nơi tình yêu bắt đầu!
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 10 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 138 bài trong đề mục
gato 23.08.2009 08:27:20 (permalink)
Lời chong chóng xanh gửi gió

Giữ được gió bên mình nhưng sao chóng xanh vẫn thấy cô đơn quá. Trong muôn ngàn ô nhỏ trong trai tim của gió, chóng xanh có được bao nhiêu ngăn. Ở bên gió có gió bên mình, chóng xanh có thêm sự đau lòng bên cạnh sự lẻ loi. Gió hãy đi đi chóng xanh sẽ rất buồn nhưng chóng xanh sẽ tìm lại dược sự bình yên lặng lẽ của chính mình. Ngày tháng sẽ ít sắc màu hơn những chóng xanh sẽ không phải dấu đi cảm xúc của mình, ít nhất chóng xanh sẽ tìm lại được chính mình của ngày xưa. Từng ngày trôi qua, tình yêu chóng xanh dần dần chết đi, chỉ còn lại một khoảng trống của sự hững hờ. Có phải đó là điều gió trông đợi ở chóng xanh không?
#76
    vu phong 23.08.2009 21:30:43 (permalink)
    Chúng ta mãi mãi là hai đường thẳng song song không thể nào hoà nhập thành một được. Dù cả anh và em đã cố tình bẻ cong nó thì cũng chỉ có thể cắt nhau tại một điểm. Và rồi lại chạy ra xa, xa, rất xa mà thôi. Có lẽ số phận chỉ cho chúng ta gặp nhau trong phút chốc, rồi chia lìa chúng ta. Giá như chúng ta ghặp nhau sớm hơn hoặc đừng bao giờ gặp nhau, như vậy sẽ tốt hơn. Sẽ không làm ai bị tổn thương, không phải đau nỗi đau tình ái...
     
     
    Sẽ chẳng bao giờ em hiểu được đâu
    Bởi có khi nào anh là người nói trước?
    Con tàu thời gian có bao giờ quay ngược?
    Sao anh tự dối lòng...
    Anh sợ chẳng bao giờ có được dòng sông
    Trong tim em để soi hình anh vào đó
    Một ngày quá xa, một ngày không thể đủ
    Nỗi nhớ thành mong manh...
    Anh sợ chẳng bao giờ dám đối diện với mình
    Đối diện với khoảnh khắc yêu thương trong từng nhịp đập
    Đối diện với nỗi cô đơn chân thật,
    Và ... đối diện với Em
    Bởi:
    Anh sợ một ngày tất cả sẽ qua nhanh
    Bao thương nhớ cũng chỉ thành kỷ niệm
    Em mãi mãi vẫn mênh mông như biển
    Có bao giờ biển chỉ chọn một dòng sông...?
    #77
      ms.witch 24.08.2009 12:56:13 (permalink)
      sr...!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2009 00:22:25 bởi minhthanh_love >
      #78
        vu phong 24.08.2009 21:38:17 (permalink)
        Tình yêu là gì? Chẳng ai có thể định nghĩa rõ. Nhưng có lẽ nó là thứ tình cảm trong trẻo nhất lắng đọng trong tâm hồn mỗi người. Con trai có tình yêu, con gái có tình yêu; người giàu có tình yêu và người nghèo cũng có tình yêu...

        Đối với số đông người đang yêu, tình yêu bao giờ cũng rất đẹp, lãng mạn và làm cuộc sống thêm thi vị. Ngay cả khi tình yêu đã qua đi, khi ai đó ngồi hồi tưởng lại cũng có cảm xúc tương tự. Có ai đó đã nói, tình yêu như con chim muốn tự do, nếu nắm chặt trong tay thì nó sẽ chết, còn nếu để nó tung bay, bạn sẽ mất tất cả. P lại thích một hình ảnh khác: hãy giữ một nắm cát trong bàn tay. Ai cũng muốn níu giữ tình yêu của mình, muốn kề cận và được sở hữu giống như muốn cát luôn ở trong tay. Để rồi, đôi khi tình yêu cứ dần nhẹ rơi chút ít cũng như mỗi lần xiết tay nắm cát. Cũng bởi lòng khát khao được yêu mạnh mẽ hơn sự chia sẻ tình cảm, tâm tư người mình yêu. Vô tình, người ta sẽ giật mình và hụt hẫng. Đôi chút bạn đi giữa lòng thành phố đông vui, có khi nào bạn thấy mình chưa hòa mình trọn vẹn? Giữa khoảng cách chưa hoàn hảo ấy, bạn sẽ vẫn có thể mỉm cười nhẹ và tiếp tục bước đi. Còn trong tình yêu, khi bạn có cảm giác không an toàn, sự mong manh trong tình yêu sẽ lớn dần lên. Đến một lúc nào đó, lời nói bỗng tự dưng xa xôi...
        #79
          ms.witch 25.08.2009 19:44:48 (permalink)

