Những cơn gió nhẹ nhàng mang theo mùi hương thơm thoảng dịu dịu,nồng nàn của hoa sữa.Đêm thu_khoác cho mình chiếc áo trầm lắng nhẹ nhàng_một chút man mác_một chút xao xác...và một nỗi nhớ triền miên mãi ở trong tim.Tiếng nhạc khe khẽ...bay vút lên tầng không với những cung bậc sâu lắng...!
P nhớ em!
vẫn đây là sự bối rối,lóng ngóng...của anh chàng như lần đầu tiên tập viết chữ yêu.P biết mình vẫn sẽ mãi như vậy khi ở trước em.Làm thế nào đây???em sẽ nói với P:"Không sao hết"!!!phải vậy không?
P nhớ em!
Đã bao lần ngồi đếm giọt thời gian cho riêng mình:"đã bao lâu rồi nhỉ?"P không biết,chỉ cảm thấy mình như đã trải qua một khoảng ngày tháng thật dài...những chuyện vui buồn,những nỗi nhớ...tất cả luôn dàn trải,trải đều theo từng giọt thời gian"thời gian vô hình nhưng thời gian có cánh"!!!...
Em thương yêu!
Như một khúc phim quay thật chậm chạp,hồi tưởng,mông lung suy nghĩ...P không biết mình đang nghĩ gì đây???????????????????????
P nhớ em,nhớ thật nhiều...
Em biết không.Một mình lang thang nơi vùng Cao Nguyên này,lâu rồi,có lẽ đã rất lâu không đến nơi này,nơi có Gió biết hát,nơi có hình bóng em,nơi lưu giữ trái tim anh,nơi mà anh đã tìm thấy cho mình một tình yêu đích thực.Anh lắng nghe,cảm nhận ...đắm chìm và...anh đã tin_Điều kì diệu của số phận.Số phận đã mang đến cho anh số phận của anh_là em thương.Anh đã chờ đợi rất lâu...và anh biết tình yêu của anh đang được thử thách.
Ngày hôm qua,khi biết mình sẽ có những trở ngại.P đề nghị,mà không,P đã nói"em hãy quên P,coi như chưa bao giờ từng biết đến một người tên P,đừng nói với P những điều da diết đến thế,rằng"em yêu P và em không thể làm khác được...đừng đến với P bởi bất cứ lí do nào và vì nếu như...trời ơi!Lúc P nói những điều đó với em thì P đã biết làm cho trái tim mình một vết thương.Vết thương đó như thức tỉnh làm vỡ vụn,nói buốt...
P đã không muốn,ngay cả trong ý nghĩ thôi.P đã thấy mình như đang nghẹt thở.Trong suy nghĩ của P luôn có một cuộc đấu tranh,một mình giữa cô đơn và trống trãi...P đã muốn bứt ra,không muốn nhìn thẳng vào trái tim của mình nữa.P muốn từ bỏ những khát khao,mong muốn của nó...
Trong nhưng ngày năm mải miết,P nghĩ mình thật tệ,mình đang làm gì đây?chẳng thể nhớ nổi rằng mình đã nằm đó suy nghĩ bao lâu?P sợ sự an ủi,sợ những giọt nước mắt...P sợ,P sợ tất cả,P muốn trốn chạy tất cả,muốn thu mình vào một chiếc vỏ ốc đơn độc...va P biết mình đã làm em khổ rất nhiều.Em trách P nhiều lắm phải không???????????????
Nỗi nhớ công thêm nỗi nhớ,P như thấy mình trở nên lạc lõng ở đất người.Thèm nghe một tiếng nói thân quen,thèm nghe một tiếng cười thân thuộc với trái tìm mình,nhưng...
Khi ở nơi xa,khoảng cách luôn làm ngọn lửa tình yêu trong con người P bùng cháy và muốn thiêu dụi đi tất cả.Em biết không?P đã trân trọng những giây phút chúng ta có được bên nhau,những giây phút cùng nhau chia sẻ tất cả mọi điều...Trời ơi!P nhớ em!đâu cần biết lí do cho tình yêu,nó thường không đến theo cách mà P muốn,là tự nhiên,là sự kì diệu của trái tim và là sự đơn giản P yêu em mà thôi.
