TRUYỆN NGẮN KHI TA YÊU NHAU
Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 44 trên tổng số 44 bài trong đề mục
khietnghi 06.08.2009 18:36:14 (permalink)
Thời đại ảo họ yêu nhau
Chuyện cuối cùng
Mỹ Dung

Vừa thức giấc Linh Lan mở điện thoại, cũng như mọi ngày chiếc điện thoại xinh xắn của Linh Lan lại rung lên từng hồi . Lan nhận được cùng một lúc 6 tin nhắn của Nam . Lan liếc mắt đọc từng tin một
-"Em yêu, nhớ em qúa, em đang ở đâu và làm gì vậy Lan ?"
- "Anh biết dù có gởi trăm ngàn tin nhắn như thế này thì cũng chỉ mình anh độc thoại với chính mình, anh biết Lan chỉ đọc chứ không bao giờ trả lời anh"
- "Anh đang nhớ em và không thể nào ngủ được, đã hơn 2 giờ sáng rồi em biết không ?"
- " Lan ơi, giờ này có lẽ em đã ngủ say, thiên thần của anh, cầu chúc trong giấc ngủ của em ... có những giấc mơ về anh"
- " Em ơi, Anh sẽ làm tất cả để được có em, em có tin điều đó không Lan ?"
- " 6 giờ sáng rồi, chắc em vẫn còn say giấc . Có một người thức trọn đêm nay để nhớ thương về em, ở nơi nào em có biết không em ? Một ngày mới tốt lành sẽ đến với em yêu !!!"
Đọc xong, Lan tắt máy bởi vì Lan sợ Nam gọi . Mỗi lần Lan mở máy điện thoại và nhận tin nhắn của Nam, thì máy điện thoại của Nam cũng rung lên và kêu tit ... tit liên hồi báo những tin nhắn treo lơ lững đã có người nhận . Đó cũng là cách để Nam biết rằng Linh Lan đã mở điện thoại và Nam không bỏ lỡ cơ hội gọi tới .
Nam yêu Linh Lan bằng một tình yêu như thế đó, anh si tình như thể không ai si tình bằng anh, anh có thể thức cả một đêm để nghĩ về Lan, để nhớ Lan và gởi những lời yêu thương đến cho Lan . Mỗi lần gặp Nam, vẻ thư sinh chứa đựng một chút thật thà, nhút nhát của Nam, vẻ mặt âu sầu và đôi mắt thóang buồn của Nam làm cho Linh Lan cảm thấy chạnh lòng . Và không biết tự bao giờ Lan cũng đã cảm thấy nhớ người đàn ông đó, cảm thấy khao khát muốn gặp anh .
Biết bao người đàn ông và có lẽ tất cả mọi người đàn ông mà Linh Lan từng gặp, đứng trước cô gã nào cũng muốn xé xác Lan ra thành trăm mảnh như những con thú dữ nơi rừng hoang, tất cả đều là dục vọng, là toan tính, là tiền bạc dơ bẩn . Chỉ có Nam, anh chiêm ngưõng Lan như chiêm ngưỡng một thiên thần, anh trân trọng nâng niu Lan như thể sợ cô sẽ vỡ tan và vỡ vụn mất , như chiếc bình pha lê mỏng tanh nếu anh mạnh tay nó sẽ vỡ toang va rơi loảng choảng xuống đất . Bên cạnh Nam, Lan luôn cảm thấy cô thật yếu mềm, cảm thấy được chở che và tâm hồn sóng gió của cô cũng lặng yên như những ngày trời nắng đẹp .
Nam đến với Lan thật tình cờ . Một ngày Chủ nhật rảnh rỗi, thức giấc lúc 9 giờ sáng và ngồi bó gối chẳng biết làm gì . Lan đến một quán cafe internet và bắt đầu tìm kiếm một ai đó nói chuyện để giải sầu và Lan đã gặp Nam . Cô cảm thấy muốn khám phá chàng trai nhỏ hơn mình đến 2 tuổi . Muốn trêu chọc một chú nhóc có vẻ ngây thơ và khờ khạo . Họ nói với nhau những chuyện bâng quơ chẳng ăn nhập đến ai . Họ nói về cuộc đời, nói về cuộc sống và nhiều thứ ... Nam đã kể cho Lan nghe rất nhiều về anh, về gia đình anh, ba mẹ anh, công việc làm của anh ... Còn Lan, cô chẳng nói gì về mình , hay nói đúng hơn cô không thể nói gì về mình . Lan chỉ kể cho Nam nghe về vùng quê nghèo thẳng cánh cò bay . Kể cho Nam nghe tuổi thơ yên bình, những buổi đi bắt chau chấu, cào cào về cho chim ăn, những buổi đi bắt ba khía về cho má ...
Và rồi họ gặp nhau, khác với những gì mà Lan đã hình dung về anh trước khi gặp . Anh có vẻ chững chạc hơn cái tuổi 24 của anh rất nhiều . Mái tóc bồng bềnh, đôi mắt buồn nhìn xa xăm, vầng trán cao rất thông minh . Anh có vẻ ít nói hơn khi gặp nhau trên net, có một vẻ gì đó rất điềm tĩnh và cương nghị, già hơn cái tuổi của anh . Và đó cũng là lần đầu tiên Lan chấp nhận gọi Nam bằng Anh .
Từ khi có anh cuộc sống của Lan như có ý nghĩa hơn . Lan đã biết chăm chút cho mình hơn chứ không bất cần đời như trước nữa . Có thời gian rảnh Lan lại tranh thủ gặp anh trên net hoặc tại một quán cafe nào đó . Để đếm một ngày anh lúng túng cầm một hoa hồng run rẩy nhét vào tay Lan và nói ngắt quảng không tròn câu " Anh yêu em !" hôm đó là ngày lễ tình nhân . Lan đã khóc vì xúc động ... để rồi ba chữ đó đã luôn ám ảnh cô , Ba chữ ngắn ngủi đó đã làm trái tim cô quặng thắt và cũng từ khi nghe ba chữ đó Lan đã buồn nhiều hơn, đau khổ nhiều hơn, bế tắt hơn ... và cũng từ đó Lan quyết định chạy trốn Nam, hay nói đúng hơn là chạy trốn tình yêu của Nam . Để rồi một mình Lan đấu tranh với con tim mình, một mình Lan lặng lẽ rơi lệ suốt đêm thâu . Lan hiểu rằng cho đến cuối cuộc đời, đến khi xuôi tay nhắm mắt, đến khi từ giả cuộc đời nhơ nhớp này chỉ có Nam là người đàn ông duy nhất Lan có thể đặt niềm tin, có thể yêu thật lòng, có thể làm mọi điều vì anh và vì tình yêu mà anh đã dành cho Lan .
Bước vào vũ trường, thay quần áo xong Lan mở điện thoại, lại nhận được tin nhắn của anh .
- " Lan ơi, trả lời anh được không ? Chỉ một lời thôi cũng được, nói cho anh biết là em vẫn bình yên "
Lan muốn khóc, đã hơn một tuần rồi Lan không gặp anh . Lan bước vào phòng trang điểm và phá lệ nhắn cho anh
- Anh ơi em vẫn khoẻ Em không thể mang lại hạnh phúc cho anh . Em không thể gặp anh nữa . Hãy tha lỗi cho em "
Nhắn xong Lan lại tắt máy . Mắt Lan nhòa lệ . Thế là hết . Là kết thúc một mối tình, nhanh và trống vắng như khi nó tới . Dững dưng như những người đàn ông đến rồi đi mỗi đêm sau mỗi cuộc vui . Lặng lẽ đi qua cuộc đời không phẳng lặng như con đường chông chênh lặng lẽ nhìn những chuyến xe qua . Cuộc đời là những đêm uống say đến không còn biết đường về, là những ly bia cứ đổ tràn lênh láng không bao giờ cạn . Là những con thiêu thân lắc lư , nhún nhẩy điên cuồng theo những điệu nhạc kích động xập xình từng đêm . Là những vòng tay của những gã nhiều tiền xiết chặt và mân mê khắp thân thể ... Để đêm về giữa phố khuya, bụng réo cồn cào ... bước đi lạng choạng, buông mình trên chiếc giường trống trải trong căn phòng nhỏ nhưng trống vắng và rộng lớn như đang nằm giữa đất trời . Để mắt lệ nhạt nhòa và tâm hồn cô độc chẳng hiểu mình tồn tại để làm gì và tự hỏi không biết dòng xoáy cuộc đời sẽ cuốn trôi về đâu . Âm vang của những đêm say như cắn nát trái tim và máu cứ nhiễu dài từng giọt, là nỗi đau trườn trên từng phân da thịt đau nhức, bức rứt thảm khốc . Để rồi mê sảng trong giấc ngủ chẳng bình yên đầy ác mộng . Và thức dậy lúc 9 giờ sáng , để quên đi tất cả những gì đã và đang xảy ra và lại cuộn tròn vào vòng xoáy cuộc đời của một ngày mới .
Chẳng hiểu sao Nam lại có thể yêu Lan, có lẽ Nam không biết và không thể nào tưởng tượng nổi người anh yêu say mê lại là một "gái gọi" không hơn không kém . Chẳng phải Lan muốn lừa dối anh, cũng chẳng phải Lan muốn đùa giỡn hay lợi dụng anh . Nhưng ngồi bên cạnh anh Lan ước sao có thể quay trở về với những ngày hồn nhiên thời thơ ấu . Lan mơ ước rằng những tháng ngày nhơ nhớp chưa từng xảy ra, để cô có thể có anh mãi mãi trong cuộc đời . Đã bao lần Lan muốn nói cho Nam biết, nhưng ... trước một tấm chân chình, trước một tình yêu không tỳ vết, Lan không muốn làm tổn thương trái tim yêu của Nam, không muốn tình yêu trong anh bỗng chốc vỡ vụn và tan biến .
Lan muốn kể cho Nam nghe tất cả về cuộc đời của mình . Về cuộc sống tha phương . Về cái ngày hãi hùng nhất trong cuộc đời và cũng là nguyên nhân đẩy cuộc đời trong trắng của cô vào vũng bùn đen không lối thoát . Vùng quê Lan nghèo khổ nhưng cả tuổi thơ của Lan trôi qua thật bình yên . Gia đình cô lại nghèo khổ nhất trong cái xóm nghèo đó . 5 anh chị em, cha mất sớm, mẹ Lan phải tần tảo ngược xuôi cả đêm lẫn ngày để cả nhà khỏi chết đói . Mẹ đã gởi Lan lên Sài Gòn giúp việc cho một người bạn cũ và học maỵ Mọi chuyện tưởng chừng như êm đẹp khi tháng đầu tiên Lan vui mừng ra bưu điện gởi tiền về cho mẹ và các em . Để rồi đến một ngày dì Chi bạn mẹ về quê ngoại, một ngày mà Lan hiểu rằng cuộc đời không chỉ có nụ cười mà có cả nước mắt, hiểu rằng không chỉ có ban ngày mà có cả ban đêm . Đêm đó, người đàn ông đốn mạt chồng dì Chi đã mò vào phòng Lan, cướp đi đời con gái của Lan . Lan đã chống cự yếu ớt trước lời đe dọa của Hắn. Lan đã lo sợ như không có nỗi sợ nào có thể hơn như thế . Hắn như một con thú hoang dã đói lâu ngày, hắn vờn vồi cho đến chết và nuốt chửng con mồi . Và chính hắn đã cướp mất con đường vào đời của Lan, đã đẩy Lan vào vũng bùn dơ bẩn dưới đáy xã hội .
Lan không thể chịu đựng được và cô cũng không có con đường quay trở về quê ... không hiểu sao bước chân cô lại đến được nơi này, một đặc khu, một thành phố biển, một nơi khét tiếng ăn chơi không thua gì đất Sài Gòn - Vũng Tàu . Nhà cửa cũng san sát nhưng không ai cho Lan tá túc . Người rất đông , nhưng chẳng ai rộng mở tấm lòng với một con người . Lan không thể sống mà không có miếng ăn, Lan cũng không thể đi lang thang mãi hết nơi này đến nơi khác . Lan cũng không thể ngửa tay xin những đồng tiền lẻ của những người hảo tâm . Lan không thể ngủ ở vỉ hè ... Để rồi cuối cùng Lan đã gặp Thục Cầm và rồi cuộc đời của cô cứ mãi trải dài và lún sâu vào vũng bùn đến khi Lan yêu Nam .
Lan đã gặp Nam khi mà cuộc đời của cô vẫn đêm ngày trôi theo dòng sông ... trôi vô định, vô phương, vô hướng như những cánh lục bình . Cứ thế dòng sông cuốn trôi , trôi mãi mà chẳng biết sẽ đi đâu, về đâu . Để rồi Nam là một hòn đảo nhỏ, để cánh lục mình tắp vào bờ... để rồi vì cũng cần anh, vì cũng yêu anh nên Lan bắt đầu biết nói dối . Nói dối vì Lan sợ mất Nam ... Nhưng Lan đã mãi mãi không thể nào cưỡng lại dòng nước xoáy vẫn mãi kéo Lan trôi dạt đi . Lan không thể nào rửa sạch những vết nhơ đã trở thành đặt quánh trong cơ thể, trong đầu óc và cả tâm hồn Lan . Mỗi lần gặp anh và chia tay Lan lại đau khổ, lại dằn vặt, lại tự trách mình .
Đã biết bao đêm Lan mơ về một mái nhà tranh hai qủa tim vàng . Mơ cô sẽ là một cô thợ may, còn Nam vẫn tiếp tục theo đuổi cái nghề mà anh yêu thích . Giấc mơ ấy luôn hiện rất rõ trong đầu Lan, giấc mơ ngôi nhà rực rỡ ánh đèn, tràn ngập tiếng cười trẻ thơ . Mơ sẽ sinh cho anh hai đứa con một trai một gái , con trai sẽ giống anh như đúc và con gái sẽ đẹp giống Lan . Giấc mơ của cô mãi mãi vẫn chỉ là một giấc mơ, vì những giấc mơ thì chẳng bao giờ biến thành sự thực cả .
Lan ngồi trên một chuyến xe tốc hành lên Đà Lạt . Không hiểu sao Lan lại chọn thành phố sương mù, lạnh giá và buồn hiu hắt này . Những con đường đèo dốc quanh co, những dãy núi cao chót vót, những vựt thẳm sâu hun hút và những tán lá xanh ngát khuất sau màn sương . Chiếc xe lao vun vút bỏ lại phía sau cả cuộc đời, cả qúa khứ, cả tình yêu duy nhất của Lan . Đến Đà Lạt Lan mở máy và
- " Lan ơi, đừng bỏ anh, Anh không thể sống thiếu em, anh không thể mất em đâu Lan ơi !"
Những lời này như dày xéo và xé nát trái tim cô, trái tim Lan như vụn vỡ ra từng mảnh nhỏ và rơi vãi xuống vực thẳm đầy sương mù . Lan quyết định nói một lời cuối với Nam
- " Nam ơi, hãy tha thứ cho em . Anh hãy tin rằng trên đời này có một người luôn dõi theo từng bước đi của anh và cầu mong anh được hạnh phúc . Hãy quên em đi và chỉ giữ lại một tình yêu thiên thần của anh . Vĩnh biệt "
Tin nhắn gởi đi rồi Lan mới giật mình nhận ra những lời của Lan thật mâu thuẩn như chính những mâu thuẩn trong tâm trạng của Lan lúc này vậy . Quên đi .... rồi lại giữ lại . Đi, ở ... Yêu , không yêu ... nhớ , quên . Lan bước đi thẩn thờ vô định . Cô cũng không biết đi đâu, về đâu như những ngày lạc lõng ở Vũng Tàu ... Nhưng chắc chắn một điều là Lan sẽ không bao giờ quay trở về con đường cũ, nơi mà cô đã nhấc chân và chạy khỏi vũng bùn nhơ nhớp .
Tin nhắn của Lan làm Nam đau lòng và anh đã cố gắng liên lạc với Lan bằng mọi cách . Nam đã linh cảm được rằng anh sẽ mất Lan mãi mãi . Lan cũng rất đau đớn vì phải mất Nam, nhưng có lẽ như thế sẽ tốt hơn vì trong Nam, Lan mãi mãi là một thiên thần.
#31
    khietnghi 13.08.2009 01:07:21 (permalink)
    Mỹ Dung
    02-08 19:24



    Ngày 18/07/2009

    9:00am

    Như thường lệ tôi check mail và nhận được thư từ một địa chỉ e-mail quen thuộc. Tôi rất sợ mỗi khi nhận được những lá thư như thế nó làm tim tôi nhỏ máu, mắt tôi đẫm lệ và tâm hồn tôi như chết lặng. Hôm nay tôi không muốn mở bức thư ấy ra, tôi muốn xóa nó đi trước khi đọc, tim tôi như đập nhanh hơn, một linh cảm lướt qua đầu khiến tôi khó thở. Tôi đứng dậy bước ra khỏi bàn và rót một ly nước lạnh. Uống cạn ly nước tôi trở lại bàn và mở bức thư ra đọc. Đó là một bản thông báo hay nói đúng hơn là một giấy báo tử cho tình yêu của tôi. Mắt tôi mờ đi vì nhòa lệ, tôi không còn nhìn rõ những con chữ đang nhảy múa trên màn hình. Tay tôi run run không còn kiểm sóat được con chuột, khiến con trỏ trên màn hình bay nhảy tứ tung. Bức thư không ngắn cũng không dài, nhưng khiến trái tim tôi như ngừng đập, đau buốt từng cơn, tôi bật khóc và ngồi chết lặng, đầu óc tôi hòan tòan mụ mẫm chỉ duy nhất lưu lại một câu mở đầu bức thư "Khiết Nghi biết hôm nay Anh Jone ăn gì không?".

    12:00am

    Tôi giật mình khi nghe tiếng chuông cửa. Tôi lảo đảo bước ra phía cửa và nhìn vào màn hình camera, người giúp việc có lẽ đến dọn phòng và mang đồ ăn trưa đến cho tôi. Tôi mở cửa và quay trở lại phòng, tiếp tục ngồi trước máy vi tính. 3 tiếng đồng hồ tôi đã làm gì? Tôi cố nhớ lại và không nhớ nổi tôi đã làm gì. Tôi nhìn xuống chiếc đầm đang mặc, ướt va loang lổ từng vệt. Tôi chạy vào restroom, trong gương là tôi đó sao? Gương mặt mệt mỏi, nhòe nhọet nước mắt, đôi mắt sưng húp thất thần và tròng trắng đã biến thành màu đỏ. Tôi đó sao? Đau khổ đến tột cùng, thảm hại đến tột cùng. Từng câu chữ trong lá thư tôi đọc sáng nay như lại hiện về, chân tôi như mềm nhũn không đứng nổi tôi quỵ xuống. 

    9:00pm

    Tôi cầm chặt chiếc điện thọai trong tay, tôi nhìn chăm chăm vào màn hình tối đen rồi lại nhìn lên đồng hồ ... tôi như đếm từng giây và chờ đợi Anh gọi. Chiếc điện thọai vẫn nằm bất động. Tôi bồn chồn, tôi lo lắng, tôi ngồi không yên, đứng cũng không yên, tim tôi càng lúc như càng đập chậm lại và tôi cảm giác như từng hơi thở thật nặng nề, thật khó khăn. Trong đầu tôi, từng câu chữ trong lá thư quái ác đó vẫn hiện ra và bao nhiêu câu hỏi lởn vỡn trong đầu: Anh đã ăn gì hôm nay? Anh đang ở đâu? Anh đang làm gì? Anh có khỏe không? Sao giờ này vẫn chưa gọi điện thọai cho em?

    9:40pm

    Chiếc điện thọai reng, tôi chộp lấy chiếc điện thọai như sợ nó lại tắt lịm. Tay tôi run run đưa chiếc điện thọai lên tai và nói nhanh như sợ sẽ không bao giờ được nói.
    - Ông xã yêu, Anh sao rồi? Anh có nhức đầu không? Anh có sao không?
    - Anh bình thường, em hôm nay làm sao vậy?
    Tôi bắt đầu khóc, tôi không còn bình tĩnh nữa, từng câu từng lời của tôi không còn rõ ràng mà như dính vào nhau. Tôi không biết phải nói gì trước, nói gì sau.
    - Anh ơi Anh thế nào rồi?
    - Anh bình thường mà, sao em cứ hỏi Anh sao rồi hòai vậy?
    - Em lo lắm Anh có biết không? Người ta nói đã bỏ bùa Anh rồi? Tôi khóc to hơn
    - Em nói lung tung gì vậy? Cái gì bỏ bùa?
    Tôi vẫn khóc và nói trong nuớc mắt, mũi tôi bắt đầu nghẹt nên lời nói thật khó khăn
    - Anh có mệt không Anh? Anh có nhức đầu hay chóng mặt không?
    - Mệt em quá đi, em bị làm sao vậy? Ai nói gì với em mà hôm nay em nói lung tung vậy?
    - Người ta nói đã bỏ thuốc vào thức ăn của Anh
    - Em à, Anh bị bỏ bùa thì giờ này đâu còn nói chuyện với em, em nghĩ coi có đúng không?
    - Anh ơi, Anh tin em đi. Bây giờ Anh cúp máy đi, Anh gọi điện nói chuyện với chị Thúy Vy đi, chị Thúy Vy cũng biết chuyện này đó.
    - Gọi cho Chị Thúy Vy? OK, Anh làm theo ý em
    - Anh nói chuyện với chị Thúy Vy xong anh gọi lại cho em liền nha Anh, em lo lắng lắm Anh có biết không?
    - Chút nữa Anh gọi lại, em lo lắng cái gì chứ, nghe lời Anh đi, Anh bình thường mà em lo lắng cái gì?

    10:30pm

    Tôi vẫn cầm chặt chiếc tiếng thọai trong tay. Tôi tắt đèn và nằm bất động trên giường, những giọt nước mắt nóng hổi theo nhau trào ra ướt hết tóc mai hai bên tai, ướt hết cả chiếc gối. Tôi nằm nghiêng nước mắt chảy vào miệng mặn đắng. Tôi bật điện thọai và nhìn đồng hồ 10:35pm thời gian hình như trôi quá chậm chạp ... mỗi giờ khắc trôi qua với tôi dài như một thế kỷ ... tim tôi vẫn nhói đau từng cơn. Tôi mở những tấm hình Anh tặng và tôi đã chép vào điện thọai, zoom đôi mắt của Anh, zoom khóe miệng của Anh, vành tai Anh ... tưởng tượng Anh đang hiện diện bên tôi đầy yêu thương và vẫn bình an ...

    Chiếc điện thọai lóe sáng, chuông điện thọai chỉ kịp reng chưa hết một hồi chuông tôi đã bấm như một cái máy.

    - Ông xã yêu, sao lâu quá vậy Anh?
    - Chị Thúy Vy chưa thức dậy nên Anh phải chờ
    - Chị Thúy Vy nói sao hả Anh?
    - Chị Thúy Vy nói bà độc ác gọi cho chị Thúy Vy và nói đã bỏ thuốc vô đồ ăn của Anh.
    Chưa nghe hết câu, tôi lại khóc òa
    - Anh ơi Anh có sao không Anh? Anh cảm thấy trong người thế nào?
    - Anh cảm thấy hơi nhức đầu.
    Tôi hình như mất hết bình tĩnh, tôi nói năng lung tung không còn suy nghĩ được bất cứ chuyện gì.
    - Chết rồi! Bây giờ phải làm sao đây Anh?
    - Đâu có sao, bình thường Anh cũng hay nhức đầu mà, mấy hôm nay Anh ngủ ít quá, chút xíu Anh vào văn phòng lấy thuốc uống sẽ hết thôi mà, em đừng lo.

    11:30pm

    Anh nói đầu Anh nhức quá, Anh cảm thấy rất khó chịu. Tôi vẫn khóc không dứt.
    - Em đừng khóc nữa được không? Em càng khóc đầu Anh càng đau nhức hơn, nghe lời Anh đi bà xã yêu!
    Tôi cố nén, cố nuốt nước mắt vào tim, cố cắn răng chịu đựng, cố bình tĩnh để an ủi động viên Anh. Có lẽ Anh cũng đang rất lo lắng, có lẽ Anh đã tin vào điều khó tin.
    - Bà xã có thể gởi cho Anh lá thư đầu tiên Anh gởi làm quen em và lá thư đầu tiên Bà xã trả lời cho Anh không? Anh đổi địa chỉ e-mail và không còn những lá thư đó.
    - Sao vậy Anh?
    - Những lá thư đó rất quan trọng với Anh, chị Thúy Vy nói Anh phải luôn mang những lá thư đó trong mình, để luôn nhớ tới em.
    - Anh chờ em chút, em sẽ mở máy và gởi cho anh ngay bây giờ.
    Tôi ngồi bật dậy, mở máy vi tính, tay run run tìm những chữ cái trên bàn phím. Tim tôi không biết có còn đập không ... tôi cảm thấy chiếc máy vi tính hôm nay sao quá chậm chạp. Vào được hộp thư rồi tôi mới nhận ra từ nãy đến giờ ngồi trong bóng tối, tôi vội vã và lú lẫn đến quên bật đèn.

    ... còn tiếp



    #32
      khietnghi 13.08.2009 01:08:22 (permalink)
      Mỹ Dung
      02-08 22:09



      ... tiếp theo

      - Xong rồi Ông Xã, em gởi thư cho Anh rồi
      - Cám ơn bà xã, nghe lời Anh nè em phải bình tĩnh, em đừng lo lắng và nghĩ ngợi quá nhiều. Em phải tin vào tình yêu của Anh, anh thà chết không bao giờ để mất em.
      Tôi lại khóc nghẹn ngào.
      - Nhưng khi nào Anh mới về, Anh có về với em như đã hứa không Anh?
      - Có chứ, Anh sẽ về với em ngay, Anh sẽ về với em như đã hứa. Anh Tuấn không về Anh cũng sẽ một mình về với em. Hôm nay tan sở Anh sẽ mua vé máy bay về với em ngay.
      Nghe Anh nói tôi lại khóc òa
      - Em yêu Anh, em rất yêu Anh, Anh có chuyện gì, em sẽ chết mất Anh có biết không? Em sẽ không chịu nổi nếu mất Anh đâu Ông Xã...
      Tôi nấc lên từng tiếng và giọng nói nghẹn lại không còn nghe rõ
      - Bà xã nghe lời Anh đi, đừng khóc nữa, em khóc và nói gì Anh cũng không nghe rõ. Anh nhất định sẽ về với em, hãy tin Anh đi và hãy chờ đợi anh nha em.
      .....

      Ngày 19/7/2009

      4:30am

      Tôi vẫn thao thức không sao ngủ được, nước mắt như đã cạn, mắt tôi khô khốc, ráo hoảnh. Tôi nằm đó mắt trân trân nhìn lên trần nhà, những vết sáng của ánh đèn ngòai hiên hắt lên trần nhà loang lóang, những vệt sáng di động đong đưa. Không gian lặng im, chìm lắng, nặng nề. Đầu tôi đau nhức từng cơn, nặng trĩu, u mê, hoang dại. Tôi thay đổi tư thế nằm ngửa, nghiêng, quay trái, quay phải ... đủ cả vẫn khó chịu không yên. tai tôi nghe lùng bùng và ù đặc, mắt tôi cay xè, cảm giác sưng húp và giật từng hồi. Tôi lại tìm điện thọai lại nhìn chăm chú vào những tấm hình của Anh, zoom thật lớn và hôn lên môi Anh, một giọt nước mắt nóng hổi lại tràn mi làm ước cả màn hình chiếc điện thọai.

      Đầu óc tôi vẫn u mê, linh cảm không tốt luôn bao phủ, không gian như đặc quánh, nặng nề đến khó tả. Tôi cầm điện thọai nhắn tin cho Anh, mắt tôi mờ đi, tay tôi run lật bật, từng con chữ nhảy múa lọan xạ và tôi bấm mãi mà vẫn sai. Tôi bấm "send" mà đầu óc trống rỗng không biết vừa nhắn gì cho Anh. Tôi bất lực buông thỏng chiếc điện thọai rơi xuống giường và nức nở khóc
      - Jone ơi, em yêu Anh, em khổ quá, em không biết phải làm sao? Anh ơi, mình phải làm sao hả Anh?

      5:40am

      Anh ngồi đó trước mặt tôi xa lạ, mắt Anh không nhìn tôi, anh như không trông thấy tôi. Ánh mắt Anh nhìn xa xăm, vô hồn. Tôi gọi tên Anh nhưng Anh không ngóai đầu nhìn tôi. Tôi òa khóc, chạy đến gần và cầm tay Anh, Anh quay lại, nhìn tôi không chút cảm xúc, bất giác Anh hất tay tôi ra
      - Cô làm gì vậy?
      Tôi khóc òa. Anh đứng dậy, nhìn tôi vừa xa lạ, vừa tức giận rồi Anh nói gì đó tôi không nghe rõ, Anh không nói chuyện với tôi, hình như Anh nói với ai đó vô hình, vô cảm và cả vô tâm. Anh ngồi xuống mỉm môi cười, nụ cười vô nghĩa, thật khác, thật xa xôi. Anh bắt đầu hát nghêu ngao, giọng Anh cũng xa lắm, lạ lắm khó hiểu lắm.
      Tôi khóc, nước mắt đẫm ướt, tôi gào thét thật to
      - Jone ơi, em đây mà, Anh ơi sao Anh không nhận ra em? Bà xã của Anh đây mà...
      Tôi giật mình tỉnh giấc, nước mắt nhạt nhòa ướt hết tóc mai, nước mắt chảy cả vào lỗ tai khiến tai tôi ù đi. Má tôi chạm vào gối, ướt đẫm. Tôi nhìn xung quanh, biết vừa trải qua một cơn ác mộng, trán tôi, ngực tôi ướt đẫm mồ hôi. Đầu tôi nóng ran và đau nhức. Tôi cảm thấy như không còn sức lực, tôi lại tìm điện thọai, mong nhận được tin nhắn của Anh như ngày nào. Nhớ tới lá thư quái ác được gởi từ một người đàn bà, nhớ tới những lời Anh dặn dò đêm qua, nhớ tới giấc mơ ... nước mắt tôi lại chảy dài trên má ...
      - Jone ơi, em khổ quá Anh ơi ...

      7:05am

      Tôi chòang tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thọai.
      - Ông xã yêu, Anh sao rồi? Anh đã đỡ nhức đầu chưa? hôm nay Anh có ngủ được chút nào không?
      - Anh không ngủ được, anh không sao đâu, bà xã đừng lo
      - Em sao có thể không lo được, em lo lắm Anh có biết không? Cả đêm em ngủ không yên. Em lo cho anh nhiều lắm Anh yêu có biết không?
      - Em lo lắng chỉ có hại cho sức khỏe, chuyện đã xảy ra rồi em lo cũng đâu thay đổi được, đúng không?
      - Sao Anh không ngủ được?
      - Anh nhức đầu lắm, uống thuốc cũng không hết.
      - Em nói mà Anh không tin, chắc chắn thuốc đã ngấm vào người rồi Anh có biết không?
      - Anh xin lỗi, anh đã không nghe lời em, anh đã bất cẩn nên mới xãy ra chuyện này.
      - Không phải lỗi của Anh, em biết là Anh rất yêu em, chỉ vì Anh bị người ta hãm hại thôi.
      - Bà xã ơi, có lẽ em nói đúng, chắc Anh bị bỏ bùa thật rồi, tự nhiên đầu óc anh suy nghĩ lung tung, anh không thể kiểm sóat được suy nghĩ của mình.
      Tôi không thể kềm chế được, dù tôi biết khóc lúc này sẽ không giải quyết được chuyện gì, khóc càng làm anh rối thêm và khiến anh lo lắng nhiều thêm. Tôi cố gắng nén tiếng nấc, cố gắng để không bật ra thành tiếng, nhưng nước mắt vẫn chảy dàn dụa thành dòng và giọng tôi như nghẹn lại
      - Em yêu, nghe lời Anh đừng khóc, Anh đã in rất nhiều thư của em để trong túi áo. Trong bóp anh có hình của em, trong túi anh cũng có hình của em. Mỗi khi đầu óc Anh nghĩ lung tung là anh lấy thư và hình em ra xem. Tan sở Anh sẽ mua vé liền, em yên tâm nhé, anh sẽ về với em. Chút nữa mua vé xong, Anh sẽ nhắn tin cho em chuyến bay và giờ tới phi trường. Hãy chờ đợi Anh nhé em yêu.
      Nghe Anh nói trái tim tôi như được xoa dịu phần nào ... đã bớt đau hơn hơi thở hình như bớt khó khăn hơn, Trong tôi lóe lên một niềm hy vọng. Anh sẽ về và tôi sẽ mãi mãi tôi sẽ có Anh trong cuộc đời.


      còn tiếp ....

      #33
        khietnghi 13.08.2009 11:05:56 (permalink)
        02-08 23:01



        ... tiếp theo

        8:15am

        - Anh chóng mặt quá, em chờ Anh chút, Anh phải ngồi xuống.
        Niềm vui của tôi chỉ trong tít tắt đã tan biến, nỗi lo lắng lại bao phủ như đè nghẹt trái tim tôi
        - Anh có sao không Anh? Anh chóng mặt lắm hả? Anh ngồi xuống chưa? Anh đỡ hơn chưa? Anh sao rồi? Anh đâu rồi?
        Hàng lọat câu hỏi dồn dập của tôi, không đầu, không đôi ... tôi không biết làm như thế Anh sẽ mệt thêm, sẽ rối rắm thêm
        - Anh nhức đầu và chóng mặt quá, ngồi xuống hình như khó chịu hơn. Thôi để Anh đứng lên.
        Tôi bắt đầu nấc lên, nước mắt lại rơi lã chã. Tôi biết phải làm thế nào đây ngòai khóc. Tim tôi đau như có ai đâm đến tứa máu, một tay cầm điện thọai, tay còn lại tôi ôm chặt trái tim để vơi bớt cơn đau. Không nghe Anh nói gì thêm tôi lại lo lắng hỏi.
        - Anh sao rồi? Anh đỡ chút nào chưa?
        - Anh cảm thấy khó chịu lắm. Mắt Anh nhìn không rõ, thấy mờ lắm. Em nói gì Anh nghe cũng không rõ.
        Tôi khóc lớn hơn và tinh thần bấn lọan như điên như dại
        - Anh ơi, em phải làm sao đây Anh?
        - Em đừng lo lắng. Hãy tin Anh! Anh nhất định phải chiến thắng, Anh thà chết không bao giờ để mất em, thà chết không chịu thua bà ác độc đó. Hãy hứa với Anh đi, bình tĩnh và chờ Anh về.
        - Em hứa, Anh tin em đi dù có phải chờ Anh bao lâu em cũng sẽ chờ đợi Anh, mãi mãi chờ đợi Anh. Dù Anh có xảy ra chuyện gì, có làm bất cứ điều gì, em vẫn mãi mãi yêu Anh, em không bao giờ thay đổi tình yêu với Anh, không bao giờ bỏ Anh.... giọng tôi ngày càng nghẹn lại.
        - Cám ơn Bà Xã, em nói gì đi em, em kể chuyện mình lúc mới yêu nhau đi em, em nói chuyện với Anh nhiều đi, em không nói gì đầu óc Anh lại suy nghĩ lung tung, Anh cảm thấy đau đớn và khó chịu lắm.
        Tôi vừ khóc vừa nói trong tiếng nấc, tôi nói lung tung không kiểm sóat được đã và đang nói gì. Đang nói chuyện này tôi lại bắt qua chuyện nọ ... chỉ mong sao giúp được Anh, chỉ mong sao từng câu từng chữ sẽ in đậm trong đầu óc Anh, chỉ mong sao Anh mãi nhớ đến những lời cuối cùng này của tôi.
        - Vậy đi nhé, Anh nói chuyện với em thêm chút nữa, Anh phải vào văn phòng sắp xếp một số đồ đạc, sáng mai Anh sẽ ra sân bay và mua vé về với em ngay. Anh mua được vé sẽ nhắn tin cho em biết.
        - Tối nay Anh ở đâu, Anh có về nhà không?
        - Chút nữa Anh về nhà lấy giấy tờ và lấy đồ, tối nay Anh sẽ ngủ trong sở, Anh sợ về nhà sẽ không an tòan. Chờ sáng mai Anh sẽ ra sân bay luôn. Em yên tâm nhé Bà Xã, đừng lo lắng gì cả. Tình yêu của chúng ta sẽ chiến thắng, em hãy tin Anh và tin vào tình yêu của chúng ta.
        - Em tin Anh. Em rất yêu Anh, em sẽ chờ đợi Anh.
        - Anh yêu em thật nhiều vô cùng. Anh rất thèm mong được làm chồng của em yêu. Chờ đợi Anh nhé Bà Xã. Bây giờ Anh cúp máy nhé, Anh phải vào sở lo công chuyện. Hứa với Anh đừng khóc, đừng lo lắng, nhớ ăn uống thật nhiều và giữ gìn sức khỏe nhé em yêu. Em còn phải sanh 02 đứa con cho Anh nữa đó.
        Tôi khóc, giọng lạc đi, tôi nói thật khó khăn nhưng vẫn cố gắng nói thật nhanh ... như sợ rằng Anh sẽ không bao giờ nghe được những gì tôi nói nữa. Tim tôi như ngừng hẳn, tôi cảm thấy thật khó thở ... đầu tôi đau nhức và co giật từng cơn ... Tôi vẫn khóc gào bên chiếc điện thọai đến khi tiếng tít ... tít báo cuộc gọi đã bị cắt. Tôi không còn sức lực, buông rơi chiếc điện thọai lúc nào không hay biết, tôi quỵ xuống sàn nhà ... tòan thân mềm nhũn... bất động.

