TRUYỆN NGẮN KHI TA YÊU NHAU
Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 44 bài trong đề mục
khietnghi 19.05.2009 14:32:11 (permalink)
BÓNG MA
Mỹ Dung

 
Nơi đó hình như là một khu vườn địa đàng, có rất nhiều cây và cũng rất nhiều hoa. Những tán cây thật rộng có thân cao và to. Hoa thì đủ sắc màu và đủ hình hài lạ mắt. Hôm đó trời rất trong và nắng nhẹ. Anh dắt tay tôi đi, Anh cẩn thận vén từng nhánh cây, từng ngọn cỏ dưới chân tôi. Những chỗ cao lồi lõm, Anh nhấc bổng tôi lên vì sợ tôi ngã. Thỉnh thỏang Anh lại hỏi "bé đã mệt chưa?". Khi tôi mỏi chân Anh cõng tôi như hồi nhỏ Ba tôi thường cõng. Áp ngực vào lưng Anh tôi cảm nhận được hơi ấm của Anh, tôi nghe rõ tiếng trái tim nhỏ đập rộn ràng. Lấy tay quệt giọt mồ hôi nhỏ xuống má từ tóc mai Anh ... tôi cảm thấy thương Anh đến ngẹn ngào muốn khóc.

Anh đặt tôi ngồi xuống bên một con suối, nước trong vắt đến có thể thấy rõ khuôn mặt Anh và tôi in xuống nước tràn đầy hạnh phúc. Anh cẩn thận rửa chân cho tôi, Anh xúyt xoa chỗ bị trầy do hoa mắc cỡ cào nơi gần gót chân và hỏi "đau lắm không cưng?". Tôi không trả lời mà bất ngờ hôn thật nhanh lên má Anh đang lấm chấm mồ hôi và nói khẽ vào tai Anh " Em yêu Jone nhiều lắm lắm...". Anh chòang tay ôm và hôn lên tóc tôi và nói " Anh yêu em nhiều hơn".

Anh lấy nước cho tôi uống và đặt tôi nằm xuống dưới bóng cây, Anh cũng nằm xuống cho tôi gối đầu lên cánh tay rắn chắc của Anh. Tôi nhìn lên cây có hai chú chim có lẽ một trống, một mái đang âu yếm nhau và nói " đôi chim hạnh phúc quá phải không Anh?". Anh hôn nhẹ môi tôi và nói "Anh hạnh phúc hơn đôi chim". Tôi nhìn lên bầu trời trong xanh, nơi có những đám mây kết thành nhiều hình thù kỳ lạ. Nơi xa nhất có một đám mây giống hình một người đàn ông và hai người phụ nữ ... từ nhỏ trí tưởng tượng của tôi đã rất phong phú. Anh cũng đang nhìn lên trời, không biết anh đang nghĩ gì. Tôi chỉ Anh đám mây nơi xa xa và hỏi anh thấy giống một người đàn ông và hai người phụ nữ không? Anh nói Anh nhìn hòai không ra. Tự nhiên tôi cảm thấy sóng mũi cay cay. Một lúc rất lâu sau, có lẽ không thấy tôi nói gì Anh cúi sát xuống hôn nhẹ môi tôi hỏi "buồn ngủ rồi hả cô bé?", tôi khẽ lắc đầu, nơi khóe mắt một giọt lệ ấm nóng chực trào ra. Không thấy tôi trả lời Anh lại cúi sát vào mặt tôi hơn "giận Anh rồi phải không?", lại lắc đầu, tôi thấy tim tôi như thắt lại. Tôi quay sang ôm Anh lén chùi nước mắt vào áo Anh rồi khẽ nói ngắt quảng ... đám mây đó giống Em - Anh - và cô N. lần này nước mắt tôi chảy thành dòng ướt cả áo Anh. Anh hốt hỏang dỗ dành, vừa lau nước mắt, vừa hôn lên mắt, lên môi tôi và nói "Đừng suy nghĩ lung tung nữa mà cô bé. Anh yêu em và chỉ yêu duy nhất mình em thôi...".

Bỗng nhiên mây đen kéo đến, gió thật mạnh ... đôi chim sợ hãi bay nhanh về tổ, trời tối đen... Anh đỡ tôi dậy và bảo tôi phải chạy thật nhanh về ngôi nhà hoang lúc nãy gặp trên đường... nếu không sẽ không kịp, Anh bảo sợ mắc mưa tôi sẽ cảm lạnh. Anh đòi cõng nhưng tôi không chịu, cố chạy thật nhanh theo Anh ... đôi chân có lẽ bị gai mắc cỡ quẹt ứa máu, tôi nắm tay Anh chạy thật nhanh.

Anh đẩy mạnh cửa, ngôi nhà chắc lâu rồi không có người ở nên có mùi ẩm mốc, nhưng đồ đặc vẫn rất gọn gàng. Tôi tìm một chiếc khăn để lau chùi bụi bặm, mưa đã đổ xuống, gió thật mạnh, trời tối đen. Tôi ôm chặt Anh mỗi khi thấy tia chớm lóe sáng và kéo theo sau đó là tiếng nổ vang trời. Biết tôi sợ, anh càng ôm chặt tôi hơn. Anh bảo "chắc không thể quay về mình phải ở đây đêm nay, em sợ không?" ... tôi cố lắc đầu thật mạnh tỏ vẻ không sợ và nói "có Anh, em không sợ" Anh lại cúi xuống hôn tôi. "Anh lấy bánh mì cho em ăn nha, em đói bụng không" Anh hỏi tôi.

Chúng tôi ngủ qua đêm trong căn nhà hoang đó. Trời mưa ngày càng nặng hạt, gió hú và thét gào từng cơn... chốc chốc bên ngoài, những vệt chớp lóe sáng ... tôi nhìn rõ từng tán cây bị gió thốc muốn bật gốc ...tôi ôm chặt Anh hơn. Anh khẽ hôn tôi thì thầm "Có Anh đây, em đừng sợ".

Tôi thiếp đi trong vòng tay Anh lúc nào không biết, rồi chớp lại lóe sáng, gió lại hú tiếng ai óan... cánh cửa sổ bằng tre bật tung một vật trắng xóa xà xuống sát giường tôi và Anh đang nằm, tôi mở trừng mắt và nhìn thật rõ khuôn mặt người phụ nữ trắng bệch, mái tóc dài rối tung che nửa khuôn mặt đẹp, đanh ác. Đôi mắt cô ta đỏ ngầu rực lửa đầy thù hận. Chiếc miệng đỏ chót và tiếng cười man dại để lộ hàm răng trắng đến rợn người. Cô ta xà xuống gần chỗ tôi nằm hơn và nói trong tiếng rít, cao vút như lòai côn trùng :"Trả Jone cho tao..". Tôi cứng đờ tòan thân không thể nhúch nhích. Anh vẫn nằm cạnh bất động bên tôi, không biết gì. Tiếng người đàn bà lại rít lên... tôi không nghe rõ cô ta nói gì. Mắt tôi mở trừng trừng không chớp. Bất thình lình cô ta nắm tay Anh kéo ra khỏi giường. Tôi nắm chặt tay còn lại của Anh, cố hết sức giữ tay Anh khỏi vuột mất khỏi tay tôi. Người đàn bà cười sặc sụa, tiếng cười man rợ đầy chết chóc, tiếng nghiến răng ken két cùng tiếng rít của lòai rắn độc. Tôi vẫn cố hết sức nắm chặt tay Anh ... khi tay Anh sắp tuột khỏi tay tôi, tôi chỉ kịp nhìn thấy mắt Anh nhìn tôi buồn và tuyệt vọng ... tim tôi như nhỏ máu phút cuối cùng nhìn ánh mắt trăn trối ấy của Anh ... tôi thét lên giữa đêm đen giông bão ngay khi tay Anh vuột mất khỏi tay tôi "Jone ơi, đừng bỏ em..."


Tôi giật mình tỉnh giấc, đầu óc u mê, nặng trĩu, toàn thân rịn ướt mồ hôi. Tay phải vẫn nắm chặt như cố giữ lấy Anh, tôi áp tay lên má ... vẫn còn hơi ấm của Anh, vẫn còn thoang thoảng mùi hương của Anh. Bên ngoài trời giông bão, gió vẫn hú từng cơn đến rợn người. Chớp lóe sáng như xé tan màn đêm. Tôi nhìn qua khung của sổ, phía có ánh sáng của tia chớp, một bóng trắng lao vút qua ngọn cây. Tôi rùng mình, toàn thân run rẩy, mắt vẫn dõi nơi phía ngọn cây ... tối đen bí ẩn. Tôi quờ quạng tìm kiếm trong bóng đêm Jone đâu? Anh ở đâu? Và òa khóc.

Tôi cố nhắm mắt và trấn tĩnh trong vài giây, dùng cả hai tay dụi mắt và cố mở mắt thật to. Chớp lại lóe sáng bên ngoài trời giông bão, tôi mở thật to mắt cố nhìn thật xa phía ngọn cây... gió thốc khiến ngọn cây cong oằn ... trơ trọi giữa trời đêm. Tia chớp lại lóe sáng, chiếu qua khung cửa sổ đến chỗ tôi đang nằm. Tôi nhìn quanh, kia là chiếc bàn trang điểm, bên trái là chiếc bàn làm việc với chiếc máy vi tính, bên phải là chiếc đàn piano ... tất cả đều quen thuộc. Đây chính là căn phòng quen thuộc của tôi ... vẫn chưa hoàn hồn, tôi khẽ nằm xuống và tìm kiếm gối ôm, tôi ôm chặt chiếc gối thoang thoảng mùi hương quen thuộc và đẫm ướt nước mắt trong cơn ác mộng. Tôi quơ tay tìm kiếm ... chiếc giưỡng bỗng rộng thênh thang chỉ mình tôi ... với tôi. Đêm bỗng trầm mặc, tĩnh lặng ... giông tố đã qua, không còn gào thét nữa ... tôi nghe rõ từng tiếng mưa rơi. Tôi nhìn đồng hồ 4:00am Jone giờ này có lẽ đang làm việc. Lại ôm chặt gối, tiếng tít tít phát ra từ chiếc điện thoại báo có tin nhắn, tôi vồ lấy và mở ra xem " Đêm nay em ngủ có ngon không? Anh nhớ em yêu nhiều lắm có biết không? Anh yêu em thật nhiều vô cùng và thèm mong được làm chồng của em yêu". Tôi mỉm cười và thầm thì "Em cũng yêu Jone, yêu đến có thể chết đi được"... Lại ôm chặt gối ... tưởng tượng như phản phất hơi ấm của Anh, mùi cơ thể của Anh...tôi khép hờ mi ... và trôi vào giấc ngủ bình yên ... nụ cười còn vương vất mãi trên môi ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2009 16:44:42 bởi khietnghi >
#1
    khietnghi 19.05.2009 14:35:00 (permalink)
    ƯỚT MƯA
    Mỹ Dung

     
    Có lẽ vì tôi được sinh ra vào tháng Sáu, tháng Sáu mưa ngâu mà như một bài hát có đọan "Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt..." nên cuộc đời tôi gắn liền với những cơn mưa dài không dứt. Bây giờ cũng sắp đến tháng Sáu và trời cũng đã bắt đầu đổ những cơn mưa. Những cơn mưa đầu mùa gội rửa những hoen ố của một mùa khô cằn cỗi. Những cơn mưa phủ mềm những mãnh đất nứt nẻ của một mùa hạn hán. Những cơn mưa đưa nước về tưới mát những cánh đồng và bồi đắp màu mỡ phù sa cho những con sông.

    Tôi đang yêu - một tình yêu muộn như mùa mưa đến muộn khiến vạn vật tất cả đều đổi thay - tình yêu đó bỏng cháy hơn tất cả mọi tình yêu. Tôi đang say - say vì tình nên đắm đuối, đê mê hơn bất cứ men rượu nào trên đời. Tôi đang điên - điên vì yêu, vì nhớ, vì mong, vì chờ đợi khắc khỏai. Nếu không yêu thì cơn mưa có đến bất chợt ... rồi cũng sẽ tạnh như mọi cơn mưa chẳng khiến lòng tôi chùn xuống, mềm nhũn và đau buốt tận sâu thẳm con tim.

    Tôi cũng chỉ là một người phụ nữ núp mình trong cái kén như những người phụ nữ khác bao thế kỷ qua chịu chi phối bởi những giáo điều được truyền từ đời này sang đời khác. Cái triết lý Khổng Tử đã ăn sâu vào máu vào thịt của mỗi con người và người ta chỉ biết sống như Mẹ và Bà ta đã sống. Tôi cũng vậy, cũng ngoan ngõan nằm trong cái kén chấp nhận là phận đàn bà mười hai bến nước, trong nhờ đục chịu.

    Bất cứ ai, phàm là một con người cũng có những khao khát: khao khát yêu và được yêu, khao khát sống và được sống thực sự, khao khát hạnh phúc đúng nghĩa của hai chữ hạnh phúc. Khao khát là một con người thật sự với đầy đủ bản năng. Khi tôi đọc được những suy nghĩ táo bạo của một phụ nữ muốn vùng lên, muốn thóat ra khỏi chính mình, thóat ra khỏi cái kén và mọi bản ngã đã trở thành khuôn mẫu vào một đêm mưa, cuốn tiểu thuyết buông rơi nhưng vẫn theo tôi vào giấc ngủ ... và trong giấc mơ tôi đã thóat thai chui ra khỏi cái kén của chính mình, trần trụi đầy bản năng của lòai người ... dù đó chỉ là giấc mơ và tôi biết mơ chỉ là mơ nhưng vẫn ghi chép lại tòan bộ xúc cảm điên rồ đó. Tôi không có can đảm nổi loạn, cũng không dám đối diện với chính mình và càng không dám trưng bày tất cả đối diện với người khác ... nên sau giấc mơ lại chui tuột vào cái kén cố hữu của mình. Tất cả sẽ chìm vào lãng quên và chính tôi cũng đã lãng quên nếu không có người dựng lại câu chuyện theo một chiều hướng phiếm diện đầy cực đoan. Tất cả mọi vấn đề đều có hai mặt trái và phải. Nếu nghĩ theo chiều hướng xấu, thì trở thành xấu và ngược lại.

    Hôm ấy như mỗi buổi sáng Anh cũng gọi cho tôi, những cuộc điện thọai như thế luôn là động lực cho tôi có đầy đủ sức lực để trải qua một ngày dài làm việc. Đang công tác ở một nơi xa nhưng Anh cũng kịp cập nhật mọi thông tin và cuộc nói chuyện hôm đó chỉ với mục đích xác nhận. Anh có lẽ đã không tin vào những điều đã nghe, Anh đã thất vọng và mất lòng tin khi tôi thú nhận đã có lúc muốn chui ra khỏi cái kén dù chỉ là trong suy nghĩ. Giọng Anh lạ lẫm và xa lạ như chưa bao giờ có thể xa lạ hơn. Lời Anh nói nặng nề và lạnh lùng như không thể lạnh lùng hơn ... Tôi có lỗi vì đã cố che giấu suy nghĩ, cảm xúc ... dù đó chỉ là phút bùng nổ nhất thời khi được châm ngòi bởi cuốn tiểu thuyết đã đọc cách nay vài năm... Cái kén vẫn là cái kén cố hữu muôn đời ... tôi dù chỉ là suy nghĩ muốn thóat thai cũng phải che giấu thì sao có thể dám làm.

    Anh cúp máy cũng khô khốc và lạnh lùng như chưa bao giờ có thể lạnh lùng hơn. Câu nói đã rất quen tai "Anh yêu em thật nhiều vô cùng" mà mỗi cuộc điện thọai trước đây anh lập đi lập lại thì hôm ấy Anh đã quên hay cố tình quên không nói. Chiếc điện thọai đã rơi tuột xuống đất tự lúc nào, tôi cũng ngã quỵ vì không còn đủ sức lực. Đầu óc tôi mụ mẫm không thể nghĩ ra bất cứ điều gì và bắt đầu những cơn đau nối tiếp những cơn đau. Tôi muốn gượng đứng dậy, nhưng không thể, chân tôi run và tay tôi cũng run. Nơi phía trái ngực trái tim như không còn đập được nữa, nó nhói đau từng cơn và siết chặt từng cơn. Hơi thở cũng chậm đến không thể chậm hơn, nặng nề đến không thể nặng nề hơn. Tôi nằm dưới sàn như thế nhắm nghiền mắt nhưng lệ vẫn tràn ra. Tôi cắn chặt môi đến ứa máu và tòan thân bất động.

    Bên ngòai trời không nắng, tôi nghe rõ tiếng gió hú và tiếng gió đập vào cánh cửa sổ ... trời cũng nghẹn ngào mưa giữa trưa? Lời Anh vẫn còn rõ lắm bên tai tôi ... khiến tai tôi ù đi và mắt mờ dù tôi đang cố nhìn qua khung cửa sổ. Tôi cầu cho mây tan, cầu cho gió cuốn mây bay nhanh qua vùng khác ... tôi không muốn nhìn thấy trời nhỏ lệ lúc này bởi sẽ làm tan nát lòng tôi.

    Bây giờ là giữa tháng năm, năm nay trời mưa sớm hơn mọi năm, vì vậy mặc cho tôi mong trời đừng mưa, mưa vẫn rơi và đã bắt đầu ngày nặng hạt thêm. Tôi nằm đó, không biết đã bao lâu, dưới sàn lạnh ngắt. Tiếng Anh vẫn còn vang vọng đâu đây lạnh lùng, xa vắng ... tai tôi như ù đi. Tôi cố mở to mắt nhìn ra hướng cửa kính ... nhưng mắt mờ đi không thấy gì. Tiếng sấm gào thét đã khiến tôi giật mình bừng tỉnh, tai tôi đã nghe rõ từng tiếng mưa rớt hắt vào khung cửa số, nghe rõ tiếng gío hú từng hơn. Mưa ... mưa rất to, thế là trời lại nhỏ lệ như lòng tôi đang nhỏ lệ

    Tôi quơ tay tìm kiếm chiếc điện thọai rơi lăn lóc trên sàn nhà, tan run run bấm lên màn hình, những con chữ nhảy múa khiến mắt tôi càng mờ thêm. Tôi gởi cho Anh 1-2-3 rồi 4 tin nhắn... Tôi cũng không biến đã nhắn gì, gởi gì? Tôi biết anh cũng đang thao thức không ngủ, nhưng dù tôi có gởi đi bao nhiên tin Anh cũng sẽ không nhận được bây giờ. Tôi gượng đứng đây tìm chìa khóa xe, tôi nổ máy và lao vút vào màn mưa quên cả thắt dây an tòan. Mưa ... nướt trút xối xả, chiếc gạt nước đã lia qua, lia lại liên hồi mà hình như vẫn quá chậm. Mưa ... đường vắng tanh không người. Tôi đạp ga mạnh hơn để chiếc xe vút nhanh. Tôi mở nhạc thật lớn để át tiếng khóc của chính mình. Đầu óc tôi lâng lâng, tôi lái xe trong mưa không định hướng, con đường phía trước mặt dài hun hút, cảnh vật xung quanh vun vút trôi về phía sau, chiếc xe vút nhanh trên đường ... mỗi lúc chân tôi lại nhấn ga sâu hơn.

    Tôi kịp nhìn thấy một người đạp xe qua đường, tôi gật mình bừng tỉnh và đạp thắng, chiếc xe trườn tới trước và xoay ngang, tiếp tục trườn tới một đọan trước khi ngừng hẳn, ngực tôi đâp vào vô lăng đau nhói. Người đàn ông với chiếc xe đạp chỉ cách xe tôi một khỏang cách thật gần. Ông ta với khuôn mặt vừa hỏang hốt vừa giận dữ. Miệng đang mấp máy không ngừng chửi rủa tôi, tay múa máy liên hồi như muốn giết chết tôi. Tôi ngồi thừ trong xe ... rất lâu mới hòan hồn và nổ máy đi tiếp. Tim tôi đâp thật mạnh, mắt đã khô lệ ráo hỏanh, tay tôi run đến không thể làm chủ được. Tôi đạp ga thật nhẹ, chiếc xe lại lăn bánh trong màn mưa, phía trước con đường vẫn dài hun hút.

