nơi tình yêu bắt đầu!
Thay đổi trang: << < 10 | Trang 10 của 10 trang, bài viết từ 136 đến 138 trên tổng số 138 bài trong đề mục
vu phong 01.12.2010 20:14:00 (permalink)

Chuyện của chúng mình lơ đãng sông trôi.
Anh không biết kể gì với mùa thu,
về những ngày buồn nhưng không khóc.

Chỉ có những câu thơ đêm đêm thảng thốt,
Giật mình anh nhớ và quên.

Sao lại là anh? Sao lại là em?
Sao lại là heo may? Sao lại là sương khói?
Giấc mơ về em - một thời nông nổi.
Giấc mơ về em – gió cuốn đi rồi.

Chuyện của chúng mình lơ đãng sông trôi.
Anh không biết gọi em là cánh buồm hay là cơn bão!

vu phong 06.10.2011 20:04:07 (permalink)
Nắng vẫn là tia nắng của hanh hao
Hong tóc rối buổi chiều tà gió rít

Ô cửa nhỏ đôi mắt đen u tịch
Thả nỗi buồn vào mộng cõi xa xăm

Gió nghênh đời lướt nhẹ vào tháng năm
Dừng chầm chậm ghé thăm miền ký ức
Hôn thật khẽ lên chuỗi ngày hạnh phúc
Thoáng mơ hồ thả mơ ước xa bay ...

Gió chuyển mùa mang hơi hớm heo may
Thêm giá rét từng trái tim hiu hắt
Rồi lẳng lặng nhìn thật sâu khoảnh khắc
Cho dịu dàng vỗ nhẹ giấc chiêm bao

Đã đôi lần gió vướng cành hư hao
Những lầm lỗi mong phép màu xóa hết
Tan biến thôi bao buồn phiền mỏi mệt
Gió ngược dòng...tìm về chốn bình yên...
vu phong 12.10.2011 19:44:07 (permalink)


Tôi không biết phải làm như thế nào để bắt đầu một cách thật đặc biệt. Bởi dù sao tôi cũng không muốn có ai đó sẽ quay đi vì không muốn tìm sự đồng cảm trong những dòng này. Nhưng tình yêu thật bình dị, tình yêu thật giản đơn, ở ngay ta và tồn tại xung quanh đây. Mà chẳng cần phải làm quá nhiều điều để khiến nó trở nên đặc biệt. Yêu không là điều gì cả, yêu chỉ là yêu. Liệu còn câu từ nào đầy đủ và trọn vẹn hơn thế?
 
Cũng như bạn, tôi đã bắt đầu yêu một cách bất ngờ. Nếu không là một sự kiện thật đặc biệt thì cũng chỉ bởi vì tình yêu thực sự luôn là điều đặc biệt đã tồn tại trong những gì bình thường nhất, đời thường nhất cho đến khi ta nhận ra.

Tôi sẽ không thể hình dung tôi đã sống bao lâu cho đến lúc tôi nhận ra là lòng mình đang yêu. Khi mỗi suy nghĩ của lòng tôi cứ kéo dài như thế, và tưởng chừng đã đi đến vô tận.

Khi thời gian đi qua phía sau ta nhanh như một cái chớp mắt, trong khoảnh khắc tim tôi thổn thức chẳng thể định hình những con đường đã qua bao xa; vội vàng đón nhận tất cả những nhịp đập dồn dập nhất trong đời, đến thắt lấy con tim, đến nghẹt thở, đến trào nước mắt...

