Triệu phú khu ổ chuột Kỳ 10: Câu hỏi thứ mười ba Chúng tôi vẫn đang trong khoảng thời gian nghỉ giải lao dành cho quảng cáo. Prem Kumar đứng ở một góc trường quay, đang hội ý với nhà sản xuất chương trình có mái tóc dài. Tôi nhìn quanh trường quay, nhìn bức tường ốp ván đẹp đẽ, những chiếc đèn chiếu, những dàn camera gồm nhiều máy quay đồng thời, hệ thống âm thanh kỹ thuật cao.
Prem Kumar kết thúc cuộc hội ý và bước lên chỗ tôi. Anh ta nở nụ cười nham hiểm: “Thomas, chúng tôi không biết làm thế nào mà anh có thể trả lời được mười một câu hỏi cho đến lúc này, nhưng anh không thể trả lời được câu cuối cùng đâu”. “Rồi chúng ta sẽ thấy”. “Không, rồi tôi sẽ được thấy. Chuẩn bị tinh thần là sẽ mất tất cả đi” - Prem Kumar nói và ngồi vào chỗ.
Vụ lừa gạt Bảng hiệu của trường quay chuyển sang hai chữ “Vỗ tay”. Nhạc hiệu nổi lên. Khán giả vỗ tay rầm rầm.
Prem Kumar nhìn vào máy quay. “Thưa các quý bà quý ông, chúng ta đang ở ngay sát một khoảnh khắc lịch sử, không chỉ đối với chương trình này mà có lẽ cho cả hậu thế. Ram Mohammad Thomas, một bồi bàn 18 tuổi đến từ Mumbai, đã tiến xa hơn bất cứ đối thủ nào trong chương trình này. Giờ anh sắp sửa tạo nên một mốc quan trọng nữa. Nếu trả lời đúng câu hỏi cuối cùng này, anh sẽ giành được số tiền thưởng lớn nhất trong lịch sử - một tỉ rupi. Nếu không đưa ra được câu trả lời đúng, anh sẽ để mất số tiền lớn nhất - một trăm triệu rupi. Dù thế nào đi chăng nữa, lịch sử cũng sẽ được lập nên. Vì vậy xin các vị hãy giũ sạch đầu óc, đong đầy trái tim, và một lần nữa hãy cùng tôi chào mừng người chơi của chúng ta hôm nay, anh Ram Mohammad Thomas!”.
Bảng hiệu của trường quay hiện lên hai chữ “Vỗ tay”. Tất cả mọi người, thậm chí cả Prem Kumar, đều đứng dậy và tiếng vỗ tay vang lên không dứt. Tôi phải thán phục các thủ thuật của cái trò ALTP này. Tôi đang được khoản đãi trước khi bị tống ra khỏi trường quay không một xu dính túi. Hiền lành ngoan ngoãn như một con cừu non, họ đang tâng bốc tôi bằng sự nịnh nọt trước khi đánh bại tôi hoàn toàn bằng câu hỏi tiếp theo.
Cái khoảnh khắc mà tôi chờ đợi, và khiếp sợ, cuối cùng cũng đến. Tôi hít một hơi thật sâu và chuẩn bị đối mặt với định mệnh của mình.
“Thưa các quý bà quý ông, tôi sắp sửa tiết lộ câu hỏi thứ 12, câu hỏi cuối cùng, câu hỏi cho giải thưởng một tỉ rupi, giải thưởng lớn nhất từng được đưa ra trong lịch sử của hành tinh. Và xin hãy nhớ chúng ta vẫn đang chơi theo cách thức chơi hoặc trả tiền, vậy nên sẽ hoặc là thắng cả hoặc là mất hết. OK, không chần chừ gì nữa, đây là câu hỏi cuối cùng dành cho anh, anh Thomas, và câu hỏi này thuộc... lĩnh vực lịch sử! Tất cả chúng ta đều biết Mumtaz Mahal là vợ của hoàng đế Shah Jahan và ông đã xây dựng lăng Taj Mahal nổi tiếng thế giới để tưởng nhớ bà, nhưng tên của bố Mumtaz Mahal là gì?
