Thơ Nguyễn Phong Việt
Nen 23.05.2009 19:34:00 (permalink)
Nếu không muốn đi hết con đường
 
Nếu không muốn đi hết con đường...
Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến
làm ơn đi mà!

Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
khi ta cười không cần ai chia sẻ?
cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
hãy thử cắn chặt môi...

Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
đi khỏi cuộc đời của mình...

Nếu không muốn đi hết con đường...
thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng
như một hạt mưa giữa trời nắng gắt...)
làm ơn đi mà!...

Làm ơn đi...
vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
chờ tìm thấy một người trong đời thật
vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
nghiệt ngã đến tận cùng...

Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương
cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát
nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng...
sao không thử một lần đặt cược với trái tim?

Làm ơn đi mà...
vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!
-Nguyễn Phong Việt-

#1
    Nen 23.05.2009 19:35:39 (permalink)
    Chỉ những chiếc lá mới biết…
    Có những năm tháng của chúng ta
    rơi theo mùa lá trước hiên nhà
    rơi không chạm đất
    để những cuộc hồi sinh chưa bao giờ có thật
    thì làm thế nào biết chúng ta trưởng thành hay mãi mãi trẻ con?
    Thỉnh thoảng chúng ta đứng trong buổi chiều bình yên
    giữa thành phố xa lạ
    và tự hỏi giá như có thể
    chọn lựa làm 1 chiếc lá vàng chạm đất
    hay xanh tươi mãi trên đầu ngọn gió
    chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?
    +
    Có những mùa lá trước hiên nhà
    theo năm tháng của chúng ta rơi về đâu
    những chiếc lá vừa xanh non đã lìa cành
    những chiếc lá sống đến úa vàng rồi rơi chạm đất
    những chiếc lá vừa chớm niềm vui đã nhìn ra mất mát
    những chiếc lá mà khổ đau song hành cùng hạnh phúc…
    có ai biết?
    Đôi khi chúng ta ngồi lại với bóng của mình
    ngay giữa đám đông vội vã nhìn nuối tiếc
    và tự hỏi giá như có thể
    chọn lựa làm một chiếc lá giữa nắng mưa hay nép vào một góc nhỏ
    chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?
    +
    Có những mùa lá trước hiên nhà
    theo năm tháng của chúng ta rơi thật mau
    không kịp nhớ mình đã sống
    những chiếc lá chưa bao giờ mọc ra
    làm sao biết cảm giác chạm đất
    những chiếc lá chưa bao giờ đi qua những ngày mưa
    làm sao biết cảm giác của một tia nắng
    những chiếc lá chưa bao giờ thật sự úa vàng
    làm sao biết cảm giác của úa vàng (đã sống trọn một đời lá…) không hề là cay đắng…
    làm sao biết cảm giác của tất cả những điều này?
    Lúc nào đó chúng ta muốn rẽ ngang con đường đang bước đi
    ngay khi hình dung về đích đến
    và tự hỏi giá như có thể
    chọn lựa làm một chiếc lá đúng nghĩa một chiếc lá hay một chiếc lá không có gì để nhớ
    chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?
    +
    Có những năm tháng của chúng ta rơi theo mùa lá trước hiên nhà
    Nhìn- đẹp- biết- bao…
    (còn chuyện chúng ta có chấp nhận trả giá để rơi chạm đất
    có lẽ chỉ những chiếc lá mới biết….)?
    #2
      Nen 23.05.2009 19:37:22 (permalink)
      Cho một đóa hoa cúc vàng!
       
      Cơn gió về ngang cửa với một niềm tin
      gặp lại hoa cúc vàng năm trước
      câu chuyện về thiên đường vẫn chưa được kể hết
      khi có người đi lạc giữa những vì sao
      Trong một đêm có bao nhiêu triệu giấc chiêm bao
      giống nhau trong khoảnh khắc
      thấy lại mình từ kí ức
      vui mà nghẹn ngào
      để cơn gió khỏi thấy lòng nôn nao
      Hoa cúc vàng không nhớ rõ những vì sao
      thiên đường hay cuộc sống
      có những mùa dài cứ lẩm nhẩm đọc
      - đừng quên!
      Cơn gió trở về trong đêm gọi tên
      tin mình còn may mắn
      cuộc viễn du suốt 12 tháng
      mà nỗi nhớ vẫn như vừa bắt đầu
      Tiếng chuông đồng hồ
      đánh thức đêm qua mau
      cơn gió thổi không ngừng xao xác
      mặc những vì sao đã tắt
      Mà nào đâu biết
      hoa cúc vàng đã nở trên khung cửa một ngôi nhà khác!
      NGUYỄN PHONG VIỆT
      #3
        Nen 23.05.2009 19:38:48 (permalink)
        Ở lại đi!
         
        Nơi này còn một câu chuyện vui chưa hết
        tiếng cười chưa dứt
        đêm chưa về sáng...
        Nơi này còn cần một người để lau nước mắt
        cần một tiếng thở dài đồng cảm
        cần một cái lay vai thức tỉnh...
        Nơi này còn những ngày thật ngắn
        còn những đêm thật dài
        còn những bình minh một người chưa thức giấc
        những hoàng hôn một người đã chợp mắt...
        Nơi này còn cần một giọng nói tha thiết
        còn cần một tấm lòng thành thật
        còn cần những ước mơ viển vông...
        Nơi này còn một giấc ngủ bình yên
        còn một cơn gió về thật nhẹ
        còn một ánh trăng qua cửa...
        Ở lại đi.
        nơi này còn cần tất cả!
        #4
          Nen 23.05.2009 19:41:09 (permalink)
          (cảm xúc tâm hồn này ta đã từng đi qua những năm tháng trước đây...)
           
          Bởi vì không thể quên...
           
           
          Bởi vì không thể quên
          nên ta hiểu cảm giác của cả triệu người trên thế gian
          đã từng yêu ai đó hơn chính bản thân mình!
           
           
          Những tháng ngày chỉ cần sống cuộc đời bình thường
          nấu cho nhau một bữa ăn
          mua một viên thuốc khi người kia đau ốm
          hay vuốt dùm sợi tóc bay ngang tầm mắt...
          nhưng ta biết chẳng dễ gì bên cạnh người được
          chẳng dễ gì có thể sẻ chia...
           
           
          Đã bao giờ người muốn gọi tên ta
          muốn ngủ mãi trong giấc mơ mà không thức giấc
          muốn chối bỏ đời sống này vì mất đi tình yêu duy nhất
          muốn giọt nước mắt cuối cùng sẽ rơi trên vai ta mà không là ai khác
          muốn nhìn thấy ta hơn tất cả những hi vọng trên đời...
           
           
          Chúng ta đã nhiều lần chết đi dù vẫn đang tồn tại giữa bao người
          khi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tới
          khi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhói
          khi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổi
          xót xa nào hơn...
           
           
          Người có biết mình mắc nợ chính bản thân mình
          cứ mãi loay hoay tìm cho ra một điểm tựa
          không phải con người này, không phải ngôi nhà này... mà là ở nơi đó
          với một vòng tay bao dung!
           
           
          Ta không hề muốn sống cuộc đời của những mẫu số chung
          yêu một người và lấy một người khác...
          rồi tự an ủi mình miễn là có một bờ vai bên cạnh
          tự an ủi mình ai cũng giống như vậy thôi???
           
           
          Người vẫn giữ cho riêng mình một khoảng trời
          nhưng đã chôn giấu vào tận góc tâm hồn không có ánh sáng
          người không muốn nhìn lại, không muốn rơi nước mắt...
          dù trái tim mỗi ngày tự nó làm mưa tuôn...
           
           
          Bởi vì không thể quên
          nên (không chỉ riêng) ta không thể tự tha thứ được cho chính mình!
           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2009 19:42:53 bởi Nen >
          #5
            Nen 23.05.2009 19:44:11 (permalink)
             
            Bên kia là nắng ấm.
             
            Từ lúc ta biết nhìn lại và mỉm cười trên những mất mát
            là khi ta biết mình bắt đầu sống một cuộc đời vô cảm
            dù bên kia nắng ấm biết bao nhiêu...
            *

             

            Không ai mang những nỗi đau ra so sánh trong tình yêu
            bởi vết thương nào trong tim người cũng không đáy
            có người cần nỗi buồn để soi mình có trẻ dại
            nhưng có những nỗi buồn làm bạc tóc con người ta mãi mãi
            (như ta đang bạc tóc mỗi ngày...)
            *

            Bên kia là nắng ấm...
            sao mưa gió còn siết chặt trên vai
            khi người trở về với cuộc đời người từng sống
            khi người ngồi trong ánh sáng (chứ không phải là bóng tối) mà vẫn thấy mình đơn độc
            khi người giang tay ra mà trái tim khép chặt
            khi người đau mà không thể khóc...
            ta chỉ biết mỉm cười trong nước mắt!
            (Lạy trời còn biết phải làm sao?)
            *

            Ta muốn đánh đổi với cuộc đời nhưng cuộc đời có cho ta đánh đổi đâu
            ta muốn mang người ra khỏi vùng nắng ấm
            giữa rét buốt ta đủ yêu thương để người vẫn sống
            mà không cần mặt trời qua đây...
            *


            Bên kia là nắng ấm
            nhưng ta biết trong lòng người chỉ có mưa bay...
            (Vì có những tình yêu trong cuộc đời này không đến lần thứ hai!)

             
             
            P.S: Mà dẫu bên kia ko nắng ấm thì đời đã sẵn những nắng ấm từng ngày, cho bao nhiêu để cảm nhận nhiều bấy nhiêu
            #6
              Nen 23.05.2009 19:45:43 (permalink)
              Chỉ cần được thấy người cười vui - Thơ Nguyễn Phong Việt



              Chỉ cần được thấy người cười vui
              là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười...

              Ta đã có tháng ngày sống như hạt sương
              hạnh phúc mà không cần ai nhìn ngắm
              những nỗi buồn (nếu có) đều được điểm tâm bằng môi hôn nồng ấm
              mỗi ngày là một giấc mơ...

              Chưa một lần chúng ta ngã giá với cuộc đời ngoài kia
              yêu thương với những gì mình có được
              chỉ ao ước lo toan cho một tình yêu giản dị nhất
              được khóc, được cười...cùng nhau!

              Nhưng ngoài kia mưa nắng cũng có niềm đau
              ngoài kia một chiếc lá rơi cũng đòi quyền ấm cúng
              ngoài kia một tiếng thở dài cũng thành sấm chớp vang trong lồng ngực
              ngoài kia chỉ toàn là mất mát...
              cho những ai muốn sống đến tận cùng...

              Người bước qua ngưỡng cửa và nói lời cảm ơn
              - Cảm ơn một lần gặp nhau dù không thể bước cạnh nhau mãi mãi
              - Cảm ơn một cái nắm tay mà hơi ấm kia sẽ không bao giờ trở lại
              - Cảm ơn nụ hôn mà lần duy nhất trong đời được tìm thấy chính mình nơi đấy
              - Cảm ơn những giọt nước mắt được khóc vì niềm vui...

              Người mang theo hết những hi vọng còn sót lại trong cuộc đời
              tiếng Cảm ơn ấy giản đơn mà như từng vết cứa
              ta đâu cần Cảm ơn vì tình yêu đó chưa bao giờ là chọn lựa
              khi chúng ta sống là để cho nhau...

              Có biết bao cuộc đời cần hạnh phúc để thấu hiểu khổ đau
              nhưng tại sao người lại sống cho điều ngược lại
              tại sao lại bất chấp bản thân mình cho quãng đời còn xa mãi
              khi người biết không ai thay thế được chúng ta!

              Người buông tay để chấp nhận những xót xa
              thử hỏi làm sao thấy cuộc sống còn ý nghĩa
              thử hỏi làm sao ta mỉm cười dù ngàn lần muốn thế
              cho những lần gặp lại nhau trong đời...

              Chỉ cần được thấy người cười vui
              là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười...
              (ta chỉ biết lừa dối mình bằng suy nghĩ của một người chỉ còn lại đơn côi! )


              -Nguyễn Phong Viêt-

              #7
                Nen 23.05.2009 19:47:15 (permalink)
                 
                Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?
                 
                 

                Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặt
                khi nhìn thấy người bước đi bên cạnh người không phải ta mà là một người khác...

                Để biết trái tim từ đó mất đi khái niệm về ánh sáng
                để biết cuối cùng cũng phải nhường bờ vai kia cho một ai bước đến
                để biết khi tung đồng xu lên là phải chọn làm người thua trước
                để biết không có nỗi đau nào là cân đong đo đếm được
                ngày hạnh phúc bỏ rơi...

                Chúng ta đã từng sợ không nắm giữ được một quãng đời
                nên nếu muốn khóc thì đừng khóc
                nên nếu người muốn gào lên thì hãy cắn vào tay ta để sẻ chia những hằn học
                nên nếu người hằng đêm chong mắt tìm một ngôi sao băng vụt sáng
                thì cứ tin qua từng đêm trắng...
                (rồi sẽ tìm thấy điều mình cần...)

                Nhưng người đã ngoảnh mặt đi khi ánh mắt chưa kịp chạm vào lãng quên
                cho người bước đi bên cạnh người nhoẻn miệng cười hạnh phúc
                cho những trắc trở bỏ lại hết cùng một quãng đời đau đớn
                cho một gương mặt thương yêu vùi thật sâu dưới từng lớp cát
                để sống với những gì mình đang nắm giữ trong tay!

                Chúng ta đã từng tuyệt vọng đến mức sợ cả những tiếng cười
                đến mức tự hỏi bản thân cần chi phải sống
                đến mức nhìn một chiếc lá rơi mà cũng ứa nước mắt
                đến mức đột nhiên muốn chưa hề gặp nhau trong một phần ký ức
                có lẽ người sẽ vui...?

                Người đã bước đi với lựa chọn phó mặc mình cho cuộc đời
                phó mặc mùa đông ở trong tim vĩnh viễn
                phó mặc những giấc mơ chỉ luôn thấy mình chạy trốn
                phó mặc mái tóc từ nay chỉ còn tự mình chải buộc
                phó mặc những ngày nóng sốt
                nằm và nhớ một đôi tay...

                Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặt
                còn hơn những gì có thể gọi tên là đắng cay...
                chúng ta đi qua nhau như những người xa lạ
                người quay đi để ngăn trái tim mình hóa đá
                ta cắn răng để giữ nước mắt mình không thể...
                không ai giống như ai?

                Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?

                _NPV_

                #8
                  Nen 24.06.2009 00:29:00 (permalink)
                  Người này và người đó
                   
                   
                  Khi ta không chọn người này và cũng không chọn luôn người đó
                  ta chọn người kia- người mà chưa bao giờ hiểu rõ
                  về cuộc đời ta...

                  *

                  Ta chọn một người không liên quan gì đến những đau đớn đã đi qua
                  ta chọn một người tin vào tình yêu của ta là duy nhất
                  ta chọn một người mà mỗi tiếng cười khi gặp ta đều thật sự hạnh phúc
                  ta chọn một người biết nhắc nhở ta luôn nhìn về phía trước
                  dù bão giông vẫn là người bạn đồng hành...

                  *

                  Khi lòng người đổi thay mới hiểu hết giá trị của mong manh
                  ta thật sự sợ hãi nếu phải nghe những câu nói:
                  - tại sao ngày đó chúng ta lại đến với nhau được nhỉ?
                  - tại sao ngày đó chúng ta không dừng lại dù chỉ một giây phút để tự hỏi?
                  - tại sao ngày đó chúng ta không ngăn lại yêu thương kia khi biết mình đang tập nói dối?
                  - tại sao ngày đó chúng ta cứ nghĩ tình yêu có thể làm thế giới thay đổi?
                  mà không hề biết rằng đó chỉ là những ngây ngô...

                  *

                  Ta chấp nhận trả giá nhưng làm ơn đừng bắt những người khác trả giá dùm ta
                  ta không chọn người này nên hãy để người này đừng ray rứt
                  đừng sống trong chịu đựng để bàn tay chết lạnh đi từng ngón
                  đừng thanh minh với cuộc đời rằng tình yêu đó bao dung là cần thiết
                  đừng mỉm cười khi lòng không muốn mỉm cười chút nào hết
                  có được không?

                  *

                  Một lần thôi ta nên (dối lòng) phủ định tất cả những ước mong
                  để người đó biết đợi chờ là vô nghĩa
                  để người đó tự học cách đứng lên dù trái tim đã tan vỡ
                  để biết nhận ra ta không phải là người duy nhất tốt với người đó
                  để thoa son mà bàn tay đừng run lên trong lặng lẽ
                  những nghiệt ngã của khóc thầm!

                  *

                  Ta chọn người kia là ta trân trọng một đời sống bình thường
                  sẻ chia những bình yên đầy háo hức
                  nếu lỡ có làm đau nhau thì biết cách tha thứ được
                  không cho phép ai chạm vào những tổn thương đã cạn khô nước mắt
                  cần phải khóc cho điều gì nữa đây?

                  *

                  Những lựa chọn trong cuộc đời luôn nghiêng về hướng đắng cay
                  ta đủ hiểu biết nhưng chẳng bao giờ chấp nhận
                  sao không uống cạn một ly nước rồi nhìn vào đáy ly để tìm một giọt nước
                  có thật sự dễ dàng không?

                  -Nguyễn Phong Việt-
                  #9
                    Nen 16.06.2010 14:50:14 (permalink)
                    Buồn.
                    Lại vào đây đọc lại thơ NPV.
                    Nắng và những nỗi buồn rực rỡ.
                    #10
                      Nen 16.06.2010 14:51:53 (permalink)
                      Chẹp, gần một năm lập topic này mới quay lại đây.
                      Thời gian thật...kinh khủng.
                      #11
                        Nen 17.07.2010 20:01:33 (permalink)
                        Đừng đi



                        Cứ giả vờ như chúng ta đã đứng kề bên vực thẳm
                        dù ai cũng nhìn thấy con đường dài trước mặt
                        cứ giả vờ như một giây phút nữa trái tim ta ngừng đập
                        đừng đi…

                        Sẽ không cần những ngón tay níu giữ từng dấu chân người
                        không cần nữa những dặn dò khi tuyệt vọng
                        không cần những lo toan cuộc đời này có phải đáng sống
                        không cần tự hỏi mình tại sao phải cô độc
                        để được cười vui như chưa bao giờ đánh mất
                        một tình yêu nào…

                        Đừng mơ về đâu đó bầu trời cao
                        hãy sống như bao người trong tháng ngày cơm áo
                        nhưng điều giản đơn là cần có nhau sao định mệnh chẳng khi nào chịu hiểu
                        vì đó mà nước mắt rơi…

                        Vì đó mà cả thế giới dồn hết nỗi đau vào trong tim một con người
                        vì đó mà cần hai con người khóc để còn tin vào nước mắt
                        vì đó mà hai bàn tay giữ một bàn tay cũng không đủ chặt
                        vì đó mà cuộc đời đã nhiều thêm một lần cắn môi đầy chua chát…
                        đừng đi…

                        Đừng đi…
                        nếu có bão giông ta muốn được gánh chịu cùng nhau
                        được chết vì người mình yêu thương cũng là hạnh phúc
                        nhưng được sống cùng người mình yêu thương thì khổ đau nào cũng chỉ là hạt cát
                        giữa đại dương trong mắt chúng ta…

                        Đừng đi…
                        cuộc đời khốn khó rồi sẽ qua
                        chúng ta sẽ gieo những giận hờn, yêu thương giữa lòng bàn tay số phận
                        chúng ta sẽ cõng những đứa con trên vai mà không bao giờ biết mệt
                        mua cho chúng những que kem
                        và giấu những ngày nóng bức dưới bóng mây râm mát…
                        chúng ta sẽ chải tóc trước thềm nhà trong sương sớm và chiều chưa tắt nắng
                        chúng ta sẽ ngồi trên xích đu và cùng nhắm mắt
                        thấy đời mình như một cánh chim…

                        Đừng đi mà…

                        Đừng đi…
                        Ai cũng cần phải sống vì một con người!


                        -NPV-

                        Tháng 9 năm 2008
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.07.2010 20:04:39 bởi Nen >
                        #12
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9