Truyện Ngắn của Quảng Nhẫn
Quãng Nhẫn 02.06.2009 22:35:48 (permalink)
PHIỀN TOÁI
 
Katharina nhăn mặt khi nghe tiếng gào lên từ bên kia điện thoại
Peter cuống quít hỏi:
-         Có chuyện gì vậy em
-         Con mụ Giesenla lại rống lên như bò tót, làm chối cả tai
-         Chắc gã Günther lại về muộn mấy phút chứ gì.
-         Không phải, nó đang bàn chuyện  với thằng  Richard, bồ nhí của nó, làm thế nào để gài bẩy cho gã Günter  phải ở nhà chăm sóc con Luky (tên con chó) , để hai đứa nó cùng đi nghĩ hè ở Malloca, lúc đó  thì lão chồng cũ lại gọi điện thoại đòi về thăm con,  nên nó mới bực bội đến thế
-         Ồ! rắc rối nhỉ, thật là  phiền toái
-         Em đây mới  phiền toái này, cái  thằng Thomas đã mấy tháng nay không chịu gửi tiền nuôi dưỡng  con về cho em, mà chẳng thấy điện thoại hỏi thăm con gì cả.
-         Nhưng mà thằng Bob thì vẫn gửi tiền nuôi dưỡng đều đặn đó thôi.
-         Tất nhiên rồi, vì hắn có những hai đứa mà, thằng Bob thỉ gửi tiền đều đặn nhưng không một lần nào đến thăm cả, Đàn ông  các anh thật nhẫn tâm
-         Ồ, anh thì không vậy đâu, nếu sau này ly dị với em, anh hứa sẽ đến thăm em  rất thường xuyên
Peter vừa nói vừa trìu mến vuốt tóc an ủi vợ.
 
#1
    Quãng Nhẫn 27.06.2009 16:37:22 (permalink)
    CHẲNG SAO ĐÂU
     
    Sứ quán đã chấp nhận đơn xin về nước sớm của anh. Hộ chiếu, visa nhập cảnh và mọi thủ tục, cũng như vé máy bay đã chuẫn bị đầy đủ để khởi hành theo theo chuyến máy bay từ Praha về Nội Bài vào ngày 31 tháng 5. Đột nhiên anh nhận được điện tín từ Việt Nam gửi sang với một dòng ngắn ngủi „Tình hình bất ổn, thực hiện phương án tị nạn Tây Đức, thủ tục di chuyển có người trực tiếp đến giúp đỡ“. 3 ngày sau, một chủ đường dây  chở người vượt biên đến gặp anh thông báo địa điểm và ngày giờ xuất phát sang Tây Đức. Họ nói chuyến đi đã được bảo kê, lệ phí đã thanh toán đầy đủ với  chế độ bảo đảm an toàn tuyệt đối. Ngày xuất phát chủ đường dây thương lượng với anh đưa thêm một người của họ theo cùng để khỏi phí một chuyến đi hợp pháp qua biên giới. Anh trả lời „Chẳng sao đâu“
         
    Chủ đường dây chở người đưa anh và cô gái quá giang đến trước cổng trại ty nạn là coi như hết trách nhiệm, họ  gấp rút quay trở lại Tiệp. Cô gái hốt hoảng quay sang anh hỏi „bây giờ bọn mình làm sao đây“. Anh tỉnh bơ trả lời  „Đi theo tôi, chẳng sao đâu“
       
    Anh dắt cô gái đến trước  phòng thường trực của trại tị nạn, xuất trình giấy tờ và đề đạt nguyện vọng xin tỵ nạn chính trị. Khi khai giấy tờ, nhân viên làm thủ tục chỉ cô gái và hỏi „ Sie ist Ihr Frau“ (Bà ta là vợ ông à).  Muốn thủ tục làm cho nhanh anh trả lời đại „ ja, Sie ist meine Frau“ (vâng, cô ấy là vợ tôi) “. Họ cấp cho hai người tiêu chuẩn một cặp vợ chồng.
     
    Phòng của 2 người chỉ có một cái giường. Mấy tối liền anh trải chăn xuống nền nhà nằm ngủ, nhường cho cô gái ngủ trên giường. Đêm thứ 3 cô gái thấy anh trằn trọc không ngủ được, hỏi vọng xuống „Anh là trai tân à“ . Anh không hiểu ý hỏi lại „ Cô hỏi gì tôi không hiểu“. Cô gái cười tỉnh khô nói „là hỏi anh chưa ngủ với đàn bà lần nào à“. Anh đỏ mặt lý nhí trả lời „chưa“. Cô gái vùng ra khỏi chăn kéo anh lên giường….


    Cô gái úp mặt vào ngực anh, thì thầm nói như nũng nịu „đúng là anh nói thật, anh có ân hận không“ anh thủng thẳng trả lời „chẳng sao đâu, mà em tên gì nhỉ“. Cô gái vùng dậy ôm mặt khóc, khóc một cách nức nở nói „Ngủ với người ta xong, mà giờ vẫn chưa biết tên“. Khóc chưa kịp xong đột nhiên cô lại cười ré lên „anh đúng là thằng ngố“. Anh hiền lành chống chế „tôi không ngố đâu, tôi là nghiên cứu sinh đấy“. Cô nằm xuống úp lại mặt vào ngực anh hổn hển „Có những cái mà đến bác học cũng chỉ là một thằng ngố thôi ông nghiên cứu sinh khờ khạo ạ“. Anh nghe bên mạng sườn mình nhói buốt lên cùng với tiếng khúc khích của cô „ngố ơi là ngố này….“