    Người đàn ông hung dữ và chiếc xe đạp đã lùi lại phía sau, tất cả lại hiện về trong ký ức tôi ... lời Anh lại văng vẳng bên tai... Tim tôi lại tiếp tục đau từng cơn. Phía trước là một chiếc cầu dài. Tôi ngừng xe bên lề đường và mặc cho ngòai trời đang mưa gió, tôi mở cửa bước xuống xe, cơn gió vô tình thổi tốc chiếc váy khiến tòan thân tôi lạnh tóat, tôi rùng mình đón nhận những hạt mưa tát vào mắt, vào môi đang nhòa lệ. Chiếc đầm đen ướt sũng dính sát vào thân, cái lạnh bên ngòai có thấm gì đâu so với sự bốt giá đang đóng băng trong trái tim tôi. Tôi đứng bên thành cầu, nhìn xuống dòng sông đang cuộn sóng. Những cơn sóng như giận dữ hơn, xôi xục hơn đón nhận những giọt nước đang xối xả trút từ trên trời xuống. Nước tát vào mặt tôi, nước mưa hòa cùng những giọt lệ khiến môi tôi không còn mặn nữa. Cái lạnh và thấm vào da thịt khiến môi tôi run. Tôi cắn răng chịu đựng và hướng mắt về nơi xa rất xa nơi cuối chân trời mù trắng cơn mưa, nơi giao nhau của nước và mây.

    Tôi tự hỏi phía dưới làn nước đang cuộn sóng kia là gì? Đã có bao người như tôi đặt chân đến nơi đây đón nhận những giọt nước mưa phủ đầu từ trên trời rơi xuống và trầm mình dưới dòng sông giận giữ trong cơn bão tát phong ba? Tôi đứng đây lặng lẽ đón nhận tất cả những giận dữ ông trời đang trút xuống. Tôi đứng đây cô đơn giữa đất trời chỉ tôi với tôi. Tôi đứng đây hôm nay hay mãi mãi chìm trong vòng xóay của dòng sông - vòng xóay của cuộc đời tôi. Ôi òa khóc và gào thét trong mưa.

    Tôi trở lại xe tìm chiếc điện thọai, tay run run tìm số của Anh, tôi biết Anh không thể nghe vào lúc này, nhưng tôi vẫn muốn gọi dù chỉ để lại cho Anh một lời cuối. Ngày mai ... chỉ ngày mai thôi Anh sẽ nghe được những lời này của tôi, dù muộn, dù chỉ là một lần cuối cùng và sẽ là mãi mãi. Tôi khóc và nói trong tiếng nấc ... câu chẳng tròn câu và lời cũng chẳng nên lời. Tôi mãi gọi tên Anh và hỏi Anh mãi một câu ... ngày mai nếu vĩnh viễn mất em trong cuộc đời ...Anh có buồn có khóc ...

    Tiếng còi xe khiến tôi giật mình, một chiếc xe ai đó đậu phía sau xe tôi. Tiếng còi khiến tôi tỉnh cơn mê, tôi quay lại nhìn, một người đàn ông bước ra khỏi xe với cây dù trong tay đang tiến về phía tôi. Tôi dùng tay vuốt mặt và quay đầu nhìn xuống dòng sông đang cuộn sóng một lần nữa. Người đàn ông tiến lại gần tôi hơn, Anh ta nói gì đó với tôi ... tôi không nghe dù anh ta đứng thật gần, mặc kệ anh ta nói gì, tôi lặng lẽ bước tới xe, nổ máy và lao vút đi. Mưa vẫn rơi, nhưng hình như nhẹ hạt hơn, chiếc gạt nước không còn quá chậm chạp nữa. Tôi lái xe về nhà. Trời vẫn còn mưa nhưng một chút nắng đã lóe sáng phía cuối chân trời. Người tôi run lên từng cơn, đầu nóng ran và nặng trĩu, tôi bước loạng chọang vào nhà như người xay, cô tiếp tân nói gì đó với tôi ... nhưng tôi vẫn tiếp tục bước vào thang máy. Tôi chỉ kịp tuột bộ đầm ướt sũng nước và nằm bất động trên giường. Cái mền thường ngày đã quá dày nhưng hôm nay vẫn không đủ ấm. Tôi nhắm mắt lại cố quên tất cả và ngủ một giấc nhưng không thể.

    Nằm như thế rất lâu, nhớ một lần tôi gởi cho anh một triết lý sống trong đó có câu "tiền không thể mua được giấc ngủ" Anh bảo rằng, sai rồi, chỉ cần uống một viên thuốc là ngủ không biết gì. Tôi mở ngăn kéo tìm đây rồi thuốc ngủ, chỉ 1 viên đã đủ sao? Không - tôi cần 02 viên. Tôi nuốt hai viên thuốc ngủ và nghĩ nếu uống một lúc 10 viên thì giấc ngủ sẽ dài hơn, sẽ mãi mãi không bao giờ thức dậy nữa. Tôi đang nghĩ miên man thì chuông điện thọai reo. Trong bóng tối, tôi tìm điện thọai "Em yêu, em đang làm gì?" giọng Anh lại thật gần gũi và thân quen ... tôi trả lời từng chữ một thật khó khăn "Em ... đang .... chờ ... Anh..". Tôi phải nhắc đi nhắc lại đến 3 lần Anh mới nghe rõ vì giọng tôi quá yếu ớt. Khi biết tôi uống 02 viên thuốc ngủ anh bảo rằng "Em hư quá, uống nhiều như vậy làm gì?" ... và trong suốt câu chuyện Anh luôn nhắc đi nhắc lại mãi câu "Anh yêu em thật nhiều vô cùng, Anh sẽ không thể sống được nếu thiếu em, anh rất thèm mong đựơc làm chồng của em yêu và Anh sẽ mãi mãi suốt đời chỉ yêu duy nhất mình em..." ... tiếng Anh nghe nhỏ dần ... nhỏ dần ... dịu dàng như tiếng ru ầu ơ của Mẹ khi tôi còn bé ... và tôi dần chìm vào giấc ngủ bình yên. Mưa đã tạnh, đêm lặng yên, vạn vật cũng chìm vào giấc ngủ, như chưa từng có những bão tát, mưa giông... 

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2009 16:45:44 bởi khietnghi >
    #2
      khietnghi 19.05.2009 14:37:17 (permalink)
      Đỏan văn: TÌNH YÊU ĐẦU TIÊN
      Mỹ Dung

       
      Nhiều lúc tôi tự hỏi tôi đã từng yêu chưa? Tình yêu là gì và khi yêu cảm xúc người ta sẽ như thế nào? Nhiều người cũng tự hào rằng biết yêu, yêu nhiều và có nhiều kinh nghiệm tình trường, nhưng mấy ai đã yêu thực sự. Người ta nói rằng tình yêu chỉ có một, những thứ na ná giống như tình yêu thì có rất nhiều. Tôi cũng vậy, từng tưởng rằng đã yêu, có gia đình và có con ... Nhưng tôi đã lầm ... đến gần nửa cuộc đời hôm nay tôi mới thực sự biết yêu một người.

      Có lẽ vì người tôi yêu ở quá xa nên tình yêu mãnh liệt và cháy bỏng hơn. Mỗi đêm trong giấc mơ, hình bóng Anh luôn ẩn hiện. Có lần trong một cơn ác mộng có một bóng ma nữ vận bộ quần áo lòa xòa trắng tóat, mái tóc dài rũ rượi che nửa khuôn mặt đẹp lạnh lùng đanh ác, tiếng cười man dại đầy chết chóc, giọng nói cao vút như tiếng lòai côn trùng ... cô ta nắm lấy tay Anh kéo đi, cô ta muốn cướp mất Anh khỏi tay tôi. Tôi cố nắm chặt tay Anh, cố giành Anh khỏi thế lực tà ác, cố để đừng vuột mất anh bằng sức lực còn lại của người phụ nữ yếu đuối. Ánh mắt Anh nhìn tôi, khiến tim tôi ứa từng giọt máu ... tôi khóc òa khi tay Anh dần vuột khỏi tay tôi, tôi hét to gọi tên Anh thảnh thốt "Jone ơi đừng bỏ em". Tôi giật mình tỉnh giấc, ngoài trời đêm mưa rất to, nơi xa tia chớp lóe sáng như bóng người đàn bà áo trắng vụt qua. Tôi bần thần, đầu óc quay cuồng, tòan thân rịn mồ hôi, nước mắt lăn dài trên má. Tôi nhìn ra bầu trời đen tối và lại gọi tên Anh "Jone ơi, anh ở đâu ..." rồi khóc òa.

      Tôi không biết yêu là thế nào? Chỉ biết rằng từng đêm trong mỗi giấc mơ đều thấy thấp thoáng bóng hình Anh, văng vẳng bên tai luôn nghe thấy giọng nói ấm áp của Anh. Mỗi đêm tỉnh giấc trong tiếng mưa bão sấm chớp, hay mỗi sáng được đánh thức bởi tiếng chim lãnh lót... người đầu tiên mà tôi nghĩ tới là Anh. Mỗi đêm trước khi chìm vào giấc ngủ người cuối cùng mà tôi nghĩ tới cũng là Anh.

      Tôi không biết yêu là như thế nào? Chỉ biết rằng Anh luôn hiện hiện trong tim tôi, trong linh hồn tôi mọi lúc, mọi nơi: khi tôi thức cũng như lúc tôi ngủ, khi tôi làm việc cũng như lúc tôi xem TV, khi tôi ăn hay lúc tôi trang điểm ... lúc nào hình bóng Anh cũng hiện rõ trước mắt tôi. Và trong những giấc chiêm bao giữa ban ngày tôi luôn mơ được cùng Anh và những đứa con ngoan xum vầy hạnh phúc dưới mái nhà ấm cúng.

      Tôi không biết yêu là như thế nào? Chỉ biết rằng khi đọc những lời người phụ nữ khác viết cho Anh trái tim tôi nhói đau tưởng chừng như không còn có thể đập được nữa. Ngực tôi ức nghẹn và khó thở đến muốn vỡ tung, tay chân tôi run đến không đứng vững và nước mắt trào ra chảy thành dòng lai láng ...

      Tôi không biết yêu là như thế nào? Chỉ biết rằng có một lần Anh buồn tôi, một lần Anh thất vọng vì tôi, một lần Anh ngờ vực tình yêu của tôi ... Tôi cảm nhận nỗi buồn của Anh đến tim tan ra từng mảnh, cảm nhận nỗi thất vọng của Anh đến tim đau như dao cắt, cảm nhận nỗi ngờ vực của Anh đến tim rỉ từng giọt máu. Và tôi cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa khi Anh quên nói câu cuối cùng trước khi cúp máy "Anh yêu em thật nhiều vô cùng". Tôi òa khóc trong sự trống vắng đến vụn vỡ, thân rã rời và tôi bước đi dưới mưa ... mà không định hướng sẽ đi về đâu ... để lại lời nhắn như một lời trăn trối cuối cùng cho Anh ... và thầm mang theo cuộc tình xuống huyệt đạo.

      Tôi chưa từng nghĩ tới ai mọi lúc, mọi nơi như đã nghĩ tới Anh, chưa từng biết chờ đợi ai đến đếm từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây như đã chờ đợi Anh. Tôi chưa từng vì ai mà cảm thấy tim đau đến nghẹt thở khi nghĩ đến ngày nào đó sẽ mất người yêu, chưa từng vì ai mà muốn được chết một lần chỉ vì đã làm cho trái tim người yêu tổn thương và tuyệt vọng. Tôi cũng chưa từng nghĩ tôi có thể yêu ai bằng cả trái tim, dám hy sinh tất cả và có thể chết vì người đó.

      Thế rồi Anh là người duy nhất cho tôi biết nỗi nhớ da diết đã dằn vặt tôi thế nào ... có những lúc nhớ đến có thể chết đi được. Anh đã cho tôi chờ đợi ... sự chờ đợi khắc khỏai đến đau buốt trái tim ... đêm đó dài như một thế kỷ ... đó là đêm thức trắng đầu tiên tôi trải qua trong đời. Anh đã cho tôi biết khóc đến nghẹn lời giờ phút Anh sắp lên máy bay đi công tác... cho tôi biết nếm trải phút biệt ly.  Anh đã cho tôi biết cảm giác tim tan vỡ và đau buốt khi biết có người phụ nữ khác yêu Anh... cảm giác hờn ghen đến nát tan cõi lòng. Anh đã cho tôi biết cảm giác tuyệt vọng khi Anh mất lòng tin ... cảm giác đau rạn vỡ từng thớ thịt và chỉ muốn quyên sinh.

      Nếu tình yêu chỉ có một trên đời thì Anh chính là TÌNH YÊU ĐẦU TIÊN và DUY NHẤT của tôi. Tôi đã thật sự biết yêu như chưa yêu lần nào và cảm nhận được đầy đủ nhất những cảm xúc mãnh liệt, bỏng cháy nhất của tình yêu. Tình yêu chỉ DUY NHẤT trên đời và tôi nguyện sẽ giữ mãi Anh dù có khó khăn, họan nạn và trong bất cứ hòan cảnh nào tôi cũng sẽ mãi duy nhất yêu mình Anh. Dù một ngày kia tóc Anh đã bạc theo thời gian, một ngày kia sức khỏe Anh yếu đi hay nằm trên giường bệnh, một ngày kia tai nạn thảm khốc cướp mất của Anh một phần thân thể thì tôi mãi nguyện bên Anh, yêu thương Anh, chăm sóc lo lắng cho Anh đến khi tôi không còn tồn tại trên thế gian này nữa. Tình yêu đúng là DUY NHẤT có 1 trên đời và Anh chính là TÌNH YÊU ĐẦU TIÊN và DUY NHẤT của tôi ... mãi mãi không đổi thay...
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2009 16:46:52 bởi khietnghi >
      #3
        khietnghi 28.05.2009 15:33:42 (permalink)
        Mỹ Dung
        19-05 20:26





        Bao giờ cũng vậy sự chờ đợi luôn khiến cảm giác thời gian trôi chậm rãi đến lạnh lùng, ta như đếm được từng thời khắc kim đồng hồ chậm chạp trôi từng giây.

        Đã từ lúc nào không biết khi chiếc kim giờ chỉ số 9 và kim phút chỉ số 12 là chiếc điện thọai lại rung lên cùng với bản nhạc quen thuộc. Dù lúc đó xung quanh tôi rực rỡ ánh đèn, hay một màn đêm bao phủ, không cần nhìn số điện thọai, cũng chẳng cần nghe tiếng của đầu dây bên kia. Tôi biết chắc chắn cuộc gọi của ai, biết chắc chắn câu đầu tiên sẽ là "Em yêu, em đang làm gì?". Và tất cả đã trở thành một thói quen, một phản xạ có điều kiện.

        Một ngày làm việc của tôi trôi qua nhanh, chậm tùy theo công việc và thùy thuộc nhiều vào cảm xúc của tôi. Những khi bận bịu với công việc thời gian hình như trôi nhanh hơn một chút, nhưng dù đang làm gì tôi vẫn không quên nhìn đồng hồ và chờ đợi, chờ đợi đến 9 giờ tối để được nghe giọng nói ấm nồng đầy yêu thương, nhung nhớ của Anh. Một sự việc được lập đi lập lại chỉ vài lần, đã có thể thành thói quen, nhưng được lập đi lập lại thường xuyên đều đặn mỗi ngày thì nó không đơn thuần là một thói quen nữa, nó khiến người ta nghiện.

        Và hôm nay cũng vậy, một ngày mệt nhòai với công việc nhưng không lúc nào không nghĩ về Anh, có lúc tự mỉm cười một mình khi nghĩ về tương lai, hạnh phúc cùng Anh và những đứa con ngoan, cuộc sống giản đơn và bình dị nhưng luôn tràn ngập tiếng cười, tràn ngập tình yêu thương, tràn ngập những nụ hôn bỏng cháy ... mỉm cười khi nghe tiếng trẻ bi bô gọi Ba, gọi Mẹ, mỉm cười khi nghĩ đến câu "Anh yêu bà xã thật nhiều vô cùng" Anh thường nói mỗi ngày, mỗi đêm. 

        Hôm nay tôi cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc bởi lời tâm sự của một phụ nữ bị chồng phụ bạc đã tìm lại được hạnh phúc đã mất. Hạnh phúc vì tôi đã làm được một chuyện tốt: đã khiến người phụ nữ đau khổ ấy lấy lại tự tin vì trẻ trung xinh đẹp hơn và chồng chị ấy đã quay trở về tổ ấm. Công việc của tôi không chỉ đơn thuần là kiếm tiền, đó còn là sở thích, là niềm đam mê và làm đẹp cho bao người phụ nữ. Tiễn chân người phụ nữ ấy, tôi lái xe tất bật tới trường học Anh Văn, bạn bè bảo tôi siêng năng và chịu khó quá. Cuộc sống của tôi là vậy, phần lớn thời gian của tôi dành cho công việc, đi học và về nhà ... mỗi ngày như mọi ngày.

        Tan lớp, tôi lại lái xe về nhà, nhìn đồng hồ đã hơn 7:00pm tôi lái xe thật nhanh, tiếng nhạc tình buồn văng vẳng bên tai khiến tôi có một chút chạnh lòng, nhớ Anh đến rơi nước mắt ... chân đạp mạnh ga, tôi muốn về nhà sớm hơn để kịp 9:00pm nói chuyện cùng Anh qua điện thọai.

        8:40pm tôi mở những tấm hình của Anh được lưu trong điện thọai di động ra xem, nhìn ngắm Anh thật lâu, zoom lớn khuôn mặt Anh, vầng trán Anh, đôi mắt Anh, môi Anh,... tôi muốn ghi tất cả vào từng nơron não bộ, để mãi mãi không bao giờ quên ... Tôi lại nhìn đồng hồ 8:50pm, tôi như đang đếm từng giây, từng cử động của chiếc kim phút và mong nó mau đến số 12. Vẫn cầm trong tay chiếc điện thọai, tôi mở những tin nhắn của Anh, những tin nhắn được tôi lưu lại và xem đi xem lại đến thuộc lòng "I miss you so much and I always thingking of you. You were the most important one in my life. I can't live without you. I wish you were here with me. I always love you".

        8:57 tôi cảm giác kim đồng hồ như trôi chậm lại, có lúc tưởng từng như đứng yên, mắt tôi vẫn gián vào màn hình chiếc điện thọai, trái tim tôi như đập mạnh và nhanh hơn. Một phút trôi qua cũng thật dài ... sự chờ đợi từ bao giờ đã trở thành một niềm hạnh phúc. 8:59, tôi không nhìn vào màn hình chiếc điện thọai nữa mà nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường, tôi quan sát và đếm từng giây một đến khi chiếc kim phút ngừng ở số 12. Lại nhìn điện thọai và chờ một hồi chuông quen thuộc, ... nhưng nó vẫn nằm yên bất động.



        Chiếc đồng hồ có chú chim mở cửa kêu cúc cu ... cúc cu mỗi thời khắc kim phút ngừng ở số 12. Tiếng kêu thật vui tai, vậy mà hôm nay phát ra 9 tiếng khô khan, buồn bã và vô duyên, tiếng cúc cu vô tình bóp nghẹt trái tim tôi . 5 phút trôi qua, rồi 10 phút trôi qua, tôi như đếm từng giây và mắt không rời chiếc điện thoại, tai cũng tập trung lắng nghe tiếng nhạc thân quen . Kim phút đã nhích đến số 3, 15 phút trôi qua sau thời trôi qua chậm rãi và vô tình đến vậy, tất cả vẫn lặng thinh . Tim tôi bắt đầu đập thật nhanh, đầu óc tôi căng thẳng và bắt đầu suy diễn đủ mọi tình huống . Lại 5 phút nữa trôi qua, tôi không thể chịu đựng được nữa cầm lấy điện thoại và bấm liên tục, những con chữ nhảy múa và nhòa dần trước mắt tôi, những gịt nóng bỏng chực trào ra theo từng dòng cảm xúc. Tay tôi run run bấm vào chữ send, rồi  buông thỏng làm chiếc điện thoại rơi tự do xuống nền gạch . Trái tim tôi đang đập thật nhanh và đầu óc tôi không ngơi nghĩ suy diễn. Tôi cảm thấy đầu óc mụ mẫm đến u mê vì suy nghĩ quá nhiều, mắt vẫn liên tục hướng lên chiếc đồng hồ treo tường, có con chin bé nhỏ mở cửa kêu cúc cu mỗi khi ki phút chỉ số 12. Trên tay tôi vẫn cầm chiếc điện thọai hết xem hình lại xem tin nhắn của Anh và thản thốt giật mình mỗi khi chú chim lai mở cửa cúc cu... 10 tiếng. Đó là 10 tiếng kêu cuối cùng, chú chim ấy sẽ ngủ yên đến 6:00 sáng hôm sau mới thức dậy.

