gửi lại cho đời kỷ niệm mây bay.
đêm nhớ mong manh ánh sao trời lặng lẽ.
nuốt nước mắt vẫn tuôn trào dòng lệ.
mắt u hoài nhìn về thuở xa xưa.
dòng sông ơi! có nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ tình yêu.có nỗi đau nào bằng nỗi đau khi tình không còn nữa....những hoài niệm về tình yêu đã lụi tàn theo mây gió. cuộc đời đầy nước mắt cứ dai dẳng theo em nghẹn ngào đau đớn....nó như một sợi dây vô hình đang bóp nát trái tim em....
anh còn nhớ em sao?hay chỉ là một lời biện hộ, một lời nói để gió thoảng qua đi.những tiếng yêu thương ngọt ngào mà đọng đầy nước mắt.........
đêm nay ánh trăng sao lạnh lùng quá...nhìn chị hằng ngồi buồn bã mắt đậm lệ nhìn xuống trần gian thoảng thốt... nhìn dòng đời trôi theo dòng nước mà lòng nặng trĩu một nỗi đơn côi.....ai đã từng khoác lên mùa đông một chiếc áo vàng thương nhớ.dòng đời cứ trôi theo dòng chảy của thời gian, mà tình yêu và nỗi nhớ vẫn mãi mãi trong em như một vật vô hình...không sao quên được.....em chỉ cầu mong anh hạnh phúc và điều đó anh đã làm được...chúc anh hạnh phúc...
nếu phải sống trong nỗi đau quằn goại...
để hồn em sống mãi giữa hồn anh.
để bao người hạnh phúc mãi trăm năm.
xin xin được hoá thành dòng cát bụi...