        Ngày 20/07/2009

        01:00am

        Tôi tỉnh dậy xung quanh tối đen, tôi đưa tay sờ xọang xung quanh, tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi cố nhắm mắt lại rồi lại mở mắt thật to, lấy tay dụi dụi mắt, mắt tôi đã dần quen với bóng tối, tôi nhận ra đang nằm trên chiếc giường quen. Tôi ngồi bật dậy tìm điện thọai, tôi chóang váng, đầu nóng ran và đau nhức từng cơn, tôi cảm giác mọi vật xung quanh quay cuồng, cố dựa vào thành giường tôi tiếp tục tìm kiếm điện thọai. Tôi vồ lấy và nhìn chăm chú vào màn hình, cố hy vọng sẽ nhận được tin nhắn báo chuyến bay và giờ đến phi trường như Anh đã hứa, nhưng ... trống không. Tay tôi bắt đầu run, tin tôi đập như vỡ tung lồng ngực, tối tấhy say sẩm và đầu óc không thể nghĩ ra bất cứ chuyện gì. Bất giác tôi bấm số máy của Anh, đầu dây bên kia không có tín hiệu. Tôi lại òa khóc và luống cuống không biết làm gì. Tôi gục xuống giường cố tìm một tin nhắc trong chiếc điện thọai lần nữa. Tôi đã cạn sức và cạn cả niềm hy vọng.


        03:00am

        Tôi vẫn nằm bất động trong bóng tối, mắt vẫn mở to nhìn vô cảm vào một khỏang không vô định. Đầu óc tôi suy nghĩ thật mông lung. Bất giác tôi ngồi bật dậy check mail, không nhận được thư của Anh, không nhận được bất cứ thông tin nào của Anh. Tôi lại bấm số của Anh ... vẫn những tiếng tít tít ... vô cảm. Nằm vật ra giường, tôi đã không còn khóc được nữa, trái tin nặng trĩu một nỗi đau... chẳng lẽ tình yêu của tôi và Anh kết thúc đắng cay như thế, nghiệt ngã như thế. Chẳng lẽ tôi mất Anh như thế này sao?

        05:00am

        Tôi nhớ như in những lời cuối cùng Anh dặn dò, Anh bảo rằng khi tan sở sẽ chạy ra sân bay mua vé và về ngay với tôi. Một tia hy vọng lóe sáng trong đầu. Tôi bắt đầu tính tóan. Khỏang 8:30am ngày 19/7 là thời khắc cuối cùng Anh liên lạc với tôi. Lúc đó bên Anh khỏang 6:30pm ngày 18/7, như lời anh hứa sáng hôm sau Anh sẽ ra sân bay. Nếu Anh ra sân bay lúc 8:00am ngày 19/7 mua vé và lên máy bay ngay thì có lẽ giờ này Anh đang trên máy bay, thì sao tôi có thể liên lạc với Anh được? Tôi thở ra một cách nhẹ nhàng, tia hy vọng lại bắt đầu lóe sáng trong đầu.

        Nhưng sao tôi không nhận được tin nhắn của Anh? Anh hứa sẽ nhắn tin báo cho tôi biết chuyến bay và ngày giờ đến Việtnam mà? Tim tôi lại bắt đầu đập rộn ràng, ngực tôi lại tưng tức khó thở. Biết đâu tin nhắn không tới? Tin nhắn Anh nhắn cho tôi vẫn thường không tới mà. Biết đâu Anh quá vội vàng nên đã không kịp nhắn tin báo cho tôi biết? Tôi nhìn ra ngòai cửa sổ, trời đã mờ sáng. Tôi quyết định thức dậy chọn một bộ quần áo mà tôi nghĩ Anh sẽ thích. Tôi nhìn vào gương, khuôn mặt tôi hốc hác, xanh xao, đôi mắt sưng mọng và bao phủ một nét buồn không thể tả. Tôi cố trấn tĩnh và cố nhõen miệng cười dù rất khó khăn và gượng gạo

        còn tiếp ...
        #34
          khietnghi 20.08.2009 11:16:47 (permalink)
          ... tiếp theo

          6:00am

          Tôi bắt đầu ngồi trước bàn trang điểm. Tôi muốn dành chút thời gian trang điểm nhẹ nhàng để che lấp đi phần nào sự mệt mỏi, hốc hác sau mấy ngày đau khổ và lo lắng. Đôi mắt sưng húp khiến mí mắt càng to hơn. Tôi cố dùng màu xám khói để khiến đôi mắt bớt sưng hơn, bớt mệt mỏi hơn. Hòan tất việc trang điểm, tôi ngắm mình trong gương và lại cố cười ... nhưng ánh mắt buồn u uất vẫn không thể thay đổi bởi những lớp phấn son. Tôi thay quần áo và lái xe đến phi trường.

          8:00am

          Vừa tới phi trường tôi chạy ngay đến bảng điện báo các chuyến bay đến, tôi chú ý tất cả các chuyến bay đến từ Los Angeles. Trước đây có lần Anh nói Anh hay bay Eva, nhưng lần này tôi không nghe Anh nói sẽ bay hãng nào? Có khả năng bất cứ hãng nào mà ANh mua được vé trong thời gian sớm nhất. Tôi ghi tất cả các chuyến bay từ Los Angeles vào cuốn sổ nhỏ và dự định cả ngày hôm nay sẽ ở sân bay chờ ... chờ đến khi nào tôi đón được Anh mới trở về. Tôi bước vào quán cafe tại sân bay, tìm một góc khuất ngồi, tôi đã chuẩn bị tinh thần để chờ đợi Anh suốt ngày, tôi tin chắc Anh sẽ bước ra giữa dòng người chen chúc ... tôi sẽ chạy đến và nhảy lên ôm cổ Anh ngay phút đầu gặp gỡ.

          11:00am

          Đã có 02 chuyến xuống và tôi chen lấn giữa dòng người xa lạ, mắt tôi luôn hướng về bên trong và chăm chú nhìn bất cứ người đàn ông nào bước ra một mình. Không khí ở sân bay thật ngột ngạt, hơi nóng hắt từ mái hiên và mấy trăm con người chen chúc khiến tôi mệt lả người. Có những lúc tôi phải ngồi xuống vì mệt không chịu nổi. Nhưng tôi không dám ngồi lâu, sợ Anh ra và không nhìn thấy tôi, nên chỉ ngồi vài phút tôi lại đứng lên cố nhón chân nhìn vào bên trong tìm kiếm hình bóng Anh.

          1:40pm

          Chân tôi bắt đầu run, đầu óc tôi quay cuồng có lẽ vì bao đêm mất ngủ và suy nghĩ quá nhiều. Tôi tìm một nơi có thể tựa người để đứng vững. Tôi cố gắng hít thở thật sâu và thỉnh thỏang lại uống một ngụm nước. Tôi chờ đợi mỏi mòn trong tuyệt vọng ... nhưng tôi vẫn tin đến phút giây cuối cùng anh sẽ bước ra dang rộng tay ôm chặt tôi vào lòng và hôn lên mắt tôi, má tôi, môi tôi ... như tôi và Anh trước đây thường tưởng tượng. Dòng người bước ra thưa dần, thưa dần ... tôi gần như không còn sức lực để chờ đợi thêm nữa. Tôi chóang váng sắp quỵ ngã. Tôi ngồi thụp xuống, cúi thấp đầu, nhắm chặt mắt và hít thật sâu. Sau đó tôi gượng đứng lên, tòan thân tựa vào chiếc cột bên cạnh và lại hướng mắt vào trong.

          3:50pm

          Đã bao chuyến bay đáp xuống phi trường, bao nhiêu người đàn ông đã bước qua mặt tôi, xa lạ, hững hờ ... không có Anh, không chút quen thuộc. Tôi không bỏ cuộc, tôi vẫn chờ. Niềm hy vọng của tôi vẫn không tắt, dù chân tôi đã không còn đứng vững, dù mắt tôi đã không còn nhìn rõ, dù đầu óc tôi quay cuồng không còn đủ tỉnh táo. Tôi bước lọang chọang vào quán cafe, chỗ của tôi đã có người ngồi, tôi mệt mỏi lê bước tìm một chỗ khác ... cố chờ những chuyến bay cuối cùng.

          8:40pm

          Chuyến bay cuối cùng vẫn không có Anh, tôi bước ra xe và ngồi thừ ở đó, trong bóng tối, tôi không cho xe nổ máy, tôi đang nghĩ đến Anh, nghĩ đền những lời hứa. Gục đầu xuống vô lăng những giọt nước mắt bắt đầu rơi ướt cả đùi tôi.
          - Anh yêu Anh đang làm gì và đang ở nơi đâu? Có biết em chờ Anh khắc khỏai không?
          Nghĩ đến Anh, đến tình yêu của Anh, đến lời cuối cùng Anh căn dặn tôi. tia hy vọng lại le lói trong đầu. Tôi nhìn đồng hồ 9:15pm ngày 20/7/2009. Tôi lấy tay từ đập vào đầu mình và lầm bầm trong bóng tối
          - Ôi điền quá, nếu Anh bay chuyến sớm nhất thì ngày 21/7 mới tới.
          Tôi đề máy xe và nhanh chóng ra khỏi sân bay. thành phố đã lên đèn, từng dòng người xe qua lại tấp nập. thành phố Sài Gòn về đêm hôm nay đẹp lạ lùng.

          còn tiếp ...


          #35
            khietnghi 20.08.2009 11:18:15 (permalink)
            ... tiếp theo

            Ngày 21/7/2009

            8:15am

            Đêm qua tôi có một giấc ngủ bình yên, dù giấc ngủ chập chờn và ẩn hiện những giấc mơ với nội dung lộn xộn, chắp ghép khiến tôi không còn nhớ rõ, nhưng dù sao tôi cũng đã chợp mắt, nên đầu óc tỉnh táo và khuôn mặt có sắc khí hơn. Hơn 8 giờ sáng tôi đã có mặt tại sân bay để chuẩn bị cho hành trình tiếp tục chờ đợi. Tôi tin chắc chỉ một chút nữa thôi tôi sẽ nhìn thấy Anh từ xa, Anh sẽ ôm thật chặt khi tôi chạy đến bên Anh. Nghĩ đến điều này trên đường từ nhà đến phi trường tôi cảm thấy vui... dù vẫn còn đâu đó những nỗi lo, nhưng tôi đã có thể mỉm cười không gượng gạo.

            11:45am

            China Airline và Eva Airline đã đáp, tôi hơi bồn chồn lo lắng vì không tìm thấy Anh, SQ sắp sửa hạ cánh nhưng không mấy hy vọng vì có lần Anh bảo rằng SQ phải quá cảnh qua Korea nên rất mất thời gian. Chen chân giữa dòng người đông đúc dưới cái nắng gay gắt giữa trưa hè, không khí ở đây thật ngột ngạt, khó thở, mùi mồ hôi, mùi nắng pha tạp mùi cơ thể của mấy trăm con người khiến tôi mệt lả. Tôi cố tìm một chỗ vắng người để có thể hít một chút không khí trong lành, mong có thêm sức lực chờ đợi ... vì tôi không biết sẽ chờ tới bao giờ.