           

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.08.2009 23:42:50 bởi minhthanh_love >
          #80
            gato 26.08.2009 10:27:01 (permalink)
            minhthanh_love viết
             
            ...làm sao chúng ta có thể có được cuộc sống và tình yêu đích thực nếu chúng ta không nhẫn nại đợi chờ???

            ...Một đời người đủ không cho một đợi chờ may rủi. Tình yêu mà đã đang cưu mang có thật đó là tình yêu hay lòng ngộ nhận. Người ta đang nghĩ đến có thật đáng cho sự chờ đợi không mõi mệt của một đời người. Trò chơi của tình yêu, trò chơi của số phận rủi may. Ta chẳng muốn tham gia, chẳng muốn đem cuộc đời ngắn ngủi của mình cho một ván bài mà trong đó chỉ có 1% hy vọng. Mà cho dù ta là kẻ thắng, rồi thì sao nhỉ, tình yêu rồi sẽ chết nếu không được nuôi dưỡng đủ đầy. Ta phải học tiến học thối để có thể biết khi nào cần cho đứa trẻ ướng bướng được gọi là tình yêu đó ăn và khi nào cần cho nó đói. Ai trên đời này dám biết chắc rằng người mình yêu thương có thật sự thuộc về mình, kể cả khi đứng bên mồ để tiển đưa lần cuối. Trò chơi oan nghiệt tình yêu chỉ làm cho ta hao mòn tâm não và già cỏi trái tim. Rồi có một ngày oan nghiệt đến và ta chẳng thể trốn chạy, ta chẳng còn là chính mình, bị cuốn vào cái gọi là tình yêu thì đành vậy bởi vì ta đâu còn là chính bản thân mình....
             
             
             
            #81
              vu phong 26.08.2009 21:56:12 (permalink)

              Đừng hỏi anh vì sao anh yêu em
              Hãy hỏi mặt trời vì sao toả nắng
              Hãy hỏi mặt trăng sao khi khuyết khi đầy
              Đêm màu đen và ngày màu trắng

