nơi tình yêu bắt đầu!
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 10 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 138 bài trong đề mục
vu phong 12.06.2009 15:50:46 (permalink)
SG chợt mưa chợt nắng...!!!
Anh đã đọc đi đọc lại những mail em gửi...rất nhiều cảm giác đến trong anh...vui buồn...sao giống trời SG thế này nhỉ???

Từng kkhắc thời gian trôi đi thì nỗi nhớ mong,mong ước lại trở nên nhói tim...anh rất muốn có em ở bên cạnh anh...trong giấc mơ của mình anh cũng đã mơ ..hoàng hôn đã nhuộm tím những mong nhớ,trông ngóng trong anh...Hoàng hôn ơi!sao nhuộm màu thương nhớ...để anh ngẩn người moi khi lắng nghe tiếng cười khúc khích đáng yêu của em...Anh nhớ em!
Một ngày được tự do_một cảm giác dễ chịu...không còn phải chịu đựng mùi thuốc của bệnh viện...trời ơi một khoảng thời gian chỉ ra vào bệnh viện làm cho một người thấy sợ khi chỉ nghĩ sẽ vào lại một lần nữa.
Rất nhiều dòng suy nghĩ ngược chiều giữa chúng ta trong thời gian vừa qua.uh!ai đó chờ đợi một điều gì ,để họ chờ đợi thì phải cho họ có một thứ gì đó để tin và chờ đợi chứ...không thể là một ảo ảnh để mà tin và chờ đợi được?có một câu nói:hãy cho tôi một điểm tựa,tôi sẽ nhấc cả trái đất lên_đó là một câu nói triết lí về khoa học nhưng anh thấy nó là một triết lí rất gần với tâm tư của con người.Con người sinh ra bản năng cũng đòi cần một điểm tựa cho riêng mình...
...Và vì tình yêu là một điều đặc biệt...
Mỗi người,ai cũng muốn cái Tôi của mình được đối phương hiểu,và chấp nhận như bản thân nó tự có vậy...đôi khi chấp nhận,đôi khi phản đối...bởi mỗi người vốn không ai giống ai!nên chăng ta phải tự chấp nhận như nó đã vốn vậy...???không biết nữa.
.Em biết không?hôm rồi khi nói chuyện với nhau,em bỏ về chỉ còn một mình anh ở lại_một mình ở lại bệnh viện,một mình chơ trọi trước màn hình vô cảm ấy, anh thấy mình cô đơn và trống trải thật nhiều.Lúc ấy,anh chỉ ao ứơc giá như mình chưa từng yêu em,giá như anh chưa từng dành cho em nhiều yêu thương,mong nhớ...anh giận chính mình,anh lại mâu thuẫn với mình....Yêu em _
nhưng những lần tưởng chừng sẽ gặp mặt lại lại bị ngăn trở...tất cả đều tại anh,anh đã tự nghĩ:"phải chăng ôngTrời khéo ghẹo anh đến vậy và liệu em có chịu được sự xa cách liên miên ???"Anh tự an ủi mình,kể lể,thầm thì vỗ về hát ru với trái tim mình bằng những giai điệu ngọt ngào rằng_anh sẽ vượt qua tất cả,anh còn viện dẫn cả những lời có cánh:"sự cản đảm là yêu một ai đó vô điều kiện mà không đòi hỏi được đáp trả lại gì..."
Anh cứ nghĩ rằng mình đã quen với sự xa cách,chia ly trong tình cảm bởi ngay từ nhỏ anh đã xa Ba,anh chỉ có một nửa tình yêu thương trong một gia đình thiếu vắng tiếng nói ấm áp của người Cha.Anh không có ông bà để được thương yêu che chở...Anh đã có thói quen ra biển từ ngày Ba rời xa....Anh thích ngắm biển mỗi buổi bình mình và khi chiều tàn. Mỗi lần ra biển anh đều vẽ trên cát nột dấu hỏi thật lớn.Chỉ để hỏi mình_và không cố gắng tìm câu trả lời...tự tay xây nên những lâu đài cát và nhìn chung sụp đổ khi mỗi con sóng tìm đến bờ...Anh đã khóc thoả thuê trước biển để cảm nhận vị mặn đắng của nước mắt cũng như nước biển...ở trước biển anh cảm nhận được sự bình yên,tâm hồn anh trở nên bình lặng mặc dù nó vẫn như con sóng lặng lẽ vỗ bờ...có lẽ tận sâu thẳm đâu đó trong tâm hồn anh,anh sợ cảm giác vô vọng.Từ ngày yêu em,mỗi lần ra tới biển anh lại ao ước có một lần nào đó_em ở bên anh cùng ngắm những "cảm xúc"của biển...mỗi lần như vậy biển dịu dàng xoa dịu nỗi cô đơn trong anh.
Những lúc chúng mình cãi nhau,anh tức giận nhưng để rồi anh hiểu em đang mệt mỏi vì chờ đợi,những bất ổn của người em yêu...những dấu hỏi về người em yêu...dường như dài bất tận...Có thể vừa vui đó nhưng cũng chợt buồn đó...và anh đã không hiểu được em.
Em biết không?những lúc như vậy anh như thấy mình đang bị kiệt sức hệt như anh đang phải chạy đua,tranh phần thắng thua với một đối thủ vô hình nào đó...Anh trở nên xấu tính bỏ mặc tất cả,nói những lời không phải là của mình.Nhưng để rồi anh lại tthương em nhiều hơn.
Anh đã từng viết cho em,sẽ là bờ vai cho em nhưng thực ra anh cũng mong em sẽ là bờ vai cho anh mỗi lần anh không đứng vững.
Chúng mình đừng giận nhau nữa nghe em?Anh sợ sự im lặng.
Em ah!
Hãy tin rằng ngay cả khi anh ở xa em nhất,anh luôn hướng về em.anh yêu em rất nhiều
#1
    vu phong 14.06.2009 22:18:34 (permalink)
    Em thương yêu
    Anh rất yêu màu tím có lẽ bởi chính bản thân màu sắc đó là sự chờ đợi thủy chung ...nơi thời gian đi qua !Tất cả mọi sự việc ,mọi tình cảm trên thế gian này có lẽ bắt đầu từ sự chờ đợi ,tin tưởng và thủy chung . Anh cũng không biết nữa ,tự bản thân mình anh đã yêu màu tím này ,có lẽ nó là 1 gam màu đồng cảm với anh chăng ???!
    Một ngày đầy nắng ,những tia nắng ấm chói chang ,ấm áp làm sao ..!!!Một cảm giác , lâu rất lâu làm anh cảm thấy nhớ ,một nỗi nhớ thật day dứt ...đủ để khiến con tim lay động ...!!!
    Anh nhớ em quá !
    Hôm nay anh và nhóc Bill được Ba đưa ra bên ngoài ,ngắm nhìn dòng người qua lại trên những khuôn viên đầy hoa hồng ...anh không biết là có còn nhớ được mùi hương của nó không ???nhóc Bill nói líu lo vui thích vì được tự do đi lại ,nhóc rất sợ bị tiêm (giống cậu của nhóc mà )được ra bên ngòai là điều nhóc thích và anh cũng như vậy .Thật thích thú và thoải mái vì một cảm giác tự do,uh! đúng như vậy đấy .Tự do giữa bầu trời xanh bao la đầy nắng ấm , nhỏ nhoi nhưng sự tồn tại này là ý nghĩa !!!...anh muốn hét thật lớn , muốn giải phóng tất cả cảm giác trong lòng mình nhưng ...
    Giờ này em đang làm gì ?có nhớ đến anh không ?anh đã hình dung thật nhiều nghĩ đến nụ cười vui của em và anh nghĩ giờ này em của anh đang líu lo vui vẻ kể chuyển ,vui cười bên nội , ba má , anh em và tất cả mọi người ..sẽ là rất nhiều chuyện cho coi (anh đã mường tượng như vậy đấy) ...)
    Một thời gian cho cuộc tình ,yêu thương nhau thật nhiều mà thấy thật mong manh ?? ,chỉ cần một ngày không nhận được tin nhắn là thấy trong tim thật trống trải ...không ngăn được khỏang trống trải đó trong trái tim của mình .Vậy là sao ???sẽ chẳng ai có thể trả lời câu hỏi này được , vậy mà vẫn cứ hỏi .Có phải đôi khi chỉ cần đặt câu hỏi mà không cần câu trả lời bởi vì câu trả lời đã có sẵn ???

