Em không là giấc mơ (truyện ngắn)
Cherry Royce 24.05.2009 17:17:33 (permalink)
EM KHÔNG LÀ GIẤC MƠ

Một trận gió ào qua làm lá vàng thi nhau trút xuống đường phố đông đúc. Đó là cảnh mà bất cứ một tay thợ nhiếp ảnh hay quay phim nào cũng muốn giữ lại mãi mãi. Tôi vội vàng nâng máy ảnh lên, nhưng rồi tôi ngây ra như tượng đá. Ngón tay tôi không làm sao bấm máy được. Ngay giữa ống kính của tôi, em đứng đó, cạnh gốc cây, mặc váy trắng, quay ra phía đường phố, tóc bay tung lên trong gió. Dù chỉ có thể nhìn ngang mặt em nhưng tôi không thể không thừa nhận rằng đó là gương mặt đẹp nhất mà tôi từng thấy. Đôi mắt em đăm đăm nhìn vào một khoảng không phía trước mặt, tựa hồ như em không thấy ánh mắt những gã đàn ông đi ngang đang nhìn em. Khi tôi còn đang choáng váng, em hơi ngẩng đầu lên và đưa tay ra như muốn bắt lấy một chiếc lá đang bay giữa không trung.

Tôi chưa kịp bấm máy thì một người chạy đến cạnh em, một cô gái còn mặc nguyên bộ đồng phục của Fantasy Cafe. Cô gái nhặt một chiếc lá vàng dưới chân, đặt vào lòng bàn tay em và cười khanh khách, nói thêm câu gì đó. Em nắm tay lại, rất chặt. Họ trao đổi thêm một vài câu, và chiếc taxi ghé vào lề đường. Thì ra em đang đợi taxi. Cả hai lên xe và chiếc xe chạy thẳng. Tôi ngẩn ngơ nhìn theo như kẻ vừa đánh mất một món đồ quan trọng. Buổi sáng hôm ấy, tôi không giữ lại được cơn mưa lá vàng trên phố, nhưng tôi đã ghi lại một hình bóng trong trái tim mình.

Minh...

Lần đầu tiên nó đi cùng hội mà im lặng quá 10 phút. So với tính ồn ào của nó thì đây là một biểu hiện bất thường. Tôi dí lon Halida lạnh buốt vào má nó làm nó hét toáng lên, khủng khiếp và kinh hoàng như chưa bao giờ được hét. Cái thằng này tôi có lạ gì đâu. Nó là con nhà giàu, tính ngang ngạnh, cứng đầu và gàn dở không ai chịu được. Nhà cao cửa rộng nó không ở, chỉ thích đi bụi, ngủ lang bất cứ chỗ nào nó thích. Có bằng quản trị hẳn hoi, nhưng nó hoàn toàn thờ ơ với chiếc ghế giám đốc khách sạn của bố mình. Nó chỉ mê đúng hai thứ, nhiếp ảnh và chơi bi- a. Ấy thế mà từ lúc bước chân vào cái thế giới quen thuộc của dân chơi bi- a đến giờ, nó im lặng và đuổi theo những suy nghĩ nào đó mà có lẽ tôi chưa được biết. Từ xưa đến nay, có cái gì làm đầu óc nó phải bận tâm lâu đến thế đâu, trước đây, đến thi cử nó cũng coi là xoàng. Nếu không phải bởi ngần ấy cái thắc mắc thì tôi đã không dí lon bia vào mặt nó, và nó đã không hét lên một tiếng lộng óc như lúc này. Hất lon bia đi, nó hét lên như tát vào mặt tôi:

- Mày muốn chết à?

Tôi nhăn nhở cười vì đã quá quen với cái cách hỏi xấc xược của nó rồi. Hùng hổ vậy thôi chứ một nắm đấm nó cũng chưa từng dứ về phía tôi.

- Ừ, tao tưởng mày sắp chết nên cũng muốn chết theo đây. Ai bảo tao với mày là "đôi bạn cùng chiến" chứ.

