nơi tình yêu bắt đầu!
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 10 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 138 bài trong đề mục
vu phong 28.06.2009 21:47:18 (permalink)
Gió ...
Gió ko có hình dạng nhất định ...
Gió ko có mùi vị ...
Gió ko có âm sắc ...
Gió ...
Gió chẳng có gì cả ...
số phận sinh ra Gió ...
ông trời sinh ra Gió ...
cả 1 đời sống lang thang nay đây mai đó ...
Ngày qua ngày ...
tháng qua tháng ...
rồi năm lại qua năm ...
Gió vẫn miệt mài đi mãi ...
đi mãi ...
chẳng ai nhìn thấy Gió ...
chẳng ai nghe thấy những điều Gió nói ...
chẳng ai hiểu Gió ...
cứ vậy ...
cứ vậy ...
Gió cô độc 1 mình đi khắp muôn nơi ...
sống cuộc sống tự do tự tại ...
ko biết đến sự yêu thương ...
Gió lạnh lùng ...
Gió vô cảm ...
Gió vô tâm ...
Gió mãi chỉ là Gió ...
ko thể thay đổi được ...
vẫn vậy ...
vẫn phải lang thang ...
số kiếp đã bắt cô đơn ...
làm sao khác được ...
Gió cũng muốn được yêu thương ...
Gió cũng muốn được chia sẻ ...
muốn mọi người hiểu mình hơn ...
muốn bản thân Gió ko còn phải cô đơn ...
ko còn phải đơn lẻ ...
có những lúc Gió hiền lành ...
mát mẻ ...
có những lúc Gió nổi giận ...
hóa thành bão táp ...
ai cũng thấy ...
ai cũng biết ...
nhưng có ai biết những lúc Gió khóc ...
có ai thấy được không ...
............những giọt nước mắt của Gió ...
nó vô hình ...
nó ko tồn tại ...
hay là Gió ko muốn mọi người nhìn thấy những giọt nước mắt của chính mình ...
Gió là phải lạnh lùng vô cảm ...
đã là Gió thì ko thể rơi lệ ...
có phải chăng nước mắt của Gió ko tồn tại ...?
có phải chăng mưa ko chỉ là nước mắt của trời ...?
mà mưa còn có cả nước mắt của Gió đang rơi ...?
đang hòa chung vào tiếng khóc của thiên nhiên ...?
Gió ...vẫn cô đơn ...vẫn lạnh lùng ...vẫn vô cảm ...!
 
Gió vô hình vô hướng, nhưng gió có cần dừng lại?
Gió không biết dừng chân vì gió không có chân, gió nhởn nhơ trong những giấc mơ...
Gió luôn tìm tới chân trời xa, nhưng gió mang trong mình cả truyền thuyết, để kể khắp muôn nơi...
Gió đi qua không trở lại, nhưng những nơi gió đi qua vương lại niềm vui
Tại sao cây cứ rung rinh lạ, tại sao đồng cỏ ngút ngàn trôi, tại sao biển cứ réo rắt cười...
Gió đôi khi đầy khát vọng, mang trong hồn cả bão lớn
Gió đôi khi luyến tiếc vì không giữ được hôm qua
Gió mang niềm vui ...vì ko gì bó buộc được
Gió mang nỗi buồn ...vì ko ai giữ được gió
Nhưng gió vẫn là gió...gió cứ ham chơi mãi...gió ham chơi...gió sống...gió vui...

Attached Image(s)
#16
    venus4t.vns_hnu 30.06.2009 18:31:52 (permalink)

    Vũ Phong thân thương!
    Đã lâu rồi, venus đọc những dòng thư và nhật ký của bạn nhưng hôm nay venus mạnh dạn....vào chia sẻ cùng VP được. Có lẽ mọi nỗi nhớ nhung, luyến tiếc rồi cũng sẽ qua, sẽ thành kỷ niệm của mỗi người.

    VP hãy gắng lên chút, bình tâm và tìm những khuây khoả trong công việc, gia đình và bạn bè nha! Cuộc đời ai cũng có những nối tiếc, những mất mát và chia ly. Đó là cuộc sống của con người mà. Có lẽ, những tâm sự của bạn ở diễn đàn này được nhiều người đồng cảm lắm đó, bạn biết chứ?

    Venus không biết nói gì hơn. Tặng bạn vài bài thơ cùng tâm trạng và chúc bạn luôn may mắn trong cuộc sống và sớm tìm được hạnh phúc cho riêng mình nha!

    Vẫn biết xuân buồn, lá chơi vơi
    Gió lướt nhẹ bên cũng thế thôi
    Lang thang ai nhặt từng chiếc lá
    Gom nỗi nhớ thương về một nơi

    Ừ thương yêu lắm, lá đợi gió
    Gió mải vờn mây bỏ lá rơi
    Ta tưởng cùng nhau về miền nhớ
    Một cánh bèo cô lững lờ trôi
    .....
    Lang thang gió ở bên mây
    Ngao du dượt đuổi đêm ngày cùng nhau
    Lúc lên non thẳm, sông sâu
    Khi vờn con sóng bạc đầu khơi xa

    Bồng tang hồ thỉ Gió ca
    Mây vươn tay múa ngọc ngà lả lơi
    Một mình Lá đợi châu rơi
    Ngày qua Lá bạc rụng nơi cội về
    .....
    Một vì sao sáng một mình
    Một cánh hoa nở rung rinh bên thềm
    Một miền thương nhớ dịu êm
    Một đêm thổn thức, một mình bơ vơ

    Giá như đời chẳng ước mơ
    Giá hoa đừng nở đợi chờ xuân sang
    Giá người đừng vội rẽ ngang
    Lỡ làng mộng ước, vội vàng chi đây?

    Cuộc đời như Gió vờn mây
    Không chung mộng ước đừng xây lâu đài
    Ước sao trên bước đường dài
    Ươm tơ cõi mộng chỉ hai đứa mình
    ND87
    ..........

    Ngàn trùng xa cách quan san
    Cung tơ lỗi nhịp, cung đàn lẻ loi
    Con thuyền không bến buông trôi
    Ngàn lau bạc phếch một thời đã qua

    Người đi vạn dặm trùng xa
    Bây giờ ai trách tình ta với mình
    Câu thề cùng bóng cùng hình
    Giờ đây cách trở để mình lỡ đôi

    Ông tơ bà nguyệt đâu ơi
    Có xe duyên thắm, xin người kiếp sau
    Tình kia đã lỡ mất nhau
    Nguyện xin được nối cùng nhau tái hồi

    Nửa đêm đàn buột cung lơi
    Hồn hoang một cõi cơi vơi tiếng lòng!
    19.06.09
    ND87
    #17
      vu phong 30.06.2009 21:31:09 (permalink)
            Có lẽ không một niềm hạnh phúc nào sánh với niềm hạnh phúc ngày đoàn tụ…
       
           Và chẳng có nỗi đau nào lớn như nỗi đau của ngày chia ly, chia ly mãi mãi…
           Có những nỗi nhớ luôn thường trực trong người ở lại, rồi một khoảnh khắc nào đó, một mình, nó lại tấy lên, cồn cào, khôn nguôi…

       
          Nhưng bạn có biết, sau những khoảng lặng, sau những mất mát tưởng chừng là mãi mãi ấy, vẫn có những niềm tin được thắp sáng, vẫn có hạnh phúc và nụ cười cho cả người ra đi và người ở lại như câu chuyện mình.

      Đừng tắt nụ cười ngay cả khi hy vọng không còn…mình nói như vậy có cho là Dũng cảm?!

