tho tinh
Lời yêu anh chẳng thốt ra
Chỉ vì anh sợ tình xa tình gần
Tình thơ gieo đủ mọi vần
Ý thơ anh giữ trọn phần trong tim...
em là giọt nắng trong đêm.
tỏa ngàn tia sáng trời đêm ửng hồng.
vì em chẳng muốn đèo bồng.
nên em không dám đến dòng nước sâu
những cơn gió đêm đêm vẫn thổi
đưa mùi hương thoang thoảng đâu đây
tinh yêu xưa gợi nhớ đêm sầu
lòng tự nhủ có em chung mộng
Dòng nước sâu là dòng sóng ngầm
Lời không nói là lời trăm năm
Anh thì vậy chẳng phải vô tâm
Bởi lời thổ lộ anh nào dám đâu...
vi` anh chẳng nói một câu
em đành lặng lẽ qua cầu bõ anh
tình mình như khói mong manh
đắng đo chi nữa ,để đành xa nhau...
anh ơi đừng nói khổ đau.
tình mình như gió đã bay qua cầu
bây giờ đắng ngắt nỗi sầu.
anh về bên ấy để em ôm hận lòng
Chim non gặp phải cành cong
Tình xa gió thoảng cho lòng tương tư
Tình nào là thực là hư?
Thuyền qua bến cũ bây chừ đơn côi.
Có xa thì đã xa rồi
Trách nhau cũng vậy thì thôi mặc đời
Thuyền theo sóng nước thuyền trôi
Thuyền nào nhớ bến đơn côi một mình...
ta đi trên bến thuyền tình.
nôn nao nỗi nhớ một mình buâng khuâng
thả hồn theo sóng mênh mông
bao nhiêu nỗi nhớ gieo trong đất trời
HOA TÌNH
Hỡi người con gái yêu thương
Hoa tình vẫn nở và hương vẫn còn
Nụ hoa tình vẫn sắc son
Mà sau lá rũ ,héo mòn tơ vương
Rễ tình uống nước đoạn trường
Nên hoa thần tượng vãi vương mất rồi
Em thần tượng của tôi ơi
Dù tôi vạn bước rong chơi
Hoa em vẫn nở rạng ngời trong tôi
Hôm nay vỡ mộng mất rồi
màu hoa năm ấy đã phôi sắc màu
Đâu rồi tình sắc đỏ ao
Chỉ còn nỗi nhớ ngọt ngào mà thôi
Bướm buồn không ngỡ vờn hoa
Nụ tình cũng đã bay xa mất rồi
Bướm ơi nỗi nhớ mồ côi
Hoa ơi cứ để cho tôi đợi chờ
Biết tình người đẹp tựa thơ
Hoa tình mãi nở, nụ chờ nụ yêu
Biết rằng hoa nở ban chiều
Xin cho tôi gởi, nụ yêu cho người
sao người buồn thế người ơi!
sao người nỡ nói những lời đắng cay
tình yêu em vẫn tràn đầy
vẫn thương vẫn nhớ ngày ngày vẫn trông
đứng nhìn dòng nước mênh mông
muốn về bên ấy mà không có đò
đò chiều cũng đã sang ngang
chờ mong mãi dáng cô nàng khi xưa
còn đâu vọng tiếng đò đưa
tôi về bến cũ sông xưa lỡ đò
nghe đâu vang vọng câu hò
nặng tình non nước chuyến đò qua ngang
thoáng qua lòng vẫn bàng hoàng
ghi trong nỗi nhớ muôn vàn yêu thương
trời hửng đông đò đã về phương ấy
để bến chờ bến đợi bến trông
lời hẹn ước vẫn vang trong kí ức
người đâu rồi chỉ còn lại mình ta
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: