Thôn Nghèo... Đoạn Trường
LÃO TỬ GẶP NGƯỜI QUẠT MỒ
Mất rồi thiếp giữ mộ chàng
Quạt cho cỏ mọc thiếp sang lấy chồng
Nghĩa phu thê giữ chưa xong
Thiếp đây nghĩ đến lấy chông giàu sang.
Đoạn Trường
THƠ QUÊN
Buổi tối bật đèn lên
Đọc thơ không có tên
Người đi sao bỏ lại
Một chút tình không quên
Tình tự từ đâu đến
Tình si đã đi đâu
Chỉ để lại tình sầu
Con tim hồng nhỏ lệ
Đoạn Trường
TÌNH THI HỮU
Cùng nhau hoạ những vần thơ
Mộng mơ và nỗi đợi chờ tình thương
Nối vòng tay lớn bốn phương
Cho nhau ấm mãi lòng thương tình người
Đỗ Trọng Cần
( 4 câu thơ giao lưu cùng bạn Đoạn Trường)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2009 17:31:04 bởi docan0809 >
PHƯỢNG RƠI
Phượng vẫn nở khi mùa hạ đến
Để rồi tan dưới nắng chiều tàn
Rơi trong gió khúc tình vô bến
Hoạ đỏ khung trời nặng trái ngang
Vẫn một vần thơ một tiếng đàn
Ve kêu nức nỡ kẻ lầm than
Chao ôi! ai biết tình tan biến
Để lại mộng du lòng bất an
Mùa thu năm ấy có còn mang
Hết cả tình yêu lấp trái ngang...
Thôi khuya rồi Đoạn Trường đi ngủ.... Chúc các bạn vui vẻ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2009 10:19:23 bởi Đoạn_Trường >
XUÂN VÀ MẸ
XUÂN sang nơi đất định cư
VỀ mang lòng mẹ nhân từ nuôi con
TRÊN đầu mẫu tử giữ tròn
QUÊ xa mẹ nhớ làng thôn năm nào
HƯƠNG trầm toả thấy nao nao
MỚI đây mẹ đã lao đao gầy mòn
MẸ trao tất cả vì con
CÓ như vậy, mẹ không còn lo âu
VUI con khôn lớn bể dâu
KHÔNG ham quyền thế, không cầu lợi danh
Đoạn Trường
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2009 11:09:01 bởi Đoạn_Trường >
TÌNH THƠ
Tôi đến với Đoạn Trường
Một người bạn mới viễn phương
Phương trời kia xa biết mấy
Nhưng thơ gần đấy tình thân thương
Đỗ Trọng Cần
(tạm giao lưu với bạn 4 câu thơ không hay lắm)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2009 12:17:35 bởi docan0809 >
Cám ơn thi hữu Sĩ Đoan đã đến thăm. Thì ra thi hữu là ngưởi mà người khác nhỡ lầm tôi với thi hữu. Đoạn Trường có ba vấn đề muốn bình luận về thơ của thi hữu, mong rằng thi hữu đừng ngại. Thứ nhất là thi hữu dùng chữ đỏ trong thơ, coi thấy kì kì. Màu đỏ là ngừng, màu xanh là chạy. Ai nào hoạ thơ hoặc thưởng thức thơ mà cứ vừa hoạ vừa ngưng. Thứ hai là bốn câu cuối "Đau kẻ tâm xà" nghe sao mà ớn xương sống lun. Nếu thi hữu tu sửa lại thì nghe hay hơn. Điểm thứ ba là sau khi thi hữu qua thăm Đoạn Trường, thì Đoan Trường cũng qua thăm topic của thi hữu. ĐT thấy bài thơ nầy đã đăng lâu rồi. Ai nào đem đồ cù qua giao lưu. Mong rằng thi hữu hoạ một bài mới để giao lưu thì ĐT vui hơn. Chúc thi hữu luôn vui vẻ để hoạ ra các tác phẩm mới để diễn đàn vnthuquan.com cùng nhau thưởng thức.