    Đừng nghĩ anh đang hờn giận ,chỉ là một chút không đè nén nổi trong tâm trí anh . Em biết không ?đã có lúc anh cảm thấy thật mệt mỏi bởi vì phải làm hình tượng cho những người khác,để rồi không thể sống thật với cảm xúc của chính mình ,không là mình như mình đang nghĩ ,phải đè nén kìm giữ ...tất cả đã tạo cho anh,mà không tự anh tạo cho mình 1 áp lực vô hình .Chỉ với em , anh cảm thấy nhận thấy đã sống thật với cảm xúc của mình .Anh giận hờn , trẻ con , trách cứ có lúc chỉ vì một chuyện vu vơ nào đó ,hay chỉ là một dòng tin nhắn của em ...anh cũng không thể hiểu nổi tại sao mình lại làm như vậy ,?? tại sao lại yêu em ?, tại sao lại có thể bộc lộ cảm xúc mình như thế ??(trong suy nghĩ của anh , anh chưa từng nghĩ mình sẽ làm như thế ,bởi anh luôn tự chủ trong mọi việc , anh tin như vậy nhưng lại không như vậy ,trước người con gái là em anh không là mình nữa : yêu , ghét , giận hờn , ghen tuông tất cả cứ tự sinh ra và anh không thể kềm giữ .Vậy là thế nào ???
    Anh nhớ em quá !
    Anh không muốn tất cả những gì chúng ta cố gắng là xây 1 lâu đài trên cát ,cố gắng đắp thật nhiều cát để rồi chỉ cần một cơn sóng xô bờ thì tất cả vội sụp đổ, vỡ tan...Anh muốn chúng ta giống như một mầm hạt được gieo trên một vùng đất tốt được nuôi dưỡng lớn lên và đâm chồi nảy lộc , đơm hoa kết trái và cho ra những mầm hạt mới ....
    Anh tưởng như khỏang cách và sự chờ đợi của chúng ta là một nỗi buồn , nỗi buồn nhớ nhung khắc khỏai đến rát bỏng cả trái tim .Nhưng tất cả sẽ được đền bù xứng đáng .Anh tự tin mình sẽ mang lại cho em một cuộc sống hạnh phúc như em _anh hằng mong ước , một hạnh phúc được xây trên tình yêu thật sâu sắc của chúng ta.
    Anh cũng biết đối với người con gái , sự chờ đợi đôi khi là một con dao sắc ,cứa sâu vào lòng sẽ thành những vết sẹo không thể xóa mờ ,để nỗi đau cứ mãi nhức nhối.Có thể lúc này trái tim em đang có sự tác động , nó đang lay động suy nghỉ và đắn đo ...dần hiện hữu trong em trong suy nghĩ của em , em đang muốn ... P ơi chỉ 1 lần gặp mặt có được không ?chỉ một lần thôi , một lần để cho em biết người em yêu có xứng đáng không hay chỉ là chút gì ảo ảnh mơ hồ ..!!!Anh sẽ là người trả lời câu hỏi đó cho em , phải không em ?
    Đêm xuống rồi , anh lại bật bản nhạc đó lên , bản nhạc mà anh thấy thật hay nhưng cũng thật buồn bởi anh đang ở xa em . Anh đang nhớ em và thấy đau nơi trái tim mình...Khúc hát ru !!! uh, anh đang tự ru trái tim mình bởi nó đang lay động trong những nhớ nhung...
    #2
      vu phong 15.06.2009 16:11:36 (permalink)
         Em yêu thương!
      Anh vẫn nghe đời gọi tình yêu là duyên và nợ. Bật cười, duyên hay nợ? Nếu gọi yêu nhau là "duyên số" thì số phận đã đặt tình yêu vào tay ta, vậy là tự nhiên có mà không cần vun vén sao? Nếu gọi yêu nhau là "nợ" thì tình yêu cốt lõi cũng chỉ là chi trả chứ không còn là cảm xúc. Ví von thế mà làm gì?

      Anh yêu em, không phải do duyên số, anh tìm đến và chúng mình yêu nhau. Mình đến bên nhau như lẽ tự nhiên của hai trái tim không ràng buộc. Em tháo từng mối chỉ kỷ niệm cho anh yên bình.
      Anh vẫn nghe đời chia tình yêu thành những giai đoạn riêng rẽ. Khi say, khi cuồng, khi bình ổn, khi chán ngán nhau và rồi sẽ có khi tình yêu hóa thành cái nghĩa yêu đương để giữ tay nhau không rời. Mình đã qua khi say, khi bình ổn chưa em? Để khi cảm thấy bản thân cứ nhàn nhạt và nỗi lo sợ sự bay nhảy kéo phăng ta ra khỏi nhau…

      Em ạ! Anh vốn là một kẻ đầy khiếm khuyết nhưng anh tin mình đủ tự trọng để biết sống hết mình vì em. Nếu thấy nhạt và thay đổi chính bản thân vì sợ nhàm chán không phải điều để hâm nóng tình yêu. Anh cần một người yêu mở lòng cho Anh, để anh được ân cần, để anh được yêu chính người đó. Anh không cần một chú tắc kè biết thay nhiều lớp áo.Và bởi anh cũng không thích mum kẹo BBB
      Anh vẫn nghe đời rả rích những thay lòng và giọt nước mắt của kẻ đến người đi. Tình yêu không phải điều bất biến. Hôm nay, em yêu anh, ngày mai, chắc gì đã thế? Chẳng phải người ta yêu đủ để cưới nhau, rồi khi tình yêu đã cạn, người ta lại dắt nhau ra tòa để chia tay?
      Buông ra thì dễ!
      Tình yêu, vốn chẳng phải sợi xiềng sợi xích để trói đời ta vào với nhau. Cầm lên được, ắt sẽ bỏ xuống được. Ai chẳng khóc khi tình yêu rời xa mình, nhưng, ai sẽ thay lòng và ai sẽ bước đi khi tình yêu chưa tì vết? Những giữ gìn, những cố gắng chẳng phải để trái tim sẽ thuộc về nhau thêm một ngày. Và thêm một ngày... thế chẳng phải sẽ là "mãi mãi"?!
      Nhiều lúc anh tự hỏi người ta cứ đến và đi trong đời nhau là để chọn lựa? Anh không ép buộc em yêu anh, em cũng không bắt anh thề thốt tiếng yêu đương. Mình đã chọn được bên nhau, đơn giản vậy thôi! Tình yêu vốn không phải điều chia sẻ để quơ tay cho mình có nhiều chọn lựa... vì... tình yêu khi đã bước đi, không thể quay lại nếu nhận ra chọn lựa thứ hai của mình là sai lầm.
      Anh đã nói yêu em, và đó là lựa chọn cuối cùng của anh. Dù sau này ai đó có yêu anh nhiều hơn em, bởi vì, quan trọng nhất vẫn là,anh yêu em!

      #3
        vu phong 16.06.2009 16:31:42 (permalink)
        Em thương yêu!
          Một buổi chiều đầy nắng,bầu trời như trong và xanh hơn,những đám mây trắng như bông đang tô vẽ cho nền trời bằng những hình thù lạ mắt.Một cái nắng đáng yêu_vàng óng_ấm áp mà trong vắt như pha lê,rắc đều trên các ngọn cây,tinh nghịch xiên qua những ô cửa nhỏ...Một buổi chiều SG sao mà yên lặng quá?
          Giữa dòng thời gian ồn ào và tất bật,mỗi người tự làm nên một cuộc hành trình cho mình.P có cảm giác mình đang bước lang thang giữa cuộc đời bên bờ thời gian thăm thẳm...Ví như cuộc sống của mỗi người là một "cái hang" sâu thẳm để chứa đựng tất cả những thăng trầm,vui buồn,những dấu hỏi"tại sao?"...Có rất nhiều người đi tìm ý nghĩa của cuộc sống,mỗi người họ đều có lý do riêng cho mình.Còn Ta?Ta đi tìm câu trả lời ở đâu?nếu Ta chỉ mải miết chăm chú tìm kiếm nhắm tới một "cái hang"_có thể tất cả những gì ta tìm được là Bóng Tối và sự Rối Trí...?Đã qua một năm_một năm thôi mà đã có biết bao sự việc xảy ra,để nhìn lại Ta được_mất những gì?
          Được sinh ra trong cuộc đời này,được gặp nhau,chia sẻ,cảm nhận yêu thương...đó phải chăng là may mắn,hạnh phúc...?thế nhưng một lúc nào đó những điều tuyệt vời này có thể đột ngột mất đi mà ta không thể nào biết trước được,khi đó ta sẽ như thế nào?
          Đã từng có một câu hỏi của một người Mẹ hỏi cậu con trai của mình:"phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể?"
          Đối với cậu bé ấy đó là một câu hỏi rất đơn giản,cậu bé nghĩ Âm thanh là quan trọng nhất,vì vậy Tai là bộ phận quan trọng nhất.Người mẹ lắc đầu và nói"không phải thế bởi trên thế giới này còn có rất nhiều người bị điếc con ạ!Nhưng con hãy tiếp tục suy nghĩ về câu đố này nhé,sau này sẽ có người hỏi con..."
        ...cậu bé cho rằng Hình ảnh là quan trọng nhất,vì thế Mắt chính là bộ phận quan trọng mà Mẹ đã đố mình...nhưng người mẹ lại lắc đầu nói:"Con học được nhiều điều rồi đấy,nhưng câu trả lời của con vẫn chưa đúng vì còn có rất nhiều người bị mù"
        ...cậu bé tiếp tục suy nghĩ và tìm câu trả lời,nhưng lần nào cũng vậy,cậu bé nhận được nhưng lời khích lệ âu yếm của Mẹ"không đúng,nhưng con đã tiến bộ rất nhanh con yêu của Mẹ...!!!"
        ...vài năm sau...Ngoại của cậu bé qua đời...mọi người đều cảm thấy đau lòng...khi cậu bé tiến đến bên Ngoại...Người mẹ lúc ấy lại thì thầm hỏi nhỏ cậu bé:"con đã tìm được ra câu trả lời chưa?"Cậu bé thực sự thấy bối rối,ngỡ ngàng khi nghe Mẹ hỏi chuyện đó vào lúc này,vì cậu bé chỉ nghĩ đơn giản đó là một trò chơi giữa hai mẹ con mà thôi.Nhìn vẻ mặt sững sờ của cậu con trai,người Mẹ nhẹ nhàng nói trong làn nước mắt:"con trai ah!phần quan trong nhất trên cơ thể con chính là cái Vai".Cậu bé không ngăn được thắc mắc hỏi lại Mẹ:"có phải vì nó đỡ được cái đầu của con?""không phải thế,bởi vì đó là nơi những nguời thân yêu của con có thể dựa vào khi họ khóc,mệt mỏi...Mỗi người đều cần có một cái Vai để nương tựa trong cuộc sống..!"
        ...Những lời nói của người mẹ đã dạy cho cậu bé biết chia sẻ,yêu thương những người cậu yêu thương trân trọng...!
        Câu hỏi tưởng chừng rất đơn giản nhưng câu trả lời lại thật chẳng giản đơn một chút nào em nhỉ?
         Và mỗi buổi mai thức giấc và lắng nghe tiếng thời gian xuôi chảy,P đã ao ước mình sẽ là chiếc Vai cho em.Đánh thức em vào mỗi buổi sáng_thầm thì bằng những tiếng nói yêu thương,cùng em thưởng thức vị ngọt lạnh của nhưng que kem mà chẳng hề hay biết mình đã không còn là trẻ con nữa,cùng nhau có được những giây phút lãng mạn dạo quanh bờ biển đêm với đôi chân trần trên cát,im lặng lắng nghe tiếng sóng xô bờ,bình thản bên nhau đi trên con phố quen về nhà dười mùi hương thoảng dịu của những chùm hoa nơi góc phố với âm thanh rì rào của từng cơn gió nhẹ đưa đẩy những tán lá...P nhớ em quá!
        Em thương! P từng hỏi:chúng ta đang như thế nào?là Đường hay là Cafe?và em đã trả lời:không muốn tình yêu của mình là một thứ Gia vị nào hết,chỉ đơn giản đó là tình yêu mà thôi!
        uh!chỉ đơn giản là tình yêu_yêu tất cả chỉ bằng cảm nhận của lời nói,bằng cảm nhận dung dị của con tim,những rung động ...chưa một cái nắm tay hay một vòng ôm dịu dàng...nhưng lạ một điều,tình yêu ấy lại có thể thẩm thấu tận đáy hồn P_nhung nhớ,yêu thương cứ tự nhiên mà sinh ra,tự nhiên mà nên Diện mạo,tự nhiên nắm bắt để nối Tâm hồn_tâm hồn lại bên nhau...!
        Quãng thời gian vừa qua,giữa chúng ta đã có thật nhiều những nghĩ suy,trăn trở...P hiểu rằng không phải vì chúng ta không thể hiểu được nhau mà vì một khoảng cách_một khoảng cách vô hình mà định hình đủ để chúng ta phải bối rối.Qua rồi cái thời yêu thương bằng cảm tính phải không em?Chúng ta đã phải biết chịu trách nhiệm trước mỗi quyết định của chính mình và khi thực sự yêu thương một người_P đã luôn có đựoc câu trả lời cho mình_Cái mà P chẳng bao giờ phải đi tìm..!
        Sẽ có thể là giận hờn,hiểu lầm,trách cứ,..là ảo ảnh hay ảo vọng...nhưng P luôn tin tình yêu thương là có thật!
        Sẽ là những khó khăn thử thách khiến em phải mệt mỏi và đôi khi không còn tự tin vào chính mình và lại muốn buông xuôi tất cả.Nhưng tất cả sẽ qua khi em đã thực sống hết mình...Hãy cố gắng lên nghe em!bởi đến một lúc nào đó khi về già chúng ta thường hay hối tiếc về những gì mình chưa từng cố gắng làm, chứ không phải những gì chúng ta đã từng làm.
        P yêu em rất nhiều!
        #4
          Ái Khanh Hà 17.06.2009 02:24:50 (permalink)
          Bây giờ có phải là lúc anh đang mệt mỏi chăng?