              Đừng hỏi anh vì sao anh yêu em
              Hãy hỏi biển tại sao có sóng
              Sao gừng cay và sao muối mặn
              Mùa thu trút lá vàng em có biết vì sao
              Đừng bao giờ em hỏi anh tại sao
              Anh chẳng biết làm sao cho em hiểu
              Anh cảm thấy cuộc đời này còn thiếu
              Một thứ gì,có lẽ chính là em
              #82
                vu phong 27.08.2009 22:34:28 (permalink)
                Những cơn gió nhẹ nhàng mang theo mùi hương thơm thoảng dịu dịu,nồng nàn của hoa sữa.Đêm thu_khoác cho mình chiếc áo trầm lắng nhẹ nhàng_một chút man mác_một chút xao xác...và một nỗi nhớ triền miên mãi ở trong tim.Tiếng nhạc khe khẽ...bay vút lên tầng không với những cung bậc sâu lắng...!
                P nhớ em!
                vẫn đây là sự bối rối,lóng ngóng...của anh chàng như lần đầu tiên tập viết chữ yêu.P biết mình vẫn sẽ mãi như vậy khi ở trước em.Làm thế nào đây???em sẽ nói với P:"Không sao hết"!!!phải vậy không?
                P nhớ em!
                Đã bao lần ngồi đếm giọt thời gian cho riêng mình:"đã bao lâu rồi nhỉ?"P không biết,chỉ cảm thấy mình như đã trải qua một khoảng ngày tháng thật dài...những chuyện vui buồn,những nỗi nhớ...tất cả luôn dàn trải,trải đều theo từng giọt thời gian"thời gian vô hình nhưng thời gian có cánh"!!!...
                Em thương yêu!
                Như một khúc phim quay thật chậm chạp,hồi tưởng,mông lung suy nghĩ...P không biết mình đang nghĩ gì đây???????????????????????
                P nhớ em,nhớ thật nhiều...
                Em biết không.Một mình lang thang nơi vùng Cao Nguyên này,lâu rồi,có lẽ đã rất lâu không đến nơi này,nơi có Gió biết hát,nơi có hình bóng em,nơi lưu giữ trái tim anh,nơi mà anh đã tìm thấy cho mình một tình yêu đích thực.Anh lắng nghe,cảm nhận ...đắm chìm và...anh đã tin_Điều kì diệu của số phận.Số phận đã mang đến cho anh số phận của anh_là em thương.Anh đã chờ đợi rất lâu...và anh biết tình yêu của anh đang được thử thách.
                Ngày hôm qua,khi biết mình sẽ có những trở ngại.P đề nghị,mà không,P đã nói"em hãy quên P,coi như chưa bao giờ từng biết đến một người tên P,đừng nói với P những điều da diết đến thế,rằng"em yêu P và em không thể làm khác được...đừng đến với P bởi bất cứ lí do nào và vì nếu như...trời ơi!Lúc P nói những điều đó với em thì P đã biết làm cho trái tim mình một vết thương.Vết thương đó như thức tỉnh làm vỡ vụn,nói buốt...
                P đã không muốn,ngay cả trong ý nghĩ thôi.P đã thấy mình như đang nghẹt thở.Trong suy nghĩ của P luôn có một cuộc đấu tranh,một mình giữa cô đơn và trống trãi...P đã muốn bứt ra,không muốn nhìn thẳng vào trái tim của mình nữa.P muốn từ bỏ những khát khao,mong muốn của nó...
                Trong nhưng ngày năm mải miết,P nghĩ mình thật tệ,mình đang làm gì đây?chẳng thể nhớ nổi rằng mình đã nằm đó suy nghĩ bao lâu?P sợ sự an ủi,sợ những giọt nước mắt...P sợ,P sợ tất cả,P muốn trốn chạy tất cả,muốn thu mình vào một chiếc vỏ ốc đơn độc...va P biết mình đã làm em khổ rất nhiều.Em trách P nhiều lắm phải không???????????????
                Nỗi nhớ công thêm nỗi nhớ,P như thấy mình trở nên lạc lõng ở đất người.Thèm nghe một tiếng nói thân quen,thèm nghe một tiếng cười thân thuộc với trái tìm mình,nhưng...
                Khi ở nơi xa,khoảng cách luôn làm ngọn lửa tình yêu trong con người P bùng cháy và muốn thiêu dụi đi tất cả.Em biết không?P đã trân trọng những giây phút chúng ta có được bên nhau,những giây phút cùng nhau chia sẻ tất cả mọi điều...Trời ơi!P nhớ em!đâu cần biết lí do cho tình yêu,nó thường không đến theo cách mà P muốn,là tự nhiên,là sự kì diệu của trái tim và là sự đơn giản P yêu em mà thôi.
                Ngày hôm qua đã trải qua,để rồi ngày hôm nay nhìn lại tất cả mọi điều,P hiểu tất cả có thể không là ngọt ngào như mình hằng mong ước,không hẳn toàn những chuyện vui,chẳng thiếu những giây phút hiểu lầm,dằn vặt,trách cứ,im lặng...những điều đó sẽ chỉ mãi là một cơn mưa xối xả,đủ khiến bản thân ướt mèm nhưng khi đã yêu,sẽ mãi mãi yêu,những gì trong tâm trí P có thể ra đi,nhưng những gì trong trái tim thì sẽ mãi mãi ở lại....Bất giác chợt gọi tên em....
                Trong đêm tối yên tĩnh,dưới ánh sáng của những ngọn nến lung linh huyền ảo,bất chợt P cũng muốn được cầu nguyện cho riêng mình....P muốn kể cho em nghe câu chuyện của riêng P...
                " Trong căn phòng,không gian tĩnh lặng đến mức ta chỉ có thể nghe thấy tiếng thì thầm của những ngọn nến.
                Ngọn nến thứ nhất than vãn:"-Ta là biểu tượng của Yên Bình,thế nhưng thời nay những cái đó thật chông vênh,thế giới hiếm khi im lặng bởi sự tranh chấp của người với người,thậm chí vợ chồng,anh em một nhà...chẳng mấy khi không cãi cọ...va những đôi bạn trẻ luôn tìm cách làm khổ nhau...
                Thế rồi ngọn nến leo lét,ngọn lửa mờ dần cho tới khi ánh sáng lụi tắt hẳn.
                Ngọn nến thứ hai vừa lắc đầu vừa kể:"-Ta là Niềm Tin.Thế nhưng trong thế giới này hình như ta trở nên thừa thãi,một món xa xỉ.Biết bao kẻ sống theo thói không cần tới niềm tin.
                Nói xong ngọn nến thứ hai từ từ toả ra một làn khói trắng luyến tiếc
                Ngọn nến thứ ba nói:"-Ta là Tình Yêu.Nhưng ta không có đủ sức để toả sáng nữa.Người ta gạt ta sang một bên và không thèm tìm hiểu giá trị của ta.Cứ nhìn thế giời mà xem,không thiểu kẻ đã quên luôn cả tình yên của mình,không còn biết nâng niu trân trọng tình yêu nữa...
                Dứt lời phẫn nộ,ngọn nến vụt tắt
                Căn phòng trở nên tối tăm,chỉ có một ngọn nến nằm ở góc xa vẫn tiếp tục toả sáng như ngôi sao đơn độc giữa trời đêm âm u.Bất chợt có một đứa trẻ bước vào,thấy ba ngọn nến bị tắt,đứa trẻ đó đã thốt lên:"Tại sao các bạn lại không cháy nữa.Cuộc sống này luôn cần đến các bạn Bình Yên ,Niềm Tin,Tình Yêu...
                NGọn nến thứ tư nãy giờ vẫn cháy lặng lẽ nơi góc phòng lên tiếng:"-Đừng lo,Tôi là Hy Vọng,nếu tôi còn cháy dù ngọn lửa rất mong manh ,yếu ớt nhưng vẫn có thể thắp sáng lại Bình Yên,Niềm Tin và Tình Yêu"
                Mắt đứa trẻ sang lên,đứa trẻ đã dùng ngọn nến thứ tư_Hy Vọng thắp sáng trở lại các cây nến.
                Và có lẽ chỉ cần có Hy Vọng ta sẽ lại thắp sáng tất cả mọi điều.Con người sống luôn luôn phải hy vọng.Bởi hy vọng là khởi nguồn cho biết bao ước mơ.Hãy hi vọng để biến mọi thứ thành hiện thực hãy học cách biết lắng nghe mọi điều từ sâu thẳm trái tim...