      Cám ơn các bạn đã lắng nghe tâm sự của mình!
      #18
        vu phong 30.06.2009 21:46:41 (permalink)
         
             
         
         
               Đã bao giờ em thử ngồi một mình và suy nghĩ,nhớ lại xem từ bé mình đã ước được bao nhiêu điều chưa?Chắc chắn em chẳng nhớ được hết đâu và tất nhiên anh cũng chẳng phải là ngoại lệ...Nhưng trong lúc này đây,một buổi tối im lặng,anh sẽ kể em nghe về những ước mơ nhỏ bé của mình,những điều mà anh thường gọi là_Ngôi sao may mắn trong trái tim mình

             Anh thường tự hỏi "mong ước" là gì mà ai cũng cần phải có? Có những người nó là lẽ sống, là mục đích, lí tưởng cuộc đời; là những khao khát cháy bỏng được nhen nhóm từ tấm bé; là giấc mơ, là động lực truyền thêm cho họ sức mạnh vượt qua mọi khó khăn, thử thách. Nhưng cũng không ít người quan niệm rằng: mong ước mãi chỉ là ước mong, chẳng thể thành hiện thực đuợc. Nhưng anh hiểu rằng, " ngôi sao may mắn " ấy sẽ đem lại hạnh phúc, tình yêu, niềm tin vào cuộc sống cho mọi người, dù ít hay nhiều… Vì rằng chẳng ai đánh thuế những ước mơ cả!

            Bé lít nhít,anh mơ ước cho mình cả một phòng đồ chơi đủ các loại, thật to, thật đẹp. Tham lam và ngốc nghếch! Mẹ anh kể, ông già Noel thường ngồi trên chiếc xe Tuần Lộc và đến phát quà cho những đứa trẻ có nhiều phiếu bé ngoan nhất vào mỗi đêm giáng sinh. Và thế là anh cẩn thận xếp những tập phiếu của mình vào một chiếc hộp con con, xinh xinh, để ngoài cửa sổ, không quên dặn dò với ông già noel: "Cháu muốn có một chiếc xe ô tô điện tử thật lớn" . Đêm,anh cuộn mình trong chăn, ôm mẹ ngủ ngon lành. Và sáng tinh mơ, anh reo lên vì vui sướng: điều ước của mình đã trở thành hiện thực. Để rồi cho đến khi lớn lên,anh mới phát hiện ra một sự thật rằng: mẹ chính là "ông già noel" đem đến cho anh
        "những ngôi sao may mắn".
        ...............................
              Lớn lên một chút, những mong ước của anh không còn chỉ là vật chất, là những điều ích kỉ cho mình nữa,anh đã biết ước mong cho người khác...Mẹ bệnh,nằm một mình xanh xao trên giường đệm. Trời trở rét, bệnh Mẹ càng nặng hơn, tiều tuỵ cả người đi.Mẹ chẳng ăn được, bác sĩ thường xuyên đến tiêm thuốc cho Mẹ. Đêm,anh ngồi cạnh nhìn Mẹ,và tiếng thở của Mẹ thật khó nhọc…anh khóc, nhìn ra ngoài trời và cầu nguyện: "Ông trời ơi, xin ông cho Mẹ con khoẻ lại". Nhưng rồi một ngày,anh vỡ oà trong tiếng khóc, điều mong ước của anh không thành hiện thực...
        ...................................
            Anh _1anh chàng bình thường nhưng vẫn có một trái tim yêu và biết yêu.Có lẽ thật khác với những chàng trai khác_anh cũng có một tình yêu đặc biệt.anh cũng khôngbiết vì sao lại như vậy??Rồi 1 ngày, 2 ngày… n ngày nói chuyện với em cũng không rõ từ bao giờ .Và em đã trở thành một điều gì đó quan trọng trong cuộc sống của anh,anh cũng không rõ lắm, chỉ biết trong trái tim anh, nơi đó… có em.Anh Hạnh Phúc vì có em...Và anh cũng chợt hiểu được nhiều điều mà từ trước anh đã chẳng bao giờ biết đến:-Cuộc sống không ban tặng cho ai một con đường trải đầy hoa hồng, cũng như không ban tặng cho ai một tình yêu không có nước mắt. Nhưng có nước mắt mới thấy tình yêu có ý nghĩa đến nhường nào có xa cách mới thấy yêu nhiều hơn, có không hoàn hảo mới thấy kỷ niệm lưu lại trong ta là mãi mãi...


            Có một ngôi sao rất bé.Nó bé nhỏ như tia sáng cô độc giữa bóng đêm mịt mùng.Anh đã nghĩ_niềm hi vọng đấy em ah.Niềm hi vọng như một ngôi sao bé xíu,nhưng nó cứ sáng mãi,lấp lánh mãi,cho dù ánh sáng ấy cũng rất mong manh...Ngôi sao ấy sẽ chờ anh đến và biến nó thành Mặt Trời để toả sáng mãi mãi...để hi vọng trở thành hiện thực.Để ước mơ trở thành chính ta...Yêu hết mình chưa bao giờ là sự lựa chọn sai lầm cả!
         
         
        #19
          vu phong 01.07.2009 16:58:22 (permalink)
           Có đứng trước dòng sông
           Mới thấy mình nhỏ bé
           Phải không em_cô gái chợt xuất hiện trong đời
           Tình yêu là những điều không thể...
           Nên phải nhờ sông mang hộ nỗi chơi vơi...
           
          Em...!
           
                Có những sai lầm sẽ vẫn là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm,nhưng nhờ có nó ta biết_Điều sai lầm duy nhất là phủ nhận những gì trái tim ta thực sự cảm nhận...Và bởi thế,anh không phủ nhận nỗi nhớ về em,tình cảm dành cho em thì không thể vì lòng kiêu hãnh mà xẹp xuống,anh muốn quan tâm và lo lắng cho em,vẫn muốn biết em sống như thế nào...

                Khi nghe em nói với nhỏ Xeko rằng em muốn được chạy trốn khỏi anh,anh mới giật mình thảng thốt.Anh là gì mà đã khiến em mệt mỏi đến như vậy chứ.Biết,yêu là cho người khác quyền năng làm cho mình đau,nhưng...


           
                 Cuộc sống làm người ta thay đổi,đôi khi không thể sống đúng với chính mình,nhưng với người mình yêu thương ta nên sống thật!Giống như trái tim,khi hết yêu một ai đó thì mới biết yêu một ai khác.Khi yêu một người cũng phải học cách để người đó ra đi,dù vậy,anh vẫn không hết hi vọng vào những điều sắp tới,nên như thế đúng không em?Vì anh tin,cứ gõ,cửa sẽ mở,sau mỗi thất vọng,nhưng không thể giết chết sự hi vọng.Tình yêu như một trò chơi,không quan trọng ai là người thắng cuộc,hay ai là kẻ thua cuộc,nếu cứ tranh nhau phần thắng thì người thua cuộc không phải là anh,cũng không phải là em,mà là tình yêu này-đến lúc chúng ta xa nhau anh mới nhận ra điều này.

          Thực sự,anh cảm thấy khó khăn khi phải quên em.Và có lẽ anh cũng sẽ rất cô đơn nữa,nhưng sẽ làm được thôi đúng không em,anh cũng phải cố gắng như thế nào đó để được giống như em chứ,để được bằng em,hay là hơn em nhỉ?
          Anh đã không thể giữ nổi những gì anh đã từng có ,vì thế,anh sẽ tập quên...Đôi khi người ta không là gì của nhau,người ta xa nhau là tất yếu...Nhưng rồi anh vẫn muốn hỏi em một câu,rằng :em có tin vào định mệnh?
          ...Khoảng trống,đến bao giờ mới lại ấm áp như trước?Đến bao giờ em nhỉ?
          một năm...hai năm...hay là hơn nữa?
          ...Có ai biết vượt qua sự vĩnh cửu là điều gì đón đợi?Chỉ biết rằng anh đã vượt qua sâu thẳm những nỗi buồn,đơn côi cho dù không một con thuyền hay bến đỗ nào là điểm tựa.Điều duy nhất khiến anh mạnh mẽ vượt qua chính là hình ảnh của em cùng tình yêu ở lại bên mình.
              Anh sẽ không buồn,cũng không mông lung nữa...dẫu khó khăn đến mấy thì mọi thứ cũng sẽ qua.phải không em?