          Anh hãy bình tâm lại mà nhìn nhận xem nơi đâu tình yêu chúng ta bắt đầu, em biết anh đang rất mâu thuẫn,vì có những điều hiện anh chưa tìm được cho mình câu trả lời, nếu tình yêu chỉ là chiếc vé một chiều thì có phải anh và em đang đứng trên hai chiều khác nhau không? Vậy làm sao chúng ta lưôn hướng về nhau trong tình yêu được đây anh?

          Anh lưôn nhớ em vậy sao khi mệt mỏi nhất (như lúc này) anh đã không ngã vào vai em yên nghỉ , hãy cứ để mọi việc đến và đi trong tự nhiên anh nhé, Anh có tin vào "duyên, phận" hay không? Riêng em , em rất tin điều đó. Có duyên gặp nhau nhưng không có nợ thì con thuyền tạo hoá sẽ đưa mình về hai bến khác nhau, nơi đó không phải dành cho tình yêu , có thể vì vậy mà người ta sẽ luôn hướng về nhau khi xa nhau, chúng ta sẽ mãi hỏi : nơi nào là nơi tình yêu bắt đầu? Anh nói "nợ" trong tình yêu thì làm cho con người ta không có cảm xúc ư? Sai anh à, những đau bưồn vui sướng khổ mừng đều luân chuyển trong mỗi chúng ta, em chắc với anh là như vậy, nỗi bưồn trong tình yêu, đó cũng là một thứ cảm xúc mà anh.

          Anh cố gắng đi qua thời gian này anh nhé, khi đã lựa chọn rồi chúng ta phải hết lòng với điều mình chọn, nhưng ai chắc được sẽ không có một nỗi nhớ nào len lén trong tâm khảm, phải không anh?

          Trời tháng sáu đang chứa đầy những giọt mưa trắng xoá, chắc từng ngày từng ngày xoá sạch những kỷ niệm, những con đường mình dìu nhau đi qua trong những bưổi chiều đầy lá. Em đã sống hết mình với những ngày đi qua, và bây giờ em cũng cần hết lòng với hiện tại. Anh yêu em, cảm ơn anh, em sẽ mãi nhớ điều này...và...những lời hứa hẹn...đã xưa!

          #5
            vu phong 17.06.2009 16:27:27 (permalink)
               Em thương!
                Những hạt mưa tí tách rơi rớt bên ngoài như bản nhạc dịu dàng, xoa dịu những"bụi bặm" của ngày...! Lâu rồi anh mới đựơc ngắm nhìn những sắc màu của một loài hoa nhớ:Hoa Bâng Khuâng!
                Có lẽ em sẽ không biết về loài hoa này đâu nhỉ?ah,mà biết đâu đấy...bởi trong cuộc đời này luôn có sự bất ngờ mà.Nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết về loài hoa này.
                Ngay từ rất lâu rồi,anh không còn nhớ rõ là bao lâu nữa.Từ lúc nào,khi nào...anh chỉ thích nhìn những sắc hoa có màu tím như thế,một gam màu không quá tối, không quá sáng,dịu dàng,nhẹ nhàng,đằm thắm...hiện hữu trong cuộc sống thường ngày của chúng ta!mặc dù chính anh lại thích hoa Bách Hợp hơn!một loài hoa nở rộ vào ngày anh được sinh ra.Má từng kể cho anh nghe về ngày Ba và Má gặp nhau._Ngày ấy khi chiến sự còn chưa dứt hẳn,Ba đi công tác ở một vùng Cao nguyên,còn Má là một cô cán bộ trẻ xung phong đi làm nghĩa vụ ở vùng Cao nguyên này.Cả Ba và má đều là người Bắc nhưng lại xin đi công tác xa,bởi trong cả hai đều có chung một lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ...Ba gặp Má vào mùa Hoa Bâng Khuâng nở rộ trên những cánh rừng Cao Nguyên ấy,màu tím biếc ấy đã đánh dấu cho một tình yêu sâu sắc giữa Ba và Má...
                Có lẽ do trong mỗi chúng ta ai cũng đều có những giây phút bâng khuâng hiện hữu nên chăng mới có loài hoa này?anh đã nghĩ như vậy đấy em ah!
               Một loài hoa để lại trong lòng người những câu nói bâng khuâng,những kỉ niệm bâng khuâng,những chạm nhẹ...bâng khuâng....!!!và một bóng dáng làm cho trái tim chợt bâng khuâng,xao xuyến...nhẹ nhàng như cơn gió dịu dàng hát ru con tim ngu ngơ...thật kì lạ,ngạc nhiên...
               Em yêu thương!

            Nhìn những con sóng vỗ bờ,ta nào hiểu được tại sao những con sóng ấy lại có thể làm thành những đợt thủy chiều...nhìn những hàng cây xanh tươi...ta nào biết được những cái cây ấy cũng bắt đầu từ những hật mầm bé nhỏ...nhìn bầu trời bao la ấy ta nào biết được giới hạn của nó...nhìn những vì tinh tú trên cao,ta nào biết được những bí ẩn hàm chứa trong đó...nhưng tất cả lại tạo ra một sức sống mãnh liệt biết bao?và Tình yêu là những tình cảm mãnh liệt nhất trong con người chúng ta,giúp chính chúng ta lại gần nhau hơn,để hiểu ,san sẻ,tin tưởng và để yêu thương nhau thật trọn vẹn hơn bao giờ hết.Hãy lắng nghe anh nói một lần được không em?

