Thư Lạ, tuyển tập truyện ngắn Đinh Linh.
lyenson 07.06.2009 14:47:07 (permalink)
Boo Hoo Hoo

(Phan Nhiên Hạo dịch từ nguyên bản tiếng Anh “Boo Hoo Hoo”)



Mặc dù đánh mất kính sát tròng tối qua ở New Haven, Paradox không để lộ chuyện đó với ai trong ban nhạc. Hắn là ông bầu lưu diễn và chủ chiếc xe van, một cục sắt phế thải dùng kiếm cơm – Công Ty Nâng Cấp Nhà Cửa Paradox. Mỗi lần đổi lane đường, hắn cắt ngay đầu xe thiên hạ. Lần sau cùng, một chiếc Honda Civic nhấn kèn kinh hoảng, và Frank, ngồi cạnh, thò cánh tay thịt ra làm dấu tục tỉu trước mặt người lái xe, một bà già da đen.
“Lên kiếng đi”, Karen hét.
Thời tiết tháng Mười Một lạnh và mưa phùn. Karen cố chợp mắt, đầu ngoẹo sang bên, má áp cửa sổ. Cô nàng có đôi mắt ảo nảo khôi hài trên khuôn mặt tươi vui. Khi nhắm mắt, khuôn mặt thật hạnh phúc. Karen chơi guitar rất ngầu. Thưỡn người trên ghế giữa sát Karen là Tyler, ca sĩ chính. Tay trống Orlando nằm rúm ró phía sau. Frank chơi bass.
Paradox lại nôn nao. Những mạch máu sau nhãn cầu như đang bị một bàn tay cương quyết giật tung. Tuy vậy, đã quen với thử thách kiểu này, hắn nhận chịu lì lợm . Khi lái xe, Paradox thường nheo mắt, nhe hàm răng khập khểnh, lẩm bẩm một mình: “Xin lỗi”, “Không thể là sự thật”, “Mày là thằng ngu”. Hắn lái xe cho ban nhạc đã lâu nên cả bọn quen nết.
Mùi rượu ngòn ngọt toát ra từ lỗ chân lông Paradox trộn với đủ mùi trong xe: một miếng bánh pizza cứng ngắc úp mặt dưới ghế trước, áo da mới của Frank, mùi nước hoa Karen xịt nách thay cho thuốc khử mùi quên mang theo…Suốt bảy ngày cả bọn liên tục di chuyển, bắt đầu từ Philadelphia, dừng ở Alletown, Scranton, Newark, Hartfort, và New Haven.
Đến đâu ta túc nhà người quen đến đó. Tối qua ngủ ở phòng khách nhà em của Tyler. Một thiếu nữ không chồng với đứa bé ba tháng tuổi, căn hộ bốc mùi hộp đựng cứt mèo. Sau chầu café buổi sáng cả bọn lên đường. Bây giờ đang hướng đến Northampton, điểm diễn cuối cùng, rồi về nhà. Gần rỗng túi, cả bọn nhịn bữa trưa.
Đợt lưu diễn không thành công lắm. Ở Allenton ban nhạc bị xếp chơi chung với một ban rock nặng, Valhalla , trình diễn trước chục khán giả. Không bán được áo thun và CD nào. Thành công lớn nhất, cho đến lúc này, là ở Newark, Frank và Tyler được mần em út, và ở Hartfort, được radio địa phương phỏng vấn.
Đến Northtampton, cả bọn ngất ngư. Tyler nói: “Hy vọng sẽ có chút đồ nhậu”. (Ở New Haven họ được cung cấp cánh gà và hai vại Iron City , trong khi ban nhạc chính, tụi Crucifux, được đãi bữa chính và salad. “Sang năm đến lượt mình”, Tyler nói.)
“Quán rượu tên gì”? Karen hỏi.
“Auto Da Fe ”, Paradox trả lời.
“Tụi nào diễn với mình tối nay”?
“Doctor At Tree ”.
Ngoại trừ Paradox, đã bốn mươi bốn và hói đầu, những kẻ còn lại cũng quá háp ba mươi. Hơi già để thích hợp với nghề này, họ vốn xuất thân từ những ban nhạc vô danh khác. Nhưng có vẻ thời cơ sắp đến: CD mới của họ được phê bình bởi Village Voice và Spin.