Đây là câu hỏi giành một tỉ rupi. Anh Thomas, các lựa chọn của anh là a) Mirza Ali Kuli Beg, b) Sirajuddaulah, c) Asaf Jah hay d) Abdur Rahim Khan Khanan.
Hãy suy nghĩ kỹ câu trả lời, anh Thomas ạ. Hãy nhớ rằng anh đang đứng trước một bước ngoặt lịch sử. Tôi biết anh cần suy nghĩ để đưa ra câu trả lời và để anh có thời gian suy nghĩ, chúng ta hãy tạm nghỉ ít phút. Các quý bà quý ông, xin đừng nghĩ tới việc đi đâu hết”. Bảng hiệu của trường quay hiện lên hai chữ “Vỗ tay”. Nhạc hiệu lại nổi lên.
Prem Kumar cười toe toét với tôi: “Tôi dồn cậu vào thế bí rồi, đúng không? Cậu sẽ không thể trả lời được câu hỏi này trừ khi cậu có bằng thạc sĩ lịch sử trung đại. Vậy hãy nói lời chia tay với một trăm triệu mà cậu vừa giành được và chuẩn bị quay trở về với công việc bồi bàn của cậu đi...”. Anh ta cười phá lên.
Tôi cũng cười to đáp lại: “Ha! Tôi không có bằng thạc sĩ lịch sử, nhưng tôi biết câu trả lời cho câu hỏi này”. “Gì cơ? Chắc cậu đang đùa, đúng không?”. “Tôi không đùa. Câu trả lời là Asaf Jah”.
Prem Kumar trông có vẻ thất kinh: “Làm thế nào... làm thế nào cậu biết điều đó?”. “Bởi vì tôi đã làm hướng dẫn viên du lịch tại lăng Taj Mahal hai năm”.
Mặt Prem Kumar trở nên tái mét. Lần đầu tiên anh ta nhìn tôi với nét sợ hãi. “Cậu... cậu đang sử dụng phép thuật, tôi dám chắc như vậy”, anh ta nói rồi chạy ra gặp nhà sản xuất. Họ thầm thì gì đó với nhau. Prem Kumar khoa chân múa tay về phía tôi vài lần. Sau đó có người mang ra một cuốn sách dày và họ đọc nó một cách chăm chú. Mười phút trôi qua. Khán giả bắt đầu sốt ruột. Cuối cùng Prem Kumar trở về chỗ ngồi của mình...
“Thưa các quý bà quý ông, trước khi chúng ta tạm nghỉ, tôi đã hỏi tên của bố Mumtaz Mahal là gì. Tôi chắc rằng tất cả quý vị đều nghĩ đó là câu hỏi cuối cùng, nhưng không phải vậy”. Khán giả sửng sốt. Tôi choáng váng. Họ sẽ đưa ra một câu hỏi nữa chăng? Không khí trở nên ngột ngạt vì căng thẳng. Prem Kumar tiếp tục: “Không những không phải câu hỏi cuối cùng mà nó còn hoàn toàn không phải một câu hỏi. Chúng tôi chỉ quay một đoạn quảng cáo cho Hãng Mumtaz Tea, một trong những nhà tài trợ cho chương trình. Vì lý do đó, chúng tôi phải đưa ra một câu hỏi giả”.
Khán giả bắt đầu thì thầm với nhau. Tiếng cười bị nén lại. Ai đó kêu lên: “Anh thật sự đã lừa được chúng tôi rồi đấy, anh Kumar!”. Sự căng thẳng tan đi. Bảng hiệu của trường quay lại hiện lên hai chữ “Vỗ tay”.
Trả thù Tôi là người duy nhất không cười. Giờ tôi đã biết đây đích thực là một chương trình được điều khiển bởi những kẻ lừa gạt. Bảng hiệu của trường quay hiện lên hai chữ “Im lặng” và nhạc hiệu nổi lên.
