nơi tình yêu bắt đầu!
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 10 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 138 bài trong đề mục
vu phong 16.07.2009 21:55:02 (permalink)
 
"Trong cuộc đời ai cũng có ít nhiều những giây phút muốn sống cho riêng mình,những niềm đau không thê sẻ chia...trải mình trên trang giấy để cho lòng bớt xót xa,bớt trĩu nặng..."
 
 Một ngày mới đến lẽ ra anh sẽ phải thật vui vẻ...!???nhưng...Giờ này có lẽ em đang chìm sâu vào trong giấc ngủ mà không còn có hình ảnh của anh ở trong đó nữa...
 
Một năm có 4mùa,anh vẫn ghét tất cả bốn mùa và lại luôn tự hỏi mùa nào được gọi là _Mùa tình yêu?Và mùa tình yêu đó mang tặng cho anh một tình yêu đẹp.Thật_ảo,ảo_thật...Người ta gọi đó là duyên kỳ ngộ,có phải như vậy không nhỉ???
Giữa muôn vàn con người,tại sao hai con người lại gặp và quen được nhau?đến kì lạ!anh vẫn không hiểu tại sao?Và anh cũng chưa từng muốn tìm kiếm câu trả lời,vì điều gì anh cũng không biết nữa...
 
Anh đã muốn nói thật nhiều,vậy mà khi bắt đầu viết lại chẳng biết mình nên viết gì???_" anh không nên nói gì thì tốt hơn,em thật sự mất lòng tin ở anh..."chỉ vỏn vẹn nhiêu chữ thôi mà cũng khiến cho anh tan tác,mệt mỏi...
Đúng!tất cả điều em nói là đúng.Mỗi lần làm cho em thất vọng và tổn  thương trong chờ đợi mỏi mệt anh đau lắm.Có thể em không tin được những lời nói như vậy,nhưng...Anh biết tình yêu không thể chỉ có những lời nói,niềm tin không thể được thể hiện qua lời nói...tất cả không thể chỉ có lời nói là được...tình yêu cần được chia sẻ,bên nhau...hay ít ra cho người ta được một cảm giác Thật... Ngoài biển đang đưa những cơn gió lạnh về,nỗi nhớ như ùa vào tim...!Cuộc đời đâu phải là tiểu thuyết,em muốn quên anh_anh biết điều đó,và bởi anh biết bây giờ anh không thể giữ em cho riêng mình được nữa.có thể trong trái tim em cũng đau vì hơn ai hết anh biết em yêu anh đến nhường nào,anh đã mong,đã mơ,đã ước được ở bên em,được ôm em trong vòng tay của mình,những môi hôn và những lời âu yếm,muốn được ở  bên em không xa rời...anh yêu em,tình yêu của anh dành cho em không phát ra thành lời bởi nó đâu phải một câu,không viết được thànhchữ bởi nó đâu phải là từ?...Em sẽ quên,em sẽ quen và không còn cảm thấy đau lòng nữa...trong chuyện này,tất cả là do lỗi của anh,và có lẽ...có lẽ đúng là như thế. Em biết không?Bước ra khỏi cuộc đời của ai đó thật sự...thật sự là khó khăn.Nhất là khi mình không mong muốn.Nhưng nếu em vui vẻ và hạnh phúc bên người khác thì em hãy đi đi,đừng quay đầu lại nữa.Nỗi đau sẽ qua,nỗi nhớ sẽ nguôi ngoai.nỗi buồn sẽ trở thành cát bụi...còn lại ở đáy trái tim là hình bóng một người mà anh yêu,thương,ghét,nhớ...Anh biết,tình yêu không có chỗ cho người tham lam_ích kỷ.Đã có ai nói với em rằng mưa là mây đang khóc,gió là kẻ vô tình?Em hãy luôn giữ gìn sức khoẻ và công tác tốt nghe.
#31
    vu phong 17.07.2009 22:33:55 (permalink)
    Hạnh phúc là một chiếc lá
    Âm thầm nảy lộc đêm đông
    Buồn đau là một chiếc lá
    Rụng trong nhựa úa mai hồng
    Nhớ mong là một chiếc lá,
    Run vô cớ giữa lặng không
    Hờn ghen là một chiếc lá
    Vỡ tắt gió trong lòng
    Cô đơn là một chiếc lá
    Lay lắt mãi giữa cành không
    Tình yêu chỉ năm chiếc lá
    Mà làm thành một cơn giông...!
     
