LUỴ TÌNH THƠ
Từng mảng thơ trôi trên sông đục
Hạ tuần lảo đảo khóm trúc nghiêng
Tơ lòng ai đó còn thúc giục
Sao trăng chưa về theo gót tiên
Thửa vàng óng ánh bôi kim cải
Trắc bằng so lệch mộng tiền duyên
Chặn đứng nhau giữa dòng qua lại
Mà lời tình yêu phải cứ kiêng.
httn
Tri giao Vô tình lạc bước hư vô
Cho ta tìm lại xô bồ bóng nhau
Nghiêng thơ mình ngã bút chào
Bóng ta ngã xuống dậu rào đời ta.
MỘT PHÚT YÊU MẤT MỘT ĐỜI QUÊN BỎ Cả ngày thức muộn đợi trông nhau
Đổ xuống hư vô giọt lệ nào
Cần kiệm cho nhau tìm nghĩa sống
Thì nghĩa lý gì, một chút đau.
Không còn nguyên sơ màu thánh khiết
Bởi mùa nguyệt bạch đã thay màu
Tóc phủ ngang lưng trời cách biệt
Khối u cấp tính ở trong nhau.
Tách nhau ra khỏi ngày hạnh phúc
Mình tự dày vò trong nỗi đau
Cưộc sống là vội vàng cấp bức
Sự thật được vùi chôn rất sâu.
Anh lấy của em một trái tim
Hoang phế linh hồn sau thực nghiệm
Nỗi nhớ như di căn truyền nhiễm
Chết thôi chứ biết trị làm sao?
httn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2009 15:00:39 bởi Ái Khanh Hà >