NGÔI SAO MÒN MÕI
Có bao giờ tự lòng anh có biết
Một ngôi sao mòn mõi nhớ người xa...
Đã bao giờ cơn mưa chiều tự hỏi
Tại vì sao rơi giữa những nhạt nhòa...
Tôi chát đắng nơi khung trời kỉ niệm...
Để nỗi buồn thấm đẫm mãi trong tim...
sờ lên ngực lòng vẫn thầm tự hỏi...
Chỉ hư vô sao vẫn cứ kiếm tìm...
Nơi đất mẹ cánh đồng quê dào dạt...
Nơi con sông nơi nước đỏ phù sa...
Nơi lúa trổ cánh đồng quê thắm nắng
Nhìn tuổi thơ ta bỗng nhớ... khóc òa...
Ôi quê hương nhớ một thời đi học...
Hoa phượng về đỏ rực cả làng quê.
thương thật nhiều một lần thôi để nhớ...
một ngôi sao mòn mõi giữa trời khuya...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2008 07:35:22 bởi giotnangmuathu2007 >