     
          Cứ mỗi khi vào giờ này anh thường viết mail cho em ,bởi dường như mỗi khi chiều chạng vạng là thời khắc dễ làm người ta nao lòng.
       Anh sợ sự trống trải nên nếu như nhận được một vài tin nhắn của em lúc này sẽ làm lòng anh thoải mái và nhẹ nhàng hơn...và anh lại bắt đầu muốn viết gì đó cho em.Có lẽ em sẽ nói anh là người thật nhiều chuyện và hay nói gì gì đó...có thể lắm chứ?
       Có phải con trai mà thích màu tím là có vấn đề hay không em nhi???mơ mộng và thường không sống trong cuộc đời thực tại?anh có cảm giác mình đang đứng trước một tấm gương với những hình hài trái ngược vậy?nhìn vào đó dường như thấy một nỗi buồn,sự sợ hãi và trống trải đến vô hồn...chợt thấy nhói đau khi vô tình chạm phải ánh mắt đó....anh có thật sự rất dở không em???
       Buổi chiều quá ư xao xác!Chiều xuống,quá ư quay quắt...Gió thổi!Giật mình...!Đau!sao mình dễ đau thế nhỉ?có phải chuyện của mình đâu?Mặt trời sắp lặn rồi.Cố gắng níu kéo những giọt nắng cuối cùng...Hình như mình đang rất không bình thường.Mình làm sao thế nhỉ???
       Giờ này em đang làm gì ở cơ quan nhỉ?Cố gắng tự điều chỉnh xong trong lòng luôn nhớ khắc khoải kì lạ..nhắc...nhớ..mênh mang...anh nhớ em ....tự nhiên thấy mình sao giống cậu bé bán diêm quá...đốt những que diêm để ước ao những điều cho riêng trái tim mình...
    Ba que diêm lần lượt đốt trong đêm
    Que thứ nhất:để nhìn rõ mặt em
    Que thứ hai:để nhìn rõ mắt em
    Que thứ ba:đê nhìn rõ môi em
    Và sau đó là bóng tối
    Để nhớ lại tất cả
    Khi ôm em vào lòng...!!!
        Niềm tin về em trong cái giây phút đầu tiên ấy vẫn luôn luôn tồn tại trong anh và em là người duy nhất cho đến giờ phút này khiến cho anh có cảm giác như vậy.Dẫu sao anh_em cũng chỉ là một con người,cũng biết yêu, biết ghét,biết giận hờn,biết kiên nhẫn chờ đợi... 
     
       Cám ơn em vì đã đến và làm tan đi mọi sự sợ hãi trong anh.Em như là cầu vồng sau cơn mưa_bình yên kì lạ.Rồi mọi thứ cần đến sẽ đến,như vòng tay siết chặt và giọt nước mắt nóng bỏng của một gã là anh...tự nhiên,lặng lẽ,chân thành...Anh sẽ thì thầm cho em nghe:"đây là Định Nghĩa về Bình Yên hoàn hảo nhất mà anh từng biết!"
    #32
      vu phong 18.07.2009 22:22:35 (permalink)
      Hai đầu không gian treo hai nỗi nhớ
      ngày em xa,
      cỏ héo dưới chân,
      mây buồn thơ thẩn...
      ngày em xa,
      mười bậc cầu thang hẫng,
      người như lơ lửng ngọn cây...
       
      Mưa bay, mưa bay,
      gió xô cánh cửa
      hai đầu nỗi nhớ
      chỗ nào mưa đậm?
      chỗ nào mưa thưa?
      Lạnh bên này thấm sang bên ấy,
      nỗi nhớ giăng đầy một trận mưa...
       
       

      Em...!
       
         Anh ghen tỵ với mùa xuân, vì mùa xuân có muôn hoa khoe sắc, chim chóc hót ca, có sức sống nảy sinh, có những điều tuyệt vời nhất. Và đặc biệt, vì mùa xuân là mùa của tình yêu, của hạnh phúc, tươi vui. Còn anh, anh lại là một gã nhỏ nhen và ích kỷ, anh luôn ghen tỵ với những điều mình không có. Anh là vậy mà.
      Em...!
         Anh không thích mùa Hạ, vì mùa hạ nóng quá, và tiếng ve thì cứ râm ran mỗi trưa hè. Anh không thích cái không khí bức bối của mùa hè, lại không thích cái nắng chói chang như muốn đốt cháy da thịt. Nói tóm lại là anh không thích mùa hè.
      Em...!    Anh cũng chẳng yêu mùa Thu, anh không yêu sự nhẹ nhàng của mùa Thu, cũng không yêu những làn gió nhẹ miên man thổi tung những làn tóc rối. Anh không yêu những tán lá vàng rơi lả tả trên những con đường mùa thu tạo cho ta sự buồn bã của chia ly. Anh thích những cái gì mạnh mẽ và căng tràn sức sống (dù anh ghen tỵ với mùa Xuân), anh thích những gì tươi vui. Anh là vậy đấy, thật khó hiểu phải không em? 
      Em...!   Anh ghét mùa đông lắm, anh ghét những cơn gió lạnh khiến cho con người ta run lên. Anh ghét những đêm co ro trong căn phòng lạnh giá, thèm sự ấm áp trong đôi bàn tay của ai đó. Anh ghét mùa đông vì mùa đông làm anh nhớ em thật nhiều.Nhưng mà em à!    Anh chỉ yêu một mùa thôi, mùa mà không phải ai cũng biết và cũng có niềm hạnh phúc được có nó. Mùa mà chỉ có sự bắt đầu mà không có nỗi buồn kết thúc, mùa có trọn vẹn cả một năm với bao nhiêu điều thú vị. em biết là mùa gì không? Mùa tình yêu đấy.   Anh yêu mùa tình yêu vì anh chẳng cần phải ganh tỵ với những hạnh phúc và tươi vui mà nó mang lại. Anh yêu mùa tình yêu vì tất cả những điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời này đều có ở trong đó. Và vì anh biết là tất cả những điều đó rồi em cũng sẽ dành cho anh mà thôi.   Anh cũng chẳng thể nào ghét những nóng nảy, bức bối mà mùa tình yêu mang lại mỗi khi em giận hờn. Anh cũng không thể ghét những lúc em cứ líu lo bên tai anh dù lúc đó anh thấy thật mỏi mệt mà em thì vẫn chưa dứt được câu chuyện thường ngày của mình. Anh không thể ghét những điều khó chịu mà mùa tình yêu mang lại như anh vẫn ghét mùa hạ, vì anh biết đó chỉ là gia vị làm tăng đậm đà thêm cho những điều tuyệt vời nhất mà mùa tình yêu mang lại cho anh mà thôi.    Anh yêu cái sự nhẹ nhàng mà mùa tình yêu đem lại, anh cũng thích những chiếc lá vàng bay bay của mùa tình yêu. Anh yêu khoảng thời gian mỗi khi nghĩ em và anh tay trong tay đi dưới những chiếc lá bay bay trên đầu. Bởi những tán lá mùa tình yêu không phải là những tán lá vàng úa của mùa thu, mà là những tán lá lãng mạn, hạnh phúc nhất mà mùa tình yêu vẫn thường mang lại. Mỗi chiếc lá lại là một điều ước mà anh và em cùng ước mơ. Anh yêu những làn gió của mùa tình yêu cứ mãi thổi trên mái tóc em, không như mùa thu làm mái tóc của em rối tung.
        Anh cũng yêu sự lạnh lùng của mùa tình yêu, dù đôi khi nó làm anh thấy lo lắng vì anh sợ sẽ mất em. Anh yêu những lúc em giận dỗi, vì anh biết sau những dỗi hờn chúng ta lại càng yêu nhau hơn. (Điều mà mùa đông không bao giờ có được). Anh cũng yêu cái lạnh của mùa tình yêu vì mỗi lần như vậy, anh lại thấy mong ước được ở bên em mái không dời... Còn em thì luôn luôn cười vang để đưa mùa xuân của tình yêu về với anh để xua đi tất cả những giá lạnh trong đời. Nhưng em ah.... Chỉ có một điều mà anh thấy thật tiếc mà thôi, vì anh đã tìm mãi mà chưa tìm thấy được mùa tình yêu đâu cả...
      #33
        vu phong 19.07.2009 23:03:56 (permalink)
        "...Số phận là hòn đá đến từ phía trước ta có thể tránh được,còn duyên số là hòn đá đến từ phía sau không bao giờ tránh được.
        Và nếu không có buổi chiều định mệnh đó thì có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ có một ngày ngồi gặm nhấm nỗi nhớ như thế này đâu...
             Nhưng nếu cho anh một lần nữa chọn lại,anh vẫn để hòn đá ấy đi hướng đã định..."

