vòng được, nếu nó chun xuống hang sâu rồi thì dùng tay hoặc chân phá bể nồi gọ là nơi nó trồi lên để thở, xong đặt vào miệng hang một cái xà di, thường làm bằng trúc kín một đầu, đầu còn lại mở lớn có cái hôm là độc đạo vô rồi ra không được, cá ngột trồi lên thở phải chui qua hôm vào xà di và kẹt ở đó. Chào bạn thòi lòi!
                    Cá thòi lòi kho sả ớt thì khỏi chê, lá gan và cặp trứng ngon độc nhất vô nhị. Thấy chưa! việc bắt cá đơn giản như đang giỡn, làm chơi mà ăn thiệt.
                    Ðình An Hội có lúc làm phòng học tạm trong lúc chờ ba dãy lầu mới sanh ba: hai gái một trai , giống nhau như hệt lúc chưa xong, giai đoạn thiếu phòng học. Lúc đã xây xong mỗi dãy có gắn một bảng đồng với hàng chữ: Tri ân Thiếu Tá VĂN LÀ Tỉnh Trưởng Bến Tre.
                    Vậy ra y chang như dưới chỗ NhàQuê, lúc bắt đầu đi học NhàQuê ê a ở đình làng, có một lớp học mà đủ mọi trình độ " a,b,c" , "đánh vần xuôi", "đánh vần ngược", "làm toán cộng" ...đứa làm toán cộng được thì làm thầy lại đứa "a,b,c"...tới buổi thầy dìa nhà ăn cơm giao lớp lại cho đệ tử trung thành, học hết chữ rồi mà không chịu ra trường Tổng.
                    Thằng nầy thấy ghét lắm, nó bá cáo tùm lum khi thầy quay lại, nó cung kỉnh khoanh tay: Thưa thầy trò ...ăn ổi, trò... với trò...đá dế, con..với con ...quính thẻ...
                    Mầy méc tao là tao che "giấy chặm" lại, mầy có nước bà cố hú. Nó cũng khôn con. Thế NhàQuê cũng thi Ðình kinh qua thi Hương và thi Hội như các bạn trường tỉnh rồi.
                    NhàQuê 2006


                    #25
                      NhàQuê 19.03.2013 06:49:58 (permalink)

                      Những "con đường xưa Em đi”
                      Nam Bắc 6
                      Đường Hai Bên Nhà Lồng Chợ



                       Đường Nguyễn Trải


                      ÐƯỜNG NGUYỄN TRẢI: Ði trên đường nầy NhàQuê lọng cọng dữ a! Gần tiệm guốc cô Mười có lẽ?
                      Lọng cọng không nhớ rõ là Nguyễn Du hay Nguyễn Trải.  Thôi là Nguyễn Trải đi!
                      Đường hướng từ chùa Viên Minh đến gặp trước, đường nầy gối đầu trên đường Nguyễn Ðình Chiểu chạy đến Chợ Cá, bên phải là hông nhà lồng trên rồi hông nhà lồng dưới có các gian hàng cửa vào trong và ra ngoài bán được cho khách hàng từ hai mặt. Phía trái là phố bị ngắt khoảng bởi những con đường dẫn tới:
                      Nguyễn Ðình Chiễu (Ngã ba), Lý Thường Kiệt (Ngã tư), Lê Lợi (Ngã ba), Bảy Bang (Ngã ba), Hùng Vương (Ngã ba).
                      Dãy thứ nhất NhàQuê nhớ có tiệm may Toàn Mỹ, tiệm may Phước (sau dời đi),  Tiệm bánh kẹo Vũ Hồ (dời tới), Chánh Ðại Trà Trang hiệu cô xẩm ý nói trà nầy hương thơm như Trinh Nữ Trà chắc!

                      Cuối dãy là nhà bà con gia đình Db. Huỳnh Ngọc Diêu và bạn Huỳnh Thị Như Ngọc; Vĩnh biệt Như Ngọc!
                      Dãy thứ nhì nhớ được tiệm trà Thái Sơn hay Thái Nguyên (?) có nhãn hiệu hình trái núi và con khỉ, ý nói trà độc đáo được khỉ thay người hái từ những mõm núi cheo leo! Nhưng người ác miệng bảo là trà con khỉ có tháng, vì màu nước trà quá sậm, có người nói là trà "Thái Ðức" uống vào là không ngủ được đi tiểu suốt đêm! Ðặt thương hiệu cũng năm ăn năm thua!
                      Các tiệm trà bán trà gói sẳn, lớn có nhỏ có, trà rời có, trà hộp nhập từ bên Tàu (lao) có: Loại trà nhập nầy còn gọi là "trà ba ngón", mỗi lần pha trà chỉ được dùng ba ngón tay nhón một chút thôi không nên xài cộc, hao!

                       
                      Nếu lỡ tay bỏ đậm quá thì gọi là "trà quạu" vì hao quá dễ nổi nóng, bị rầy! Trà loại rẻ cũng được dùng vào việc tẩn liệm.Gần cuối dãy thứ nhì là các tiệm thuốc Bắc và đường đậu, đồ gia vị
                      Dãy cuối cùng là các cửa hàng cất dựa lưng vào đầu song của dãy phố nhìn ra đường Hùng Vương, các cửa hàng nầy không có cửa hậu, cũng bán đường đậu, có lọt một anh trái mùa là Nam Cường bán sách và dụng cụ học sinh.
                      Chuyện bên lề là có một chàng nọ vào Nam Cường hỏi cô hàng sách mua quyển Tôi Muốn Làm Chồng mà anh ta phịa là của Nguyễn Hiến Lê thuộc "tủ sách học làm người" do nhà xuất bản Phạm Văn Tươi ấn hành.Cô hàng sách cũng lém không kém, cô đốp chát: chỉ còn Tôi Là Mẹ mà thôi.
                      "Tôi là mẹ" tên tựa quyển tiểu thuyết của Lê Văn Trương. Ăn miếng trả miếng.
                      Chuyện "ngụ ngôn" nầy sao mang máng cái cô mà nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ gốc 17/HQ Nguyễn Tấn Hưng kể trong chuyện đi học ngược chiều từ Mỹ Tho qua Bến Tre học Trung Học quá. Biết đâu đấy!
                      Chuyện ông nhà văn nầy thường bắt đầu bằng chử MỘT : Một thuở làm Trùm, Một cảnh hai quê, Một nỗi buồn riêng, Một ngày vui, Một đời mỏi mòn trông, Một lần chia tay, Một lần đi, anh yêu, Một lần thôi, say đắm, Một nơi rất thật, Một lần nữa thôi, Một thoáng trong mơ.....
                      Ông thua NhàQuê là cái chắc đó nha! Chuyện tui bắt đầu bằng Những.... (nhiều hơn Một)
                      NhàQuê  
                       

                      #26
                        NhàQuê 19.03.2013 06:52:47 (permalink)

                         Những "con đường xưa Em đi"

                        Nam Bắc 7

                         Đường Hai Bên Nhà Lồng Chợ


                        Đường Nguyễn Du
                         


                          ÐƯỜNG NGUYỄN DU: Song song với đường Nguyễn Trải phía bên kia gối đầu lên đường Nguyễn Ðình Chiễu tại nhà thuốc tây Bình Dân, trước cửa nơi góc đường có xe nước mía lúc nào cũng đông khách.

                        Đường Nguyễn Du tiếp tục chạy qua cửa phòng thông tin cũ, tiệm Vũ Hồ lúc chưa dời đi, tiệm nầy "thi đua" với nhà thuốc Trương Kim Châm Hoa Ðà Tái Thế về mặt bảng hiệu lấp lánh, vẫn là tiệm chuyên trị về loại bánh kẹo kể vào những thứ có vẻ sang trọng. Bà Vũ Hồ kính trắng luôn mặc áo dài và trang điểm đàng hoàng khi ra tiệm.
                        Tới gặp đường hàng chuối là ngã ba nhưng có khoảng trống hàng bánh giữa hai nhà lồng nên giống như ngã tư nơi đó.
                        Trong dãy phố liền theo có tiệm An Ký là tiệm bán sỉ , đám học sinh như NhàQuê thương lui tới không phải mua đồ về bán lẻ lại kiếm lời mà để mua viết Pilot thứ thiệt khởi sợ giả mạo, các loại dụng cụ học sinh khác nhất là mực Paker không có cặn khỏi sợ nghẹt bất tử, mực đủ màu: Black, Blue, Blue Black ...giá rẻ hơn nơi khác mà lại tiếp đón niềm nỡ, coi trọng kẻ sĩ còn chưa " tới số" để ra làm quan.
                        Tiệm thuốc Bắc của gia đình thằng Qui, hai lầu một trệt, nhà chỉ có ba người nên hai lầu đều bỏ trống dành cho dơi và bồ hống cả hai tầng trên.
                         

                        Cuối dãy nầy giáp đường Hàng Gà là ngã ba tại đó có Tân Minh, Ðại Thành tiệm bán máy may, máy may là ước mơ lớn của nhiều cô gái miệt vườn, miệt quê; Ði học may về mở tiệm may nhỏ gần vải lụa gấm vóc chắc tươi sáng hơn nhiều so với phèn chua nước mặn cấy trồng. Thanh niên miền quê cũng khoái có vợ thợ may, cần gì kêu lên đạp máy chút là xong khỏi phải như xưa may tay nữa.
                        Bắt đầu dãy kế tiếp là tiệm hình Á Châu, Photo Quang trên đại lộ Phan Thanh Giản trước học việc và làm thợ tại đây. Trong dãy nầy có Mỹ Hòa có bán quần áo may sẳn, tiệm vải Mỹ Dung rồi các tiệm Kim Sơn Ma Ní, cũng có tiệm vải Hồi Xuân Ðường, chủ tiệm đã tự trầm sau tận thế không lâu (?).
                        Dãy cuối cùng bán cá tôm khô và đồ nấu. Ðường Nguyễn Du chấm dứt khi gặp đường Hùng Vương khu vực Chợ Cá. Bên phía hai nhà lồng cũng tương tự như bên đường Nguyễn Trãi. 
                        Khoãng cuối nhà lồng dưới đến đại lộ Hùng Vương trước Chợ Cá ban đêm bán các món ăn nhậu bình dân đông vui hết biết, dân ghe thương hồ lên đây thù tạc cho gần dễ trở về ghe khỏi sợ bị lạc khi đã lắt lư con tàu đi.
                        Khu vực buôn bán của chợ Bến Tre là khu tứ giác tạo bởi các đường sau đây: Ðại lộ Phan Thanh Giản, đại lộ Hùng Vương, Ðường Trạng Trình, đường Nguyễn Ðình Chiễu.
                        NhàQuê 2006


                        #27
                          NhàQuê 19.03.2013 06:55:03 (permalink)

                          Những "con đường xưa Em đi"
                           Ba Con Đường Tạo Thành Ngã Ba Tháp
                          Nam Bắc 8


                          Đường Trần Quốc Tuấn


                          ÐƯỜNG TRẦN QUỐC TUẤN: Bắt tay đường Nguyễn Tri Phương sau lưng trường Lê Lợi có sự hiện diện của ông Ty Ðiền Ðịa, chỗ nầy mát rượi bóng râm nên ông nào cũng quyến luyến, vừa qua cửa dinh ông Chánh Án có tù nhân sắp phóng thích chăm sóc bón phân, tưới nước cây cảnh nên công thự lúc nào cũng xinh tươi mát mắt, xinh đẹp như các tiểu thơ.
                          Vừa khỏi ngã tư bên phải tư dinh ông Tỉnh, bên trái đồn lũy quân sự gì mà ăng ten tua tủa, tiếng máy tít tít te te nghe gắp rút ngày đêm, ông gác cổng trong tư thế sẳn sàng làm người ngang qua ráng đi cho lẹ rủi ổng thái mái cướp cò người ta chết lãng nhách. 