        Lòng tôi bồn chồn, trái tim thổn thức chờ đợi vẫn đập liên hồi, tôi mở máy vi tính đọc những lá thư Anh gởi ... hết lá này đến lá khác mà lệ chảy hai hàng. Tình yêu là như thế sao? Anh đã cho tôi biết thế nào là tình yêu, thế nào là nỗi khắc khỏai mong chờ. Và tôi đã viết lại mọi cảm xúc khắc khoải chờ đợi bằng những dòng thơ:


        Anh có biết em chờ khắc khoải không?
        Anh có biết em đợi bao lâu không?
        Đêm thâu bỗng dài hàng thế kỷ
        Một khắc trôi ... em đếm thời gian trôi

        Anh có biết tim em đau lắm không?
        Anh có vui khi làm em nhỏ lệ?
        Mưa bỗng rơi, rơi hoài không dứt
        Em nghe mưa ... em đếm từng giọt rơi

        Anh đã hứa gì Anh còn nhớ không?
        Không khiến em đau, khiến em thất vọng
        Sao bóp tim em đau vỡ vụn?
        Nghe tim đau ... cảm nhận từng nhịp đau

        Mai này em đi Anh có tiếc không?
        Hạnh phúc mong manh tan biết mất rồi
        Tình vụt tan như làn khói tỏa
        Yêu muộn màng ... kỳ vọng mãi - còn đâu?


        Nhìn lên đồng hồ đã qúa 12 giờ khuya, tôi thất vọng vứt chiếc điện thọai bên cạnh và cố dỗ giấc ngủ . Lăn qua, rồi lại lăn lại, hết nằm nghiêng, nằm ngửa, rồi lại nằm sấp ... nhưng tôi vẫn không tài nào chợp mắt . Đầu óc tôi tỉnh táo lạ thường và nó hết nghĩ đến chuyện này, lại nghĩ đến chuyện khác và tràn ngập trong đầu đều là hình ảnh của Anh. Tôi cảm thấy nhớ Anh da diết và muốn khóc, tôi mò tìm chiếc điện thoại trong bóng tối và bật nó lên . Tim đập liên hồi và cầu mong nó rung lên báo có tin nhắn của Anh. Chiếc điện thoại vẫn im lìm ... cảm giác nóng, ướt tràn ra từ khoé mắt .

        Tôi nhìn lên đồng hồ kim giờ đã chỉ sang số 2, kim phút đã quay một vòng và lại trở về số 12. Hai chiếc kim đã xa rời như đêm nay tôi và Anh mãi xa xôi . Tôi lại bực bội tắt điện thoại và vứt nó ra xa để không thể tìm thấy nó trong bóng tối lần nữa. Tôi kéo chăn trùm kín đầu như để xóa tan tất cả những gì đã diễn ra xung quanh, để không nhìn thấy chiếc đồng hồ treo tường đáng ghét .

        Nằm trong chăn ấm nhưng lòng sao giá băng . Anh đang ở nơi nào? Đang làm gì? Có như tôi buồn khắc khoải? Có da diết nhớ người yêu? Và mỉm môi cười khi nghĩ đến hai chữ "hạnh phúc" đang đến thật gần? Tôi như nghe rõ tiếng thở dài não nễ của chính mình và chợt thốt lên "Anh thật đáng ghét!". Trở đầu hướng khác tôi lại cố thoát ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, cố xua đuổi hình bóng của Anh ra khỏi ký ức. Tôi bắt đầu đếm 1 ... 2 ... 3 ... 10 ... và nhắm mắt lại . Hôm qua Anh ngủ có ngon không? Giờ này Anh đang làm gì? Anh đang ở văn phòng làm việc? Anh đi ăn với bạn bè, gia đình? Anh đi một mình hay với một cô gái khác ?... Trời ơi, lại là Anh, Anh lại xen vào cả những con số mà tôi đang đếm. Tôi đã quên mình đang đếm tới số bao nhiêu . Lại trở mình quay qua hướng khác, tôi kiên nhẫn đếm lại từ đầu 1 ... 2 ... 3 ... 20 ... và tôi mơ màng thiếp đi trong mệt mỏi ...

        Hình ảnh Anh chợt hiện trong giấc mơ như thực mà cũng như mơ. Anh nắm tay tôi chạy trên bãi biển... đôi chân trần trên cát mịn, cảm giác mát lạnh mỗi khi con sóng tạt vào bờ và nước biển liếm gót chân tôi. Một tay Anh nắm chặt tay tôi, tay kia Anh cầm đôi giày cao gót. Một con sóng to tràn vào bờ, tôi vừa kịp nhìn thấy đã bị Anh nhấc bổng lên khỏi mặt đất, chờ nước rút ra xa Anh đặt nhẹ tôi xuống và đặt một nụ hôn lên môi ...Tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng nhạc vui tai của chiếc điện thoại . Tôi bật dậy mò tìm chiếc điện thoại, tìm mãi không thấy . Tôi cuống cuồng sợ không kịp tìm thấy điện thoại trước khi tiếng chuông chấm dứt . Cuối cùng tôi đã tìm thấy điện thoại lăn lóc dưới chân giường . Tôi chụp lấy nó và vội vã Alô ! Tiếng ấm nồng từ đầu dây bên kia :
        - Em yêu, em còn ngủ phải không? xin lỗi em vì Anh đã gọi vào giờ này. Anh không chịu nổi vì nhớ em ...
        Tôi òa khóc, rất lâu sau mới có thể nói một lời trong nước mắt :
        - Em cũng vậy, Em không ngủ được vì nhớ Anh, Anh biết không?
        - .....
        - .....
        Tiếng gà gáy vọng xa xa, tôi nhìn lên đồng hồ kim giờ đã ngừng ở số 6 . Tôi chợt mỉm cười :
        - Anh là đồng hồ báo thức của em. Anh có biết hôm qua không nhận được điện thọai của Anh, em đã buồn và lo lắng đến không ngủ được không? 
        - Anh biết vì vậy mới gọi thật sớm cho em. Anh nhớ và yêu em thật nhiều vô cùng. Anh không thể thiếu sống em yêu và mong ước sớm được làm chồng của em yêu...
        - ....
        - ....
        Tôi mỉm môi cười nhìn ra cửa sổ, nhìn những nhánh cây đong đưa trong gió sớm ... tiếng chú chim lại mở cửa cúc cu ... cúc cu đón chào một ngày mới ... bận rộn, nhưng tràn đầy hạnh phúc ... và tôi lại chờ đợi đến 9:00pm ... sự chờ đợi trong hạnh phúc ...



        <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2009 16:48:14 bởi khietnghi >
        #4
          Ct.Ly 02.06.2009 02:51:01 (permalink)
          #5
            khietnghi 19.06.2009 14:07:53 (permalink)
            Đỏan văn
            Mỹ Dung
            17-06 09:43





            Tất cả những đứa trẻ đều được cha mẹ dạy ngay từ khi mới bắt đầu biết nhận thức rằng "không được nói dối". Khi còn nhỏ tôi cũng được dạy như vậy và thuộc nằm lòng. Gần nửa cuộc đời tôi luôn thành thật với tôi, với mọi người và với đời, đổi lại tôi không được gì ngòai sự thiệt thòi, sự đau khổ, dằn vặt. Khi mọi người nhìn ra được lòng tốt của tôi, khi mọi người đặt lòng tin tuyệt đối vào tôi ... cũng là lúc muộn màn.

            Nói thật phải chăng là tự kết liễu cuộc đời mình, tự làm người khác nghĩ xấu về mình và tự làm cho mình đau khổ? Người ta dạy con không được nói dối, nhưng trên đời này có mấy người dám nói sự thật? Đối diện với sự thật và chấp nhận sự thật? Hay tất cả mọi người luôn tự dạy mình phải giấu kín sự thật, sống để bụng, chết mang theo, thà lừa dối người để được gọi là trong sạch và tự nhận là trong sạch?

            Khi tôi trải lòng ra với mọi người chỉ nhận được sự phản kháng, sự khinh bỉ và chỉ trích. Hình như trên thế gian này ai cũng thích sự hòan hảo đến tuyệt đối nên chỉ thích phô bày những cái tốt, cái hay, cái đẹp ... còn cái xấu thì được che dậy kỹ càng, sơn phết, tô màu, đánh bóng một cách dối trá để nó trở nên hòan mỹ trong mắt mọi người. 

            Mọi người sinh ra đã biết nói dối bẩm sinh? Cũng có những đứa trẻ không nói dối để nhận được sự phản kháng và chửi mắng của cha mẹ, nó thử nói dối một lần không bị mắng chửi mà được ngợi khen ... dần dần nó nhận thức được rằng nói dối có lợi hơn nói thật và nói dối đã trở thành một bản năng để có thể sinh tồn trong xã hội đầy rẫy sự dối trá.

            Khi được nghe một sự thật không mấy tốt như người ta nghĩ, người ta vội vã quay đầu lại phủi tay tất cả và phủ nhận tất cả. Khi được nghe một điều tốt đẹp dù là dối trá, người ta vỗ tay tán thưởng, ngợi khen để rồi trong lòng bán tín bán nghi không biết có thật như vậy không? Sống ở trên đời đầy sự dối trá này qủa là đau khổ bởi không biết tin vào ai, không biết tin vào bất cứ điều gì, đôi lúc tự nghi ngờ chính bản thân mình.

            Tôi luôn thành thật với tôi, với tất cả mọi người và đặc biệt với người tôi yêu. Tôi nhận được từ họ sự quay mặt, sự phản kháng, khinh khi, chỉ trích, dèm pha ... đủ cả ... chỉ có thời gian khi họ tiếp xúc với tôi, sống gần tôi, ngày càng tin tưởng tuyệt đối vào tôi ... khi họ nhận ra sự chân thật, lòng tốt, sống vì mọi người và trải lòng vì mọi người ... dĩ nhiên cần phải có thời gian và dĩ nhiên để người khác hiểu mình, tin tưởng tuyệt đối vào mình là một điều không dễ dàng. Tôi không ân hận vì mình đã dám nói thật tất cả, tôi không tủi nhục ít nhất là với bản thân mình, với lương tâm mình rằng tôi không biết nói dối ... dù lúc đầu rất buồn, rất đau, rất khổ nhưng cuối cùng điều tôi nhận được là lòng tin, sự kính trọng và nể phục, điều cuối cùng là mọi người sẽ tự hối hận vì đã đánh giá sai về tôi, đánh mất tình cảm mà lý ra phải được trân trọng. 

            Cuộc đời tôi trải qua quá nhiều mất mát và đau khổ, từ khi sinh ra sự khổ đau và những giọt nước mắt đã nhiều hơn những phút giây hạnh phúc và nụ cười. Nhưng dù đến phút cuối cuộc đời tôi vẫn sẽ luôn thành thật ... điều duy nhất tôi nhận được là mọi người luôn ân hận và nuối tiếc vì đã để mất tôi vì tôi chưa bao giờ làm cho ai bị tổn thương, chưa bao giờ có lỗi lầm với ai dù nhỏ nhất, vì tôi luôn tự hào rằng tôi là người phụ nữ chân thật và chung thủy đến tuyệt đối. Tự hào vì tôi biết trên thế gian này ít ai làm được điều đó.

            Vậy nên nói dối hay nói thật? Có lẽ ai cũng nói rằng không nên nói dối nhưng tự đáy lòng và sâu thẳm trong tiềm thức lại mách bảo rằng, đừng bao giờ nói thật. Đó phải chăng là bản chất của lòai người hay là một bản ngã mà xã hội và cuộc sống đã dạy ta nên làm như vậy để có thể tiếp tục sống và tồn tại? Bạn đã từng dối mình và dối người bao nhiêu lần trong đời? Có lẽ vô số kể đến không đếm nổi? Bạn đã bao giờ dám đối diện sự thật và nói ra mọi sự thật chưa? Có thể rất ít khi hoặc cũng có thể là chưa bao giờ? Bạn có cảm thấy lương tâm cắn rức hay khó chịu không yên khi lúc nào cũng nơm nớp lo sợ sự thực bị phơi bày? Ắt hẳn có? Bạn có cảm thấy thỏai mái không? Bạn có thể sống một cách hồn nhiên vui tươi không khi trong lòng đầy ắp sự dối trá? Có lẽ câu trả lời của bạn là thà dối trá miễn sao người khác chỉ thấy được mặt tốt chứ không thấy được mặt xấu của mình. Bạn là người có đạo đức hay phi đạo đức? Câu trả lời cuối cùng là bạn đích thực là người đạo đức giả. Nhưng bạn đừng lo đó lại chính là bản chất của lòai người - một giống lòai tự nhận rằng mình quá thông minh - thông minh trong sự dối trá - dối trá từ khi sinh ra đến khi chết đi và người ta từ đời này qua đời khác luôn ngụy biện rằng đó là sáng suốt.


            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2009 16:49:22 bởi khietnghi >
            #6
              khietnghi 19.06.2009 14:09:09 (permalink)
              Cảm xúc
              Đỏan văn
               
              Mỹ Dung
              18-06 16:58





              Đã hơn một năm rồi tôi không đến bệnh viện khám sức khỏe. Các bác sĩ khuyên rằng ít nhất 6 tháng đến 1 năm nên khám tổng quát 1 lần, còn đối với phụ nữ, ngòai khám tổng quát thì ít nhất 6 tháng cần phải khám thêm phụ khoa và tầm sóat ung thư. 7:30 sáng tôi đã có mặt ở một bệnh viện chuyên khoa, nơi đâu cũng đông nghẹt người và qua mỗi khâu đều phải chờ đợi: chờ lấy số, chờ lập hồ sơ, chờ khám, chờ xét nghiệm, chờ lấy kết quả ... một chuỗi chờ đợi đến mệt mỏi ... rã rời ...

              Cuối cùng tôi cũng được gọi đến bàn làm hồ sơ. Ở đây ai cũng quá bận rộn và không có nhiều thời gian nên tất cả đều phải ngắn gọn. Cô y tá sau khi hỏi họ tên, tuổi, địa chỉ và tiểu sử sức khỏe, hí hóay ghi chép vào cuốn sổ sức khỏe, không cần ngước lên nhìn tôi hỏi



              - Chồng tên gì? 
              Câu hỏi khiến tôi giật mình và bối rối, thấy tôi không trả lời cô y tá ngước mắt nhìn tôi chờ đợi.

              - Không có chồng
              Cô y tá lại nhìn tôi một lần nữa, ánh mắt có vẻ ngạc nhiên pha lẫn bực bội. Tôi rất bối rối và cố tìm một câu trả lời hợp lý

              - Ly hôn
              Ánh mắt cô y tá lại nhìn tôi thêm một lần nữa có phần dịu hơn và như có chút tội nghiệp.

              - Trong trường hợp khẩn cấp cần liên lạc với ai là người thân?
              - Mẹ.

              Tôi trả lời không suy nghĩ và đọc số điện thọai và địa chỉ liên lạc của Mẹ. Cô ý tá cúi xuống ghi ghi chép chép, đọan nhẹ nhàng mời tôi đến ghế ngồi chờ.

              Tôi nhìn quanh để tìm ghế, có rất nhiều người đứng lố nhố xung quanh vì thiếu ghế ngồi, tôi đứng nép vào một góc để tránh sự va chạm của những người đi qua đi lại. Nơi đây là bệnh viện phụ sản, tất cả những người tới khám bệnh đều là phụ nữ, nhưng ở đây có rất nhiều đàn ông, đó là những người chồng đưa vợ đi khám. Sau khi đã tìm được một chỗ đứng và đang nghĩ đến ánh mắt có chút cảm thông của cô y tá lúc nãy, lòng tôi chùn xuống, một cảm giác buồn đến khó tả len lỏi từng sợi dây thần kinh. Tôi giật mình khi có ai đó chạm vào cánh tay. Đó là một người đàn ông ngồi cách đó không xa vừa đứng dậy nhường ghế cho tôi. Tôi cám ơn và ngồi xuống ghế. Vẻ mặt của tôi lúc đó có lẽ rất buồn, vì vậy tôi chỉ nói cám ơn mấy lần chứ không thể cười. Rất may tôi đã được ngồi, nếu đứng ở nơi đông đúc, ngột ngạt này lâu hơn nữa có lẽ tôi xỉu mất, gần đây sức khỏe tôi không tốt và mấy ngày trước đã bị hạ huyết áp đến ngất xỉu.

              Trấn tỉnh một lúc, tôi nhìn quanh ... đâu đâu cũng người là người, mọi người rất ít nói chuyện vì ai cũng chờ đợi đến mệt mỏi. Có lẽ 1/3 số người có mặt ở đây là đàn ông, nghĩa là đa số mọi người đều có chồng đưa đi khám, nhất là những phụ nữ có thai và cũng có nghĩa là có rất ít người phải đến đây một mình như tôi. Trong số họ có mấy người chồng bận không đưa vợ đi khám được? Có mấy người chồng không yêu và bỏ mặc vợ tự đi khám một mình? Có mấy người không chồng vì ly hôn hay góa chồng? Và mấy người chưa có chồng? Có lẽ có đủ cả, tôi đóan như vậy.

              Nghĩ đến câu hỏi của cô y tá lúc nãy khiến tôi bối rối, bỗng dưng thấy chạnh lòng, mắt vẫn nhìn vô định vào đám đông trước mặt nhưng mắt tôi như mờ dần đi không còn nhìn rõ họ nữa. Ánh mắt đầy thương cảm của cô y tá nhìn tôi như xóay vào lòng, tim tôi tự nhiên như có ai xát muối, sót sa đến tột cùng ... mắt mờ đi, tôi cố nén những giọt lệ chực trào ra, cố hướng suy nghĩ đến chuyện khác. Thay đổi tư thế ngồi, cố nén mọi cảm xúc và hướng mắt nhìn có chủ định vào một đôi vợ chồng trẻ đang ngồi đối diện. Người phụ nữ bụng rất to, có lẽ sắp tới ngày sinh, họ còn rất trẻ. Người đàn ông hết lấy nước cho vợ uống, lại lấy bánh cho vợ ăn. Tay anh ta phe phẩy tờ báo quạt cho vợ, thỉnh thỏang ngừng quạt lại nhẹ nhàng đặt tay xoa xoa bụng vợ như đang nựng nịu đứa con. Nhìn cảnh đôi vợ chồng hạnh phúc, từng sợi dây thần kinh của tôi như giản ra ... tim tôi vẫn đang đập đó chứ, nhưng hình như chậm ... rất chậm và có một chút nhói đau. Tôi đặt tay lên ngực cố cảm nhận từng nhịp chậm rãi và cũng để trái tim bớt đau hơn ... trái tim hình như chỉ đập rất nhẹ đến không thể cảm nhận được. tôi lại thở hắt ra để lấy hơi, để lấy chút không khí, lấy một chút sức lực. Tôi lại cố xua đi những cảm xúc ngột ngạt, lại cố hướng suy nghĩ sang một chuyện khác, lại thay đổi tư thế ngồi, lại thở thật sâu và nhắm mắt lại trấn tỉnh.

              Cảm thấy hình như dễ chịu hơn, tôi hướng ánh nhìn đi nơi khác và dừng lại nơi một cặp vợ chồng đã lớn tuổi ngồi xéo bên trái, họ có lẽ trên dưới 60, người phụ nữ hình như sức khỏe không tốt, trông bà ấy thật xanh xao, bất chợt chồng bà ấy đứng dậy, một tay khóac giỏ, tay còn lại đỡ người phụ nữ, họ dìu nhau đến bàn làm hồ sơ, người chồng đi rất chậm rãi, cẩn thận như dìu vợ từng bước đi, nhìn dáng vẻ dịu dàng như nâng niu ấy ai cũng thấy đó là một người đàn ông rất yêu vợ và họ dù đã có tuổi nhưng chắc hẳn rất hạnh phúc. Một câu hỏi thóang hiện trong đầu tôi : họ đã có bao nhiêu năm làm vợ chồng sao người chồng vẫn dịu dàng yêu thương vợ như với người yêu? Họ đã sống cùng nhau bao lâu sao vẫn mặn nồng như đôi tình nhân hay cặp vợ chồng mới cưới? Mắt tôi vẫn dõi theo họ, nhưng lại mờ dần ... mờ dần và nhòa đi ... tôi lại cố nén, cố nuốt và cố xua tan mọi cảm xúc ... nhưng tất cả như nghẹn lại khiến tôi khó thở ... tim đã chậm rãi như càng chậm rãi hơn, tưởng chừng có lúc như ngừng hẳn và có một cái gì đó như uất nghẹn đến ngạt thở.