Thậm chí nếu không có kết quả gì cụ thể, họ cũng tiếp tục chơi nhạc. Ít nhất đến tuổi sáu mươi. Nhạc sĩ thì thế thôi. Còn làm được gì khác?
Nghĩ lại, dĩ nhiên chơi trong một ban nhạc vô danh thì cứt thật (hơn nữa, đa số những kẻ đến xem mình đều thuộc loại đần độn), nhưng đã mang kiếp cầm ca, cứ phải chơi nhạc, dù biết mình quá già cho nghề này và chỉ được trả trăm dollar mỗi đêm, trừ xăng nhớt ra, chia năm, gần như chẳng còn gì.
Dù sao nổi tiếng cũng tốt hơn. Tyler hay nói, “Khi mình nổi tiếng, ai cũng muốn hợp tác. Danh tiếng như xạ hương. Nó lôi cuốn bọn nô lệ về mình”. Hắn thích trích Gertrude Stein: “Nghệ sĩ cần nhất là được khen”.
Có lần hắn triết lý lúc đang phê acid: “Người đời cứ nghĩ danh tiếng là sự bất tử thời gian trong khi đúng ra nó là sự bất tử không gian. Mình không sống mãi nhưng được sống nhiều nơi cùng lúc.”
Tỉa tót bộ cánh chuẩn bị cho sự nổi tiếng, Tyler trở nên ám ảnh bề ngoài quá đáng. Hắn khá đẹp trai, phong trần, tuy mái tóc lại vàng và dài loăn xoăn hất qua hất lại. Có lần hắn cạo đầu, tưởng sẽ giống tụi skinhead hay tội phạm. Nhưng nhìn vào gương, chỉ thấy một ông Phật, hoặc tay đầu bếp Tàu. Hắn để tóc dài trở lại. Để giải quyết phần mỡ thừa, hắn bắt đầu tập bụng mỗi sáng. Mỗi khi có dịp, Tyler mặc áo cụt tay khoe bắp chuối phải xăm hình chiếc điện thoại đang reng.
Paradox lái xe vào bãi đậu vắng tanh của quán Auto Da Fe. “Xin lỗi”, hắn nói to. Bên trong, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là bức tranh tường vẽ cảnh truy hoan. Những thân thể trần trụi đen trắng vàng quấn lấy nhau, với câu khẩu hiệu sơn đỏ, trắng, xanh: LÀM TÌNH KHÔNG LÀM CHIẾN TRANH VÌ CHIẾN TRANH XẤU XÍ VÀ TÌNH YÊU DỄ THƯƠNG.
Quán rượu có hai gian: gian nhỏ với quầy rượu dài và một gian với sân khấu bé xíu. Thời tiết tồi tệ kiểu này may lắm mới kiếm được năm mươi khán giả. Đám khách sau-giờ-làm-việc, những kẻ sẽ say và bỏ về vào lúc ban nhạc bắt đầu, đang ngồi ở quầy rượu quan sát các nhạc sĩ khiêng dụng cụ vào. Một tay tóc đỏ mặc vest chào lớn Karen “Hi”. Hai ba gã phá lên cười. Chủ quán người thấp, nhuộm tóc đen, miệng trễ kỳ quái, đeo kính râm, áo khoác cánh da, bước ra chào ban nhạc: “Doctor At Tree hả”?
“Sluice Gate”, Tyler nói.
Paradox tiến đến tay đàn ông nhỏ thó. Hắn đặt tay phải trước mũi, như chẻ khuôn mặt làm đôi. Hắn nói, giọng đột nhiên nghiêm trọng, “Tôi là Paradox, ông bầu lưu diễn”.
“Hân hạnh, Pierre Docks. Tôi là Pablo”.
“Còn đây là Tyler, Karen, Frank, và Orlando”.
“Chào mừng. Chào mừng. Cứ tự nhiên. Chuyên viên âm thanh tới liền. Tối nay thế nào cũng đông. Uống thoải mái nhé. Quán đãi bia tươi”.
“Có đồ ăn không”? Paradox hỏi.
“Ở đây không bán đồ ăn.”
“Vài bịch khoai tây khô được không”? Paradox kỳ kèo.
Chủ quán quay sang tay bồi rượu, “cho mấy anh này khoai tây khô”.
