CHƠI U
QN 23.05.2009 11:07:10 (permalink)
Chơi U.
 
Tớ nói thiệt với các cậu, ở cái thời của tớ, đã làm học sinh cấp II, nếu chưa bị tét đáy quần trong giờ chơi thì đừng hòng vượt lên cấp III mà lớn nổi thành người. Thật đấy!! Các bạn cứ thử hỏi mấy anh từ khóa 81 đến khóa 86 ở trong Thanh Đa chấm cơm này thử xem có ai chưa từng bị tét đáy quần ở trường không. Vải Ga Bạc Đin phân phối một năm 3 khẩu được 2 m rưởi quần (may đúng 2 cái, nếu khéo có thể thêm được cái quần tà lỏn), Chỉ may thì 4 ống. Cứ đem vải quốc doanh may bằng chỉ mậu dịch thì các cậu tưởng tượng ra cái quần mình mặc nó “mong manh như tình em với anh” dường nào. Vả lại cái tuổi ham chơi hồi đó, tụi tớ đâu có trò nào nhẹ nhàng đâu?? Con trai thì chia phe đá gà, nhảy cừu, nhày cao, đá cầu, đá banh..con gái thì nhảy dây, rồng rắn, u…
Tớ thì đã quen với cái cảnh quần rách đáy từ năm lớp…mẫu giáo rồi. Nhưng cái lần rách cuối cùng trong đời học sinh thì không thể nào quên.
 
Đó chính là vào năm lớp chín, năm đầu tiên tớ về trường Thanh Đa.  Ngay cái liếc mắt đầu tiên, tớ đã đánh giá được lớp 9A2 của mình “âm thịnh dương suy”. Con trai nhàng nhàng có mấy mống, hầu hết là con gái, toàn “đẹp đẹp” không hà!! Trong bụng đã mừng thầm, vì như các cậu biết đấy, tớ thích chơi với con gái, nhất là gái đẹp. Chơi với bọn con trai các cậu mạnh bạo quá!! Vốn nhỏ con, lại mau nước mắt nữa, nên tớ chơi không lại với mấy đứa hầm hố. Ừ thì cứ cho là tớ “mê gái” cũng được. Con gái đẹp đẽ, hiền từ, nhẹ nhàng, trắng trẻo, sạch sẽ, thơm tho như thế…tội gì không mê?? Đã thế lâu lâu còn có đồ ăn nữa chứ!! Mấy cái món xoài xanh mắm đường, mận ngọt, ổi xá lị, cóc ngâm mắm ruốc, me dốt, chùm ruột xanh… có ai không thích?? Mấy ông bợm nhậu có trái cóc mút tới mút lui mà uống hết xị này xị nọ là gì??
 
Biết là từ nhỏ đến lớn tớ chỉ thích và có kinh nghiệm chơi với con gái, nhưng vì mình là ma mới nên tớ cũng phải từ từ (Cái gì cũng phải từ từ, có chiến lược chiến thuật đàng hoàng). Trước hết phải tạo ấn tượng đã chứ?? Khi có ấn tượng tốt rồi thì mình có từ chối tụi con gái cũng rủ mình tham gia. Mấy cậu không tin thì thôi chớ tớ kinh nghiệm “xương máu” rồi!! Xạo à?? Để tớ chỉ cho các cậu vài chiêu.
 
Trước hết các cậu phải nên nằm lòng câu: “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”. Bọn con gái thời học sinh phần lớn (60%) có điểm yếu thứ nhất là không được giỏi toán. Vì vậy các cậu phải luyện môn này. Các cậu phải tập chơi thuần thục mấy con số. Nếu lở sinh ra với cái phần mềm tính toán bị lỗi thì các cậu phải thủ sẳn trong đầu mấy câu đố toán. Đại khái như câu đố cân 9 đồng tiền tìm đồng tiền giả, hay là 3 thằng tây ba thằng mọi qua sông…vv..Chỉ cần đố mà bị bít tịt là tự nhiên bọn con gái hơi nể nể bạn liền.
 
Thứ hai là phải thuộc nằm lòng một số bài thơ tình ướt át như bài: “Áo lụa Hà Đông” chẳng hạn, và phải luyện cho được giọng đọc thơ một cách truyền cảm với đầy đủ cao độ, cường độ, trường độ và…sì mút độ (smooth). Chứ không đang đọc nữa chừng không lẽ các cậu nói là: “khúc sau ai cũng biết rồi” thì hỏng bét. Nhưng quan trọng nhất là các cậu phải “bung” đúng lúc đúng nơi, chớ không phải khơi khơi mà đọc được. Ai đời nguyên băng con gái đang ăn bò bía tám rôm rả mà các cậu cứ đứng kế bên mà gào lên: “trời không mưa anh cũng lạy trời mưa” thì tụi nó cũng lạy các cậu biến đi cho nó thóang.
 