          Em hãy giữ gìn sức khoẻ,đừng để mình bệnh nhé,hãy trân trọng những gì mình đang có,đừng giống như anh,khi đánh mất sẽ ân hận mãi mãi.
          Em,nhất định phải hạnh phúc thật nhiều nghe

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2009 16:59:42 bởi vu phong >
          #20
            vu phong 02.07.2009 21:10:05 (permalink)
                        Buồn ơi,ta đang lẻ loi,
                     Buồn ơi,ta đang đơn côi
                     Buồn ơi hãy đến với ta,để quên chuyện tình xót xa
            Buồn ơi yêu đương là thế
            sao tình ta vẫn cứ say mê,tình yêu cho ta niềm đau...
            buồn hỡi cho ta quên mau
            buồn ơi hãy đến với ta...
            Buồn ơi_Ta xin chào mi!
             
              
             
                Cám ơn em!
                  Đó là những lời anh muốn nói lúc này nhất với em.Em đã luôn vẫn là em_một người mà anh luôn luôn có thể cảm nhận được dù có ở cách xa.
            Chúng ta đã làm được điều anh và em cố làm nhiều lần trước mà không được.Chung quy chỉ vì một lý do là khoảng cách và tương lai...
                 Giờ đây sau những ngày tháng bất lực chấp nhận anh thấy dễ chịu hơn,thoải mái hơn.Anh tìm ra được một con đường mới và đi trên đó một mình.Lý do một mình đó là anh chưa thể quên em được vì em luôn ở đó trong trái tim anh,em à.
                 Bây giờ,mỗi khi anh nghĩ tới em,nghĩ tới kỷ niệm của chúng ta,anh có thể cười,và cảm thấy nhẹ nhõm.Vì anh đã yêu một người bằng tất cả những gì anh có.(mặc dù em chưa từng bao giờ tin anh)
                 Có thể giờ này,em chẳng còn yêu anh,thậm chí là đang rất khó chịu...Điều đó cũng đơn giản và dễ hiểu.Anh không làm được gì cho em,những lúc em cần anh,chúng ta ở quá xa nhau,chúng ta không thể hiểu nhau nhiều,chúng ta không có cơ hội.Đó là điều đáng tiếc nhất trong tình yêu của em và anh.
                      Nhiều lúc,anh nghĩ nếu ta ở gần nhau...
            Nếu ta ở gần nhau,anh sẽ tới bên cạnh em bất cứ lúc nào em cần,lúc em ốm đau,lúc em bị ngã,bị đau...
            Nếu ta ở gần nhau,mỗi sáng sớm anh không phải "nhờ cậy"chiếc điện thoại để nhắn tin,sẽ tới tận nhà em,nhẹ nhàng gọi em dậy,cùng em đi chợ,anh sẽ làm "xe ôm" của riêng em đến cuối cuộc đời...
            Nếu ta ở gần nhau,mỗi cuối tuần,em sẽ không phải cô đơn một mình,không còn ghét những ngày cuối tuần nữa,giống như anh...
            Nhưng...anh biết...
            Chúng ta không ở gần nhau...anh sẽ không bao giờ làm được việc như thế.Vì thế chúng ta xa nhau.Chúng ta mỗi người sẽ đi trên con đường riêng.Mỗi chúng ta sẽ luôn nhớ về nhau như một niềm hạnh phúc đã có em nhé?được không em?
                Hãy trân trọng và cố gắng vì những gì đang có và sẽ có.Còn những điều đã qua,hạnh phúc ta giữ lại,để vui.Đau buồn,xót xa chúng ta để nó vào sâu thật sâu.ở phía sau những hạnh phúc,những niềm vui,để những hạnh phúc và những niềm vui chôn giữ nó mãi mãi...
            #21
              vu phong 04.07.2009 22:58:53 (permalink)
               
              "đường và cafe-đường rất ngọt nhưng nếu nóng chảy quá sẽ thành đắng,còn cafe tưởng chừng rất đắng nhưng sẽ cảm thấy vị ngọt ở đầu môi"
               
               
                    Đôi khi anh tự hỏi:chúng ta là đường hay là cà fe?đã qua rồi cái thời gian ngọt ngào để rồi đắng?hay để đắng rồi chuẩn bị cho những ngọt ngào sắp tới?Anh không biết...giờ đây anh xếp tất cả kỉ niệm thành một con hạc giấy...
               
              Chúng ta sinh ra không phải thuộc về nhau
                           Gã đọc lại tất cả những dòng tin nhắn,những bức mail,những bức thư tay,những kỉ vật của em gửi cho gã trong suốt những năm qua.Những kỉ vật không nhiều,nhưng gã trân trọng.Gã cũng đọc lại những dòng nhật ký của riêng mình và nhìn nhận những gì đã qua.Đó là một câu chuyện dài của những ngày tháng,những ký ức ngọt ngào nhưng cũng không thiếu gia vị của những nỗi buồn cay đắng... Nhanh thật đấy,gã và em đã quen nhau và yêu nhau được năm năm rồi.
                  
                           Thời gian tựa thoi đưa,năm năm của những nỗi nhớ nhung,năm năm của những giây phút hạnh phúc và cũng là năm năm của những khoảng khắc giận hờn,hoài nghi và xa cách... Những dấu ấn của quá khứ không xa đang sống lại trong ký ức,những âm hưởng thăng trầm của một cuộc tình đang vang vọng,sống động trong tim.Gã tự thưởng cho mình những giây phút được sống trong những cảm xúc ngọt ngào đó.Gã đưa chiếc túi nhỏ đựng những miếng mứt đã mốc khô lên ngắm nhìn,tư lự-Mứt tình yêu,món quà của em khi lần đầu tiên đi làm em nhận được lương,nửa vầng trăng_những bức thư và những lời yêu thương...
                   
                       Gã như miên man trong miền kí ức xa vắng... những ngày đầu tiên mới yêu,gã đã rất lo lắng.bởi gã rất sợ một điều- em không thật lòng với gã. Gã_một chàng trai có đầy đủ điều kiện từ gia đình đến công việc,ngoại hình...Gã đã rất kiêu ngạo,lạnh lùng,đã để cho trái tim gã ngủ quên trong kiêu ngạo,lạnh giá...vì gã tự tin có thể tìm kiếm được cho mình những người con gái hơn hẳn em,yêu gã hơn em... thế nhưng,gã đã yêu em,một tình yêu ảo ảnh trên mạng.Em đến và mở toang cánh cửa vào trái tim gã,khiến cho nó được sống và hoà nhịp đập yêu thương...Gã trở lại là chính mình với những quan điểm về một tình yêu không vụ lợi. Gã thực sự hạnh phúc và mãn nguyện,bắt đầu từ đó gã đã tin vào một thứ tình cảm tuyệt vời nhất của con người_đó là tình yêu.
                    Gã miệt mài tự tay mình dệt tấm vải hạnh phúc.Sẽ có em ở bên cạnh mỗi ngày,sẽ có một cuộc sống vui vẻ,hạnh phúc và bình an,một mái ấm gia đình nhỏ cùng với những đứa trẻ thân yêu... ...............................
                       
                     Cuộc sống dường như cảm thấy ưu ái gã quá nhiều nên muốn lấy lại...Gã gặp tai nạn...rồi,Má,anh hai của gã lần lượt ra đi...cuộc sống của gã bắt đầu từ đó thay đổi... Gã để em chờ đợi trong lo lắng,trong hoài nghi...gã đi biền biệt,gã hứa và rồi lần lượt thất hứa...thời gian thì vẫn âm thầm trôi đi,lời hứa như rơi vào khoảng không bao la rộng lớn...để rồi trong giây phút giận hờn,trong giây phút ích kỷ,tự ái,say men chiến thắng ngu ngốc của gã,gã đã tự đánh mất hạnh phúc của chính mình... ...........................
                      