Mến chào ĐOẠN TRƯỜNG! SĨ ĐOAN xin có đôi lời: 1- vâng, chữ đỏ là dừng- vì chữ đầu mỗi câu ghép lại là một bài thơ tứ tuyệt. 2- Vâng, màu xanh là chạy- Sau khi đọc xong mau đỏ sẽ đọc lại màu xanh đây là ý tác giã. 3- Đây không hẳn là bài thơ đã lâu vì sau : + Bạn xem lại ngày sáng tác. + Vì bạn bị hàm oan nên SD mới mang sang để giãi oan cho bạn. * Còn ĐC là ai? Đối với SD chẳng có gì là lạ, về phần bình luận mình cũng chẳng cần quan tâm. Nếu có gì đắc tội với bạn mong bỏ qua. Mến chào -SD-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2009 18:32:28 bởi SĨ ĐOAN >
SẢI BƯỚC Dẹp ưu phiền rảo miền sông nước Bỏ buồn đau cất bước vươn xa Sầu vương sương phủ thi ca Đau hờn uất ức âu là khổ thay! Non xanh xanh gió lay hòa quyện Cao vời vợi mọi chuyện li kì... Tiến lên khám phá những gì(...) Bước đi vững chải ai tì mặc ai(!) Mộng đơn sơ có nài chẳng đặng Ước với lòng mạnh dạn nhiều hơn. Xa xôi vạn dặm trợt trơn Vời vợi gian khó chẳng sờn vượt qua. Chuyển phiền muộn hóa ra trìu mến Dời tâm tư sang bến bình an Ra đi ngắm cảnh thanh nhàn Sao đầy lấp lánh chẳng màng chuyện xưa. Lòng khát khao sáng trưa thanh thản Trao lòng tin vạn cảnh bước qua Mộng vàng một chuỗi trong ta Ái ân đượm thắm nhân ra sắc màu. Gặt nguồn vui khơi trào mênh mông Hái thành quả trỗi dòng duyên quê Ân tình mãi mãi say mê Tình trong muôn thuở tư bề ngát hương. Nhận trao ai vấn vươn tấc dạ Nhìn thóang thôi đa tạ nhân loài Sáng tươi kỉ niệm mơ hoài Suốt đàng thiên lý mộng ngày đoàn viên. -SD-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2009 18:30:20 bởi SĨ ĐOAN >
THƠ QUÊN
Buổi tối bật đèn lên
Đọc thơ không có tên
Người đi sao bỏ lại
Một chút tình không quên
Tình tự từ đâu đến
Tình si đã đi đâu
Chỉ để lại tình sầu
Con tim hồng nhỏ lệ
Đoạn Trường
LỜI CUỐI
Vội vã viết dòng tên,
Sợ người trách em quên,
Vài hàng em viết vội,
Gửi cho người chưa quen.
Tình thơ ôi huyền bí
Chưa hợp đã vội tan,
Viết hết đoạn tuyệt trang,
Gửi cho người tri kỷ.
C Pham
LỜI CUỐI
Vội vã viết dòng tên,
Sợ người trách em quên,
Vài hàng em viết vội,
Gửi cho người chưa quen.
Tình thơ ôi huyền bí
Chưa hợp đã vội tan,
Viết hết đoạn tuyệt trang,
Gửi cho người tri kỷ.
C Pham
NHƯ LỜI ĐẦU
Vần thơ chứa ngọc tên
Tim nhớ lòng chưa quên
Sao nỡ ra đi vội
Khi tình chưa thấm quen
Một chuyện tình huyền bí
Thấm sâu vào mật gan
Để lòng thêm vững an
Giữ trọn qua niên kỷ
Đoạn Trường
QUAN TO
Có một bà to ở cạnh làng
Ngày đêm ăn uống rất giàu sang
Trần treo tranh vẽ đầy hoa tím
Sàn lót gạch bông thiếu cột vàng
Ai thấy cũng khen bà quả đẹp
Tui mù nên trách bà là ngang
Gây bao phiền não thêm nhiều sự
Rằc rối cho đời tựa lắm càng
Đoạn Trường
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.06.2009 10:46:30 bởi Đoạn_Trường >
Quá trình nấu nước mía ra thành đường mật... vài hôm nữa sẽ thành đường cát trắng. Xin vui lòng theo dõi.
Bài "Bi Thống" chưa phải đường, chỉ mới là mía ép ra nướt thành nước mia.
BI THỐNG (nước mía)
Người Nam nước Việt của tôi ơi!
Sao nỡ lầm than chuyện bán người
Phận gái bán qua nơi đất khách
Còn đâu lời dạy sống cho đời
nghìn năm văn hiến Cha Ông giữ
Bờ cõi non sông chẳng đổi dời
Có lẽ nào đâu ta sửa đổi
Người Nam nước Việt nói vô lời
Đoạn Trường
Bài nầy là nước mia nấu thành đường mật
BI THỐNG (đường mật)
Người Nam nước Việt của tôi ơi
Sao nỡ lầm than chuyện nghịch trời
Phận gái bán qua nơi đất khách
Mày râu mua lại ở quê người
Nghìn năm văn hiến Cha Ông giữ
Mỗi tháng non sông con cháu dời
Có lẽ nào đâu ta chẳng nói
Ngươì Nam nước Việt đã xa vời
Đoạn Trường
XÓT EM TÔI
Người em gái Việt của tôi ơi .