    Hồ sơ tỵ nạn hoàn thiện, anh và cô cũng được phân đi định cư cùng một lúc. Nhưng vì trong hồ sơ khai chính thức họ đều khai là độc thân, nên họ bị phân về định cư hai vùng khác nhau. Một người ở cực bắc một người ở cực nam của một tiểu bang cách nhau gần 300 cây số. Ngày chia tay đi định cô cầm tay anh nói „Những ngày qua thật vui, cảm ơn anh, cuộc đời này bầm dập lắm, hy vọng anh không còn ngố nữa, anh nhớ lời em dặn nhé, tất cả những phụ nữ bỏ sang đây ty nạn đều vì kinh tế, anh đừng có mà ngố tin vào một tình yêu có thật, sẽ bị lên bờ xuống ruộng vì khổ đâý“. Anh  mĩm cười cầm tay cô lắc lắc „Chẳng sao đâu, có duyên sẽ gặp lại mà“
     
    4 tháng sau Sở bảo vệ bà mẹ trẻ em nơi tỉnh anh định  cư gửi cho anh một thông tư, thông báo anh là „thủ phạm“ của một cái bụng bầu của một người đàn bà tên ấy, ngày sinh ấy, hiện đang định cư tỵ nạn ở chổ ấy,… đúng sự thật hay không đúng sự thật có quyền trong vòng 4 tuần lễ thuê luật sư „kháng án“.
     
    Không cần 4 tuần,  5 ngày sau sở ngoại kiều thể theo yêu cầu của anh, cấp cho anh một cái giấy phép được đi ra khỏi vùng và đi lại thăm viếng chăm sóc người đàn bà mang thai con anh.
    Gặp lại anh, cô cầm tay anh đặt lên cái bụng lùm lùm của mình hỏi „anh thích con gái đầu lòng, nhưng nó là con trai đấy“.  Anh cười „ Chẳng sao đâu, con trai hay con gái cũng là con mình mà“.
     
    Từ đó tuần nào anh cũng đến thăm cô một vài ngày. Ngày cô ở cử anh xin phép sở ngoại kiều được ở lại luôn chổ cô để cho tiện chăm sóc mẹ con cô. Sở ngoại kiều chỉ cho phép anh vắng mặt tạm thời trong vòng 2 tháng.
     
    Anh vẫn đi đi về về cho đến tháng thứ 6, một lần anh vừa xuống tàu đang  định đi nhanh vào chổ cô,  vì nóng ruột khi nghe mấy ngày trước cô báo tin thằng nhỏ bị sốt thì có tiếng gọi giật lại  „Anh, em đây nè“. Anh quay lại giật mình hỏi „Thằng bé đâu“. Cô cười „Nó ngủ ở nhà ấy, em có chuyện này muốn nói với anh“.  „Chuyện gì đấy, sao không đợi về nhà hẳng nói mà ra tận đây“.
    Cô kéo anh ngồi xuống chiếc ghế trên sân ga thủ thỉ „Anh đừng đến thăm em nữa nhé, có anh Việt kiều hôm rồi chở em và thằng bé đi khám bệnh, thích em và thương thằng nhóc lắm, ảnh đang ở nhà chơi với cu tý đấy. Ảnh cầu hôn với em , em đã đồng ý“. Anh lặng buồn „Em cẩn thận đấy, xem xét cho kỷ càng, khéo bị mấy gã có vợ lừa đó nghe“. Cô nũng nịu „anh yên tâm đi, em không ngố như anh đâu“. Anh đưa  gói áo áo quần và hộp sữa  mà anh đã mua cho cô, cô chối đây đẩy „Ảnh đang ở nhà mà, cầm về ảnh biết thì sao, anh đừng buồn em nhé, lấy chồng có giấy tờ hẳn hoi, cuộc sống của em và thằng bé sớm ổn định hơn“. Anh nhẹ nhàng trả lời „Chẳng sao đâu, miễn sao thỉnh thoảng anh được ghé thăm cu tý là được“. Cô vuốt tóc anh „Ừa, để em sắp xếp cho ông ngố ạ“. Rồi cô vội vả ra về. Anh đứng lặng nhìn cô đi khuất về cuối đường. Anh  mở nắp thùng rác trên sân ga bỏ gói áo quần vào đó, rồi buồn tênh nhảy lên tàu.
     
    Anh không buồn, chi nơm nớp lo cho thằng bé. Thực ra anh không hề yêu cô, vì trong trái tim anh đã chôn chặt hình bóng một người với một nỗi đau khôn nguôi.
     
    Ngày thằng bé được 11 tháng, cô nức nở gọi điện thoại cho anh nói „Anh ơi, anh làm sao chứ cứ mỗi lần cu tý khóc đêm là ảnh lấy gối bịt mồm thằng bé lại, có lần nó ngộp thở tím tái cả mặt mày xém chết ngạt đấy“.
      
    Anh gào lên như một con thú điên dại nhảy vội lên tàu lao đến chổ cô. Vừa vào đến nhà cô anh chẳng nói chẳng rằng đấm một quả thôi sơn vào mặt chồng cô. Rồi hối hả bồng thằng nhóc gọi tắc xi chạy về.
       
    Để hoàn thành thủ tục nhận quyền nuôi dưỡng thằng bé,  cũng như thủ tục kiện tụng vụ đánh người,  anh mắc nợ tiền bồi thường cũng như tiền luật sư hết 15000 DM. Mỗi tháng phải chuyễn tiền vào trương mục của chồng cô 150 DM, và 50 DM chuyển cho luật sư cho đến khi hết 15 ngàn mới thôi.
       
    Hôm ra tòa ký giấy chuyển nhượng quyền nuôi dưỡng con cô hỏi anh „Anh có buồn em không?“. Anh cười xòa „hì hì…chẳng sao đâu, thằng bé ngoan lắm, anh rất vui vì được chính tay mình nuôi dưỡng nó, cảm ơn em“. Cô buồn buồn nói „Anh đúng là một thằng ngố mà, một gã đàn ông khờ với một đứa con dại, làm sao mà lấy được vợ“. Anh cũng cười nói „Chẳng sao đâu, thằng bé sẽ làm cho anh hết ngố, chứ không phải phụ nữ đâu“
      
    Anh vừa đi học vừa đi làm thêm. Ban ngày anh đem cu tý đến gửi ở nhà mấy người Việt tỵ nạn khác,  buổi sáng học xong là lao đến các quán Tàu, rữa bát, lau chùi quét dọn kiếm thêm tiền, khuya đón con về, cha con ôm nhau ngủ hạnh phúc lắm
       
    Thỉnh thoảng cô có gọi điện hỏi thăm „Anh thật vất vả, mà em không thể  giúp gì được“. Anh vui vẻ động viên cô „Chẳng sao đâu, thằng bé khỏe và ngoan lắm,  bọn anh dư giả mà, em đừng lo“
    Cô có thêm hai đứa con nữa với  người chồng đó, rồi ly hôn. Tái giá với một  ông chủ nhà hàng khác, có thêm đứa con nữa. Vì bận rồi với con cái và nhà hàng cô không có thời gian hỏi thăm thằng bé nữa, hàng năm chỉ  gọi điện chúc mừng nhân ngày sinh nhật, và ngày lễ giáng sinh
    Có nhiều lần  thằng bé hỏi anh về Mẹ, anh thường ấp úng trả lời và đánh trống lảng sang chuyện khác
       
    Một hôm anh đọc sách khuya rồi ngủ thiếp đi, quên tắt đèn. Thằng bé dậy tắt đèn dùm anh rồi ngồi xuống, kéo chăn đắp lại cho anh miệng thì thào „Pa pa, ich vestehe schon alles, du bist nicht nur.., du bist richtig gnau so meine Mutte“ (Ba ơi, con hiểu tất cả rồi, ba không những là thế, ba mới thực sự là Mẹ của con)
       
    Lúc  thằng bé 16 tuổi, sau ngày làm lễ  trưởng thành, anh kể cho nó mọi chuyện. Sau đó vài tháng nó đề nghị được về ở một thời gian với mẹ đẻ. Luật pháp nước Đức qui định trẻ em 16 tuổi đã có quyền tự quyết định nơi ăn chốn ở của mình. Anh không từ chối yêu cầu của  nó  „Chẳng sao đâu, con cứ làm những gì con muốn“
        
    4 tháng sau một hôm,  đi làm về anh nghe trong nhà có mùi khét, vội vả mở của chạy nhanh vào, anh thấy nó đang đeo tạp dề lum khum nấu ăn trong bếp, thấy anh nó nhe rằng ra cười „Pa pa, du muß eine Frau suchen, daf du nich immer schnelnudeln essen. Das ist sehr ungesund“ (Ba ạ,  ba phải tìm một người vợ thôi, ba không thể ăn mì ăn liền mãi thế này được, có hại cho sức khoẻ lắm). Anh hỏi nó đã nghĩ hè đâu mà về vậy. Nó lại lặp lại câu nói cũ „Du bist, das richtig  meine Mutte“ (Ba mới thực sự là Mẹ của con).
      
    Cách đây không lâu cô gọi điện thoại cho anh nói tình hình kinh tế khó khăn, quán xá làm ăn thua lỗ,có khả năng bị phá sản, muốn mượn anh một số tiền để trang trải nợ nần. Vì số tiền hơi nhiều, nên anh phải bàn bạc với nó. Nó im lặng không có ý kiến gì.
      
    Nhân dịp cuối tuần có thêm mấy ngày lễ, anh tranh thủ đi giao tiền cho cô. Lúc chuẩn bị đi tìm mãi không thấy chìa khoá xe. Anh lục tung cả nhà mà không thây đâu. Nó thấy anh bồn chồn lo lắng không yên, nên thọc tay vào túi quần lôi chùm chìa khóa ra cho anh nói „Pa Pa, Diese Frau ist nicht gut, daft  Sie nicht alles feinster von deinem emfendlichem Herz zu nehmen“  (Ba ạ, người đàn bà này không tốt, bà ta không  được phép nhận những gì tốt đẹp từ trái tim nhạy cảm của ba)
     
    Anh sửng sờ nhìn nó và mất bình tĩnh giáng cho nó bạt tai, cái bạt tai đầu tiên trong đời mà nó nhận được, anh nóng nảy nói „ Daf du nicht so sagen, das ist deine Mutte“ (Con không được phép nói thế, vì đó là mẹ của con)
      
    Nó không nói gì, chỉ rơm rớm nước mắt. Anh ân hận ôm nó vào lòng vỗ vỗ vào vai an ủi nó „ Entschuldigung meiner Sohn, habe ich ein bißchen aufgeregt“ (xin lỗi con trai, ba hơi xúc động)
    Nó cũng vỗ vỗ vào anh nói „ Pa Pa, chẳng sao đâu“
     
    Anh trố mắt lên nhìn nó ngạc nhiên „ Mein Gott, du kann schon sehr gut Vietnamesische sprechen“ (Trời, con đã nói được rất sõi tiếng Việt nam rồi đấy)
     
    Nó cười hăng hắc „ Pa pa, du bist richtig einer thằng ngố, diese Satz habe ich schon über  hunderttausende  mal gehören“ (Ba ơi, ba đúng thật là một thằng ngố, câu nói này con đã nghe hơn một trăm ngàn lần rồi). Nói xong nó nhìn anh thông cảm và nói tiếp „Pa pa, chẳng sao đâu, du kann alles machen, was deine Herz  wollen“  (Ba ạ chẳng sao đâu, ba có thể làm tất cả những gì mà trái tim của ba muốn)
       
