TRUYỆN NGẮN KHI TA YÊU NHAU
Thời đại ảo họ yêu nhau
Chuyện cuối cùng
Mỹ Dung
Vừa thức giấc Linh Lan mở điện thoại, cũng như mọi ngày chiếc điện thoại xinh xắn của Linh Lan lại rung lên từng hồi . Lan nhận được cùng một lúc 6 tin nhắn của Nam . Lan liếc mắt đọc từng tin một
-"Em yêu, nhớ em qúa, em đang ở đâu và làm gì vậy Lan ?"
- "Anh biết dù có gởi trăm ngàn tin nhắn như thế này thì cũng chỉ mình anh độc thoại với chính mình, anh biết Lan chỉ đọc chứ không bao giờ trả lời anh"
- "Anh đang nhớ em và không thể nào ngủ được, đã hơn 2 giờ sáng rồi em biết không ?"
- " Lan ơi, giờ này có lẽ em đã ngủ say, thiên thần của anh, cầu chúc trong giấc ngủ của em ... có những giấc mơ về anh"
- " Em ơi, Anh sẽ làm tất cả để được có em, em có tin điều đó không Lan ?"
- " 6 giờ sáng rồi, chắc em vẫn còn say giấc . Có một người thức trọn đêm nay để nhớ thương về em, ở nơi nào em có biết không em ? Một ngày mới tốt lành sẽ đến với em yêu !!!"
Đọc xong, Lan tắt máy bởi vì Lan sợ Nam gọi . Mỗi lần Lan mở máy điện thoại và nhận tin nhắn của Nam, thì máy điện thoại của Nam cũng rung lên và kêu tit ... tit liên hồi báo những tin nhắn treo lơ lững đã có người nhận . Đó cũng là cách để Nam biết rằng Linh Lan đã mở điện thoại và Nam không bỏ lỡ cơ hội gọi tới .
Nam yêu Linh Lan bằng một tình yêu như thế đó, anh si tình như thể không ai si tình bằng anh, anh có thể thức cả một đêm để nghĩ về Lan, để nhớ Lan và gởi những lời yêu thương đến cho Lan . Mỗi lần gặp Nam, vẻ thư sinh chứa đựng một chút thật thà, nhút nhát của Nam, vẻ mặt âu sầu và đôi mắt thóang buồn của Nam làm cho Linh Lan cảm thấy chạnh lòng . Và không biết tự bao giờ Lan cũng đã cảm thấy nhớ người đàn ông đó, cảm thấy khao khát muốn gặp anh .
Biết bao người đàn ông và có lẽ tất cả mọi người đàn ông mà Linh Lan từng gặp, đứng trước cô gã nào cũng muốn xé xác Lan ra thành trăm mảnh như những con thú dữ nơi rừng hoang, tất cả đều là dục vọng, là toan tính, là tiền bạc dơ bẩn . Chỉ có Nam, anh chiêm ngưõng Lan như chiêm ngưỡng một thiên thần, anh trân trọng nâng niu Lan như thể sợ cô sẽ vỡ tan và vỡ vụn mất , như chiếc bình pha lê mỏng tanh nếu anh mạnh tay nó sẽ vỡ toang va rơi loảng choảng xuống đất . Bên cạnh Nam, Lan luôn cảm thấy cô thật yếu mềm, cảm thấy được chở che và tâm hồn sóng gió của cô cũng lặng yên như những ngày trời nắng đẹp .
Nam đến với Lan thật tình cờ . Một ngày Chủ nhật rảnh rỗi, thức giấc lúc 9 giờ sáng và ngồi bó gối chẳng biết làm gì . Lan đến một quán cafe internet và bắt đầu tìm kiếm một ai đó nói chuyện để giải sầu và Lan đã gặp Nam . Cô cảm thấy muốn khám phá chàng trai nhỏ hơn mình đến 2 tuổi . Muốn trêu chọc một chú nhóc có vẻ ngây thơ và khờ khạo . Họ nói với nhau những chuyện bâng quơ chẳng ăn nhập đến ai . Họ nói về cuộc đời, nói về cuộc sống và nhiều thứ ... Nam đã kể cho Lan nghe rất nhiều về anh, về gia đình anh, ba mẹ anh, công việc làm của anh ... Còn Lan, cô chẳng nói gì về mình , hay nói đúng hơn cô không thể nói gì về mình . Lan chỉ kể cho Nam nghe về vùng quê nghèo thẳng cánh cò bay . Kể cho Nam nghe tuổi thơ yên bình, những buổi đi bắt chau chấu, cào cào về cho chim ăn, những buổi đi bắt ba khía về cho má ...