Nó trừng mắt nhìn tôi hồi lâu rồi cũng toét miệng ra cười. Bất ngờ, nó đứng dậy, nháy mắt với tôi:

- Mày đi uống cafe với tao.

Tôi uống vội ngụm bia đến nỗi bị sặc và ho dữ dội. Một thằng xưa nay anti-cafe bây giờ lại chủ động rủ tôi đi uống cafe, hỏi làm sao mà tôi không bị sốc cho được.

Thấy tôi ho mãi không dứt, nó nhăn nhó:
 
- Mày có cần trào phúng vậy không? Tao không bị điên, ấm đầu hay bất cứ bệnh gì đại loại thế đâu.

Nào tôi có cố tình giả vờ đâu. Cái thứ bia lạnh này đi đến nơi về đến chốn thì làm người ta khoái, nhưng đi lạc đường một chút thì không gì khó chịu bằng. Một lát sau, hai đứa tôi, lần đầu tiên chia tay hội bạn thân để đi đánh lẻ ở một quán cafe nào đó mà tôi chắc mười mươi là phải có gì đó thật đặc biệt mới có thể kéo thằng bạn thân của tôi ra khỏi hội bi-a dễ dàng như thế.

Và ở đó, lần đầu tiên tôi gặp em, cũng như biếy đến một câu chuyện cảm động khác.

Thục Anh...

Có ba lý do để tôi yêu Fantasy Cafe. Thứ nhất, tôi yêu cái không khí lãng mạn và yên ả ở đây. Quán cafe bỏ lại bên ngoài cánh cửa cách âm kia cả Hà Nội ồn ào và sôi động. Dường như đó là hai thế giới hoàn toàn cách biệt. Khách đến đây không ồn ào, dường như chính họ cũng sợ sẽ làm vỡ mất cái không gian đặc biệt này của quán. Từng đôi, từng đôi một ngồi bên nhau, cố tận hưởng những khoảnh khắc rất riêng này. Đây là lý do mà Fantasy Cafe còn có một tên gọi khác là Cafe Tình Nhân. Cafe Tình Nhân cũng là đồ uống đặc biệt của quán, được các đôi tình nhân rất ưa thích. Tôi nghe những anh chị đã làm ở đây từ trước nói rằng chính anh Khôi Nguyên là chủ nhân của công thức pha chế Cafe Tình Nhân và Coktail Endless Love nổi tiếng. Và anh Khôi Nguyên là lý do thứ hai khiến tôi yêu Fantasy Cafe. Anh Nguyên là ông chủ của tôi, đồng thời cũng là ông anh họ mà tôi vô cùng ngưỡng mộ. Anh đẹp trai, lịch lãm và tài giỏi. Mới 29 tuổi nhưng anh đã là chủ của một series Cafe Tình Nhân và nhà hàng ba sao. Tôi gặp anh lần đầu tiên vào năm thứ hai đại học, khi đó tôi đã bị shock khi thấy anh rất giống với chủ tịch hội sinh viên của trường tôi khi đó. Tôi còn ngưỡng mộ anh Khôi vì một lý do khác nữa, đó chính là Linh Chi- người mà anh vô cùng yêu thương. Linh Chi không giống bất kì người con gái nào quanh anh, cô ấy là một người đặc biệt, vô cùng đặc biệt. Anh Nguyên gồng mình để chống đỡ rất nhiều áp lực từ phía gia đình, bạn bè, đã dùng đôi vai của mình để che chở cho Linh Chi. Tôi thương Linh Chi, tôi còn thương anh Nguyên hơn. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt anh nhìn chị ấy, tôi thấy trong lòng tê tái, nhưng cũng vô cùng ngưỡng mộ. Tôi nhìn ra phía đàn dương cầm, món quà anh Nguyên tặng Linh Chi nhân dịp Noel nhiều năm trước, tối nay Linh Chi không đến, và anh Nguyên cũng không.