                Tình yêu_cuộc sống sẽ mãi là một thử thách luôn khiến ta phải Khám và Phá không ngừng nghỉ.NHững thử thách khiến cho ta có những mất mát nhưng sẽ cho chúng ta sự vững vàng để nhận ra sự yêu thương,nhận ra sự chia sẻ,để ngỡ ngàng nhận ra rằng trái tim mình đã chẳng hề yếu đuối,và để P nhận ra rằng đã luôn có một trái tim cùng đập nhịp đập với trái tim mình.
                Em thương!Những điều sâu thẳm trái tim P,P không biết cách nói để cho em hiểu được tất cả.Riêng chỉ một điều duy nhất P có thể nói với em:"Cám ơn mặt trời đã cho anh một chiều,cám ơn một chiều đã cho anh một người,cám ơn một người đã cho anh một lần biết yêu"
                Hãy đừng bao giờ im lặng với P,P sợ sự im lặng của em biết bao!!!!
                #83
                  ms.witch 28.08.2009 11:58:20 (permalink)
                  sr!
                   


                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2009 00:23:45 bởi minhthanh_love >
                  #84
                    vu phong 29.08.2009 22:00:34 (permalink)
                    Những giọt nhạc rớt đều đều như cà phê vậy. Thánh thót và nhẹ nhàng, ấy thế mà không thấy lòng bình an được hơn chút nào. Mọi thứ bắt đầu lung tung rồi.
                    Cố nghe, cố nghe mà không thể nào làm cho tim thôi đập mạnh. Không thể nào làm cho tâm hồn bình yên một chút nào.Lần đầu tiên nghe nhạc với cảm giác ngấu nghiến tìm cảm giác yên lành. Một cái gì đó... len lỏi vào những suy nghĩ của mình.