    Anh nhìn nó hàm ơn „ Danke schön meier klein Sohn“ (Cảm ơn con trai bé bỏng của ba)
     
    23.06.09
     
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2009 16:41:25 bởi Quãng Nhẫn >
    #2
      Quãng Nhẫn 30.06.2009 01:38:24 (permalink)
      LẬP HỒ SƠ TỬ VONG           
                                 
      Truyện siêu ngắn

                  
      Chị lặng nhìn anh như một cuộn băng khổng lồ trắng tinh nằm đó, rồi ngồi xuống nhẹ nhàng nắm lấy tay anh
       
      Píp..píp..Điện tâm đồ chạy lên giải khả thi. Anh từ từ hé mắt nhìn chị, đôi mắt mệt mỏi như bất lực thoáng lên một tia sáng mãn nguyện. Anh thì thào:
      - Cảm ơn em, 17 năm vật lộn với ung thư, niềm vui của cuộc đời anh có dư từ những khối ung thừa của người khác, nhưng lại thiếu một bàn tay để nắm.
       
      Chị không nói, cứ để cho anh nắm tay mình trong im lặng
         
      Điện tâm đồ  píp lên những tiếng dài và không ngắt nhịp. Chị rút tay mình ra khỏi tay anh và đứng dậy tắt máy. Chị nhìn chăm chăm ra ô cửa sổ, như nhìn vào một thế giới vô hồn. Đúng vậy anh thân yêu, 17 năm rồi kể từ ngày anh về khoa ung bướu, em về khoa cấp cứu, thì em cũng dư một người chồng, và cũng thiếu một lần nắm tay như vậy. Chị như thì thầm nói với anh, rồi bình thản bấm chuông gọi y tá.
      - Lập hồ sơ tử vong 
      Chị ráo hoảnh nói với người đồng nghiệp vừa bước vào, và lặng lẽ bước ra khỏi phòng cấp cứu. Tình yêu của Chị cũng đã píp ngân dài và không ngắt nhịp nữa.
         
      05.2009
      #3
        Quãng Nhẫn 09.07.2009 04:29:54 (permalink)
        LUẬN VỀ CÁI ĐUÔI NAI CÁI

        Thành phố Göttingen nằm ở cực nam của tiểu bang Niedensachsen, thành phố này còn gọi là thành phố sinh viên, vì tổng số cư dân trên thành phố khoảng 120 ngàn(120 000), thì trong đó sinh viên chiếm hết 40 ngàn (40 000). Có nghĩa đi ra đường gặp 3 người thì trong đó có một là sinh viên.

        Ở đây có trường đại học tổng hợp (Universität) Georg- August Göttingen, trường này được thành lập năm 1737. Hiện nay nó là một trong những trường đại học danh tiếng trên thế giới. Tại đây là nơi đã đào tạo nên những nhà bác vĩ đại, những nhà khoa học lừng danh, và những người hoạt động văn hóa nghệ thuật có tiếng tăm, ví dụ nhà bác học Anber Eisteine cha đẻ của thuyết tương đối. Luis Pasteur người phát minh ra vac-cin tiêm chủng. Robert Koch người đặt nền tảng cho bô mon vi trùng học... Và hai nhà đại thi hào vĩ đại của thế giới Goethe và Heine cũng đã từng là sinh viên của trường đại học này

        Thành phố Göttingen thời cận đại thuộc sở hữu của Lãnh chúa Hardenberg. Đây là một vương quốc riêng biệt có quyền lực như vua Hannover, hay vương triều Preuß, trong đế quốc Phổ. Lãnh chúa Hardenberg có thủ phủ ở Norten- Hardenberg cách thành phố Göttingen về phía Bắc độ 4 cây số. Hậu duệ đương đại của lãnh chúa này là Ông Peter Hardenberg, năm nay trạc độ 55 tuổi. Toàn bộ cánh rừng chạy dài từ Northem qua Göttingen đến Dudenstad sát biên giới Đông-Đức cũ là thuộc quyền sở hữu của gia tộc Ông.

        Norten- Hardenbeg là nơi hàng năm có cuộc đua ngựa vượt chướng ngại vật truyền thống của giới quí tộc lớn nhất châu Âu. Người bảo lãnh và đăng cai cuộc đua này chính là ông Hardenberg.

        Trong thời gian tôi học thêm nghề y và sau đó hành nghề châm cứu ở thành phố Göttingen có thâu nhận một người bạn làm học trò. Anh này vốn xuất thân là một kỷ sư địa chất người Hà Nội, vì đam mê y học cổ truyền nên bỏ nghề theo tôi học thuốc. Khi học thành nghề anh có mở một phòng mạch châm cứu ở đây và trở thành bác sĩ riêng cho gia tộc Hardenberg.

        Trong một lần qua anh Nguyễn Ngọc (tên anh bạn học trò của tôi), tôi được mời đi dự một cuộc săn bắn theo kiểu thời trung cổ của ông Hardenberg. Cuộc săn được rất nhiều lợn lòi và nai. Khi mổ thịt thú săn, thấy họ vứt bỏ đi rất nhiều thứ, trong đó kể cả khấu đuôi nai.