         
         
              Cuộc đời mỗi người như một cuộc hành trình của con tàu băng băng về phía trước. Biết bao giông bão, niềm vui, hạnh phúc, đau khổ trong cuộc hành trình đi tìm lý tưởng sống của mình. Không ai dám chắc những sân ga mình đi qua để lại điều gì, nhưng chỉ biết mỗi lần tàu chạm ga là một kỷ niệm đáng ghi nhớ trong đời! Ta đã, đang đi trên cuộc hành trình của mình, từ sân ga đầu tiên và chưa biết bao giờ chạm đến sân ga cuối cùng…
             Và như thế ta tiếp tục đi, mỗi một lần tàu chuyển bánh là lại tiếp tục những vòng xoay đi vào ký ức, những sân ga tàu sẽ đi qua, những hành khách lên rồi xuống ở mỗi một sân ga định mệnh của cuộc đời... đi qua, và để lại nhiều cung bậc tình cảm khác nhau: Đau buồn, nuối tiếc, ray rứt, hạnh phúc vỡ òa... Những cung bậc của cảm xúc chờ đợi, hy vọng và chia ly. Trên sân ga, có người đến đón người thân trong nỗi nhớ mong, có người ghé lại chia tay người mình yêu nhất trên đời, có người lao về phía trước cho cuộc mưu sinh... Những hồi hộp mong chờ làm cho sân ga trở nên ồn ào náo nhiệt, hay trầm mặc nỗi buồn như chính cuộc sống
              Tại đó... Sân ga buồn vui của cuộc đời, chứng kiến những vòng bánh lăn đều khi tàu chuyển bánh, mang lại nhiều trạng thái tình cảm buồn vui lẫn lộn. Niềm hạnh phúc gặp lại người thân, sự u buồn cho một lần tiễn biệt, ai đó lên tàu cho cuộc hành trình vô định, ai đó bắt đầu chuyến đi tìm hạnh phúc đời mình, ai đó nôn nao băng mình về miền đất hứa. Rời ga và đi. Đi, đi cho hết một chuyến hành trình của cuộc đời... Mỗi người quyết dịnh chuyến đi của mình với mục đích khác nhau, họ bỏ lại tất cả phía sau để dấn thân vào con đường tưởng chừng hạnh phúc, để rồi khi tàu dừng ga, những vui buồn vương mang theo mỗi vòng bánh lăn là nhiều trăn trở của những chuỗi ngày dài...
        của mỗi con người.
               Mỗi một lần chạm một sân ga, cũng là thêm một lần trải nghiệm, nhưng có phải mỗi lần đi qua là một lần lặp lại những vui buồn của quá khứ? Không hẳn, có thể ta mang trong mình một nỗi vui buồn khác nhau, những tình cảm khác nhau, sự chờ đợi và hy vọng cũn khác nhau... Ai đó may mắn tìm được hạnh phúc, ai đó đau khổ khi nhận ra rằng lần chạm ga này chỉ tòan là nước mắt... Đó là tất cả là những kỷ niệm sâu sắc khó quên trong cuộc đời...

