Hoa Tóc Tiên
QN 11.06.2009 12:52:51 (permalink)
Hoa tóc tiên
 
Không biết tại sao mà những mối tình thơ của mình lúc nào cũng gắn với một loài hoa. Hoa tóc tiên cũng để lại nỗi bồi hồi khi bắt gặp. Mình nhớ có lời bài hát như sau: “Loài hoa ấy không hương, ngây thơ bên lá cỏ, cánh mỏng mượt hơi sương, và hồn nhiên sắc đỏ”. Chắc là tác giả muốn nói đến hoa tóc tiên.
Một loài hoa nhỏ bé, bình dị, nhưng vẫn nở hết hương sắc của mình để sống thật mãnh liệt.
 
Người lính tình nguyện và chiếc nón có chữ PEACE
 
Thế là hắn vào lính. Hắn đi lính trong lúc kinh tế gia đình khó khăn nhất. Ông anh lớn nhập ngũ 3 năm trước vẫn còn đang ở Bac Tam Bong chưa về, mẹ hắn thì đã đuối sức vì cuộc mưu sinh, mấy đứa em còn non dại. 20 tuổi đời của hắn cũng non dại không kém những đứa em. Hắn vào lính trong lúc trái tim non của hắn vẫn đèo bồng mang theo một mối tình phù phiếm với một cô gái thị thành mà chỉ không đầy hai tháng sau khi chia tay lên đường nhập ngũ, cô ta đã có thằng bồ mới.
3 tháng trong quân trường sình lầy đất đỏ, hắn vật lộn với súng ống, đội hình, cơm tập thể, giờ giấc kỷ luật, lòng vẫn ôm một vết thương rỉ máu vì bị phụ tình, để có thể viết lên được những vần thơ, những nốt nhạc nhảo nhoét.
Đêm đầu tiên qua K, khi tập trung giao quân ở hồ Ba Rài, hắn đã biết thế nào là chiến tranh: Bọn Pốt tập kích đốt cháy chợ Siem Reap. Tiếng súng nổ, tiếng đạn bay, lửa lóe sáng  … cho hắn biết sự khác nhau trong chiến tranh của phim ảnh và ngoài đời.
Những trận càn, những lần hành quân, những lần nổ súng, đồng đội tử thương, khát nước đến uống nước tiểu của nhau, hay những trận sốt rét rừng gần chết..đã cho hắn một cái nhìn cận cảnh chiến tranh. Nhưng chính những sự man rợ, sự tàn ác của con người trong chiến tranh mới làm hắn kinh sợ. Cũng may ở biên giới của cái chết, long can đảm, đức hy sinh, tình bạn, tình yêu cũng vươn tới những tầm cao mới, khiến hắn không mất đi niềm tin vào cuộc sống.
Chưa bao giờ những khái niệm về Quê hương, về chiến tranh, về hòa bình lại rõ nét trong hắn như vậy. Hắn dùng than để vẽ lên chiếc nón cối chữ PEACE và hình logo phản chiến. Chỉ huy đã phạt hắn đào 3 mét giao thông hào vì tội vẽ bậy lên nón sau khi hắn giải thích gãy lưỡi về ý nghĩa của cái logo và chữ PEACE này. “Các chú nên nhớ Quân đội trang bị quân trang quân dụng cho các chú là để bảo vệ sinh mạng các chú, chớ không phải để muốn nàm gì thì nàm đâu đấy nhé!!”
Suốt thời gian 3 năm dài trên xứ lạ, hắn ;luôn khao khát nhớ về quê hương, nơi cư xá nhỏ xinh, được ôm ấp bởi con sông Thanh Đa hiền hòa trong vắt mà hắn và bạn bè đã từng thỏa thuê ngụp lặn; Nơi mà Mẹ hắn và em hắn vẫn quay về hằng đêm, sau một ngày dài lăn lóc kiếm sống; nơi mà bạn bè thời còn đi học của hắn, có đứa đã vào đại học, có đứa hòa mình vào cuộc sống khó khăn để xây đắp tương lai. Hắn không lúc nào nguôi thương nhớ, khắc khoải mong ngóng ngày trở về….
 