Trong lúc ban nhạc thử âm thanh, một tay say rượu lò dò đến, gay gắt hỏi Frank, “Ban nhạc tên gì”? Tay say rượu khoảng năm mươi. Mặt đỏ bừng, miệng há hốc.
Frank luôn khó chịu mỗi khi ai hỏi tên ban nhạc. Đã tới đây rồi thì phải biết chứ. “Sluice Gate ”, Frank trả lời.
“Chưa bao giờ nghe một tên ban nhạc nào đần độn như vậy,” tay say phát biểu, bỏ đi.
“Tao đéo hỏi ý kiến mày,” Frank la theo.
Thử âm thanh xong, Orlando, Tyler, và Karen bỏ ra xe hút cần sa. Paradox và Frank ngồi lại. Vại Sam Adams trên quầy và trước mặt mỗi người là cốc uống bia.
“Mày biết không, tao dân gốc vùng này.” Frank nhe răng.
Paradox nheo mắt một lúc lâu, rồi văng ra, “Nòng láng”.
Trong xe van, Karen, phê thuốc, nhắm mắt nằm nghiêng trên băng sau. Mặc dù không đẹp, cô nàng có khuôn mặt không phai tàn bởi sự từng trải, khuôn mặt không bao giờ già. Nó sẽ trẻ mãi, ngay cả khi vào hòm. “Nhìn nè”, Tyler nói, “tụi nó đánh vần tên ban nhạc sai trên tờ quảng cáo.”
“Đâu”, Orlando lấy tờ quảng cáo. “Sluice Gait ”.
“Tao khá thích tên này”, Orlando kết luận. “Họ thông báo tụi The Nguyens sẽ chơi ở đây ngày mai”.
“Mở nhạc chút đi”, Karen nói.
Tyler nhét một băng casset vào máy.
“Ai vậy”? Karen hỏi.
“Blind Lemon Jefferson ”.
“Được lắm. Chưa bao giờ nghe”.
Tyler phê một hơi dài, nói: “Tay này chết vì lội trong bão tuyết sau một buổi thu âm”.
“Lúc đó hắn phê hay sao”.
“Không. Mù”!
“Hiểu rồi: Blind Melon ”.
“Gốc của cái tên là vậy”!
“Mày thì cái gì cũng biết”!
Chiếc xe van trở nên một bong bóng dịu ngọt. Một lúc, Karen nói, mắt vẫn nhắm, “Mày có biết tại sao tinh khí nếm ngòn ngọt không”?
“Làm sao tao biết được”, Tyler nói. “Sao tinh khí lại ngọt, Orlando”?
Orlando là dân đồng tính và từng chơi cho ban Pansy Division .
“Tại bia”, Karen nói.
Cửa quán mở, tay say rượu bước ra. Hắn bước lại chiếc điện thoại công cộng nhưng không gọi. Hắn đứng đó một lúc, trong bóng tối, lưng quay ra đường. Xong việc, lúc quay vào, hắn nhín thấy chiếc xe van. Nhận ra Tyler, hắn cười, uốn môi “**** mẹ mày”. Rồi bỏ vào trong.
“Vậy là sao?” Orlando hỏi.
“Sao vậy? Chuyện gì?” Karen hỏi.
“Một thằng vừa chửi ‘**** mẹ’ Tyler.”
“Thị trấn này đáng mến thật,” Tyler nói. Cả bọn phá lên cười.
Bọn con gái trường Smith and Amherts đang trình căn cước cho tay gác cửa. Máy hát gào nhạc Nirvana. Frank nốc hai cốc Southern Comfort nhanh chóng. Một em mập bước đến. “Xin lỗi”, em mấp máy, “anh chơi guitar trong ban Doctor At Tree”?
“Ừ, đúng rồi”.
“Em thích CD của mấy anh lắm”.
“Cám ơn”.
“Anh ký tờ quảng cáo này cho em được không”?
“Được”.
Cô em đưa viết cho Frank.
“Em tên gì”?
“Susan”.
Frank quay qua Paradox thì thầm: “Thằng chơi guitar của tụi Doctor At Tree tên gì”?
“Làm thế đéo nào biết được”!
Gởi Susan. Yêu thương. Làm Thế Đéo Nào Biết Được, hắn viết nguệch ngoạc những chữ vòng tròn.
