Có gì nhẹ như tình yêu mà cũng có gì nặng như tình yêu?Nó là một khối nặng hơn cả những tảng đá_bền vững hơn cả kim cương và cả trường tồn với thời gian...Nó có thể là một tấn đau khổ và hoan hỉ,cộng với một nghìn cân trách nhiệm với người ta yêu_với hiện tại_với mai sau...chỉ là có đủ sức lực và lòng kiên định???
Hợp rồi tan. Một quy luật bất biến của cuộc sống. Rồi qua những lần hợp tan đó ta mỉm cười: "Mình trưởng thành hơn!". Những tưởng thời gian sẽ vô tình cuốn xoá nhiều thứ nhưng cảm giác tổn thương, mất mát, nhói đau là những điều rất thật, thật đến đau lòng!
Thực sự trong thâm tâm của anh cho đến bây giờ anh vẫn hy vọng,tất cả những gì đang diễn ra chỉ là trong giấc mơ,một giấc mơ không tốt lành,nhưng.....mơ rồi cũng có lúc vẫn phải thức dậy phải không em?
Em có biết?đến bây giờ anh vẫn chưa giải thích được lý do vì sao anh yêu em đến vậy, nhớ em đến vậy và không thể quên được hình bóng của em.
Giờ đây anh mới biết sự cô đơn và trống vắng đáng sợ biết chừng nào?Hàng ngày trông ngóng tin của em,nhìn chăm chăm vào màn hình để như lỡ đâu em sẽ nhắn tin thì sao............!!!!!!!! Giờ đây, khi nghĩ lại anh mới hiểu rằng em cũng đã trải qua những phút giây em chờ đợi anh đến?!
Và ai, một lần sống trong hạnh phúc không lo lắng về một ngày phải chia ly? Em đã nói em sợ nếu như chuyện của chúng mình là một sai lầm, em sợ rằng một ngày nào đó anh rời xa em... Và có đúng là mình đã sai lầm không? Anh phải trách em? Trách anh? Hay trách cái giây phút mình biết nhau ấy??? Em! Anh đã biết rằng em từng đau khổ, vô cùng đau khổ. Đau đến tuyệt vọng khi anh đã từng hờ hững, vô tình với tình yêu của chúng mình. Anh đã làm thế, đã từng phụ tình em,đã làm em thất vọng,đã lần lượt lỡ hẹn với em...Nhưng anh vẫn tin mình đến với nhau vì số mệnh, vì đó chỉ là những chuyện ngoài mong đợi thôi, phải không em? Nếu giây phút ấy em không tha thứ, không dang rộng vòng tay chờ đón anh trở lại thì có lẽ anh đã mất em từ lâu rồi. Từ đó anh biết mình yêu em thật nhiều, tin em thật nhiều và trong lòng luôn tôn thờ, trân trọng tình yêu lớn lao mà em dành cho anh. Điều kém cỏi nhất của anh chính là anh đã không biết giữ, không biết chăm sóc tình yêu này, thế nên giờ đây mới để tình yêu tuột khỏi tầm tay anh, phải không em?5năm_cuộc đời của một người thì có bao lần cái 5năm ấy????
Em này, một lúc nào đó em có chợt nhớ đến anh không?
Ôi, anh lại lẩm cẩm mất rồi. Em đã nói sẽ chẳng bao giờ nhớ anh, chẳng bao giờ muốn nhớ về quá khứ, chẳng bao giờ muốn nhìn anh nữa. Anh đã vỡ oà và lầm lũi quay đi và rồi khờ dại mong chờ sự ban ơn của tình yêu...ngốc nghếch và khờ khạo quá phải không?
Đã bao lần anh tự hỏi mình sao yêu em nhiều đến thế. Mỗi sáng thức dậy hình bóng đầu tiên xuất hiện trong đầu là em, dù đó là chuyện buồn hay vui thì em vẫn là người đầu tiên xuất hiện.
Đã bao lần anh tự nhủ rằng sẽ rời xa em, sẽ phải quên em nhưng chưa bao giờ anh thực hiện được. Em như cơn gió thoảng qua nhưng sao lại khiến lòng anh day dứt đến lạ lùng. Anh không ân hận vì đã yêu em mà chỉ trách mình sao quá kém cỏi không thể có được trái tim của người mình yêu. Là con trai, một khi để mọi việc vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình thì coi như đã là người thất bại. Mọi thất bại cho dù là trong tình yêu hay công việc thì nó cũng đều có giá của nó, phải không em? Anh đã từng nói với em rằng, anh sẽ yêu em hết mình cho dù tình yêu đó không được đáp trả anh cũng không bao giờ ân hận. Anh không muốn sau này nghĩ lại chuyện của hai đứa mình lại xuất hiện câu hỏi "giá như..." trong đầu. Em biết và em cũng hiểu điều đó, em biết tình cảm anh dành cho em nhưng tình yêu không đơn giản chỉ là việc cho và nhận phải không em?