Thứ ba là các cậu phải biết chơi siêu nhân GAO. Siêu nhân GAO là gì à?? Là gào đấy!! Các cậu phải tập đàn. Chỉ cần luyện 1 bài thôi, vừa đàn vừa hát. Khó à?? Thì phải luyện chứ!! Lựa bài nào phổ biến và tình cảm học trò chút chút như bài “Tuổi hồng thơ ngây” chẳng hạn. Cứ có dịp nào picnic sinh nhật họp mặt họp lớp gì mà vô tình cây đàn rơi vào tay các cậu, đừng thèm giới thiệu bài này bài nọ gì cả. Các cậu cứ mạnh dạn rải rải gam la thứ để thu hút bọn con gái tập trung, sau đó, dùng thế “quạt chả” mà gào lên: “ Xưa chúng ta chung trường, cùng nhau kết hoa ước hẹn…” Tớ bảo đảm với các cậu, các cậu đã ghi được điểm 10 rồi đấy!!
 
Thì tớ đâu có nói dể đâu!! Muốn chơi với con gái các cậu phải đầu tư chiều rộng lẫn chiều sâu chứ!! Nếu mà các cậu ai có được 3 chiêu này thì hết 60% là các cậu sẽ thành công. Ít à?? Ậy!! Con gái chớ đâu phải…bánh xèo đâu mà muốn ăn giờ nào là ăn?? 60% thàng công là các cậu xem như đã trả lời được câu hỏi làm người để làm gì rồi đấy!!
 
Sau khi rèn luyện kỹ năng là đến chiến thuật, chiến lược. Các cậu phải tùy đối tượng mà chọn chiến lược: “Bướm vờn hoa”, “Sóng phủ đầu rồng”, hay là “mưa dầm thấm đất”…
 
Ấy chết!! lại lạc đề rồi!! Cứ hễ bàn tới chuyện con gái là mình không còn nhớ mô tê gì cả!! Thôi để mấy cái chiến thuật đó sau, Quay lại cái vụ quần rách đáy nhé!!!
 
Chỉ một thời gian ngắn sau, tớ đã quen gần hết mấy đứa con gái trong lớp rồi. Tớ dùng chiến thuật “sóng phủ đầu rồng”. Sau khi chớp nhoáng gây ấn tượng, tớ tiếp cận nhanh và trực tiếp như tia nắng mặt trời. Bọn con gái trong lớp đã hoàn toàn chấp nhận cho tớ tham gia các trò chơi. Buổi ra chơi hôm đó chơi u. Vừa chuông ra chơi, tớ phóc lên bàn cô lấy một cục phấn ra hành lang vẽ một cái vạch thật đậm rồi đứng chờ bọn con gái chia phe. Tớ biết chắc thế nào cũng lẻ. Còn nếu chẳn thì thế nào cũng có đứa ởm ờ “thôi!! Không chơi đâu!!”, tớ sẽ trám ngay vào lổ hổng đó. Quả y như trong kinh, hôm đó tớ bên phe Trinh cò, bên kia là phe Ái Liên. Các cậu biết Ái Liên chớ?? Chạy điền kinh, nhảy cao..nhất lớp 9A2 đấy.
 
-         Ông qua đi!!
Tớ đang lớ quớ thì Trinh cò đẩy tớ một phát văng qua vạch phấn. Tớ hơi mất đà một chút, nhưng kịp thời lấy lại bình tỉnh và lấy hơi chu mỏ uuuuu….. Xui cho tớ, tớ lại trêu ngươi chính ngay trước mặt Ái Liên. Nhanh như cắt, Ái Liên vơ tay túm lấy cổ tay tớ giật mạnh. Tớ mất đà chúi nhủi xoải cánh đại bàng. Ngay lập tức Ái Liên nhảy lên lưng tớ, còn mấy đứa khác xúm tới đè phụ. Tớ lấy hết gân sức mong thoát khỏi thế cởi hổ ..ý quên ..thế …hổ bị cởi. Bổng tớ nghe rẹt một cái cùng lúc tiếng chuông báo giờ hết chơi. Hai tiếng động này cùng lúc nên chỉ một mình tớ biết thôi.
 
Yên vị trong lớp rồi, tớ lén lấy tay dò thử thì thấy đáy quần tớ tét một đường khoảng 10cm. Giờ đó là giờ cô Hoa môn Lý, Giáo Viên Chủ Nhiệm của tớ. Lúc đứng lên ngồi xuống chào cô, tớ lại nghe thêm một tiếng “rẹt”. Hởi ôi, cái vết rách kia bây giờ đã kéo dài gần tới lưng quần. Không thể ngồi học được nữa, tớ thông báo cho thằng Đạt biết, tớ mượn cái túi mìn đựng tập vở của nó che lại rồi lên nói nhỏ với cô:
-         Thưa cô cho em về chút xíu, em vô lại liền!!
-         Tại sao em về?
Cô nhíu mày nhìn tôi ngạc nhiên.
-           Thưa cô em bị rách quần.
Tôi xoay người hé cái túi mìn ra cho chỉ một mình cô thấy. Cô mím môi cố giữ một nụ cười. Tôi bấm nút biến!!
 
Sự cố này vẫn được giữ bí mật cho đến hôm nay, chỉ có một mình thằng Đạt biết!!
         
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2009 11:16:37 bởi QN >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9