TỰ TÌNH
Trên cao trăng gió tự tình
Buồn ai ôm gối riêng mình lòng đau
Đường nhân gian quá cơ cầu
Xin em một chút nhiệm mầu thần tiên
***
Gặp nhau có nghiã là duyên
Thì sao lại để ưu phiền làm chi?
Tính em anh hiểu từ khi...
Mới vưà quen biết, chẳng gì đổi thay
Đa số nhi nữ thường hay
Mong tìm gặp được vòng tay ấm nồng
Chở che những lúc giá đông
Môi ngon lời ngọt tình hồng trăm năm
Em cũng muốn nhưng âm thầm
Lòng riêng một khối tình câm lặng lờ
Tình yêu em gởi vào thơ
Xem như giấc mộng đỡ bơ vơ lòng
Nào dám cho người tường thông
Khiến tâm phiền muộn khiến lòng buồn lây
Tự tình gởi áng mây bay
Tâm sự cùng gió giải bày cùng trăng
Người chẳng hiểu cứ cho rằng
Tình em hời hợt gió trăng vui đuà
Biết thân chẳng dám hơn thua
Dỗi hờn nhõng nhẽo cho vưà lòng ai
Đời em như giọt sương mai
Sợ đêm gió rét sợ ngày nắng to
Sợ tình lỡ câu hẹn hò
Nên xin ai chút tình thơ ấm lòng
Sương Anh
Tình Tự
"Hỏi thế gian! tình là chi
Bao người sống chết khắc ghi đến cùng
Yêu nhau hứa giữ thủy chung
Tròn câu vạn kiếp nghìn trùng không xa..."
***
Thế rồi một trận phong ba
Rối loạn dũng khí, tình sa chân liền
Lúc hoạn nạn, cứ lo riêng
Mạnh ai nấy giữ, chẳng phiền đến nhau
***
Hỏi thế gian! tình rã mau
Phải chăng yêu để pha màu nhớ thương
Hay là muốn được bồi thường
Chia đôi sầu khổ, chán chường ái ân
***
Lòng xao xuyến dạ phân vân
Kể sao cho hết muôn vàn éo le
Mới yêu nhau, tình đam mê
Thời gian làm nhạt phu thê hương nhòa
***
Ngẫm nghĩ lại cuộc đời ta
Duyên thì lận đận phong ba tình trường
Mãi nâng niu một chữ thương
Trần gian đa sắc vẫn thường hụt tay
Người ta giỏi, mình hao gầy
Nên đành cố gắn làm ngày lẫn đêm
Cuối tuần còn phải làm thêm
Chừng này bóng xế êm đềm gì đâu...!
Đoạn Trường
03/04/10