                          Vì nín thở rảo bước qua khỏi bộ Chỉ Huy Trung Ðoàn 10 hay Tiểu Khu gì đó nên đứng lại thở dốc nhẫn nha nhìn các cô bên dưới cầu thấp, các cậu bên trên cầu cao đếm một hai ba cùng "phông rông" trong tiếng vỗ tay vang dậy của người coi, dù là phía sau hồ tắm nhưng nhìn từ sau đôi khi có cái hay riêng và người bị "địa" cũng tự nhiên hơn.
                          Nhà các bạn Bùi Thanh Vân, Phan Minh Ngọc trọ ngay bên kia đường sau lưng Hồ Tắm cạnh mương thoát nước, mương nầy cũng dùng xả nước hồ theo định kỳ, Thầy Muộn, thầy Thanh trọ nhà bên kia mương. Bạn Trần Văn Tự thấy lảng vảng khu vực nầy. Sau nầy có dịp hỏi lại đương sự nói ở chung với thầy Thanh thầy nuôi , thỉnh thoảng bạn gọi thăm thầy tận xứ Kanguru: Ốt Xtơ Rây Li A.NhàQuê và bạn Tự tình cờ ở gần nhau khoảng 1:30 an toàn trên xa lộ, chung Tiểu Bang. Hú nhau dễ lắm nhưng phải có cái "Tửu Phùng Tri Kỷ Thê bôi thiểu= Vợ biểu thôi" đi theo thắng bớt lại.
                          Phía Hồ Tắm từ đó đến Tháp không còn nhà ai: Công Viên dọc bên đường có trồng dương (phi lao) cao vút, hát theo cơn gió vi vu.Ngang công viên cách nhà thầy Thanh ngụ không xa là hai trụ cổng lớn quá xá của nhà in Võ Văn Vân, nhà in nầy trong ngôi nhà như một biệt thự lớn, khuôn viên rộng.Ông Emil Vân , chủ nhà in đá banh cho đội "Ngôi Sao Gia Ðịnh", lâu lâu ông cũng chơi vai Trung Phong cho đội tỉnh khi giao hữu với các đội tỉnh bạn, chắc do tuổi cao nên ông không bén nhạy như tiếng đồn về ông khi còn ở Ngôi Sao Gia Ðịnh.
                          Cặp vách tường sân vận động có con đường mòn nhỏ đi vào xóm sau lưng sân banh, nhà rất đông đúc. 
                          NhàQuê không có dịp vào đây chỉ nghe nói lại, chứ khi xưa sân banh chưa xây tường phía nầy chỗ khu đó còn là cánh đồng hoang. Tụi NhàQuê ưa giải quyết sự căng thẳng ngay trên cánh đồng hoang nầy để tiếp tục theo dõi trận đấu cho được thoái mái hơn thường là lúc giải lao giữa hai hiệp.
                           

                          Cổng sân banh có hàng chữ VẬN ÐỘNG TRƯỜNG theo hình cung trên cao của hai trụ cổng, nhìn chốc ra tháp, mỗi lần có trận đấu, vé vào xem được bán ở đây và cũng là chỗ xuất nhập, trẻ em có thể nhờ một khán giả người lớn cầm tay vào cùng, qua khỏi cổng đường ai nấy đi, chính đám khán giả con nít góp phần cổ võ vang dội tạo hứng khởi cho các đấu thủ trên sân.
                          Từ cổng vào nhà "xẹt" có một khoãng trống dùng làm sân bóng chuyền hoặc vũ cầu, mấy môn nầy ít hấp dẫn hơn túc cầu. Nhà xẹt nóc bằng, cầu thang lên sân thượng bằng gỗ lung lơ yếu ớt; Vậy mà đám NhàQuê thích ngồi trên đó thòng chân xuống xem đấu bóng bàn.
                          Thuở ấy Bến Tre cũng có nhiều tay vợt lừng lẫy: Dương Cữu Lang, thầy giáo Quang, Ốc Tiêu Nguyễn Văn Tươi, Bùi Ngọc Trung, thầy trường Tàu ..., thầy giáo Quang có khi làm trọng tài thầy ưa giễu thay vì đếm 12 đều hoặc 12-12 thầy nói 12 chạy.Thầy trường Tàu có lối cầm vợt khác hơn, tốc độ trận đấu ngày nay nhanh hơn xưa nhiều.Từ trên cao nhìn khán giả theo dõi trận đấu đầu nhịp nhàng lắc qua, lắc lại theo đường banh đi cũng dễ cười lắm.Lâu lâu có những tay vợt đẳng cấp Quốc Tế như: Lê Văn Tiết, Lê Văn Inh, Mai Văn Hòa..., từ Thủ Ðô xuống, các tay thượng thặng nầy hạ dân cầm vợt Bến Tre dễ như ăn gỏi!Mai Văn Hòa là cây vợt duy nhất thắng cây vợt Nhật số một thế giới: Tanaka ôm mặt khóc kêu má um sùm "má ơi, con không làm tròn được ước muốn của má".
                          Phía sau nhà xẹt có hai sân quần vợt với hàng cây trứng cá cho bóng mát ngăn giữa hai sân.Môn thể thao quý tộc nầy ít thu hút khán giả vì mấy ông đánh cho tiêu mỡ chứ trình độ đi dự giải Davis như Võ Văn Thành, Võ Văn Bảy thì còn xa.
                          Lúc đó sao không nghe nói đến US Open, French Open, Australian Open, Wimbledon bao giờ.
                          Ngày nay môn nầy hấp dẫn quá chừng với các tên tuổi sáng chói: Pete Sampras, André Agassi, Roger Federer, Andy Roddick, Marat Safin...Martina Navratilova, Steffi Graf, Monica Seles, Martina Hingis, chị em Williams, Lindsay Davenport, Jenifer Capriati, Maria Sharapova....Nhiều trận đánh NhàQuê cũng ráng thức khuya xem. Hấp dẫn không những vì số tiền thưởng mà còn những cú giao banh tốc độ ghê hồn trên 100 MPH, đánh đỡ đều hiểm hóc.
                          Về phía học trò cậu nào có được trái banh nỉ đem vô trường chọi qua chọi lại bắt chơi trong giờ xả hơi cũng lôi kéo nhiều bạn tham dự.
                          Nhiều lần sân quần vợt dùng làm rạp hát lộ thiên vì khu nầy có vách tường bốn phía dễ kiểm soát người nhảy rào vô lậu. Khi có đoàn cải lương loại lớn đến tỉnh bởi lúc đó chưa có rạp Lạc Thành mới có đủ sức chứa nên lấy chỗ nầy làm rạp lộ thiên. Nhờ Tổ Đãi nên ít khi gặp mưa.
                          NhàQuê thích xem đại nhạc hội thường là đoàn kịch Dân Nam sau đổi tên Tân Dân Nam do kịch sĩ Anh Lân là ông bầu, bà bầu cũng là kịch sĩ :Tuý Hoa. Con là Hoa Hậu Tuý Phượng vừa đóng kịch vừa ca nhưng hai lãnh vực nầy cô chỉ bậc trung không có gì xuất sắc. Nhạc sĩ Lam Phương lúc đó chơi guitar cho đại nhạc hội. Các bản nhạc : Tình Anh Lính Chiến, Chiều Hành Quân, Chiều Mưa Biên Giới, Sắc Hoa Màu Nhớ....được yêu chuộng bis!bis! và huýt sáo yêu cầu. Ca sĩ thì làm màn "động tác giả": Thể theo yêu cầu ABC xin trình bày tiếp nhạc phẩm DEF ...thường thường cuối đêm diễn là một vở kịch đủ mặt anh hào đương đại: La Thoại Tân, Vân Hùng, Kim Cương, Túy Hoa, Túy Phượng, Túy Hồng...các danh hề: Thanh Việt, Tùng Lâm, Xuân Phát...Khi ban nhạc chơi bài tạm biệt: Giờ đây chia tay chúng ta lìa nhau chỗ nầy lòng còn lưu luyến...bước qua năm sau cùng vui lễ nầy ràng buộc tình sâu. Ò e Rô Be đánh đu, Tạc răng nhảy dù Zô Rô bắn súng ...con ma nào đây thằng Tây hết hồn thằn lằn cụt đuôi. Khán giả ai cũng lục tục ra về.NhàQuê tiếp tục ở lại xem đêm nay Túy Hồng có làm bộ giận cho Lam Phương bồng ra xe như đêm trước hay không. Cái ông nhạc sĩ có cái thẹo nhỏ trên cằm hay trán gì đó mùi hết biết!Nán lại xem thần đồng Phương Lan ai đưa về, dù biết rằng có là nhà vua đi nữa, mà đi chơi quá nửa đêm thì cũng long kẻo leo cỗng mới vô được long sàng an giấc.
                          Phần chánh là sân banh về sau được xây tường bao bọc và bán vé vào cửa khi có các trận đấu giữa đội túc cầu tỉnh với đội khách. Trước khi trận then chốt khai diễn thường có trận mở màn với trình độ nhồi bóng thấp hơn thường là các đội cấp quận, cấp công ty, trường học, thanh niên phường khóm...Trận mở màn cũng hấp dẫn ra phết vì đây là cơ hội các mầm non trổ hết tài năng mong lọt vào mắt xanh của huấn luyện viên, ông bầu của các đội có đẳng cấp cao hơn...Các ủng hộ viên cổ võ cho đội nhà khàn cổ hò hét, mách nước cho gà nhà khi công khi thủ, chỉnh đốn đội hình chiến thuật, dù tận tình như thế nhưng các đội mở màn thường thiếu kinh nghiệm trận mạc và thiếu luyện tập thường xuyên, tài nghệ cá nhân là chủ yếu. Nên càng về cuối trận sự phối hợp lỏng lẻo đội thua xuống tinh thần trông thấy.Trọng tài thổi còi kết thúc ai nấy cũng mệt nhoài, thắng bại cũng được giải lao "đá chanh tươi " anh Hùng. Hẹn tái ngộ trong trận thư hùng gần nhứt!
                          Ðám khán giả tí hon vào cửa sớm đã hẹn nhau ở các góc sân, lấy áo quần làm trụ thành, tranh thủ dàn trận đá ngay; Vì không có xà ngang, trụ thành, lằn vôi nên các quả ghi bàn thường hay tranh cãi không ai có thể xác định đội ở trần đã tung lưới đội mặc áo thun hay thủ môn đội áo thun đẩy được trái bóng ra ngoài trong đường tơ kẻ tóc. Tranh cãi có lúc là nguyên nhân kết thúc sớm trận đấu trước khi thầy cảnh sát tới tịch thu banh để cho trận mở màn bắt đầu.Quả banh da hùn tiền mua đó được luân phiên cất giữ, mất đâu được, phải năn nỉ đủ cách, đủ kiểu, năn nỉ “kẹo kéo dẻo nhẹo” riết thầy cảnh sát cũng xiêu lòng hoàn trả lại cho "khổ chủ" vì hồi nhỏ thầy đã từng!
                          "Giờ lịch sử" đã điểm! Trọng tài sân và hai giám biên đang hướng dẫn hai đội với đồng phục thi đấu mỗi đội một màu, sáng chói, mới tinh, từ hai cửa đường hầm tiến ra dàn hàng ngang trước khán đài có mái che, trọng tài thổi một hồi còi dài tất cả cúi đầu chào trong tiếng vỗ tay vang dậy từ khán giả mộ điệu. Dịp nầy Thủ quân hai đội cũng trao nhau cờ lưu niệm rất là "Hữu Nghị"
                          Sau ít phút làm nóng, Trọng Tài gọi hai Thủ Quân tới chọn sân và chọn đội giao bóng trước. Các đội hình đã được Huấn Luyện viên chỉ thị cho Thủ Quân rồi, các đấu thủ nhanh chóng vào vị trí chiến thuật của mình sẳn sàng công thủ. Quả bóng mới tinh được đặt vào chấm giữa sân. Trọng Tài ra hiệu hỏi hai giám biên, bằng cờ hiệu hai Giám Biên báo sẳn sàng: Trọng tài thổi còi bắt đầu, kèm theo thủ hiệu tấn công, bên giao bóng trước chuyển nhẹ bóng về phía sau cho đồng đội, đưa lên và đưa lên nữa.
                          Đội hình hai đội trở nên linh hoạt, tranh cướp bóng, kìm cặp hoặc bất thần thọc sâu cho đồng đội đang ở vị thế trống trải...Ðội hình chiến thuật ban đầu có khi thay đổi theo phương án dự phòng do tình huống diễn ra trên sân. Nói chung hiệp một hai bên cùng sung sức nên các bàn thắng thường do bất ngờ chứ không phải do chênh lệch cân sức; Nhưng không phải là không có những trận thua gánh về không hết.Thủ hòa với đội giỏi đã là thành công lớn, nếu bất ngờ thắng được dù tỷ số khít khao cũng là đề tài kéo dài ít nhất là tới trận quan trọng gần nhất.Chiến thắng làm nức lòng giới mộ điệu như vậy làm động lực mạnh mẽ cho các chú nhỏ, ngày nào cũng luyện tập hòng có ngày thay gót đàn anh.Các chú tin rằng mình đủ sức thi đấu với đội hình 1-10 như Hòa Lan, banh chạy tới đâu các chú chạy theo tranh đến đó, dù trong bụng chỉ có vài chén cơm lưng và chút dưa cải chấm nước cá kho: Các Pélé, Maradona, Platini, Rossi, Ronaldo ViệNam yêu quý của NhàQuê ơi! NhàQuê đã từng như thế!...
                          Hiệp hai quyết liệt hơn, đội thua cố gắng hết sức mong san bằng cách biệt, bên thắng thường phá banh chịu quả phạt góc, ngày xưa quả phạt góc cũng dùng để tính thắng bại nếu hai đội không có tỉ số chênh lệch. Quả phạt góc thường rất nguy hiểm vì bóng được cầu thủ "pháp sư" chuyên đá phạt rót trực tiếp vào khung thành hoặc cho đồng đội ăn ý đánh đầu, thủ môn bó tay. Trong một khoảng hẹp mà tập trung nhiều cầu thủ như vậy nên trọng tài làm việc rất vất vả, có khi khó xác định được các chi tiết ma giáo ngay cả trọng tài Quốc Tế, tầm cỡ thế giới mà vẫn bị anh chàng Maradona vừa đánh đầu, vừa che tay hất bóng vào lưới để thắng trận chung kết Cúp Thế Giới.
                          Thủ môn giỏi góp phần không nhỏ vào sự thành bại cho đội của mình, thủ môn thường mặc áo tay dài và mang găng tay, chống đỡ những quả sút ngàn cân; Nhiều thủ môn đẩy ra hoặc bắt được cả quả đá phạt đền.