                    "Bình yên một thoáng cho tim mềm
                    Bình yên ta vào đêm
                    Bình yên để đóa hoa ra chào
                    Bình yên để trăng cao
                    Bình yên để sóng nâng niu bờ
                    Bình yên không ngờ
                    Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên ...
                    #85
                      ms.witch 29.08.2009 23:02:22 (permalink)

                       
                      Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa
                      Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
                      Như một câu hát ứa ra từ tim
                      Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
                      Để quên hết khó khăn chia lìa.
                      #86
                        gato 30.08.2009 05:40:37 (permalink)
                        Những giọt nhạc rớt đều đều như cà phê vậy. Thánh thót và nhẹ nhàng, ấy thế mà không thấy lòng bình an được hơn chút nào....

                        Có phải ta đang cố làm một việc miễn cưỡng hay đó là một cách biểu lộ vui mừng khi lòng đã không còn bình yên. Bình yên nếu có chỉ tìm thấy trong sự cô đơn riêng lẻ. Hãy nhìn thế giới quanh ta chẳng có cái gì mà không có sự phản hồi, dù là một phản hồi rất nhỏ, tưởng chừng như không có. Một hạt mưa, chỉ một hạt mưa thôi, rơi trên mặt hồ mênh mông và rồi những vòng tròn nho nhỏ lan ra. Một chiếc lá nhỏ xíu rơi xuống, gió nâng lá lên và lá nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, một vài hạt bụi nhỏ bay lên. Một hình bóng va vào trái tim thì sao ta còn tìm được bình yên.  
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2009 12:39:53 bởi gato >
                        #87
                          gato 30.08.2009 13:22:15 (permalink)
                          Lá thư tình đầu tiên

                          Gói bánh nhỏ
                          Sao niềm vui chẳng nhỏ
                          Vài dòng thư
                          Sao đọc mãi chẳng thông

                          Ta ngồi đây
                          ngờ nghệch với chính mình
                          Đó có phải
                          Ta của ngày hôm qua không nhỉ

                          Gói bánh nhỏ
                          Chưa ăn đã no tràn hạnh phúc
                          Hạnh phúc đầy
                          Cần lắm kẻ xẻ chia
                          Biết nói cùng ai
                          Ta cô bé mười lắm
                          Sẽ cười mất
                          Trẻ con nhiều tưởng tưởng

                          Gói bánh nhỏ
                          Lần đầu đem tặng chị
                          Tờ thư xanh
                          Em cất giữ riêng mình

                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2009 13:23:18 bởi gato >
                          #88
                            vu phong 31.08.2009 20:38:43 (permalink)
                            Không hiểu tự bao giờ P nhận mình là gió, nhưng chỉ mình em biết điều đó mà thôi, ngày xưa, gió là cái cớ để 2 đứa có cơ hội được nói lên một điều gì đó, có phải bởi vì quá xa nhau, có phải vì quá muốn gần nhau mà P tự nhận mình là gió, và em cũng thích thú khi gọi P như vậy...
                            Ngày ấy, thơ mộng, không ngây ngô nhưng cũng không thiếu lãng mạn, ta là gió, sẽ bên em, nhẹ nhàng thôi, cũng biết hờn dỗi và giận hờn, ngày ấy, em như một căn phòng trống trải, để rồi gió vào, lướt qua và rồi muốn ở lại mãi, quẩn quanh, gió còn muốn lang thang thật nhiều nơi, nơi nào có nhiều hương thơm va thơ mộng, rồi gió muốn cho tất cả biết rằng thế gian này chỉ mình ta là gió, chỉ mình ta là gió và chỉ cần ta bên em là đủ. Gió không muốn một ngày nào đó mình lại già đi, lạnh lẽo, và đầy bão táp. Ta không muốn nói rằng đó chỉ là quá khứ, bởi khi người ta nghĩ đến nó, tức là..........................................
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2009 20:40:56 bởi vu phong >
                            #89
                              ms.witch 01.09.2009 13:21:57 (permalink)
                              sr,!

                               
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2009 00:25:40 bởi minhthanh_love >
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 10 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 138 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9