                     Cuối cùng tất cả chỉ là giấc mộng không bao giờ thành hiện thực.Bởi gã biết em và gã đâu còn trẻ nữa,cần phải có những quyết định lý trí hơn thay nhờ cảm xúc.Đến với nhau chỉ với tình yêu và sự chân thành thôi vẫn chưa đủ mà cuộc sống này với gã,với em còn cần nhiều thứ khác nữa,dù gã biết gã yêu em và em yêu gã rất nhiều,đã chờ đợi gã rất lâu thì cuối cùng em và gã không thể ở bên nhau mãi mãi.Gã không thể chỉ cho em thấy những gì mà một tình yêu chân thành có thể làm được.Và điều tất yếu đã đến,em xa gã!
                     
                    Gã quay trở về với cuộc sống trước kia không có em.Gã lao mình vào công việc,lấy công việc làm niềm vui và giúp gã quên đi tất cả.28 tuổi_gã_thành đạt với những hoài bão,ước mơ,mục tiêu trên con đường sự nghiệp của mình.Nhưng,trái tim của gã đang chạm đến đỉnh điểm của sự cô độc...
                    
                    Gã để trái tim của gã rộng mở những cảm xúc,tự giải thoát và đón nhận tất cả...Dù muốn hay không cuối cùng gã cũng phải tin,gã và em sinh ra không phải dành cho nhau.
              #22
                vu phong 05.07.2009 22:21:51 (permalink)
                Có những nỗi buồn không biết gọi tên...

                Có những niềm đau tưởng chừng đã cũ...

                Nhưng...

                Nó vẫn hiện hữu...

                Làm....

                Trái tim đau!

                Mỗi một ngày,

                ta mang lên khuôn mặt của mình...

                những chiếc mặt nạ...

                Tưởng chừng như vui....

                Nhưng đằng sau chiếc mặt nạ ấy...

                Là nỗi buồn...

                đang trôi!
                 
                 
                Vòng tròn
                 
                     Gã trở mình thức giấc...
                     Gã thấy cổ họng đắng ngắt,khô khốc,mồ hôi ướt đẫm...cảnh vật trước mắt gã dần dần hiện rõ...
                     Gã đang ở nhà...ngôi nhà vắng lặng hơn bao giờ,gã tự hỏi:làm sao gã có thể về được đến nhà nhỉ?Ngẩn ngơ một lúc gã mới bật cười vô thức:sao mà mình ngớ ngẩn thế chứ.
                     Gã thiếp đi...mộng mị...nóng...đầu óc quay cuồng... gã thực sự chia tay với một người.Yêu nhau 5năm,nghĩ đến nhau từng giây,phút,để rồi cuối cùng ,lời hứa sẽ ở bên nhau mãi mãi không còn.Nó trở thành một lời tiên tri định mệnh đối với gã.
                     Đồng hồ chỉ 2h sáng...
                     Đầu gã trở nên nặng trĩu,gã cố gắng trở dậy,gã không muốn như trong kịch bản của một bộ phim hay cuốn tiểu thuyết tình yêu,chàng trai đau khổ dằn vặt,hành hạ bản thân vì người cũ.Gã sẽ ra ngoài,đi làm,làm mọi thứ như bình thường gã vẫn làm và biết đâu sẽ có những thứ khiến bản thân của gã quên đi.Gã mở máy,những tin nhắn yêu thương-có nên xóa không nhỉ?Gã suy nghĩ,ngập ngừng...thở dài,gã tắt máy.
                     
                 
                      Chiều qua gã đi lang thang rất lâu trong cơn mưa,đằm mình trong cơn mưa,gã bước những bước đi vô định,gã muốn dành cho mình một ngày đau khổ,mong nỗi buồn nhanh tạnh đi trong lòng gã...
                      Chiều qua em nói em đã có người yêu,và em đang hạnh phúc vì điều đó,em sẽ chọn người đó.Dù chia tay cũng được một thời gian và thời gian cũng coi như là đủ để con người ta thay đổi tình cảm nhưng gã vẫn thấy lòng mình đau đớn lạ lùng.Bởi gã nhận ra một sự thực,gã đã thực sự đánh mất người con gái gã yêu. Những ngày tháng qua,gã sống như chỉ để tồn tại,không gặp em,không níu kéo cũng chỉ mong em sẽ quên gã và gặp được người mang lại hạnh phúc cho em.Nhưng,khi em có được hạnh phúc rồi thì gã lại thấy hụt hẫng.Gã bật cười chua chát:con người là thế phải không nhỉ?Tham lam và ích kỷ.
                    
                     Mưa làm nhoè mắt gã,và gã chợt nhớ trong miền kí ức,gã kể cho một ai đó về câu chuyện:Mưa đang rơi và em đang khóc,nhưng bây giờ Mưa đang rơi và...gã đang khóc.Hay thật đấy!Gã đang nhớ những ngày nắng chăng? Gã đã đi qua con đường mà gã thích,bởi con đường đó ngập tràn sắc tím-màu mà gã yêu thích và luôn cảm thấy bình yên khi ngang qua đây.Tự nhiên,Gã thấy mình ngốc xít,bởi chính gã đang không bình yên... Tiếng nhạc cất lên trong quán vắng nào đó...Gã nhớ lời bài hát này"If the hero never comes to you.if you need someone you're feeling blue.if you wait for loving when you're alone...but if you wanna cry,cry on my shoulder.if you need someone who cares for you.if you're feeling sad your heart get's colder.yes i show you what will love can do..."những gì một tình yêu chân thành có thể làm được???Bài hát hay thật,trên đời còn có những thứ hay như thế nhỉ?Gã thở dài:"Tình yêu đẹp thật đấy nhưng sau tình yêu còn có chia tay...
                 
                     Khi yêu nên đặt tình yêu vào vòng tròn,bởi vòng tròn không có điểm kết thúc,nhưng tự mình gã đã bước ra khỏi vòng tròn đó...
                 
                     Gã cười,nụ cười méo mó... Mưa xối xả,những hạt mưa táp vào mặt gã...rát buốt...

                 
                #23
                  vu phong 08.07.2009 21:37:53 (permalink)
                  "... Trở về như một ngọn gió vừa ngân vang, vừa buồn bã và vừa thương nhớ..."
                   
                  Hoàng hôn...ngày mai...Gã...bình yên?!!!
                   
                   
                            Với một người hoạ sĩ, hoàng hôn sẽ là một bức tranh tuyệt tác mà thiên nhiên ban tặng, với một nhạc sĩ hoàng hôn trở thành khởi nguồn của mọi sáng tác, với một nhà thơ hoàng hôn là một tác phẩm nỗi bật nhất trong các tác phẩm, với một nhà thiết kế thời trang hoàng hôn là sự kết hợp màu sắc một cách hài hoà và tinh tế của tạo hoá, với một đôi nam nữ đang yêu thì hoàng hôn là một khung cảnh đầy lãng mạn cho mọi cảm xúc của tình yêu được thăng hoa, với một người đang đau khổ, hoàng hôn bỗng trở thành một người bạn xoa dịu nỗi đau một cách hữu hiệu nhất, với một người luôn bận rộn, ngập lặn trong một đống công việc thì hoàng hôn giúp họ tìm lại những khoảnh khắc lắng đọng của cuộc sống...
                          