            12:50am

            Kia rồi, một người đàn ông mặc áo màu đen, dáng cao đang vội vã kéo va ly bước ra phía cửa, không cần phải nhìn từ đầu tới chân, tôi cũng nhận ra đó là Anh bằng linh cảm. Sức lực của tôi như được hồi sinh, tự nhiên tôi thấy mình thật khỏe, cố chen giữa dòng người đông đúc bước ra phía ngòai, tôi chạy thật nhanh lại phía Anh, vừa chạy vừa vẫy tay, vừa gọi.
            - Ông Xã, em nè Ông Xã
            Tôi ôm chầm lấy Anh và òa khóc. Anh cũng ôm siết tôi cả hai không thể nói lời nào, mọi lời nói lúc này đều thừa thãi. Lúc băng qua đường Anh siết chặt eo tôi hơn và nói
            - Bà xã ốm quá đó, hư quá không nghe lời Anh, không chịu ăn nhiều ngủ nhiều một chút.
            Tôi không trả lời dụi dụi vào vai Anh chùi nhanh những dòng lệ nóng hổi đang trào ra vì hạnh phúc.
            Ngồi trên xe khi chờ đèn đỏ, tôi liếc nhìn sang Anh, đôi mắt Anh trũng sâu và ánh nhìn vô hồn.
            - Ông xã có mệt lắm không?
            Đèn đã chuyển sang màu xanh, xe phía sau bấm kèn bin bin nhưng tôi vẫn chưa cho xe chạy, tôi mải nhìn Anh và cảm thấy đau thấu tận trái tim. Anh hình như không nghe câu hỏi của tôi.
            - Trên máy bay Ông Xã có ngủ được chút nào không?
            Tôi lại hỏi và vẫn im lặng, tôi quay sang nhìn Anh, mắt Anh vẫn nhìn chăm chăm về phía trước.
            - Ông xã Anh nghĩ gì vậy? Không nghe em hỏi à?
            Hình như Anh thóang giật mình
            - Hả? Em nói gì?
            Tôi lại quay qua nhìn Anh trìu mến
            - Anh thấy xe cộ đông đúc, chen chúc thấy lạ lắm phải không? Anh ngồi xe cho em chở có sợ không?
            Anh vẫn ngồi bất động không trả lời. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tôi với tay nắm tay Anh và siết chặt.
            - Ông xã mệt lắm phải không? Sắp tới nhà rồi, cố gắng một chút nha. Ông Xã đói bụng không? Mình về nhà ăn nha, em biết Ông Xã cần nghỉ ngơi.
            Vẫn không trả lời, tôi siết tay Anh chặt hơn và quay hẳn sang nhìn Anh chờ đợi, tôi thấy Anh gật gật đầu.

            còn tiếp...
            #36
              khietnghi 20.08.2009 11:25:16 (permalink)
              ... tiếp theo

              1:40pm

              Tôi chuẩn bị nước cho Anh tắm với hy vọng dòng nước trong lành sẽ gột rửa mọi bụi đường và gột rửa sạch những bộn bề lo toan, xóa tan tất cả những gì của hôm qua, Anh có thể quên đi mọi việc đã xảy ra bên kia bờ đại dương để trở về với tôi, với tình yêu và thực tại. Bữa cơm cũng đã được chị Mười giúp tôi chuẩn bị, lẽ ra tôi phải nấu những món Anh thích, nhưng hai hôm nay tôi suốt ngày ở sân bay chờ đợi nên phải nhờ chị Mười giúp. Tôi đứng bên ngòai phòng tắm chờ Anh, trong lòng bộn bề lo ấu, những lời lẽ trong lá thư của người đàn bà quen mà lạ lại lởn vởn trong đầu họ đã bỏ gì vào thức ăn của Anh? Sau ánh mắt Anh vô hồn, sao Anh gặp tôi mà xa cách đến lạnh lùng? Mãi suy nghĩ, tôi giật mình khi cánh cửa bật mở. Anh bước ra, ánh mắt vẫn không chút cảm xúc ngạc nhiên nhìn tôi.
              - Cô làm gì ở đây vậy? P. đâu rồi?
              Rồi Anh bước ngang qua trước mặt và không hề để ý đến tôi. Nước mắt không hiểu từ đâu lại có thể tuôn ra nhiều đến vậy. Tôi chạy vội vào phòng tắm, đóng chặt cửa, tôi cắn chặt đôi môi đến tứa máu. Tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra và tôi phải thật bình tĩnh lúc này, tôi tuyệt đối không được khóc trước mặt Anh. Tôi mở nước lạnh và tát nước vào mặt, mong có thể vơi bớt đi niềm đau, mong có thể tỉnh táo hơn.

              2:30pm

              Anh đã ngủ, trong suốt bữa ăn Anh không nói một lời và cũng không nhìn tôi. Tôi cũng không dám nhìn vào mắt Anh, tôi sợ sẽ không ngăn được dòng nước mắt, sợ không ngăn nữa nỗi đau đang vò nát trái tim tôi. Nhìn gương mặt Anh bình yên trong giấc ngủ, tôi ước giá như không có chuyện gì xảy ra thì lúc này đây tôi đã hạnh phúc biết bao nhiêu trong vòng tay Anh.

              Tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra với Anh và tôi bắt đầu động não suy nghĩ và nhớ tới tất cả những ai tôi có thể nhờ vả. Tôi gọi điện khắp nơi cầu cứu mọi người. Tôi biết tôi phải đưa Anh đi chữa trị ngay nếu không sẽ không còn kịp nữa.

              3:15pm

              Tôi lái xe chở vợ chồng chị Mười đi Củ Chi gặp một người đàn Ông trạc 60 tuổi. Tôi vừa khóc vừa kể mọi chuyện cho Ông ấy nghe, trong căn phòng kín và nghi ngút khói nhang, đã mấy lần tôi ho vì sặc. Nghe Ông ấy nói có lẽ Anh bị rất nặng và không có nhiều hy vọng. Cuối cùng có lẽ vì thấy tôi quá đau lòng, thấy tôi khóc nhiều quá nên Ông ấy mủi lòng đưa cho tôi một miếng giấy màu vàng có những đường vẽ lằng ngoằng khó hiểu, ông ấy bảo tôi mang về đặt dưới gối để đêm nay Anh có thể ngủ yên.

              6:20pm

              Anh vẫn ngủ, tôi đã đặt lá bùa dưới chiếc gối Anh nằm. Tôi ngắm Anh ngủ mà trong lòng đau tái tê. Bất giác Anh nhăn mặt như rất đau đớn và nói ú ớ gì đó tôi không hiểu ... rồi gương mặt giãn ra ... Anh vẫn chìm trong những giấc mơ. Ông Thầy hứa sẽ liên lạc với sư phụ ở Châu Đốc, nếu được sẽ báo cho tối biết để đưa Anh đến đó chữa trị. Tôi không biết làm gì hơn ngòai chờ đợi và nguyện cầu mọi chuyện sẽ sớm qua đi và Anh sẽ được bình yên.

              7:30pm

              Anh đã tỉnh giấc và luôn miệng nhắc tới người phụ nữ đã gởi thư cho tôi. Lúc đầu tôi giả bộ như không nghe và nói sang chuyện khác, những lúc như vậy Anh nhìn tôi, ánh mắt giận dữ. Trái tim tôi như thắt lại, nỗi đau này chồng lên nỗi đau khác, tôi không biết sẽ chịu đựng được trong bao lâu. Anh ăn rất ít và than rất nhức đầu, khó chịu. Tôi cho Anh uống một viên thuốc giảm đau và một viên thuốc ngủ, với hy vọng Anh có thể ngủ ngon và quên đi mọi chuyện.

              8:40pm

              Anh đã ngủ, tôi bấm máy gọi cho ông Thầy ở Củ Chi, ông ấy bảo vẫn chưa liên lạc được với sư phụ bảo tôi chờ tới sáng mai. Ông Thầy dặn tôi phải cẩn thận, luôn bên cạnh trông chừng Anh. Tôi cảm thấy lo lắng và bối rối, không biết phải làm sao. Tôi lên mạng tìm những thông tin về chuyện bùa ngãi, cũng biết được nhiều điều bổ ích, nhưng tất cả đều không có địa chỉ và số điện thọai liên lạc. Đầu óc tôi bộn bề những lo toan, tôi không biết phải làm thế nào, nhìn tấhy Anh tôi lại ứa nước mắt, nỗi đau đã dâng cao đến cùng cực ...

              11:50pm

              Tôi không tài nào chợp mắt, dù biết rằng ngày mai tôi còn rất nhiều việc phải làm, tôi biết rằng trong lúc này đây tôi không được phép quỵ ngã, không được suy xụp. Lời Anh dặn tôi vẫn còn văng vẳng đâu đây
              - Em phải giữ gìn sức khỏe, đừng khóc, đừng lo lắng và chờ đợi anh về với em
              Vâng, Anh đã về với tôi như đã hứa, Anh đã ở đây thật gần bên tôi, nhưng linh hồn Anh đã bị người ta bắt mất rồi ... Anh không còn là Jone của tôi nữa, Anh đã trở thành một người khác hòan tòan xa lạ. Nước mắt tôi lại chảy thành dòng, chảy xuống môi tôi ... vị mặn đắng, tôi nuốt những giọt nước mắt như nuốt nỗi đau của chính mình.
              - Anh thà chết không bao giờ để mất em, Anh không bao giờ chịu thua, chúng ta phải chiến thắng.
              Nhớ tới những lời này của Anh, tôi vụt đứng dậy và lấy tay quệt nước mắt, tôi đến bên giường khẽ đặt nụ hôn lên môi Anh.
              - Em yêu Anh và sẽ không đầu hàng. Em sẽ chiến đấu cùng Anh đến cùng.

              còn tiếp ...

               
              #37
                khietnghi 20.08.2009 11:26:20 (permalink)
                ... tiếp theo

                Ngày 22/7/2009

                7:15am

                Tôi giật mình tỉnh dậy bởi tiếng chuông điện thọai
                - Thầy vừa điện thọai báo đã liên lạc được với sư phụ rồi. Thầy biểu cô đưa chú xuống Châu Đốc liền. Tôi ghi lại địa chỉ rồi, chút nữa tôi sẽ đưa cho cô nha!
                Tôi như tỉnh ngủ hòan tòan sau khi nghe những lời này của Chị Mười
                - Dạ, cám ơn Chị, Chị nói Anh Mười kêu xe dùm em nha, chị chuẩn bị đồ để anh Mười đi chung phụ em.
                - Cô yên tâm đi, tôi đã kêu xe 9:00 tới.
                - Chị chuẩn bị đồ ăn sáng dùm em nha, ăn xong tụi em sẽ đi liền.

                6:30pm

                Chúng tôi đến chân núi Sam, một người đàn ông trong bộ đồ nâu đang đứng dưới chân núi đón, anh ta đưa chúng tôi tới cổng một ngôi chùa ở lưng chừng núi. Trời tối, tôi không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, vừa bước xuống xe luồng gió mát tát vào mặt khiến những lọn tóc mai bay tứ tung che hết mặt. Tôi hít thở thật sâu, không khí ở đây thật trong lành, tôi cảm thấy rất dễ chịu. Tôi nắm tay Anh định  bước từng bậc thang theo người dẫn đường, Anh rụt tay lại và bước nhanh theo chân anh Mười, bỏ tôi lại một mình phía sau.

                Bên trong Chùa rất rộng, chúng tôi được hướng dẫn thắp nhang, phía trung tâm là một tượng Phật rất cao. Anh Mười đưa cho Anh 3 cây nhang và nói với Anh gì đó, Anh ngoan ngoãn làm theo. Tôi nhìn lên Đức Phật từ bi và khấn vái lầm rầm một cách thành khẩn. Tôi tin rằng tình yêu mãnh liệt và lòng thành của tôi sẽ thấu tận tai Người.

                7:45pm

                Chúng tôi được đưa tới một khu nhà khác cũng rất rộng ngồi chờ. Nghe nói sư phụ đang tụng kinh. Tôi nhìn xung quanh, nơi đâu cũng có những bàn thờ Phật, tượng Phật ở đây không lớn bằng chính điện, những ngọn nến cháy leo lét và khói bốc lên từ những đóa nhang thành những vệt trắng bay vút lên cao. Tôi nhìn theo làn khói và thầm nghĩ giá như lời nguyện cầu của tôi có thể theo làn khói bay đến trời cao, thấu tận tai những đấng linh thiêng.

                Anh không ngồi cạnh tôi, Anh hình như rất sợ tôi chạm vào người Anh. Anh ngồi đó khuôn mặt vẫn rất hiền và quen thuộc, nhưng ánh mắt sao quá xa xôi. Tôi không đoán được Anh đang nghĩ gì? Tôi không biết hình bóng tôi có còn sót lại chút nào trong sâu thẳm trái tim đã giá băng kia không?

                8:25pm

                Sư phụ trong bộ áo màu vàng sậm, có lẽ sư phụ đã rất già nhưng còn rất khỏe mạnh, khuôn mặt phúc hậu, từ bi và trái tai to và dài như Đức Phật. Tôi bắt đầu trình bày vắn tắt mọi việc, nước mắt lại lưng tròng. Tôi có cảm giác sư phụ hiểu nhiều hơn những gì tôi kể.
                - Thiếu chủ hãy bình tĩnh và đừng quá đau lòng, mọi việc đều có thể giải quyết được.

                Sư phụ vừa nhìn tôi, vừa nói. Ánh mắt Người vừa an ủi vừa ánh lên niềm hy vọng khiến tôi cảm tấhy yên lòng. Thầy ra hiệu cho Anh đi theo, Anh theo Thầy đến bên bàn thờ Phật nơi chính điện, Thầy bảo Anh quỳ xuống, nhắm mắt lại, không suy nghĩ gì cả. Thầy vừa gõ mõ và bắt đầu tụng kinh.

                11:00pm

                Chúng tôi rời chùa, anh tài xế đã tìm cho chúng tôi một khách sạn gần núi. Anh vẫn không nói với tôi lời nào. Những lúc tôi hỏi, anh cũng chỉ quay sang nhìn tôi xa lạ và trả lời bằng cách lắc hay gật đầu. Nhìn sâu vào đôi mắt buồn vô hồn tôi cảm thấy xót xa, bên phía trái ngực lại cảm thấy đau như có ai bóp nghẹt. Nỗi đau này với tôi quá lớn, thử thách này đối với tình yêu của chúng tôi quá sức tưởng tượng.

