Nếu không có ngày mai?
Mia 08.06.2009 21:25:32 (permalink)
Hãy nói những lời yêu thương với những người bạn thương yêu, vì rất có thể đó là lần cuối cùng bạn còn được nhìn thấy họ…


Mai Anh.
Tôi yêu anh, chưa bao giờ tôi nghi ngờ về điều này cả. Nhưng liệu anh có yêu tôi? Tôi và anh quen nhau đã 3 năm, đủ để tôi khẳng định tình cảm của mình, hơn nữa tôi không còn là một cô bé con tuổi 16 trăng tròn nên tình cảm đó cũng không giống như tình cảm gà bông tuổi mới lớn! 3 năm ở bên nhau, tôi thắc mắc sao mình lại có thể chờ đợi được lâu như thế! Anh quan tâm tới tôi, không phải như một người bạn, tôi biết điều đó. Những cái nắm tay vô tình hay cố ý khi hai đứa cùng lang thang dưới trời mưa, những buổi chiều cùng nhau đi dạo ngoại ô, hiếm hoi nhưng đủ để trái tim con gái của tôi cảm nhận anh có quan tâm tới tôi. Hàng ngàn lần tôi tự hỏi, anh có yêu tôi không? Đôi khi tôi nghĩ anh cũng yêu tôi. Nhưng nếu yêu tại sao anh không nói? Tôi có câu trả lời nhưng vẫn muốn trốn tránh. Hôm nay thì tôi phải thừa nhận thôi. Tôi vừa ở nhà anh về, hôm nay tôi tròn 22 tuổi, tôi muốn được ngồi bên anh hôm nay, chỉ thế thôi! Nhưng “Mai anh có đề án phải nộp, bữa sau anh đưa em đi uống cafe nhé!”.Bao nhiêu lần tôi nghe câu nói bữa sau, không nhớ nữa. Anh vẫn thế, chỉ có công việc, công việc và công việc. Tự thấy mình vô lý, sao lại đòi hỏi ở anh nhiều như thế, anh chưa một lần nói yêu tôi, tại sao lại muốn anh bỏ dở công việc để ở bên tôi? Tôi sẽ chờ, chờ  bao lâu cũng được nhưng thực sự tôi không biết tôi đang chờ đợi điều gì?
Tôi đang lang thang, trời mưa. Tôi thích mưa, dưới mưa sẽ không ai nhìn thấy tôi khóc, chỉ có tôi cảm nhận được những hạt mưa đang mặn chát nơi đầu lưỡi, chỉ có tôi biết tôi đang khóc. Mưa thấm dần da thịt lạnh buốt, gió táp vào mặt tôi bỏng rát. Những cơn mưa đầu mùa thường mang theo gió, những cơn gió vô tình thổi bay tất cả những gì cản đường nó. Cuộc sống có phải một cơn gió vô tình? Gió đang thổi, thổi tôi xa khỏi anh. Mưa, lạnh, gió, rát. Tôi lang thang. Đèn xe lấp lóa, lòng tôi chấp chới, mông lung, xa xăm, tiếng bánh xe nghiến xuống lòng đường…, tôi đang đi đâu???
Mưa vẫn rơi, tôi vẫn thích mưa mà.
 