               Anh luôn yêu em và anh biết rằng sẽ mãi như thế,"hạnh phúc được yêu và yêu"phải không em?anh luôn muốn em được hạnh phúc vui vẻ ngay cả khi em đang thật buồn,đang thật thất vọng,đang thấy thật cô đơn nhất...
            Khi anh nhìn thấy một ai đó khóc,anh cứ nghĩ mình phải làm một điều gì đó để an ủi,để động viên...nhưng anh không hề biết-Khóc cũng là một cách giải thoát,an ủi,động viên chính bản thân của người ấy.Có thể nhìn những người đang cười rất lớn,vui vẻ...nhưng chính những lúc ấy có khi trong trái tim họ lại là những giọt lệ đắng cay âm thầm chảy mãi...Chỉ người không biết khóc mới thấy cần được an ủi giúp đỡ.Và Khóc cũng là một niềm vui đấy em ah!Khóc chẳng phải đã làm nên một phần của cuộc đời đấy thôi.Hãy khóc,khi em muốn khóc nhé và anh sẽ luôn ở ngay gần bên em để ôm em vào lòng,để em khóc đến khi nào ngủ thiếp đi trong nhẹ nhàng...anh yêu em,yêu nhiều hơn lời anh nói.Biết không tình yêu của anh?Em hãy cố gắng đừng đau lòng nghe,anh đang ở rất gần em thôi và đến một lúc chúng ta sẽ lại được trùng phùng.


               Khi đặt tay lên trái tim mình,cảm nhận những rung động,cảm nhận được những hạnh phúc ấm áp trong tình yêu của em_anh đã biết rằng mình là một người hạnh phúc.Cảm ơn em một người bạn anh đã từng có,một người yêu tuyệt vời anh có để san sẻ,để tin tưởng và để yêu thương...
               Hãy tin rằng Em_Nơi tình yêu bắt đầu trong anh!

            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2009 16:29:50 bởi vu phong >
            #6
              Ái Khanh Hà 19.06.2009 05:59:48 (permalink)
              Cuối cùng thì anh cũng hiểu chúng ta phải chịu trách nhiệm với những việc mình làm, không biết chúng ta có sai từ đầu không anh nhỉ, vô phương, có ai rõ được những điều mình đang làm là đúng hay sai đâu, chỉ khi gặt kết quả chúng ta mới phát hiện , vỡ lỡ ra...

              "Cầm lên được thì bỏ xuống được". Anh nói đúng, nhưng có mấy ai đã làm được 1 cách dễ dàng đâu anh?

              Em chưa từng làm được điều gì cho anh, cho cái gọi là tình yêu, (đích thực chưa?) Nhưng em tự hào là, em đã là nơi...tình yêu của anh bắt đầu.

              Một cảm giác da diết , ngày xưa.

              Đã đi qua những ngã đường khác rồi thì trùng phùng có nên chăng anh, khi điểm ban đầu đã có quá nhiều điều thay đổi, hay mình hãy cứ ở nơi an vị mà hướng về nhau, một chút, thế cũng đủ, phải không anh?
              #7
                vu phong 19.06.2009 16:24:24 (permalink)
                    Em thương yêu!
                 
                     Thời gian cứ trôi dần,mọi chuyện không còn như xưa nữa...chỉ mới đây_mọi chuyện là một giấc mơ không thể nào tưởng tượng nổi.... giấc mơ sắp trở thành hiện thực thì bóng đêm đen đã lại bao phủ....hai khoảng cách thời gian quá khứ_hiện tại...có quá nhiều thay đổi_nhanh tới nỗi anh không cả kịp nháy mắt...!
                    Đời người có được bao lâu để mà sống có một ý nghĩa thực sự???đôi khi cuộc sống cũng đâu có gì mới,bởi có lúc nó chỉ như một vòng tròn,xoay hết một vòng thì lại tiếp vòng thứ hai,vòng thứ ba...rồi cứ như thế...xoay chuyển một cách chậm chạp cũ kỹ...chẳng có gì mới...
                   Khi có nhiều sự việc xảy ra khiến cho chình mình không sao hiểu được _tại sao_vì đâu???để rồi chỉ nhận biết trong lòng mình là những nỗi xót xa,day dứt khôn nguôi...anh đã trở nên lạc lõng...luẩn quẩn trong nỗi nhớ,cứ mãi đi trên con đường heo hút...rồi lại mải miết đợi chờ một điều gì đó_một niềm tin_hy vọng rồi một ngày nào đó...anh và em được hạnh phúc trọn vẹn như những gì chúng ta đã mong đợi...
                   Anh cũng hiểu,dẫu rằng cuộc đời có khi lại chẳng như mình mong muốn."không phải yêu nhau là bên nhau trọn đời"...và tình yêu của chúng ta lại nằm trong cái nghĩa cuộc đời đó.    Buông tay không có nghĩa anh quên,buông tay không có nghĩa em không còn quan trọng với anh,trái lại buông tay anh mới biết em đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim anh đã rất lâu và không thể xoá mờ được...   Có người đã hỏi anh:'"- có tiếc ngày hôm qua không?"và anh đã trả lời:- Không!Ngày hôm nay đến với anh bình dị như ngày hôm qua và những ngày trước đó.Dường như câu hỏi ấy khiến anh nhẹ lòng để nhìn lại chính bản thân mình???      Ngày cuối tuần chỉ mình anh đơn độc bước trên con đường ngập sắc tím cùng với những cơn gió lang bạt...với những dòng người hối hả tấp nập.Giữa ngã tư đường ,anh không biết vô tình hay cố ý,anh_bước những bước chân thật chậm,lơ đãng nhìn xung quanh với ý nghĩ_biết đâu mình sẽ tìm thấy một người... Em thương!   Anh đã trải mình trong cô đơn trống trải,anh mong cho trái tim nhỏ bé của mình bình an khi nhận tin nhắn chia tay của em,và em biết anh đã làm gì không?- Tự hứa rằng anh sẽ hạnh phúc và ngay cả lúc này đây anh vẫn đang cố gắng,anh đánh giá cao nổ lực vượt bậc của chính mình,thật buồn cười phải không em?Em thương!   Chưa bao giờ anh muốn mình lựa chọn,khi đứng trước nhưng sự việc buộc anh lựa chọn thì có lẽ quyết định cuối cùng bao giờ cũng sẽ là anh.Nếu ai đó không biết thì cho rằng anh là kẻ sỉ diện,nếu ai đó hiểu thì cho anh là kẻ ngốc...anh không quan tâm đến điều ấy, chỉ đơn giản anh không bao giờ muốn có quá nhiều người đau khổ,nếu chỉ một người thì anh chỉ mong người đó là anh mà thôi.Nhưng,em đừng lo cho anh nhé.Đừng nghĩ rằng tội nghiệp cho anh...bởi,bởi anh vẫn vui và sẵn sàng chấp nhận điều đó...       Chiều nay,khi công việc khiến anh mệt mỏi,anh lơ đãng buông xuôi để nhìn khắp cảnh thành phố biển.Nhìn những đôi trai gái bình yên cười nói bên nhau...trong lòng chợt thấy xót xa kì lạ.Nhỏ Xêko là nhỏ hát dở tệ nhất và chưa bao giờ là người biết dỗ dành người nào đã nghêu ngao hát inh ỏi một bài hát có cái tên Cry on my shoulder.Giọng ca của nhỏ thì em cũng đã biết rồi đấy...chẳng nuột nà,chẳng trơn tru...phát âm thì lệch lạc,như cái xoong và cái chảo va đập vào nhau chát chúa...nhưng anh thấy mình ấm lòng,cảm động và thầm cảm ơn cô em nhỏ lắm điều ấy.   Em quyết định quên anh là đúng đấy,bởi anh sẽ lại làm em buồn miết mà thôi.Anh đã cố không hiểu...để dối gạt mình không nhớ...và trên hết là vì_em vẫn trở về trong anh...nên...anh muốn duy trì hiện tại...nhưng riêng mình anh thôi.Cám ơn em,cám ơn tình yêu của em!
                #8
                  vu phong 21.06.2009 21:27:37 (permalink)
                      Em thương nhớ! 
                       Từ thuở hỗn mang_Vị thần sáng tạo đã sinh ra một đứa trẻ và cho nó xuống hạ giới.Linh hồn Nó chia ra làm hai nửa ÂM _DƯƠNG và tồn tại trong những cơ thể khác nhau.Do có duyên đến một ngày âm dương sẽ hoà hợp thành một thể.Khi ấy người sẽ biến thành THẦN...lúc đó một sức mạnh vĩ đại sẽ xuất hiện..."sức mạnh vĩ đại_hấp dẫn linh hồn kia..._không phân biệt tuổi tác_hình dáng_thân phận....khi gặp nhau,nó sẽ thu hút lẫn nhau...để tìm một nửa kia của mình...mong muốn được hợp thành một thể...để sống mãi mãi cùng nhau...Sức mạnh vĩ đại_.Đó là tình yêu..!!!
                       

                      Thế giới này có hai thế lực đối lập nhau cùng tồn tại bên nhau...
                  Sinh và Tử
                  Trời và Đất
                  Âm - Dương
                  Nước- Lửa
                  Sáng - Tối
                  Nam- Nữ
                  ........................................vô hình và hữu hình
                  .......................................
                     thoạt nhìn thì chúng là những hình thái đối lập và đầy mâu thuẫn nhau nhưng chúng luôn có chung một nguồn gốc_là hai mặt của một thể thống nhất.....
                  .............giữa cái sống và cái chết đó là đời người
                  ................giữa sáng tạo và huỷ diệt là sự tái sinh
                  ...............giữa trời và đất là nhân gian
                  .............có ánh sáng thì mới biết thế nào là bóng tối và ngược lại.............
                  .......nam và nữ là hai nửa âm dương,sinh ra từ một sinh mệnh....kết hợp để tái tạo mọi vật và cũng huỷ diệt mọi vật
                  ...............thân thể là thứ hữu hình_tâm hồn là thứ vô hình
                  ..................linh hồn sinh ra sinh mệnh_sinh mệnh lại biến thành linh hồn mới....