                Ngày 23/07/2009

                4:15am

                Tôi mở bừng mắt và ngồi bật dậy trong bóng đêm, quay về hướng có tiếng la thất thanh.
                - Đừng, đừng giết Mỹ Dung, nếu cô muốn giết người thì hãy giết tôi đi.
                Tiếng la thảm thiết càng ngày càng to hơn, dồn dập hơn ... và lập đi lập lại mấy lần. Tôi chạy đến bên giường vừa lắc lắc vai Anh vừa gọi.
                - Anh ơi, anh làm sao vậy? Anh ơi tỉnh lại đi, em đây mà

                Anh vẫn chưa tỉnh cơn ác mộng. Tôi bật đèn và hốt hỏang khi trên trán Anh ướt đẫm mồ hôi. Tôi lấy khăn vừa chậm mồ hôi cho Anh vừa khóc.

                - Anh ơi, em đây, em vẫn ở bên cạnh Anh đây mà.

                Mắt Anh vẫn nhắm nghiền, tay chân quơ vung vít như chống cự lại một thế lực nào đó. Tôi lay thật mạnh và gọi lớn tên Anh.

                - Jone ơi, Jone anh tỉnh lại đi.

                Vừa gọi tôi vừa khóc thảm thiết. Anh mở bừng mắt nhìn tôi, mồ hôi anh lại vã ra. Ánh mắt ngây dại nhìn tôi vô hồn. Tôi đứng trân trân nhìn Anh không nhúch nhích ... tôi muốn đến gần chăm sóc Anh, muốn đặt nụ hôn lên môi Anh ... nhưng không thể, tôi biết bây giờ trong ký ức của anh tôi không còn là người anh yêu thương nhất, không còn là bà xã tương lai của anh - tôi là người xa lạ.

                #38
                  khietnghi 20.08.2009 11:28:17 (permalink)
                  06-08 10:34



                  ... tiếp theo

                  8:50am
                   
                  Chúng tôi có mặt tại chùa, tại chính điện tôi quỳ xuống và thành khẩn nguyện cầu. Bây giờ tôi mới nhìn thật rõ tượng Đức Phật cao lồng lộng với những ánh hào quang lóe sáng xung quanh. Tôi quỳ bất động thật lâu, cả trái tim tôi, linh hồn tôi và bộ não đang tập trung cao độ, tôi nhìn theo làn khói mỏng bay vút lên cao, ước gì lời khẩn cầu từ lòng thành của tôi bay tới tai Đức Phật.

                  Tiếng mõ và tụng kinh của Sư phụ khiến tôi bình tĩnh, tôi muốn đứng dậy nhưng hai chân tê cứng, tôi không biết đã quỳ bất động như thế trong bao lâu. Cách đó không xa, Anh ngồi xếp bằng, đôi mắt nhắm nghiền. Nước mắt tôi lại rơi lã chã.

                  11:30am

                  Tiếng mõ và tiếng tụng kinh im bặt. Bóng vị sư già khuất vào bên trong, dáng đi có vẻ mệt mỏi. Khỏang 15 phút sau Sư Phụ trở ra gặp tôi.

                  - Thí chủ bị bỏ 3 lọai bùa, rất khó giải cần phải có nhiều thời gian, thành công hay không phụ thuộc rất lớn vào ý chí của thí chủ.
                  - Thầy có thể cho con biết cần bao nhiêu thời gian không?
                  - 21 ngày hoặc có thể lâu hơn. Tối qua thí chủ bị ác mộng phải không?
                  Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn Thầy. Sáng nay khi vào Chùa tôi đã định nói cho Thầy nghe nhưng không có cơ hội.
                  - Dạ, anh ấy mơ thấy ác mộng thưa Thầy.
                  - Tối nay tôi sẽ đưa thí chủ một vật, nhớ để dưới gối sẽ ngủ yên hơn.
                  - Dạ, con cám ơn Thầy, mong Thầy cứu lấy anh ấy.
                  - Nhớ cho thí chủ ngủ trước 10 giờ đêm và đừng bao giờ nhắc tới chuyện cũ, tuyệt đối đừng nhắc tới tên người đã bỏ bùa thí chủ.

                  10:40pm

                  Anh đã ngủ say, khuôn mặt thật bình yên. Tôi cẩn thận bỏ vật Sư Phụ cho dưới gối anh đang nằm, tôi ngồi đó ngắm anh trong bóng tối, phía ngực trái đã bớt đau hơn nhưng vẫn còn nghẽn lại và khó thở. Tôi cảm thấy đau gấp trăm ngàn lần khi chứng kiến nỗi đau mỗi ngày mà anh đang gánh chịu. Cả ngày Anh không nói gì chỉ nhìn vu vơ. Những lúc đau đớn anh chỉ ôm đầu và nhăn mặt chịu đựng. Khi lên cơn đau anh luôn nhắc đến tên người phụ nữ đó, những lúc như thế tim tôi lại như có ai cứa từng nhát dao. Chưa có sự đọa đày nào lại tàn nhẫn như thế này khi người yêu  coi mình như người xa lạ, xa lánh và sợ sệt khi tôi đến gần. Chưa có nỗi buồn nào đau buốt thấu xương khi người yêu quên hết mọi kỷ niệm yêu đương ngày nào, luôn nhắc tên người phụ nữ khác trước mặt mình. Chưa có sự đau đớn nào bằng khi thấy người mình yêu bị dày vò khổ sở cả tinh thần và thể xác. Cuộc đời này sao quá nhẫn tâm, thế gian này sao xảy ra những điều trớ trêu không ai hiểu nỗi. Mãi suy nghĩ mông lung, tôi giật mình khi thấy nét mặt Anh nhăn lại đau đớn, tay chân Anh co rút, người anh oằn lại ... anh xoay mặt vào tường ... những giọt nước mắt nóng hổi lại trào ra ướt hai má tôi.

                  Ngày 24/07/2009

                  11:35am

                  - Bần tăng đã cố gắng hết sức, nhưng lọai bùa này rất nặng. Thí chủ sẽ lưu lại đây thêm vài ngày nữa, hy vọng Bần Tăng sẽ giúp thí chủ giải được 02 lọai bùa. Còn một lọai bùa nữa có lẽ phải đưa thí chủ lên Tháp Bà.

                  Nghe Sư Phụ nói vậy tôi tỏ ra rất lo lắng và đưa ánh mắt thất vọng nhìn Thầy.

                  - Thí chủ yên tâm, bần tăng sẽ cố gắng hết sức. Sư phụ ở Tháp Bà sẽ giúp giải lá bùa cuối cùng có thể trí nhớ của thí chủ sẽ phục hồi gần như hòan tòan.

                   Tôi không biết nói gì chỉ nhìn Thầy bằng đôi mắt biết ơn

                  10:20pm

                  Anh đã ngủ say, gương mặt bình yên như một đứa trẻ. Dù Anh không biết tôi là ai, không nhớ tất cả những kỷ niệm tình yêu mà chỉ mới vài ngày cả hai chúng tôi cùng khao khát. Anh đã quên hết rồi những lời yêu thương, quên lời hứa sẽ yêu duy nhất mình tôi đến trọn đời. Anh nằm đó, chỉ gần trong gang tất mà sao quá đỗi xa xôi. Trong tim Anh không còn bóng hình tôi nữa, trong đầu óc Anh chỉ xót lại hình ảnh của người phụ nữ xa lạ, người đã đang tâm hãm hại Anh, người đã làm mọi cách để chia cắt mối tình này trên danh nghĩa trả thù, nhưng đằng sau sự trả thù hèn hạ đó còn ẩn chứa điều gì khác?

                  Lời cuối cùng Anh dặn dò tôi vẫn còn nhớ như in
                  - Em nghe lời Anh giữ gìn sức khỏe và cố gắng chịu đựng một mình, đừng nói cho Ba Mẹ và em gái biết mọi người sẽ lo lắng. Hãy chờ Anh về, Anh nhất định sẽ giữ tất cả những gì Anh đã hứa, Anh sẽ sớm trở về với em.

                  - Vâng, Anh đã giữ lời hứa, Anh đã trở về với em, Anh đang ở bên cạnh ... rất gần em, nhưng sao quá xa xôi. Em đau lòng lắm Anh có biết không? Trái tim em như vỡ vụn ra trăm mảnh khi ánh mắt anh nhìn em vô cảm. Và mỗi khi Anh gọi tên người khác tim em như ứa từng giọt máu bởi những nhát dao đâm.

                  Nước mắt tôi đã rơi nhiều lắm và tôi đã ngủ thiếp đi trong mệt mỏi, trong nỗi đau của tôi, của anh. Tôi đang cố tin vào những điều huyền thọai, cố tin vào một thế giới khác đang hiện diện, cố tin vào những điều mà người sư phụ đáng kính nói và làm mỗi ngày để xây tiếp những bậc tam cấp cho niềm hy vọng le lói ... dù chỉ le lói nhưng tôi không muốn nó lụi tàn, không muốn tình yêu duy nhất của tôi dần tắt lịm.  



                  còn tiếp...
                  #39
                    khietnghi 01.09.2009 11:34:26 (permalink)
                    07-08 11:02



                    ... tiếp theo

                    Ngày 25/7/2009

                    Lại một ngày nữa trôi qua, hôm nay tôi cảm thấy hy vọng nhiều hơn khi bắt gặp ánh mắt Anh nhìn tôi trưa nay đã chứa đựng một chút thân thiện, ánh mắt đó đã có hồn và bớt phần xa lạ. Tôi vui vì thấy anh hình như ăn ngon hơn, dù anh vẫn chưa nói chuyện cùng tôi nhưng đôi lúc hình như môi anh đã mỉm cười, dù chỉ là cái nhõen miệng rất nhẹ.

                    Buổi tối khi tôi chuẩn bị đồ cho Anh tắm, Anh đã nhìn tôi bằng đôi mắt biết ơn và nói
                    - Cám ơn cô.

                    Tôi đang rất vui bỗng chững lại khi lời đầu tiên anh nói với tôi vẫn xa lạ đến lạnh lùng. Anh đâu biết khi anh đã khuất sau cánh cửa phòng tắm, tôi đã lau vội những giọt nước mắt nóng hổi trào ra từ hai khóe mắt đã ẩn chứa quá nhiều nỗi buồn.

                    Ngày 26/7/2009

                    Vẫn như mọi ngày tôi lại đưa Anh đến gặp Thầy, hôm nay không chỉ có Sư Phụ mà có thêm hai Vị Sư Thầy khác nữa, trong đó có một Vị Sư Thầy râu tóc đã bạc phơ. Vị Sư Phụ vẫn đọc kinh như mọi ngày và sau những buổi tụng kinh đều đưa cho Anh một chén nước màu đen nhạt, có chút lợn cợn. Những ngày đầu tôi thấy Anh hơi nhăn mặt khi uống, còn bây giờ thấy Anh uống mà không có cảm giác, như uống một ly nước lọc vậy, có lẽ Anh đã quen với mùi vị của thứ thuốc Thầy cho. Tôi cũng rất thắc mắc, nhưng không dám hỏi Thầy đó là thuốc gì. Hôm nay Vị Sư tóc bạc vừa thắp nhang, vừa khấn vái rất tập trung, nét mặt Vị Sư rất đăm chiêu, đến cuối buổi Vị Sư gần như kiệt sức. Sau đó cả 03 Vị vào trong nói chuyện rất lâu.

                    Cả đêm tôi trằn trọc không sao ngủ được, hình ảnh ba Vị Sư già luôn ẩn hiện trước mắt tôi, màu áo lúc ẩn lúc hiện như bay nhảy mỗi khi đôi mắt tôi khép lại. Khuôn mặt căng thẳng vừa tập trung, vừa khẩn trương của 03 Vị Sư già khiến tôi có cảm giác lành ít dữ nhiều. Nước mắt tôi lại chảy dài ướt gối, lòng dạ tôi rối tung, nỗi lo chồng chất nỗi lo. Gần sáng tôi quyết định sẽ hỏi Thầy, nếu không tôi sẽ cảm thấy bất an vì lo lắng.

                    Ngày 27/7/2009

                    9:00am

                    03 Vị Sư đã ngồi sẳn chờ chúng tôi, thật khác với mọi ngày chúng tôi tới nơi, thắp nhang và chờ vài phút Vị Sư Phụ mới xuất hiện. Cũng như mọi ngày vị Sư Phụ vẫn ra hiệu cho Anh ngồi và nhắm mắt, chú ý tập trung nghe Thầy tụng kinh. Từng hồi mõ lại vang lên và giọng Thầy đọc đều đều. Vị Sư tóc trắng vẫn khấn vái như hôm trước, trước mặt Vị Sư có rất nhiều sách đã cũ, có những cuốn đã rách và được dán lại cẩn thận. Vị Sư thứ ba vừa tụng kinh, vừa gõ mõ, thỉnh thỏang cầm những cây nhang múa vung vít.

                    11:50

                    Cũng như mọi ngày, trước khi tạm nghỉ dùng bữa trưa Vị Sư Phụ lại vào trong khỏang 15 phút, sau khi trở ra Thầy đưa cho Anh một chén nước màu đen, có chất gì đó đặc lợn cợn. Những lần đầu tiên tôi có cảm giác đó là lọai thuốc rất khó uống vì thấy Anh nhăn mặt và nuốt từng ngụm một cách khó khăn. Nhưng mấy hôm nay Anh uống một cách tự nhiên như uống ly nước lọc vậy, có lẽ Anh đã quen với mùi vị của thuốc. Đã rất nhiều lần tôi tò mò muốn hỏi Thầy đó là lọai thuốc gì? Có tác dụng gì? Nhưng không dám hỏi. Tôi định bụng chỉ đến chào Thầy, còn chuyện tình trạng của Anh định chiều mới hỏi. Tôi tiến đến bên Thầy, chưa kịp nói gì Thầy đã nói nhỏ chỉ đủ mình tôi nghe
                    - Chiều nay mong Thí chủ nám lại ít phút, Bần tăng có chuyện muốn thưa với Thí chủ.
                    Tôi ngước nhìn Thầy bằng ánh mắt lo lắng
                    - Thí chủ đừng quá lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức
                    - Dạ, con cám ơn Thầy
                    Tôi đáp lại từng chữ một cách khó khăn

                    6:55pm  

                    Hôm nay kết thúc trễ hơn thường ngày. Vị Sư Phụ ra hiệu cho chúng tôi ngồi chờ. Tôi thấy khuôn mặt của các Vị Sư không dấu nỗi vẻ mệt mỏi gần như kiệt sức. Màu áo vàng thẫm của các Vị Sư đã khuất dần vào trong, mắt tôi vẫn dõi theo, lòng tôi chọt chùn xuống và có một chút đau nhói. Nỗi lo lắng như lại dồn nén khiến tim tôi như đập nhanh, lồng ngực cảm thấy đau và khó thở.

                    Vị Sư Phụ bước ra và ra hiệu cho tôi theo Sư Phụ vào trong. Sư Phụ đứng trước một bàn thờ, trên đó là hình của một Vị Sư rất già. Chờ tôi thắp xong nén nhang Thầy nói
                    - Thí chủ không chỉ bị bỏ ba mà là bốn lọai bùa. May mà hôm qua chúng tôi phát hiện sớm, nếu không chỉ nhiều nhất 14 ngày sẽ thiệt mạng.
                    Thầy chưa nói hết câu, mắt tôi cảm thấy trước mặt một màu tối đen, chân tôi run lật bật không đứng vững, tôi qụy xuống sàn. Thầy hốt hỏang gọi người đến giúp tôi ngồi lên ghế và rót cho tôi ly nước lạnh. Chờ tôi bình tĩnh Thầy tiếp
                    - Đây là lọai bùa rất mạnh. Khi chưa giải hết bùa Thí chủ tuyệt đối không được gần phụ nữ, nếu không sẽ không cứu nổi.
                    Miệng tôi lắp bắp định nói với Thầy lời cảm ơn, định hỏi Thầy rất nhiều nhưng không thốt ra được lời nào.
                    - Hai Sư Phụ Thí Chủ thấy từ Tháp Bà xuống giúp Bần Tăng. 02 hôm nữa các Thí Chủ sẽ đi cùng hai Sư Phụ lên Tháp Bà, việc điều trị sẽ tốt và nhanh chóng hơn.
                    Mắt tôi vẫn nhìn Thầy, nhưng tôi không còn thấy gì nữa, màu áo vàng như nhòa đi

                     








                    còn tiếp ...

                    #40
                      khietnghi 01.09.2009 11:36:11 (permalink)
                      12-08 23:37



                      ... tiếp theo

                      - Thí chủ cần phải hết sức bình tĩnh và tỉnh táo, phải có đủ ý chí và nghị lực mới có thể vượt qua. Sau 05 ngày dùng thuốc Thí Chủ tuy còn rất đau đầu, nhưng đã tỉnh táo hơn, dù chưa thể nhớ bất cứ chuyện gì, nhưng có thể coi là người bình thường. Tốt nhất nên lấy thư từ, hình ảnh, và những vật kỷ niệm có ấn tượng cho Thí chủ đọc và nhìn ngắm mỗi ngày, trí nhớ sẽ hồi phục từ từ.
                      Tôi cúi sát người tỏ lòng biết ơn và nói từng chữ một cách khó khăn
                      - Con cám ơn Thầy đã cứu anh ấy
                      - Nên chăm sóc Thí chủ thật cẩn thận, bằng tình yêu thương ân cần chỉ vài ngày nữa Thí Chủ sẽ có tình cảm như ngày xưa, nhưng giai đọan này sẽ khó khăn hơn, tuyệt đối không gần gũi cùng Thí Chủ, nếu không muốn mất mạng.

                      7:35pm
                      Anh vẫn ngồi đó, như người chồng chờ vợ, tôi bước ra và thấy Anh mỉm cười, nụ cười thật tươi và trìu mến. Bao âu lo trong lòng, bao nỗi đau trĩu nặng như tan biến theo nụ cười và đôi mắt đầy tình yêu thương. Tôi đến bên Anh thật gần, ngồi sát bên cạnh Anh.
                      - Anh yêu chờ em có lâu không?
                      Tôi nhìn vào mắt Anh, đôi mắt biết nói ấy nhìn tôi thật trìu mến.
                      - Không lâu, Anh chờ em bao lâu cũng được mà
                      Tôi hơi dựa đầu vào vai Anh, khép hờ mắt, hai giọt lệ lại trào ra, tôi vội vã lau và dịu dàng nói khẽ bên tai Anh
                      - Mình về khách sạn đi Anh yêu, trễ rồi.
                      - OK, mình về nha em
                      - Nghỉ ngơi và tắm xong tối nay sẽ đi ăn tối thật ngon nhé Anh, Anh yêu thích ăn gì nè?
                      Tôi cố gắng vui để Anh vui và chính tôi cũng cố vui để nỗi vui khỏa lấp bớt nỗi âu lo đang còn ở phía trước mặt.

                      9:25pm

                      Nhớ những lời Thầy dặn tôi lấy trong va ly những lá thư đầu tiên tôi và Anh gởi cho nhau, những tấm hình đầu tiên tôi tặng Anh. Anh chỉ liếc sơ những lá thư chứ không đọc, nhưng những tấm hình của tôi Anh nhìn khá chăm chú. Khi xem đến tấm hình tôi chụp chung với con trai ở Huế, Anh chợt chững lại như nhớ ra điều gì. Tôi chỉ quan sát và nhìn những biểu hiện trên khuôn mặt Anh, tôi không muốn cắt ngang dòng suy nghĩ nên không nói gì.
                      - Đứa bé này dễ thương quá, là con của em hả?
                      Tôi gật gật đầu và đáp lí nhí
                      - Dạ
                      - Đứa bé mấy tuổi rồi em?
                      - Dạ 10 tuổi.
                      Xem đến một tấm hình khác, Anh chững lại thật lâu.
                      - Tấm hình này quen quá, Anh nhìn thấy ở đâu rồi?
                      Tôi chỉ cười không đáp, trong lòng buồn vui lẫn lộn.
                      - Hôm nay coi bấy nhiêu đủ rồi, Anh đi đánh răng và ngủ sớm nha.
                      Anh để cẩn thận mọi thứ trên bàn và bước vào phòng tắm. Tôi chợt nghĩ đến tấm hình tôi chụp đã lâu, tấm hình mặc chiếc đầm màu thiên thanh mà trước đây nhiều lần Anh nói là rất thích. Có lẽ tấm hình đó sẽ giúp Anh nhớ lại rất nhiều điều, nhưng trong số những hình ảnh kia, lại không có tấm hình đó. Tôi nghĩ sáng mai sau khi đưa Anh tới Chùa tôi sẽ đi tìm một tiệm internet và in tấm hình đó.

                      Anh đánh răng xong, bước ra tươi cười, tôi ra hiệu bảo Anh lên giường, tôi vừa định tắt bớt đèn thì Anh ngăn lại.
                      - Anh muốn xem hình một chút nữa trước khi ngủ.
                      Tôi chiều ý Anh
                      - Nhưng xem một chút thôi nhé, 30 phút thôi nhé Anh yêu!
                      Anh gật gật đầu và cười với tôi.

                      Ngày 28/7/2009

                      3:15am

                      Tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng nước chảy trong phòng tắm. Dụi mắt một lúc tôi mới quen với bóng tối xung quanh. Tôi nhìn quanh nhưng không thấy Anh đâu. Phòng tắm sáng đèn, ánh sáng vàng vọt hắt ra phía khe cửa. Anh đang tắm? Tôi nhì đồng hồ 3:20, tôi tự hỏi sao Anh lại tắm vào giữ đêm như thế này? Sợ Anh biết tôi tỉnh giấc, tôi vội nằm xuống trùm mền đến tận cổ, giả bộ ngủ. Tiếng cửa phòng tắm mở, tôi nhắm nghiền mắt. Tiếng chân Anh bước khẽ, nhưng Anh không bước lại phía giường. Hình như anh bước về phía ghế sofa, tôi thấy ánh đèn phía đó bật sáng. Tôi cựa mình quan sát, Anh đang xem những tấm hình. Bóng Anh lặng lẽ trong đêm nhìn ngắm những tấm hình của tôi. Tôi cảm thấy yêu Anh vô bờ bến, tôi biết rằng bùa mê thuốc lú dù đã lấy mất hòan tòan trí nhớ của Anh, lấy mất tất cả tình yêu và kỷ niệm của Anh dành cho tôi, nhưng từ sâu thẳm trái tim kia vẫn còn ẩn hiện hình bóng của tôi. Hơn lúc nào hết, tôi cảm nhận được tình yêu Anh dành cho tôi vĩ đại biết bao nhiêu ... hai giọt nước mắt nóng hổi lại trào ra. Tôi khóc vì cảm thấy mình thật hạnh phúc.








                      còn tiếp...
                      #41
                        khietnghi 02.09.2009 19:08:37 (permalink)
                        14-08 16:25



                        tiếp theo ...

                        Tôi giật mình vì nghe thấy tiếng chân Anh bước gần lại phía giường. Tôi nhắm mắt và nằm yên không dám nhúc nhích. Hình như Anh tìm gì đó ở phía chiếc bàn gần chiếc giường tôi đang nằm, tôi không dám quay lại nhìn vì tôi nằm quay ngược lại phía anh đứng. Tôi muốn xoay người về phía anh, quan sát xem anh làm gì, nhưng tôi không muốn anh biết tôi đang quan sát anh, nên tôi đành nằm im.

                        Anh lại quay lại phía ghế sofa, tôi từ từ mở hé mắt và thấy Anh đang tìm gì trong bóp, cuối cùng anh lôi ra một tấm hình khác xem rất chăm chú và lật tới lật lui. Tôi biết anh đang xem tấm hình của tôi trong bóp Anh, ngày đầu tiên Anh trở về và chìm đắm trong u mê tôi đã thấy tấm hình tôi trong bóp Anh. Nước mắt tôi lại rơi, tôi khẽ thở hắt ra và hy vọng, anh có thể nhớ gì đó từ tấm hình kỷ niệm đó.

                        4:25am

                        Ánh đèn tắt, căn phòng chỉ còn lại ánh sáng vàng nhạt hắt ra từ chiếc đèn ngủ. Tôi nghe rõ tiếng bước chân Anh trở về giường nằm và ánh sáng le lói cuối cùng từ chiếc đèn ngủ cũng vụt tắt. Tôi vẫn nằm bất động nghe ngóng, chờ đợi. Anh vẫn chưa ngủ, thỉnh thỏang tôi lại nghe tiếng anh thở dài và trở mình. Anh nằm đó, chỉ cách tôi chưa khỏang nửa met mà sao quá đỗi xa xôi. Anh trằn trọc không ngủ được vì suy nghĩ, vì lo âu hay đã nhớ ra điều gì? Cả trăm câu hỏi lỡn vởn trong đầu khiến đầu tôi tăng tăng nhức nhối.

