Thôn Nghèo... Đoạn Trường
Cái chết của thơ Làm thơ dở quá phải cười Tô thơ nguệch ngoạch cho đời thêm vui Giết thơ rồi xách đem vùi xác thơ sình chướng bốc mùi thương đau cs Xác Thơ
Xác thơ chết lẫn xác người
Bốc mùi thương nhớ ngậm ngùi lòng ai
Từ nay xương trắng phơi thây
Vần thơ còn mấy ai đây chôn giùm...
Đoạn Trường
Anh Vẫn Hiểu!
Anh hiểu em sầu em biết không
Câu thơ nét chữ giấu trong lòng
Lắng nghe tiếng khóc chiều thu lạnh
Rung nhẹ tâm hồn để cảm thông
Vì đời nghịch cảnh phải chia tay
Dang dỡ tình yêu khổ thế nầy
Đã biết sao còn yêu với hận
Em ơi! anh vẫn đợi ngày mai
Đoạn Trường
Chúc các bạn luôn hạnh phúc!
Vì Duyên Nợ Hay Ngẫu Nhiên
Vì duyên nợ hay ngẫu nhiên được gặp
Trên chuyến phà chở khách về kia sông
Em khoác áo lam tóc xõa bềnh bồng
Cài hoa lý đơn sơ nhưng thanh lịch
Ngồi sát nhau em không đành nhúc nhích
Sợ hiểu lầm em cố ý chạm anh
Đôi mắt thơ ngây chan chứa mộng lành
Rồi thỉnh thoảng em trộm nhìn khe khẽ
Anh giả vờ trông theo làn gió nhẹ
Để ý từng cử chỉ em làm sao
Lúc đăm chiêu mày liễu rũ má đào
Như đang nghĩ nỗi niềm chi vời vợi
Con sóng xô lòng anh không kịp với
Phà tròng trành anh chạm phải bờ vai êm
Bốn mắt gặp nhau xao xuyến con tim
Nữa nụ cười trói tim người đối diện
Anh:
Nao núng
Toàn thân chảy luồng điện
Em:
Thẹn thùng
Giả vờ hời hợt chuyện xảy ra
Hai chúng ta mới gặp
Tự thầm hiểu nhau là
Mình có thể
Xuống phà chung một lối
Vì duyên nợ hay ngẫu nhiên
Được gặp!
Đoạn Trường
Phượng Vĩ Già
Cây phượng vĩ trước nhà nay ủ rũ
Đứng chờ ai trông dáng ngã sương sương
Tay buông theo chiều gió lạ thường thường
Tóc bối rối quên cài hoa đỏ đỏ
Làn tóc xanh mượt mà của hôm nọ
Nay trở thành màu vàng nhạt hoàng hôn
Thật trớ trêu bởi tạo hóa sinh tồn
Giờ đổ nát còn đâu thời ổng ẹo
Vắng chú chim non chích chòe nhõng nhẽo
Hót vang vang theo nhịp điệu choe choe
Lạc tiếng ve vắng điệp khúc rè rè
Cây phượng vĩ trước nhà nay ủ rũ
Đoạn Trường
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2010 11:14:04 bởi Đoạn_Trường >
123 deleted
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2010 14:52:38 bởi Hữu Hạnh >
Trích đoạn: Đoạn_Trường
Cái chết của thơ
Làm thơ
dở quá phải cười
Tô thơ
nguệch ngoạch cho đời thêm vui
Giết thơ
rồi xách đem vùi
xác thơ
sình chướng bốc mùi thương đau
cs
Xác Thơ
Xác thơ chết lẫn xác người
Bốc mùi thương nhớ ngậm ngùi lòng ai
Từ nay xương trắng phơi thây
Vần thơ còn mấy ai đây chôn giùm...
Đoạn Trường
Thơ sông' dậy
Xác thơ
trộn với
Mùithơ
Xuân mai nắng ấm
Thu hoài gió mong
Một mùa
rồi tới hai mùa
hồn thơ trổi dậy
sớm trưa........
Đoạn Trường







HH
Trích đoạn: Hữu Hạnh
Chào Đ T tội nghiệp quá, đáp lại tấm thịnh tình theo cach chua9 mắt cua dân gian đi... (HH)
Lo tội nghiệp Đoạn Trường mùh Hữu Hạnh vào thôn "muối" thay vì thôn "ĐƯỜNG". Hỏng chừng, mắt HH có vấn đề... kakakaka. Đi khám mắt nhớ đem tiền theo, không thì bị đuổi dzìa đoá. (ĐT)
TÌM...
Chiều Paris
Làm tan đi những giọt nắng
Tìm bóng dáng nàng
Tôi luẩn quẩn dòng sông Seine
Gọi tên tháp Eiffel
Lang thang trên hè phố
Quên lãng cuộc đời của kẻ cô đơn...