Nam.
Trời đang mưa. Tôi gặp cô ấy lần đầu cũng vào một buổi chiều mưa. Từ trên xe bus xuống trời bỗng nhiên đổ mưa, vừa đi vừa nghĩ kế hoạch quảng cáo cho sản phẩm mới nên tôi cũng không thèm để ý cơn mưa đang dần nặng hạt. Bỗng nhiên một tiếng nói cất lên làm tôi phải giật mình:
─       Anh gì ơi, anh cũng thích đi dạo trời mưa à? Mình đi dạo chung nhé!
Trước mặt tôi lúc ấy là một cô gái ướt sũng và tím tái vì lạnh chỉ có cặp mắt là vẫn sáng long lanh, cặp mắt ấy hút hồn tôi ngay từ giây phút ấy, lần đầu tiên tôi biết rung động. Ngạc nhiên tột độ tôi cứ đứng sững mà nhìn cô ấy, một lần nữa tiếng nói ấy lại cất lên:
─       Anh gì ơi, anh sao thế, sao nhìn tôi ghê vậy, nhìn tôi kỳ lắm à?
─       Ồ không, cô ướt hết rồi kìa, tại sao lại thích đi dạo trời mưa chứ? Tôi chỉ là mải nghĩ công việc nên không để ý trời mưa thôi.
─       Ồ vậy à, vậy mà tôi cứ tưởng… Mà anh cũng ướt sũng hết rồi đấy, có hơn gì tôi đâu.
Lúc này tôi mới để ý tới mình, đúng là trông tôi cũng thê thảm không kém cô ấy. Ngày hôm ấy được đánh dấu là ngày chúng tôi quen nhau. Cô ấy xuất hiện như một làn gió nhẹ, làm cuộc sống của tôi có xáo trộn đôi chút. Thỉnh thoảng cùng cô ấy đi dạo dưới trời mưa, thỉnh thoảng cùng cô ấy đi đâu đó để xả hơi (theo lời cô ấy), thỉnh thoảng đưa cô ấy đi ăn món mà cô ấy thích. Chỉ thỉnh thoảng thôi vì tôi còn rất nhiều công việc phải làm. Chợt nhận ra mình không phải chỉ là rung động mà là đã yêu. Những giờ phút bên nhau ít ỏi ấy tôi thấy cô ấy rất vui. Tôi muốn làm cho cô ấy luôn vui vẻ như thế nhưng công việc, lúc nào cũng là công việc cứ quấn lấy tôi, tôi lại tự nhủ, để mai vậy. Tôi muốn nói với cô ấy là tôi yêu cô ấy biết nhường nào nhưng cuối cùng tôi vẫn im lặng. Tôi biết cô ấy cũng yêu tôi, 3 năm cô ấy đã chờ đợi tôi thốt ra câu nói quan trọng đó. Tôi nghĩ cô ấy có thể chờ tôi thêm một thời gian nữa, chờ đến khi tôi tạo dựng được một chỗ đứng trong công ty, có một địa vị trong xã hội. Trước khi gặp cô ấy tôi chỉ biết đến công việc, nhưng từ sau cuộc dạo dưới mưa bất đắc dĩ đó tôi đã biết được rằng cuộc đời mình còn một người đáng để quan tâm hơn. Tôi muốn cô ấy được tự hào về tôi, tôi muốn cô ấy có một cuộc sống vui vẻ, đủ đầy, tôi muốn dành cho cô ấy tất cả những gì tốt nhất tôi có thể. Giờ tôi không thể cho cô ấy thời gian của mình, tôi chưa thể nói cho cô ấy biết tôi yêu cô ấy nhưng sau này tôi nhất định sẽ bù đắp cho cô ấy, nhất định thế! Trời vẫn mưa, không biết cô ấy đã về tới nhà chưa, chắc lại đang lang thang dưới mưa rồi.
Điện thoại báo tin nhắn, của cô ấy : “Nếu hôm nay là ngày cuối cùng, anh có nói yêu em?”
 
Phương Anh.
Tôi là người duy nhất biết Mai Anh yêu Nam nhiều thế nào. Thân thiết từ nhỏ, có lẽ tôi hiểu nó hơn cả bản thân mình, nó ít nói và giỏi chịu đựng. Chuyện của nó nó chẳng bao giờ nói, chỉ là tôi tự hiểu, hiểu luôn cả những đau khổ dằn vặt của nó vì thế nhiều lần không chịu được tôi phải hét lên: “Mày định đợi đến bao giờ nữa, cứ nói một lần đi, dù sao cũng nên biết người ta có để ý gì tới mày hay không chứ, hay con người đó chẳng biết gì ngoài công việc”- “Tao có thể chờ được mà, chờ bao lâu cũng được, biết đâu mai anh ấy sẽ nói yêu tao thì sao?”.
3 năm, quá đủ cho đau khổ và chờ đợi, quá đủ cho những cái biết đâu. Tôi không muốn nhìn thấy bạn mình đau khổ nhưng tôi cũng chẳng thể làm gì, đành cứ hy vọng vào ngày mai đi.
Lại mưa rồi, con nhỏ này rất thích mưa, hôm nay sinh nhật nó, nó nói muốn được đón sinh nhật cùng Nam, có thể giờ hai người đang đi dạo cùng nhau dưới mưa, hoặc cũng có thể nó lại đang lang thang một mình.
Điện thoại tôi reo, tiếng mẹ Mai Anh nức nở. Tôi chạy ngay tới bệnh viện. Lấy điện thoại Mai Anh gửi cho Nam một cái tin, tin nhắn này Mai Anh đã muốn nói từ lâu.
“Nếu hôm nay là ngày cuối cùng, anh có nói yêu em?”.
Không thấy Nam trả lời, mà câu trả lời với Mai Anh giờ có còn ý nghĩa gì nữa không?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.06.2009 21:33:06 bởi Mia >
#1
    Cherry Royce 12.06.2009 21:57:20 (permalink)
    Dẫu biết cuộc đời là thực tế, nhưng dù sao tớ cũng không thích giải quyết mọi chuyện bằng một cái chết. Hiiiiiiiiiiii.
    #2
      Mia 20.06.2009 01:24:01 (permalink)
      Uhm, tớ cũng không thích một kết thúc buồn như thế nên vẫn còn để lấp lửng mà, để tuỳ mọi người hiểu thôi!
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9