Và rồi họ gặp nhau, khác với những gì mà Lan đã hình dung về anh trước khi gặp . Anh có vẻ chững chạc hơn cái tuổi 24 của anh rất nhiều . Mái tóc bồng bềnh, đôi mắt buồn nhìn xa xăm, vầng trán cao rất thông minh . Anh có vẻ ít nói hơn khi gặp nhau trên net, có một vẻ gì đó rất điềm tĩnh và cương nghị, già hơn cái tuổi của anh . Và đó cũng là lần đầu tiên Lan chấp nhận gọi Nam bằng Anh .
Từ khi có anh cuộc sống của Lan như có ý nghĩa hơn . Lan đã biết chăm chút cho mình hơn chứ không bất cần đời như trước nữa . Có thời gian rảnh Lan lại tranh thủ gặp anh trên net hoặc tại một quán cafe nào đó . Để đếm một ngày anh lúng túng cầm một hoa hồng run rẩy nhét vào tay Lan và nói ngắt quảng không tròn câu " Anh yêu em !" hôm đó là ngày lễ tình nhân . Lan đã khóc vì xúc động ... để rồi ba chữ đó đã luôn ám ảnh cô , Ba chữ ngắn ngủi đó đã làm trái tim cô quặng thắt và cũng từ khi nghe ba chữ đó Lan đã buồn nhiều hơn, đau khổ nhiều hơn, bế tắt hơn ... và cũng từ đó Lan quyết định chạy trốn Nam, hay nói đúng hơn là chạy trốn tình yêu của Nam . Để rồi một mình Lan đấu tranh với con tim mình, một mình Lan lặng lẽ rơi lệ suốt đêm thâu . Lan hiểu rằng cho đến cuối cuộc đời, đến khi xuôi tay nhắm mắt, đến khi từ giả cuộc đời nhơ nhớp này chỉ có Nam là người đàn ông duy nhất Lan có thể đặt niềm tin, có thể yêu thật lòng, có thể làm mọi điều vì anh và vì tình yêu mà anh đã dành cho Lan .
Bước vào vũ trường, thay quần áo xong Lan mở điện thoại, lại nhận được tin nhắn của anh .
- " Lan ơi, trả lời anh được không ? Chỉ một lời thôi cũng được, nói cho anh biết là em vẫn bình yên "
Lan muốn khóc, đã hơn một tuần rồi Lan không gặp anh . Lan bước vào phòng trang điểm và phá lệ nhắn cho anh
- Anh ơi em vẫn khoẻ Em không thể mang lại hạnh phúc cho anh . Em không thể gặp anh nữa . Hãy tha lỗi cho em "
Nhắn xong Lan lại tắt máy . Mắt Lan nhòa lệ . Thế là hết . Là kết thúc một mối tình, nhanh và trống vắng như khi nó tới . Dững dưng như những người đàn ông đến rồi đi mỗi đêm sau mỗi cuộc vui . Lặng lẽ đi qua cuộc đời không phẳng lặng như con đường chông chênh lặng lẽ nhìn những chuyến xe qua . Cuộc đời là những đêm uống say đến không còn biết đường về, là những ly bia cứ đổ tràn lênh láng không bao giờ cạn . Là những con thiêu thân lắc lư , nhún nhẩy điên cuồng theo những điệu nhạc kích động xập xình từng đêm . Là những vòng tay của những gã nhiều tiền xiết chặt và mân mê khắp thân thể ... Để đêm về giữa phố khuya, bụng réo cồn cào ... bước đi lạng choạng, buông mình trên chiếc giường trống trải trong căn phòng nhỏ nhưng trống vắng và rộng lớn như đang nằm giữa đất trời . Để mắt lệ nhạt nhòa và tâm hồn cô độc chẳng hiểu mình tồn tại để làm gì và tự hỏi không biết dòng xoáy cuộc đời sẽ cuốn trôi về đâu . Âm vang của những đêm say như cắn nát trái tim và máu cứ nhiễu dài từng giọt, là nỗi đau trườn trên từng phân da thịt đau nhức, bức rứt thảm khốc . Để rồi mê sảng trong giấc ngủ chẳng bình yên đầy ác mộng . Và thức dậy lúc 9 giờ sáng , để quên đi tất cả những gì đã và đang xảy ra và lại cuộn tròn vào vòng xoáy cuộc đời của một ngày mới .