                           Gã luôn thích ngắm hoàng hôn,nhất là hoàng hôn trên biển và Gã yêu biển...đứng trước biển gã_một sinh linh nhỏ nhoi,mong manh và yếu ớt...
                           Hoàng hôn buông xuống!gã cố gắng cất từng bước chân nặng trĩu đi dọc bờ biển.Dường như nơi này quá lặng lẽ,không bóng người ngang qua.Chỉ nghe tiếng sóng ầm ì,rì rào vỗ bờ..gã cúi xuống...vị của biển-mặn chát...
                           Mỗi lần đến biển,Gã luôn vẽ một dấu hỏi thật lớn trên cát-để hỏi điều gì,gã cũng không rõ,chỉ biết trong tận sâu thẳm con người mình,gã có quá nhiều mâu thuẫn lẫn những câu hỏi không lời giải đáp.Và mỗi lần vẽ dấu hỏi thì mỗi lần con sóng cuộn vào bờ xoá tan...có lẽ biển đã mang đi tất cả...gã thấy yên bình hơn...
                          
                           Chiều hôm nay,một mình,gã đã đứng hàng giờ trước biển.Nơi mà gã từng ao ước sẽ cùng em ngắm mặt trời mọc.Nhưng,giờ chỉ có một mình gã,gã từng nghĩ sẽ có cảm giác như thế nào khi có em ở bên,và khi không có em ở bên cạnh...
                          Và giờ,gã có thể biết được cảm giác ấy_cảm giác không còn có em ở bên.Gã mệt mỏi, gã cô độc,sợ hãi...Gã đã muốn lại chốn chạy,để rồi gã không biết mình còn có nơi nào để chốn?! Gã không muốn chốn chạy nữa,không muốn chạy trốn nỗi đau,Gã muốn đối diện với chúng,bởi vậy gã tìm đến biển,ở đây có lẽ mọi thứ sẽ dễ dàng hơn chăng?có lẽ...gã quyết định...
                  ...là nhớ cũng có thể là quên,nếu nhớ thì gã sẽ chỉ nhớ những khoảng khắc hạnh phúc,vui vẻ cùng em...và nếu quên thì ngay giờ phút này,gã sẽ quên đi ngày hôm nay,ngày hôm nay sẽ chứa đựng những gì gã cần phải quên,và dù nhớ hay quên thì gã biết chắc chắn một điều rằng tất cả đã thuộc về quá khứ. ...
                        Gã đã và đang đối diện với những cảm xúc không em,không em sẽ là thế này,không em sẽ là thế đó,không em sẽ như vậy...trái tim của gã dễ dàng đón nhận hơn... ...Gã nhìn thật xa về phía trước biển,và hỏi-tại sao biển ồn ào và lại lặng lẽ đến thế nhỉ?Gã lại vẽ một dấu hỏi trên cát,im lặng nhìn con sóng xô bờ trắng xoá_xóa tan....
                   
                         Ngày mai_khi hoàng hôn buông xuống_Gã sẽ bình yên...
                  #24
                    vu phong 09.07.2009 23:20:52 (permalink)
                     
                    Có gì nhẹ như tình yêu mà cũng có gì nặng như tình yêu?Nó là một khối nặng hơn cả những tảng đá_bền vững hơn cả kim cương và cả trường tồn với thời gian...Nó có thể là một tấn đau khổ và hoan hỉ,cộng với một nghìn cân trách nhiệm với người ta yêu_với hiện tại_với mai sau...chỉ là có đủ sức lực và lòng kiên định???
                     
                    Hợp rồi tan. Một quy luật bất biến của cuộc sống. Rồi qua những lần hợp tan đó ta mỉm cười: "Mình trưởng thành hơn!". Những tưởng thời gian sẽ vô tình cuốn xoá nhiều thứ nhưng cảm giác tổn thương, mất mát, nhói đau là những điều rất thật, thật đến đau lòng!
                    Thực sự trong thâm tâm của anh cho đến bây giờ anh vẫn hy vọng,tất cả những gì đang diễn ra chỉ là trong giấc mơ,một giấc mơ không tốt lành,nhưng.....mơ rồi cũng có lúc vẫn phải thức dậy phải không em?
                    Em có biết?đến bây giờ anh vẫn chưa giải thích được lý do vì sao anh yêu em đến vậy, nhớ em đến vậy và không thể quên được hình bóng của em.
                    Giờ đây anh mới biết sự cô đơn và trống vắng đáng sợ biết chừng nào?Hàng ngày trông ngóng tin của em,nhìn chăm chăm vào màn hình để như lỡ đâu em sẽ nhắn tin thì sao............!!!!!!!! Giờ đây, khi nghĩ lại anh mới hiểu rằng em cũng đã trải qua những phút giây em chờ đợi anh đến?!
                    Và ai, một lần sống trong hạnh phúc không lo lắng về một ngày phải chia ly? Em đã nói em sợ nếu như chuyện của chúng mình là một sai lầm, em sợ rằng một ngày nào đó anh rời xa em... Và có đúng là mình đã sai lầm không? Anh phải trách em? Trách anh? Hay trách cái giây phút mình biết nhau ấy??? Em! Anh đã biết rằng em từng đau khổ, vô cùng đau khổ. Đau đến tuyệt vọng khi anh đã từng hờ hững, vô tình với tình yêu của chúng mình. Anh đã làm thế, đã từng phụ tình em,đã làm em thất vọng,đã lần lượt lỡ hẹn với em...Nhưng anh vẫn tin mình đến với nhau vì số mệnh, vì đó chỉ là những chuyện ngoài mong đợi thôi, phải không em? Nếu giây phút ấy em không tha thứ, không dang rộng vòng tay chờ đón anh trở lại thì có lẽ anh đã mất em từ lâu rồi. Từ đó anh biết mình yêu em thật nhiều, tin em thật nhiều và trong lòng luôn tôn thờ, trân trọng tình yêu lớn lao mà em dành cho anh. Điều kém cỏi nhất của anh chính là anh đã không biết giữ, không biết chăm sóc tình yêu này, thế nên giờ đây mới để tình yêu tuột khỏi tầm tay anh, phải không em?5năm_cuộc đời của một người thì có bao lần cái 5năm ấy????
                    Em này, một lúc nào đó em có chợt nhớ đến anh không?
                    Ôi, anh lại lẩm cẩm mất rồi. Em đã nói sẽ chẳng bao giờ nhớ anh, chẳng bao giờ muốn nhớ về quá khứ, chẳng bao giờ muốn nhìn anh nữa. Anh đã vỡ oà và lầm lũi quay đi và rồi khờ dại mong chờ sự ban ơn của tình yêu...ngốc nghếch và khờ khạo quá phải không?
                    Đã bao lần anh tự hỏi mình sao yêu em nhiều đến thế. Mỗi sáng thức dậy hình bóng đầu tiên xuất hiện trong đầu là em, dù đó là chuyện buồn hay vui thì em vẫn là người đầu tiên xuất hiện.
                    Đã bao lần anh tự nhủ rằng sẽ rời xa em, sẽ phải quên em nhưng chưa bao giờ anh thực hiện được. Em như cơn gió thoảng qua nhưng sao lại khiến lòng anh day dứt đến lạ lùng. Anh không ân hận vì đã yêu em mà chỉ trách mình sao quá kém cỏi không thể có được trái tim của người mình yêu. Là con trai, một khi để mọi việc vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình thì coi như đã là người thất bại. Mọi thất bại cho dù là trong tình yêu hay công việc thì nó cũng đều có giá của nó, phải không em? Anh đã từng nói với em rằng, anh sẽ yêu em hết mình cho dù tình yêu đó không được đáp trả anh cũng không bao giờ ân hận. Anh không muốn sau này nghĩ lại chuyện của hai đứa mình lại xuất hiện câu hỏi "giá như..." trong đầu. Em biết và em cũng hiểu điều đó, em biết tình cảm anh dành cho em nhưng tình yêu không đơn giản chỉ là việc cho và nhận phải không em?
                    Rồi sẽ có một ngày nào đó không còn xa nữa anh sẽ phải chấp nhận thực tế mình là một kẻ thất bại. Một thực tế mà chưa bao giờ anh nghĩ mình lại thất bại bẽ bàng đến thế. Vì anh chỉ là một người bất tài, đã không thể chinh phục được trái tim của người anh yêu thương nhất đời. Xin lỗi vì tất cả...
                    Tình yêu mà anh có được từ trái tim em cũng thật bất ngờ và mãnh liệt. Anh không thể tin nổi là anh lại có được những giây phút hạnh phúc đó. Dù anh biết rằng đánh đổi với nó là những ngày phải xa em, những giọt nước mắt lăn trên gò má hồng đáng yêu của em, lăn trên đôi môi khô héo của anh...
                    Em thân yêu! Khi đã xa em thật rồi, khi anh đã hoàn toàn không còn là một người đàn ông duy nhất trong trái tim em, anh như chết lặng, chắc em cũng hiểu được điều đó. Nhưng em đang sống trong tự do, vui vẻ nên dù anh nói thế nào đi chăng nữa, làm thế nào đi chăng nữa cũng trở thành trò cười thôi, và càng làm cho em thấy anh như một thằng hề thôi. Anh biết thế là yếu đuối, là không bản lĩnh nhưng lúc này tình cảm đã thắng lý trí mất rồi. Anh thấy mình bất lực quá, xa em anh mới thấy trong anh mất đi một cái gì đó lớn hơn cả cuộc sống, lớn hơn cả cuộc đời anh.
                    Em! Anh sẽ không nhắc đến quá khứ của tình yêu chúng ta vì anh hiểu có kể hết ngày đêm, có viết hàng triệu trang giấy cũng không hết được. Và có thể nhắc lại lúc này cũng vô nghĩa, tất cả giờ đã trở thành kỷ niệm, dù rằng những kỷ niệm đó vẫn nhức nhối trong tim anh, vẫn hiện về khi anh vui, hay anh buồn, những lúc anh chỉ có một mình. Tất cả lại chỉ mới như ngày hôm qua, như một giấc mơ ngọt ngào. Mỗi ngày vẫn cứ qua đi, bên anh giờ không có em nữa, cuộc sống của anh không được có em ở bên cạnh, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy em rất gần, bởi vì trong anh vẫn nuôi dưỡng tình yêu dành cho em. Từ ngày em ra đi, trái tim anh, tâm hồn anh vẫn dành trọn riêng mình em.
                    Đêm nào anh cũng nhắn tin cho em, và cũng đã quen với việc em không nhắn lại. Em đừng xoá đi niềm vui cuối cùng của anh nhé vì anh tin rằng ở một nơi nào đó trong trái tim em vẫn còn hình ảnh của anh, dù em nói với anh rằng bên em đã có những người đàn ông khác,rằng em không còn yêu anh nữa...nhưng... anh vẫn tin vào niềm tin không căn cứ của anh...