                 Mỗi sân ga tàu dừng lại, là một sự kiện đi qua cuộc đời trên hành trình dài mệt mỏi. Những thời khác lo toan, những khoảng khắc vội vã, những khoảng lặng để nghỉ ngơi thư giãn và tìm cho mình một chút bình yên... nhưng ai được bình yên? Ai đau khổ và ai nuối tiếc? Ta cũng như mọi người, có lúc sẽ nhận ra rằng sân ga mình vừa đến nó không hoàn hảo như mình nghĩ, mình mơ ước... Nhưng phải tiếp tục cuộc hành trình gian khổ trong đời, để đi và để đến sân ga cuối đời...
            ...con Ma con ca hát trong vết thương của mình...khi đau khổ,thất vọng,chán chường thì hãy khóc thật to_nước mắt sẽ giúp tâm hồn vơi lắng,khóc có thể giải toả mọi cảm xúc nhưng không thể giải quyết được vấn đề,mọi thứ luôn không toàn vẹn...và không thể dựa vào nước mắt để sinh tồn...thèm được một cảm giác bình yên quá!Vậy bình yên là gì nhỉ???tận trong sâu thẳm trái tim anh luôn vang vọng câu hỏi ấy.Bình Yên là gì mà khiến ai cũng muốn???
            Dường như tất cả đã thay đổi thật nhiều,không!hoàn toàn thay đổi...Anh đã tự hỏi:"ở nơi ấy người có bình yên không???
        #34
          vu phong 20.07.2009 22:24:11 (permalink)
             ...Chỉ là sương đêm đọng trên cỏ lá mong manh_sợ đêm qua nhanh,sợ ánh bình minh,sợ những tia nắng ấm áp...Một thời gian cho một cuộc tình,yêu thương nhau thật nhiều mà thấy mong manh làm sao...?

           
          Em...!

                Trời đang có những cơn mưa rào nhè nhẹ,mang theo hương vị lành lạnh của những hạt mưa rơi...
             Nhìn những hạt mưa răng răng ngoài hiên cửa làm cho anh thấy mình có những nỗi nhớ...nhớ miệt mài...
             Khi anh bắt gặp ánh mắt lạ của em hướng về anh chiều mưa ngày ấy,anh đã cảm thấy mình trở nên lặng lẽ trước ánh mắt ấy...nó như thế nào nhỉ?một chút mơ màng vô định,anh cảm nhận được...không thể diễn tả bằng lời nói mà chỉ có thể cảm nhận bằng sâu thẳm trái tim...anh rất nhớ...
             Bây giờ khi chúng ta đang đi trên con đường của riêng mỗi người,nhưng anh biết chắc rằng trong cuộc đời của anh sẽ không còn cảm nhận được ánh mắt lạ ấy của một ai khác nữa!
           
             Yêu?đó có thực tồn tại hay chỉ là cảm nhận của riêng anh?anh không biết,nhưng trái tim thấy trống rỗng quá...nhói buốt...trong cơn mưa chiều nay!
          "khi giấc mơ đã quay về em cũng không tin rằng có ngày em ra đón anh nơi cuối đường"Anh đã từng mơ một giấc mơ thật đời thường-được em đón anh mỗi ngày ở nơi cuối đường...nơi của riêng chúng ta...nơi chúng ta biết mình đang rất hạnh phúc...anh đã tin như vậy!tại sao em lại không tin?Em không tin có thiên đường dành riêng cho chúng ta ư?vẫn biết cuộc đời-cuộc sống sẽ vô cùng nghiệt ngã,không phải chỉ có toàn hạnh phúc..."nhưng tiếc thay anh hỡi những mộng mơ sẽ mãi cũng chỉ là những mộng mơ chẳng có thiên đường bao giờ..."anh dường như ngơ ngác trước những điều em nói...cảm giác mới trống trải làm sao...không thể hình dung được...'chúng ta đang bước trên con đường chẳng thể đến với nhau bao giờ!Nếu không tin tại sao em lại làm như thế?tại sao nói yêu để rồi lại không tin?anh không thể hiểu được?mơ hồ quá phải không em?
             Hãy đừng một lần nào đó em hướng ánh mắt lạ ấy về anh nữa nghe, bởi  nó làm anh trở nên lặng lẽ!
          #35
            vu phong 21.07.2009 22:26:07 (permalink)
               "...Quá khứ qua đi sẽ để lại ở hiện tại những gì?không biết...chỉ để lại trong lòng là nỗi đau mãi không nguôi?
                Tưởng chừng chỉ cần dặn lòng thôi không nhớ đến nhưng không sao điều khiển được...cứ thấy trong suy nghĩ đau đáu một hình bóng mà biết chắc không thể xóa mờ..."
             
             
              SG mưa!      Anh nhớ em!nỗi nhớ thường trực trong anh mỗi lúc một nhiều để rồi anh lại luôn thấy mình mới chông chênh làm sao!Nhớ nhớ nhớ nho nho nho nho nho nho...
                 Đôi khi chỉ muốn ước,muốn mong như có một phép lạ nào đấy_đưa em đến bên anh...như vậy nỗi nhớ có chăng sẽ không còn nhiều nữa??không biết,không biết,không biết...nhưng bây giờ,ngay lúc này đây anh nhớ em thật nhiều.
                SG vẫn đang mưa em ah!không khí đã dịu mát hơn so với trong ngày.    Ở bên cạnh phòng của anh là một bệnh nhân(con gái)mới chuyển vào,cô bé có vẻ thật trầm buồn,già dặn so với tuổi,đôi mắt lúc nào cũng buồn,và dường như anh không thấy cô bé nói chuyện với ai kể cả với Ba má của cô bé.Có lẽ cô bé gặp chuyện gì đó_anh đoán như vậy.Vừa rồi anh đã gặp cô bé ở ngoài hành lang khi được Má của cô bé đưa đi dạo về,cô bé chợt gật đầu chào anh khiến anh hơi bất ngờ...Má của cô bé hỏi thăm anh và có tâm sự đôi chút về cô bé...cô bé đang mất thăng bằng trong tình cảm nên...
             