              Mọi người vẫn đứng ngồi lố nhố như thế, càng về trưa không khí càng cô đặc hơn, ngột ngạt hơn, tôi cảm thấy thật khó thở, cảm thấy mệt như muốn gục ngã, tim hình như rất đau, đau đến không chịu nổi. Có bao người phụ nữ cùng tâm trạng như tôi? Có bao người phụ nữ cô đơn và độc hành một mình như tôi? Có phải con người ta sinh ra đời đã được quyền sống và hưởng hạnh phúc? Hay người ta sinh ra đời để chỉ buồn đau tủi nhục? Có phải bất kỳ một người phụ nữ trưởng thành nào cũng được quyền làm vợ, làm mẹ và hạnh phúc dưới một mái ấm gia đình? Hay mãi đơn độc cô đơn hết bị người này vùi dập đến người khác chà đạp? Có ai sinh ra lại muốn mình mãi khổ đau? Có người vợ nào lại không mong tìm được một tấm chồng luôn yêu thương và chung thủy? Có nỗi thất vọng nào lớn hơn khi biết  bị chồng lừa dối và phụ bạc? Có nỗi đau nào đau hơn khi phải đành đọan chia tay và nhìn mắt con trẻ thất thần khi phải xa cha, xa mẹ?

              Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc thật gần hay ở rất xa? Có những người phụ nữ may mắn có được tấm chồng yêu thương chưa bao giờ biết khóc vì những nỗi đau chất chồng từ ngày này sang ngày khác. Có những người phụ nữ chưa bao giờ biết đến cảm giác bị phụ bạc đau đớn như thế nào? Có những người phụ nữ luôn hạnh phúc trong nệm ấm, chăn êm và luôn có người đàn ông là chỗ dựa tinh thần bên cạnh. Hạnh phúc với họ là những điều cao xa hơn, họ quá hạnh phúc nên không thể cảm nhận được hạnh phúc. Họ quá may mắn nên không thể hiểu được những nỗi đau của những số phận kém may mắn hơn họ. Hạnh phúc đến với họ quá dễ dàng vì thế họ không cần khao khát, không cần tìm kiếm đến khắc khỏai. Họ đâu biết rằng với người luôn oằn mình gánh chịu những nỗi đau thì chỉ một giây phút hạnh phúc ngắn ngủi cũng là vô giá? Họ đâu biết trong cơn xa chân, lạc lối ... bị cuộc đời hất xuống vực sâu, ngụp lặn trong nỗi đau, nỗi mất mát chỉ cần một ánh mắt thương cảm, một lời chia sẻ, một chút tình cũng cứu vớt một linh hồn hồi sinh sống lại? Họ đâu biết giây phút người ta sắp chết đuối, ai đưa tay cứu vớt sẽ là vị cứu tinh. Họ đâu biết người phụ nữ yếu đuối nhất là lúc bị người khác bỏ rơi, người phụ nữ dễ bị lợi dụng và lạc vào vòng tay tình ái nhất là lúc thất bại trong tình cảm.

              Đầu óc tôi cuồng quay, những chuỗi suy nghĩ bộn bề và rối tung. Tôi cảm thấy đầu nhức như muốn nổ tung, tôi không còn định hướng được tôi đang ở đâu, tôi là ai, đang làm gì? Có lẽ tôi sẽ điên mất với những mớ hỗn độn suy nghĩ này. Suy ngẫm về cuộc đời và những thăng trầm đã trải qua tôi chưa làm gì có lỗi với bất cứ ai, tôi luôn cố gắng cắn răng cam chịu. Với những người đối xử với tôi tệ bạc nhất, khốn nạn nhất, vô lương tâm nhất ... tôi cũng chưa bao giờ thù hận họ và đến phút chót vẫn không làm gì có lỗi với họ. Tôi khiến họ trân trọng và nhớ mãi tôi đến cuối đời, khiến họ tận đáy lòng luôn ân hận vì để mất tôi. Nhưng còn bản thân tôi: tôi được gì và mất gì? Ngòai lòng tin và sự tôn trọng của mọi người tôi không được gì mà ngược lại mất tất cả: mất tuổi trẻ, mất những nụ cười. Nỗi đau khắc khỏai luôn bao phủ quanh tôi và tận trong máu thịt, đời đã dạy tôi không tin vào bất cứ ai và bất cứ điều gì.

              Tiếng chuông điện thọai reo vang và từ trong bóp nó rung lên từng hồi, tôi nhìn đồng hồ 8:30', mãi xoay vòng với mớ suy nghĩ rối như mớ bòng bong tôi đã quên mất hôm nay điện thọai reo trễ hơn 30' so với ngày thường, không cần phải nhìn màn hình tôi cũng biết chắc chắn ai gọi và không cần phải nghe tiếng đầu dây bên kia tôi đã nói ngay sau khi nhấc máy. Ngày hai lần tiếng chuông điện thọai này chính là năng lượng giúp tôi có thể trải qua hết một ngày, tiếng yêu thương ấm nồng từ đầu dây bên kia chính là hơi thở để tôi duy trì sự sống và lời yêu thương là nguồn sống giúp trái tin tôi tiếp tục đập. Đã có lúc tôi mỉm cười nghĩ rằng đến cuối cuộc đời tôi cũng đã chạm tay được vào hai chữ hạnh phúc, nhưng chỉ mới sờ thật nhẹ vào nó giông tố, bão tát đã đổ xuống đầu tôi. Cơn mưa rát mặt cùng sấm chớp dữ dội chưa kịp khô thì cơn bão khác lại thổi tốc và cuốn phăng tất cả những hy vọng le lói. Tim tôi vừa mới được sưởi ấm và bắt đầu đập yếu ớt thì băng tuyết kéo đến khiết nó lạnh như ướp đá, tuyết chưa kịp tan thì nham thạch núi lửa lại trào ra thiêu cháy trái tim tàn rụi thành tro. Có lúc tưởng chừng như nó đã hòan tòan ngừng đập và tôi chỉ muốn lao thân xuống vực thẳm để kết thúc một số kiếp hồng nhan cay nghiệt.  

              Anh đến, tình yêu của Anh đã xóa tan mọi ngờ vực tôi như tỉnh cơn mê, như mới được sinh ra và sống ở một kiếp khác, linh hồn tôi như thóat thai khỏi cõi trần tục nhiều bi ai. Tôi có thể quên đi tất cả tôi là ai, ở đâu cùng với tất cả nỗi đau. Tôi chỉ cần có Anh cùng với tình yêu để tiếp tục sống vì Anh và có thể chết cũng vì Anh...



              <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2009 16:50:50 bởi khietnghi >
              #7
                khietnghi 22.06.2009 11:54:35 (permalink)
                Một người đàn ông yêu tôi đã gởi cho tôi những lời "lượm lặt" từ người khác... tôi trả lời bằng mọi cảm xúc. Nhưng bài văn "lượm lặt" đó khá nổi tiếng trên mạng và tôi, một ngày nắng đẹp đã tình cờ đọc được. Cười... nhưng ứa nước mắt. Những điều giả dối thì vẫn là giả dối và cuối cùng thì sự giả dối nào cũng sẽ được phơi bày...
                 
                Mỹ dung
                14-03 15:32




                Anh không đẹp, hẳn rồi. những mỹ từ mà ngưòi khách sáo nhất có thể nói cũng không nhắc đến điều đó. Mà em vốn dĩ vẫn luôn xinh đẹp, quá xinh đẹp, em mong muốn một nửa mà em lại sẽ tìm thấy phải hoàn hảo với em cũng là phải thôi.

                Từ xưa tới nay chẳng ai mang tiêu chuẩn một người đàn ông điển trai ra để kén chọn làm chồng. Người ta thường nói "trai tài, gái sắc" chứ không ai nói ngược lại. Với em càng không bao giờ đặt tiêu chuẩn này làm tiêu chí chọn lựa. Thật sự em cũng chưa bao giờ đặt ra bất cứ một tiêu chuẩn nào để chọn người yêu, từ khi còn là con gái cũng vậy. Còn bản thân khái niệm "đẹp" của em có hơi khác. Vẻ bề ngoài không là tất cả, nét "đẹp" toát ra bởi vẻ sang trọng, quý phái, học thức, dịu dàng, thùy mị... đó mới là vẻ đẹp lâu dài và thực sự cuốn hút người khác dù ở độ tuổi nào. Quyến rũ người khác bằng sự tôn trọng chứ không phải vì khuôn mặt hay thân hình đẹp để người khác phái ngắm nhìn và nghĩ ngay đến dục vọng.

                Anh cũng không hào hoa, hay thực giầu có như biết bao người đàn ông thành công hay thừa hưởng được sự thành công khác. Em đáng được hưởng một cuộc sống sung túc, không phải lo lắng nhiều về kinh tế mà.

                Em cũng chưa bao giờ chọn một đối tượng hào hoa, ngược lại rất sợ và muốn tránh xa những người đàn ông như thế này. Người xưa có câu "củi tre dễ nấu, chồng xấu dễ sài". Người đàn ông hào hoa ắt hẳn sẽ có nhiều phụ nữ thích, và điều gì đảm bảo người đàn ông của mình sẽ không xa ngã ... để trở thành của một hay vài người phụ nữ khác nữa? Em có thể chấp nhận mọi chuyện, tha thứ mọi vấn đề ngoại trừ chuyện không chung thủy. Vì vậy em sẽ không chọn người đàn ông hào hoa.
                Người đàn ông giàu có từ chính sự thành công của họ hay thừa hưởng sự giàu có em cũng không chọn. Em không muốn bị "mua" về như một món đồ trang sức, càng không muốn bị sai khiến như một Ô Sin, em cũng không bao giờ muốn bị lệ thuộc về kinh tế. Em không muốn chỉ ngồi hưởng thụ của cải của người khác mà không làm việc, sáng tạo. Cũng không muốn cái gì cũng có sẳn để rồi phải răm rắp tuân theo những gì người ta nói mà không có chính kiến.

                Anh cũng không cố chứng tỏ rằng đang yêu em thật nhiều, không biểu lộ sự mãnh liệt để nếu giả như em có không yêu anh thì cũng có chút ít cảm động. Em luôn được nằm trong nỗi nhớ của không chỉ riêng anh, và biết bao ngưòi khác đang cố -tỏ-ra-là-rất -quan-tâm-đến-em.

                Em không cần một người đàn ông "chứng tỏ yêu em" hay "cố tỏ ra là rất quan tâm đến em"... em chỉ cần một tình yêu chân thành của một người thực sự yêu em đơn giản chỉ bằng trái tim, không vì bất cứ một lý do nào khác. Em cũng không tỏ ra đã đang và sẽ "yêu như chưa yêu lần nào" hay yêu một cách mãnh liệt như em đã từng yêu chỉ đơn giản bởi vì em luôn hoài nghi vào tình yêu của đàn ông và tự dặn lòng cẩn thận nếu không lại vấp ngã ... thường thì cú ngã sau luôn đau hơn cú ngã trước và em không muốn vết thương này chưa kịp lành đã có những vết thương khác chồng chất lên.

                Nhưng... Bởi vì chưa bao giờ anh nghĩ rằng tình cảm mình giành cho em chỉ vì em xinh đẹp, hay nếu có, nó chỉ là chút gì thoáng qua, thật nhỏ nhoi, kiểu như vui khi có ai đó nhắc đến em kèm theo lời khen. Thời gian sẽ bào mòn dần tất cả những gì thuộc về vẻ bên ngoài, nếu tự hỏi rằng phần nào của cuộc sống dài hơn, phần trẻ trung và phần già đi, tất nhiên sẽ có ngay câu trả lời mọi người sống nhiều hơn với khoàng thời gian đã già đi, hay xấu đi rất nhiều. Anh nhìn thấy ở em những vẻ đẹp sâu trong tâm hồn, nhưng chắc chắn chính những vẻ đẹp kia đã cuốn anh vào tình yêu như một cơn gió khó cưỡng.

                Đúng - vẻ đẹp của người phụ nữ được ví như những bông hoa: sớm nở tối tàn và bất cứ ai cũng không thể đi ngược lại quy luật này. Một bông hoa có sắc mà không hương sẽ làm người ta quên ngay sau khi chiêm ngưỡng. Không bao giờ em mong muốn mình là một đóa hoa không hương cả vì vậy em không ngừng nghỉ rèn luyện mình về tính cách, kiến thức, đạo đức, tâm hồn.

                Nếu muốn tìm thấy sự hoà hợp anh sẽ là sự lựa chọn tốt nhất mà em có thể. Hãy tin là thế nhé.

                Sự hòa hợp về cả thể xác lẫn tâm hồn luôn là điều kiện cần cho một tình yêu để có thể mang đến hệ quả "hạnh phúc". Trong tất cả mọi điều Anh nêu ở trên, đây chính là điều em cần nhất. Em luôn muốn một người đàn ông có thể thấu hiểu để có thể cảm thông và chia sẻ dù là niềm vui hay nỗi đau như có lần em viết "nhân đôi niềm vui và chia nửa nỗi buồn"

                Bởi vì cuộc sống của anh do hai bàn tay anh tạo nên, những vấp ngã không bao giờ khiến anh đổ gục. Hãy tin rằng rồi anh cũng sẽ tạo nên cuộc sống không quá mệt mỏi. Vì gia đình đã và sẽ có, anh có thể làm tất cả.

                Em cũng muốn một người đàn ông có nghị lực vươn lên trong mọi hoàn cảnh và luôn hướng về phía trước với niềm lạc quan vào tương lai. Người đàn ông luôn là cây cao bóng cả để em có thể dựa vào ít nhất là về mặt tinh thần, để trong những lúc khó khăn nhất vẫn có thể tiếp thêm nghị lực cùng nhau tiếp bước. Một người đàn ông luôn hướng đến tương lai và dám đương đầu trước mọi thử thách luôn khiến em kính trọng. Một người đàn ông có trách nhiệm luôn nghĩ đến gia đình, làm tất cả vì gia đình và luôn có chí hướng xây dựng một gia đình hạnh phúc luôn là điều mong mỏi và mơ ước của em.

                Bởi vì anh tin rằng yêu là cảm nhận. Và quan trọng là chúng ta đều mong tiến đến những gì bền vững. Một chút mãnh liệt tồn tại thoáng qua, hay nồng cháy trong phút chốc rốt cuộc chỉ mang lại nhiều tiếng thở dài. Để cảm xúc dẫn dắt không phải là xấu, nhưng rồi sẽ ra sao nếu cứ mãi để cảm xúc chi phối, hạnh phúc tồn tại đựoc còn bao gồm trách nhiệm, sự thấu hiểu.... và nhất là không được đốt hết những tình cảm của mình trong chốc lát rồi để nó tàn đi không giữ được. Hôm nay yêu nồng cháy, mai thấy nhàn nhạt, thêm một thời gian góp nhặt lại cháy thêm vài phút, thế nên chăng.


                Yêu đúng là cảm nhận nhưng ít nhất con người ta phải cảm nhận được rằng bản thân mình đang yêu và đang được yêu. Tình yêu mỗi người mỗi khác và cách biểu hiện tình yêu của mỗi người cũng khác. Không vì sợ tình yêu sẽ mỗi ngày mỗi "nhàn nhạt" mà bắt đầu yêu đã không "nồng cháy". Nếu bắt đầu yêu đã "nhàn nhạt" thì sau này tình yêu có càng "nhàn nhạt" hơn chăng? Hạnh phúc tồn tại đúng là còn do nhiều thứ, tình yêu chỉ là điều kiện cần, ngoài ra còn rất nhiều điều kiện đủ như anh nói: trách nhiệm, sự thấu hiểu... và biết bao thứ khác nữa. Người ta nói "tình yêu lớn thổi bùng ngọn lửa lớn" và ngược lại tình yêu nhỏ sẽ dập tắt ngọn lửa le lói. Thế phải chăng lúc mới yêu tình yêu đã không đủ lớn thì không thể chống chọi lại với bao bão tát phong ba? Tình yêu có tồn tại và bền vững không là do hai người, tình yêu của con người ta là không có tuổi và không có giới hạn. Đâu phải tình yêu là một định lượng nào đó mà hôm nay phung phí nhiều thì ngày mai sẽ hết. Người ta chỉ có thể yêu nhiều hơn hay ít đi do chủ quan hoặc khách quan của hai chủ thể vì trăm ngàn lý do có thể lý giải và không lý giải được hoặc chỉ đơn giản là bởi vì có sự xuất hiện của người thứ ba. Vì thế không thể nói "không được đốt hết những tình cảm của mình trong chốc lát rồi để nó tàn đi không giữ được". Mà hãy đốt ngọn lửa tình để nó cháy bùng bằng ngọn lửa lớn trước đã và hãy thêm củi thường xuyên để nó cháy mãi ... cháy mãi. Như thế có phải tốt hơn cả một đời chỉ giữ một ngọn lửa le lói, rồi một ngày kia một cơn gió lớn hơn cơn gió bình thường cũng làm ngọn lửa vụt tắt ... dù có thêm củi, cũng đã muộn rồi còn cứu vãng được chăng?

                Và vì anh biết rằng em, sau những cú vấp đáng sợ, rồi sẽ đi tìm một hạnh phúc thực sự bình yên . Tìm một người có thể yêu em, hiểu em, chia sẻ trọn vẹn cuộc sống với em không chỉ một năm, hai năm mà là mãi mãi. Tìm một người biết nuôi dưỡng tình yêu, biết sống vì em, vì chúng ta. Có thể em chưa nhận ra, nhưng anh sẽ là một ngưòi như vậy.
                Tin đi nhé, anh sẽ là chốn bình yên.

                Có lần em bảo em cần thời gian. Người ta nói thời gian có thể làm lành mọi vết thương. Thật vậy, thời gian sẽ làm người ta dần quên đi những nỗi đau trong quá khứ. Thời gian có thể làm lành mọi vết thương, nhưng không thể xóa hết được những vết sẹo. Vết thương liền sẹo đúng là không còn đau nữa nhưng người ta dù có cố quên vẫn không thể xóa bỏ hay che dấu nó. Quan trọng là Anh có chấp nhận những những vết sẹo mà em đã và đang mang không? Cóa nhẫn tâm gây thêm những vết thương mới và thời gian lại khiến nó thành sẹo nữa hay không? Một con chim từng bị trúng thương sẽ sợ hãi dù chỉ là tiếng động của chiếc lá rơi. Một người đã bị quá nhiều tổn thương bởi những nhát dao mà người ta đã không thương tâm cứa vào tim đến ứa máu sẽ rất nhạy cảm và đầy hoài nghi. Dĩ nhiên hơn bất cứ ai người từng không hạnh phúc sẽ rất trân trọng hạnh phúc, người chẳng giây phút nào bình yên sẽ thật sự cần một chốn bình yên. Và "tìm một người có thể yêu em, hiểu em, chia sẻ trọn vẹn cuộc sống với em không chỉ một năm, hai năm mà là mãi mãi" luôn là điều em mong mỏi. "Tìm một người biết nuôi dưỡng tình yêu, biết sống vì em, vì chúng ta" luôn là điều em mơ ước. Em vẫn tin, vẫn mong, vẫn chờ đợi và có lúc tưởng chừng như tuyệt vọng. Nhưng em biết dù muộn sẽ có một ngày điều giản dị nhất mà em mơ ước sẽ thành hiện thực.


                <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2009 16:51:49 bởi khietnghi >
                #8
                  khietnghi 22.06.2009 11:55:59 (permalink)
                  Nên chăng hãy dừng lại...?
                  Đỏan văn
                  Mỹ Dung
                  19-03 00:46




                   Anh không phải là người đàn ông đẹp trai nhất mà em từng gặp. Anh cũng không phải là người thật sự thành đạt hay giàu có. Hai yếu tố tiên quyết là tiêu chuẩn của phần lớn các cô gái thời bây giờ hầu như Anh đều chưa đủ điểm. Không giống với "phần lớn các cô gái" thời nay - Em là ngoại lệ - Bởi em không bao giờ đặt hai tiêu chuẩn trên làm tiêu thức chọn lựa người yêu. Vì vậy em chọn Anh.
                   