                    Bạn bè và người thân của anh vẫn luôn khuyên anh quên quá khứ.quên những chuyện đau lòng... để bắt đầu cái mới, ngay cả em cũng khuyên anh thay đổi, nhưng anh không muốn vậy.Và dường như trái tim anh không rung động trước một người khác, và như thế, không ai có thể thay thế được em. Có thể em bây giờ không giống em của ngày xưa, ai mà chẳng vậy, anh cũng thay đổi cơ mà, nhưng cái chính là tình yêu ấy, vẫn dành trọn cho em.
                    Gần 7tháng xa nhau thôi nhưng với anh nó dài hơn bất cứ đơn vị thời gian nào, anh chưa được gặp em, chưa được nhìn thấy nụ cười quen thuộc của em mà anh vẫn ngày đêm thầm ao ước được nhìn thấy ...
                     
                    Lúc này anh chỉ biết cầu mong em mãi hạnh phúc, cầu mong em mãi có niềm vui bên người thân, bên bạn bè và nhất là bên người đàn ông cũng đang rất yêu em.
                    Anh vẫn mong dù không là của nhau, anh cũng không bao giờ phải hối tiếc vì đã gặp và yêu em. Yêu bằng tất cả sự si mê và dại khờ của một đứa con trai cứng đầu và vẫn luôn tự mãn về mình.
                    Em hãy giữ gìn sức khoẻ và công tác tốt nghe.
                    #25
                      vu phong 10.07.2009 22:21:47 (permalink)
                      " Đứng_tôi đứng lẫn vào tôi
                      Nhìn_tôi nhìn lẫn vào đôi mắt mình

                      Để thương nhớ cái vô hình
                      Và níu giữ những vô hình đang trôi...!"

                       
                       
                             Trời đang có những cơn mưa rào nhè nhẹ,mang theo hương vị lành lạnh của những hạt mưa rơi...

                          Nhìn những hạt mưa răng răng ngoài hiên cửa làm cho anh thấy mình có những nỗi nhớ...nhớ miệt mài...
                         Khi anh bắt gặp ánh mắt lạ của em hướng về anh chiều mưa ngày ấy,anh đã cảm thấy mình trở nên lặng lẽ trước ánh mắt ấy...nó như thế nào nhỉ?một chút mơ màng vô định,anh cảm nhận được...không thể diễn tả bằng lời nói mà chỉ có thể cảm nhận bằng sâu thẳm trái tim...anh rất nhớ...
                         Bây giờ khi chúng ta đang đi trên con đường của riêng mỗi người,nhưng anh biết chắc rằng trong cuộc đời của anh sẽ không còn cảm nhận được ánh mắt lạ ấy của một ai khác nữa!
                       
                         Yêu?đó có thực tồn tại hay chỉ là cảm nhận của riêng anh?anh không biết,nhưng trái tim thấy trống rỗng quá...nhói buốt...trong cơn mưa chiều nay!
                      "khi giấc mơ đã quay về em cũng không tin rằng có ngày em ra đón anh nơi cuối đường"Anh đã từng mơ một giấc mơ thật đời thường-được em đón anh mỗi ngày ở nơi cuối đường...nơi của riêng chúng ta...nơi chúng ta biết mình đang rất hạnh phúc...anh đã tin như vậy!tại sao em lại không tin?Em không tin có thiên đường dành riêng cho chúng ta ư?vẫn biết cuộc đời-cuộc sống sẽ vô cùng nghiệt ngã,không phải chỉ có toàn hạnh phúc..."nhưng tiếc thay anh hỡi những mộng mơ sẽ mãi cũng chỉ là những mộng mơ chẳng có thiên đường bao giờ..."anh dường như ngơ ngác trước những điều em nói...cảm giác mới trống trải làm sao...không thể hình dung được...'chúng ta đang bước trên con đường chẳng thể đến với nhau bao giờ!Nếu không tin tại sao em lại làm như thế?tại sao nói yêu để rồi lại không tin?anh không thể hiểu được?mơ hồ quá phải không em?
                        
                          Hãy đừng một lần nào đó - em hướng ánh mắt lạ ấy về anh nữa nghe, bởi  nó làm anh trở nên lặng lẽ!
                      #26
                        vu phong 11.07.2009 22:37:37 (permalink)
                          "Trong biển sao anh đem theo giấc mộng,tay trong tay cùng em đến cuối trời.
                          Trong biển người điều anh hằng ao ước-rằng cùng em mình sẽ lại trùng phùng...?"
                         
                         
                         
                           Em biết không?

                               Anh đã ngồi 1 mình đếm từng giọt thời gian trôi đi ở nơi này.Lâu rồi không ra tới biển, cảm giác sao mình quá nhỏ nhoi.Đêm! khi màn đêm buông dần xuống anh đã không biết mình ngồi ở nơi này từ lúc nào.Sóng vẫn cuốn, gió vẫn thổi, và vị mặn của Biển ...tất cả anh đều cảm nhận được, chỉ riêng một thứ, chỉ riêng một điều anh thấy luôn thiếu vắng và trống trải trong lòng_ đó là em.
                           