                Sống ở trong này anh mới thấy mỗi người,mỗi gia đình..đều có một nỗi niềm khắc khoải riêng biệt,không ai giống ai.Và cũng từ đó mọi người tự động viên nhau thật nhiều..những lời động viên ấy xuất phát từ sâu trong trái tim,chân thành......Cô bé ấy vẫn chỉ im lặng,anh cảm thấy cô bé đang ở đâu đó chứ không phải trong thực tại,một cô bé còn rất trẻ nhưng...
               Anh vẫn mở máy,vẫn mong chờ, vẫn hi vọng em chợt xuất hiện...nhưng...
                 SG vẫn mưa!
              Anh đã ở bên ngoài hiên,ngắm nhìn những hạt mưa rơi tí tách trong đêm tối...
              Cô bé phòng bên cũng ra bên ngoài hiên,hình như cô bé thích mưa???cô bé nhìn mưa và khóc...
            Anh và cô bé_mỗi người mỗi tâm trạng_anh đã tự nghĩ như vậy đấy.
            Anh nhớ em,nhớ người con gái anh yêu...
            Còn cô bé...???
                Tự nhiên anh thấy thật buồn,có lẽ do cơn mưa này và vì...trong vô thức anh đã muốn an ủi cô bé,anh kể cho cô bé nghe câu chuyện của riêng anh...
                im lặng...tí tách...tí tách..tí tách...mưa vẫn rơi...nước mắt đã thôi rơi...nhưng còn nỗi đau...
               
                Anh đã chẳng biết nó gì tiếp theo đó,bởi chính anh cũng đang chơi vơi,chông chênh với nỗi đau của riêng mình...nhìn cô bé trâm ngâm thấy tội tội làm sao đó...anh không ngăn được tiếng thở dài cho mình...
                Có chăng hạnh phúc đã chẳng dễ dàng gì cho riêng một ai???
            ...anh thấy buồn quá,trống rỗng quá...anh nhớ em,anh nhớ....
            #36
              vu phong 22.07.2009 22:34:30 (permalink)
                 "Những điều vu vơ đôi khi lại khiến người ta hi vọng và nỗi nhớ lại thường không được đặt tên..."
               
              Em thương nhớ!
                   Nếu như cuộc sống chỉ có niềm vui mà không có nỗi buồn thì có lẽ sẽ buồn chán lắm.Khi đó anh sẽ không biết đau,mà nếu anh không đau thi làm sao anh hiểu được nỗi đau của người khác như thế nào???        Nếu như cuộc sống chỉ có nụ cười mà không có những giọt nước mắt thì vô vị lắm nhỉ?và nếu anh chỉ thấy nụ cười,anh sẽ nghĩ rằng mọi người đều rất vui vẻ và hạnh phúc.Như thế,anh sẽ không biết rằng,đôi khi người ta đau quá mà không khóc được,người ta sẽ cười...    Nếu chỉ mải miết vui vẻ bên những người thân yêu,anh sẽ chẳng bao giờ biết rằng cảm giác đơn độc nó đáng sợ đến mức nào?và sẽ có lúc,vô tình anh sẽ tạo ra cảm giác đơn độc cho những người anh yêu thương.Anh rất mừng vì anh nhiều lúc chạm đến cảm giác đơn độc...và ngay lúc này đây,anh đang đơn độc...     Cuộc sống cần những khoảng lặng...Cuộc sống cho anh nhiều,và cũng lấy của anh đi rất nhiều điều,và có lẽ bởi vậy mà  anh luôn thấy mình dường như là không đủ...Nhưng bây giờ anh đã biết yêu những gì anh đang có... Khi yêu thương mong mỏi trở về...anh nhớ...những đêm dài không ngủ.Người ta bảo yêu xa là khổ.Anh biết chứ nhưng đâu ai chọn được cho mình 1 tình yêu?yêu và yêu là do con tim lựa chọn mà... 
              #37
                cậu *si* 23.07.2009 09:34:11 (permalink)
                anh yêu ơi anh có biết ràng những ngày thư bẩy đó nó ác nghiệt đến mức nào ko ,em chỉ lặng thầm nhìn mây bay ,rồi quay đâu khé nhìn lại con đường xưa sao con đường thân quen ngày nào sao nó lại dài mà xa lạ với em vây từng chiếc lá bàng giơi cúng đủ để cho em bật khóc khóc nhẹ trong lòng nhưng tiềng nấc tưởng chừ như nghẹt thở nó mạnh đến nối em chỉ quỳ suống và bật ko thật to
                #38
                  Linh Linh 23.07.2009 16:53:57 (permalink)
                  Cười nhiều có phải là vui đâu
                  Chỉ biết cho quên nỗi thảm sầu
                  Cười là tiếng khóc ko trào lệ
                  Người ta cười trong lúc quá chua cay
                  Người ta cười về những cái đổi thay
                  Cười bao kẻ trái tim ko chân thật
                  Xót xa đời ta chưa thèm khóc
                  Ta chỉ cười chua xót mà thôi
                  Bên cạnh đau thương ta cất tiếng cười
                  Cười nức nở để rồi lau nước mắt.
                   