Cũng chẳng thể biết được điều gì mang đến trong chốc lát. Ngày mai sẽ đến cũng chỉ ngay sau một cái chớp mắt. Và dù ta có thức trắng đêm nay, và bao đêm như thế, tình yêu vẫn sẽ xuất hiện hoặc mất đi lòng tôi chẳng bao giờ kịp hiểu. Cũng như một niềm thổn thức, không bao giờ cho tôi lấy một lý do.
...Một ngày, khi tôi bắt đầu yêu thầm... Nhưng tôi đã vô tình ký vào điều khoản chấp nhận mọi rủi ro mà tôi không có quyền thay đổi. Bạn biết đấy, cuộc sống bỗng chốc mở rộng hơn bao giờ, bay bổng hơn bao giờ. Và tình yêu nhỏ bé sẽ tồn tại đúng hình dáng nhỏ bé của thầm lặng. Tôi cô đơn hơn bao giờ hết trong những thổn thức, ngày qua ngày lại sẽ chỉ chất đầy thêm những rung động, cứ đem hết vào lòng tôi rồi va đập bởi mọi cung bậc dao động. Khiến tim đau nhói bởi muôn "điều lạ", không thể sẻ chia, không thể giải thích. Hay thực sự là bởi sẽ không có một lý do nào giúp tôi giải thích nó.

...Một ngày, khi tôi bắt đầu mỏi mệt. Nhưng tôi vô tình ký vào điều khoản chấp nhận mọi rủi ro của yêu thầm. Từ những rung động không thể được đáp trả đến những buồn tủi đến chính tôi còn không thể hiểu hết. Là thất vọng, ghen tị, bất lực, buồn bực,... mọi điều xứng đáng được tôi rũ bỏ như bình thường, nhưng không phải là lúc yêu. Tôi cứ chấp nhận, đem cả thổn thức bồi hồi lẫn khổ đau tủi hờn vào lòng. Để mặc cho lòng nặng trĩu. Và bắt đầu mệt mỏi trên chặng đường ấy.

...Một ngày, khi tôi tan vỡ. Ngắn gọn là tình yêu sẽ không được đáp trả. Và điều đó rất thường, sẽ không phải giải thích thêm...
...Một ngày, khi tôi được yêu. Nhưng tôi lại vô tình ký vào điều khoản phủ nhận tình yêu và không cho người khác quyền thay đổi. Cuộc sống bỗng thật nhỏ bé bởi thực sự tôi chỉ có thể phủ nhận mà không thể khiến điều đó thay đổi. Đơn giản vì không thể tìm được một lý do để chấm dứt điều đó. Bản thân tôi trở nên khô cằn và lạnh giá dù cho chính tôi cũng biết đến đau đớn khi yêu...

Tôi sẽ không nói thêm về tình yêu. Bởi nó thật bình dị, thật giản đơn, ở ngay bạn và tồn tại xung quanh đây. Mà chẳng cần phải làm quá nhiều điều để khiến nó trở nên đặc biệt. Yêu không là điều gì cả, yêu chỉ là yêu. Và nó ở trong lòng bạn trọn vẹn hơn bất cứ câu từ nào mà tôi có thể miêu tả.

Bạn có thể đã đi xa hơn cả yêu thầm, hoặc có thể đã rộng lòng chấp nhận một tình yêu khi bạn chưa yêu, và ngay cả khi bạn đang hạnh phúc hơn bao giờ hết. Nhưng yêu thầm hay yêu hoàn toàn không có gì khác nhau, ở trong lòng bạn hẳn có thể hiểu thực ra chúng là một. Và dù bạn yêu bởi bất cứ tình yêu nào, nó đã và sẽ luôn mang hình hài của yêu thầm.

Dù hạnh phúc hay khổ đau. Hãy luôn yêu, dại khờ và chín chắn. Không cần lo sợ sẽ từ bỏ từ đâu và lại bắt đầu từ đâu. Hãy tin rằng bạn sẽ không thể tìm được một lý do để chấm dứt nó. Hãy tìm đến đúng nơi tình yêu được trọn vẹn và nuôi lớn nó, bởi ta không chỉ sống dựa vào tình yêu mà tình yêu cũng đang sống dựa vào ta.
Cũng như bạn, tôi đã bắt đầu yêu một cách bất ngờ. Nếu không là một sự kiện thật đặc biệt thì cũng chỉ bởi vì tình yêu thực sự luôn là điều đặc biệt đã tồn tại trong những gì bình thường nhất, đời thường nhất cho đến khi tôi nhận ra.



#138
    Thay đổi trang: << < 10 | Trang 10 của 10 trang, bài viết từ 136 đến 138 trên tổng số 138 bài trong đề mục
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9