        Tôi mới giải thích cho họ biết rằng, khấu đuôi của con nai cái, là một tuyệt phẩm bổ dưỡng của nghệ thuật ẩm thực á đông. Khấu đuôi nai cái hầm với một vài loại thuốc bắc đặc biệt khác sẽ trở thành một món ăn cực hấp dẫn, không những thế nó là một vị thuốc bổ Thận thượng thặng mà không có một thứ dược liệu nào có hiệu quả bằng. Đối với đàn ông nó là một thức ăn cường dương tráng thận tuyệt hảo nhất trong y dược. Đối với đàn bà đây là một loại thức ăn điều hòa chức năng sinh lý vô tiền khoáng hậu. Không có một thứ thuốc nào có hiệu quả như loại thức ăn này trong việc chữa trị bệnh lãnh cảm, hay thờ ơ với việc chăn gối của phụ nữ. Đặc biệt là đối với những thay đổi tâm sinh lý trong thời kỳ tiền mãn kinh. Đây là loại thức ăn có khả năng phục hồi và điều hòa rất kỳ diệu.

        Nghe tôi nói xong, kể cả Nguyễn Ngọc lẫn ông Hardenberg đều há hốc mồm lên kinh ngạc và nuốt nước miếng ừng ực, (he he..vì cả hai lão đều rất máu chuyện phòng the). Ông Hardenberg hối hả nói : „ Lê, mày làm ngay hôm nay đi". Tôi cười giải thích.

        •- -"Nếu sử dụng đuôi nai cái đã bị giết chết, thì hiệu quả không cao lắm, và phải ăn nhiều lần trong năm mới bảo đảm được „nguyên lực bách chiến bách thắng". Còn như sử dụng đuôi nai cái còn sống, qua một qui trình theo nghệ thuật ẩm thực gia truyền của giới Trung y, thì chỉ cần mỗi năm dùng một hai lần là đủ. Đây là một công phu ẩm thực rất cao siêu và có phần hơi dã man. Khi nai cái đến mùa động đực, người ta bắt nai sống và buộc treo hai chân trước lên cao, buộc như vậy độ nữa ngày, tính toán thế nào mà đến nữa đêm thì đem giết thịt. Lấy phần khấu đuôi sát mông về sau, rữa sạch máu và ngâm vào trong nước gừng loảng độ 1 tiếng đồng hồ. Sau đó để nguyên cả khấu đem hầm lửa nhỏ với khoảng độ 7 lít nước. Khi thấy khấu đuôi sắp mềm (khoảng 1 tiếng đồng hồ) thì bỏ các loại thuốc bắc vào. Một khấu đuôi nai thì dùng 60 gam Thục địa, Hoài sơn 30 gam, Kỷ tử 50 gam, Đổ trọng 40 gam, Sơn thù 30 gam, Cam thảo 15 gam, Ba kích 20 gam. Hầm nhỏ lửa thêm độ 1 tiếng nữa, thì nêm ít muối cho vừa uống. Một toa khấu đuôi nai cái này có thể dùng cho 5 người, uống trong một lần khi ăn nhậu.

        Ông Hardenberg nghe kể khoái lắm, nên dục tôi thực hiện ngay. Lần đó tôi nấu cho họ ăn bằng đuôi nai cái đã bị giết thịt bình thường. Sau đó thấy mấy lão mặt mày hớn hở ra vẻ bội thu lắm.

        Từ đó về sau, năm nào trước mùa đua ngựa độ 2 tuần, Ông Hardenberg đều tổ chức săn bắn, để lùng nai cái động đực. Lúc bắn nai chỉ bắn bằng súng thuốc mê, để cho nai vẫn còn sống, và thực hiện việc lấy khấu đuôi rất bài bản. Tất nhiên tôi là người được mời đầu tiên trong ngày hội săn bắn này của gia tộc Ông. Cũng chẳng tốt lành gì đâu, chẳng qua là muốn tôi hầm cái khấu đuôi nai theo công thức gia truyền mà thôi

        Ông Hardenberg có một người em họ tên là Barbara. Hành nghề y truyền thống châu Âu (Heilpraktiker- tương tự như Lương y của mình vậy). Cô này nhỏ hơn tôi 4 tuổi, bỏ chồng, sống độc thân chưa có con.

        Năm đó cô ta theo bọn đàn ông chúng tôi vào rừng săn nai cái. Khi đến khu vực săn, mọi người leo lên ngồi trên chòi quan sát thú. Barbara bao giờ cũng ngồi sát bên tôi và luôn miệng thì thầm hỏi lung tung về chuyện nghề nghiệp.

        Trời mùa hè nóng nực cô ta thì ăn mặc không được kín đáo lắm, mồ hôi đổ ra như tắm quyện với mùi nước hoa Lu-Lu trở thành một mùi khai khai nồng nồng rất ớn. Đã vậy cô ta còn cứ ghé sát vào tôi thì thầm, làm tôi mấy bận phải rùng mình. Thấy thế cô ta hỏi: „Ông Lê, hình như ông có vấn đề gì phải không". Tôi không dám nói thẳng ra cảm giác của mình nên lịch sự trả lời „Ồ, không có chuyện gì quan trọng lắm đâu, chỉ tại thân hình của cô cứ như một ngọn núi lửa hừng hực, nên trái tim tôi háo hức muốn trở thành tro bụi vậy thôi". Mắt cô ta sáng rực lên, và đưa sang tôi một cái nguýt dài hơn cả km và kèm theo một nụ cười tủm tỉm rất nguy hiểm.