                  Cầu chúc anh bình yên và hạnh phúc!
                  #39
                    vu phong 23.07.2009 17:25:37 (permalink)
                     "Tình yêu không cần lên một kế hoạch để tìm kiếm vì tình yêu được lập trình sẵn trong cuộc sống. Cứ đi là sẽ gặp… "
                     
                     
                    Nếu có thêm một cơ hội để chọn lựa
                    Ta sẽ chọn yêu thương để rồi khổ đau???
                    Hay chọn những năm tháng bình yên trong tâm tưởng???
                    Ta sẽ chọn nụ cười để sau đấy bao nhiêu nước mắt???
                    Hay chọn sự đơn độc như một thói quen đến mức không còn cảm giác???
                    Ta sẽ chọn trao tặng ngọn lửa dù chính ta cũng đang cần một hơi ấm???
                    Hay chấp nhận ngồi một mình trong căn nhà một ngày đông???
                    Nếu có thêm một cơ hội để chọn lựa
                    Liệu ta có đủ can đảm để từ bỏ những thứ đôi khi là phù phiếm???
                    Những người chẳng bao cầm lấy bàn tay ta lúc ta cần họ
                    Những điều hôm qua là tất cả , hôm nay chỉ như hạt bụi
                    Nhưng ngày mai . . . lại một lần nữa là tất cả
                    Liệu ta có đủ can đảm để bỏ hết những điều kỳ lạ như thế????????
                    Mà không hề thấy nuối tiếc?
                    Nếu có thêm một cơ hội để chọn lựa
                    Ta có còn mỉm cười vị tha như một người tốt?
                    Liệu ta có đủ nhẫn tâm làm tổn thương một ai đó???
                    Vì vết thương vô tình chỉ kết thúc gọn gàng bằng hai tiếng xin lỗi
                    Hình như họ chẳng hề biết rằng những vết thương luôn sẵn sàng để tỉnh thức
                    Liệu ta có thể phớt lờ những người ta yêu thương????
                    Như đã tự nhiên lạnh lùng với những kẻ chưa từng một lần ở trong tim ta?
                    Nếu có thêm một cơ hội để chọn lựa
                    Ta có thể cười như không có gì xảy ra??
                    Sẽ im lặng như bao lần im lặng trước đó để bước tiếp con đường đang đi?!
                    Con đường đã quen với dấu chân những người đồng hành quen thuộc?!
                    Hay ta sẽ ném tất cả hành trang và nhảy sang con đường khác?!
                    Dù lúc ấy có thể nước mắt sẽ rơi nhiều hơn?!
                    Nếu có thêm một cơ hội để chọn lựa
                    Ta sẽ hành động như một kẻ khôn ngoan?!
                    Hay sẽ lại sống theo sự chỉ bảo của con tim ngốc nghếch?!
                    Cứ gõ cửa những căn nhà không bao giờ đón khách?!
                    Ta sẽ chọn là chính mình để làm người ích kỷ?!
                    Hay lại tự xoa dịu vết bỏng bằng đôi ba giọt nước hiếm hoi?!
                    Nếu có thêm một cơ hội để chọn lựa
                    Ta sẽ làm bông hoa rực rỡ suốt đời trong lồng kính?!
                    Hay như cây xương rồng gai góc giữa sa mạc khô cằn?
                    Sẽ làm chàng hoàng tử lãng du và không muốn đánh thức một nàng công chúa đang ngủ trong rừng?!
                    Hay vẫn chọn hóa thân thành Đông- ki -sốt để chiến đấu với cối xay gió khổng lồ?!
                    . . .
                    Ta vẫn luôn có một cơ hội để chọn lựa đấy thôi , cũng chẳng hề hối hận vì những gì mình đã chọn .Chỉ đơn giản là tự hỏi , những ngã rẽ có thể dẫn về đâu …
                     
                     
                    #40
                      Linh Linh 23.07.2009 17:35:16 (permalink)
                      Anh sẵn sàng làm chiếc que
                      Dám đốt cả trái tim diêm sing bé xíu
                      Cháy tận cùng của thân tăm trắng trẻo
                      Dù kiếp tàn nhưng hiểu được tình yêu....
                      Dẫu cho em có tham đến bao nhiêu
                      Và sau cuộc tình chỉ dăm ba vết xước
                      Không oán hờn đâu vì anh tin mình được...
                      Chứ yêu nhiều bạc phếch có gì đâu....
                      #41
                        vu phong 24.07.2009 21:46:30 (permalink)
                         
                        Gửi"người ta"...một miền nhớ thương...thương nhớ..."
                         
                         
                         
                        Dẫu luôn tự hỏi những ngã rẽ sẽ dẫn về đâu
                        Nhưng lòng ko hối tiếc khi một lần chọn lựa
                        Ví như có thể thời gian quay trở lại
                        Ta vẫn thế - vì ta chính là ta
                        Dù cuộc tình có lắm nỗi xót xa
                        Ai ko bảo trong đó đầy hạnh phúc?
                        Dù cuộc đời thăng trầm hay lặng lẽ
                        Dù cuộc vui nào cũng có lúc chia xa
                        Sao ta vẫn vui vì có lần hội ngộ
                        #42
                          vu phong 24.07.2009 22:07:56 (permalink)
                             Nếu ai đó hỏi tôi:"này cậu,cậu có tin vào tình yêu niềm tin không?"Tôi sẽ chẳng ngần ngại mà trả lời:"làm gì có một tình yêu như thế",thế nhưng nó lại xảy ra với chính tôi.