                        5:35am

                        Tôi nghe rõ tiếng thở đều đều của Anh, có lẽ Anh đã ngủ say. Câu hỏi sao Anh lại thức dậy giữa đêm và đi tắm đã có câu trả lời khi tôi nhớ lại lần anh đi công tác xa cũng tỉnh giấc giữa đêm và đi tắm, tôi mỉm cười và biết rằng anh đã nằm mơ thấy tôi, chút hạnh phúc len lỏi vào tận đáy trái tim làm trái tim tôi bao ngày qua tưởng như đã giá băng dần ấm lại. Mắt đã quen dần với bóng tối, tôi nhẹ nhàng bước lại bên bàn, nơi anh để chiếc bóp, tôi khẽ rút tấm hình ra, mặt sau có ghi vài dòng chữ nhưng tôi không thể đọc vì quá tối. Tôi cầm tấm hình đi ra phía cửa khẻ kéo nhẹ tấm rèm cửa sổ, bên ngòai trời đã sáng, ánh sáng giúp tôi thấy rõ hơn những dòng Anh viết "Anh yêu em yêu thật nhiều vô cùng" bên dưới là số điện thọai, ngày sinh nhật và tên của tôi. Tôi nhanh chóng cầm tấm hình bỏ trở vào bóp anh như cũ và quay lại giường nằm. Niềm hy vọng ngày càng chói sáng như ánh bình minh phía bên ngòai cửa sổ - một ngày mới sẽ đến và tôi tin hạnh phúc của tôi đã đến rất gần. Tôi cố nhắm mắt ngủ và tự nhủ mai tôi sẽ tìm tiệm net in tiếp những tấm hình anh thích, tôi tin rằng chỉ ngày mai thôi anh sẽ lại yêu tôi như ngày nào và yêu nồng nàn hơn nữa.

                        8:15am

                        Tôi mở bừng mắt và nhìn đồng hồ 8:15, tôi đã ngủ quên. Tôi nhìn giường bên cạnh không thấy anh. Chưa kịp ngồi dậy đã nghe tiếng Anh
                        - Em ngủ có ngon không?
                        Tôi quay về hướng ghế sofa thấy trên tay anh vẫn cầm những tấm hình. Tôi nhìn anh mỉm cười gật gật đầu
                        - Em thức dậy trễ rồi, Anh chờ em một chút nha.

                        9:00am

                        Thay quần áo xong, tôi đến ngồi cạnh anh ở ghế sofa
                        - Hình em trẻ đẹp và dễ thương lắm
                        Nghe anh khen, tôi hơi mắc cỡ không nói gì, cố tình lảng sang chuyện khác.
                        - Mình đi tới Chùa anh, trễ rồi. Tối qua anh yêu ngủ có ngon không? Tôi cố tình hỏi anh vẻ thăm dò
                        - Cũng được.
                        - Nghĩa là không ngon phải không?
                        Anh không trả lời mà hỏi lại tôi.
                        - Còn em, ngủ có ngon không?
                        - Dạ, có ...
                        Tôi đáp lí nhí sợ anh biết tôi trả lời không thành thật.

                        9:30am

                        Tới nơi 03 Vị Sư Phụ đã chờ sẳn, tôi và anh vội vàng thắp nhang. Tôi nói nhỏ vào tai anh
                        - Chút nữa anh ở đây nghe Thầy tụng kinh nha, em đi ra ngòai có công chuyện một chút
                        Anh nhìn tôi vẻ dò hỏi
                        - Em đi tìm tiệm internet gởi mail cho khách hàng, xong em trở lại với anh liền
                        Nghe tôi nói xong, anh gật gật đầu có vẻ yên tâm. Tôi thắp nhang xong vẫn chưa đi ngay, chờ anh ngồi ngay ngắn vào chỗ và nghe thầy đọc kinh. Tôi ngồi từ xa quan sát anh khỏang 15-20 phút rồi mới đi.

                        ... còn tiếp

                        #42
                          khietnghi 03.09.2009 17:56:54 (permalink)
                          14-08 17:09



                          ... tiếp theo


                          Tôi vừa ra khỏi cổng Chùa, cảm thấy không yên tâm, sợ anh buồn, sợ có chuyện gì anh cần liên lạc với tôi,… tôi lại trở vào và nghĩ sẽ đưa cho anh điện thọai. để cần gì thì gọi cho tôi. Thầy vẫn đang gõ mõ và tụng kinh nên tôi không thể nói chuyện nhiều cùng anh, tôi ghé sát tai anh và nói chỉ vừa đủ anh nghe
                           
                          -         Anh yêu cầm điện thọai này nhé, nếu có gì cần thì anh gọi cho em
                          -         Không cần đâu em.
                           
                          -         Anh cầm đi, em có hai điện thọai lận mà, có gì thì anh cứ gọi cho em nha!
                           
                          Thấy Thầy nhìn, tôi vội vã chào anh và nhanh chóng đi ra ngòai.
                           
                          10:15am 
                           
                          Tôi tìm thấy một tiệm internet gần Chùa, nhưng họ lại không có máy in. Hỏi mấy người sống gần đó cuối cùng tôi mới tìm thấy một tiệm internet khá lờn nhưng hơn xa Chùa. Tôi tìm những email cũ trước đây đã gởi cho anh, rất may tôi đã tìm thấy những tấm hình anh thích và in chúng ra, máy in ở đây không tốt nên những tấm hình không rõ nét và màu không đều, có lẽ máy in sắp hết mực, cũng có thể lâu không sài mực bị khô. In xong 02 tấm hình, tôi tranh thủ viết mail cho anh dù đã rất lâu rồi, từ khi anh quên tất cả những lá thư của tôi gởi cho anh  không bao giờ có thư hồi âm, anh đã không nhớ từng có một hộp thư như thế, không nhớ địa chỉ và mật khẩu dĩ nhiên anh cũng quên, nhưng như một thói quen, mỗi ngày tôi vẫn gởi mail cho anh, dù anh đang ở rất gần, rất gần tôi. Tôi hy vọng một ngày thật gần, khi trí nhớ anh hồi phục, anh sẽ mở hộp thư ra và xúc động bởi mỗi ngày tôi vẫn không quên gởi thư cho anh. Chỉ có mấy ngày ở Châu Đốc, quá bận bịu vì mỗi ngày phải đưa anh đến Chùa và ở khách sạn không có dịch vụ internet. Tôi định hôm nay sẽ gởi cho anh hai lá thư kể cho anh nghe những gì đang xảy ra mấy ngày qua, kể cho anh nỗi đau của tôi, và đêm qua tôi đã hạnh phúc như thế nào, niềm hy vọng trong tôi lại lóe sang như ánh bình minh khi tin rằng anh sẽ sớm bình phục.
                           
                          11:05am 
                           
                          Đang mải mê viết cho anh, dòng suy nghĩ đang tuôn trào như dòng thác, tôi giật mình bởi tiếng chuông điện thọai và càng sửng sốt hơn khi màn hình hiện lên số điện thọai tôi vừa đưa cho anh lúc nãy. Chẳng lẽ tôi mới đi hơn 1 tiếng đã có chuyện gì xảy ra? Tôi bắt máy và bước ra ngòai, phòng net có rất nhiều người chơi game nên khá ồn. Tôi chưa kịp nói gì đã nghe giọng anh … một chút xa lạ, tôi ngỡ ngàng đến không thể trả lời nửa câu
                           
                          -         Xin lỗi, vui lòng cho hỏi phải số điện thọai cô Mỹ Dung không?
                          Tôi tên là Chung, tôi không biết vì sao trong bóp tôi có tấm hình và số điện thọai này của cô.
                           
                          Tôi vẫn im lặng như người câm, nước mắt tôi bắt đầu lưng tròng.
                           
                          -         Cô không phải Mỹ Dung? Sao cô không trả lời? Tôi gọi lộn số phải không? Cho tôi xin …
                           
                          Anh chưa kịp nói hết câu, tôi vội trả lời vì sợ anh sẽ cúp máy
                           
                          -         Đúng rồi anh à, em là Mỹ Dung
                           
                          Chỉ nói được bấy nhiêu giọng tôi nghẹn lại. Chẳng lẽ hơn 1 tuần nay anh vẫn không biết tên tôi? Không biết tôi là Mỹ Dung? Không biết tôi chính là người yêu đầu tiên, người mà khi anh còn ở xa nửa vòng trái đất mỗi ngày nói chuyện cùng tôi 4-5 tiếng đồng hồ anh đã chờ mong từng phút từng giây được ở bên cạnh tôi.
                           
                          -         Cô đang ở đâu?
                          -         Em đang ở Việt Nam, em đang ở rất gần anh.
                           
                          -         Tôi không hiểu sao có hình và số điện thọai của cô trong bóp?



                          còn tiếp...
                          #43
                            khietnghi 03.09.2009 18:01:25 (permalink)
                            16-08 09:53



                            ... tiếp theo

                             
                            -         Vì em là bà xã tương lai của Anh.
                            -    Hả? cô nói gì? Tôi chưa từng có bạn gái sao có thể có bà xã tương lai? Cô nói gì cũng phải suy nghĩ nha, tôi đâu có quen cô?
                             
                            Tôi im lặng, tôi không biết giải thích thế nào để anh hiểu. Anh không còn là người bình thường nữa, Anh bị bỏ bùa và đã quên tất cả mọi chuyện. Tôi muốn nói nhưng không nói nên lời … chỉ có tiếng nấc và tiếng sụt sịt.
                             
                            -         Sao cô khóc? Tôi xin lỗi
                            -         Đừng gọi em là cô được không anh?
                             
                            Tôi cố nói từng chữ trong tiếng nấc. Tôi nghe hình như tiếng Thầy nói gì đó với Anh
                             
                            -         OK, tôi bận rồi, tôi gọi cho cô sau nha.
                            -         Cám ơn anh đã gọi cho em. Em yêu Anh…!
                             
                            Tôi cố nói câu cuối cùng trước khi anh cúp máy, tôi hy vọng câu nói quen thuộc của tôi sẽ khiến anh nhớ … dù chỉ là một chút.
                             
                            11:55am
                             
                            Tôi lau khô nước mắt, tôi biết mắt tôi vẫn còn đỏ và sưng húp, tôi trở vào phòng net và ngồi xuống ghế, vội vàng gởi lá thư còn đang viết dở cho anh, tôi phải quay lại Chùa, vì biết anh đang chờ đợi tôi, chờ đợi một người luôn ở bên cạnh anh suốt mấy ngày qua, tôi là ai? sự hiện diện của tôi không làm anh thắc mắc ư? Hay vì trong cơn hỏang lọan, mê sảng không biết gì anh đã thấy sự hiện diện của tôi và tôi trở thành một người thân duy nhất để anh có thể nương tựa?
                             
                            12:10pm 
                             
                            Tôi quay lại Chùa, anh vẫn còn ngồi nhắm mắt, tiếng mõ hòa cùng tiếng đọc kinh của Vị Sư già vẫn đều đều không dứt. Tôi đến thật gần và quỳ xuống bên cạnh anh, anh khẽ mở mắt nhìn tôi và hơi mở miệng cười. Hôm nay nụ cười của anh không tươi lắm, có lẽ trong đầu óc anh đang có quá nhiều câu hỏi. Tôi muốn trước khi đi ăn trưa sẽ trao đổi với Thầy những chuyện đã xảy ra tối qua và trưa nay, tôi muốn xin Thầy một lời khuyên.
                             
                            12:20pm 
                             
                            Tiếng mõ kéo tàhnh hồi dài, giọng Sư Thầy cũng kéo dài hơn, tôi biết phần tụng kinh sắp kết thúc. Chờ anh vái xong tôi bảo anh chờ tôi vài phút. Tôi tiến đến và xin Thầy vài phút nói chuyện. Thầy chăm chú lắng nghe tôi trình bày, Thầy không nói lời nào, đến khi tôi kể xong và ngước nhìn Thầy chờ đợi, Thầy vẫn không nói gì, nét mặt có phần đăm chiêu suy nghĩ.
                             
                            -         Tốt, đó là những dấu hiệu rất tốt. Thí chủ đã bắt đầu tìm hiểu về quá khứ, đã muốn biết người trong hình là ai và muốn tìm gặp người đó. Thêm khỏang 02 ngày nữa Thí chủ sẽ bắt đầu có tình cảm và tình yêu sẽ tăng từng ngày.
                             
                            Tôi chăm chú nghe Thầy nói như nuốt từng lời, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng không dám ngắt lời Thầy
                             
                            -         Trong lúc này hạn chế nhắc tới những chuyện không vui trong quá khứ. tuyệt đối không nhắc tới người đàn bà hại Thí chủ và không nhắc tới những chuyện có lien quan. Tốt nhất nên nhắc đến những kỷ niệm đẹp, những ngày đầu khi yêu và những câu Thí chủ thường hay nói. Có thể nhắc những thói quen, những sở thích của Thí chủ, dần dần Thí chủ sẽ nhận thức được mọi chuyện.
                             
                            -         Dạ con cám ơn Thầy. Khi nào thì con đưa anh ấy theo hai Sư Phụ lên Tháp Bà?



                            còn tiếp...
                            #44
                              Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 44 trên tổng số 44 bài trong đề mục
                              Chuyển nhanh đến:

                              Thống kê hiện tại

                              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                              Kiểu:
                              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9