        Khi thấy một con nai cái xuất hiện, ông Hardenberg dương súng lên ngắm, tôi cản lại ngay và nói: "đây không phải là con nai động đực". Barbara kinh ngạc trố mắt lên nhìn tôi hỏi:"ông Lê, tại sao ông lại biết điều đó". Tôi bình thản trả lời: "Nai cái mùa động đực thường tiết ra một mùi thơm rất đặc biệt, mùi thơm này tản ra trong gió và bao giờ cũng có một vài chú nai đực lẫn quẩn đi theo, vì nai đực có một khứu giác cũng rất đặc biệt, và khi ngửi thấy mùi này, là cứ ngất ngư đi sau nai cái để thưởng thức loại hương vị Erotik này. Con nai cái này đi một mình, xung quanh lại không có con nào khác, chứng tỏ nó chưa đến mùa động cỡn"

        Barbara nhìn tôi lại nở một nụ cười có hơi hướng đe dọa

        Bữa tiệc hôm đó Barbara cũng tranh chổ ngồi bên tôi, cô ta uống rất nhiều rượu đỏ. Tôi thì vẫn như muôn thuở, nhậu với mọi người bằng nước trà Thái nguyên

        Trong bữa tiệc Barbara cứ dựa sát vào tôi, bộ ngực độ sộ của cô ta nhiều lúc như muốn hất tung tôi ra khỏi ghế. Ông Hardenberg thỉnh thoảng nhìn tôi đá đá lông nheo rất khả nghi.

        Thấy tình hình bất an, nhân tiện có một cú điện thoại vào điện thoại cầm tay của tôi. Tôi nói với mọi người có một ca cấp cứu cần sự có mặt của tôi gấp, nên xin phép đi một chốc rồi sẽ quay trở lại. Sau đó tôi chuồn thẳng. Hú hồn.

        Tháng 9 năm đó, nhân dịp sinh nhật tôi, Barbara gửi cho một gói quà. Lúc mở ra xem quà của cô ta, tôi kinh ngạc vô cùng vì món quà kỳ lạ của cô ta. Trong cái hộp kiểu cách được trang trí rất romantik là một chai thuốc nhỏ mũi của hãng Ratiopham, dùng để xịt chữa cảm cúm và nghẹt mũi. Thoạt đầu tôi không hiểu, nhưng sau đó chợt nhớ lại chuyện cũ, tôi cười phá lên rất thống khoái. Vì đây là một sự thóa mạ ngọt ngào của Barbara dành cho tôi.

        Đọc đến đây bạn đừng nên quan tâm câu chuyện của tôi có thực hay là hư cấu. Mà bạn nên quan tâm đến cảm giác của bạn thì hay hơn.

        Nếu cảm giác của bạn đây là một câu chuyện rất thực tế, thì còn chần chừ gì nữa, mà bạn không rê chuột để coppi lại một đoạn cần thiết có trong câu chuyện này, để dành ứng dụng lúc cần thiết. Vì cảm giác này là bạn đang tiếp xúc với một bí mật gia truyền của nghệ thuật ẩm thực chữa bệnh.

        Nếu bạn có cảm giác đây là một câu chuyện hư cấu, thì xin đừng chửi tôi là thằng láo toét, mà hãy cười lên một cú khơ khơ khơ ...vì kết thúc của câu chuyện. Nhằm để động viên an ủi tôi khi phải lọ mọ gõ máy post lên câu chuyện này

        Trong trường hợp bạn thấy câu chuyện lãng xẹt không thể cười được. Thì bạn hãy từ từ hít vào một hơi thở thật sâu, đồng thời dơ tay trái lên cao, cùng lúc đó bạn dùng bàn tay phải xọc vào nách trái và cù cho mình cười lên. Nếu như làm thế nữa mà bạn vẫn chưa thể cười được, thì quả thật giữa chúng ta không có duyên giao lưu rồi. Tuy vậy cũng rất cám ơn bạn đã chịu khó đọc đến chữ cuối cùng.



        07.07.09
        #4
          Quãng Nhẫn 26.07.2009 08:15:41 (permalink)
          DƯƠNG LANG THỦ

          Tôi và hắn có mối quan hệ khá phức tạp. Trên bối cảnh xã hội hắn đứng vai anh vì hắn lớn hơn tôi mấy tuổi. Trong quan hệ giao tiếp thì có thể gọi là bằng hữu vì hai đứa đã từng chung lưng đấu cật vượt qua một thuở hàn vi. Nhưng ở phương vị nghề nghiệp thì hắn ở bối phận học trò, vì tôi là người trực tiếp dẫn dắt và đào tạo hắn thành người thầy thuốc. Hắn nể phục tôi về kiến thức và kinh nghiệm chữa bệnh. Tôi quí mến hắn về cái tính đam mê nghề nghiệp và sống có nghĩa có tình, có trước có sau. Với mối quan hệ đa dạng đó, tôi và hắn chơi với nhau hơn mười mấy năm mà không có một lần nào làm cho nhau phật ý.

          Vậy mà hôm trước hắn đến thăm tôi trong tù, không những không an ủi tôi vì gặp chuyện xui xẻo mà còn trách móc tôi là chơi đểu bạn bè. Thế mới buồn chứ.

          Gần đây hắn đột nhiên bị mắc hội chứng lão hóa, bệnh phát triển quá nhanh mà lại không rõ nguyên nhân, nên không có phương pháp nào kìm hãm được. Tóc đang xanh rờn tự nhiên lốm đốm hoa râm, mới qua có 2 tháng đã thành trắng phau toàn bộ như cước. Da dẻ hắn trước đây vốn rất tươi nhuận hồng hào, mắt sáng long lanh, tâm thế lúc nào cùng tràn trề nhựa sống. Nhìn hắn người ta ai cũng chỉ đoán hắn ở vào độ bằng ½ tuổi thật của hắn mà thôi. Thế mà chỉ mới có mấy tháng, da không những nhăn nhúm lại mà còn lốm đốm tàn nhang của tuổi già, tay chân đã bắt đầu run, và đang lâm vào tình trạng suy giảm trí nhớ.

