Tôi về lại lối quen ngày ấy
Đà lạt bây giờ như lạ với mình tôi
Cũng dốc núi cao, chân bước bồi hồi
Nhưng
Trái tim cũ đã đôi lần trầy xướt...
Nhớ chiều thu tóc em dài óng mượt
Tiếng cười vui như gió lộng áo chiều
Hơi thở trắng gợi thêm lòng náo nhiệt
Tôi bồi hồi ngơ ngẩn bước gần thêm
Giá như giờ có thể gặp em
Cho con phố không dài đến thế
Cho chiều nay tôi không cần bước lẹ
Trên con đường hai đứa của ngày xưa...