                          Thủ môn Rạng của Việt Nam nghe đâu bắt được quả sút phạt đền của Lý Huệ Ðường, danh thủ Hong Kong. Có cô khán giả hứa nếu Rạng cứu được trái phạt nầy cô sẳn sàng để Rạng nhà ta hôn cô. Khán giả reo hò: Hôn đi! Hôn đi ...Rạng hôn phớt rất lịch sự như một hoàng tử quý phái trên sân cỏ.
                          Có những tên tuổi đi vào lòng khán giả tỉnh nhà: Emil Vân, Tư Mười Một, Nguyễn Bá Tải, Nhạn, Chiến,...Chú Tư 11 dù vào thời đó đã lớn tuổi nhưng vẫn còn xông xáo nhanh nhẹn, các con của chú đều chơi banh hay.
                          Thuở sau nầy sân cỏ Bến Tre còn nhiều lớp cầu thủ trẻ được tin yêu trọn vẹn của giới mộ điệu: Phong Ngộng, Tâm Anh, Huỳnh, Thanh Ngựa ...
                          Chiến bạn cùng lớp của NhàQuê đã nói trong phần đường Nguyễn Huệ là người đã biến ước mơ của mình thành hiện thực: Ðã trở thành cầu thủ trong đội tuyển Quốc Gia; Riêng thủ môn Nguyễn Bá Tải banh bỗng banh xà gì cũng bay, mới đây thấy hình posted trên BenTreHome.net, anh chàng "cò", thủ môn ở đường Ngô Tùng Châu đi hết mấy cái răng cửa: không biết có do bay hay không nhỉ??
                          Lúc phong trào đá banh lên cao độ, mỗi lớp có đội banh, cấp lớp có đội banh, trường có đội tuyển, NhàQuê nhắc các bạn vài tên tuổi sau đây nhờ các bạn có đọc qua bài nầy bổ túc thêm: Anh Chánh, Huỳnh Văn Chiến, Nguyễn Bá Tải, Huỳnh Hoa Mộng (Vĩnh biệt Mộng!), Nhạn, Tươi, Hai Ðen, Liêm Mun, Hồ Văn Phước, Lê tấn Thiện, Hồ Văn Ẩn, Banh, Tánh nhuồn: Bạn nầy về sau theo học làm huấn luyện viên thể dục thể thao cho đen thêm chơi!...
                          Sau giờ thể dục, đám học sinh NhàQuê chia phe ra đá banh có khi đánh Boxe, món nầy mới du nhập từ khi có võ đài mà anh võ sĩ Lào: Li Ki Chen thách đấu với võ sư Minh Cảnh cũng tổ chức trên sân vận động nầy, đêm võ đài đó còn có phụ thêm vài tiết mục khác như chặt một chồng gạch bằng tay, đi đường quyền của các lò võ, kéo hai xe du lịch đang vô số chạy hai hướng ngược chiều nhau: hai xe chỉ tuôn bánh chứ không di chuyễn được. Cho xe vận tải nhẹ cán ngang người do võ sư Huỳnh Châu biểu diển...Coi xong những ngày kế tiếp bạn Ẩn Hồ kiếm đâu được bộ găng lót gòn mang theo, đứa nào cũng xin đánh thử: NhàQuê cũng mang đầu máu vô lớp về vụ đánh boxe nầy!
                          Trong khoảng thời gian "Nước thanh bình ba trăm năm cũ", không biết do đâu xuất hiện một anh trực thăng loại H-34 đáp xuống sân vận động, người ta kéo nhau đi coi chẳng khác nào xem đá banh, phi công được xe Jeep chở đi ăn trưa chắc? Các thầy cảnh sát canh gác không cho ai tới gần, mấy thầy cũng lần đầu thấy máy bay lên thẳng; Nhưng vì nhiệm vụ mấy thầy được ở gần hơn, thấy rõ hơn. Nghe tin NhàQuê lên trực suốt chờ xem "Nó" bay lên.
                          Quả thật phi công được đãi ăn, nên xế lại nhiều quan lớn được phi công cho lên bay mấy vòng cho biết, bay nhiều chuyến. Trước khi bước lên, quan nào được đi cũng bắt tay với người chờ phiên mình như là lên đường công du không bằng!Nhờ vậy NhàQuê quan sát được sự bay lên và đáp xuống của "Nó", lúc nó làm chuyện đó NhàQuê phải nằm sát xuống cỏ: Sợ cái chong chóng của nó xin cái phần để đội nón hoặc bất thần nó hút ba chục ký xương da đi theo; Lo xa thật!
                          Hôm sau vào lớp thầy dạy môn vật lý giải thích vì sao máy bay lên thẳng được dù tụi NhàQuê lúc đó chưa học tới, chuyện mặt lộ ở ngã ba Tân Thành vì sao phải xây nghiêng cũng đem hỏi thầy.
                          Phía trái khán đài gần góc sân có nơi tập leo dây và xà ngang, trước khán đài có hố nhảy xa, nhảy cao: Hố nầy đổ nhiều cát xốp tránh chấn thương. Chung quanh sân cỏ có đường chạy, một vòng được tính là 800m khi thi chạy??
                          Một ông Ấn Ðộ đến quảng bá về Yoga, ông nói tiếng Tây có thầy Kiều Văn Chương dịch lại tiếng Việt, người thuyết giảng và người nghe đều ngồi trên khán đài: Lúc đầu ông nói từng câu ngắn chuyện phiên dịch dễ dàng, lúc sau do phấn khởi ông nói liên tu bất tận hàng 15 phút mới dừng lại. Thầy Chương dịch " Yoga có các loại mà quí vị vừa nghe thấy!". Ông người Ấn há hốc mồm!NhàQuê ngồi kế cô Sâm, cô nói phải dịch vậy chớ sao bây giờ! Cô Sâm cũng dạy Pháp Văn, cô dạy rất kỹ và dễ hiểu mà NhàQuê vẫn dỡ như thường, không có khiếu ngoại ngữ!.Có lần cô cho phản dich bài giảng văn có cụm từ: "Ðám mây bàng bạc" cô nói phải dịch là Blanchâde nuage, đứa nào cũng phục tài cô (Ðại khái là vậy, NhàQuê không biết các chữ Phú Lang Sa vừa viết có đúng không, nếu không là lỗi của NhàQuê do quá lâu! Giờ không có từ đển Tây để tra) M ột thành viên vừa gia nhập BenTreHomedanh hiệu Kieu VanChuong.Nếu phải thầy? Chúng em chào mừng thầy sau trên 40 năm thất lạc!!! Thầy Kiều Văn Chương trong giờ đầu tiên thầy tự giới thiệu: Tôi tên Kiều Văn Chương nhưng tôi không biết gì về văn chương truyện Kiều cả, nghe nói thầy học Taberd(Tabert). Riêng NhàQuê có liên lạc thầy Vũ Ðình Lưu vào các dịp cuối năm.
                          Chuyện về cái Vận Ðộng Trường có lẽ còn dài bao nhiêu cũng được; Tuy nhiên xin dừng ở những chuyện bên lề vừa kể.
                          Phía sau lưng khán đài trên đường Trần Quốc Tuấn là bến xe Á Ðông chạy đường Bến Tre-Sài Gòn, loại xe hành khách nầy sơn hai màu trắng và đỏ, về sau cũng cùng màu ấy có nhiều chiếc mang tên Tân Á,...Cũng có nhiều tài xế mặc quần áo nâu theo cách ông Ðạo Dừa.Thầy Hài là người có tên dính liền với hãng xe đó. Thuở xưa xe vào bến An Ðông trên đường Pétrus Ký gần Ngã Bảy, Sài Gòn Chợ Lớn. Sau vào Xa Cảng Miền Tây, hãng xe có nơi tu bổ sửa chửa gần chợ Phú Lâm.Vào giai đoạn chiến tranh, khi qua bắc Tân Thạch xe phải nhường ưu tiên cho xe quân sự và các công xa của mấy ông lớn chở gia đình đi công tác, nên hành khách đi gấp thường đi xe lam hoặc xe lôi gắn máy qua cầu bắc gặp xe nào sớm nhất thì đi hoặc lên bến Mỹ Tho đi xe lô Minh Chánh.
                          Cùng phía sân vận động và khỏi tường đôi chút có khách sạn Lạc Thành, Gia đình Lạc Thành như đã nói kinh doanh trong nhiều lãnh vực: Kim hoàn, xe đạp, xe gắn máy, bán và sửa xe gắn máy (Trên đường Nguyễn Ðình Chiễu, gần nhà sách Thuận hòa), Rạp hát, khách sạn; Tiệm Tân Lạc Thành trên đường Trương Ðịnh gần chùa Chà cũng gần chợ Bến Thành, Sài Gòn, mà NhàQuê thường ghé thằng bạn chơi , tiệm ấy cũng thuộc gia đình Lạc Thành. Danh tiếng gia đình các ông Lạc Thành Kỷ, Lạc Thành Cang...ở Bến Tre ai cũng biết. Nghe các bậc trưởng thượng nói là quý ông nầy khi xưa có ở Xã Diệu Ba Tri một thời gian?? 
                          Nơi góc đường Trần Quốc Tuấn gặp đại lộ Phan Thanh Giản có tiệm tạp hóa Lạc Hồng, có lẽ con lộ chợ Lạc Hồng nầy có tên đó theo tên tiệm chứ không phải theo lịch sử nòi giống Lạc Hồng, chị chủ tiệm nầy là dâu Lạc Thành, khi đó chị đã có gia đình rồi, vẫn còn theo học năm đệ nhất A cùng lớp chị Phạm Thị Hạnh, Võ Văn Trứ ..., cùng năm với NhàQuê.
                          NhàQuê


                          #28
                            NhàQuê 19.03.2013 06:58:16 (permalink)

                            Những "con đường xưa Em đi"
                            Ba Con Đường Tạo Thành Ngã Ba Tháp
                            Nam Bắc 9



                            Đại Lộ Phan Thanh Giản



                            ÐẠI LỘ PHAN THANH GIẢN: Ðây là con đường xương sống, huyết mạch nối đảo quốc Bến Tre với thế giới bên ngoài; từ bến đò Cái Cối đến Ngã Ba Tháp gọi là đại lộ Phan Thanh Giản, phần tiếp theo nằm trong hệ thống liên tỉnh lộ 6 đi Mỹ Tho về hướng Bắc.
                            - Ðoạn 1: Từ bến đò sau nầy là đầu cầu Cái Cối đến bùng binh xã An Hội nơi có giếng phun. Tại khu vực bến đò, ghe các nơi, nhất là ghe từ miệt Cái Mơn đem cây cảnh, cây ghép, tháp...đến bán. Họ khuân cây mẫu lên để dọc theo đường Hùng Vương và một phần đại lộ Phan Thanh Giản phía vách tường Ty Công Chánh. Các loại cây lai tạo nầy mau có trái và năng suất cao, mua về trồng chừng mùa sau là có ăn khỏi phải ươm từ hạt.
                             
                            Sắp tết đây là khu vực chợ hoa: Lan, mai, cúc, trúc, hồng, huệ, vạn thọ, có cả dưa hấu nữa ... đủ mặt, dập dìu nam thanh nữ tú đi xem có, đi mua có. Ai cũng muốn có cụm hoa tươi mang về trang hoàng cho có không khí Xuân. 
                            Chợ hoa tới trưa ngày được tính là ba mươi âm lịch thì tan, nhiều khi bán không hết phải lẳng lặng bỏ mà về, chỉ khổ thân mấy Cô Bác quét dọn chợ! Thời gian trước nữa chợ hoa ở Bến Lở bên kia đường trước nhà hàng khách sạn Ðại Huê ở đầu đường Hùng Vương.
                            Nhân đây nói về khách sạn Ðại Huê: Năm nào cũng được cụ hiệu trưởng Huỳnh Văn Chưn (thân phụ thầy Huỳnh Thành Công, bào huynh thầy Huỳnh Thành Thới hiện ở vùng Sydney, Australia) đặt trước mấy phòng, hôm trước ngày thi tuyển vào đệ thất ông thuê mướn xe đưa đám sĩ tử Ba Tri lên để hôm sau ứng thí. 
                            Buổi tối tắm xong ông kêu vài đứa đấm lưng giùm, trước khi ngủ ông còn dặn ôn bài nếu mà ông không nghe tiếng đọc bài là biết tay ông! Ông nói vậy chứ ông lảng tai rất nặng. 
                            Ông thương NhàQuê lắm, học trò ruột của trường. Lần đầu từ trường xã vào ngồi trong sân trường chờ ông xếp lớp để học lớp nhì, ông nhìn tướng một hồi rồi đuổi về, vì trông NhàQuê còn nhỏ quá không đủ sức học! NhàQuê tự chứng minh cho ông thấy là mình được lên lớp. Ba của NhàQuê khi về nhà còn khen NhàQuê gan dạ; Các bạn nhớ rằng thời đó Ba gọi ông Hiệu Trưởng là "Quan Ðốc Học" chớ không được "lơ tơ mơ" nói chuyện tay đôi đâu! 
                            Học sinh trường Tiểu Học Bổ Túc Ba Tri do phần đông ở các xã xa xôi mang theo cơm trưa vào quận lỵ học, tan trường chiều cố gắng về nhanh, nhất là những tháng mặt trời mau lặn, muốn vậy phải trốn xếp hàng, khi nào hàng ngũ ngay ngắn mới theo thứ tự: đi bộ ra trước, xong mới tới xe đạp. Biết tụi nhà xa ưa "dù", ông hiệu trưởng đã ra đứng sẳn ngoài đường nắm chóp mấy đứa dọt trốn ra trước, ông kéo đám "nhảy dù" vào bắt đứng sau cùng, ông còn rầy: Bộ tụi bây "Ngoại càn khôn" hả!. 
                            Khách sạn Ðại Huê kể là loại lớn mà lúc đó không có phòng tắm riêng và cũng không có nhà vệ sinh riêng cho từng phòng, phần dùng chung nầy nằm phía gần đường Nguyễn Trung Trực nhất.
                            Trở lại Đại Lộ Phan Thanh Giản, tại ngã ba bến đò Cái Cối có nhà thuốc tây Bến Tre quay cửa cả hai bên cửa chánh ra đại lộ Hùng Vương như đã nói rồi, bên hông tiệm phía đại lộ Phan Thanh Giản có vài sạp bán sách báo nho nhỏ, tiếp theo là ngã ba đường Hàng Chiếu. 
                            Dãy tiệm kế tiếp có Ðại Sanh; tiệm nầy sau tận thế bán lèo tèo nước tách giặt đồ vì ông còn bận lo vụ tàu cây, tàu sắt!
                            Tại ngã ba đường Hàng Gà có nhà thuốc tây Thúy Lan như đã nói các phần trước.
                            Từ ngã ba đường Hàng Chuối đến bùng binh: Tiệm tiện của anh Nghĩa có các anh Tám Huốn, Ba Nhơn học việc, hai anh nầy thường đi chơi đêm, dặn NhàQuê tối bỏ ghế bố cá nhân của hai anh sẳn ngoài sân giùm. Khi nào không đi chơi đêm hai anh thường bàn chuyện quấn dây điện cho dynamo, NhàQuê không hiểu ất giáp gì hết cả! 
                            Sau anh ba Nhơn có xưởng hàn tiện "Nhơn Thạnh" ở Ba Tri, làm ăn rất khấm khá "Nhất Nghệ Tinh Nhất Thân Vinh"! Vĩnh biệt anh Nhơn!
                            Tiếp đến cùng phía là nhà thuốc đông y Trương Kim Châm, đi xe từ Ba Tri lên đến cầu Chẹt Sậy đã thấy bảng quảng cáo: "Trương Kim Châm Hoa Ðà Tái Thế" Chắc ý nói ông tài giỏi cỡ Hoa Ðà, Biển Thước đã cứu được Quan Vân Trường khi đó vết thương đã bị thấm độc tới xương. 
                            Theo truyện Tàu thì sách vở về môn mổ xẻ ít đau nhờ điểm huyệt đã bị cháy hết chỉ còn lại sách thiến gà, thiến heo mà thôi! 
                            Không nghe ai nói cụ Trương Kim Châm giỏi về môn gì, chỉ thấy bảng hiệu nhà thuốc cũng lấp lánh như của tiệm bánh kẹo Vũ Hồ, chắc có liên quan nhau?? 
                            Bạn Phan Khánh Thoại sau học kỹ thuật Phú Thọ trọ ở đây, có lẽ họ hàng chứ ở đây không có vẻ gì chuyên trị nấu cơm tháng. 
                            Ở Ba Tri có ông Nguyễn Văn Ân trương bảng là Ðông Y Sĩ hạng A; hai ông thầy thuốc tài sức phân định ra sao đây?? Các con thầy Ân đặt theo tên thuốc: Băng Phiến, Long Não, Châu Sa, Mạch Ðông, Liên Kiều...
                            Nói về tiệm thuốc Bắc, nhiều đấng mày râu đã từng đau khổ vì thuốc xức lác "hiệu ông già", ai có qua cầu mới hay: Ðể vậy thì ngứa rấm rức khó chịu, nhìn trước nhìn sau mới dám gãi, vì thường "lác nhà ta" ưa trú đóng chỗ "phải chẳng"; Nếu muốn trị cho dứt nọc thì theo điềm chỉ của người bị trước thì chỉ có thuốc xức lác hiệu ông già là công hiệu hơn cả. 
                            Ði mua thuốc xức lác cũng là chuyện dở khóc dở cười: Vào tiệm nói vừa đủ nghe với nhỏ xẩm "bán cho chai thuốc xức lác", nhỏ sợ "chú chệt" ba của nhỏ và những khách đang mua bán trong tiệm nghi nhỏ nói chuyện lén với trai An Nam; Nhỏ nói lớn: Nị nói cái gì? Thuốc gì, lác hả? Nói lần đầu đã khó, giờ lập lại trước mặt bá quan văn võ thì chỉ muốn độn thổ cho rồi. Nhỏ Xẩm thấy ghét!!Có thuốc rồi lén kiếm chỗ kín đáo góc nhà, vạch ra phết một mẻ, vừa rát nhảy dựng, vừa nóng dù có quạt máy cũng chưa đủ sức hạ nhiệt chứ đừng nói chi quạt giấy, quạt mo... nhào lăn lộn một hồi cơn khốn khó cũng qua, vài ba lần thì tuyệt nọc. Có người nói đâm lá muồn xức cũng hết; nhưng đi tìm kiếm món lá nầy e lộ "bí mật quốc da"!
                            Tiếp đến cửa hông tiệm nước Huê Liên có vài bàn phía ngoài cho khách, từ đây có thể nhìn thông suốt hai hướng đại lộ PhanThanh Giản và nhìn qua "Nhà Dây Thép".
                            Ngang ngã ba Hàng Chuối bên kia đường, nằm trong khu Công Chánh là tháp nước, phân phối nước"Phông Tên" cho một phần nhu cầu cư dân tỉnh lỵ, Các bạn hãy nhìn độ lớn tháp nước và dân số ngày mỗi tăng thì sẽ thấy vấn đề. Trên tháp nước còn có cái Ốc Hụ báo giờ làm việc và tan sở hành chánh, nó còn dùng báo động; Nhưng NhàQuê chưa được nghe bao giờ!
                             

                            -Ðoạn 2: Từ bùng binh trước công sở xã An Hội đến đường Gia LongBùng binh xã An Hội có thể gọi là công trường, nơi đây NhàQuê đã đặt bước chân đầu tiên tiếp xúc chốn phồn hoa đô hội Bến Tre, lúc đó công trường nầy dùng làm bến xe đò đi các Quận, xuống xe rồi NhàQuê lóc thóc chạy theo Ba sợ lạc thì vô phương biết đường về xứ đồng chua nước mặn của mình. 
                            Vì là lần đầu nên được căn dặn rất kỹ: Coi chừng móc túi! Trước khi đi chị cho mấy cây kim tây gài cẩn thận. Thực ra NhàQuê có được ít tiền chẳng là bao do anh chị cho dằn túi ăn bì bún, uống nước mía...coi như tiền trả trước cho chuyện kể về "Nước Bến Tre" sau khi hồi hương: Em đi về nói cho chị nghe với nghen! 
                            Tới được "Nước Bến Tre" là ước mơ của nhiều bạn niên thiếu của NhàQuê, thả các bạn ấy vào rừng bắt cua bắt cá các bạn không bao giờ nao núng sợ lạc vậy mà nghe nói lên chốn thị thành thì sợ không biết đường về và người thị thành thì khác, không thể tin được theo cách nghĩ người miền quê. 
                            Các Bạn có tưởng tượng được rằng hiện vẫn còn nhiều người chưa lần nào lên tới tỉnh thành không? Có đấy! Nếu không có vụ "bắt quân dịch" chắc nhiều bạn của NhàQuê chưa qua khỏi cầu Bắc Mỹ Tho.