                  Anh bảo rằng có biết bao người phụ nữ yêu Anh và muốn sống chết cùng Anh, cả những người trong quá khứ và hiện tại ... nhưng sao Anh lại không yêu mà lại yêu em - em hình như không yêu Anh nhiều bằng những người phụ nữ khác và Anh cũng cảm nhận được có những lúc em rất thờ ơ. Anh cũng bảo rằng ở địa vị của Anh bây giờ Anh có thể chọn lựa bất cứ một cô gái trẻ đẹp nào - chí ít cũng cỡ người mẫu, diễn viên. Nhưng Anh không thích và cũng không phù hợp. Anh chọn em dù em không còn trẻ và đã đôi lần dở dang. Như vậy có nghĩa là Anh là người đàn ông rất đào hoa, mà em thì lại không thích điểm này. Vì vậy em băng khoăn khi chọn Anh.
                   
                  Dù quen biết nhau chưa lâu, nhưng Anh lúc nào cũng hiểu em. Anh không những hiểu những gì em nói. Anh còn biết em cần gì, muốn gì. Anh thậm chí còn đọc được cả những suy nghĩ của em. Em luôn bảo em là người phức tạp và Anh cho rằng Anh mới là người có thể giải mã được những phức tạp của em. Em nghĩ tìm được người hiểu mình không dễ, tìm được một người có thể chia sẻ mọi vui buồn càng khó hơn. Vì vậy em chọn Anh.
                   
                  Lúc mới quen nhau Anh vẽ trước mắt em biết bao viễn cảnh về tình yêu, nó rất đẹp và lãng mạn ... và đúng như là trong giấc mơ của em. Lúc gần nhau Anh lại bảo yêu là phải thực tế, không thể mãi mơ mộng viễn vông được - thực tế đến nỗi chỉ gần nhau trong gang tất mà như ở rất xa - thiếu tất cả những lời hỏi han, quan tâm, chăm sóc - mỗi người một thế giới riêng, liệu có thể chia sẻ mọi chuyện với nhau? Nếu lúc mới yêu đã tẻ nhạt và thiếu lãng mạn như vậy thì cuộc sống chung có phải là sự chịu đựng và buồn tẻ lắm không? Vì thế nên em không chọn Anh.
                   
                  Anh là người thông minh, giỏi dang. Dù Anh chưa thành công và đã từng thất bại nhiều lần, nhưng Anh luôn nỗ lực và cố gắng trong công việc. Anh cũng là người đàn ông có trách nhiệm và yêu quý cuộc sống gia đình. Đây là những yếu tố nền tảng để có thể xây dựng một gia đình hạnh phúc. Vì thế nên em chọn Anh.
                   
                  Trong tình yêu không riêng gì em, em nghĩ tất cả mọi người đều quan trọng sự chung thủy và sự tôn trọng lẫn nhau. Dĩ nhiên khi chưa thật sự là của nhau cả em và Anh đều có quyền lựa chọn và có thời gian để giải quyết những mối quan hệ cả cũ và mới. Em cũng rất tôn trọng và không bao giờ hỏi những tin nhắn hay cuộc điện thoại gởi đến Anh và cũng không cần Anh giải thích. Nhưng Anh không thể chỉ chờ em vừa khuất sau cánh cửa đã trò chuyện với người khác hoặc vào WC để nhắn tin cho người ta. Anh có thể làm những chuyện đó khi không có mặt em. Điều này có thể là tiền lệ. Vì thế nên em không chọn Anh.
                   
                   Anh bảo rằng gặp em quá muôn màng, Anh bảo rằng chưa bao giờ Anh gặp một người phụ nữ tài giỏi và có đầu óc kinh doanh như em ... nếu không Anh đã làm được nhiều thứ. Đúng vậy người ta thường nói người đàn ông chỉ thành công khi có một người phụ nữ tài giỏi đứng sau lưng. Có phải vì vậy mà Anh chọn em?
                   
                  Anh bảo rằng cuộc sống quá nhiều khó khăn và mệt mỏi, có lúc Anh cảm thấy kiệt sức muốn dừng lại tìm một chốn bình yên cho riêng mình, không muốn nghĩ tới hạnh phúc bởi chỉ có một mình thì sao cũng được. Anh cũng bảo công việc của em cũng quá nhiều áp lực và cuộc sống cũng không dễ dàng gì ... liệu cả hai có còn thời gian dành cho nhau và có thể hạnh phúc không? Anh cũng bảo có người dọn sẵn cho Anh một cơ ngơi, Anh sẽ có tất cả: nhà, xe, danh vọng và cả vợ đẹp... nhưng Anh lại không chọn chỉ vì không muốn lệ thuộc, Anh chọn con đường khó đi. Em suy nghĩ rất nhiều về điều này và có cảm giác như Anh đang do dự khi phải lựa chọn. Vì thế nên em không chọn Anh.
                   
                  Anh luôn bảo rằng số Anh thật không may khi phải là người thứ ba, Anh phải chịu quá nhiều thiệt thòi: thiệt thòi nhất là không được em yêu như yêu lần đầu, không yêu mãnh liệt là nồng cháy như em đã từng yêu, thiệt thòi nữa là em luôn hoài nghi và không tin vào tình yêu của Anh. Anh đã hối tiếc vì điều này? Và do dự khi chọn em?
                   
                  Đúng là trong em đã có quá nhiều hoài nghi, em không dám tin vào tình yêu, không dám nhìn vào thực tế. Em nghi ngờ chính cả bản thân mình và nghi ngờ tất cả những người đàn ông đối xử tốt hoặc yêu em. Trong tình yêu thì không có chỗ cho sự hoài nghi. Dù cả Anh và em đều biết rằng em cần thời gian, nhưng bao lâu 1 tháng, 1 năm hay bao nhiêu năm? Anh không thể vì em mà chờ đợi, em biết Anh rất cần một mái ấm gia đình vì Anh cũng không còn trẻ nữa. Vì vậy nên Anh đừng chọn em.

                  Anh cũng không phải là người đàn ông yêu em nhiều nhất trong tất cả những người đàn ông từng yêu đã yêu và đang yêu em - ít nhất là em cảm nhận như vậy. Anh cũng chưa làm em trở thành người hạnh phúc và thoả mãn nhất trong tình yêu. Em không cần Anh phải yêu em đến điên dại như người khác đã làm. Em cũng không cần Anh trở thành nô lệ, như người khác tình nguyện. Em cũng không cần Anh phải yêu em nhất trong những người Anh đã từng yêu, nhưng có lẽ khi yêu ai cũng đòi hỏi em là người anh yêu duy nhất trong hiện tại và mong muốn là người yêu cuối cùng của Anh trong tương lai. Đây hoàn toàn không phải là sự so sánh mà có lẽ vì tình yêu của Anh dành cho em chưa đủ lớn để có thể xóa bỏ mọi hoài nghi trong em, cũng như khiến em tin tưởng hoàn toàn vào tình yêu của Anh. Vì thế em do dự khi chọn Anh.

                  Tình yêu của chúng ta hình như quá nhiều điều bất hợp lý. Ngay từ ban đầu cả hai đều cho rằng không có bất cứ một tiêu chuẩn nào, yêu đơn giản chỉ vì yêu và đến với nhau vì tình yêu chứ không vì bất cứ lý do nào khác. Nhưng liệu có ổn không Anh khi mà thống kê lại thì những yếu tố không phù hợp hình như nhiều hơn? Anh bảo chúng ta không còn quá trẻ và quá bồng bột để chỉ yêu theo bản năng còn bao nhiêu vấn đề khác chi phối. Đúng vậy, những vấn đề đã và đang chi phối có lẽ một trong hai hoặc cả hai chúng ta đều đã nhận ra nhưng chưa tiện nói. Thế có nên chăng khi kết hợp một tình yêu khập khiễng để mai này không hạnh phúc? Thế có đáng tiếc chăng khi cả hai đều nhận ra những điều bất hợp lý mà vẫn gượng ép chấp nhận để mai này ân hận?


                  Với Anh muộn thì cũng đã quá muộn và với em dở dang cũng đã lỡ dở dang rồi. Còn vội vàng chi, còn tiếc chi để mai này duyên lại lỡ làng? Mình hình như chưa thật sự cần nhau và cũng chưa đến mức không thể sống nếu thiếu nhau thì nên chăng hãy dừng lại?












                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2009 16:52:52 bởi khietnghi >
                  #9
                    khietnghi 22.06.2009 11:57:51 (permalink)
                    Chuyện một con đò
                    Đỏan văn
                    Mỹ Dung
                    21-03 09:00





                    "Tình yêu đến em không mong đợi gì... Tình yêu đi em không hề hối tiếc..." văng vẳng đâu đó lời nhạc ... mà trước đây có lần em cho rằng nhảm nhí, yêu gì mà quá thực dụng, chẳng vấn vương một chút tình? Và hôm nay cũng lời nhạc đó khiến em suy nghĩ phải chăng tình yêu của mình cũng vậy?


                    Đã là con người có trái tim biết rung động sao có thể dửng dưng không một chút xót xa trước những mất mát? Chỉ là buồn ít hay nhiều, đau chút chút hay đậm sâu và kéo dài bao lâu tùy theo mức độ mà thôi.

                    Chia tay cuộc tình bao giờ cũng buồn cả, hối tiếc không? Như bản nhạc kia em cũng không hối tiếc. Có lẽ là quá viễn vông khi quá thi vị tình yêu và quá ảo tưởng để xây dựng một hình tượng hoàn hảo theo ý mình. Điều mà trước đây em đã không làm được, thì bây giờ cũng vậy - vẫn không làm được - vì vậy đừng bao giờ kỳ vọng rằng tình yêu có thể cảm hóa và thay đổi được một con người. Yêu nhưng nếu không thể chấp nhận được nhiều điều thì xin hãy dừng lại. Có những điều mà khi đang yêu người ta cố chấp nhận, nhưng cũng chính những điều đó khi sống chung, người ta không thể mãi cố để có thể chấp nhận. Em đã từng vì yêu mà chấp nhận tất cả và cũng đã vì những điều đó mà không thể chấp nhận hoặc phủ nhận lại những điều mình đã từng chấp nhận trước đây. Bài học này không thể lập lại thêm lần nữa.

                    Có lần khi Anh còn ở rất xa chúng ta đã bàn về những lối rẽ trong cuộc đời và hôm nay, trước ngã ba đường em chọn cho mình một lối rẽ không chung đường cùng Anh. Nếu như trước đây em bảo rằng sẽ chờ Anh như chờ một con đò nơi bến sông ... đừng để một con đò khác đón em đi, khi con đò Anh quay lại thì đã quá muộn màng. Có phải vì câu nói này không mà Anh quay về quá nhanh khi chưa kịp chuẩn bị mọi thứ ... để đò Anh dù đã chở được em nhưng đắm giữa dòng?
                    Em đã đi, mãi đi... trên con đường đời... quảng đường thật dài đã bao người đồng hành cùng em ... và Anh cũng vậy, cũng đã đồng hành cùng em dù đoạn đường chúng ta cùng đi rất ngắn ngủi. Mai này ngã rẻ em chọn hôm nay con đường có bằng phẳng, trơn tru hay núi non, thác ghềnh trùng điệp? Em một mình lặng lẽ hay đồng hành cùng ai? Con đường Anh đi cũng vậy ... chắc chắn không thể không gian nan vẫn mong con đường dễ đi hơn con đường cùng em.

                    Hôm qua Anh bảo không muốn viết gì thêm vì mệt mỏi để phải suy nghĩ phải viết gì? Em hiểu điều này khi nhận được những lời Anh gởi cho em khi em đi xa về không phải là tự đáy lòng mà Anh copy từ một bài viết trên net. Có thể Anh quá bận bịu không có thời gian để nghĩ phải viết gì? Và không phải ai cũng có khả năng viết được tất cả những điều mình nghĩ một cách gãy gọn. Khen cho Anh đã khéo chọn lựa một bài viết rất phù hợp với hoàn cảnh của mình. Nhưng vì là của người khác nên không hoàn toàn giống con người Anh ... nên em đã nhận ra. Chẳng hề trách Anh, vì lúc đầu nghĩ là của Anh nên em rất vui và cũng đã viết lại cho Anh bằng tất cả cảm xúc. Chỉ khác là lúc đầu em không biết đặt tựa đề gì ... sau này biết bài viết đó được đăng khá nhiều trên net em đã đặt tựa đề cho phù hợp.

                    Hôm qua biết Anh mệt mỏi đến chẳng muốn suy nghĩ nên viết gì, em buồn vì ít nhất người ta cũng nên tìm hiểu vì sao kết cục lại thế này? Chia tay cũng phải biết lý do vì sao lại chia tay? Chứ đâu thể đơn giản "em quyết định thì Anh chấp nhận"? Lời cuối cho Anh em đã nói : Người phụ nữ quá yếu đuối không thể là của Anh, bởi sẽ quá chông chênh vì không có điểm tựa. Người phụ nữ mạnh mẽ, cũng không thể là của Anh, bởi họ sẽ cảm thấy chưa đủ chắc chắn. Người phụ nữ yêu Anh cũng không thể là của Anh, bởi họ luôn cảm thấy không công bằng. Chỉ người phụ nữ không yêu Anh, mới có thể là của Anh, bởi họ sẽ chấp nhận bên Anh nhưng tìm một chỗ dựa khác. Có thể bây giờ Anh chưa thể nghiệm ra điều này ... nhưng mai này Anh sẽ hiểu những gì em đúc kết hôm nay. Đừng cho rằng em đang nguyền rủa Anh khi em bảo rằng có thể Anh không cô đơn nhưng Anh sẽ là người cô độc. Đó không phải là lời nguyền, đó là sự thật mà có thể Anh chưa biết hoặc cố che dấu.

                    Bao đêm không yên giấc nơi xứ người là bấy nhiêu đêm em nghĩ về cuộc đời và số phận. Đúng - cuộc đời của con người là những khúc quanh. Người may mắn chọn được con đường bằng phẳng, thẳng tắp ít khúc quanh thì dễ đi. Người kém may mắn chọn nhằm đường có nhiều ngã rẽ phải mày mò, do dự để chọn cho mình một con đường mà đôi lúc không biết phía trước thế nào? Em không may mắn nhưng không đổ lỗi cho số phận, cũng chẳng ngồi mãi khóc để than thân trách phận sao Trời không thương. Số phận là do mình và người bản lãnh có thể thay đổi được số phận của mình


                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2009 16:54:00 bởi khietnghi >
                    #10
                      khietnghi 22.06.2009 12:49:45 (permalink)
                      Hình hài thiên nhiên
                      Mỹ Dung
                      11-06 06:32






                      Gió ...
                      Mơn trớn mái tóc em, da thịt em ướt đẫm sương mai
                      Từng vùng gợn sóng nõn nà trắng trong màu da thịt
                      Anh ngắm nhìn em nét đẹp thiên thần không trần tục
                      Tạo hóa ban hình hài nguyên vẹn ôm ấp những đam mê

                      Nắng ...
                      Hắt xuống thân em lung linh ánh hào quang rừng rực
                      Xuyên thịt da cháy bỏng yêu đương hòa tan bao khát vọng
                      Anh đắm chìm lướt mắt vuốt ve em vội vã từng nhịp đập
                      Nâng niu làn da trong như áo ảnh vật vờ ẩn hiện chiêm bao

                      Mưa ...
                      Như vờn như lượn cuốn trôi em tan thành dòng ma lực
                      Gội rửa bộn bề quá khứ đau thương tan biến mọi hòai nghi
                      Em thóat thai một linh hồn yêu Anh mới mẻ diệu kỳ
                      Dâng hiến Anh trọn trái tim đỏ một màu chung thủy

                      Mây ...
                      Nâng cánh thiên thần hai tâm hồn yêu chốn thiên thai huyền ảo
                      Chấp cánh bay, ôm ấp ái ân vũ trụ xoay, tinh tú cuồng quay
                      Kết tinh hình hài, sự sống hình thành đang quẫy đạp
                      Tạo hóa lại sinh thành một linh hồn từ hai thể xác hòa quện yêu




                      Khao khát
                      Mỹ Dung
                      06-06 14:50






                      Đêm ...
                      Như hun hút vật vã trong cơn say
                      Xé tan từng thớ thịt cháy nồng thành trăm mảnh
                      Từng hồi từng hồi run bần bật khát khao cháy bỏng
                      Ngọn lửa tình thiêu đốt nham thạch tan chảy thành dòng

                      Trăng ...
                      Như huyền ảo đường cong em lõa thể
                      Mờ mờ ẩn hiện mong manh khói phủ màu thịt da
                      Dáng tiên uốn éo cong từng cơn nhịp điệu dịu dàng
                      Mắt anh lóe sáng khát khao ánh hào quang muôn thuở


                      Mưa ...
                      Như ướt rã thân em mềm úng nước
                      Pha trộn những đam mê, lụt lội bủn rủn yêu
                      Tiếng rên khe khẽ của muôn lòai mùa giao hoang thổn thức
                      Cuốn phăng anh đỉnh phù dung hoang lạc lênh láng tình

                      Sông ...
                      Như dâng cao dòng thác yêu cuồn cuộn
                      Chảy thật sâu len lỏi từng thớ thịt rần rần ngất ngây
                      Cọ sát va chạm từng đợt sóng cuốn dâng lên rơi xuống
                      Thân rã rời hoang lạc phiêu bồng nơi ốc đảo yêu đương


                      Vũ khúc yêu ...
                      Mỹ Dung
                      23-04 17:37






                      Vũ khúc yêu ...
                      Uốn lượn đê mê bay bổng phiêu bồng
                      Đỉnh phù du...
                      Dốc sức vươn, lê hồn hổn hển yêu

                      Chốn phiêu diêu ...
                      Rướn đam mê yêu cháy bỏng thỏa lòng
                      Hồn vút bay...
                      Chốn thiên thai rệu rã mệt nhoài say

                      Đồi tình yêu ...
                      Xác thân tan rơi lả chã vờn mây
                      Thân mềm nhũn...
                      Cháy đam mê tan rã bay rơi vãi

                      Thổn thức yêu ...
                      Hồn liêu xiêu bóng xế chiều vụt tan
                      Rơi chậm rãi ...
                      Đáp khẽ khàng chút đê mê vương mãi




                      Đam mê
                      Mỹ Dung
                      23-04 18:50






                      Quấn quýt đam mê
                      Rã rời yêu thời gian như ngừng lại
                      Vật vã cơn say
                      Đỉnh yêu đương cháy bỏng tình ngất ngây

                      Thân em còn đây
                      Chảy thành dòng uốn lượn tình say
                      Thơm mùi da thịt
                      Uống đam mê khát khô tình du mục

                      Cơn mơ chợt tan
                      Thân em ảo ảnh tan trong hư ảo
                      Đơn độc riêng anh
                      Mệt nhòai say, nhễ ngại tình vụt bay

                      Xác thân lạc loài
                      Vụn vỡ tràn trề ướt đẫm sương mai
                      Mơ em về đây
                      Vương mùi hương tình em không hề phai




                      Vũ điệu tình yêu
                      Mỹ Dung
                      03-06 12:39






                      Tiếng Anh ...
                      Thổn thức thì thầm bên tai như lời gió cuối thu chiều tắt nắng
                      Nửa vòng địa cầu nào ngăn cách được mãnh lực tình yêu
                      Lời yêu hòa quyện cùng hơi thở hổn hển khiến tim em xao động
                      Từng lời Anh mơn trớn da thịt em nóng rẫy đam mê thiêu đốt lòng

                      Hơi thở em...
                      Khe khẽ như gió thỏang xa vắng cõi phù du mờ ảo ảnh
                      Nghe xa vời mê hoặc như tiếng vọng liêu trai
                      Cõi thiên thai mê đắm khiến tim Anh tan rã thành trăm mảnh.
                      Nhục dục dâng tràn từng thớ thịt căng vụn vỡ rã rời say


                      Anh hôn...
                      Xác thân em thóat thai tan chảy trôi lơ lững không trọng lượng
                      Hồn phiêu du bay đến bên Anh ve vuốt linh hồn Anh
                      Hơi thở em dồn dập yêu đương mê đắm tình - thóat tục
                      Anh rụng rời run rẫy xúc cảm vỡ òa lai láng chảy thành sông.

                      Cảm xúc...
                      Mê đắm chìm trong khóai cảm đầu tiên rơi vào cơn cực lạc
                      Thể xác Anh rã rời, tê tái đam mê hồn lạc chốn phù du
                      Hơi thở em xé nát tim Anh, xé toang da thịt Anh
                      Niềm hạnh phúc vỡ thành sông chảy tràn ra biển cả

                      Lần đầu tiên
                      Anh biết nỗi đam mê bức phá linh hồn phi ảo ảnh
                      Tình yêu đầu chấp cánh mang khát vọng siêu nhiên
                      Tòan thân tan chảy thành dòng nham thạch nóng bỏng
                      Da thịt căng đầy dâng hiến cả linh hồn thể xác vì yêu em





                       
                      Em về đâu?
                      Mỹ Dung
                      16-03 23:48






                      Em về xa lắm cuối chân trời
                      Nơi mồ xanh cỏ xa vời cuối thu
                      Chiếc lá cuối vùi chôn thù hận
                      Lửng lờ trôi rả rích tiếng thu ngân
                       

                      Đôi mắt nào hoang dại thất thần
                      Nay nhắm nghiền buồn vui bất động
                      Ái ân xưa rã rời tuyệt vọng
                      Chôn vùi em tan rã xác thân em 
                       

                      Yêu mà chi cho tình rách thêm
                      Tả tơi, nhàu nát, rớt rơi, vung vãi
                      Góp nhặt chi để thêm thừa thãi
                      Bộn bề ôm quá khứ chất chồng thêm
                       

                      Vui mà chi khoái lạc từng đêm
                      Để chán chường thêm, phô bày thân thể
                      Mai này quên, đê mê mà chi
                      Em là ai, ai yêu em cần em?
                       

                      Mưa mùa thu gội xuống thân em
                      Xóa hết dấu ái ân tình yêu cũ
                      Mai này xa nơi đâu bình yên
                      Vui buồn chi, riêng em buồn vui
                       

                       

                      Đường đời mãi long đong
                      Mỹ Dung
                      01-06 14:46



                       
                      Tình Anh đến
                      Mang bao hào quang lóe sáng niềm hy vọng muộn màng
                      Ta biết yêu, vỡ òa hạnh phúc cháy bỏng đam mê
                      Vội vã quay lưng, ngỏanh mặt với bộn bề quá khứ
                      Thóat thai chấp cánh cùng Anh mộng ảo ảnh phù du

                      Bão giông tới
                      Nghiền nát tim ta vụn vỡ thành tro bụi
                      Cuốn phăng tất cả vào cơn giông tố cuộc đời
                      Khi người đàn bà xa lạ xuất hiện bên đời Anh
                      Sắc, dục, giàu sang muốn cướp Anh vào vòng mê hoặc

                      Dòng lệ rơi
                      Mặn đắng và đỏ màu máu đẫm ướt gối chăn lạc lõng
                      Đêm bỗng dài, mưa thổn thức nhỏ dòng lệ thương tâm
                      Bóng ma đêm ẩn hiện kéo Anh vuột khỏi tay ta chới với
                      Gọi tên Anh lạc giọng giữa mưa giông gào thét xé tan lòng

                      Tim tan nát
                      Khi Anh hòai nghi óan trách niềm đau trong quá khứ
                      Bánh xe lăn nghiền nát nỗi buồn, nghiền nát xác thân ta
                      Trong mưa giông, bên dòng sông sóng cuốn phăng cuộc đời
                      Ta thét gào tim nát tan, lệ tuôn dòng nức nở

                      Chưa trọn vui
                      Chỉ thóang cười đã bao điều khiến trái tim đau nhỏ máu
                      Anh không trở về vì Mẹ không chấp nhận một cuộc đời nhiều nỗi đau
                      Ta muốn mãi xa Anh, mãi mang cốt nhục tình yêu đến chết
                      Khắc khỏai chờ, nuốt lệ đau xé lòng  vẫn hy vọng ước mơ

                      Anh vô tình
                      Đâm nhát dao vào vết thương vẫn còn lở lóet chưa lành hẳn
                      Chẳng than óan đời, muốn thóat tục tìm chốn bình yên
                      Anh thẳng thừng chặt đứt niềm tin và hy vọng mong manh
                      Buông tay ta rơi xuống địa ngục chôn vùi đời đau khổ

                      Anh dửng dưng
                      Quay mặt đi với bao lời phủ phàng không chút mủi lòng thương cảm
                      Mối tình câm chết non vùi xác một linh hồn còn non
                      Ta chôn bao kỷ niệm tình yêu mới hôm qua đây còn ước vọng
                      Mắt lệ nhòa, chân lê bước quảng đường đời mãi long đong



                      Kiếp người
                      Mỹ Dung
                      26-05 14:25



                      Đời cho ta oa oa tiếng khóc chào đời
                      Tiếng oa oa ai óan bi ai kiếp người
                      Khổ đau, tủi nhục, nước mắt, nụ cười
                      Đau rạn vỡ, buốt tâm can buồn tủi 

                      Đời cho ta sinh ra mang kiếp đàn bà
                      Phận hồng nhan đeo đuổi chẳng buông tha
                      Ai sinh ra chắng muốn thân ngọc ngà
                      Chồng yêu mến, chung tình mãi mãi

                      Ta nào muốn duyên tình lận đận
                      Đau buốt lòng, sát muối trái tim câm
                      Đời chà đạp phủ phàng chẳng thương tâm
                      Nếu dở dang có nghĩa là chấm hết?

                      Ta muốn vươn lên, sống tiếp và sống tốt
                      Muốn là con người bình dị giữa nhân gian
                      Nhưng cuộc đời bất công quá phủ phàng
                      Đã cướp mất chút lửa tàn hy vọng

                      Một ngày kia gục ngã trong tuyệt vọng
                      Chút hơi tàn thở gấp thốt lời yêu
                      Hạt mặn môi nhỏ xuống trái trái côi
                      Trút hơi cuối vẫn khóc mãi hận đời

                      Vòng xoay cuộc đời ngắn ngủi thế thôi
                      Sinh ra khóc, mai lìa đời cũng khóc
                      Suốt cuộc đời mấy phút mãn nguyện vui
                      Buồn muôn kiếp lệ dâng tràn lai láng

                       
                      Nếu không yêu
                      Mỹ Dung
                      10-05 20:33



                       
                      Nếu không yêu
                      Em đã quay đầu không dừng lại
                      Bỏ lại sau lưng cuộc tình chớm hôm qua
                      Gạt nước mắt lặng lẽ trôi hờ hững
                      Chôn lãng quên nức nở buồn từng đêm

                      Nếu không yêu
                      Em đã không cố quên và cố hiểu
                      Dĩ vãng dù đã qua vẫn nhói từng cơn
                      Người cố tình trêu chọc con tim
                      Đau từng nhịp nhỏ thêm nhiều giọt máu

                      Vẫn biết rằng
                      Anh đứng bên lề không có lỗi
                      Chỉ yêu em duy nhất chỉ em thôi
                      Bão giông qua dù người có đãi bôi
                      Nhiều toan tính mưu mô mua tình hận

                      Vẫn tin rằng
                      Hạnh phúc khó tìm Anh không đánh đổi
                      Tình dục, bạc tiền, danh vọng, giàu sang
                      Vì tình yêu mọi thứ chẳng màng
                      Anh sẽ mãi yêu em không thay đổi

                      Nhưng vì yêu
                      Từng đêm nghe mưa rơi nặng thêm
                      Em lo sợ một ngày mai u tối
                      Bóng mây che trăng mờ khuất lối
                      Vòng tay Anh vuột mất Người ơi

                      Em lo sợ
                      Tình đen bạc như bánh xe thời gian
                      Dày xéo chất chồng chôn kiếp hồng nhan
                      Cướp đi mất những gì em đang có
                      Chôn tình yêu, vùi hy vọng muộn màng.




                      Giông tố
                      Mỹ Dung
                      08-05 13:11



                      Trời xám xịt
                      Mây đen u ám kéo về
                      Bao phủ cả một vùng ký ức
                      Gió xé tọac nỗi nhớ rách thêm

                      Mưa nặng hạt
                      Nước xối xả trút xuống trần gian
                      Lụt lội cuốn phăng niềm hy vọng
                      Sóng nhận chìm hạnh phúc mong manh.

                      Trời nổi giận
                      Gầm từng cơn rùng rợn
                      Chớp sáng chóa đốt những đam mê
                      Màu chết chóc chôn vùi mơ ước

                      Gió thét gào
                      Tiếng hú ai óan không gian
                      Cuốn trôi tình yêu vào hư ảo
                      Dập vùi thân xác kiếp hồng nhan

                      Giông tố qua
                      Tim nhỏ máu từng cơn quằng quại
                      Hồn thương đau khắc khoải mệt nhòai 
                      Thân rời rã chết lịm bi ai


                      Bão lòng ...
                      Mỹ Dung
                      08-05 12:42



                       
                      Bão ...
                      Lại ập đến bất ngờ
                      Khiến tim đau quặng từng cơn
                      Hồn run rẩy lệ rơi đầy ướt gối
                      Số phận trêu đùa ... đau mãi chẳng hề vơi ...

                      Bão ...
                      Quét qua cuộc đời tôi
                      Tàn phá tâm hồn non nớt
                      Thiêu cháy hy vọng le lói sớm tàn
                      Cuộc đời bao phủ màu tang tóc mãi thôi ...

                      Bão ...
                      Cướp mất người tôi yêu
                      Cuốn phăng tình yêu ra biển khơi
                      Nhận chìm nỗi đau hòa trong nước mắt
                      Chôi vùi hạnh phúc mong manh xa vời ...

                      Bão ...
                      Ập đến rồi lại đi
                      Trống vắng, hoang tàn, đỗ vỡ
                      Tôi chợt tỉnh khóc òa trong đơn côi
                      Bão qua rồi hồn tổn thương lắm người ơi ...

                      Bão ...
                      Đừng ập đến tan nát trái tim tôi ...



                       
                       
                      Bèo dạt mây trôi
                      27-04 08:23



                       
                      Em thả hồn trôi dạt ven sông
                      Cùng con sóng trôi về nơi vô tận
                      Lạc loài trôi mãi một đời lận đận
                      Không bến bờ dạt mãi chốn lênh đênh

                      Em thả hồn bay mãi nơi không trung
                      Bay cùng mây về một miền vô định
                      Lững lờ trôi theo gió thổi vô tình
                      Treo lơ đễnh chênh vênh đời hư ảo

                      Anh con thuyền chở nặng những ngọt ngào
                      Mang hồn em đi cùng về bến đỗ
                      Trao yêu thương vỗ về bao buồn khổ
                      Ôm ấp tình khỏa lấp nỗi niềm riêng

                      Anh chim trời xây tổ ấm uyên ương
                      Chấp cánh bay cùng em chốn thiên đường
                      Yêu thương mãi vuốt ve bao hờn tủi
                      Đón em về ngày nắng rợp niềm vui
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2009 17:01:21 bởi khietnghi >
                      #11
                        khietnghi 22.06.2009 13:24:38 (permalink)

                        Mưa
                        Mỹ Dung

                        18-05 09:35






                        Mưa ... những hạt mưa rơi như trút nước táp vào mặt Vi buốt lạnh. Vi chợt rùng mình và cảm thấy cái lạnh như thấm sâu vào tim,... trái tim cô đơn, lạnh lẽo đang co quắp ... cần được sưởi ấm ...
                        Mới ngày nào Vi còn ngây thơ hồn nhiên, thích đi dưới mưa, đón những hạt mưa rơi tí tách một cách thỏa thích. Vi không thèm mặc áo mưa như lời Mẹ dặn ... cứ thế Vi đi dưới trời mưa, uống những hạt mưa ngọt ngào, vừa đạp xe Vi vừa nghêu ngao hát những tình khúc về Mưa ...



                        Mưa Sài Gòn thường đến thật nhanh và bất ngờ, có khi trời đang nắng, bỗng dưng mưa ào ào ... để rồi lại tạnh thật mau . Vi ước gì chuyện tình buồn của Vi cũng mau chóng qua nhanh như những cơn mưa bất chợt . Người ta bảo rằng "sau cơn mưa, trời lại sáng", Vi mong sao sau cơn mưa, hoa cỏ sẽ xanh tươi hơn ... và Anh sẽ lại quay trở về với Vi ...
                        Hôm nay ... mưa như rơi nặng hạt hơn, buốt giá hơn . Vi không cảm thấy thích những hạt mưa rơi đọng trên mắt, trên má, trên môi ... dịu ngọt, âu yếm như bàn tay Anh vuốt ve . Cũng những hạt mưa ấy nhưng sao hôm nay như mặn chát trên môi Vi ... Vi đang uống những giọt mưa ... hay nếm vị mặn đắng của nước mắt mình ?

                        Anh bảo rằng " Vi là tất cả của Anh, là tình yêu đầu tiên và duy nhất của Anh ..." . Anh bảo rằng " Không có Vi, đời Anh trở thành vô nghĩa ... Vi là ánh sao, là mặt trời sưởi ấm trái tim Anh ... " . "Anh thầm cảm ơn Vi đã cho Anh biết vị ngọt của Tình Yêu ..." . Anh ơi, những lời này của Anh mãi mãi vẫn in đậm trong trái tim Vi ... Còn Anh, Anh đã vội lãng quên hết rồi phải chăng Anh ?

                        Nhớ hôm nào Anh dìu Vi đi dưới trời mưa ... Anh nói Anh không thích mưa ... vì tuổi thơ của Anh đã khổ lại càng khổ hơn mỗi khi trời mưa . Anh kể mỗi lần trời mưa nhà Anh trở thành một cái hồ chứa nước của cả xóm : nước từ trên trời rơi xuống, nước từ bốn bên tạt vào, nước từ đầu xóm tràn vào nhà ... Có những đêm Trời không thương, mưa suốt ... mấy Mẹ con Anh phải thức trắng đêm để đối chọi với cơn mưa . Những ngày có bão, mưa suốt từ sáng tới chiều, là những ngày cả nhà Anh phải ăn xôi trừ cơm ... vì mưa gió, gánh xôi của Mẹ không bán được cho ai . Nghe Anh kể Vi đã sụt sùi khóc ... Vi thương Anh và thầm nghĩ sẽ không bắt Anh cùng Vi đi chơi dưới trời mưa nữa .

                        Hôm nay trên đường đi học về nhà, trời lại mưa ... nhớ những câu chuyện của Anh, Vi đã không đi dưới mưa như mọi lần nữa mà tấp vào một mái hiên trú mưa ... Nhớ ngày đầu Vi gặp và quen Anh ... cũng dưới một mái hiên trú mưa như thế này . Vi đang hồi tưởng về những kỷ niệm êm đềm ngày xưa thì thấy Anh chở một người con gái khác tình tứ trong mưa ... Vi dụi mắt, Vi nghĩ là Vi đã nhìn lầm ... nhưng không, chính là Anh, vẫn nụ cười rất duyên ấy, vẫn mái tóc bồng bềnh lãng mạn ấy, vẫn dáng Anh cao cao ngày nào che bớt những hạt mưa và cơn gió vô thường cho Vi ... Vi vội chạy theo, nhưng không kịp nữa, hai ngươi đã mất hút dưới làn mưa bay . Vi đứng giữa ngã tư ... thẫn thờ, như còn nghe vẳng xa xa tiếng cười hạnh phúc của Anh bên người yêu mới ... Bóng Anh đã khuất, Vi không biết Anh cùng người yêu đi về lối nào ... chợt thấy con tim nhói đau như có ai đâm hàng trăm nhát dao ... Anh biết chăng, tim Vi đang ứa máu ? Anh có biết chăng, Anh đã làm tan nát trái tim Vi ?

                        Tiếng ai đó quát thật to "đèn xanh mấy lần rồi, sao không đi, đứng dưới mưa hoài, bộ điên hay sao ?" . Tiếng quát làm Vi giật mình . Điên ư ? Phải rồi Vi đã điên thật rồi ... không biết đi đâu, về đâu nữa ... Nhớ ngày nào Anh bảo "không có Vi đời Anh thành vô nghĩa" ... lúc đó Vi thật ngây thơ, chỉ cười và không hiểu hết những gì Anh nói . Chính lúc này đây Vi mới hiểu người ta đau như thế nào, hụt hẫng như thế nào khi mất người yêu . Anh có biết không Anh ? Vi thấy đời thật vô nghĩa ... vì Vi ý thức được rằng đã mất Anh, mất đi Tình Yêu đầu tiên và duy nhất của mình, mất thật rồi Anh ơi! ... Vi không thể tiếp tục đi ... Vi loạng choạng dắt xe vào lề đường . Quần áo ướt sũng ... mưa vẫn rơi dường như nặng hạt hơn ... cái lạnh bên ngoài không bằng cái lạnh từ trái tim đang nhói đau ... buốt giá, tái tê ... Vi tưởng chừng như trái tim đã đóng băng vì lạnh, vì đớn đau ... tim Vi như ngừng đập ... Vi cảm giác khó thở ... muốn gào thật to "Anh ơi, Anh đừng bỏ em ..." nhưng như nghẹn lại không thể nói nên lời . "Không có Anh ... đời trở thành vô nghĩa" câu nói ấy văng vẳng mãi bên tai Vi ... ý nghĩ tìm đến cái chết cứ chập chờn ẩn hiện trong đầu Vi ... Đầu óc Vi nặng trĩu, vô thức ...

                        Tiếng thắng xe nghe rợn tai cùng với tiếng thét của người tài xế " Muốn chết hả ?" làm Vi bừng tỉnh ... Vi chợt nghĩ đến Mẹ, Mẹ chỉ có một mình Vi . Mẹ sẽ như thế nào nếu mất Vi ? Hình ảnh Vi nằm sóng soài trên vũng máu, lạnh giá giữa trời mưa ... Hình ảnh Mẹ vừa khóc vừa gọi tên Vi, Mẹ hối hả, chen lấn giữa bao người đứng xem một tai nạn giao thông vừa xảy ra ... Hình ảnh Mẹ Vi qụy ngã vì nỗi đau mất con ... Vi chợt rùng mình ... cảm thấy có lỗi với Mẹ Vi tự trấn tĩnh mình "Vi ơi, hãy tỉnh lại đi, mày đang nghĩ gì, đang định làm gì vậy Vi ? Tự hủy hoại mình là hèn nhát, người tình phụ như Anh có xứng đáng với Tình yêu của Vi không ? Có đáng để Vi phải chết một cách oan uổng nhủ vậy không ?"
                        Vi đứng dậy và quyết định về nhà ... có lẽ Mẹ đang lo lắng và chờ Vi về ăn cơm . Vi cố nhoẽn miệng cười một cách gượng gạo, mặc áo mưa và vội vã về nhà ...


                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2009 17:02:33 bởi khietnghi >
                        #12
                          khietnghi 28.06.2009 19:34:09 (permalink)

                          Mưa bong bóng
                          Mỹ Dung

                          18-05 09:33



                          Suốt mấy ngày nay, ngày nào trời cũng đổ mưa ... Mưa không đến bất ngờ và tạnh bất ngờ như thường lệ ... Mưa như dai dẳng hơn, rả rít hơn . Có lẽ lại có bão ở miền Trung ? Nhi nhớ lời Ngoại nói khi còn sống mưa bong bóng rất lâu tạnh . Nhi ngồi đây đếm những hạt mưa rơi buồn da diết . Nhìn những giọt nước đọng trên thềm nhà thành những bong bóng trôi lập lờ và bỗng chốc lại tan ra trong làn nước . Nhi chợt nhớ tới một câu hát ru " Trời mưa bong bóng bập bồng, Mẹ đi lấy chồng con ở với ai ?" ... Lòng Nhi bỗng đau nhói như đứt từng đoạn ruột , nhìn con trong giấc ngủ say, thơ ngây và đẹp tựa thiên thần . Nhi như tỉnh cơn mơ, tự bao giờ lệ đã hoen mi, rơi ướt cả áo con .

                          Ngoài kia mưa vẫn rơi ... rơi mãi ... Nhi nhớ Anh, nhớ đến se lòng . Dù Nhi có muốn trốn chạy, dù Nhi có dối lòng mình và dối Anh . Nhưng những lúc đối diện với chính mình như thế này, Nhi vẫn không thể không nhớ Anh, không nghĩ đến Anh . Trong Nhi đang tồn tại sự mâu thuẫn và Nhi đang tự đấu tranh với chính mình . Ở nơi nào Anh có hiểu thấu cho lòng Nhi không Anh ?