Rồi sẽ có một ngày nào đó không còn xa nữa anh sẽ phải chấp nhận thực tế mình là một kẻ thất bại. Một thực tế mà chưa bao giờ anh nghĩ mình lại thất bại bẽ bàng đến thế. Vì anh chỉ là một người bất tài, đã không thể chinh phục được trái tim của người anh yêu thương nhất đời. Xin lỗi vì tất cả...
Tình yêu mà anh có được từ trái tim em cũng thật bất ngờ và mãnh liệt. Anh không thể tin nổi là anh lại có được những giây phút hạnh phúc đó. Dù anh biết rằng đánh đổi với nó là những ngày phải xa em, những giọt nước mắt lăn trên gò má hồng đáng yêu của em, lăn trên đôi môi khô héo của anh...
Em thân yêu! Khi đã xa em thật rồi, khi anh đã hoàn toàn không còn là một người đàn ông duy nhất trong trái tim em, anh như chết lặng, chắc em cũng hiểu được điều đó. Nhưng em đang sống trong tự do, vui vẻ nên dù anh nói thế nào đi chăng nữa, làm thế nào đi chăng nữa cũng trở thành trò cười thôi, và càng làm cho em thấy anh như một thằng hề thôi. Anh biết thế là yếu đuối, là không bản lĩnh nhưng lúc này tình cảm đã thắng lý trí mất rồi. Anh thấy mình bất lực quá, xa em anh mới thấy trong anh mất đi một cái gì đó lớn hơn cả cuộc sống, lớn hơn cả cuộc đời anh.
Em! Anh sẽ không nhắc đến quá khứ của tình yêu chúng ta vì anh hiểu có kể hết ngày đêm, có viết hàng triệu trang giấy cũng không hết được. Và có thể nhắc lại lúc này cũng vô nghĩa, tất cả giờ đã trở thành kỷ niệm, dù rằng những kỷ niệm đó vẫn nhức nhối trong tim anh, vẫn hiện về khi anh vui, hay anh buồn, những lúc anh chỉ có một mình. Tất cả lại chỉ mới như ngày hôm qua, như một giấc mơ ngọt ngào. Mỗi ngày vẫn cứ qua đi, bên anh giờ không có em nữa, cuộc sống của anh không được có em ở bên cạnh, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy em rất gần, bởi vì trong anh vẫn nuôi dưỡng tình yêu dành cho em. Từ ngày em ra đi, trái tim anh, tâm hồn anh vẫn dành trọn riêng mình em.
Đêm nào anh cũng nhắn tin cho em, và cũng đã quen với việc em không nhắn lại. Em đừng xoá đi niềm vui cuối cùng của anh nhé vì anh tin rằng ở một nơi nào đó trong trái tim em vẫn còn hình ảnh của anh, dù em nói với anh rằng bên em đã có những người đàn ông khác,rằng em không còn yêu anh nữa...nhưng... anh vẫn tin vào niềm tin không căn cứ của anh...
Bạn bè và người thân của anh vẫn luôn khuyên anh quên quá khứ.quên những chuyện đau lòng... để bắt đầu cái mới, ngay cả em cũng khuyên anh thay đổi, nhưng anh không muốn vậy.Và dường như trái tim anh không rung động trước một người khác, và như thế, không ai có thể thay thế được em. Có thể em bây giờ không giống em của ngày xưa, ai mà chẳng vậy, anh cũng thay đổi cơ mà, nhưng cái chính là tình yêu ấy, vẫn dành trọn cho em.
Gần 7tháng xa nhau thôi nhưng với anh nó dài hơn bất cứ đơn vị thời gian nào, anh chưa được gặp em, chưa được nhìn thấy nụ cười quen thuộc của em mà anh vẫn ngày đêm thầm ao ước được nhìn thấy ...
Lúc này anh chỉ biết cầu mong em mãi hạnh phúc, cầu mong em mãi có niềm vui bên người thân, bên bạn bè và nhất là bên người đàn ông cũng đang rất yêu em.
Anh vẫn mong dù không là của nhau, anh cũng không bao giờ phải hối tiếc vì đã gặp và yêu em. Yêu bằng tất cả sự si mê và dại khờ của một đứa con trai cứng đầu và vẫn luôn tự mãn về mình.
Em hãy giữ gìn sức khoẻ và công tác tốt nghe.