          Không ai biết vì sao hắn bị như vậy, ngay cả chính hắn cũng rất tự tin vào kiến thức y khoa của mình mà cũng đành thúc thủ bó tay. Hơn ai hết hắn hiểu rằng mọi biện pháp dưỡng sinh áp dụng lúc này đã muộn. Hy vọng còn lại cuối cùng của hắn là tôi. Vì hắn đã mường tượng ra rằng cái nguyên nhân hắn bị đột ngột lão hóa có liên quan đến lời cảnh báo của tôi đối với hắn gần 10 năm về trước. Vì vậy vẫn biết tôi đang còn 10 ngày nữa mới mãn hạn đợt tù 45 ngày tự chọn. Hắn vẫn cứ lao xe vượt hơn 600 cây số đến trại tù thăm viếng tôi.

          ...Gần 10 năm về trước, trong một lần đến thăm phòng mạch của hắn, gặp lúc hắn đang chữa trị cho một bệnh nhân. Thấy hắn dụng các huyệt Thận du, Mệnh môn, Hoàn khiêu, Quang nguyên, Tam âm giao và Âm lăng tuyền, với thủ pháp ôn bổ. Tôi biết hắn đang dụng phép hồi phục thận dương cho bệnh nhân. Thủ pháp tấn kim của hắn rất bài bản và điêu luyện. Nhưng khi thối kim và cho bệnh nhân về, nghe hắn nhắc bệnh nhân nhớ sắc thuốc uống đều đặn. Tôi hỏi hắn ra toa gì cho bệnh nhân. Hắn nói cho toa Tả Qui gia thêm Ba kích và Nhục quế. Tôi hỏi lại, sao không dụng toa Giao Thái Hoàn, hay Bổ Thận Sinh Tinh Hoàn. Hắn nói, bệnh nhân sắc mặt hơi sạm, rụng tóc răng lay, mồm khô, tâm phiền bứt rứt, hay đổ mồ hôi trộm và sợ rét, đêm đi đái nhiều lần, mà bị đái dắt, nên đó là chứng thận âm-dương đều hư vì vậy mới không dụng toa Bổ Thận Sinh Tinh Hoàn mà dụng Tả Qui để ôn bổ cả âm-dương. Tôi rạng rỡ nói, chà bốc thuốc dạo ni lên tay hè. Hắn cười khề khề nói, thì thầy nào trò nấy mà. Tôi hỏi lại hắn, xích mạch bệnh nhân ra sao. Hắn trả lời, xích mạch huyền sác, có khi tế sác như ốc lậu. Tôi chau mày nói với hắn, xích mạch hỗn loạn vậy là chứng thoát dương, tớ nhìn thấy sắc mặt của bệnh nhân tuy nhợt nhạt, bãi hoãi, nhưng tâm khí còn chính vượng lắm, vì vậy đây có thể là con bệnh đắm chìm quá độ trong sự hoan lạc của xác thịt. Có thể anh ta đã gặp phải một người đàn bà rất hòa hợp và yêu thương, nhưng người đàn bà này dục tính bạo liệt, vì vậy anh ta chăn gối vô độ vô chừng nên mới sinh chứng ấy. Hắn ngẩn mặt khi nghe tôi phân tích, hồi lâu gật gật đầu hỏi, vậy chứng này dùng phương gì trị. Tôi hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng thốt ra, dùng Dương Lang Thủ. Hắn đã từng nghe đến Dương Lang Thủ, nên phấn khích hỏi, cậu biết thuật này chứ. Tôi nói, biết, nhưng đó là tà đạo, nên chưa nói cho cậu biết. Hắn nghiêm mặt nói, tà đạo nhưng trong lúc cấp bách dùng để cứu người thì cũng coi như là chính đạo. Vậy là hôm đó tôi giảng giải cho hắn thật kỹ càng về thuật Dương Lang Thủ.

          Dương Lang Thủ thật ra không phải là tà môn, mà đó là một phép dưỡng sinh thượng thừa trong nghệ thuật chăn gối. Nhưng do người biết được thuật ấy sử dụng vào mục đích vị kỷ nên bị coi là tà đạo. Nó là thuật dưỡng sinh thực sự có thật, mà các tay chuyên viết kiếm hiệp phóng đại thành môn Hấp Tinh Đại Pháp trong các pho sách chưởng.

          Dương Lang Thủ là một thủ thuật bấm huyệt trong lúc giao phối, nhằm tốc dục buộc người đàn bà oằn mình phóng thoát cường âm ra đột ngột. Thủ thuật này còn nhằm mục đích khống chế những người phụ nữ có khả năng tình dục quá mạnh. Buộc họ phải đột ngột đạt đến cực điểm trong chốc lát.

          Khi tôi giảng giải về các vị trí huyệt đặc biệt và thời gian phóng thủ điểm huyệt thích hợp cho hắn nghe xong, còn cẩn thận dặn rằng: Đây là một thủ thuật rất bá đạo, đoạt lẽ tự nhiên, chỉ trong trường hợp quá cần thiết mới hướng dẫn cho bệnh nhân thực hiện mà thôi. Vì thủ thuật này nếu rơi vào tay người biết thuật hô hấp dưỡng sinh, thì rất dễ sa vào con đường tội lỗi. Họ có thể lợi dụng thời điểm thoát cường khí của phụ nữ, để thâu liễm nguyên khí cho mình. Vì vậy nếu người đàn ông sử dụng thuật này trong khi giao phối thường xuyên, cũng đồng nghĩa với việc đoạt sinh lục của phụ nữ. Cho nên người phụ nữ sẽ già đi rất nhanh, mà người đàn ông thì ngày càng được sung sức trở lại như thời thanh xuân.

          Trên phương vị nghề nghiệp, có thể nói hắn là đích truyền của tôi, cho nên tôi hoàn toàn tin tưởng hắn.