                           Niềm tin_hi vọng là những khái niệm đã tồn tại trong tình yêu của chúng tôi...
                           Tình yêu đến với tôi thật nhẹ nhàng và cũng thật tình cờ ngẫu nhiên đến ..kì lạ,để rồi tôi yêu em cũng đến kì lạ..yêu bằng cả trái tim mình...
                           Em là một cô gái kì lạ nhất mà tôi từng gặp:bướng bỉnh,thích tranh luận,tranh luận đến khi...thấy đúng thì thôi nhưng lại cũng lại rất đỗi dịu dàng,tình cảm và sâu lắng...với một anh chàng như tôi.Bởi em luôn nói:"P sai rồi,em chẳng bao giờ sai hết......đấy nhé,em gợi ý cho P,cảm ơn em đi...P nạt em..xin lỗi em đi...Tôi luôn muốn mình chịu thua trước em để lại được nói câu xin lỗi:Anh yêu em nhiều nhất(không có số 2,3..)...được chưa?...để lại muốn nghe em nói:chưa đủ...ít quá,P keo kiệt,"hạn chế số lượng với em quá.."nhưng Em yêu anh nhiều...Và tôi chỉ biết cười trước sự láu lỉnh của em!!!

                          "Hạnh phúc được yêu và yêu.."đó là câu em rất thích nói...và em hỏi:P oi!anh có thương em nhiều không?...Vẫn biết trong cuộc đời ,trong biển người tất sẽ có người dành riêng cho mình,chỉ là ta có đủ kiên nhẫn,đủ thời gian...để tìm kiếm người đó cho mình không mà thôi?và tôi là người may mắn đó...Tôi yêu em và được em yêu
                          Tôi chỉ có một ước mơ thật bình thường rằng tìm cho mình một người mình yêu bằng cả trái tim và ngược lại,một gia đình nhỏ bé mỗi ngày đi làm về được ăn những bữa cơm do em nấu,được lắng nghe em nói,kể những chuyện xảy ra trong ngày dù chỉ là những chuyện thật vu vơ,để là chỗ dựa cho em mỗi lúc em mệt mỏi,ôm em thật chặt trong vòng tay,nhẹ lau khô những giọt nước mắt,nạt em mỗi khi em thật bướng bỉnh và chỉ luôn muốn nói:anh nhớ em,thấy lúc nào cũng nhớ...bỏ tất cả để về bên em khi nghe:P ơi!em nhớ anh...!
                          Chắc các bạn sẽ cho rằng tôi đang rất hạnh phúc bởi mình đã tìm được người của chính mình?
                          Ví như ai đó đã nói:Hạnh phúc là một tấm chăn Nhỏ,có người ấm tất có kẻ lạnh,cuộc đời sẽ chẳng đẹp nếu thiếu đi những giọt nứoc mắt đắng cay,không có gì là tuyệt đối.Trò chơi của số phận luôn thật oái ăm,khéo"trêu ghẹo" ta cũng thật nhiều đã để ta thật hạnh phúc nhưng cũng sẵn sàng mang hạnh phúc của ta đi thật xa,để trong ta chỉ toàn là nhưng nỗi đau đến rát bỏng
                          Ngày lại ngày tôi lại đối diện với di chứng sau tai nạn,tôi loay hoay với thật nhiều suy nghĩ"mình có thể tiếp tục được bao lâu nữa...Trái tim tôi như dang gào thét trong nỗi đau đớn tuột cùng...
                          "hãy cho em được găp anh một lần,chỉ một lần thôi rồi sau đó em sẽ làm theo tất cả những điều anh muốn...em yêu anh...em không thể làm khác được,chỉ nghĩ phải quên anh đi là trái tim em thắt lại..."nhìn những dòng tin em nhắn,tôi chỉ trực muốn chạy ngay tới bên em,ôm em vào lòng hay thậm chí gục vào vai em mà khóc...tất cả sao cất bước thật khó biết nhường nào...Tôi lang thang ở thành phố sương mù này,tôi đến đây chỉ để gặp em kia mà?vậy tại sao tôi lại chạy trốn,tôi sợ hãi...tất cả cứ quay cuồng trong tôi...tôi không còn đủ tự tin vào chính mình,tôi đâu còn là một VP tràn ngập tự tin như trước kia,tôi sợ sẽ làm mất đi những hình dung tốt đẹp nhất của tôi có trong em,tôi sợ mình sẽ nhìn thấy một"ánh mắt khác lạ" trong em...và tôi lại chạy trốn khỏi em khi em tìm kiếm tôi trong đêm tối...
                          Tôi càng cố gắng quên em thì lại thấy mình nhớ em da diết...ở nơi có Gió biết múa hát tôi thét gào trong nhung nhớ,gọi tên em để rồi tôi thấm thía, biết rằng mình đã yêu em quá mất rồi...
                          Trời đang lạnh dần,những cơn gió lạnh,nhưng hạt mưa rơi rơi...ai sẽ đưa em về khi CƠN GIÓ TAN BIẾN...???
                          #43
                            vu phong 25.07.2009 22:21:57 (permalink)
                               Ngoài đường phố kia,dòng người vẫn đang nối đuôi nhau.Có phải người ta đang miệt mài đuổi theo bóng dáng hạnh phúc?Người ta nỗ lực kiếm được nhiều tiền,muốn leo lên đỉnh cao danh vọng,hay người ta chỉ thấy cuộc sống có ý nghĩa khi được những kẻ hâm mộ bao quanh...Họ có lí do riêng của họ.Nhưng họ có bao giờ nghĩ rằng:cuộc sống không được tính bằng số lần chúng ta thở mà bằng những giây phút chúng ta nín lặng để tận hưởng điều kì diệu của cuộc sống..chẳng hạn chỉ là một điều tưởng như rất đỗi bình thường...