Uẩn khúc bán buôn ,đứng xứ người.
Thân xác dập vùi , mời đón khách.
Xót em tôi tội , tiếc một đời !
Công dung ngôn hạnh ,sao không giữ ?
Đất Nước sang trang , lịch sử dời ?
Nên kiếp má hồng ,dung hạnh đổi !
Thương em tôi quá , chẳng thành lời.
Ngân Khánh
Ngân Khánh rất đồng cảm với bài của bạn Đoạn Trường xin được chia sẽ vài lời. Chúc vui Đoạn Trường thành thật xin lỗi Ngân Khánh, vì đã nấu đường lộn xộn.
BI THỐNG 2 (Cho Người) (vẫn là nước mía)
Đừng than trách phận hỡi người ơi!
Đã lỡ sang ngang bội một người
Duyên phận đã gieo không thể xoá
Chớ mang hờn trách đến cho đời
Bèo bồng trôi nổi trên sông mãi
Có bến nào trong, chẳng bến dời
Như thế sự đời đã định sẵn
Còn chi than khóc không ra lời
Đoạn Trường
Nước mía nấu thành đường mật.
BI THỐNG 2 (đường mật)
Đừng than trách phận hỡi người ơi
Đành lỡ xót xa duyên kiếp trời
Còn bỏ niềm vui xa thế giới
Không mang hờn trách đến cho người
Mộng mơ hoa lá trong sương đọng
Tỉnh thức cỏ cây giọt nắng dời
Vẫn biết sự đời đã định sẵn
Nên mừng duyên số cách xa vời
Đoạn Trường
Đó là quá trình nấu đường mật bởi Đoạn Trường. Mong các bạn đọc và vui vì nó quá dzí dzỏm.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.07.2009 05:54:05 bởi Đoạn_Trường >
LÃO TỬ GẶP NGƯỜI QUẠT MỒ
Mất rồi thiếp giữ mộ chàng
Quạt cho cỏ mọc thiếp sang lấy chồng
Nghĩa phu thê giữ chưa xong
Thiếp đây nghĩ đến lấy chông giàu sang.
Đoạn Trường
Mất rồi, thiếp đã mất chàng,
Yêu đương chưa trọn phu thê vợ chồng,
Nâng khăn , sửa túi chưa xong,
Nhịp cầu đã gẫy, thuyền nào thiếp sang?
C Pham
EM THƠ
Em mãi là thơ mộng với mơ
Trăng về viết gửi người duyên tơ
Chúc cho tình ý nên duyên thắm
Nhạo nhễ gian manh gãy nhịp thơ
Đã hận trăng về không sáng tỏ
Đang yêu sao đến vẫn mù mờ
Sao đi đọc lại tình thơ mộng
Em vẫn còn mơ đến sáng tờ
Đoạn Trường
TÍM RƠI... VỄ ĐÂU
Chiều buồn phượng tím cả đường đi
Tím cả khung trời vắng bóng ai
Than thở ve kêu sầu rơi lệ
Để lại mình ta trông ngống ai
Ta hỏi gió chiều bay về đâu?
Mang theo nhung nhớ lẫn u sầu
Hồn thơ man mác hoa rơi lệ
Tím cả đường đi vắng bóng người
Liễu đứng nhìn ta nở nụ cười
Vi vu điệu nhạc giữa rừng thông
Lồng trong phượng tím chút tình cũ
Vắng bống người đi ta ngống trông
Đã mấy mùa hoa vắng bóng về
Còn chi tình kiếp của duyên tơ
Mộng mơ ngày ấy ai còn nhớ
Giữ lại trong thơ một ước thề
Điệu nhạc năm xưa còn đọng lại
Cánh hoa ép sách vẫn còn đây
Người xa ta quá xa ta quá
Nguyện ước chung đường điếm phút giây
Ai biết rằng đây mùa cuối hạ
Cánh ve tan vỡ phủ lòng ta
Hồn ta tan biến theo mây gió
Chỉ mộng trăm năm biết chắc là...
Đoạn Trường
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: