Bài thơ Thời hoa đỏ của Thanh Tùng ,anh đọc mà lòng đầy cảm xúc , phải chăng có cái gì đó giống chúng mình...anh ghi lại cho em, đọc nhé:
Thời hoa đỏ
Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng chựu cho lòng ta yên
Anh mãi mê về một màu mây xa
Về cánh buồn bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê của thời thiếu nữ
Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa của thời trai trẻ
Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn vào tận sâu mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót
Trong câu thơ của em
Anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu thương tha thiết
Anh đâu buồn mà anh chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say
Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh tanh
Hoa đạt vào lòng chúng ta một vạch đỏ
Như vết xước của trái tim
Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Anh biết mình vô nghĩa đi bên em
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời trai trẻ ngày xưa /. /
Em không ở gần để nghe anh hát , hát say sưa với tấm lòng mình và ôm em cho nước mắt mình thôi chảy, nhớ về một thời trẻ trai sôi nổi và dại khờ...