                            NhàQuê không biết phải mô tả thế nào về hình dáng công trường trước xã An Hội; Nó không đúng là hình chữ nhật vì có một góc bị nơi có miếu thờ trong trại lính lấn ra; nhưng nó đủ rộng cho một tụ tập lớn, nhiều lần nó dùng làm nơi trình diễn văn nghệ, chiếu phim công cộng và cũng nhiều lần là nơi làm khán đài chánh trong ngày Quốc Khánh 26 tháng 10. Từ năm 1956 đến 1960 năm nào cũng có diễn hành, duyệt binh: Các đơn vị diễn hành đứng dọc hai bên đại lộ Phan Thanh Giản từ công trường đến Ngã Ba Tháp, chào đón vị chủ lễ trong quân phục đại lễ uy nghi, đi xe mui trần đến Tháp đặt tràng hoa. Xong quay về khán đài đọc diễn văn mà các loa phóng thanh treo dọc bên đường làm "thiên chức " của nó khọt khẹt như người mắc chứng ho kinh niên.
                            Bọn NhàQuê dùng thì giờ nầy chấm điểm các bạn nữ cùng trường hoặc các trường tư thục chứ chưa lần nào nghe các ông ấy nói gì và nói bao lâu. 
                            Khi nào có lệnh Tập Họp! Tập Họp! mới trở về hàng ngũ của mình để đi "Ðề Phi Lê". Lần cuối cùng năm 1961 (?) cũng tương tự như vậy, nhưng phần diễn hành bất thình lình bị hủy bỏ vì nghe đâu là khán đài bị ném lựu đạn sét: Lép!
                            Sự việc nầy được kể là màn dàn cảnh của ông Phạm Ngọc Thảo để lấy niềm tin do quá khứ của ông không đủ sức thuyết phục! Do dàn cảnh nên ngu sao mà ném lựu đạn thật! Thế mà nghe nói ông Chánh Án ngất xỉu. NhàQuê chỉ được nghe kể lại, chứ có ở đó chắc cũng phải thay quần khác. 
                            Ít tháng sau ông Phạm Ngọc Thảo đem vào trường thả những bạn liên quan nhiều vụ việc và các bạn nầy trở lại cùng "theo anh em học hành như xưa". Màn biểu diễn ngoạn mục nhất của ông là đánh mõ đánh phèng la hợp tấu như Redskins Band.
                            Cái đặc điểm của cái công trường nầy mà không nơi nào có là: đi lại, giao thông rất lộn xộn, đi ngang đi tắt; Sau có xây bồn giếng phun chủ đích hướng dẫn lưu thông theo chiều mũi tên vẽ, mà thấy không cải thiện được là bao. 
                            Chung quanh công trường là: Trụ sở xã An Hội chiếm một cạnh. Ðường Nguyễn Ðình Chiểu mà dãy phố từ nhà thuốc tây Bình Dân đến tiệm nước Huê Liên hướng cửa ra dành một cạnh khác. Cạnh phía trước cửa Ty Bưu Ðiện mà sau nầy có nhà sách Trúc Giang. Cạnh thứ tư có phòng thông tin mới xây, thay thế phòng thông tin cũ trên đường Nguyễn Du, phòng thông tin cũ đó hướng ra nhà lồng thịt..
                            Qua khỏi bùng binh cho đến ngã tư Phan Thanh Giản-Gia Long bên trái là trại lính, bên phải có ký túc xá nữ sinh và cây xăng đã nói trong phần đường Gia Long.
                            - Ðoạn 3: Từ ngã tư Gia Long đến ngã tư Nguyễn Tri Phương
                            Ðoạn nầy là khu trường học có bảng cấm bóp còi từ hai hướng giao thông, hai bên có hai dãy trường lầu mới cất, trông tổng quát giống y hệt nhau nên NhàQuê gọi là chị em được sanh ba mà chú trai đã có nói nằm trong khu cuối trường Nữ Tiểu Học. Chú trai trở thành trai đầu lòng trường Trung Học Công Lập Kiến Hòa khi trường rời khu ở đậu về "Vương Quốc" mới.
                            Cô phía trái có tên riêng Trường Cộng Ðồng Dẫn Ðạo, cuối dãy tức gần đường Nguyễn Tri Phương có văn phòng Ban Giám Ðốc trường Trung Học Công Lập Bến Tre.Hầu hết các phòng học dãy phía phải đều dành cho Trung Học. Số học sinh tăng dần theo các niên khóa về sau, số lớp ngày càng nhiều nên lấn dần dần các phòng trệt của trường tiểu học Phan Thanh Giản, có lúc lấn thêm qua Trường Cộng Ðồng Dẫn Ðạo.
                            Việc lấn chiếm nầy diễn ra liên tục trong sáu năm liền từ 1954 đến 1960. NhàQuê cứ ngỡ là trường mình ai dè ở đậu. Vì không biết mình ở đậu nên bọn NhàQuê và hai cấp lớp anh chị trước đó thoái mái như ở nhà mình. Ở nhà mướn hay ở đậu khổ lắm bà con ơi!
                            Hai bên đều có trụ cổng tương xứng, riêng phía phải có câu đối: "Trước noi gương tiền bối. Sau nối chí cụ Ngô". 
                            Cửa sắt mở đóng đầu giờ học. Buổi sáng học sinh tụm năm, tụm ba đấu láo như pháo Xóm Mới Gò Vấp trong lúc chờ cổng mở.
                            Chính nơi đây được Hồ Ngọc Sánh tả lại trong bài luận văn tả cảnh ngày nhập trường:....mùi các chị xông lên nồng nặc...(Tác giả bài luận muốn nói các nữ sinh xức dầu thơm). Chỉ cần một câu trong bài luận là bạn Hồ Ngọc Sánh đi thẳng một lèo vô "lịch sử học sinh áo bà ba trắng"!. Thầy Trịnh Huế khi trả lại bài, đọc cho cả lớp nghe và phê: Nguy Hiểm ! Sẽ trở lại đây trong loạt bài Những "ngôi trường xưa Em học".
                            - Ðoạn 4: Từ ngã tư Nguyễn Tri Phương đến ngã tư Hai Bà Trưng.
                            Bên phải có hai công xá lầu mà gia đình bạn Bs Bùi Trọng Cường ngụ trong một, công xá kia cạnh đó có vài cây đủng đỉnh thấy thèm lắm mỗi khi có việc muốn trang trí như cắm trại chẳng hạn... cuối phía nầy là cây xăng chú Ba Hóa (Quá ??), gia đình bạn Lan và Hoàng.
                            Phía trái dùng làm bến xe một thời gian dài, bến xe dựa lưng phần đáy chữ U vào hàng rào nhà đèn, thực ra cũng chẳng dựa lưng hẳn vì các quán ăn cất bao quanh hình chữ U đó. Về sau bến xe dời đi, các quán dời theo một bước chẳng rời nhau. Bến Xe giờ nhường chỗ cho Quán Cơm Xã Hội vừa rẻ, vừa no nức bao tử; Cái gì mới chế tạo ra cũng phẩm lượng tốt, càng về sau càng..t..ê..nặng.
                            - Ðoạn 5: Từ ngã tư Hai Bà Trưng đến Tháp.
                            Phía phải đầu tiên là cửa sau của cơ quan quân sự, cái khu kín mít nầy có nói đi nói lại mấy lần rồi mà cũng chưa hết, vì biết cái gì trong đó mà nói; Thôi cho nó là "Không phận sự cấm vào" đi! Ði chỗ khác chơi cho mát!
                            Liền đó có chỗ mát thiệt: Hồ Tắm, không biết hội viên có giá đặc biệt không chứ mỗi lần tắm cũng mất năm "Tì" thời vua trước, NhàQuê không nhớ có tính giờ hay không? 
                            NhàQuê chưa làm công việc truyền nhiễm bịnh lác đó bao giờ! 
                            Nơi đây cũng nhiều lần tổ chức thi bơi lội. Có mấy năm thi bơi đường dài 3000m tức 120 hồ mỗi hồ 25m; Khởi hành có 4 tay đua, chỉ có hai anh em Lê Văn Hai và Lê Văn Ba tỉnh Vĩnh Bình là về tới đích. NhàQuê nghe tiếng Phan Hữu Dõng, con kình ngư của Việt Nam nhưng chưa được xem lần nào. 
                            So với các kình ngư nam nữ hiện nay trong các kỳ tranh giải thế giới hay Olympic thì kỷ lục nội địa của ta chưa thấm vào đâu! Mỹ, Úc, Ðức đang là các cường quốc về môn nầy, thấy họ bơi mà mát mắt! Thành tích xít xao giữa các thứ hạng: Xem Jenny Thompson, người giữ nhiều kỷ lục thế giới, mỗi sải tay của nhỏ như với tới huy chương vàng! Olympic Hy Lạp vừa qua nhỏ Natalie Coughlin đỡ nhẹ 5 huy chương vàng, nhỏ có chiều cao khiêm nhường hơn các tay bơi khác mà lập được thành tích ấy quả là kỳ tài, nhỏ lúc nào cũng cười tươi như hoa.
                            Có cái nghe lạ lắm bà con ơi! Bơi 400 mét tự do trước đây nói: Lục sĩ A đoạt huy chương vàng cự ly 400 mét bơi tự do. Bây giờ phải nói vận Ðộng viên A chiếm huy chương vàng bơi tự do nội dung 400 mét mới thời trang! Nhớ nhe bà con!
                            Thỉnh thoảng có biểu diễn môn lướt ván tổ chức trên sông, khán giả đứng nghẹt trên bờ; Vui quá bà con ơi!
                            Trên lề đường vừa rời khỏi Hồ Tắm để đến Tháp sẽ gặp trụ cây số 85: Ðó là mốc hiệu báo nơi đó cách Sài Gòn 85 Km, trụ bên dưới sơn trắng, bên trên sơn đỏ, số 85 viết trong phần sơn đỏ; Khác "code" với trụ cây số trên đường tỉnh lộ sơn dưới trắng trên xanh.
                            Mà các bạn biết người ta tính khoảng cách hai thành phố là tính từ chỗ nào của thành phố nọ đến chỗ nào của thành phố kia không?? Nhờ anh bạn vong niên Ðặng Văn Ðiền mà NhàQuê biết. 
                            Anh có kiến thức rộng rãi về nhiều lãnh vực trong đời sống hàng ngày, điều tâm đắc nhất là anh dạy: khi bị hỏi thì nên trả lời bằng câu hỏi để biến thế thụ động thành thế thượng phong. "Nghệ thuật" nầy xem ra ít người làm được! Thí dụ bị hỏi: Bạn và cô B chia tay nhau rồi phải không? Nên trả lời: Sao anh nghĩ là chúng tôi có vấn đề? Người hỏi bị đặt ngược lại trong thế bị động!
                            Khoảng trống từ hồ Tắm đến Tháp là công viên nhỏ, bao quanh có hàng phi lao cao vút, gỗ cây dương đi xoáy, cứng nên thường được dùng làm răng cối xay.Thời chưa có nhà máy xay lúa, ở thôn quê muốn có gạo trắng để ăn hàng ngày phải qua nhiều khâu chế biến:- Ðầu tiên là xay lúa: Lúa phơi nắng đã để nguội được đổ vào cối xay gồm hai thớt âm dương: Thớt dương cố định bên dưới, thớt âm nhẹ hơn bên trên và quay tròn được, thế mới nghịch đời! Lúa qua giữa hai thớt đó bị răng nghiền tróc vỏ, lúa phải phơi cho dễ tróc vỏ nhưng không được nóng dễ bị nát gạo.- Vê hay quạt: Ðể tách gạo lứt và trấu (vỏ) ra riêng.- Giã: Dùng cối và chày nện làm các hạt gạo lứt bị nện và cọ xát lẫn nhau tróc đi lớp bọc bên ngoài (cám). Trong đêm trăng tiếng chày khua...là trong giai đoạn nầy.-Xàng, Giừn: Tách cám và gạo trắng ra riêng.Thế các bạn đã biết tại sao các bà cụ, nội, ngoại, tập con cháu tiếc từ hạt cơm đổ rơi rớt! Vì qua các khâu vừa nói đã công sức rồi chưa kể giai đoạn cấy trồng.
                            Trên lề đường chung quanh Tháp có ít nhất bốn băng đá, NhàQuê và anh bạn khác hay chiếm ghế phía Hồ Tắm đi lên nầy, để ngắm ông đi qua bà đi lại, đôi khi cộng số xe, đôi khi chấm thi hoa hậu; Vậy là cô bạn nào có ngang đây cũng đã từng được bọn NhàQuê chấm điểm xếp hạng mà chẳng bao giờ hay biết. Giờ biết ra chắc chỉ chửi Ðồ Quỷ nè là cùng! 
                            Lâu ngày làm NhàQuê trở thành tật có thể gọi là bịnh, theo đó thì NhàQuê tự biết mình hiện nay mang hai chứng bịnh kinh niên:- Thấy bảng số xe hay bất kỳ cái gì dính dáng tới các con số là tự động cộng, nên về mặt làm toán cộng nhất là cộng sổ sách bằng miệng, cộng nhẩm ít ai sánh kịp.- Trên chuyến xe, tàu hoặc chỗ đám đông là chấm hoa hậu dù không ai mời làm giám khảo và cũng chẳng có tiêu chuẩn gì rõ rệt, chỉ theo cảm tính riêng.Các bạn có ai bịnh nầy không??? Thấy chẳng hại ai nên chưa cần chữa trị. NhàQuê đặt cho bịnh nầy là: Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui.
                            Ðây nói về phía bên trái của đoạn đường nầy: Tới một đoạn là dãy phố nhiều căn, căn đầu tiên có cô xẩm khá đẹp, chắc kén chọn hoài nên quá lứa. Tuy nhiên cũng nhiều ông quan ve vãn nghe đâu có ông ST gốc Miên dính; Tin nầy "với sự dè dặt thường lệ". Trước nhà có mấy cây dạ lý đêm ngang qua hương thơm thoang thoảng.
                            Các căn kế tiếp NhàQuê không nhớ theo thứ tự: Của các ông cựu Db Lê Quang Hảo, thầy Nguyễn Quý Ninh, thầy Phan Văn Sáu...đến căn chót hay áp chót hiện nay của gia đình anh Mười Tốt, rể Ba Tri, mấy năm trước qua điện thoại anh nói " Chú NhàQuê à! Chắc tui về bển chứ tui không muốn chết bên nầy". Thôi tiện dịp tới quán giải khát anh Mười Tốt, tụi mình xả hơi chút, mỗi đứa làm một ly "cà phê giúp trí nhớ" đi!
                            Thầy Phan Văn Sáu sau thông gia cùng bác Lê Quang Hảo, bạn Phan Ngọc Gia con thầy có nhà sách không biết căn nhà mình hay căn của bên vợ? Thầy Phan Văn Sáu là Tổng Giám Thị trường THKH tiếp sau thầy Trần Văn Ðinh. 
                            Thầy được đám quỷ sứ đặt tên là "Robert Six" chắc thầy không hay biết vụ nầy. Cũng như thầy hiệu trưởng Bùi Văn Mạnh có tên là Monsieur Richard, thầy Hiệu Trưởng không cho học trò ở không, thấy lớp nào có giờ trống hay Gs thình lình vắng mặt là thầy ôm bài in ronéo sẳn, phần nhiều trích từ "Le livre unique" đến lớp để dạy, đọc chậm thầy rầy tơi bời. Ngán thấy mồ! Nên thấy thầy vừa lên cầu thang là xúm nhau í ới chạy "Tây tới tụi bây ơi!" hoặc "Tây tới! Tây tới!" y như ở thôn quê báo động mỗi lần nghe lính Tây đi ruồng; Có bài nói về gia đình Richard nên tụi nó đặt tên cho thầy theo chuyện ấy Monsieur Richard s'habite à Paris...(có trật chánh tả xin tha lỗi, sợ Tây lắm!) Cũng có khi chạy lầm đường gặp thầy giả lả hồi chánh, phụ ôm bài như đệ tử rước tôn sư chí ư chăm học...Trong năm đệ nhất đầu tiên năm 1962 có bạn tên Nguyễn Sinh Tố, bạn không phải học sinh THKH từ các lớp dưới và có lẽ bạn học ban A, nên sau khi bên lớp ban A còn chỗ trống có chỗ cho bạn chuyển sang. Thầy Robert xuất hiện cửa lớp ra hiệu xin phép Gs, thầy hỏi vọng vào "Sinh Tố A hay B?", bạn Bắc Kỳ duy nhất trong lớp nầy cũng tếu "Sinh Tố B!!". Thế là bạn quyết định ở lại học chung lớp đệ nhất B với đám bạn mới Nam Kỳ. Bạn Sinh Tố nhỏ con sao lại ngồi bàn chót đáng nghi lắm!! Về phía nam cũng còn một số bạn nữa tân tòng: Huỳnh Khắc Hiệp, Mai Huỳnh Tài (khu công chánh Mỹ Tho), Võ Minh Quân (hãng cà rem trên đường Nguyễn Trung Long Mỹ Tho), Nguyễn Thanh Hải, Huỳnh Tài (Thắng Nhì Vũng Tàu), Phạm Thành Ngọc (Ngọc Phật Giáo Ðồ, tên đặt cho bạn vì bạn đánh kẻng bải khóa trong vụ tranh đấu Phật Giáo lan tới trường học và tiếp đó...) 
                            Bên nữ qua kỳ thi phần I sau sáu năm sàng lại chỉ một nhúm còn chưa hết bàng hoàng: Trần Thị Quang, Yên Thị Ngọc Ðiệp, Lê Thị Tươi, Trần Thị Sương, Nguyễn Thị Tuyết, Nguyễn Thị Thu Hà, Phan Thanh Vân là hết, mấy "Bà Cụ" nầy ngày ấy chiếm hai bàn và quét lớp dùm cho các ông Tú 1 đã lớn rồi không làm vụ lặt vặt đó nữa. 
                            Trong đó Nguyễn Thị Tuyết và Nguyễn Thị Thu Hà là hai bạn mới từ trường tư hay ở đâu chuyển về; Thế mà bạn Tuyết đắc cử ngay phó lớp, phụ tá cho NhàQuê: Bầu cử dân chủ, phổ thông. trực tiếp và kín đàng hoàng à nhe! Nói lên đây để các Bạn thấy việc học hành thi cử thuở trước nặng nề nhiêu khê biết dường nào!!...Thi cử ơi là thi cử, ta thù mi! 
                            Bạn Nguyễn Sinh Tố đi học bằng xe Vélo Solex, là một trong ba chiếc trong trường vào thời ấy; Chiếc thứ nhì của Nguyễn Thị Ngọc Mai và chiếc thứ ba của thầy Nguyễn Văn Bon, sau thầy Bon đi làm Hiệu Trưởng Trường Trung Học Bến Tranh (Tân Hiệp-Ðịnh Tường) sau nữa các phương vị cao hơn bên Hành Chánh. 
                            Vélo Solex giống như xe đạp, có máy đàng trước, nếu không hạ cần để chạy máy thì đạp tà tà cũng được, xe trông thanh nhã, nữ sinh đi loại nầy xinh xắn thêm lên dù là phải ráng nhịn bánh, kẹo, khô mực nướng, cầy cóc xoài ổi ngâm cam thảo để mua xăng. Nói vậy chứ nó chẳng "uống" là bao. 
                            Thầy Phan Văn Sáu và thầy Trần Văn Ðinh đều thượng thọ. Vĩnh biệt nhị vị!!
                            Các bạn Jacqueline, Nguyễn Quý Trinh, Nguyễn Ái Linh, Nguyễn Thanh Bình...con thầy Nguyễn Quý Ninh đều cùng môn phái bọn NhàQuê, cái cô Ái Linh trông mỏng mảnh dễ thương lắm! Mà mấy cô đã dễ thương rồi ưa kết bạn, đợi chờ đi học cùng đường. Mấy cô kia cũng dễ thương luôn, như là:...!!
                            Dãy phố vừa nói mặt tiền nhìn ra đại lộ Phan Thanh Giản, phần hậu quay ra đường Lê Văn Duyệt trống trải nên mỗi căn phố nầy có phần sân vườn phía sau tới tận đường Lê Văn Duyệt. Sâu thiệt sâu !!
                            Tiếp theo nữa là khuôn viên rộng vừa phải cho biệt thự cũng là phòng mạch Bs Lê Văn Huê. Biệt thự nầy được xây cất về sau nên dáng vẻ tân kỳ đẹp mắt! À, mà con Bs Huê là bạn Châu phải không? Lâu ngày NhàQuê lẩn thẩn quá không nhớ rõ!
                            Qua khỏi tường biệt thự Bs Huê lại là khu công viên khác, nhỏ hơn công viên bên kia đường, bao quanh vẫn là hàng dương reo vi vu mùa gió tết, công viên nhỏ hơn vì trên đó có "Hội Trường Công Chức" xây theo chiều nối Phan Thanh Giản và Lê Văn Duyệt. Hội Trường nầy theo tên gọi thì ai cũng biết "nhiệm vụ lịch sử" của nó, đôi khi nó dùng làm nơi phát thưởng cuối năm học. Dùng làm nơi trình diễn thi văn nghệ mà có lần Nguyễn Duy Liêm rủ NhàQuê tới phụ vỗ tay cho con nhỏ Hồng Nhung dự thi với bài "Hoa Trắng Thôi Cài Trên Áo Tím", bữa đó nhỏ mặc áo tím thiệt và con nhỏ Thanh Ngọc với bài "Chiều Thương Ðô Thị". Vỗ tay quyết liệt và hai thí sinh được loại ngay vòng đầu! 