                       Tình yêu là cái bóng của mình,khi ta đuổi thì nó chạy,khi Ta bỏ chạy thì nó đuổi theo...............

                       Em thương!em có biết rằng một lá thư tình được buộc dưới chân một chú chim nhỏ,hay một lá thư tình được viết bởi một nét chữ run run của một anh chàng ngốc nghếch như anh sẽ hoàn toàn khác với một là thư tình được truyền qua e-mail....và vì vậy bản chất tình yêu cũng đã khác rất nhiều....Anh không cho rằng điều đó là hoàn toàn sai nhưng nó có một cảm giác .....không thể diễn tả bằng lời nói được....anh chỉ có thể nói như vậy với em mà thôi.Với anh không phải tất cả phải cưỡng cầu sự hoàn mĩ nhưng với anh_anh trân trọng mỗi cảm giác hạnh phúc được có ở bên em.
                   

                     Em thương!tình yêu của ngày xưa như thế hệ ông bà,ba má....là cái gì đó mong manh như mây khói,lãng đãng...nên nó đầy truyền thuyết và huyền thoại....Còn với tình yêu ngày nay anh thấy mặt trái của nó thật nhiều_nóng hổi,sôi nổi và lẫn bốc đồng...anh đã chứng kiến rất nhiều câu chuyện tình của những người bạn_họ yêu bằng tất cả....Hii!anh có cảm giác họ đang "ăn"_món ăn tình yêu thì phải?Họ ăn nhanh,đến mức chính họ không biết hương vị của nó là như thế nào?và tình yêu nó giống như một món ăn...
                  _anh đang nói gì đây nhỉ? khi chính anh đang sống giữa thời đại này?
                  _không biết tình yêu là gì em nhỉ?
                  _không biết tình yêu là vật gì em nhỉ?
                  _là một cơn mưa_là một vạt nắng_là một giọt sương trên lá cỏ...hay là một giai điệu du dương ngọt ngào....anhkhông biết nữa.
                     Anh chỉ cảm thấy tình yêu vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ vừa khơi nguồn sức sống vừa gieo rắc cái chết...Nó đem lại hạnh phúc nhưng cũng sẵn sàng nhấn chìm con người trong đau khổ.......
                  ..........Không có cái gì đa dạng như tình yêu............
                  ..................Tình yêu là con quái vật kỳ lạ_Khi Ta bỏ đói thì Nó sống_khi Ta cho chúng ăn no thì Nó chết...........!kỳ lạ...kỳ lạ....kỳ lạ...kỳ lạ quá em nhỉ?

                  #9
                    vu phong 22.06.2009 15:57:50 (permalink)
                         "Mưa mong manh thấm áo nhìn không tỏ...Hoa rụng đất nhẹ nhàng nghe không thấu!"

                       

                          Em xa nhớ!

                     

                         Mưa_luôn làm trái tim P nhẹ nhàng.P thích tiếng mưa rơi,thích tiếng cười của những đứa trẻ thơ đùa nghịch trong mưa,nó giúp P tìm lại được chút ấm áp,bình yên.P nhớ có một người từng nói với P thế này:-Bạn bảo bạn yêu nắng,tại sao khi nắng lên bạn lại đội mũ?Bạn nói bạn yêu mưa,tại sao mưa trĩu hạt bạn lại bung dù để hạt mưa không chạm vào người bạn?triết lý_mâu thuẫn và cũng rất logíc phải không em?


                        Có bao giờ em nghĩ,rằng cuộc sống xung quanh ta là một chuỗi phức tạp giống như chuỗi cánh cửa với rất nhiều ổ khoá.Khi đó,em vượt qua một thử thách,khó khăn nào đó sẽ giống như em mở thành công một ổ khoá.Nhưng đang hoan hỉ với thành công của mình thì em nhận ra rằng còn có rất nhiều ổ khoá nữa mà em chưa thể mở hết...Cuộc sống là vậy,không hề đơn giản nhưng cũng không quá phức tạp_có thể chỉ là một thao tác đơn giản_mở khoá!
                      


                       Và nếu cuộc sống là một chuỗi hành trình thì hạnh phúc là một hành trình.P cũng giống như bao người ,đang đi tìm hành trình cuộc sống-hành trình có điểm đầu nhưng không biết điểm cuối ở đâu và ai cũng hối hả đi tìm điểm cuối cho mình.P cũng đang đi tìm cuộc sống của mình,còn tình yêu thì sao?nếu không tìm được tình yêu thì sao P có được hạnh phúc?
                      


                        Trước mỗi cơn mưa,bầu trời thường xanh trong lạ lùng.Trước mỗi biến động cuộc đời,P có bao giờ tìm lại được em?
                    "có cơn mưa nào qua đây
                    bầu trời trong xanh là thế
                    Giá như em còn bên tôi
                    giá như tôi đừng lặng lẽ...
                    ...Có điều gì mênh mông và da diết quá?!Khi những nốt nhạc ngân lên du dương và dịu êm,có chút gì lay lòng P thật khẽ...
                    ...Đêm buông xuống...đóng chặt cửa lại để gió mưa dừng lại bên thềm,chỉ còn P và nỗi nhớ,kỉ niệm tràn ngập không gian,tràn ngập thời gian,lắng đọng...Tình yêu có còn được hát bằng tim P và tim em lần nào nữa không em?
                      Một bài hát mà bao người nghe bao người cảm nhận có bao giờ giống nhau?



                       ...Em nhớ anh buồn vui nơi đó...P lại tưởng tượng rồi em ạ.Làm sao em còn nhớ đến P.Làm sao em biết P đang buồn hay vui,đang cười hay nước mắt chảy ngược vào trong?Thời gian qua,ước mơ chưa xa...P nhớ em,nhớ P của ngày trước,nhớ những ước mơ mình hay dựng lên cho tương lai...P nhớ nhiều thứ quá em ah!
                      


                      Phải chăng vì Gió vô tình nên tất cả đã qua đi nhanh,để bây giờ còn mình P ở lại cùng kí ức.Hai chúng ta vẫn trên cùng một con đường nhưng đi về hai đầu của vô cực.Chia tay mỗi người quay lưng bước để lại giấc mơ đường anh,em đường em.
                       P nhớ em
                      Có phải bài hát tắt lời khi phím dương cầm lạnh?Có phải hết yêu sẽ quên hết về nhau?P biết đời là vô thường nhưng không ngăn được mình phiền muộn.
                       Nhạc du dương mà sao trái tim P lại đau nhói thế này nhỉ?P luôn tưởng mình là một người mạnh mẽ,chỉ hôm qua thôi P nghĩ mình vô cảm với những cảm xúc đời thường,nhưng hôm nay P lại không ngăn được tim mình đừng thổn thức.Cảm giác thu nhặt mọi thứ thật đau nhưng khủng khiếp hơn là xổ tung tất cả.Nó nén chặt và vỡ oà,em có hiểu P không?mà không,em sẽ không bao giờ hiểu được chứ.Một thứ quý giá vuột mất,tất cả như xoáy sâu trong P nỗi đau mất mát.Muốn khóc,muốn gào thét hay đập vỡ gì đó,để rồi P lặng im.Như thế có được gọi là dũng cảm không em?P cũng bình thường như bao người,sau mất mát lại mắc bệnh"ẩn nấp" với tình yêu.P luôn sợ bị tổn thương và làm ai đó tổn thương vì mình.


                       ...Cơn mưa qua đi-kí ức xoá nhạt nhoà.P không còn là duy nhất,cũng không còn là mãi mãi.Vạn vật luân hồi và thiên biến.P không trách em không trách người chỉ trách mình.Bàn tay em bé mà nỗi buồn vì P thì đã quá nhiều,để ở nơi xa P đã không bao giờ hiểu.
                        Không giữ được em là nỗi ân hận cho cả cuộc đời P.Sắp đến lúc em không tồn tại trong P nữa.P nhắc mình dũng cảm để xoá hết bộ nhớ máy tính về em,nhưng phải làm thế nào để xoá hết mọi thứ về em trong tim P,em nhỉ?
                        Cuộc đời nhỏ nhưng nỗi nhớ thiết tha,rộng lớn.Đường đời lớn,sao tình yêu quá ngắn?!Bao ngày dõi theo những bước đi của em,những sóng gió của em có thể P chẳng bao giờ biết hết,nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng em nói cười,em mạnh khoẻ là P an tâm em ạ!
                        Có thể ngày mai,ngày kia,hoặc những ngày tiếp theo sau đó,P sẽ thoải mái hơn hôm nay,nhưng xin đừng trách P nếu P tự xoá dấu chân P trong em,vì P muốn ai đó không phải hờn ghen vì điều gì đã chết,vì P muốn em trọn vẹn với người.


                        Khi tất cả mất đi,P còn lại cho mình những gì em nhỉ?-mình không hề thành công với những gì mình đang có,rằng cô đơn nhất không phải vì không có ai ở bên cạnh mình,mà là có ai đó vừa bước ra khỏi cuộc đời mình!
                       ...P rất sợ bị em lãng quên,vì P yêu em.Chúng ta dường như đã lạc nhau quá lâu rồi để mà tìm lại.P chưa bao giờ hối hận khi đã thương em.Trong tình yêu không có sự phán xét đúng hay sai,chỉ có con tim mách bảo rằng mình yêu rất chân thành.P xin lỗi em về tất cả mọi chuyện,em hãy bắt đầu cuộc sống mới,một cuộc sống không có những nỗi buồn mang tên P.
                      