                               Một ngày lạnh của Đà Lạt,cả thành phố được bao phủ một màn tơ sương...thành phố trở nên quyến rũ và huyền hoặc lạ kỳ...
                              Cúc quỳ_loài cây có sức sống can trường cùng mưa nắng,mỗi năm một bận dắt nắng về Cao Nguyên sau những ngày mưa gió sụt sùi..hoa quỳ nở là người dân ở đây lại chuẩn bị thêm những chiếc áo ấm...bởi cho dù có nắng mà vẫn lạnh đến nhói xương...
                              Không chỉ những người sống ở ĐL mà những người từng đến thôi,đều luôn có một cảm giác khó tả,đều không tránh khỏi nỗi rạo rực khi hoa quỳ về vàng rực...
                             Trên đường từ đài truyền hình về nhà,có một người khách nước ngoài hỏi tôi đường tới nơi có nhiều hoa dã quỳ nhất...thật kì,bởi tôi vốn không phải là người dân ở đây,nên tôi cảm thấy bối rối khi chỉ đường cho vị khách nọ...Bởi ĐL bây giờ và ĐL khi xưa tôi từng đến đã thay đổi thật nhiều...khiến tôi thấy bỡ ngỡ,lạ lẫm...
                             
                              Tôi từng nhớ khi bắt đầu vào cửa ngõ của ĐL vào mùa dã quỳ thì đã bắt gặp sắc vàng rực rỡ rồi,Cao nguyên Langbian là cả 1 cao nguyên của dã quỳ...vậy mà giờ đây nhiều người ĐL sống giữa phố đã mang nỗi nhớ hoa quỳ.Mà nhớ cũng phải thôi,vì ngay như con đường Phù Đổng Thiên Vương đâm qua làng sinh viên mới dạo nào hễ mùa lạnh về hãy còn ken dày với những rặng quỳ vàng rực,vậy mà một ngày nọ bỗng dưng biến mất bên đường thay vào đó là màu của bêtông trắng lạnh lùng,là những nhà cao,khách sạn...Những thung lũng hoang vắng dần biến mất,những ngọn đồi thơ mộng không còn nên những bụi quỳ nhỏ nhoi cũng bị đẩy lùi đến các làng mạc,nhà vườn hay những cánh rừng xa xa...
                              Có một bà lão nói với tôi,những ngọn đồi cao vàng cháy dã quỳ mà Bà từng thấy nay không còn nữa nhưng thiệt thòi hơn là những đứa cháu của bà được tiếng là sinh ra và lớn lên ở đây nhưng chẳng còn được thưởng thức một vẻ đẹp lung linh của cao nguyên ...-Một sự nuối tiếc khôn nguôi...!!!
                              Sẽ không còn những rặng dã quỳ trên những con đường quanh co....Biết rằng không thể giữ được tất cả trước những đổi thay nhưng sao con người ở đây và cả những người lữ khách nữa,vẫn thấy tiêng tiếc như đang mất mát một điều gì thật quý giá...Tuổi trẻ thật vô tư,ai biết được nỗi lòng buồn vui...
                            Tư dưng cũng thấy quay quắt theo nỗi nhớ ấy...trong cái xót xa cũng đôi khi có được hạnh phúc.Nhớ được một điều gì đó cũng đã là hạnh phúc lắm rồi,và khi đó cái nỗi nhớ ấy đã ăn sâu vào máu thịt,chỉ là không đủ để nhớ mà thôi.Lục lại trong trí nhớ,vẫn chỉ là màu vàng rực rỡ và cái lạnh đến nhói lòng...Bao nỗi nhớ còn lại là vay của người khác cả(nhờ em mà tôi yêu ĐL hơn...)Nhưng hương vay đó hôi hổi tựa của mình vậy...tất cả chỉ có thể thương nhớ và bằng giấc mơ mà thôi_không sao cắt nghĩa được...
                            ĐL_nơi không chỉ là nơi tôi yêu mến mà cũng là nơi nuôi dưỡng tình yêu của chính tôi.Nơi lưu giữ trái tim tôi.Nhớ quá,bất kỳ cái gì về ĐL.về em tôi cũng nhớ...nhớ da diết...
                            Cứ như thế,tôi có được một ĐL đầy đặn hơn trong lòng bằng những gì mình cảm nhận...Thế đấy.ĐL mảnh đất mà dẫu không đủ nhớ mà tôi không thôi nhớ về nó!!!
                            #44
                              vu phong 27.07.2009 22:45:39 (permalink)
                              Đã bao lần tôi ngắm nhìn ngọn nến
                              Sáng bừng lên trong bóng tối đêm đen
                              Ngọn nến mảnh mai, thân nến yếu mềm
                              Vẫn thắp sáng tim mình thành ngọn lửa

                              Dẫu thời gian trôi, nến không là nó nữa
                              Sẽ ngắn dần và lệ úa quanh thân
                              Nến vẫn cháy lên, tự đốt chính thân mình
                              Cho ngọn lửa mà không hề nuối tiếc

                              Có phải chăng vì quá yêu, mãnh liệt
                              Hay ngây thơ, khờ dại cũng bởi yêu?
                              Dù biết đớn đau, sẽ phải khóc thật nhiều
                              Nến vẫn nguyện hết mình để tình yêu cháy sáng

                              Dẫu thắp chỉ một lần, một lần thôi rất ngắn
                              Hay sẽ cháy cả đời chỉ bởi một tình yêu
                              Hay dẫu có yêu, dẫu trải qua rất nhiều
                              Nhưng cuộc sống thiếu tình yêu - vô nghĩa ...
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 10 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 138 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9