                               Em nói mình ích kỉ_ anh còn ích kỉ hơn nhiều(anh biết và hiểu rõ điều đó bởi vì anh yêu em nên anh luôn thấy mình ích kỉ).
                               Em nói anh hòan thiện_anh không biết trong mắt mọi người anh có hoàn thiện hay không? nhưng với riêng anh _em ở trong anh luôn hoàn thiện,luôn thập toàn thập mĩ và bởi anh yêu em...tình yêu của anh
                               Em nói muốn sở hữu_anh cũng đã muốn mình như vậy đó( không chỉ riêng em muốn đâu).
                         

                               Anh yêu em, anh đã biết điều đó từ rất lâu, lâu đến mức anh không thể nhận ra được rằng nếu thiếu vắng em anh đã không còn thấy mình vui vẻ nữa...
                        Em có biết???
                        Anh đã thấy mình vui, vui , rất vui, hạnh phúc đến như thế nào khi biết em chỉ yêu duy nhất mình anh không...?
                        Em có biết?
                        Anh đã buồn, buồn như thế nào khi anh biết có một người con trai khác yêu em...
                        Em có biết?
                        Khi anh tự giận em vô cớ, hay làm em buồn...anh đã ân hận đến thế nào...
                        rất nhiều điều anh muốn nói để em biết...Nhưng
                               Em muốn chúng ta trở thành BẠN TỐT ư???

                        Em muốn anh phải hiểu điều này phải không?
                        Anh phải hiểu như thế nào đây?
                        Em nói cho anh biết được không?Anh vốn ngốc nên không hiểu được điều em nói...
                        Anh đã đọc rất nhiều lần những dòng chữ em viết, cố gắng hiểu chúng đang muốn nói điều gì, sao mà khó đến vậy nhỉ?anh dở quá phải không em?

                                Em ah!
                        Không ai muốn thay đổi tình yêu của mình thành một cái gì gì đó đâu...tình yêu là tình yêu, tình bạn là tình bạn...và kẻ thù là kẻ thù, người dưng là người dưng.

                        Tất cả tuy chỉ được ngăn bởi một bức ngăn mỏng manh thôi nhưng sẽ chỉ là những đường thẳng không bao giờ cắt nhau dc...Cũng như khi anh yêu em, anh đã thực sự yêu, nhớ, thương, anh không thể giả vờ không yêu khi anh đang yêu em, cũng như anh không thể giả vờ yêu khi tình yêu đó em muốn biến thành tình bạn...

                        Khi một người không muốn yêu anh nữa, lẽ đương nhiên anh sẽ không bao giờ ngăn cản người, anh sẽ luôn hi vọng cuộc sống người được hạnh phúc vui vẻ an lành, hi vọng người sẽ được ở cùng với ngươi thương yêu thật trọn vẹn...

                        Yêu là chiếm hữu và cũng không là chiếm hữu.Anh thích ánh mặt trời, nhưng anh không thể đem ánh mặt trời giấu vào trong một chiếc hộp để tha hồ riêng một mình ngắm...Với em, anh yêu và anh luôn để hình ảnh em ở trong trái tim anh. Mãi mãi sẽ là như vậy.

                        Em thương yêu!
                        Anh yêu em, và chưa khi nào, chưa bao giờ anh muốn em phải trở thành người như anh mong muốn,với anh chỉ đơn giản anh yêu em, Yêu con người mà em vốn có...với anh vậy là đủ.Và cũng đừng bao giờ hỏi tại sao lại như vậy bởi chính anh cũng đâu hiểu vì sao???

                        Anh viết những dòng này,Không hi vọng em hiểu được hết, không cảm nhận được hoặc giả không còn muốn biết đến nữa... nhưng anh sẽ chẳng bao giờ hối hận bởi tất cả điều đó đã luôn lớn dần trong trái tim anh.Ít ra là anh đã cảm nhận dc điều đó cho riêng mình.

                        Anh yêu em mãi luôn là như vậy_tình yêu của anh!
                        #27
                          vu phong 13.07.2009 21:54:48 (permalink)
                          Một nỗi buồn vô cớ....
                          Một nỗi nhớ vô hình...!

                            Sự im lặng bao giờ cũng làm cho anh thấy thật mệt mỏi,nhưng những ngày vừa rồi_im lặng là khoảng thời gian để anh suy nghĩ lại tất cả những gì đã và đang diễn ra...!
                          Anh luôn cảm nhận được những thay đổi trong suy nghĩ của chính mình.Có những điều mà với anh_tưởng chừng như không thể,không bao giờ có thể xảy ra.Vậy mà khi yêu em_sự kiêu ngạo trong anh đã dần mất đi...nhưng nếu có ai đó hỏi anh có hối hận những gì đã có không?câu trả lời sẽ thật là đơn giản:Không!Bởi vì anh đã nhận mình quá yêu em,anh không hối hận,...mà bây giờ còn lại trong anh là một nỗi buồn..."chúng mình chia tay đi..."một câu nói nhẹ nhàng thôi mà sao anh lại cảm thấy trái tim thật trống trải nhỉ???ngỡ ngàng,bàng hoàng...tình yêu của mình"nhẹ" như vậy sao???một chút thôi cũng có thể bị "thổi bay" nhẹ bỗng như vậy ư???
                          Theo cái nghĩa cảm thông và chia sẻ của em thì có lẽ anh đã không có được nó rồi,bởi anh chỉ là một người con trai bình thường.Và có lẽ anh đòi hỏi ở nơi em quá nhiều điều?bởi vì những gì em cần anh đã không làm được.
                          Tình yêu sẽ làm ta hạnh phúc khi ta đến được với nhau.Tình yêu sẽ làm cho người ta tổn thương nếu yêu nhau mà không đến được với nhau vì một lí do nào đó.Yêu nhau đâu cần biết đến lí do tại sao,nhưng để chia tay nhau thì lại có đến hàng trăm ngàn lí do:Tại sao?điều ấy em cũng hiểu rất rõ phải không?
                           
                          Cái khoảng cách giữa anh và em ngày càng xa xôi hơn rồi phải không?
                          Trong những dòng tin nhắn em gửi anh,anh thấy mình hạnh phúc khi bắt gặp câu nói yêu thương của em trao đến anh,anh đã yêu em trong nỗi nhớ em da diết,yêu em khi hình ảnh của em hiển hiện đầy đủ hơn trong từng khoảng khắc thời gian...Giờ thì có lẽ...
                          Tất cả những gì anh đã nói bây giờ có lẽ chỉ mình anh nghe,và chỉ mình anh gặm nhấm để hiểu...em sẽ chẳng thể hiểu được.Em đã muốn thả tay anh ở giữa nẻo đoạn đường,để chọn cho mình con đường hạnh phúc riêng mà không hề muốn có anh...
                          Anh không muốn mình giải thích hay nói thêm gì nữa,bởi anh đang như có cảm giác tình yêu của anh ở trong em là một Lỗi Sai Phạm.Lúc nào cũng có thể nghi ngại,lúc nào cũng có thể tạm biệt nhẹ bỗng...và anh sẽ tôn trọng quyền lựa chọn của em.
                          Anh sẽ tập cách quên,anh sẽ quên tất cả những gì đã khiến anh cảm thấy hạnh phúc nhất,anh sẽ bước đi con đường của mình,riêng mình anh đơn độc với những hi vọng...Anh cảm ơn em về tất cả những gì em đem đến cho anh,cảm ơn em đã cho anh hiểu thế nào là một giấc mộng tình yêu!
                          Anh không muốn chúng mình chia tay nhau trong im lặng,nên hãy cứ để anh như thế này.Cảm ơn em rất nhiều!
                          #28
                            vu phong 14.07.2009 22:38:11 (permalink)
                            Có một không gian nào
                            Đo chiều dài nỗi nhớ?
                            Có khoảng mênh mông nào
                            Sâu thẳm hơn tình thương?
                            * * *
                            Ở đầu này nỗi nhớ
                            Anh mơ về bên em
                            Ngôi sao như xuống thấp
                            Cho ta gần nhau hơn
                            * * *
                            Ở đầu kia nỗi nhớ
                            Nằm đếm tiếng mưa rơi
                            Đếm mấy triệu hạt rồi
                            Mà chưa vơi nỗi nhớ
                            Ở hai đầu nỗi nhớ
                            Yêu và thương sâu hơn
                            Ở hai đầu nỗi nhớ
                            Nghĩa tình đằm thắm hơn
                             
                             
                                 Sài gòn về đêm thật tấp nập,xô bồ như nguời ta vẫn nói.Trên cầu Sài gòn những dòng người qua lại...vậy mà sao P lại thấy mình cô quạnh và trống rỗng thật nhiều...
                                 