                       Em!cách giữ tình yêu chặt nhất là phải yêu bằng cả trái tim mình,đúng không em?yêu thương không bằng đôi mắt,không bằng đôi tai mà bằng cả trái tim.P thích cách em cười,vì nó khiến tim P ấm áp.P đã không tìm thấy cảm giác đó ở những người xung quanh mình.P thương em,đơn giản vì em khiến P hạnh phúc.


                        Vui lên em nhé,ấm áp và không còn nặng nề,mệt mỏi nữa.Hãy hạnh phúc và chăm chỉ với những gì em đang có,hãy sống,hãy yêu thay phần của P nữa,được không em?
                       


                       Đừng bao giờ giận P ngay cả lúc P làm em buồn nhất nhé.Để một nơi nào đó ở trong thế giới này,P luôn cầu chúc cho em,bình an và hạnh phúc...

                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2009 16:08:55 bởi vu phong >
                    #10
                      vu phong 23.06.2009 15:56:50 (permalink)
                                                                                 Nếu có thể yêu mà không nhớ
                      Đã không có lắm những đợi chờ
                                         Không có những đêm nằm thao thức
                                                      Không cả tiếng thở dài một ngày mưa.

                                                                     Nếu có thể yêu mà không mơ mộng
                      Những hạt mưa đầu mùa sẽ chẳng động đến tâm tư
                                         Những tàn phai nếu có giản dị là quy luật
                                                   Những ngã rẽ dù bất ngờ cũng không quá đớn đau

                                                                     Nếu có thể yêu mà không hi vọng
                       Đã chẳng băn khoăn khi trao tặng những niềm tin
                                          Chẳng lo sợ phải nhận lại những mảnh vỡ
                                                 Chỉ cần gói ghém tất cả vào chiếc hộp kỉ niệm rồi thôi

                                                                     Nếu có thể yêu mà không nghi ngờ
                      Những khoảng cách địa lý chẳng bao giờ là cản trở
                                         Và thời gian cũng không vương màu ly biệt
                                                 Chẳng còn giọt nước mắt nào rơi trên những sân ga
                                                     Khi tiếng còi tàu thôi thức dậy nỗi niềm thoảng thốt...
                       
                      Em!
                          Người ta nói khi yêu thì nên đặt tình yêu vào vòng tròn,bởi vòng tròn sẽ không có điểm kết thúc.Vậy mà chính anh lại tự mình bước ra khỏi chiếc vòng tròn ấy?      Một thời gian trôi qua,ngay cả cái chớp mắt thôi_cũng đã trở thành quá khứ?Anh nhìn ra xa tất cả lặng lẽ quá,cả hai chúng ta giờ đây là khoảng trống ở bên nhau...Im lặng và thật lặng lẽ...     Anh biết không chỉ riêng anh muốn níu kéo những khoảng khắc yêu thương,cả em cũng thế,không muốn xa rời nhau nhưng cũng không thể đến bên nhau.Đó là nghịch lí mà chúng ta phải cam chịu ư? Anh đã rất muốn nghe em gọi:P ơi! sao mà cái cách gọi ấy khiến anh quay quắt quá.Nhưng ....em im lặng...và anh chợt hiểu ra...tình yêu của mình thật quá mong manh,đẹp đẽ như một cầu vồng,nhưng tan biến nhanh trong nuối tiếc,như không bao giờ khép lại thành một vòng  tròn hoàn hảo.     Những cánh hoa quân tử cũng đã rụng tả tơi theo gió,hình như hoa cũng chịu nỗi buồn của một mối tình thành tên trong lòng anh,khung trời xa cũng bao phủ một màu tím đậm sâu khao khát những tia sáng,nhỏ nhoi thôi chỉ là bức ảnh...anh biết mình vẫn không bao giờ quên được tình yêu này,những kỉ niệm về em...Giờ đây,anh tự nhủ mình đừng làm cho em phải buồn,sự thật mãi là sự thật,và nếu anh có thể...đi tiếp cuộc đời này mà không có em ở bên,không có tiếng cười trong trẻo,nét giận hờn...của em...Chúng ta chia tay nhau không một lời cãi vã,chỉ biết rằng mãi mãi không là của nhau...        Hôm nay anh đã cố gắng tìm tới một khoảng không rộng lớn,tĩnh lặng.Và anh nghĩ có lẽ chỉ có ở trên đinh núi thật cao...nhưng anh biết mình không thể làm được điều ấy,chỉ có thể ở trên ban công cao nhất của toà nhà,ở đây nhìn ra xa tuy vẫn còn bị hạn chế bởi những chướng ngại nhưng trong lòng anh lại mơ hồ có được một cảm giác được vươn thoát khỏi tất cả,nhìn ra xa thấy mình bỗng rộng hơn như xé toang khỏi cái ich kỉ hẹp hòi vốn dĩ,nhìn về một dòng sông lòng như êm đềm trở lại.     Một cơn gió thôi cũng đủ làm thanh thản những nỗi buồn đau...khi tất cả tĩnh lặng đủ để nghe cả nhịp đập tim của mình.những tia sáng le lói trong sóng tối..."lời hứa không đến được dễ dàng nhưng anh sẽ hứa tất cả những gì em muốn..."Mọi chuyện anh biết,anh làm đã khiến em thật buồn và tổn thương...anh luôn mong em được hạnh phúc.Anh sẽ không làm em thấy đau lòng khi nghĩ về anh nữa.Em hãy cứ nghĩ:mọi chuyện đã qua rồi và hôm nay đã là một ngày khác như dòng sông lúc êm ả,lúc ghềnh thác,sông không ra tới biển không phải là sông,sông luôn hiến mình cho biển cả,cũng như mình đã sống hết mình ,dồn hết tâm tư để yêu thương,tình yêu đó đã không tới đích nhưng vẫn nguyên vẹn là một tình yêu đã từng đẹp đẽ và thiêng liêng,đủ để thắp sáng cho hai người...
                                  Cuộc sống là một quá trình tìm kiếm tình yêu,anh đã đọc đâu đó những lời nói như vậy.Tình yêu như thế nào là do quan điểm của mỗi người,do hoàn cảnh cụ thể của từng người.Nhiều lúc nó đem đến hạnh phúc cho người này nhưng lại làm đau khổ cho người khác.Hy vọng thời gian sẽ làm anh vơi đi nỗi đau...cho anh,cho em,cho những người giống như chúng ta...
                      #11
                        vu phong 24.06.2009 15:55:58 (permalink)
                                                       Đang im lặng tự cái buồn bất chợt
                                          Xốn xang anh nhoi nhói tận phương xa
                                                    Nỗi nhớ em tự cũng vỡ òa
                                                                Thổn thức mãi không nào ngủ được
                                Cái phiêu diêu trở về bất chợt
                                            Sao ném anh vào cõi đó vu vơ
                                                                        Làn gió thổi cho rặng liễu bơ phờ
                        ...
                         
                         


                            Có phải bất kỳ nỗi nhớ nào cũng làm cho trái tim người dường như khờ khạo trước tất cả???
                            Anh đâu muốn mình trở thành Gió.
                        Em nói:Gió không thể cầm_nắm_giữ...chỉ cảm nhận...gió với em rất vô tình...phải chăng Gió đã thực sự rất vô tình???
                        .......
                            "...Một ngày kia cơn Gió nhỏ quyết định lang thang để tự mình cảm nhận cuộc sống bên ngoài.
                           
                             Cơn Gió lang thang trên mọi nẻo đường, nó đi qua rất nhiều nơi, càng ngày sự trải nghiệm về cuộc sống của nó càng lớn. Gió đã đi qua những vùng đất khô cằn nhất, Gió tận hưởng những cảm giác dữ dội nhất của biển cả. Gió dịu mát, nhẹ nhàng thổi khi Chị Xuân đến đất liền, Gió cảm nhận sự ấm áp của từng khoảnh khắc. Gió nhảy nhót với nắng khi Hè về. Gió thì thầm, khẽ lay từng chiếc lá vàng. Và từng hơi thở lạnh buốt của Lão Đông như những chiếc gai sắc nhọn xuyên qua mình Gió.
                           