Chẳng hiểu sao Nam lại có thể yêu Lan, có lẽ Nam không biết và không thể nào tưởng tượng nổi người anh yêu say mê lại là một "gái gọi" không hơn không kém . Chẳng phải Lan muốn lừa dối anh, cũng chẳng phải Lan muốn đùa giỡn hay lợi dụng anh . Nhưng ngồi bên cạnh anh Lan ước sao có thể quay trở về với những ngày hồn nhiên thời thơ ấu . Lan mơ ước rằng những tháng ngày nhơ nhớp chưa từng xảy ra, để cô có thể có anh mãi mãi trong cuộc đời . Đã bao lần Lan muốn nói cho Nam biết, nhưng ... trước một tấm chân chình, trước một tình yêu không tỳ vết, Lan không muốn làm tổn thương trái tim yêu của Nam, không muốn tình yêu trong anh bỗng chốc vỡ vụn và tan biến .
Lan muốn kể cho Nam nghe tất cả về cuộc đời của mình . Về cuộc sống tha phương . Về cái ngày hãi hùng nhất trong cuộc đời và cũng là nguyên nhân đẩy cuộc đời trong trắng của cô vào vũng bùn đen không lối thoát . Vùng quê Lan nghèo khổ nhưng cả tuổi thơ của Lan trôi qua thật bình yên . Gia đình cô lại nghèo khổ nhất trong cái xóm nghèo đó . 5 anh chị em, cha mất sớm, mẹ Lan phải tần tảo ngược xuôi cả đêm lẫn ngày để cả nhà khỏi chết đói . Mẹ đã gởi Lan lên Sài Gòn giúp việc cho một người bạn cũ và học maỵ Mọi chuyện tưởng chừng như êm đẹp khi tháng đầu tiên Lan vui mừng ra bưu điện gởi tiền về cho mẹ và các em . Để rồi đến một ngày dì Chi bạn mẹ về quê ngoại, một ngày mà Lan hiểu rằng cuộc đời không chỉ có nụ cười mà có cả nước mắt, hiểu rằng không chỉ có ban ngày mà có cả ban đêm . Đêm đó, người đàn ông đốn mạt chồng dì Chi đã mò vào phòng Lan, cướp đi đời con gái của Lan . Lan đã chống cự yếu ớt trước lời đe dọa của Hắn. Lan đã lo sợ như không có nỗi sợ nào có thể hơn như thế . Hắn như một con thú hoang dã đói lâu ngày, hắn vờn vồi cho đến chết và nuốt chửng con mồi . Và chính hắn đã cướp mất con đường vào đời của Lan, đã đẩy Lan vào vũng bùn dơ bẩn dưới đáy xã hội .
Lan không thể chịu đựng được và cô cũng không có con đường quay trở về quê ... không hiểu sao bước chân cô lại đến được nơi này, một đặc khu, một thành phố biển, một nơi khét tiếng ăn chơi không thua gì đất Sài Gòn - Vũng Tàu . Nhà cửa cũng san sát nhưng không ai cho Lan tá túc . Người rất đông , nhưng chẳng ai rộng mở tấm lòng với một con người . Lan không thể sống mà không có miếng ăn, Lan cũng không thể đi lang thang mãi hết nơi này đến nơi khác . Lan cũng không thể ngửa tay xin những đồng tiền lẻ của những người hảo tâm . Lan không thể ngủ ở vỉ hè ... Để rồi cuối cùng Lan đã gặp Thục Cầm và rồi cuộc đời của cô cứ mãi trải dài và lún sâu vào vũng bùn đến khi Lan yêu Nam .