Prem Kumar nói vào máy quay: “Thưa các quý bà quý ông, tôi sắp sửa tiết lộ câu hỏi thứ mười hai, câu hỏi cuối cùng, câu hỏi cho giải thưởng một tỉ rupi, giải thưởng lớn nhất từng được đưa ra trong lịch sử của hành tinh. Và xin hãy nhớ chúng ta vẫn đang chơi theo cách thức chơi hoặc trả tiền, vậy nên sẽ hoặc là thắng cả hoặc là mất hết. OK, không chần chừ gì nữa, đây là câu hỏi cuối cùng dành cho anh, anh Thomas, và câu hỏi này thuộc lĩnh vực... nhạc cổ điển phương Tây!
Bản sonata số 29 dành cho đàn piano của Beethoven, opus 106, còn được biết đến dưới tên “Hammerklavier sonata” được viết ở giọng nào: a) Si giáng trưởng, b) Son thứ, c) Mi giáng trưởng hay d) Đô thứ?”.
“Hãy suy nghĩ kỹ câu trả lời, anh Thomas ạ. Hãy nhớ rằng anh đang đứng trước bước ngoặt lịch sử. Đây là quyết định quan trọng nhất cuộc đời anh. Tôi biết anh cần suy nghĩ để đưa ra câu trả lời và để anh có thời gian suy nghĩ, chúng ta hãy tạm nghỉ ít phút. Các quý bà quý ông, xin đừng nghĩ tới việc đi đâu hết”. Bảng hiệu của trường quay hiện lên hai chữ “Vỗ tay”. Prem Kumar nhìn tôi nở nụ cười ranh mãnh.
Khán giả bắt đầu bàn tán với nhau. Prem Kumar đứng dậy. “Tôi sẽ chỉ loanh quanh ở góc trường quay thôi. Tôi sẽ quay lại ngay”. Tôi cũng đứng dậy: “Tôi cần đi vệ sinh”. “Vậy thì cậu nên đi với tôi - anh ta nói - Luật lệ của chương trình quy định người chơi phải được hộ tống ở mọi nơi”...
Chỉ có Prem Kumar và tôi ở trong phòng vệ sinh. Anh ta vừa đi tiểu vừa huýt sáo. Rồi anh ta nhận thấy tôi đang nhìn anh ta: “Sao cậu cứ đứng như phỗng thế hả? Đừng có nói với tôi rằng câu hỏi cuối cùng khó đến nỗi cậu thậm chí quên cả cách giải phóng bàng quang của mình - anh ta ngửa đầu ra sau mà cười - Phải kết thúc theo cách này thì quả là quá tệ. Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của tôi thì cậu đã phải ra khỏi cuộc chơi từ lâu rồi, từ câu hỏi thứ hai kia. Như thế có nghĩa là cậu đã phải ra về với chỉ một nghìn rupi. Vậy chúng ta thỏa thuận với nhau nhé? Ngày mai, khi đến quán của cậu, tôi hứa sẽ boa cho cậu một nghìn rupi. Và tin tôi đi, tôi sẽ giữ lời hứa này”.
Anh ta mỉm cười với tôi vẻ kẻ cả. “Khi nói cho tôi biết câu trả lời thứ hai, anh đã chẳng ban ân huệ nào cho tôi hết, anh ban ân huệ cho chính anh thì có”, tôi nói. Prem Kumar nhìn tôi sắc lẹm: “Cậu muốn nói gì?”.
“Anh Prem Kumar, tôi muốn nói rằng tôi không tham gia trò chơi của các anh để kiếm tiền. Không, hoàn toàn không - tôi lắc đầu mạnh - Không, tôi tham gia trò chơi của các anh để trả thù”. Việc đi tiểu của Prem Kumar bị cắt giữa chừng. Anh ta vội vã kéo khóa quần và nhìn tôi từ đầu đến chân: “Trả thù ư? Cậu muốn nói gì? Trả thù ai?”. “Trả thù anh”, tôi nói một cách ngang bướng.
Tôi bước giật lùi và rút từ cạp quần ra một khẩu súng. Đó là một khẩu súng lục nhỏ, chắc nịch, không to hơn nắm tay của tôi. Tôi nắm chặt khẩu súng trong tay và chĩa vào anh ta.
VIKAS SWARUP (Nguyễn Bích Lan dịch)