          Vì mỗi đứa ở một thành phố khác, mà đứa nào cũng bận bịu với công việc của mình, nên chúng tôi rất ít khi gặp nhau. Bẵng đi mấy năm sau gặp lại, xém nữa là tôi không nhận ra hắn, vì thấy hắn quá trẻ trung, khí lực thật dồi dào và sung mãn. Trong hắn cứ ngỡ như mới hăm mấy, ba mươi tuổi vậy. Thấy da dẻ hắn hồng nhuận, thần sắc dung hòa, tươi mát, sáng sủa một cách hơi khác thường. Tôi chau mày hỏi, cậu dụng Dương Lang Thủ đó à. Hắn cười khề khề vỗ vai tôi nói, bậy nào, nhờ cái bài khí công Hoàn nguyên phục mệnh của cậu chỉ đó, hơn nữa dạo đi Tân Cương có mua được một ít Đông Trùng Hạ Thảo, kết hợp với Hà Thủ Ô, Thiên Niên Kiện, Câu Kỷ và Đổ Trọng và mấy thứ kỳ vật khác chế được một toa cải lão hoàn đồng hay lắm. Nghe hắn nói tôi cũng bán tin bán nghi, vì công dụng của Dương Lang Thủ chỉ nghe nói chứ chưa chứng thực bao giờ, hơn nữa mấy thứ dược liệu hắn nói toàn loại trân quí trong việc phục nguyên cả, nên tôi chỉ ởm ờ nhắc hắn lấy lệ: Coi chừng cái gì cũng có lợi, có hại cả, thứ càng tốt bao giờ càng có tàng ẩn hiểm họa nhiều bấy nhiêu đấy. Hắn lại cười khề khề vỗ vai tôi, yên tâm, yên tâm đi ông bạn già ạ.

          Vào thời gian gần đây, tình hình kinh tế bị suy thoái trầm trọng, chính phủ thắt chặt chế độ kiểm thuế gắt gao. Cơ quan nơi tôi làm việc bị đụng chuyện. Sở thuế đến đông kết toàn bộ hồ sơ và tài khoản để kiểm tra. Ông chủ trung tâm gặp nạn, tôi cũng bị họa lây. Kết thúc hồ sơ tôi bị kết tội lậu thuế, bị phạt một số tiền tương đương với 45 ngày tù. Gặp đúng vào thời điểm tôi có nhiều chuyện bất an, một phần vì thất bại trong công việc nghiên cứu, một phần do nuối tiếc Viện châm cứu do một tay tôi gây dựng nên bị buộc đóng cửa, lại thêm có nhiều chuyện phiền toái trong giao tiếp xã hội và tình cảm, nên tôi không chọn giải pháp đóng tiền mà chọn giải pháp vào tù ngồi 45 ngày. 45 ngày trong tù, và cố gắng kéo dài thêm 4 ngày nữa, tôi sẽ có được cua điều dưỡng tinh thần 7 lần 7, 49 ngày tĩnh lặng thật lý tưởng.

          Vậy mà mới có 35 ngày ngồi trong tù, thì hắn lại xồng xộc tới thăm và làm loạn cả lên. Tức chết đi được.

          Thấy tình cảnh hắn đột nhiên bị suy thoái tuổi già một cách trầm trọng như vậy, tôi cũng chẳng có gì mấy ngạc nhiên, vì tôi biết tình trạng này xảy ra là vì hắn đã dối tôi, hắn đã dụng thuật Dương Lang Thủ. Dương Lang Thủ làm cho hắn có một thời trẻ ra mấy chục tuổi vì nhờ vào thủ thuật đoạt sinh khí của gái trẻ khi giao phối. Hắn điển trai, hào hoa có nghề nghiệp, có tiền, có địa vị xã hội, lại bỏ vợ, nên coi như độc thân. Với cái mác Việt kiều mỗi năm bay đi bay về Việt Nam dăm bảy bận, không thiếu chi gái trẻ bu theo. Chết là phải.

          Đến gặp tôi trong tù hắn không nói nhiều, cũng không cần tôi giải thích vì sao hắn ra nông nổi vậy, hắn là người trong nghề hắn đã biết lưỡi dao thứ hai của thuật Dương Lang Thủ đã thọc vào hắn. Hắn chỉ hỏi tôi có cách nào ngăn chặn lại được sự suy thoái như thác lũ không. Tôi nói, rất khó phục hồi, nhưng ngăn chặn thì được, và duy chỉ có một cách là châm cứu.

          Hắn lên ban quản lý trại tù, đóng số tiền tương đương 10 ngày còn lại, và kéo tôi ra khỏi tù.

          Ngồi trên xe về nhà hắn cứ cằn nhằn là tôi chơi ác, chơi đểu bạn bè, biết tai hại mà không ngăn cản hắn. Còn tôi thì bực bội vì cái cua điều dưỡng của tôi bị hắn phá vỡ nên cũng quặc lại hắn:

          - Cậu nên biết trên đời này, cái gì thuộc về của cậu mới là của cậu, còn cái gì không thuộc về của cậu, mà đi cướp đoạt nó về, thì chắc chắn rồi nó sẽ rời xa cậu mà thôi. Cậu bị thế là phải đạo rồi, cậu là người học thuốc, đã hiểu quá rành rẽ về đạo lý tự nhiên của âm-dương. Thế mà cậu lại cưỡng chế, muốn đảo lộn qui luật tự nhiên, cậu không phải là siêu nhân, thì bị qui luật đó xéo nát là đúng thôi còn trách ai nữa.

          Hắn không nói gì, mặt đăm đăm, thở hắt ra một cách chán chường và dí ga. Chiếc xe Mercedes đời mới lao vút về hướng đường cao tốc.



          24.07.09

          thuận nghĩa
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9