Mải suy nghĩ, tôi không để ý có hai vị khách bước vào quán. Khi anh Hải huých nhẹ vào tay, tôi mới luống cuống cầm tờ menu đi đến chỗ hai vị khách. Khi một trong hai người ngẩng đầu lên nhận menu từ tay tôi, tôi "ơ" lên một tiếng theo phản xạ rồi lặng ngắt. Tim tôi tự nhiên đập thình thịch trong lồng ngực. Quỷ quái thế nào mà tôi vừa nghĩ đến anh thì anh xuất hiện. Anh mỉm cười, cái nụ cười đã làm bao nhiêu cô gái phải điên đảo, trong đó có cả tôi:

- Sao thế? Anh có biết em không?

Tệ thật. Lần đầu tiên tôi ước tôi là Linh Chi. Cũng may đèn mờ nên anh không nhận ra tôi đang đỏ mặt. Tôi ấp úng:

- Anh là anh Minh đúng không? Anh từng là Chủ tịch hội sinh viên trường em mà.

- Thế à?- Minh ngồi thẳng dậy nhìn tôi chăm chú- Sao anh lại không biết em nhỉ? Em học khoa nào vậy?

- Em học khoa kế toán, dưới anh ba khóa.

Anh cười. Nụ cười đó là trái tim tôi rớt bịch xuống, y hệt như lần đầu khi tôi thấy anh chơi bóng rổ. Anh làm sao có thể biết đến một con bé sinh viên nhà quê bình thường như tôi giữa hàng trăm nữ sinh viên nổi bật khác được chứ. Quay trở lại quầy lễ tân rồi mà chân tôi vẫn không hết run. Và nếu tôi biết (theo như sau này anh kể lại) rằng anh còn nhìn theo tôi rất lâu sau nữa thì chắc tôi không thể đứng vững được mất. Lần đầu tiên sau hai năm không gặp anh, tôi biết trái tim tôi một lần nữa lại lỗi nhịp.

Linh Chi...

Cuộc sống với tôi luôn là một chuỗi những khó khăn. Nhưng Nguyên đã ghé vai vào gánh hết cho tôi. Anh thường nói đùa rằng có lẽ do kiếp trước anh nợ tôi nên kiếp này anh phải trả cho bằng hết. Anh nói vậy để tôi không cảm thấy tự ti hay mặc cảm về bản thân mình, chính vì vậy mà tôi không bao giờ cho anh thấy tôi xuống tinh thần. Mọi thứ đè lên anh đã quá nặng nề, nếu tôi suy sụp, điều đó giống như một hòn đá tảng, nó sẽ làm anh gục ngã hoàn toàn.

Sự xuất hiện của Nam giống như một khúc biến tấu trong bản nhạc cuộc đời tôi. Người con trai kì lạ ấy đã kiên trì với tôi một cách khó hiểu, chỉ vì anh đã trông thấy tôi vào một buổi sáng nào đó ngoài phố. Nhờ chiếc áo đồng phục Thục Anh đã mặc khi đi cùng tôi lúc đó đã giúp anh tìm ra tôi không mấy khó khăn. Nam là một nhiếp ảnh gia, Thục Anh đã giải thích rằng những người có máu nghệ sĩ như anh thường rất kì quái. Tôi không hiểu, nhưng tôi từ chối gặp Nam, đơn giản vì tôi không thể có những mối quan hệ bình thường như những cô gái khác được. Thế giới của tôi trước nay chỉ có Nguyên, và tôi không muốn thay đổi điều đó. Đã có lúc Nguyên khuyến khích tôi: "Em hãy thử gặp anh chàng đó đi. Anh không phải là lựa chọn duy nhất của em đâu." Anh nói vậy không phải do quá mệt mỏi mà đẩy tôi đi, anh quan tâm đến cảm xúc của tôi và cho rằng việc tôi phải ở bên anh là một sự không công bằng với tôi. Anh nói tôi có quyền được lựa chọn tình yêu của mình.

Cuộc gặp gỡ giữa tôi và Nam được Thục Anh sắp đặt ngay tại quán, sau khi tôi kết thúc bản nhạc "Hành khúc Thổ Nhĩ Kì". Đưa tôi đến bàn xong, mặc tôi ở đó với Nam, Thục Anh và bạn trai mới quen của cô ấy lánh đi chỗ khác. Tôi loay hoay một lúc rồi cũng hướng về phía Nam đang ngồi. Sau khi giới thiệu tên mình theo phép lịch sự, tôi hỏi anh bằng giọng thực sự tò mò:

- Tại sao anh muốn gặp em đến vậy?

- Vì anh muốn biết nhiều hơn về cô gái anh đã gặp vào buổi sáng đầy gió và lá bay ấy. Cô gái ấy không chỉ lấy đi của anh một bức ảnh đẹp mà còn lấy đi tâm trí anh nữa. Anh không biết tại sao, nhưng anh không tài nào ép mình không nghĩ đến cảnh cô ấy đưa tay bắt lấy chiếc lá đang bay được. Anh thấy hình như anh đã yêu em từ giây phút đó...- Nam nói liền một hơi dài như sợ nếu anh dừng lại thì tôi sẽ biến mất vậy.

Tôi im lặng. Trong trường hợp này tôi còn có thể nói gì đây? Thấy tôi không trả lời, anh tiếp:

- Có thể nhiều người sẽ cho rằng kết luận đó là quá vội vàng và không có cơ sở gì. Những người như anh thường sẽ bị cho là không đứng đắn trong tình cảm. Anh biết anh đang nói gì và anh là người có trách nhiệm với những gì anh đã nói ra.

Cố lấy một vẻ mặt và giọng nói thản nhiên nhất, tôi trả lời anh:

- Có quá nhiều điều về em mà anh chưa biết. Em không phải là đối tượng phù hợp của anh. Trên đời này, không phải cái gì cũng muốn là được. Hơn nữa, em đã có bạn trai rồi.

- Anh không quan tâm đến chuyện em có bạn trai hay chưa. Anh chỉ muốn được đến đây, được thấy em chơi đàn, đừng vì sự ngoan cố của anh mà từ bỏ sở thích của mình.

Nguyên đã giải thích với tôi rằng đôi khi tình yêu rất đơn giản. Anh nói Nam thực sự yêu tôi chứ không phải là một ý thích chơi bời nào đó. Nhưng tôi mặc kệ những gì anh nói, mặc kệ những gì Nam nói, tôi yêu Nguyên. Cả cuộc đời này tôi không thể rời xa Nguyên được nữa. Anh chính là không khí, là tình yêu, là niềm tin, là chỗ dựa vững vàng và là mục đích sống của tôi.

Nam...

Việc tìm gặp Linh Chi đã đem lại nhiều thay đổi cho tôi và cả cho Minh. Trước nay, Minh là một thằng có thừa cá tính để hấp dẫn những cô nàng khó chiều nhất. Vậy mà người trói buộc được trái tim ngựa chướng của nó lại là một cô bé không có gì là nổi bật cả. Chưa bao giờ tôi thấy nó nghiêm túc trong chuyện tình cảm như lần này.

Tìm được Linh Chi, tôi không biết tôi đã vui và háo hức gặp em đến thế nào. Dù cho em năm lần bảy lượt từ chối gặp tôi nhưng tôi vẫn cứ kiên trì với hy vọng rằng quyết tâm của mình sẽ được đền đáp xứng đáng. Cái thế giới của em có gì đó mơ hồ vô cùng, nhìn em ngồi đàn nơi góc quán mà tôi tưởng chừng như em đang ở một nơi nào đó rất xa. Tôi yêu em mà không đòi hỏi ở em một sự đáp lại. Minh nói rằng tôi bị điên, rằng trên thế giới này sẽ không bào giờ còn một thằng con trai nào si tình và ngốc nghếch hơn tôi. Tôi cũng đã muốn từ bỏ, nhưng bước chân vô thức  cứ đưa tôi đến Fantasy một cách đều đặn, đều đặn, để bây giờ nó trở thành một thói quen khó bỏ.

Ngay cả lúc này đây, ngồi trong một quán cafe nhỏ trên một con phố tấp nập, tôi vừa có một lý do để từ bỏ em, vậy mà có cái gì đó nghèn nghẹn nơi trái tim. Tách cafe phía đối diện tôi vẫn đầy nhưng đã nguội ngắt. Hình như con người vừa rời đi ấy đã không nhấp một ngụm cafe nào. Mang dáng dấp của một con người thành đạt, anh ta sẽ đem đến cho em cuộc sống tốt hơn tôi- một kẻ chỉ quan tâm đến những sở thích cá nhân của mình. Anh ta tự tin yêu em hơn tôi, dám đương đầu với mọi thứ để che chở cho em, điều mà tôi không chắc tôi sẽ làm được.

- Tôi đã nghe Linh Chi cũng như Thục Anh nói nhiều về anh. Nhưng phải đến tận hôm nay tôi mới có dũng cảm để hẹn gặp anh.- Khôi Nguyên đã bắt đầu với tôi như thế- Tôi là Nguyên, anh trai của Linh Chi.

- Chứ không phải bạn trai à?- Tôi cau mày ngạc nhiên. Rõ ràng Thục Anh nói bạn trai em tên là Khôi Nguyên, cái tên này làm tôi khá ấn tượng.

- Tôi cũng là bạn trai của Chi. Nhưng hôm nay tôi đến đây gặp anh với tư cách anh trai của cô ấy, một người anh trai quan tâm đến hạnh phúc thực sự của em gái mình.

Tôi nhổm dậy. Rõ ràng là tôi không hiểu những lời mà Khôi Nguyên vừa nói ra.

Khôi Nguyên đan hai bàn tay vào với nhau và nhìn tôi chăm chú, đến độ tôi không còn tự tin nhìn vào mắt anh ta thách thức như lúc ban đầu nữa.

- Tôi không coi thường tình cảm của anh dành cho em gái tôi, nhưng tôi nghĩ trước khi anh quyết định tiến xa hơn, anh cần phải biết một số chuyện. Sau khi nghe tôi nói xong, nếu anh không có chút băn khoăn gì trong đầu mà vẫn theo đuổi Chi, tôi sẽ không cản anh nữa, mà sẽ coi anh như một địch thủ xứng đáng của mình. Còn nếu như anh bỏ cuộc, tôi không cho đó là một sự trốn chạy.

- Anh nói khó hiểu quá- Tôi vội ngắt lời anh ta- Anh cứ nói thẳng những gì anh thích, nếu điều đó cần suy nghĩ, tôi sẽ không kết luận vội vàng đâu.

- Vậy thì tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Linh Chi không giống những người bình thường khác, đôi mắt cô ấy không thể nhìn được...

Nguyên ngừng lời, hình như anh ta không thể nói được tiếp. Tôi nghĩ ngay đến đôi mắt của em, đôi mắt luôn ngơ ngác và có phần ngây dại. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, nhưng tôi lờ mờ hiểu ý Khôi Nguyên.

- Ý anh là cô ấy bị mù à?- Tôi bật cười trước ý nghĩ khôi hài vừa thoáng qua trong đầu. Tôi không thể ngu ngốc đến nỗi không phân biệt được một người mắt sáng và một người mù.

- Không hoàn toàn là vậy- Khôi Nguyên thở dài- Anh phải hiểu, Linh Chi chỉ nhìn được 10%, nghĩa là mọi thứ đều lờ mờ và đơn thuần những gì cô ấy nhìn thấy chỉ là những cái bóng nhạt nhoà mà thôi.

Câu chuyện về Linh Chi thực sự khiến tôi bàng hoàng, cứ như đang trải qua một giấc mơ khủng khiếp vậy. Tôi thấy lồng ngực tức tức, một cảm giác phải nói là vô cùng khó chịu.

