34
Như mọi người, Tiêu Vong Trần cũng đến một làng chài, một làng chài như bao làng chài khác, có vài chục nóc nhà đơn sơ rách nát, có bãi cát dài và những tấm lưới cũ kỹ, khắp nơi đượm mùi cá khô nồng nặc. Như mọi người, y cũng ngồi trong một cái quán nhỏ sát ngay bờ biển. Tuy là một cái quán nhỏ nhưng nó lại có cái biển tên khá dài “Thanh Nam Lữ Hương Quán”, chủ quán là một cô nàng khá đẹp, ngực to mông nở, điệu bộ rất lả lơi khêu gợi.
Tiêu Vong Trần ngồi trong một góc khuất, chẳng ai buồn để ý đến y, ngay cả cô chủ quán cũng vậy. Ai mà thèm quan tâm đến một kẻ có nhân dạng tầm thường, quần áo lại tồi tàn, nhìn sơ là biết thuộc hạng nghèo rơi cả… dái.
Quán được thắp sáng bằng một ngọn đèn chống bão rất cổ, có lẽ tuổi của nó lớn hơn nhiều lần tuổi của cô chủ.
Hôm nay quán có vẻ đông hơn bình thường, đã có khá nhiều thực khách. Đến nửa đêm quán lại càng đông hơn. Những người này đều khoác áo bào, đeo dây đai to bản với đủ hình thù kỳ dị, kẻ thì đầu trọc, người thì tóc dài đến lưng, đao kiếm đầy mình, họ có vẻ như cùng một nhóm và tỏ ra nôn nóng. Một người to lớn, tóc tết thành lọn, mặt đỏ, có bộ râu quai nón rất uy vũ cất tiếng “Lữ Hương, sao giờ này họ còn chưa đến ?”.
Lữ Hương té ra là tên cô chủ quán, cô ta đến bên ngọn đèn bão vặn lớn hết cỡ và nói “Họ đã đến rồi”.
Bên ngoài quả nhiên có một chiếc kiệu dừng lại.
Một người đàn bà bước xuống.
Mọi cặp mắt đều đổ dồn vào bà ta, bởi vì đó là một người mà ai cũng biết, nhưng không hiểu tại sao lại mò tới cái quán nhỏ bé này.
Trúc Mẫu.
Đúng là Trúc Mẫu.
Bà ta điềm nhiên đi vào quán, tiến thẳng đến chiếc bàn, ngồi đối diện với người đàn ông râu quai nón. Mọi người dường như nín thở, không khí đột nhiên chìm vào thinh lặng.
Bên ngoài lại có một cỗ xe dừng lại, trên xe bước xuống một người cao sừng sững, khoác áo gấm màu nâu sậm không thể che khuất chiếc đai to bản quấn quanh bụng bằng vàng ròng khảm ngọc Sapphire xanh biếc.
Kẻ mới đến làm không khí trở nên ngột ngạt.
Sài Đảo.
Chính là Sài Đảo.
Kẻ mới nổi lên trên chốn giang hồ, nghe đồn y đã trở thành phú gia giàu có bậc nhất trên Con Đường Tơ Lụa. Chiến tranh làm một số người nghèo đi, chết chóc, nhưng cũng làm một số ít trở nên vô cùng giàu có.
Đi cùng với Sài Đảo là một người đàn bà mặc chiếc áo vàng dài sọc – Huỳnh chủ Tân Hồng Điệp. Sau khi Ngũ Độc Giáo tan rã, con “Bò cạp núi” đã nhanh chóng về đầu quân cho Sài Đảo, là một dâm nữ với sắc đẹp mê hồn và tài dụng độc nên ả được y trọng dụng ngay, chất độc Đoạn hồn tán đã ám hại Từ Mục Phong hẳn là từ đây mà có.
Cặp mắt đen sì với hàng mi dài của ả không ngừng liếc ngang liếc dọc, khi nhìn đến Lữ Hương thì dừng lại, nở một nụ cười khinh miệt.
Lữ Hương chẳng buồn quan tâm đến ả, cầm chiếc đèn bão ra ngoài cửa quán khua thành những vòng tròn, xa xa ngoài biển cũng có ánh đèn đáp lại. Cô ta trở vào và nói “Chiến thuyền đến rồi, đang cập bến”.
Trúc Mẫu vụt nói “Vậy chúng ta hãy cùng ra ngoài…”.
Trong thoáng chốc quán trở nên vắng ngắt, chỉ còn Tiêu Vong Trần ngồi khuất sâu trong góc, y vẫn ngồi yên như vậy, gương mặt chẳng có cảm xúc gì”.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2009 23:35:36 bởi Cát Tường >