Lan đã gặp Nam khi mà cuộc đời của cô vẫn đêm ngày trôi theo dòng sông ... trôi vô định, vô phương, vô hướng như những cánh lục bình . Cứ thế dòng sông cuốn trôi , trôi mãi mà chẳng biết sẽ đi đâu, về đâu . Để rồi Nam là một hòn đảo nhỏ, để cánh lục mình tắp vào bờ... để rồi vì cũng cần anh, vì cũng yêu anh nên Lan bắt đầu biết nói dối . Nói dối vì Lan sợ mất Nam ... Nhưng Lan đã mãi mãi không thể nào cưỡng lại dòng nước xoáy vẫn mãi kéo Lan trôi dạt đi . Lan không thể nào rửa sạch những vết nhơ đã trở thành đặt quánh trong cơ thể, trong đầu óc và cả tâm hồn Lan . Mỗi lần gặp anh và chia tay Lan lại đau khổ, lại dằn vặt, lại tự trách mình .
Đã biết bao đêm Lan mơ về một mái nhà tranh hai qủa tim vàng . Mơ cô sẽ là một cô thợ may, còn Nam vẫn tiếp tục theo đuổi cái nghề mà anh yêu thích . Giấc mơ ấy luôn hiện rất rõ trong đầu Lan, giấc mơ ngôi nhà rực rỡ ánh đèn, tràn ngập tiếng cười trẻ thơ . Mơ sẽ sinh cho anh hai đứa con một trai một gái , con trai sẽ giống anh như đúc và con gái sẽ đẹp giống Lan . Giấc mơ của cô mãi mãi vẫn chỉ là một giấc mơ, vì những giấc mơ thì chẳng bao giờ biến thành sự thực cả .
Lan ngồi trên một chuyến xe tốc hành lên Đà Lạt . Không hiểu sao Lan lại chọn thành phố sương mù, lạnh giá và buồn hiu hắt này . Những con đường đèo dốc quanh co, những dãy núi cao chót vót, những vựt thẳm sâu hun hút và những tán lá xanh ngát khuất sau màn sương . Chiếc xe lao vun vút bỏ lại phía sau cả cuộc đời, cả qúa khứ, cả tình yêu duy nhất của Lan . Đến Đà Lạt Lan mở máy và
- " Lan ơi, đừng bỏ anh, Anh không thể sống thiếu em, anh không thể mất em đâu Lan ơi !"
Những lời này như dày xéo và xé nát trái tim cô, trái tim Lan như vụn vỡ ra từng mảnh nhỏ và rơi vãi xuống vực thẳm đầy sương mù . Lan quyết định nói một lời cuối với Nam
- " Nam ơi, hãy tha thứ cho em . Anh hãy tin rằng trên đời này có một người luôn dõi theo từng bước đi của anh và cầu mong anh được hạnh phúc . Hãy quên em đi và chỉ giữ lại một tình yêu thiên thần của anh . Vĩnh biệt "
Tin nhắn gởi đi rồi Lan mới giật mình nhận ra những lời của Lan thật mâu thuẩn như chính những mâu thuẩn trong tâm trạng của Lan lúc này vậy . Quên đi .... rồi lại giữ lại . Đi, ở ... Yêu , không yêu ... nhớ , quên . Lan bước đi thẩn thờ vô định . Cô cũng không biết đi đâu, về đâu như những ngày lạc lõng ở Vũng Tàu ... Nhưng chắc chắn một điều là Lan sẽ không bao giờ quay trở về con đường cũ, nơi mà cô đã nhấc chân và chạy khỏi vũng bùn nhơ nhớp .
Tin nhắn của Lan làm Nam đau lòng và anh đã cố gắng liên lạc với Lan bằng mọi cách . Nam đã linh cảm được rằng anh sẽ mất Lan mãi mãi . Lan cũng rất đau đớn vì phải mất Nam, nhưng có lẽ như thế sẽ tốt hơn vì trong Nam, Lan mãi mãi là một thiên thần.