                          Con nhoẻn miệng cười, có lẽ nó đang mơ ? Giấc mơ trẻ thơ an lành không vướng bụi trần, không chút âu lo ... Nó ngây thơ nào biết những toan tính của lớn, nào biết ngày mai những điều bất hạnh, thiệt thòi hơn những đứa trẻ có đủ cả cha lẫn mẹ, đang chờ ? Nhi nghe đau nhói nơi trái tim, thầm nhắc lại câu hát ru "Mẹ đi lấy chồng, con ở với ai ?" ... Nhi bật khóc lên thành tiếng và kịp bụm miệng lại vì sợ con thức giấc . Nhưng con đã mở mắt và lại nhoẽn miệng cười thật tươi với Nhi . Có lẽ thấy trên gương mặt Nhi vẫn còn đầm đìa nước mắt . Con hỏi "Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc ?" Nhi luống cuống không biết nói như thế nào với con . "Không, Mẹ đâu có khóc, bụi rơi vào mắt Mẹ đó thôi . Ngủ ngoan đi con, còn sớm lắm, ngoài kia trời đang mưa, không ra ngoài chơi được đâu ".

                          Nhi hát ru con ngủ "Ầu ơ ... Ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo gập gềnh khó đi ... Khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học ... mẹ đi trường đời ..." . Con lại chìm vào giấc ngủ, Nhi vãn ru con hết bài này đến bài khác . Nhi cố không nhớ tới câu hát về mưa bong bóng . Đầu óc Nhi chẳng bình yên, Nhi đang suy nghĩ đủ thứ chuyện . Nhi nghĩ về "trường đời" lắm gian truân của Nhi ..."con ơi, đã có Mẹ dắt con đi "trường học" ... "trường đời" cay nghiệt ai dắt mẹ đây con ?
                          Mưa như rơi nặng hạt hơn , bong bóng như cũng nhiều hơn , trôi bập bồng ... bập bồng ... như chọc tức Nhi . Nhi có thể nào bỏ con đi tìm hạnh phúc mới chăng ? Nhi sẽ có hạnh phúc không khi ngày nào cũng bị dằn vặt, cắn rứt vì đã bỏ mặc con thơ ? Hạnh phúc là một cái gì vừa hư vừa thực mà ai cũng muốn tìm kiếm ? Hạnh phúc tưởng chừng chỉ ở ngay trước mặt, ai cũng cố với tay chạm vào nhưng với mãi ... với mãi vẫn không tới . Hạnh phúc không thể được xây dựng trên nỗi bất hạnh và niềm đau của kẻ khác . Hạnh phúc của mỗi người không giống nhau và quan điểm về hạnh phúc của mỗi người cũng khác nhau .

                          Hạnh phúc của Nhi là gì ? Nhi suy nghĩ rất lung và bất giác lại nhìn ra ngoài trời đang mưa, lại nhìn xuống sân đang lập lờ trôi những bong bóng nước ... Hạnh phúc phải chăng chỉ như những bong bóng kia, trong suốt như pha lê, hiện lên rồi lại biết mất ? Ờ phải rồi, hạnh phúc chẳng ở đâu xa ... nó thật gần và luôn ở quanh ta . Hạnh phúc của Nhi là khi thấy nụ cười hồn nhiên của con, khi thấy con được hạnh phúc ... Vâng, hạnh phúc của Nhi không là gì xa vời cả ... đó chính là đứa con yêu qúy nhất của Nhi ...

                          Con lại nhoẽn miệng cười trong giấc mơ, nhìn khuôn mặt đẹp như thiên thần của con Nhi cũng cười ... Nhi đã tìm thấy hạnh phúc của mình ... ngay bên cạnh ... hạnh phúc thật giản đơn nhưng ... bất tận .
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2009 00:37:51 bởi khietnghi >
                          #13
                            khietnghi 20.07.2009 22:56:01 (permalink)
                            Yêu chồng
                            Mỹ Dung

                            |
                            Đăng ngày: 13:07 11-06-2009




                            Ngày đầu tiên đi làm, tôi được sự hướng dẫn tận tình của chị Khanh, đó là một người đàn bà khoảng 33 tuổi . Chị Khanh không đẹp một cách nổi bật, nhưng ở chị toát lên một vẻ gì đó thật quyến rũ, cái đẹp của "gái một con trông mòn con mắt", cái đẹp của người phụ nữ sớm vào đời, phải chống chọi và vật lộn với những khó khăn, phải bương chải với cuộc sống . Đôi mắt đen trong trẻo đầy nghị lực, chiếc miệng xinh luôn mỉm cười dù khuôn mặt chị ướt đẫm mồ hôi vì cái nóng oi bức giữa trưa và phải tất bật ngược xuôi với công việc . Chị chạy đi, chạy lại vừa phân phát hàng cho từng tổ, vừa hướng dẫn những công nhân mới như tôi . Chị làm tôi yên tâm và cảm thấy yêu công việc, yêu nơi mà tôi mới bước chân vào làm việc ngày đầu tiên .

                            Lâu dần tôi yêu mến Chị Khanh như người Chị ruột của mình, nhất là sau khi biết được hoàn cảnh của Chị. Chị đã là một hình ảnh khiến tôi khâm phục và tôi đã nguyện sẽ học hỏi theo tấm gương của chị Khanh, sẽ sống tốt và có nghị lực vững vàng như Chị ...
                             

                            * *

                            Sau khi tốt nghiệp trường Cao Đẳng Sư Phạm, Khanh trở thành một cô giáo và tự nguyện về dạy tại một trường ở Trị An - một vùng kinh tế mới . Lúc đó Khanh mới 21 tuổi . Cô giáo tên Khanh ngày đó mõi sáng đến lớp dạy các học trò lớp 3, buổi chiều lại đứng lớp dạy các em lớp 4. Chưa hết, có những tối Khanh lại tiếp tục đứng lớp bổ túc văn hóa dành cho người lớn . Thời gian đó ở Trị An thiếu giáo viên trầm trọng, vì không ai muốn về vùng kinh tế mới .

                            Chính những buổi học từ lớp bổ túc văn hóa, Khanh đã quen và yêu Hùng, một thanh niên chăm học, ít nói và luôn sống khép kín . Gia đình Hùng nghèo như tất cả những gia đình lập nghiệp ở các vùng kinh tế mới như Trị An . Cha mất khi Hùng mới 3 tuổi . Mẹ Hùng tần tảo nuôi con bằng những gánh rau . Họ không có nhà, sống vất vưởng nay đây mai đó ở Sài Gòn Mẹ không có đủ tiền cho Hùng đi học, nên chỉ học hết lớp 3 Hùng đã phải nghỉ học và làm đủ nghề phụ giúp Mẹ ... Và họ đã được cấp đất, được bà con phụ giúp cất nhà ở vùng kinh tế mới này . Nơi đây đất đai rộng nhưng khô cằn, sỏi đá, mọi người khai hoang từng tất đất để trồng tỉa kiếm ăn, hai Mẹ con Hùng cũng vậy, cuộc sống khó khăn, cơ cực, nhưng vẫn còn hơn cuộc sống nay đây mai đó ở Sài Gòn .

                            Hùng cảm thấy rung động và yêu ngay cái vẻ nhiệt tình, đáng yêu của cô giáo trẻ tên Khanh, nhưng bản tính nhút nhát, hơn nữa cảm thấy mình thua kém Khanh nên Anh chỉ dám thầm yêu, trộm nhớ .

                            Khanh ở trong khu tập thể của trường một mình, Khanh là dân thành phố nhưng nhà cũng rất nghèo và có hoàn cảnh đáng thương . Ba Mẹ Khanh chia tay nhau khi Khanh còn rất nhỏ, Khanh sống với Bà Ngoại, lúc Khanh nhận bằng tốt nghiệp, cũng là lúc Khanh được tin Bà Ngoại mất ... và Khanh đã tình nguyện đi dạy học ở Trị An - nơi mà Khanh nghe cái tên lạ oắc lần đầu tiên và Khanh chỉ nghe nói : không xa nhưng ít người sinh sống .

                            Khanh và Hùng yêu nhau sau 1 năm "tình trong như đã, mặt ngoài còn e". Họ cưới nhau, sau lễ cưới mọi người lại góp công, góp của lại cất cho họ một căn nhà nhỏ . Tình yêu của họ thật giản đơn, lễ cưới cũng giản đơn, nhưng cả Khanh và Hùng đều ngập tràn hạnh phúc . Và càng hạnh phúc hơn khi trong ngôi nhà nhỏ đó oa oa tiếng khóc của đứa con trai đầu lòng . Mọi người ai cũng khen mỗi khi đi ngang qua ngôi nhà nhỏ lung linh ánh đèn và lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười của hai vợ chồng trẻ cùng đứa con ngoan . Khanh và Hùng những tưởng không gì có thể hạnh phúc hơn và họ cảm thấy thật mãn nguyện .

                            Khanh ở chung nhà với Mẹ chồng, Mẹ chồng Khanh ốm đau luôn . Hùng mỗi ngày ra rẫy trồng tỉa mọi thứ, bất cứ thứ gì có thể trồng được ở vùng đất khô cằn này Hùng đều trồng. Những năm mất mùa, tiền thu hoạch hoa màu của Hùng và đồng lương giáo viên ít ỏi của Khanh cũng không đủ trang trải cho 4 miệng ăn và tiền thuốc thang cho Mẹ, tiền sữa cho con . Ngoài giờ dạy học ở trường Khanh ra chợ mua bán để tăng thêm thu nhập . Bé Duy cũng đau ốm luôn và bị suy dinh dưỡng . Cuộc sống ngày một khó khăn, nhưng cả Hùng và Khanh vẫn không ngại khó nhọc . Tình Yêu của hai người ngày một nhân đôi . Họ thề nguyền sống chết có nhau .

                            Hùng thương vợ phải bôn ba, vất vả kiếm sống, muốn có thật nhiều tiền để cuộc sống đỡ chật vật hơn . Thấy các bạn bỏ rẫy đi đào vàng . Hùng bàn với Khanh sẽ theo mọi người đi đào vàng, may ra sẽ kiếm tiền nhanh hơn để đỡ đần vợ con . Lúc đầu Khanh không đồng ý, nhưng thấy Hùng tha thiết qúa Khanh đành gật đầu, dù trong lòng cảm thấy lo lắng không yên .

                            Hôm Hùng khăn gói ra đi, Khanh thức dậy sớm chuẩn bị cơm nước và đồ đạc cho chồng, nước mắt Khanh rơi lã chã, vì đây là lần đầu tiên phải xa Hùng. Phút chia tay thật ngậm ngùi ... Khanh chợt thấy những giọt lệ rơi nơi khoé mắt sâu hoắm nhiều vết chân chim, rơi xuống đọng trên đôi gò má nhăn nheo của Mẹ, rồi Mẹ vội kéo tay áo lau nước mắt như sợ để Khanh nhìn thấy ... Thằng Duy cũng khóc thét đòi Cha ... Khanh như muốn ngã qụy trước cảnh chia ly này ... Khanh khóc suốt từ 4 giờ sáng, đôi mắt sưng húp và nhoà lệ ... Hùng bước vội vã ra sân như trốn chạy không dám ngoái đầu nhìn lại .
                            Cả ngày hôm đó Khanh thẩn thờ như người mất hồn . Đứng trước lớp nhưng có lúc Khanh không chủ động được, nước mắt lúc nào cũng chực trào ra . Khanh nhớ Hùng da diết và không hiểu sao cảm giác mất chồng vĩnh viễn cứ lãng vãng trong đầu óc của Khanh .

                            Hùng đi đã 3 ngày đêm, cả ba ngày đêm Khanh không thể chợp mắt, bên kia vách ngăn Mẹ cũng trở mình suốt đêm . Mẹ cũng không ngủ được vì nhớ con, vì lo lắng cho Hùng .Thằng Duy khóc dòi bú làm Khanh giật mình , pha sữa cho con, lòng Khanh tê tái vì nhớ thương chồng . Khanh thầm gọi "Hùng ơi, Anh ở nơi đâu, có biết Mẹ già, Vợ trẻ, Con thơ đang thổn thức mong chờ và lo lắng cho Anh không ?" .

                            Hùng đi đã 5 ngày mà Khanh không nhận được tin tức gì của Hùng . Mẹ có lẽ vì quá lo lắng cho Hùng mà bệnh nặng . Khanh gầy rạc vì nhớ thương và lo lắng cho chồng . Bệnh Mẹ ngày càng nặng , không còn cách nào khác Khanh phải gởi con cho hàng xóm để đưa mẹ đến bệnh viện . Trước khi đi Khanh đã chạy ngược chạy xuôi hỏi tin tức của chồng và nhờ mọi người nhắn dùm với Hùng mẹ đang bệnh nặng .

                            Suốt mấy ngày Khanh lo lắng, chăm sóc Mẹ ... Mỗi khi Mẹ ngủ Khanh lại tranh thủ chạy về thăm con . Tất cả tiền bạc dành dụm được đều lo thuốc thang cho Mẹ , Bác sĩ bảo Mẹ bị cao huyết áp, suy nhược thần kinh ... Khanh không biết phải làm sao, chỉ biết cầu xin Trời Phật cho mọi chuyện chóng qua, cầu mong Hùng sớm trở về với Khanh và cầu mong Mẹ mau lành bệnh .


                            Ngày thứ 9 kể từ khi Hùng xa nhà, Mẹ chưa khoẻ hẳn nhưng Bác sĩ cho về nhà . Khanh rất lo lắng vì vẫn chưa nhận được tin của Hùng, nhưng sợ Mẹ buồn, Mẹ lo, Khanh đã nói dối Mẹ là đã nhận được tin và Hùng nhắn sắp về nhà . Mẹ xuất viện Khanh đỡ vất vả hơn, nhưng Khanh vẫn bồn chồn, lo lắng, đứng ngồi không yên . Mẹ bệnh tiền bạc hai vợ chồng dành dụm bấy lâu lo chạy chữa thuốc thang hết , may mà mọi người trong xóm thương cho hoàn cảnh gia đình Khanh, người cho chén gạo, kẻ cho mượn tiền ... Nếu không Khanh cũng không biết phải xoay sở thế nào . Hùng vẫn biền biệt không tin tức . Khanh xin nghỉ không hưởng lương ở trường, hàng ngày chạy chợ kiếm ăn . Đêm Khanh lại lo lắng nhớ nhung Hùng không thể nào chợp mắt nên chỉ có mấy ngày mà Khanh gầy gò, xanh xao ...

                            Ngày thứ 23 kể từ ngày Hùng ra đi Khanh nhận được tin dữ , Hùng đã bị tai nạn và đang cấp cứu ở bệnh viện . Khanh vừa chạy hớt ha hớt hải từ chợ về, vừa khóc ... Khanh không dám vào nhà gặp Mẹ, chỉ ghé bác Tư hàng xóm nhờ bác chăm sóc Mẹ già và con thơ, rồi chạy thẳng ra bến xe tới bệnh viện . Hùng nằm thiêm thiếp như đang ngủ trong phòng cấp cứu, Khanh gào khóc gọi tên Anh ... nhưng Hùng không thể nghe . Bất giác Khanh cố gượng đứng dậy, im bặt không khóc nữa , Khanh tự nhủ Khanh còn được nhìn thấy Hùng , Hùng còn về đây, dù chỉ nằm bất động nhưng như thế đã là quá may mắn, qúa diễm phúc với Khanh rồi . Khanh tự nhủ "trong cái rủi, có cái may" và cuối cùng chồng cô đã trở về, dù có như thế nào thì Hùng vẫn là của Khanh .

                            Từ ngày Hùng bị tai nạn, Khanh đã trở thành một con người khác . Trước đây Hùng là trụ cột chính trong gia đình, thì bây giờ mọi việc to nhỏ đều do một mình Khanh gánh vác . Khanh đã nghỉ hẳn việc dạy học ở trường, dù Khanh rất yêu và tha thiết với nghề, nhưng với đồng lương giáo viên ít ỏi của một mình Khanh không thể nào trang trải đủ cho gia đình, nhất là tiền thuốc thang chạy chữa cho chồng . Tất cả mọi đau khổ, bất hạnh, mất mát đã đổ dồn lên đầu người phụ nữ mới 24 tuổi . Khanh đã làm tất cả mọi việc có thể làm, suốt từ 4 giờ sáng đến tận khuya, miễn sao kiếm được tiền lo thuốc thang và viện phí cho chồng .

                            Hùng nằm viện được 2 tháng thì Mẹ mất, Mẹ mất vì quá thương con trai bạc số, mất vì thương con dâu khổ sở, xuôi ngược vừa lo kiếm miếng ăn, vừa lo thuốc thang cho người chồng tật nguyền . Một đêm đau nặng, Mẹ gọi Khanh vào phòng nói trong nước mắt " Số con khổ quá Khanh ạ ! Mẹ tuổi già, sức yếu không thể đỡ đần, phụ giúp gì con, lại bệnh tật luôn, chỉ thêm gánh nặng cho con . Giá như thằng Hùng nó chết đi thì có lẽ sẽ tốt hơn cho nó và đỡ khổ thân con ...". Nói đến đây Mẹ nghẹn lời, còn Khanh thì lệ trào ra như suối ... Khanh cảm thấy nghẹt thở và không biết phải an ủi Mẹ như thế nào . Khanh muốn nói "con yêu anh Hùng hơn cả sinh mạng của con và con yêu Mẹ hơn cả Mẹ ruột của con . Từ nhỏ con đã thiếu tình thương của Cha Mẹ, Mẹ là Mẹ của con và chính Mẹ đã cho con biết thế nào là tình mẫu tử, cho con hơi ấm tình thương của người Mẹ". Khanh cố nói, nhưng không thể thốt nên lời, cổ họng mặn đắng, khô khốc . Sau khi thở gấp Mẹ nói tiếp " Thằng Hùng tốt phước lấy được một người vợ như con, Mẹ chắc kiếp trước ăn ở đức hạnh nên kiếp này mới có một đứa dâu con thảo hiền như con, có được đứa cháu nội đích tôn khôi ngô, tuấn tú , với Mẹ như thế là qúa đủ rồi, Mẹ có nhắm mắt cũng yên lòng, chỉ cầu Trời khấn Phật rũ lòng thương cho thằng Hùng chóng bình phục để còn có thể làm tròn trách nhiệm làm chồng, làm cha ..." Mẹ còn nói nhiều nữa ..., nhưng tai Khanh như ù đi và không nghe thấy gì cả, mắt Khanh nhòa lệ, lòng Khanh đau như đứt từng khúc ruột vì Khanh biết chắc rằng Hùng không thể nào lành lặn lại như xưa . Nói xong những lời đó Mẹ ngủ thiếp đi, Khanh nhẹ nhàng đắp chăn cho Mẹ, bỏ mùng xuống cho Mẹ ... Khanh không biết rằng những lời Mẹ vừa nói với Khanh là những lời từ biệt cuối cùng . Khanh cũng không biết rằng đó là những phút giây cuối cùng Khanh được ngồi bên giường chăm sóc cho Mẹ .

                            Mẹ ra đi nhẹ nhàng thanh thản, Mẹ ra đi mà không hề nhìn thấy đứa con trai duy nhất của Mẹ . Sáng hôm sau, như thường lệ Khanh dậy sớm nấu nước nóng cho Mẹ rửa mặt, nấu cháo cho Mẹ ăn ... nhưng Mẹ đã vĩnh viễn không bao giờ thức dậy nữa . Khanh đã khóc thét như đứa trẻ lên ba mất Mẹ và ngất đi không biết gì .

                            Những người hàng xóm tốt bụng đã lo việc tang lễ và chôn cất Mẹ . Bao nhiêu cú sốc đã xảy ra với Khanh trong một thời gian ngắn . Đã 2 ngày Khanh không thể vào bệnh viện chăm sóc cho chồng mà trăm sự nhờ bác Tư hàng xóm . Khanh dặn Bác ấy đừng cho Hùng biết chuyện, chỉ nói với Hùng rằng Khanh bị cảm nên không vào bệnh viện được . Khanh nói dối vì sợ Hùng không thể chịu đựng nổi nỗi đau mất Mẹ, sợ Hùng đã quá kiệt sức vì phải chống chọi với nỗi đau thể xác và cả nổi mất mát tinh thần ...