 
Cô gái K, và mối tình chớm nở
 
Nàng tên là Bonny, 17 tuổi, học sinh cuối cấp của Trường Trung Học Siem Reap. Tuổi 17 của nàng và bè bạn cùng lứa chính là lứa tuổi đẹp nhất thời con gái. Nàng chỉ còn năm cuối cùng được đi học. Trong khi chiến tranh vẫn còn đang đe dọa cuộc sống từng người trên quê hương nàng, được đi học cho đến cuối cấp là niềm hạnh phúc và may mắn lớn lao của lớp trẻ thời nàng.
Trường của nàng kết nghĩa với đơn vị lính tình nguyện Việt Nam đóng quân trên địa bàn. Trong những đêm giao lưu văn nghệ, nàng chú ý đến một anh lính có đôi mắt rất buồn. Anh lính đàn ghi ta và hát thành thuộc những bài hát Campuchia. Anh ta còn biết nhảy những điệu múa Lâm Thôn nữa chứ!! Và đặc biệt là anh ta hát những bài nhạc tình của VN bằng tiếng Campuchia. Những người lính VN thích dịch những bài hát của họ sang tiếng K để hát. Những bài hát này thật da diết, tình cảm. Nàng thấu hiểu tình cảm thương nhớ quê hương của những người lính này.
“ Chiều trên tháp Angko, anh chợt nhớ em. Nhớ ôi là nhớ ôi là nhớ, đến bất tận, em ơi, em ơi…”
Nghe anh lính hát, nàng bất chợt thấy nước mắt mình thấm ướt bờ mi. Nàng dấu mặt quay đi khi lũ bạn chọc ghẹo “ Bonny slanh hơi”. Thương gì mà thương?? Người ta 1 năm nữa rồi cũng sẽ quay về với gia đình, với quê hương của người ta thôi… 
 
Chia tay
 
Thế rồi cái ngày mong đợi ấy cũng đến, hắn được giải ngũ đợt này. Với chiếc ba lô xẹp lép chỉ có một bộ đồ lính và gói bột ngọt nữa kg làm quà cho mẹ, với niềm vui không thể không vỡ òa trong tim, hắn lên đường trở về.
Buổi lễ tiển đưa những người lính tình nguyện lên đường về quê hương, cái điều mà hắn sợ nhất đã đến: Nàng đưa tiễn.
Dĩ nhiên là hắn hiểu những tình cảm của nàng dành cho hắn. Nhưng vì kỷ luật quân đội, vì bất đồng ngôn ngữ, mối tình của nàng chỉ được đáp trả bằng những nụ cười và những ánh mắt. Vả lại, “về nhà” chính là mục tiêu lớn nhất của hắn suốt thời gian trong quân ngũ.
Hắn nhớ hoài có một lần, bên giàn hoa tóc tiên, nàng hỏi hắn nghĩ gì về tình cảm của nàng. Hắn đã ngắt một bông hoa tóc tiên tặng nàng thay lời muốn nói.
Xin cám ơn nàng đã cho hắn những ngày vui trên đất lạ.
Tiếng người nói, tiếng nhạc, cả tiếng khóc, vẫn không ngăn được tiếng nói rất nhỏ nghèn nghẹn của nàng : “ tâu sóc sơ bai” (anh đi mạnh khỏe). Hắn nắm tay nàng, nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ cũng thốt nên lời: “Nâu sóc sơ bai” (ở lại mạnh khỏe).
Xe từ từ lăn bánh trong tiếng hò reo và tiếng hát. Hắn cứ nhìn hoài cánh tay cô gái vẫy mãi theo xe.
 
Cũng chỉ là một mối tình thơ.
 
QN
 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9