                            Gió thấy từng đàn kiến tha mồi về tổ, Gió nhìn từng đàn cá tung tăng chơi đùa, Gió thấy những chú lợn con đang..." bú tí " mẹ. Gió ngoảnh lại. Ồ! Mình Gió.
                            Gió chứng kiến gà mẹ xù lông để bảo vệ đàn con của mình trước sự hung tàn của cáo già, Gió đau lòng nhìn những đàn cá nhỏ đi thẳng vào họng của cá mập. Nhớ lại Gió mới thấy mình đã từng bị nhốt trong các cơn cuồng phong, Gió cũng lạc trong các mê cung không nhìn ra lối thoát.
                            Đang lang thang mơ mộng và ngắm nhìn những bông hoa mới mở mắt khi sương tan thì chợt giật mình vì tiếng gầm rú của một con báo đầu đàn, tò mò Gió đứng lại... Gió nhìn và khẽ cười. Gió đã từng nghĩ cả bầu trời này, cả mặt đất này, tất cả sự vật này đều là của Gió. Gió nghĩ mình muốn là có thể đi đến cuối chân trời, Gió nghĩ mình muốn là có thể chui sâu vào lòng đất, Gió nghĩ mình muốn là có thể vuốt nhẹ từng cánh hoa. Ôi Gió!
                            Gió học được cái triết lý của cuộc sống. Kẻ mạnh là kẻ có tất cả. Từng đàn ngựa chạy nhanh mấy, bầy hươu thông minh đấy,nhưng vẫn khúm núm, e dè khi nhìn thấy những chú sư tử lang thang. Ai bảo Gió không muốn mình là kẻ mạnh? Gió sợ mình sẽ là một cơn cuồng phong cuốn phăng đi tất cả.
                             Mải lang thang, thế rồi Gió lạc vào một khu rừng. Gió gặp Cây. Cây cắm rễ sâu vào lòng đất, nhờ chất dinh dưỡng từ "mẹ đất" nuôi lớn. Cây khát khao đón lấy ánh nắng mặt trời, đón lấy ánh sáng - nguồn sống của Cây. Sức sống mãnh liệt và sự vươn lên mạnh mẽ đã giúp Cây sinh trưởng rất nhanh. Càng lớn lên tầm nhìn của Cây càng được vươn rộng ra xa. Sự hiểu biết gắn liền với sự trưởng thành. Cây đã lớn.
                             Cây làm bạn với Gió. Mỗi ngày đi đến một nơi nào đó, nhìn thấy một nơi nào đó,nhìn thấy một hiện tượng nào đó Gió đều kể cho Cây.Cây lắng nghe và chia sẻ cùng Gió.
                             Gió lớn và dần mạnh hơn. Cây cũng cao lớn và vươn lên mạnh mẽ. trong một rừng cây, muốn vươn lên càng cao thì Cây càng gặp nhiều sự cản trở của những Ông Cổ Thụ. Muốn đón lấy ánh sáng mặt trời.Cây phải thẳng mình, hiên ngang chọc thủng những chướng ngại vật. Nhưng khi Gió đến, Gió lại càng lay Cây mạnh hơn. Mỗi lần Gió đến là lúc Cây lại phải oằn mình chịu đựng, từng chiếc gai sắc nhọn lại nhằm thân Cây mà đâm tới. Cây đau, Gió cũng đau.
                           
                             Hay Gió chỉ quẩn dưới tán Cây? Hay Gió sẽ ra đi thật xa không về bên Cây? Hả Gió? Gió biết Cây cũng đâu muốn điều đó. Vì vậy Gió quyết định đi tìm cho mình sức mạnh để bay cao hơn. Nhưng dù có đi đâu Gió vẫn hướng về Cây, Gió nhìn thấy Cây dù ở xa, rất xa... Gió sẽ vươn tới bầu trời để có thể ngắm nhìn Cây dù ở bất cứ đâu.
                            Háo hức, Gió đã chạy rất nhanh... và bây giờ Gió muốn bước đi chậm, thật chậm thôi... Để có thể cảm nhận từng hơi thở của cuộc sống. Vì Gió cũng chẳng biết mình sẽ tan biến lúc nào..."

                            Xin lỗi em...anh đã luôn khiến em thất vọng.Anh đã ước hàng trăm ngàn lần rằng mình đã không nói ra câu đó.Đúng là anh không ở trong tình cảnh của em nên không thể nào hiểu được nỗi buồn của em,anh thật ngốc nghếch phải không em?Em biết anh yêu em mà,phải không?Và em biết em quan trọng như thế nào đối với anh mà,phải không?Hãy vì anh để rộng mở trái tim với anh một lần nữa nghe em?
                        #12
                          vu phong 25.06.2009 16:13:49 (permalink)
                               

                                              Như trẻ con chơi trò tay không tay có
                                                   Anh giấu nỗi nhớ trong lòng tay
                                             Nỗi nhớ ngọ nguậy đòi nghiêng trên trang giấy
                                                  Anh đành giấu nỗi nhớ vào thơ
                                             Thơ buông dài tiếng thở
                                                 Giấu nỗi nhớ vào đêm 
                                              Đêm càng lạnh lùng hiu hắt
                                                      Có thể giấu nỗi nhớ từ đáy mắt
                                                Bằng những tiếng cười
                                                      Có thể giấu nỗi nhớ trên môi
                                               Bằng những lời nói thật vui đùa
                                                                 Nhưng, tự cõi lòng sâu thẳm
                                                      Anh không biết giấu nỗi nhớ vào đâu
                                                          Trong tim, nỗi nhớ ứa giọt sầu
                                                               Ơi nỗi nhớ không màu
                                                                             Sao rất thực
                                                              Làm nhói đau lồng ngực
                          Chiều nay
                          Anh gửi nỗi nhớ vào chiếc lá
                          Thả xuôi theo dòng
                          Em có nhận được không?
                                Sự lãng mạn nhiều khi lại bắt nguồn từ những điều thầm kín, có thể chỉ có ta và người ấy, hoặc chỉ tồn tại với một mình ta. Ta cố vẽ nó ra theo sự tưởng tượng của mình, đặt nó vào những tình cảm bất chợt, và đôi khi ta lại thấy cuộc đời thi vị hơn khi nghĩ về nó. Vậy nếu nói ra liệu điều bí mật ấy còn đem lại cho ta sự ấm áp, sự tự tin, hay một chút thấp thỏm trong tim khi trên dòng đời xuôi ngược ta bỗng gặp lại điều thầm kín của ta? Đó sẽ là câu trả lời của anh , của mọi người , và của người mà anh muốn nhắc đến.

                              Có lẽ đây chỉ là một câu chuyện tình bình thường như bao câu chuyện khác, có khi tình tiết của nó cũng không đạt đến mức li kì hay mâu thuẫn khiến con người ta phải thở dài hay trăn trở khi nghĩ. Nhưng nó lại chứa đừng một tâm hồn đẹp theo đúng nghĩa của nó. Nó vừa khiến cho ta muốn mở rộng lòng mình để đón nhận những cảm xúc bất chợt, ngẫu nhiên nó cũng khiến cho ta biết dừng lại suy nghĩ đúng lúc, và quan trọng nhất là nó làm cho ta thấy thanh thảnh với những điều được giấu kín.
                               Anh đã ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, đã ngồi lặng ở đó hàng giờ để nghĩ về tất cả những gì đã qua, đôi mắt cứ miết nhìn đắm đắm về một nơi rất xa và rồi lại nhìn xuống con đường ẩm ướt. Anh tự hỏi tại sao trời không mưa thật to để con đường ấy sạch bong, gột rửa hết những bụi bẩn mà những người đi đường để lại và để cơn mưa ấy sẽ giúp anh cuốn trôi tất cả nỗi buồn đang chất chứa trong lòng. Anh mong trời mưa thật to để anh có thể đi trong cơn mưa ấy, để có thể khóc thật nhiều mà không sợ ai nhận ra, nước mắt mặn chát của mình sẽ hoà vào những giọt mưa ấy, để nỗi buồn cũng sẽ vơi đi. 
                           
                             Chỉ mới cách đây ít lâu thôi anh và em đã có những giây phút thật vui vẻ và hạnh phúc, đã trò chuyện với nhau, gửi email cho nhau nhắc về những kỷ niệm cũ, kỷ niệm yêu thương và những câu chuyện không đầu không cuối...nhưng thật vui vẻ và đầy ắp tiếng cười...Nhưng hình ảnh ấy đã vỡ tan khi cách đây mấy hôm em đã gửi cho anh một email chia tay...tất cả chỉ được dừng lại khi người cho rằng tất cả chỉ là ảo ảnh...Chúng mình chia tay nhau chỉ gói gọn trong một câu nói: "Ta không còn đủ thương yêu" mà không hề có một cuộc cãi vã hay giận hờn trước đó.Anh đã hỏi lòng mình, đã hỏi em"chúng ta đến với nhau có nhẹ nhàng và thanh thản như lúc này không?". Vô tình anh đã chạm vào nỗi đau tím tái khi cố tình đi tìm căn nguyên cho một cuộc tình đổ vỡ
                            
                             Anh ở quá xa và anh không thể cảm nhận được những gì đang xảy ra với em. Anh không vô tâm nhưng anh không còn có thể như ngày xưa nữa.Anh đã từng ao ước đượcthì thầm vào tai em về một con đường mà hai ta sẽ cùng đi cho đến trọn cuộc đời...
                          ... Vậy mà bỗng dưng, chúng ta như hai người đồng hành đang đứng trước một ngã ba. Khi đèn xanh bật lên, anh và em đã rẽ vào hai hướng khác, để câu chuyện tình đang viết bỗng chốc dở dang.
                              Dòng chảy mới cuốn em đi trong hối hả vô tình, chỉ riêng anh thấy lòng vô cùng hụt hẫng và tiếc nuối.Anh đã có một giấc mơ.Trong giấc mơ ấy,anh là người người đang say, đang bơi trong hạnh phúc. Em đi, dù rất khẽ nhưng đã đánh thức và cắt vụn yêu thương của anh khiến nó dang dở, nửa chừng. Anh đã muốn níu kéo, hàn gắn lại giấc mơ đó, nhưng anh biết, mình đang đơn độc.Anh thường hay nói với tụi bạn con trai:
                          "Khi yêu tình yêu là một bài thơ tình tuyệt đẹp, kết hôn bài thơ tình đó đã chuyển thể sang văn xuôi,khi có con tác phẩm văn xuôi đó chuyển thể sang kịch, mà trong kịch có cả bi kịch lẫn hài kịch..."
                              Anh buồn lắm,thương cho chính mình và thương em.Tất cả cứ như một vòng tròn mãi miết,anh đi tìm thì lại càng thật xa xôi...Với anh tất cả luôn là thật,anh yêu thật lòng mình,thật gần với trái tim của mình,thật với những suy nghĩ của mình...và anh không bao giờ hối hận cho tình cảm ấy...Hạnh phúc được yêu!!! [sm=console.gif]
                          #13
                            vu phong 26.06.2009 17:22:27 (permalink)
                            Nắng loang nặng nửa mái chèo
                            Đò xuôi,nước ngược,lá gieo ngang dòng
                            Một mình vớt lá qua sông
                            Ai làm ra Nắng cho lòng buồn tênh...
                             