- Linh Chi là một đứa trẻ mồ côi. Cô bé bị sinh thiếu tháng, lại bị bỏ rơi ở một ghế đá trong công viên nên từ nhỏ đã ốm yếu vô cùng. Khi ông bà nội tôi đem cô ấy về nuôi mới phát hiện ra cô bé bị mù 90%, đáng thương hơn là cô bé phải mang theo cả căn bệnh tim bẩm sinh nữa. Linh Chi lớn lên với một thế giới trắng đục, nhờ nhờ và tử thần luôn là bạn đồng hành của cô ấy. Với thể trạng đó, Linh Chi vĩnh viễn phải sống trong nỗi mơ hồ và sợ hãi. Trước đây, tôi và cô ấy lớn lên như hai anh em. Lớn hơn, tôi nhận ra rằng tôi không chỉ muốn làm anh trai của cô ấy, mà muốn được che chở, lo lắng, chăm sóc cho cô ấy mãi mãi. Thật không dễ dàng gì để gia đình tôi chấp nhận chuyện ấy. Mẹ tôi đã từng khóc lóc thảm thiết, van nài, thậm chí xúc phạm cô ấy mong cô ấy buông tha tôi, từng dọa tôi rằng bà sẽ tự tử nếu tôi không thay đổi ý định. Nhưng tôi không bao giờ làm việc đó. Không một điều gì có thể khiến tôi xa rời cô ấy. Tôi không hối hận khi ở bên cô ấy. Nếu anh làm được như tôi, chấp nhận mất rất nhiều thứ, thậm chí là khi chết đi có thể bị đày xuống 18 tầng địa ngục để được ở bên cô ấy, che chở cho cô ấy trước mọi áp lực, tôi sẽ dắt cô ấy đến cho anh. Tôi yêu Linh Chi, nhưng tôi muốn để cô ấy được lựa chọn.

Sau đó Khôi Nguyên nói gì tôi hoàn toàn không nghe thấy nữa. Đầu óc tôi như đang lang thang ở một nơi khác. Tôi thấy mình đến Fantasy cafe. Em đang mải mê, say sưa với những phím đàn. Tôi thấy mắt em vẫn mở to, nhưng có cái gì đó thật hoang lạnh và mênh mang. Tôi lại thấy tôi đến Vincom, nơi Minh và Thục Anh đang hò hét đập phá. Tôi không hề để ý rằng Minh đã muốn nói với tôi điều này vào cái ngày mà nó và Thục Anh dẫn em đến gặp tôi. Lúc ấy, trước khi rời đi, nó đã đặt tay lên vai tôi, siết rất mạnh và đôi mắt nhìn tôi như muốn nói điều này. Tôi đã không bao giờ để ý. Lần thứ ba, tôi thấy tôi ở nhà. Đã lâu rồi tôi không về nhà. Tôi thấy bố mẹ đều đang ngồi xem ti vi trong phòng khách và nhắc đến tôi. Tôi thấy hình như mẹ khóc và nói nhớ tôi. Mẹ sẽ phản ứng thế nào nếu tôi ở trong trường hợp của Nguyên? Bố mẹ tôi là những doanh nhân, khắt khe, thực tế, hà khắc và toan tính, nhưng nói thế nào đi nữa, họ đều rất lo lắng và quan tâm đến tôi. Mẹ chưa bao giờ áp đặt tôi, tôn trọng sở thích và lựa chọn của tôi, nhưng đó là những lựa chọn mẹ có thể nhân nhượng được. Linh Chi thì sao?

Đến lúc này tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống có nhiều con đường đi khác nhau và không phải lúc nào đó cũng là con đường mình mong muốn. Tối hôm ấy, tôi dừng xe trước Fantasy cafe nhưng không bước vào. Ánh đèn mờ của chiếc bảng hiệu lấp lánh như mời gọi. Tôi không nghe thấy tiếng đàn. Tôi quay đầu dứt khoát rồi phóng xe vù đi. Tối nay tôi sẽ về nhà.

Hết
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.06.2009 22:41:19 bởi Cherry Royce >
#1
    ***Arsene Lupin*** 24.05.2009 18:51:56 (permalink)
    Buồn quá, không biết có nên gọi là thực tế? 
    #2
      Mia 04.06.2009 01:53:24 (permalink)
      Đọc để cảm nhận tình yêu để biết yêu và đón nhận tình yêu thương! Cảm ơn bạn vì câu chuyện.
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9