                            Hùng nằm bệnh viện hơn 6 tháng, nhưng kết quả vẫn không khả quan, Anh bị chấn thương cột sống, nằm bất động một chỗ không thể di chuyển được . Mỗi khi thấy Hùng nhăn mặt chống chọi với cơn đau thể xác, tim Khanh lại nhói đau và ứa nước mắt . Khanh hiểu rằng nỗi đau thể xác của Hùng vẫn không đáng sợ bằng nỗi đau tinh thần, vì vậy Khanh chỉ dám khóc thầm, trước mặt Hùng Khanh vẫn tươi cười không bao giờ dám khóc . Hùng đã biết chuyện Mẹ mất, thật ra hai ngày Khanh không vào bệnh viện Anh đã đoán biết chuyện gì đã xảy ra . Ngay đêm Mẹ mất, Hùng trằn trọc không thể nào chợp mắt và cảm thấy bồn chồn khó tả, Anh không biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng linh tính báo cho Anh biết có chuyện chẳng lành . Biết Khanh cố tình giấu . Thương vợ và hiểu rằng Khanh không muốn Anh đau khổ, nên Hùng cũng không gạn hỏi Khanh .


                            Hùng về nhà nằm liệt trên giường, mỗi khi trở mình cũng phải có Khanh giúp . Tất cả mọi việc từ vệ sinh cá nhân, ăn uống, tắm rửa đều phải nhờ đến Khanh, Hùng không thể ngồi dậy được vì cột sống của Anh đã bị chấn thương nặng . Mỗi khi trời trở gió Hùng lại đau nhức toàn thân không thể ngủ được phải nhờ đến thuốc giảm đau ... Nhưng tất cả nổi đau về thể xác Anh đều cắn răng chịu đựng được ... Chỉ khi Khanh đi làm, con đi học, nằm ở nhà một mình, đối diện với chính mình mới là lúc nỗi đau tinh thần dày vò Anh khủng khiếp nhất . Từ một người đàn ông khỏe mạnh là chỗ dựa, là trụ cột của gia đình, Anh đã trở thành người tàn phế, thành kẻ ăm bám vợ con . Có lúc Hùng nghĩ thà Anh chết đi sau tai nạn đó có thể cuộc đời của Khanh sẽ đỡ vất vả hơn . Khanh có thể sẽ làm lại cuộc đời và không phải vừa làm lụng vất vả kiếm ăn, vừa phải chăm sóc, phục vụ cho một người chồng tàn phế như anh suốt đời . Hùng đã nghĩ đến cái chềt, để tự giải thoát cho mình và giải thoát cho cả Khanh . Nhưng Hùng nghĩ đến Duy, đến thằng con trai duy nhất của Hùng ... nghĩ đến Tình Yêu và sự hy sinh của Khanh dành cho Anh, nghĩ tới vong linh của Mẹ ...

                            Khanh vẫn tần tảo sớm hôm làm lụng nặng nhọc để kiếm miếng ăn và lo thuốc thang cho Hùng . Không bao giờ Khanh than vãn một lời . Trước mặt Hùng, Khanh luôn tỏ ra vui vẻ và tự tin : ngọt ngào, trìu mến như một người Mẹ thương con, dịu dàng yêu thương như một người vợ yêu chồng , chu đáo như một người chị lo cho em và tận tâm như một người thầy thuốc chăm sóc bệnh nhân . Khanh muốn làm mọi điều miễn sao Hùng vui, muốn làm tất cả để bù đắp nỗi đau về thể xác và tinh thần mà Hùng đã và đang phải gánh chịu, muốn được chia sẻ nổi đau với Hùng và bằng tình yêu Khanh muốn hy sinh cả sinh mạng của mình để Hùng có thể tồn tại, có thể vui sống những ngày còn lại với vợ con .

                            Hùng yêu Khanh nhưng nỗi mặc cảm ăn bám vợ, nỗi mặc cảm là người tàn phế, vô dụng ... ngày càng ám ảnh Anh và Hùng luôn cảm thấy mình là gánh nặng cho Khanh, cảm thấy Hùng là kẻ đã hại cuộc đời Khanh . Không biết từ lúc nào Hùng đã thay đổi tính tình, thường hay cáu gắt và to tiếng, nặng lời với vợ . Bao nhiêu khó nhọc, cực khổ Khanh đều có thể vượt qua, nhưng cứ mỗi lần bị Hùng quát mắng, nặng lời lòng Khanh lại đau tái tê và nước mắt chỉ chực tuôn trào . Vẫn biết Hùng đã và đang phải đấu tranh với nỗi đau tinh thần, nỗi đau mất mát một phần thân thể, nỗi mặc cảm, tự ái của một người đàn ông sống phận tầm gởi ăm bám vợ ... Nhưng những lần thấy Hùng tự dằn vặt mình và dằn vặt Khanh như vậy, lòng Khanh lại đau tái tê.

                            Thế rồi thời gian khủng hoảng cũng trôi qua Hùng đã hiểu và thán phục Tình Yêu vĩ đại, nghị lực phi thường của Khanh . Hùng vẫn nằm liệt giường như thế nhưng những cơn đau về thể xác cũng dần nguôi ngoai, Hùng đã không cần dùng đến thuốc giảm đau nữa . Và cả nỗi đau tinh thần cũng lành lặn dần theo thời gian . Khi Khanh đi làm Hùng đọc sách, làm thơ, viết truyện ngắn và đã có nhiều tác phẩm được đăng . Hùng vẫn là người tàn phế nhưng ít nhất tâm hồn Anh vẫn tha thiết sống và sống có ích . Mọi người lại khen mỗi khi đi ngang qua ngôi nhà nhỏ thấp thoáng ánh đèn và tiếng cười hạnh phúc của gia đình Khanh .
                                                                                         *
                                                                                        * *
                            Năm 1999 nhiều công ty có vốn đầu tư nước ngoài đã tìm đến vùng đất khô cằn này đầu tư và Chị Khanh đã trở thành một cán bộ quản lý giỏi của một công ty sản xuất các sản phẩm ron, phốt cao su xuất khẩu . Và tôi là một công nhân làm việc ở bộ phận của Chị Khanh . Tôi thường xuyên tới nhà Chị, giúp Chị những công việc nhỏ nhặt, cùng làm thơ, phân tích thơ và góp ý cho các truyện ngắn của Anh Hùng, là cô giáo dạy cho bé Duy học,... Không biết tự lúc nào tôi đã trở thành một thành viên nhỏ trong gia đình ấm cúng và tràn ngập hạnh phúc đó .

                            Mùng 8 tháng 3 năm đó, công ty phát động phong trào báo tường chủ đề ca ngợi những tấm gương tốt của người phụ nữ . Truyện ngắn "YÊU CHỒNG" của tôi đã được chọn đăng và tôi nhanh chóng trở thành người "nổi tiếng" ở công tỵ Ngoài phần thưởng, Bà Tổng Giám Đốc công ty (gọi là Bà theo thói quen chứ thật ra Bà ấy còn rất trẻ) mời tôi lên phòng và hỏi thăm về truyện ngắn "Yêu chồng". Khi được biết đó chính là câu chuyện thật viết về cuộc đời của Chị Khanh, Bà ta đã xúc động rơi nước mắt và muốn đến thăm gia đình Chị Khanh .

                            Tôi vẫn còn nhớ đó là một trưa hè nắng nóng ngày Chủ nhật . Tôi ngồi trong căn nhà trọ và thấy bóng Bà Tổng Giám Đốc đang hỏi thăm nhà Chị Khanh, không kịp thay quần áo cho chỉnh tề, tôi vội chạy ra nắm lấy tay Bà và tình nguyện làm người dẫn đường .

                            Chị Khanh có lẽ đang bán hàng ngoài chợ, Anh Hùng đang nằm ngủ trưa, mồ hôi nhễ nhại bởi cái nắng trưa hè hắt xuống từ mái tôn thấp lè tè . Tôi tìm mãi mới thấy một cái ghế đẩu duy nhất mà chị Khanh thường ngồi đút cơm cho anh Hùng . Anh Hùng thức giấc và ngạc nhiên vì đã lâu nhà không có khách . Tôi vội lấy một tấm áo đắp ngang người Anh khi thấy Anh đỏ mặt vì mắc cỡ . Tôi cáo lỗi và chạy vụt ra chợ gọi chị Khanh về, bỏ mặc Anh Hùng ở nhà một mình tiếp Bà Tổng Giám Đốc .

                            Sau lần viếng thăm đó, Bà Tổng Giám Đốc giàu tình cảm và lòng thương người đã gởi tặng Chị Khanh một số tiền lớn để sửa sang lại nhà cửa . Anh Hùng cũng đỡ khổ vì cái nóng hắt từ mái tôn những trưa hè . Bé Duy đã có phòng riêng và bàn học . Tôi cảm thấy vui vì truyện ngắn " Yêu Chồng" của tôi đã thực sự có ích, ít nhất là cho gia đình Chị Khanh . Nhờ truyện ngắn của tôi mà mơ ước có một ngôi nhà khang trang - mơ ước mà có thể suốt cả cuộc đời Chị Khanh cũng không thực hiện nổi, đã bỗng chốc trở thành hiện thực .

                            Cái Tết năm đó cũng là cái Tết đầu tiên tôi xa nhà và đón giao thừa trong không khí tràn ngập niềm vui với gia đình chị Khanh . Chị Khanh có lẽ là người hạnh phúc hơn cả, chị thắp nén hương và lầm rầm khấn vái trước bàn thờ Mẹ Chồng, có lẽ Chị muốn chia sẻ niềm vui, niềm hạnh phúc với Mẹ ...

                            Gởi tặng Chị Nguyễn Thị Kim Khanh
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2009 17:03:24 bởi khietnghi >
                            #14
                              khietnghi 21.07.2009 00:03:19 (permalink)
                              Mỹ Dung
                              18-05 09:51




                              Tôi yêu Anh, mối tình đầu ngọt thơm như mùi hoa cỏ, nồng ấm như nắng chiều, dịu êm như dòng sông không gợn sóng . Anh đến bất ngờ như từ muôn kiếp trước tôi đã thuộc về Anh . Với Anh tôi mãi là một người tình nhỏ bé, ngây thơ hay nũng nịu, giận hờn . Tình yêu của Anh dành cho tôi như ngày một lớn thêm và Anh tự lúc nào đã coi tôi như một vật sở hữu của riêng Anh .


                              Trước cổng nhà tôi luôn rực rỡ màu hoa tigôn . Tôi cùng Anh mơ về ngày cưới ngập tràn những cánh hoa tigôn ,hoa vương trên tóc, trên áo và trải đầy dưới chân tôi ... Anh thường hôn nhẹ lên tóc và nhìn đắm đuối vào đôi mắt với hàng mi cong của tôi . Anh bảo mi em dài như một chiếc lược, tôi cười vì sự so sánh của Anh thật trẻ con . Anh bảo Anh đã chết chìm trong đáy mắt của tôi , đã trở thành ngây dại bởi môi cười với chiếc răng khểnh mọc mất trật tự ... Anh là vậy, thật giản đơn, bình dị đến thật thà ...

                              Chúng tôi không thể rời xa nhau dù chỉ một ngày . Mỗi sáng khi chưa thức dậy tiếng chuông báo có tin nhắn của Anh sẽ đánh thức tôi "Cô bé thức dậy đi, Ông Mặt Trời đã mọc rồi, một ngày mới tốt lành và bình yên lại đến với em" . Tôi bảo Anh là tiếng gà gáy mỗi sáng, là đồng hồ báo thức của tôi . Giờ nghỉ trưa Anh thường phone cho tôi, Anh bảo tưởng tượng như hai đứa đang cùng ăn trưa với nhau dù Anh và tôi làm việc ở hai nơi cách xa nhau .

                              Tình yêu của tôi sẽ mãi đẹp và nên thơ như vậy nếu không có Tuấn, Tuấn là bạn của em trai tôi, một bác sĩ trẻ và có tài, không hiểu sao Anh lại xuất hiện và làm xáo trộn cuộc đời tôi . Dù biết tôi đã có người yêu nhưng Anh vẫn theo đuổi và có thể đứng chờ mấy giờ đồng hồ dưới giàn hoa tigôn không kể trời đang nắng hay đổ mưạ Tôi dững dưng như Tuấn chưa bao giờ xuất hiện và vẫn vui với hạnh phúc của riêng mình .

                              Mùa Đông năm ấy buồn hơn tất cả những mùa đông mà tôi đã từng trải qua . Đêm Noel Anh không đến cùng tôi đi nhà thờ . Đã 3 năm rồi tôi đã quen đi bên Anh, bỏ tay vào túi áo của Anh để trốn lạnh và tìm hơi ấm của tay Anh . Bạn Anh từ nước ngoài về và Anh phải đi chơi với họ . Tôi buồn thiu, vứt điện thoại nơi góc bàn không thèm nhận tin nhắn và trả lời Anh . Nhìn ra đường thấy từng cặp hạnh phúc tay trong tay tôi chỉ muốn khóc . Tôi thầm trách Anh và tự nhủ sẽ giận Anh luôn cho hả dạ .

                              Tuấn đến rủ em trai tôi đi chơi . Thấy tôi buồn bã và cô đơn hai người rủ tôi cùng đi . Không hiểu sao, tôi gật đầu đồng ý , để rồi định mệnh đã thay đổi cả cuộc đời tôi . Dưới gác chuông, khi em trai tôi vô tình hay cố ý biến đi đâu mất, Tuấn đã bất ngờ đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi tôi . Tôi giận dỗi bỏ về, mặc cho Tuấn chạy đuổi theo năn nỉ ...

                              Tôi đã thật ngây thơ và khờ dại khi kể cho Anh nghe tất cả . Anh không nói gì, lặng lẽ đưa tôi về nhà . Anh không hôn lên tóc tôi khi chia tay như thường lệ, Anh cũng không chờ tôi vào nhà và bật sáng đèn trên căn phòng nhìn xuống giàn hoa tigôn, mở cửa sổ và gởi nụ hôn theo gío tới Anh. Anh vội vã bỏ đi ngay khi tôi xuống xe . Tôi gọi với theo nhưng Anh đã đi khuất, chỉ còn vương lại làn khói xe và bụi đường . Tôi đứng trông theo ngỡ ngàng chưa kịp hiểu chuyện gì đã, đang và sẽ xảy ra với tôi, với Anh và tình yêu của chúng tôị

                              Tôi nhắn rất nhiều tin cho Anh nhưng Anh không trả lời , phone cho Anh cả trăm lần nhưng đều tắt máy . Tôi khóc hết cả nước mắt trong đêm đó . Tự trách mình lẽ ra không nên kể cho Anh nghe mọi chuyện. Trách Anh ghen tuông mù quáng không cần nghe lời giải thích và cũng không cần biết tình yêu của tôi đã và mãi mãi dành trọn cho Anh . Sáng hôm sau tôi lê bước đến nhà tìm Anh ... cửa khóa . Tôi phone đến nơi làm việc của Anh ... được biết Anh không đến làm . Quay trở về tôi bước đi liêu xiêu như người mất hồn, không hiểu sao tôi lại có thể tìm được đường về nhà .

                              Những ngày kế tiếp tôi như sống trong một thế giới khác : hoảng loạn , đau đớn , nhớ nhung ... Tôi giam mình trong phòng và sống với kỷ niệm ... Tim chốc chốc lại nhói đau khi xem những bức ảnh kỷ niệm . Tôi nhớ Anh, nhớ đến nao lòng . Tôi mơ về Anh mỗi đêm . Có những lúc trong đêm vắng tôi bật dậy gọi tên Anh ...Anh ơi, ở nơi nào Anh có thấu nỗi đau này của em không Anh ?"

                              Sáu tháng sau tôi quyết định nhận lời cầu hôn của Tuấn . Tôi nghe lời Mẹ khuyên "lấy người yêu mình, chứ không lấy người mình yêu". Đúng Tuấn yêu tôi đến điên dại . Còn Anh có yêu tôi đâu ? Nếu yêu tôi Anh đã không bỏ mặc tôi đau khổ, bơ vơ, lạc lõng như thế này không một lời nhắn gởi ... chỉ có tôi là yêu Anh ... yêu tới hơi thở cuối cùng .

                              Mọi người đang tất bật để chuẩn bị cho lễ cưới . Tôi vẫn dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra . Chợt nhớ đến mơ ước ngày xưa với Anh tràn ngập hoa tigôn trong ngày cưới, lòng tôi nhói đau và nhớ tới Anh quặng thắt . Chuông điện thoại reo vang, tôi uể oải nhắc máy, tôi như chết lặng khi nghe giọng nói thân quen ngày nào, tôi nhéo vào tay mình để xác nhận xem đang tỉnh hay đang mơ "Anh đây, Anh đang ở quán Cõi Mơ" . Anh không nói gì thêm, cũng không bảo tôi đến với Anh . Nhưng tôi vẫn cuống cuồng chạy đi thay quần áo .

                              Anh đó ư ? Đen hơn, phong trần hơn, mạnh mẽ hơn, suy tư và buồn hơn ... Tôi lại nhảy lên ôm cổ Anh như ngày xưa . Những nụ hôn nhẹ nhàng trên tóc, trên trán, trên mắt, trên môi thân quen lại trở về ... Anh lại uống cạn những giọt buồn mằn mặn rơi trên má của tôi . Anh lại vỗ về, an ủi xoa nhẹ nhàng đôi bờ vai và lưng tôi, giọng Anh lại ấm nồng như xoa dịu mọi nỗi đau "bé ngoan, đừng khóc nữa, Anh vẫn bên em đây mà, nín đi cưng !" . Và tôi đã không đắn đo trao Anh tất cả, để Tình yêu được trọn vẹn, để cả hai thực sự và mãi mãi là của nhau . Tôi buộc miệng "Mai em cưới ..." nụ hôn của Anh kịp chặn lại lời nói của tôi . Thời gian như ngừng trôi, trái đất cũng ngừng quay ... tôi như tan ra cùng Anh và Tình yêu ...

                               
                              Rồi tôi vẫn phải trở về với thực tại . Với những bộ áo xúng xính đủ màu sắc, với khuôn mặt phấn son đầm đìa nước mắt . Đi bên cạnh tôi không phải là Anh, cũng không có những cánh hoa tigôn trên tóc, trên áo và trải đầy dưới chân tôi . Đám cưới ... ước mơ của tôi và Anh ... nhưng hôm nay giữa bao tiếng nói cười, bao lời chúc tụng ... không có Anh hoa tigôn như ứa máu hay tim tôi đang ứa máu ...


                              Đêm tân hôn, bên chồng tôi lặng lẽ như một bóng ma ... hồn tôi đã gởi lại bên Anh . Vẫn hững hờ, lạnh lùng, buốt giá tôi miễn cưỡng đáp lại những nụ hôn của chồng ... như ngày nào dưới gác chuông ... nhạt nhẽo, vô vị . Tôi cắn chặt môi như muốn bật máu để khỏi phải thốt gọi tên Anh "Anh ơi, ở nơi nào có thấu cho lòng em không Anh ?" Tim tôi như tan nát ra từng mảnh ... mảnh nào cho Anh ? Mảnh nào cho chồng ? Và mảnh nào còn lại riêng tôi ?

                              Lặng lẽ sống bên một người, hồn đã trao cho người khác, để mỗi khi chuông điện thoại reo vang tim tôi lại đập rộn ràng và máu như dồn chảy về tim như muốn vỡ tan lồng ngực mỗi khi nghe hơi thở ấm và giọng Anh từ đầu dây bên kia "Bé cưng, Anh đây!" . Và tim lại vỡ vụn, ứa máu ... và mắt lại nhoè lệ, sầu bi . Tôi nhìn qua khung cửa sổ nơi có giàn hoa tigôn, chợt thấy bóng Anh thoát ẩn, thoát hiện trôi lững lờ, huyền ảo, vừa như thực mà cũng như mơ . Tôi đang sống giữa hai thế giới thực hư, đang sống với hai con người ... Và tôi phải xẻ tâm hồn, xẻ cả trái tim cho mỗi người một nửa ... nửa cho Anh và một nửa cho chồng ... Một cánh hoa tigôn lặng lẽ rời cành vụt bay, xoay xoay cuốn theo cơn gió vô tình ... vào hư không; rồi gió tắt, hoa rơi phủ phàng ... hết một đời hoa ngắn ngủi ..., một đời người ... chìm vào lãng quên ....





                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2009 23:05:21 bởi khietnghi >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 44 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9