Chiều Paris
Chiều Paris thiếu nắng hồng
Ta ôm tâm trạng xuôi dòng thở than
Hỡi ôi! Sao vắng bóng nàng
Tim say cuồng loạn vô vàn nhớ thương
Nhớ ngày gió chở mùi hương
Của tóc huyền mượt gởi vương tơ tình
Xõa dài tợ dòng suối xinh
Cộng thêm đôi mắt lung linh ngọc ngà
Nỗi sầu nhân với xót xa
Lang thang Champs-Élysées một ta nữa đời
Chiều Paris thấy xa vời
Bỗng hồn lạc lõng vắng người trong mơ
Đoạn Trường
HÁI NỮA VẦNG TRĂNG
Hái nữa vầng trăng để gởi người
Lòng nghe hụt hẫng tiếng sầu vơi
Chẳng hay nàng đã yêu màu tím
Nào biết lòng ta nhớ tiếng cười
Khổ nỗi sương nhòa đời lệ úa
Làm sao mây tạnh buổi năm mươi
Để nghe nàng trách đường hai lối
Buồn giúp tình ta trăng vỡ đôi
Đoạn Trường
Nắng Đi Rồi
Chiều Paris nắng không còn nữa
Từng cánh mây sầu lặng lẽ bay
Thấp thoáng sông Seine vụt điểm tựa
Xui dòng ngoảnh lại sóng cuồng say
Chiều paris nắng không còn nữa
Đơn độc Eiffel đứng nhớ ai
Lá đổ Champs-de-Mars màu lệ úa
Trải vàng thảm cỏ, đợi bao ngày
Chiều Paris nắng không còn nữa
Hỏi tiếng chim cười giòn giã đâu
Im lặng quá hồn sao chịu nổi
Cây trơ cành hứng trọn niềm đau
Chiều Paris nắng không còn nữa
Gió đứng nhìn trầm lặng tiếng yêu
Suy nghĩ mong lung lời hứa cũ
Khải-Hoàn-Môn ngớ ngẫn đăm chiêu
Đoạn Trường
Nắng Hãy Còn Nồng Có chứ còn đây ánh nắng hồng
Sao người lại bảo nắng đi rong
Tóc Seine buông thả dòng thơ mộng
Nắng đến mơn man rất mặn nồng Nắng vẫn chói chang ánh thật đầy
Tia nhìn ấm áp khiến lòng say
Paris nắng đẹp...người đâu nhỉ?!
Mau hãy đến nhanh...kẻo hết ngày Bởi gió quen rồi tính lãng du
Cùng mây ôm ấp ánh trăng thu
Để Paris lạnh trên tầng tháp
Nắng chẳng dám về nên tối mù Có nhũng buổi chiều nơi xứ xa
Nắng buồn vì nhớ đến người ta
Giọt rơi đọng lại trên cành lá
Thoi thóp chiều hoang bởi bóng tà Anh hãy đến đây cùng nắng em
Ánh nhìn chan chưá lướt môi mềm
Eiffel đỉnh tháp hồn êm ả
Bởi có anh rồi nắng đẹp thêm Sương Anh
ĐOẢN KHÚC ĐOẠN TRƯỜNG
Trăng treo nghiêng ngã trên cành trúc
Gió réo bên hồ bóng ẩn sâu
Liễu rũ trong sương mờ nhạc khúc
Hồn ai le lói giữa đêm sầu
Nguyệt thẹn trên lầu trăng có hay
Để tơ chùng phím đứt ngang dây
Ngân hà chắn lối cầu Ô Thước
Dù vá dù khâu mãi chẳng đầy
Giờ đây tim vỡ rơi từng mảnh
Như dáng sao băng rớt giữa trời
Chìm đáy hư vô tình mộng dứt
Thể nào trách phận chuyện chia phôi
Đoạn Trường
Trích đoạn: SuongAnh
Nắng Hãy Còn Nồng
...
Anh hãy đến đây cùng nắng em
Ánh nhìn chan chưá lướt môi mềm
Eiffel đỉnh tháp hồn êm ả
Bởi có anh rồi nắng đẹp thêm
Sương Anh
HÔN VỤNG...!
Gió được em nắm tay dạo phố biển
Chung con đường mơn mởn ánh sao đêm
Tiếng sóng xô bờ cát trắng mịn mềm
Hương phảng phất tình yêu nơi hoang vắng
Bước chân êm dịu dàng con sóng lặng
Dấu chân nào in bóng của hai ta
Gởi lại đây chút kĩ niệm đậm đà
Em siết chặt bờ vai gió khoan khoái
Quyện vào nhau thỏa lòng, tim hoang dại
Hồn gió rung quyến luyến vòng tay êm
Bỗng vô tình hôn nhẹ cánh môi mềm
Ghì da diết cuồng say cảm giác lạ
Em e thẹn ửng hồng xinh đôi má
Ánh mắt hiền thủ thỉ tiếng yêu đương
Hai trái tim hòa nhịp nguyện chung đường
Gió được em nắm tay dạo phố biển
Em... Gió...
biết về đâu...
sẽ về đâu...! Đoạn Trường
Mưa Thu
Em khẽ gọi tên anh
Đoạn trường nơi quán lạ
Như chim Sẻ xa cành
Nhạt phai thời chiếc lá
Em hỏi tình còn đâu!
Đề lòng thêm trống vắng
Ôm chất ngất u sầu
Buồn như con biển lặng*
Rồi nghe lòng tái* tê
Làm sao trách Thương, Nhớ
Hằng đêm nó cứ về
Mưa thu lòng thầm đổ Đoạn Trường
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: