Em kể giấc mơ của em
***Arsene Lupin*** 23.05.2009 01:03:40 (permalink)
---Anh có tin vào cổ tích không?
---Không ,cổ tích chỉ là cổ tích mà thôi.Có những người làm bao nhiêu mà chẳng có gì…lại còn….
---Nhưng cũng đúng mà.Anh không thấy các nhân vật chính trong truyện lúc đầu luôn gặp nhiều trắc trở nhưng kết thúc bao giờ cũng có hậu sao?
---Nó là ước mơ của con người, sao em quá tin vậy.
---Ước mơ thì cũng phải dựa vào thực tế chứ.Hãy cố gắng tin thế đi,
---Ừ được rồi, em lại bắt đầu đấy. Thôi không hoang tưởng nữa.
*****
Cô bé lặng người đi sau câu nói của anh. Anh đã không hiểu hết những gì bé muốn nói và cuộc đối thoại ngắn ngủi ấy làm anh cho là thừa.Cô tin vào cổ tích vì cô biết rằng chính anh và cô cũng làm nên một cổ tích.
******
Ngày nào anh cũng vùi đầu vào công việc , thời gian cho cô chỉ là những khoảng ngắn ngủi tạm thời còn cô cũng lao đi trong cơn lốc học tập và những nỗi lo rất bình thường, giản dị. Cô và anh đều biết vun đắp cho mối tình này là điều quá khó khăn nhưng vì cổ tích tình yêu mà gắng lòng gìn giữ. Anh khó tính khuyên cô bớt nhìn anh một chút để anh giữ lấy khoảng riêng tư tự hào cho mình. Anh bảo anh sợ nếu cô nhìn anh quá lâu, anh sẽ không dám mỉm cười nữa vì sợ mất đi giây phút lúc nào cũng xuất thần của mình. Cô lặng lẽ nhớ và nhắc mình lúc nào cũng phải nhớ thật sâu cái cảnh anh ngồi vê đi vê lại vạt áo khi cô trêu đùa, một nụ cười của anh khi anh biết cô đang vui và cả lúc rất tập trung suy nghĩ để sửa cái ổ máy của cô. Trong cô, anh là niềm tự hào và cũng là thần tượng mấy năm nay rồi. Anh chỉ biết cô yêu anh thật lòng và anh cũng cần cô vì anh yêu cô chân thành. Vì anh không giỏi "cưa cẩm" nên anh mới có cô và vì anh không bỏ cuộc nên cô cũng không dừng bước. Cô và anh là thế đó.
Cô không phải là mối tình đầu của anh cũng như anh chẳng thể làm người cô yêu đầu tiên nhưng với cả hai người, đây mới là một tình yêu thực sự….
*****
Đi chơi-anh an ủi cô vì bài thi không như mong muốn.Hai người ngồi ngắm phố cả buổi chiều.Ngồi sau xe anh, gió tạt qua mặt anh, tới má cô, cảm giác bồi hồi xâm chiếm lòng. Cô vòng tay ôm anh thật chặt, tựa vào lưng anh như tìm một nguồn chở che vĩ đại nhất. Cô yêu anh từ nhiều giây phút im lặng đuổi theo suy nghĩ thế này. Anh cố gắng lái xe thật châm, đi hết những con đường mà bánh xe anh đã từng lăn khi cô ngồi sau. Anh nín thở khi cô im lặng. Lúc cô im lặng anh thấy cô thật bí ẩn và xa vời. Sao anh thấy tò mò với chính mình thế.
Có người hỏi nhỏ: " Hai người yêu nhau từ bao giờ thế." "Khó nói thật." -cô ấp úng với cả suy nghĩ của mình. Chính cô cũng không biết từ bao giờ nữa. "Hỏi anh ấy." Anh thanh minh: " Từ hôm kia, hôm qua, hôm nay và cả ngày mai." . "Đúng là từ hồi chúng mình yêu nhau chứ từ bao giờ???"Mỗi ngày anh yêu cô thêm một ít còn cô thì không thể thiếu anh rồi. Cô đã trả lời được câu hỏi sắt đá của mình "Làm sao để biết mình đang yêu một người." Yêu người ta là tình nguyện để người ta có ảnh hưởng lớn nhất đến mình chứ sao nữa. Khi người ta là suy nghĩ cuối cùng trong ngày của bạn và là niềm an ủi đầu tiên bạn nghĩ đến lúc buồn, và chắc chắn người ta không còn là giấc mơ nếu bạn cũng là một cái gì đấy tương tự với người ta.
Cô cho anh nghe bài hát cô thích, hình như anh chưa nghe bài này bao giờ. Im lặng, rồi anh quay sang nhìn cô, cười : " Đúng là chỉ kim cương mới cắt được kim cương."
******
Một lần giận nhau, nghe vô lý quá. Cô chạy tới chỗ anh, anh vẫn ngồi ở chiếc bàn đó, vô hồn bên computer. Chiếc cửa kính bóng loáng quay tròn,căn phòng lạnh lẽo. Anh mặc chiếc áo trắng sáng cả căn phòng. Cái dáng anh đập vào mắt cô in sâu như kỉ niệm đầu đời. Cô nhìn anh tha thiết, mong mỏi. Anh đứng dậy quay đi bỏ sau lưng mình một ánh mắt nhìn theo. Bước chân vô tình của anh thúc cô chạy nhanh nhưng không phải bỏ đi mà là chạy tới chỗ anh. Cô vòng cánh tay nhỏ bé của mình qua eo anh, níu chân anh ở lại. Má cô áp vào vai anh thủ thỉ. Anh ngoái đầu nhìn mái tóc cô đang phủ kín mặt. Một mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng lan tỏa căn phòng. Cái mùi dễ chịu đó…….
*****
---AAAAA, Bùm, Reng…………..
Cô mở to mắt sững sờ nhìn khuôn mặt anh, trán cô ướt đẫm mồ hôi khi thấy anh đang cuời. Tiếng anh rót vào từng tiếng, và lúc này mắt cô đã bị chói vì tia sáng từ chiếc cửa chiếu qua lưng anh. " Đến giờ rồi bé, không định lấy điểm thuyết trình hay sao?Cố đi nào, nốt hôm nay thôi.Anh làm xong rồi đấy. Chuẩn bị đi thôi." Anh cười nghịch ngợm trêu và từ từ lau mồ hôi trên mặt bé.
Đã sáng rồi, nhưng cái gì vừa diễn ra nhỉ, chỉ là một giấc mơ thôi. Cô nhìn anh hí hoáy sửa soạn cho cô, thoáng vui trên mắt, cô hỏi anh : " Có phải kim cương mới cắt được kim cương không?" dù biết anh chẳng hiểu gì đâu.^_^
******


#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9