                                 Vậy là đã sắp hết một năm rồi,một năm thôi mà P như thấy mình đã trải qua hàng thế kỷ,một năm thôi_đã cho P và cũng lấy đi của P những thứ thật quý giá...Để rồi P chỉ thấy mình như đang bước trrên một cây cầu cheo leo chỉ trực như muốn ngã quỵ...!!!!
                                 P hiểu rõ cảm giác của em,cảm giác quá mơ hồ,lo lắng..em đã cảm nhận dc,hiểu được và cũng đã muốn tự bản thân "bứt ra" phải không?...
                                 P không buồn em đâu,bởi P hiểu em có quyền được làm như thế...
                                 Từ ngày quen biết em,được yêu thương em,được chia sẻ cùng em,....P đã luôn cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc.Có lẽ trong cuộc đời này P sẽ không thể tìm được niềm hạnh phúc như vậy nữa.P cảm ơn em rất nhiều.Đó là lời cảm ơn từ tận sâu trong trái tim P.
                                 Những ngày P nằm viện,những ngày P có thể ra đi hoặc có thể không bao giờ tỉnh lại nữa,em vẫn luôn động viên P,vẫn an ủi P,vẫn mãi luôn cầu chúc cho P...rất nhiều việc ...P đã luôn cảm nhận được em là một người con gái thật kiên cường và tràn đầy tình cảm...P trân trọng những giây phút có được bên em cho dù chỉ là bằng những dòng tin thật ngắn ngủi...nhưng đối với P nó thật nhiều ý nghĩa...ngày nào P cũng đọc chúng thật nhiều lần và...
                                P cảm ơn em rất nhiều...nếu P có thể dùng cả cuộc đời của Mình để chăm sóc bảo vệ em...P cũng sẽ không hề hối hận,P yêu em,đã yêu bằng tất cả những gì P đang có...
                            Em có quyền lựa chọn, có quyền tước bỏ,có quyền từ chối...nhưng ít nhất là với P,P biết mình sẽ không trách giận em.
                            Khi yêu ai cũng muốn mình vừa cao thượng nhưng cũng lại vừa ích kỷ...muốn tất cả thật hoàn mĩ trên mọi phương diện...nhưng thử thách đặt ra ta đâu được lựa chọn phải không em???vẫn phải đối diện vẫn phải đau đớn vẫn phải bật khóc...để rồi lại bước tiếp...
                            Em thương yêu!P cũng chỉ là một người con trai bình thường,có những ước mơ khao khát cũng bình thường như bao người.P yêu và chỉ biết yêu theo trái tim và lí trí mình mách bảo...P không hề nghĩ tình yêu của mình dành cho em lại khiến em thật mệt mỏi đến như vậy.P xin lỗi em...
                            P đã từng nói với em,P không thể giả vờ không yêu em khi P đang yêu em,và ngược lại..
                            P chúc em luôn hạnh phúc và vui vẻ......em hãy luôn cười thật nhiều bởi nụ cười của em luôn khiến cho một người luôn cảm thấy ấm áp....Em phải luôn thật hạnh phúc nghe.
                            #29
                              vu phong 15.07.2009 16:39:47 (permalink)
                               
                               
                               
                              Em biết không, trời trở gió chiều nay
                              ... những cơn heo may thổi tung cả một miền kí ức
                              ... những gì anh đã quên, những giấc mơ không thực
                              ... cũng tan vào, theo cơn gió cuốn đi...
                              khi gió cuốn đi... gió cuốn đi nhiều lắm
                              ... những cánh hoa tan tác buổi chia ly
                              ... chiếc lá vàng rơi nghiêng trên hè phố
                              ... cả mảnh tình riêng, anh cứ ngỡ diệu kì
                              ... phía cuối con đường em đã chẳng đợi anh
                              Con đường xưa, anh từng bước bên em trong những ngày gió lạnh
                              ... Góc phố xưa giờ ru mình trong hoài niệm
                              ... Chỉ còn anh, hiu quạnh, một mình anh
                              Anh vẫn yêu em, em đã xa xôi
                              Chỉ còn chiếc bóng vương hình trong nỗi nhớ
                              Thời gian trôi anh thu mình trong nỗi sợ
                              Sẽ có một người lại đến rồi đi
                              Đến rồi đi
                              ... như cơn gió chiều nay
                              Vô tình quá làm sao hay biết trước
                              Mỗi lần đi qua là một lần lần giá buốt
                              Nhưng có ai người buộc nổi gió được đâu???

                               
                                   Mỗi khi cô đơn là mỗi lần anh lại nghĩ tới em.Cộng việc dù có khó khăn đến đâu không đủ khiến anh mệt mỏi,nản lòng như lúc này đây...
                                  Hôm nay,khi ngồi đọc lại những gì thuộc về em,anh đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình để không làm em thêm phiền muộn.Và rồi anh ngồi đây,miên man viết và chẳng hiểu mình viết gì nữa,cảm xúc nhiều khi đến rất đầy,mà nhiều khi lại chạy đi đâu mất...?
                                      Em thương!
                                 Anh hiểu được em đã buồn vì anh như thế nào.Chắc hẳn em đã hạnh phúc trong nỗi niềm chờ đợi,chắc hẳn em đã chờ đợi từ rất lâu để mong được thấy anh đến,được đứng trước anh để yêu thương và chăm sóc anh...Niềm hạnh phúc đó hẳn rất lớn,bởi em đã chờ đợi,hy vọng thật nhiều...và rồi anh lại cứ mải miết với những tham vọng riêng mình...chắc hẳn lúc đó em buồn và thất vọng vô cùng,còn anh,anh đau vì đã làm em đau,nhưng anh lại chẳng thể làm khác được,anh phải vờ như không nhìn thấy nỗi buồn ấy...anh biết mình rất xấu.
                                     Em thương!
                                 Từ lúc chúng ta quen biết và yêu thương nhau đã trải qua rất nhiều chuyện.Chuyện vui thì ít mà chuyện buồn thì thật nhiều.Nhưng anh chưa một lần muốn lừa dối em.Ít ra là anh đã sống thật với tình cảm của mình.
                              Như em nói đó,anh là con người nghiêm khắc,và trong cả tình yêu của mình,anh cũng thật nghiêm khắc...anh rất nghiêm túc khi đặt tình cảm của mình với em.Và những mong bản thân mình có trách nhiệm tới những lời nói,quyết định của mình.
                                 Anh không muốn la hét gì em,bởi anh không có quyền làm điều đó.Em có chính kiến của riêng mình và em có quyền được nói...và vì anh mới là nguyên nhân để em phải nói ra những điều mà ngay chính em,em không muốn nói...
                                     Em thương!
                                 Người ta nói:"lời nói hay làm ấm áp 3mùa xuân,lời nói ác nghiệt làm lạnh suốt cuộc đời".Anh không muốn giữa chúng ta lại luôn có những lời nói ác nghiệt đến như vậy.Em đừng nói mình như thế với anh,và cũng không nên nhận diện tất cả về chung một điểm như vậy.Bởi chúng ta đã yêu thương nhau mà.
                                 Anh không mong em tha thứ cho anh vì những gì anh đã gây ra,anh không có gì để biện minh cho mình.Sai là sai và anh biết rất rõ về những điều đó.

                               
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 10 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 138 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9