Ngày 18/07/2009
9:00am
Như thường lệ tôi check mail và nhận được thư từ một địa chỉ e-mail quen thuộc. Tôi rất sợ mỗi khi nhận được những lá thư như thế nó làm tim tôi nhỏ máu, mắt tôi đẫm lệ và tâm hồn tôi như chết lặng. Hôm nay tôi không muốn mở bức thư ấy ra, tôi muốn xóa nó đi trước khi đọc, tim tôi như đập nhanh hơn, một linh cảm lướt qua đầu khiến tôi khó thở. Tôi đứng dậy bước ra khỏi bàn và rót một ly nước lạnh. Uống cạn ly nước tôi trở lại bàn và mở bức thư ra đọc. Đó là một bản thông báo hay nói đúng hơn là một giấy báo tử cho tình yêu của tôi. Mắt tôi mờ đi vì nhòa lệ, tôi không còn nhìn rõ những con chữ đang nhảy múa trên màn hình. Tay tôi run run không còn kiểm sóat được con chuột, khiến con trỏ trên màn hình bay nhảy tứ tung. Bức thư không ngắn cũng không dài, nhưng khiến trái tim tôi như ngừng đập, đau buốt từng cơn, tôi bật khóc và ngồi chết lặng, đầu óc tôi hòan tòan mụ mẫm chỉ duy nhất lưu lại một câu mở đầu bức thư "Khiết Nghi biết hôm nay Anh Jone ăn gì không?".
12:00am
Tôi giật mình khi nghe tiếng chuông cửa. Tôi lảo đảo bước ra phía cửa và nhìn vào màn hình camera, người giúp việc có lẽ đến dọn phòng và mang đồ ăn trưa đến cho tôi. Tôi mở cửa và quay trở lại phòng, tiếp tục ngồi trước máy vi tính. 3 tiếng đồng hồ tôi đã làm gì? Tôi cố nhớ lại và không nhớ nổi tôi đã làm gì. Tôi nhìn xuống chiếc đầm đang mặc, ướt va loang lổ từng vệt. Tôi chạy vào restroom, trong gương là tôi đó sao? Gương mặt mệt mỏi, nhòe nhọet nước mắt, đôi mắt sưng húp thất thần và tròng trắng đã biến thành màu đỏ. Tôi đó sao? Đau khổ đến tột cùng, thảm hại đến tột cùng. Từng câu chữ trong lá thư tôi đọc sáng nay như lại hiện về, chân tôi như mềm nhũn không đứng nổi tôi quỵ xuống.
9:00pm
Tôi cầm chặt chiếc điện thọai trong tay, tôi nhìn chăm chăm vào màn hình tối đen rồi lại nhìn lên đồng hồ ... tôi như đếm từng giây và chờ đợi Anh gọi. Chiếc điện thọai vẫn nằm bất động. Tôi bồn chồn, tôi lo lắng, tôi ngồi không yên, đứng cũng không yên, tim tôi càng lúc như càng đập chậm lại và tôi cảm giác như từng hơi thở thật nặng nề, thật khó khăn. Trong đầu tôi, từng câu chữ trong lá thư quái ác đó vẫn hiện ra và bao nhiêu câu hỏi lởn vỡn trong đầu: Anh đã ăn gì hôm nay? Anh đang ở đâu? Anh đang làm gì? Anh có khỏe không? Sao giờ này vẫn chưa gọi điện thọai cho em?
9:40pm
Chiếc điện thọai reng, tôi chộp lấy chiếc điện thọai như sợ nó lại tắt lịm. Tay tôi run run đưa chiếc điện thọai lên tai và nói nhanh như sợ sẽ không bao giờ được nói.
- Ông xã yêu, Anh sao rồi? Anh có nhức đầu không? Anh có sao không?
- Anh bình thường, em hôm nay làm sao vậy?
Tôi bắt đầu khóc, tôi không còn bình tĩnh nữa, từng câu từng lời của tôi không còn rõ ràng mà như dính vào nhau. Tôi không biết phải nói gì trước, nói gì sau.
- Anh ơi Anh thế nào rồi?
- Anh bình thường mà, sao em cứ hỏi Anh sao rồi hòai vậy?
- Em lo lắm Anh có biết không? Người ta nói đã bỏ bùa Anh rồi? Tôi khóc to hơn
- Em nói lung tung gì vậy? Cái gì bỏ bùa?
Tôi vẫn khóc và nói trong nuớc mắt, mũi tôi bắt đầu nghẹt nên lời nói thật khó khăn
- Anh có mệt không Anh? Anh có nhức đầu hay chóng mặt không?
- Mệt em quá đi, em bị làm sao vậy? Ai nói gì với em mà hôm nay em nói lung tung vậy?