Em mập đi rồi, Paradox nói, “Dễ thương thiệt”.
“Mày **** nó”, Frank nói.
Năm phút trước lúc trình diễn, mẹ của Frank xuất hiện. Bà mua ít đồ ăn cho ban nhạc. Bánh mì, xúc xích, phó-mát, táo. “Cám ơn, bà Johnston,” Tyler mỉm cười. Frank kéo bà qua bên: “Mẹ làm trò gì vậy?”
“Tao ghé qua chào một tiếng thôi.”
“Nhưng con là nhạc sĩ rock”!
“Mày cần tiền không”?
Frank không trả lời. Bà Johnston nhét tám chục đô vào túi con trai, rồi về.
Ban nhạc bắt đầu bằng “Sucker Punch ”, “Sweet and Sour Sue ”, “Sweeny Erect ”. Tyler viết phần lớn lời nhạc. Tạp chí Spin gọi hắn là nhà thơ. Bài “Sweeny Erect”, hắn xào vài đoạn của Eliot vào một món lộn xộn. Một bài khác, “Hyacinth Girl”, hắn chôm một đoạn từ “Đất Hoang ” rồi hát từng câu đảo ngược:
“Nhìn vào đêm đen, im lặng
Sống chết, tôi chẳng biết gì,
Hay nói, mắt không thấy chi, tôi không là gì
Vòng tay em đầy, tóc em ướt, tôi không thể…”
Ban nhạc chơi đầy cảm hứng. Đám đông, phần lớn tới để xem Doctor At Tree, đi ra đi vào.
Paradox vẫn ngồi ở quầy, nốc whisky. Một em ngồi cạnh. Cô nàng gợi chuyện, “Anh thích Sylvia Plath không? Cô nàng có lông mi dài và tô môi tím. Hơi thở tỏa mùi vodka. Paradox hò hét. “Mày là thằng ngu”, “Xin lỗi”!
Trước lúc nửa đêm, ban nhạc kết thúc bằng một phiên bản ska bài Boo Hoo Hoo của Strapping Fiedhands : Boo hoo hoo! Anh yêu em! Boo hoo hoo! Boo hoo hoo! Tyler đang rền rỉ, đầu lắc lư như con búp bê trong tiệm đồ lưu niệm. Hắn quay qua và thấy Karen cười với mình. Hai đứa từng yêu nhau. Nhiều thằng khác đã thử, kể cả Frank. “Boo hoo hoo! Boo hoo hoo!” Đám đông lèo tèo vỗ tay. Cả bọn nhanh chóng dọn dẹp, lên đường.
Tyler, Karen, và Orlando lặng lẽ ngủ. Mùa này cây lá rất đẹp nhưng chẳng thấy gì vì trời tối. Bọn họ đang lái hướng nam trên xa lộ 91.
“Mấy tiếng nữa tới Boston?” Frank hỏi.
“Chưa đầy hai tiếng,” Paradox trả lời.
“Chỉ hai tiếng thôi à?”
“Ừ.”
Chuyện xảy ra lúc gần đến Holyoke. Paradox đọc to một bảng hiệu trên cao, “Dấu chân khủng long!” Người lái chiếc Lexus thấy chiếc xe van đảo qua phần đường của mình nhưng chẳng làm gì được. Tiếng động như vụ nổ.
Ngay trước khoảng khắc va chạm Tyler mơ thấy hắn ngồi trên máy bay chuẩn bị ăn bữa tối. Karen là chiêu đãi viên. Cô nàng hỏi hắn, “thịt bò hay thịt gà, thưa ông?”
“Cả hai!” hắn trả lời.
“Bỏ mẹ rồi!” ai đó kêu lên.
Xấu hổ bởi sự lúng túng của mình, Tyler cố phát ra từ “gà”, nhưng một lần nữa, hắn chỉ có thể nói “cả hai!”.
Chiếc xe van lộn bốn năm vòng trước khi bốc cháy, tông văng ba chiếc xe ngược chiều. Đầu của Karen hãy còn ngửa ra sau, má áp vào kính cửa sổ.
 
Nguồn: http://litviet.wordpress.com
(Trích từ Thư Lạ, tuyển tập truyện ngắn Đinh Linh. Phan Nhiên Hạo dịch. NXB Văn Mới, California, 2007)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9