                            NhàQuê đoán trước được từ khi nhỏ mới xuất hiên: Ai đời nước da không được sáng mà chọn màu tím thì "Sậm"phải biết! Ðiểm phục sức cũng chiếm một phần. 
                            Hội Trường Công Chức còn dùng làm nơi dạy Anh Văn về đêm, Mỹ thật bằng xương bằng thịt dạy nên canh gác cẩn thận: Sợ Plastic lắm! Cũng có khi dùng làm nơi quàng quân nhân, công chức cấp cao của tỉnh tử nạn vì công vụ.
                            Tháp nằm vị trí ngã tư của Phan Thanh Giản và con đường xỏ xâu, tạo được lưu thông theo chiều vòng tròn.
                             

                            Có bốn lối đi vào chân tháp từ bốn phía đường, chung quanh có trụ thấp và dây lòi tói nối nhau làm rào, tất cả sơn trắng. khối tháp đế vuông, nhỏ dần về phía ngọn, trên cùng có hình "đỉnh đồng", bốn phía hông tháp có đắp chữ nổi: Tổ Quốc Ghi Ơn. Như có nói tháp xây đâu lâu lắm rồi và ý nghĩa mỗi giai đoạn mỗi khác.
                            -Ðoạn 6: Từ Tháp đến nơi gặp nhau của ba con đường Trần Quốc Tuấn, Phan Thanh Giản và Lê Văn Duyệt.Khởi đầu đoạn nầy hai bên có vài cây phượng vĩ báo Hè sang mỗi năm, sau đó hai bên có hai hàng "cau kiểng lão làng" đứng thẳng tấp, du khách có cảm tưởng như được hàng quân danh dự đón chào.
                             

                            Phía phải có bến xe đi Sài Gòn, phía trái là bến xe đi các quận, xe lôi, xe lam đi cầu bắc Tân thạch, đi Hàm Long...Ðoạn đường nầy ngày nay đóng, cả khu vực đó gồm hai bến xe trở thành công viên.

                            Nhân đây xin được nói về vài loại phương tiện đi lại, chuyên chở trên bộ thời ấy:
                            ** Xe đò: Ðầu máy đủ hiệu, đủ hình dáng phần nhiều tuổi cao, có khi khởi động bằng tay quay, các xe đi các Quận thường hành khách xuống phụ đẩy(xô) NÓ mới chịu lên đường, nên các cụ nầy được mang quốc tịch Liên Xô: xe Liên Xô 
                            Thùng xe đóng thiệt bự để chở tối đa hành khách vậy mà có khi còn phải đu, đeo nhất là chuyến chót, hành lý, hàng hóa chất trên mui nếu nhiều phải trả thêm tiền, cũng không có căn bản nào để gọi là nhiều! 
                            Hành khách có khi cũng ngồi trên mui dành cho hàng hóa nếu muốn mau tới nơi tới chốn, trong trường hợp nầy phải xuống xe đi bộ qua trạm kiểm soát mới leo lên trở lại. 
                            Vì là của tư nhân nên màu sắc cũng khác nhau. Về sau vô nghiệp đoàn nên sơn lại cùng màu. Cung ít cầu nhiều xe đò luôn luôn vi phạm qui định về giao thông chuyên chở nên mấy thầy cảnh sát khoái loại xe nầy lắm!
                            Xe Á Ðông đi Sài Gòn cao cấp hơn, gọn ghẽ sạch sẽ hơn. Trên quốc lộ và đường liên tỉnh họ vẫy chào nhau rất lịch sự, thực chất là họ báo động nhau về các trạm kiểm soát đang kiếm ăn đột xuất. Ðồng nghiệp giúp nhau tránh thủ tục ..của mấy thầy cảnh sát mà!
                            ** Xe Lam và Xe Daihatsu: Xe Lam là loại xe ba bánh chuyên chở hành khách các tuyến đường tầm trung chừng 20 Km, Xe Lam là tên được đọc gọn từ Lambretta, đầu tiên là loại xe hai bánh, máy đặt phía sau đều hai bên, xe lambretta tranh thị trường với bạn đồng hương Ý Ðại Lợi của mình là xe Vespa máy cũng đặt phía sau nhưng chỉ một bên, trong lúc cuộc tranh hùng bất phân thắng bại thì khoảng 1960 xe lam đưa ra thị trường loại chuyên chở ba bánh, chở được tám người đã chật như nêm rồi; Tuy nhiên thực tế con số không dừng ở 10 do có hai khách thân ngồi hai bên người lái, và còn đu đeo phía sau được ít nhất hai người nữa. 
                            Sau 1968 loại xe Nhật Daihatsu nhảy ra góp mặt trong lãnh vực chuyên chở nầy, anh chàng trông thanh lịch, dáng vẻ của chiếc xe "Van" cỡ nhỏ. Ở Bến Tre hai loại xe nầy thường chạy tuyến đường Tân Thạch, Hàm Long, Mỹ Lòng, Giồng Trôm và từ Quận Lỵ đi các Xã.
                            ** Xe Xích Lô Máy: Ba bánh có động cơ làm sức đẩy, chở được hai khách phía trước, người lái phía sau điều khiển xe bằng tay lái như "Gui Ðông" xe gắn máy. 
                            Khách có cảm tưởng mình đang được head-on với xe ngược chiều. Ngày nay loại xe nầy vẫn còn ở Sài Gòn; Nhưng xích lô máy mất hẳn trên đoạn Bến Tre-Cầu Bắc Tân Thạch. May phước!! 
                            Từ Mỹ Tho sang cụ hiệu trưởng Phùng Văn Tài, vị Hiệu Trưởng thứ nhì của trường Trung Học Bến Tre, Cụ chỉ dùng loại xe nầy mà thôi và chỉ chở một mình Cụ, lúc nào Cụ cũng mặc bộ đồ trắng, áo tay dài cài khuy, nón cối trắng cài quay cẩn thận, khi ngồi xe hai tay của cụ mở rộng ra hai thành xe. Có người nói Cụ "thủ kỹ"vậy là vì số tử vi của Cụ sao đó??
                            Khi nói chuyện với học sinh bao giờ Cụ cũng nói: Nhân danh Hiệu Trư.. ở.. ng Trư.. ờ.. ng Tru.. ng Học Bến Tr.. e . Cụ đánh lưỡi và kéo dài các chữ có vần TR ... Cụ nói câu đó trước rồi mới vô các vấn đề khác.
                            ** Xe Lôi Gắn Máy: Là xe gắn máy kéo theo thùng sau chở khách, tất cả các loại xe gắn máy đều có dùng vào "công tác" nầy được: Từ Mobylette, Goebel, Motobecane, TWN ...nhưng gọn và mạnh là anh Folish. Khi qua khúc vòng tròn nơi Tháp vốn mặt đường không được xây nghiêng bù trừ sức ly tâm mà các bác chở khách vẫn giữ nguyên tốc lực, các bác đu thân mình bù cho sức ly tâm đó. Khách đi xe về đến nhà cảm thấy hôm nay mình may mắn!!
                            ** Xe Xích Lô Ðạp và Xe Lôi: Hai loại xe không cơ giới nầy đưa rước trong phạm vi tỉnh lỵ, xích lô đạp thì phổ thông nhưng xe lôi chỉ có ở vài tỉnh lỵ mà thôi. 
                            Tổng Thống Mỹ Lyndon Baines Johnson lúc còn là Phó khi sang Sài Gòn cũng làm được một Pô đi xích lô đạp với  Bác Xích Lô chắc là đã lựa chọn kỹ lắm mấy đời!!
                            Nơi gặp nhau của Ðại lộ Phan Thanh Giản với Trần quốc Tuấn và Lê Văn Duyệt còn có hai con lộ nhỏ là Lộ Hàng Keo và Lộ Chợ Lạc Hồng nên địa điểm đó như là ngã sáu; nhưng do tên đã có sẳn nên ai cũng gọi là Ngã Ba Tháp.
                            NhàQuê


                            #29
                              NhàQuê 19.03.2013 07:01:19 (permalink)

                              Những "con đường xưa Em đi"
                              Ba Con Đường Tạo Thành Ngã Ba Tháp
                              Nam Bắc 9


                              Đại Lộ Phan Thanh Giản
                              (Tiếp Theo)


                               Liên Tỉnh Lộ 6

                              (Đại Lộ Phan Thanh Giản nối dài)


                              - LIÊN TỈNH LỘ 6 (phần nối dài Ðại Lộ Phan Thanh Giản): Liên tỉnh lộ 6 nối ba tỉnh Mỹ Tho, Bến Tre và Trà Vinh. Tỉnh Mỹ Tho dù mấy lần đổi tên gọi nhưng trong giao tiếp hàng ngày mọi người vẫn dùng tên Mỹ Tho. Lúc tên nước Mỹ còn xa lạ, người Bến Tre khi đi Mỹ Tho còn nói gọn là đi Mỹ nữa cà!
                              Quả thật Mỹ Tho hấp dẫn NhàQuê một thời gian dài vì nơi đó có cầu bắc và xe lửa, nhất là xe lửa. Anh con của chủ nhà NhàQuê trọ thỉnh thoảng đi Mỹ Tho câu cá. Một hôm thấy anh vui vẻ, cơ hội đã đến!
                               
                              NhàQuê xin anh cho đi theo, anh lưỡng lự một chút rồi "Ừa", NhàQuê cảm thấy mình có thể nhảy cao được tới mái nhà: Sướng ơi là sướng!
                              Anh ừ rồi mà còn hỏi gặn: Ði chi vậy? NhàQuê không hổ thẹn tí nào, đem cả gan ruột mình cho Ảnh thấy: Em muốn coi xe lửa cho biết! Ảnh hứa vậy chứ hôm ấy chưa phải là ngày đi.
                              Một buổi cuối tuần quá trưa một chút, Ảnh sửa soạn có vẻ đi câu cá mà không nói NhàQuê tiếng nào hết, đánh bạo NhàQuê hỏi: Bữa nay cho em theo qua Mỹ câu cá với nhe!Anh mới kêu sửa soạn lẹ lên; Có gì đâu mà chuẩn bị, mặc bộ quần áo "tứ thời cảm mạo, nhất y nhất quởn, về xếp để đầu nằm khỏi ủi" là xong ngay! Leo lên ngồi sau lưng anh trên chiếc xe đạp lúc nào anh cũng chùi bóng mà lòng hân hoan khôn tả.
                              Thằng bé con của NhàQuê lần đầu tiên được dẫn đi Sài Gòn khi trông thấy chiếc bắc nó la lớn ai cũng nhìn nó "Trời ơi chiếc bắc bự!" Ðó là về sau khi nó nhìn thấy chiếc phà loại A-100, B-100, C-100 ...do hãng Caric ở Thủ Thiêm bên kia sông Sài Gòn đóng. Ký hiệu 100 chắc chỉ trọng tải của nó tính bằng tấn.
                              Lần đầu NhàQuê sang sông Tiền chưa có loại vừa nói, đi loại há mồm, nhỏ hơn chỉ chở một xe lớn hoặc vài xe loại nhỏ được cho xuống trước, xe chạy trên cầu sắt dẫn đến phao nổi, trên phao nổi có cầu hình chữ thập quay được, sau khi xe đã ở trên chữ thập rồi, phần chữ thập được quay cho mũi hoặc đít xe thẳng hướng mõm bàn đò (Phà), ràng rịch cẩn thận rồi xe mới chạy tới hoặc de vào tuỳ theo thế của nó được hướng đến.
                              Hành khách và người đi xe đạp hay xe gắn máy xuống sau, nhiều người đi trễ chạy chun qua cả mấy dây lòi tói ngăn trên cửa xuống bắc. ...
                               Sau khi bửng hay mõm bàn đò được quay lên và các dây đỏi đã móc ghịt đúng qui định đàng hoàng rồi, kẻng báo và Tài Công cho phà lui dần, trở đầu và trên đường sang sông. Phà rẽ nước và lòng người lần đầu tiên đi trên phương tiện "Hiện Ðại" nầy lâng lâng khó diễn tả được!
                              NhàQuê xin anh cho ra phía trước gần mũi để nhìn chi rõ, cù lao (Cồn Phụng) gần bên tay trái không có gì đáng nói, hiện ra cù lao Rồng mờ phía trước mặt có chiếc tàu chìm nằm nghiêng, càng gần càng xương xẩu, rỉ sét ...Mãi lo nhìn chiếc tàu chìm quên bên trái lại có cù lao thứ hai ( cù lao Tân Phong) mà giữa hai cù lao bên trái ấy có hàng đáy nhưng không thấy ghe xuồng đi lại gì cả.
                              Phà đã trở hướng quẹo về trái đi giữa cù lao Tân Phong và cù lao Rồng, Chiếc phà từ hướng Mỹ Tho sang cũng đang rẽ nước, hai chiếc qua mặt nhau rồi mà còn nghe được tiếng máy hù hì và nhìn rõ cả dòng nước bị xoáy do chân vịt quay tạo nên phía sau của chiếc phà ngược chiều đó.
                              Phà vòng mõm cù lao Rồng chuẩn bị cập bến, NhàQuê trở lại đứng cùng anh sợ lạc và tình cờ thấy một anh tàu chìm nữa cạnh bờ phía thành phố, chiếc nầy vì gần nên trông "bậm trợn" hơn và đen đủi hơn; Nhưng mục đích chuyến đi không phải xem chúng nên phút chốc đã lãng quên về các tàu chìm.
                              Bước chân khỏi mõm bàn đò, qua cầu sắt dẫn lên bờ: Chào Mỹ Tho, Chào Mỹ Tho!!!
                                
                              Theo anh lên đến ngã tư đầu tiên, anh dừng lại hỏi: Giờ đi đâu? Tự nhiên trở thành người quyết định trong lúc chưa biết chút gì về cái Mỹ Tho nầy hết. NhàQuê cương quyết giữ vững lập trường không gì lay chuyển được: Ði coi xe lửa!
                              Anh mấy bước quẹo phải ở ngã tư, rồi ngẫm nghĩ sao anh quay trở lại hỏi dì bán bánh kẹo: Xe lửa về chưa vậy chị ? Ðược trả lời: Gần rồi đó! Gần rồi đó!
                              Anh băng qua ngã tư hướng cầu bắc lên đi thẳng. Dừng lại trước cổng sơn vạch đỏ vạch trắng xen kẽ, cổng mới vừa kéo đóng xuống, tất cả xe cộ và người đi bộ từ hai hướng đều dừng lại.
                              Hồi còi dài xa xa rồi rõ dần cùng tiếng máy xình xịch, càng gần tiếng sắt thép nghiến nhau...âm thanh khô khan cao vút rất hổn tạp.
                              Cửa gần toa đầu tiên có chú mặc đồ màu xanh đậm, đeo tòn ten cầm cờ đỏ phất lia lịa và thổi tu huýt liên hồi. Các toa lần lượt lướt qua và NhàQuê nhìn các bánh chạy rất "kỷ luật không chen lấn nhau" trên đường rầy; Trông thiệt đã thèm, thỏa mãn, không phí công mong đợi ngày giờ nầy bấy lâu.
                              Rồi vụt như quên điều gì: Trời ơi! quên nhìn cái ống khói coi nó thở khói thế nào mà theo sách vở đó là đầu máy hơi nước được đốt bằng than đá, qua rồi uổng thiệt!
                              Cổng mở trở lại, người ta hối hả tiếp tục đi theo hướng của mình có vẻ sự chờ đợi nãy giờ làm họ bực mình chứ không vui vẻ như "Kẻ ở miền xa" tới là NhàQuê.
                              Trở lại ngã tư lần nầy anh quẹo trái tức là hướng lúc đầu từ dưới bắc mới đi lên anh quẹo phải, anh hỏi vói ra phía sau: Coi xe lửa nữa hôn! Như trúng chỗ ngứa NhàQuê nói như reo: Còn nữa hả?!?!
                              Anh vẫn đạp xe đều đều. Tới một chỗ đột nhiên anh dừng lại tưởng anh nhường cho đám đông băng qua đường. Không! Ðó là bến xe lửa, trạm dừng cuối cùng ở đây.Theo hướng tay anh chỉ, NhàQuê thấy lại NÓ đang nằm thở: Vài cọng khói đang còn quyến luyến chưa chịu bay cao! Nhìn kỹ NÓ cũng già nua rỉ sét rất nhiều.
                              Thôi mình đi! Tất cả trở về thực tại là từ đây trở đi "chương trình" không còn tuỳ thuộc vào NhàQuê nữa! đi theo ảnh.Khỏi nhà hàng Cửu Long không xa, anh rẽ vào công viên có cây da và tìm băng đá hướng ra sông lớn ngồi, chỗ nầy gần như ngã ba sông, xe dựng dựa vào lan can bờ sông. Nơi đây có nhiều người câu cá giống như giải trí chứ thực sự không phải nhà nghề. Nhìn cách móc mồi là biết ngay!!
                               

                              Anh mua cho NhàQuê mấy trái bắp luộc và mấy xâu mía ghim căn dặn kỹ: Coi chừng xe đạp!Và anh đi chắc là anh đi mua mồi và cần câu. Từ phút đó NhàQuê "chiến đấu xa làng quê" một mình, đơn thân và độc xe đạp sắt dựng trước mặt!! Vài cậu nhỏ hơn NhàQuê lân la: Bộ dưới quê mới lên hả?? Ði đánh giày với tụi tao hôn?? Thì ra!!
                              Ngồi nhìn ghe thuyền tấp nập mà chẳng khám phá được điều gì mới về "Nước Láng Giềng Mỹ Tho". Lâu lắm, vâng lâu lắm! Anh mới trở lại trông chút mệt mỏi nhưng vui vẻ hơn lúc nãy, lúc tách ra đi mua mồi và vẫn tay không, chẳng thấy món nào khác đính kèm. Anh ra lệnh: Thôi giờ mình về!
                              Mỹ Tho chỉ thế sao!!! Trời đã bắt đầu hơn hoàng hôn đôi chút...
                              Tạm biệt Mỹ Tho buổi sơ giao nhé! ... Trường Nguyễn Ðình Chiểu, Cầu Quay, Chợ Cũ, chùa Vĩnh Tràng... chắc còn xa hay đâu đây mà mình chưa biết!!
                              Trở lại Cầu Bắc , anh dẫn NhàQuê vô tiệm ăn làm mỗi người một tô hủ tiếu trong lúc chờ phà qua và cũng để đủ sức đạp xe về.
                              Ðã qua phần đất quê nhà, trăng cũng lên khá cao, ánh trăng làm các khu vườn mướt thêm nhưng có vẻ lành lạnh nhất là ngồi sau.
                              Có ánh trăng, dừa cao hai bên đường đổ bóng đọng thành những vũng đen trên măt đường tăng thêm cảm giác rờn rợn.
                              Một toán người cũng đi xe đạp tiến nhanh về cùng hướng càng lúc càng gần, họ kêu hú đợi đi chung cho vui: Chắc mấy tay nầy cũng đi coi xe lửa hay câu cá gì mới về đây!!Một lúc sau nữa họ lại thoát đi trước trong đoạn từ ngã ba Bình Ðại đến Phú An Hòa. Chập sau anh cũng thấm mệt và chuyển qua NhàQuê chở anh khi qua khỏi cầu Ba Lai. Về tới nhà gần nửa đêm. Khó ngủ, nằm thả suy nghĩ đi lại con đường đã đi ban trưa.
                              Mấy ngày sau hai anh Tám Huốn và Ba Nhơn hỏi NhàQuê "Bộ mới đi Mỹ Tho câu cá hả?" với cái cười mỉm chi khó hiểu. Sau nầy NhàQuê mới biết ra tiếng lóng đó: Là đi viếng Hồng Ðăng Trấn Red Light District; Hèn chi mệt!! Không như Hòa Lan "thị trấn đèn đỏ" mở cửa công khai hợp pháp, còn xứ ta "dùng dằn" nửa muốn nửa không; Thôi vụ nầy để cho các nhà Xã Hội Học lo.
                              Trong các năm có cuộc đua xe đạp Cà Mau-Bến Hải, vài lần đoạn liên tỉnh lộ 6 từ Mỹ Tho qua Bến Tre cũng được nằm trong lộ trình, dịp nầy hai bên đường đông nghẹt người xem các "cua rơ" trổ tài, những con tuấn mã sắt cũng khác chiếc xe máy đạp thường dùng: giản dị, càng gọn nhẹ càng tốt.
                              Tay đua về nhất một đoạn sẽ được mặc áo vàng trong đoạn kế tiếp: Lê Thành Các được báo chí đặt tên cho là "Con Phượng Hoàng" nhiều lần thắng giải, báo hằng ngày bán sạch vì người ái mộ theo dõi tin tức cuộc đua nhất là các đoạn gay go leo dốc đổ đèo khi đoàn xe đua ra tới miền Trung.
                              Ngày nay ai cũng biết cuộc đua Vòng Quanh Nước Pháp "Tour de France" khó khăn vất vả nhưng hấp dẫn các tay đua Năm Châu Bốn Biển và ai cũng biết đến anh chàng "cải số trời" Lance Amstrong thắng bảy lần liên tiếp giải Tour de France, từ người bị cancer đã thoát lưỡi hái để nay cancer-free.
                              Một Amstrong khác Neil Amstrong, người đầu tiên đặt chân lên nguyệt cầu gọi về trái đất: Houston! Houston! ...(danh hiệu đài kiểm soát chuyến bay đặt tại Houston, Texas-USA; Ðó cũng là tên thành phố được nói đến đầu tiên từ mặt trăng). Phi Hành Gia Neil Amstrong đã gởi về trái đất tin vui "Ðây là những bước chân nhỏ; nhưng là bước tiến xa". TV trực tiếp truyền hình và còn hình ảnh lưu giử; Vậy mà gần đây có sự hoài nghi vì mấy cái bóng (shadows) ngược nhau sao đó! Thế sử sách còn tin được không? khi mà chúng được biên chép có lảnh lương và dựa vào những tài liệu được nhả ra theo nhu cầu của từng thời điểm. Nghi lắm thay! Dù tích xưa nói rằng có nhà chép sử thà chết chứ không chịu viết lại theo lịnh bạo chúa! Có mấy ai! Mút chỉ Cà Tha!
                              Nhân nói đến TV, nói các bạn đừng cười, NhàQuê có nghe nói tới TV màu mà thực sự chỉ biết khi đến cái xứ nầy lúc 44 tuổi mấy ngày. Chuyện nầy cũng có thật trăm phần trăm em ơi! Chiều nay...!
                              Bốn mươi lăm năm về trước lần đầu tiên Bến Tre tổ chức kỳ thi Trung Học Ðệ Nhất Cấp, bọn NhàQuê khỏi phải qua tận Mỹ Tho như các lớp đàn anh. Các môn thi toàn viết và có vài sửa đổi trong đó môn sinh ngử 1 Pháp Văn thay vì làm bài luận (Rédaction) thay thế bằng bài Thème, trong đề thi có đoạn phải dịch từ tiếng Việt sang tiếng Pháp như sau:..Chúng ta đang ở vào Thời Ðại Phản Lực, Hỏa Tiển và Nguyên Tử, nằm trên giường vói tay vặn nút Vô Tuyến Truyền Hình chúng ta có thể thấy được những sự việc xảy ra cách xa ta hằng mấy ngàn cây số... Cho đề gì ác quá vậy mấy ông!!! Trong các chữ viết hoa chỉ biết được có một là Nguyên Tử vì trong môn hóa học có học về phân tử, nguyên tử và Nhật Bản thay mặt nhân loại lảnh bom Nguyên Tử 15 năm về trước. Giám thị coi thi thương tình chạy hỏi lung tung mà cũng không khá gì hơn nhất là chữ Vô Tuyến Truyền Hình!...
                              Hôm sau trên báo có in bài giải Vô Tuyến Truyền Hình là télévision viết tắt là TV, thời đó 1960 cái món nầy chưa có ở đâu hết từ Cà Mau cho tới Bến Hải, nếu có chắc cũng khối người bao xe đi xem cho biết kiểu NhàQuê xem xe lửa vậy.
                              Không như ngày nay món TV bắt buộc phải có trong mọi gia đình, ngang hàng với các vật dụng cần thiết như: bếp, tủ lạnh, điện thoại, máy giặt máy sấy...
                              Ðám cháu nội, ngoại chưa tới tuổi đi học, chúng học theo TV mà ra đường, vô khu thương mại chúng dạn dĩ chào hỏi khách bộ hành qua lại mua sắm, khác xa cha ông chúng tránh né dân bản xứ không phải vì họ cao lớn hơn mà sợ người ta Hello bất tử hoặc họ nói cái gì có khi đi cả buổi mới nghiệm ra, định quay lại trả lời thì "trễ rồi Băng Ðình ơi! thuyền đã ra cửa biển ..".
                              Mấy anh chị trước NhàQuê một lớp vẫn còn thi luận Pháp Văn, nghe kể lại là đề thi năm 1959:... Ðang đi gặp trời mưa bạn thấy một auberge, hãy tả nó ...
                              Cả phòng thi chẳng ai biết auberge là gì, giám thị hỏi dùm nhắc auberge là quán cốc, vì nhắc nho nhỏ và che miệng nên có người nghe lầm là con cóc.Trời mưa gặp cóc nghiến răng là phải rồi! Lập luận đúng lô gic quá đi chớ! Tới luôn bác tài bèn tả con cóc : Trật "ngàn dậm dưới đáy biển"!
                              Tới Paris NhàQuê gặp và vào ăn ở auberge dưới hầm, bảng hiệu có chua thêm tiếng Hồng Mao là restaurant.Cũng được miễn ngon, rượu uống thả cửa không hạn chế theo mỗi món ăn dọn lên, chắc cũng thuộc loại bình dân rẻ tiền; Không sao, rượu Tây mà !
                               Vài tuần rượu vào thấy tới hai, ba Paris cùng lúc, đẹp hơn duyên dáng hơn lên!! Tư Ếch chào mừng Ba Lê và Paris vui vẻ vẫy chào Tư Ếch!! Có chữ TV mà vòng vo Tam Quốc quá đi bạn NhàQuê! Vậy qua chuyện khác nha!g
                              Nếu khởi đi từ ngã sáu chỗ Lộ Hàng Keo, cụm buôn bán linh tinh bên trái có hủ tiếu Ðịnh Quán ngon không thua gì hủ tiếu Mỹ Tho danh tiếng, hủ tiếu Thanh Xuân của little Sài Gòn tiếp khách như hạch, thua xa cả cây số!
                              Bên phải có cây xăng mới mở, đó là cây xăng thứ ba trong tỉnh lỵ, cái lạ là cả ba đều nằm trên con đường huyết mạch nầy và cùng một bên. NhàQuê biết rõ vị trí chúng nhưng không nhớ tên chi tiết từng cây xăng một, tên mỗi cây xăng theo "phong tục" thường gọi theo tên người chủ đầu tiên cho dễ xác định, dù cho đã mua qua bán lại sang chủ đổi tớ bao lần. Tên hiệu chính thức vào thời đó thu gọn trong ba thứ sau đây: Esso, Shell và Caltex .
                              Con đường từ Sài Gòn qua khỏi cầu Trịnh Minh Thế, qua khỏi các kho thương cảng, khỏi cầu Tân Thuận, bắt đầu bon bon trên đường đi Nhà Bè.Cuối đường là Mũi Tàu vì địa thế có hình dáng như vậy, dòng sông chánh hướng ra Vũng Tàu, Rừng Sát. Nhánh rẽ đi Cây Khô, Cần Giuộc...Chính nơi đó "Nhà Bè nước chảy chia hai-Ai dìa Gia Ðịnh Ðồng Nai thì dìa".
                              Trước khi đến cùng đường mạc lộ nầy, vừa xuống dốc cầu Phú Xuân bên phải là chợ Phú Xuân Nhà Bè (có xe mực nướng cán phết tương xay ngon bá phát, ngon vì tương xay bí truyền! Ðọc đến đây xin nhớ nuốt nước miếng dằn xuống dù răng cỏ không còn đủ vững để nhai khô nữa). Bên trái lần lượt có ba con đường lớn, rộng, chúng cùng phát nguyên cách khoảng đều nhau tổng cộng độ một cây số theo chiều dài của con đường cái quan Sài Gòn Nhà Bè.Những con đường ấy, sau khi chạy qua mấy thủa ruộng mỏng, dẫn vào ba kho xăng cũng theo thứ tự vừa kể: Esso, Shell rồi Caltex. Ba kho xăng tựa lưng vào sông Sài Gòn. Suốt ngày các xe bồn vào đổ đầy xăng dầu, trở ra đi phân phối các trạm xăng khắp nơi từ miền Ðông cho tới Lục Tỉnh, đương nhiên ba cây xăng tỉnh lỵ Bến Tre cũng theo cách ấy. Ðặc biệt đường dẫn vào kho xăng Shell có quán "hủ tiếu lòng" ngon nhất dương chỉ, bán buổi sáng mấy nồi là xong, đi trễ nhịn!
                              NhàQuê và Sếp nhiều lần cũng trong số thực khách đứng đợi, chờ chỗ ngồi đến khi có người ăn xong đứng dậy, có khi ngồi luôn trên xe cho tiện khỏi phải chờ, thế mà ngon bội phần, đợi lâu nuốt nước bọt ừng ực mau no lắm!!
                              NhàQuê cũng được phép đi luồn ngang lách dọc bên trong qua lại các kho và xuống bến xem các đoàn tàu từ Nam Vang qua lấy xăng, những khi Sihanoukville bị trở ngại, họ đem theo lạp xưởng Nam Vang bán, mua thẳng với giá rẻ mà ngon hơn lạp xưởng ta nhiều.
                              Nước ta trong một thời gian dài đứng đầu Thế giới là nước có nhiều cây xăng dọc mọi nẻo đường: Một cục gạch, một chai lít nút có khi là lá chuối cuộn lại, không có gì trong đó. Cây xăng đấy! Gần hết xăng bạn cứ việc tấp vào đổ cũng vui lòng khách đến vừa lòng khách đi ra phết!
                              Thuở nhỏ thấy Ba Má đựng xăng trong cái ve nhỏ để dành chế hộp quẹt máy...cái gì cũng máy. Ngày nay mấy bà không cần đòi ông xã đèo chở như "ngày xưa thân ái" nữa mà tự lái rồi cạ cạ thẻ rồi tự bợ vòi đổ lấy Vô Tư!!

                              Trở lại Liên tỉnh lộ 6, tới hơn chút có cái trại nhập ngũ là đáng nói, nơi đây ở đỡ ít hôm của các thanh niên bị tóm nhiều nơi, nhiều hoàn cảnh, nhiều trình độ yêu nước khác nhau...Rồi mai ta lên đường. Trại ấy sau tận thế là nơi tạm trú những ai lên đường lênh đênh không suôn sẻ ghé đây sạch sẽ gác tay lên trán nghỉ tạm.Tiếp tới đồng trống rồi cái bờ nhỏ vào chùa, am hay miếu miễu gì đó mà cũng là đường vào xóm nghĩa địa người Tàu.
                               Lại cũng nghĩa địa có phần đất trũng sâu do bị lấy đất thái quá, trước khi đến đình Phú khương nổi tiếng ma; Bạn Ẩn Hồ kể lại có anh xe lôi dù đã nghe kể nơi đó có ma, mà vì nghèo cần đong gạo cho con đã liều lĩnh đi cuốc đã quá khuya, trở về ngất xỉu bên đường trước ngôi đình khi nghe trên cây da cạnh đình có tiếng nói của ma mẹ dỗ dành ma con: Ðể mẹ bắt thằng xe lôi lên cho con chơi nhe!!
                              Dọc hàng cây dầu cao ngất của ngôi đình nơi đó có trường Trúc Giang của thầy Sửu ra đời góp mặt trong hàng ngũ các trường tư thục, học sinh tư thục do nhiều hoàn cảnh khác nhau không được theo học trường công, không vì thế mà trường tư không có nhiều học sinh xuất sắc chẳng kém gì bên công lập, về sau nhiều bạn đạt học vị cao đại học: Ðường dài mới biết ngựa hay!
                              Trong lúc đó bên phía trái từ ngã sáu lên có nhà máy nước đá Vĩnh Hiệp hơi sâu vào trong chút, tiếng máy chạy ì ành ngày đêm bốn mùa, tiếp đến dãy trường Khai Minh mái tôn, nhà để xe không đủ, học sinh để xe đạp lỗm ngỗm trên sân, trường tư nầy chỉ dạy hết bậc đệ nhất cấp, nhiều bạn sau đó vào được Công Lập. Trường Khai Minh đóng cửa cùng một số trường khác như: Hàn Thuyên, Cộng Hòa, Phong Châu, Trí Ðức, Phước Thiện, Riêng Bác Ái trở thành trường bán công (??)...chỉ còn lại ba trường tư có bậc đệ nhị cấp Trúc Giang, Bồ Ðề, Tân Dân là trường kỳ kháng chiến bên cạnh Trung Học Công Lập Kiến Hòa đến hơi thở khò khè...
                              Qua khỏi trường có ngôi nhà lầu, tường đá mài nghe nói gia chủ trúng số độc đắc sổ số kiến thiết?? Từ đó đến xa tận ngã tư Phú Khương chỉ có cái Trung Tâm Chiêu Hồi ngang bên kia đường của trường Trúc Giang là đáng nói, cái trung tâm nầy chứa xà bần thiệt có giả có: Bỏ giò lái!!!
                              Ðoạn ngã tư Phú khương đến ngã ba Tân thành hai bên xen kẻ nhà ở và nghĩa địa, hai bên đường có những cây dầu cao, trông thấy từ xa lúc vừa qua khúc quanh khỏi cầu Ba Lai đôi chút khi từ hướng Mỹ Tho về. Ðất Thánh Tây toàn mộ đá và xi măng dường như người quá cố đồng đạo nhau, có mấy cây bằng lăng hoa tím, vừa sạch sẽ vừa dấu chỉ giàu có khác hẳn bên kia đường mồ mả hổn tạp sơ sài ...giàu nghèo có khác...
                              Qua thời gian, ngã ba nơi liên tỉnh lộ 6 có nhánh tách ra đi Sóc Sãi, Tiên Thủy, Cái Nứa, cái ngã ba có nhiều tên gọi: Ngã ba Tân Thành, ngã ba Giồng Dầu, ngã ba Hàm Long. ngã ba Sóc Sãi ...và nhiều nữa về sau, nhưng hãy gọi là "Ngã Rẽ Tâm Tình" cho nó có chút cải lương vọng cổ vì không xa nơi đó cánh đồng Ba Lai thoáng mát, thơ mộng, không ít cặp trai gái đưa nhau ra đấy tâm tình đêm trăng tỏ...cũng có khi sau đó đường ai nấy đi...Không cần đêm trăng, mùa ruộng lên đòng cùng nhau câu cá nhàn tản cũng đã niềm nhớ khôn nguôi!Nơi ấy về sau gần như đông đúc nhà vườn san sát mất đi nhiều dáng vẻ đáng yêu ngày nào.
                              Bên kia tầm nhìn rừng dừa giăng ngang kéo dài từ Phú Túc qua Tam Phước đến hết Hữu Ðịnh, Khóm dừa nơi có cầu Ba Lai mà có tới ba tên khác nhau: xã Tam Phước, cầu Ba Lai, trường Thạnh Hựu và có thể còn vài tên khác nữa để chỉ có mỗi một nơi chốn nằm trên con đường liên tỉnh số 6 nầy
                              NhàQuê


                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 37 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9