- Người ta nói đã bỏ thuốc vào thức ăn của Anh
- Em à, Anh bị bỏ bùa thì giờ này đâu còn nói chuyện với em, em nghĩ coi có đúng không?
- Anh ơi, Anh tin em đi. Bây giờ Anh cúp máy đi, Anh gọi điện nói chuyện với chị Thúy Vy đi, chị Thúy Vy cũng biết chuyện này đó.
- Gọi cho Chị Thúy Vy? OK, Anh làm theo ý em
- Anh nói chuyện với chị Thúy Vy xong anh gọi lại cho em liền nha Anh, em lo lắng lắm Anh có biết không?
- Chút nữa Anh gọi lại, em lo lắng cái gì chứ, nghe lời Anh đi, Anh bình thường mà em lo lắng cái gì?
10:30pm
Tôi vẫn cầm chặt chiếc tiếng thọai trong tay. Tôi tắt đèn và nằm bất động trên giường, những giọt nước mắt nóng hổi theo nhau trào ra ướt hết tóc mai hai bên tai, ướt hết cả chiếc gối. Tôi nằm nghiêng nước mắt chảy vào miệng mặn đắng. Tôi bật điện thọai và nhìn đồng hồ 10:35pm thời gian hình như trôi quá chậm chạp ... mỗi giờ khắc trôi qua với tôi dài như một thế kỷ ... tim tôi vẫn nhói đau từng cơn. Tôi mở những tấm hình Anh tặng và tôi đã chép vào điện thọai, zoom đôi mắt của Anh, zoom khóe miệng của Anh, vành tai Anh ... tưởng tượng Anh đang hiện diện bên tôi đầy yêu thương và vẫn bình an ...
Chiếc điện thọai lóe sáng, chuông điện thọai chỉ kịp reng chưa hết một hồi chuông tôi đã bấm như một cái máy.
- Ông xã yêu, sao lâu quá vậy Anh?
- Chị Thúy Vy chưa thức dậy nên Anh phải chờ
- Chị Thúy Vy nói sao hả Anh?
- Chị Thúy Vy nói bà độc ác gọi cho chị Thúy Vy và nói đã bỏ thuốc vô đồ ăn của Anh.
Chưa nghe hết câu, tôi lại khóc òa
- Anh ơi Anh có sao không Anh? Anh cảm thấy trong người thế nào?
- Anh cảm thấy hơi nhức đầu.
Tôi hình như mất hết bình tĩnh, tôi nói năng lung tung không còn suy nghĩ được bất cứ chuyện gì.
- Chết rồi! Bây giờ phải làm sao đây Anh?
- Đâu có sao, bình thường Anh cũng hay nhức đầu mà, mấy hôm nay Anh ngủ ít quá, chút xíu Anh vào văn phòng lấy thuốc uống sẽ hết thôi mà, em đừng lo.
11:30pm
Anh nói đầu Anh nhức quá, Anh cảm thấy rất khó chịu. Tôi vẫn khóc không dứt.
- Em đừng khóc nữa được không? Em càng khóc đầu Anh càng đau nhức hơn, nghe lời Anh đi bà xã yêu!
Tôi cố nén, cố nuốt nước mắt vào tim, cố cắn răng chịu đựng, cố bình tĩnh để an ủi động viên Anh. Có lẽ Anh cũng đang rất lo lắng, có lẽ Anh đã tin vào điều khó tin.
- Bà xã có thể gởi cho Anh lá thư đầu tiên Anh gởi làm quen em và lá thư đầu tiên Bà xã trả lời cho Anh không? Anh đổi địa chỉ e-mail và không còn những lá thư đó.
- Sao vậy Anh?
- Những lá thư đó rất quan trọng với Anh, chị Thúy Vy nói Anh phải luôn mang những lá thư đó trong mình, để luôn nhớ tới em.
- Anh chờ em chút, em sẽ mở máy và gởi cho anh ngay bây giờ.
Tôi ngồi bật dậy, mở máy vi tính, tay run run tìm những chữ cái trên bàn phím. Tim tôi không biết có còn đập không ... tôi cảm thấy chiếc máy vi tính hôm nay sao quá chậm chạp. Vào được hộp thư rồi tôi mới nhận ra từ nãy đến giờ ngồi trong bóng tối, tôi vội vã và lú lẫn đến quên bật đèn.
... còn tiếp