                                
                                       Em thương nhớ!
                             

                            Nếu được làm một tháng trong năm? anh sẽ là Tháng Chín - tháng có ngày người anh yêu được sinh ra.
                            Nếu được làm một ngày trong tuần, anh sẽ là ngày Thứ bảy - ngày những người yêu nhau có thời gian bên nhau, tay trong tay cùng dạo bước trên những con đường dài.
                            Nếu được làm một đồ vật, anh sẽ là Chiếc giầy ... để lúc nào cũng luôn có đôi.
                            Nếu phải là một tội lỗi, anh sẽ chọn Nói dối - như vậy anh có thể được hiện diện ở tất cả mọi người.
                            Nếu được làm một chất lỏng, anh sẽ là Nước - "một phần tất yếu của sự sống!"
                            Nếu được làm một nốt nhạc trong cuộc sống, anh sẽ làm nốt đồ, người ta thích những nốt thăng, thì anh sẽ là nốt trầm, thậm chí là nốt lặng...
                            Nếu được làm một loài hoa, anh sẽ là Hoa hồng - loài hoa dành riêng cho tình yêu.
                            Nếu được làm một mùa trong năm, anh sẽ là Mùa đông - mùa có cái lạnh khiến mọi người phải muốn đi tìm hơi ấm.
                            Nếu được làm một màu sắc, anh sẽ là Màu Đỏ - nhiệt huyết,mạnh mẽ và ấm áp...
                            Nếu được làm một âm thanh, anh sẽ là Tiếng khóc chào đời - luôn đem lại hạnh phúc cho ít nhất là một người nào đó.
                            Nếu được làm một nguyên tố, anh sẽ là nguyên tố Oxi - thứ mà mọi người đều cần để hít thở.
                            Nếu được làm một từ, anh sẽ là từ Hạnh phúc - thứ mà ai cũng kiếm tìm.
                            Nếu được làm một con số, anh sẽ là số 8 - con số mang đến may mắn mà anh rất yêu thích.
                            Nếu..........
                            Nếu...........
                            Nếu có một điều ước,anh luôn muốn được ở bên em_người anh yêu thương...!
                            Nếu đó là một giấc mơ,thì anh mong mình đừng tỉnh giấc...
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.06.2009 17:26:42 bởi vu phong >
                            #14
                              vu phong 28.06.2009 21:34:54 (permalink)
                                   "đóng cửa trái tim để đau khổ không thể đến,vậy hạnh phúc sẽ vào bằng lối nào?!"
                               
                               
                                            Em xa nhớ! 
                               
                                  Lâu lắm rồi anh mới có được một ngày yên lặng như thế này.Yên lặng để chỉ nhìn về một điểm cuối xa xa không định.Ở nơi tận cùng của đất nước và anh những muốn mình cũng được ở tận cùng của tất cả...
                              từng giờ,từng phút,từng giây lặng lẽ trôi qua...có khi nào em ngồi một mình đếm giọt thời gian rơi và nhớ đến anh như anh đang nhớ em lúc này chăng?
                               

                                Thành phố với những cơn mưa bất chợt và những cái nắng cũng bất chợt...cảnh vật trông yên ắng hiền hoà..,và cũng có một cái gì đó đượm buồn_có lẽ,không gian buồn nơi đây xuất phát từ tâm của anh chứ không xuất phát từ vạn vật hữu tình xung quanh.Anh đã vô cớ đem nỗi buồn của mình gửi vào không gian để rồi khi gửi tâm hồn qua ánh mắt đâu đâu anh cũng thấy mình nhớ...
                               

                                Hôm nay là ngày cuối tuần,những cặp tình nhân đang tay trong tay hạnh phúc bên nhau.Họ trao cho nhau tình yêu và nỗi nhớ vào một ngày thứ 7...đó là những nồng ấm của tình yêu,những hạnh phúc vì được ở bên nhau của những con tim đang yêu và được yêu...Anh như lạc lõng giữa không gian,cảm giác như mình đã trở thành người thừa trên con đường khi không có em sánh bước bên cạnh...Oh!người ta yêu ,người ta trao cho nhau ngày thứ 7của vui vẻ đầm ấm sum họp.Anh cũng yêu nhưng anh lại đang lang thang lẻ bước một mình...Em có nhớ đến anh không nhỉ?có lẽ...Đôi lúc trên con đường xuôi ngược,con tim anh không ít lần loạn nhịp khi thoáng thấy một nét thân quen...Anh ngốc lắm phải không em?Làm sao có thể như thế được,em đã đi rồi,đã xa anh...Chắc tại anh cho đến lúc này vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật ấy mà thôi.Ah'!....cái này người ta vẫn cho đó là Bệnh Tương Tư í mà.Gượng cười cho cái lý do mình nghĩ ra và cũng tự an ủi mình rằng...chỉ tại anh quá nhớ em...ngốc nghếch thật!

                                 Đúng!Phải!anh là kẻ cô đơn đang chới với trong nỗi cô đơn,nỗi cô đơn của anh là nỗi cô đơn của người đang yêu nhưng không còn có người yêu bên cạnh,là nỗi cô đơn của sự ganh tỵ khi trở thành con người thừa trên con đường,là nỗi cô đơn của kẻ_không được là chính mình khi một nửa yêu thương đã rời xa...
                                 Có cảm giác như bước chân mình đang lạc lối,cảm giác như bước chân mình đã mệt mỏi,anh quay trở về và mở mail để viết như để vơi đi sự hụt hẫng và trống vắng trong lòng...Em có từng biết về một loại cỏ không?đó là Cỏ Tình.anh luôn nghĩ chỉ có hoa mới có mùi thơm vậy mà loại cỏ tình lại có một mùi thơm rất lạ,nồng nồng,dịu diu,...lạ lắm em ah!và người ta nói khi loại cỏ này phát tiết mùi thơm rực rỡ nhất cũng là lúc chủ nhân của cỏ tình sẽ được thực hiện điều ước...!


                              -em không thương anh
                                  Anh không thể biết rằng em lại dứt khoát đến thế."em không yêu anh"vậy là hết.Là kết thúc tất cả?em thay đổi nhiều lắm,không còn là cô gái dịu dàng...em đanh đá hơn và cứng rắn hơn nhiều.Có lẽ anh thật tham lam khi muốn em dành thời gian cho anh thật nhiều,có lẽ anh thật kiêu hãnh khi muốn người níu kéo cuộc tình của chúng ta phải là em...
                              Ngày 17/2
                                 Anh vẫn làm việc...như chưa từng xảy ra điều gì.Ạnh vẫn cảm thấy mọi việc diễn tiến bình thường như một ngày bận rộn và không nhắn tin cho em được,chỉ thế thôi!Anh tự nghĩ không biết em có đang nhớ đến anh như những ngày trước em nhắn tin hỏi anh đang làm gì?...
                               "nếu là gì của em,anh chẳng để em như vậy chừng đó thời gian.."
                              Ngày 18/2
                                 Anh cảm nhận cuộc sống của mình đang trống trải và thiếu vắng điều gì đó,không còn những tin nhắn vào buổi sáng,em chúc anh một ngày vui vẻ nữa...im lặng và anh nhớ em quá!
                                "dạ,đúng,anh đừng nhớ em..."
                              Ngày 19/2
                                Anh không thể ép buộc bản thân mình đừng suy nghĩ về em.Anh thấy căng thẳng,anh không thể đối diện với sự thật rằng anh đã mất em,mất mãi mãi...Sao em vẫn không nhắn tin cho anh?sao em không biết anh đang mất thăng bằng như thế nào khi em bước ra khỏi cuộc đời của anh quá nhanh?
                              "em xin lỗi,anh hãy quên em đi"
                              Ngày 20/2
                                 sao em không nhắn tin cho anh?anh nhớ em
                              ..............................................
                              ............................................ngày2 3/2.........

                              ..............
                                  Sao em vẫn không nhắn tin cho anh?anh nhớ em và anh muốn được gặp em.Anh muốn nghe giọng nói của em.Em có biết em đã làm đảo lộn cuộc sống của anh đến thế nào không?Anh điên lên vì anh biết chắc chắn trong anh,anh vẫn còn yêu em ,yêu nhiều lắm.Một lời xin lỗi anh chẳng thể mở lời,bởi anh biết xin lỗi chẳng bao giờ là đủ...
                                 Nếu được trở lại bên nhau,chắc chắn anh sẽ không để mất em một cách vụng dại như vậy thêm lần nào nữa.Anh biết giá trị thực sự của một điều gì đó khi anh vô tình làm mất nó.Và giờ anh đã biết một điều mà trước khi mất nhau anh không biết_anh cần em nhiều hơn anh tưởng.
                                Giờ đây em nói anh hãy để em được yên,vậy có nghĩa anh không thể là cành cây,hòn đá ngáng chân em trên con đường...Anh không biết thời gian có làm vơi đi tất cả không.Nhưng hiện tại anh không thể xoá hết.Cũng như không thể coi em là ảo ảnh có trong anh...bởi em là Thật ở trong trái tim anh!



                              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/71033/3AAC997574054D44ABB400728BBA822A.jpg[/image]
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.06.2009 21:40:38 bởi vu phong >
                              Attached Image(s)
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 10 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 138 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9