Ngày hôm qua đã trải qua,để rồi ngày hôm nay nhìn lại tất cả mọi điều,P hiểu tất cả có thể không là ngọt ngào như mình hằng mong ước,không hẳn toàn những chuyện vui,chẳng thiếu những giây phút hiểu lầm,dằn vặt,trách cứ,im lặng...những điều đó sẽ chỉ mãi là một cơn mưa xối xả,đủ khiến bản thân ướt mèm nhưng khi đã yêu,sẽ mãi mãi yêu,những gì trong tâm trí P có thể ra đi,nhưng những gì trong trái tim thì sẽ mãi mãi ở lại....Bất giác chợt gọi tên em....
Trong đêm tối yên tĩnh,dưới ánh sáng của những ngọn nến lung linh huyền ảo,bất chợt P cũng muốn được cầu nguyện cho riêng mình....P muốn kể cho em nghe câu chuyện của riêng P...
" Trong căn phòng,không gian tĩnh lặng đến mức ta chỉ có thể nghe thấy tiếng thì thầm của những ngọn nến.
Ngọn nến thứ nhất than vãn:"-Ta là biểu tượng của Yên Bình,thế nhưng thời nay những cái đó thật chông vênh,thế giới hiếm khi im lặng bởi sự tranh chấp của người với người,thậm chí vợ chồng,anh em một nhà...chẳng mấy khi không cãi cọ...va những đôi bạn trẻ luôn tìm cách làm khổ nhau...
Thế rồi ngọn nến leo lét,ngọn lửa mờ dần cho tới khi ánh sáng lụi tắt hẳn.
Ngọn nến thứ hai vừa lắc đầu vừa kể:"-Ta là Niềm Tin.Thế nhưng trong thế giới này hình như ta trở nên thừa thãi,một món xa xỉ.Biết bao kẻ sống theo thói không cần tới niềm tin.
Nói xong ngọn nến thứ hai từ từ toả ra một làn khói trắng luyến tiếc
Ngọn nến thứ ba nói:"-Ta là Tình Yêu.Nhưng ta không có đủ sức để toả sáng nữa.Người ta gạt ta sang một bên và không thèm tìm hiểu giá trị của ta.Cứ nhìn thế giời mà xem,không thiểu kẻ đã quên luôn cả tình yên của mình,không còn biết nâng niu trân trọng tình yêu nữa...
Dứt lời phẫn nộ,ngọn nến vụt tắt
Căn phòng trở nên tối tăm,chỉ có một ngọn nến nằm ở góc xa vẫn tiếp tục toả sáng như ngôi sao đơn độc giữa trời đêm âm u.Bất chợt có một đứa trẻ bước vào,thấy ba ngọn nến bị tắt,đứa trẻ đó đã thốt lên:"Tại sao các bạn lại không cháy nữa.Cuộc sống này luôn cần đến các bạn Bình Yên ,Niềm Tin,Tình Yêu...
NGọn nến thứ tư nãy giờ vẫn cháy lặng lẽ nơi góc phòng lên tiếng:"-Đừng lo,Tôi là Hy Vọng,nếu tôi còn cháy dù ngọn lửa rất mong manh ,yếu ớt nhưng vẫn có thể thắp sáng lại Bình Yên,Niềm Tin và Tình Yêu"
Mắt đứa trẻ sang lên,đứa trẻ đã dùng ngọn nến thứ tư_Hy Vọng thắp sáng trở lại các cây nến.
Và có lẽ chỉ cần có Hy Vọng ta sẽ lại thắp sáng tất cả mọi điều.Con người sống luôn luôn phải hy vọng.Bởi hy vọng là khởi nguồn cho biết bao ước mơ.Hãy hi vọng để biến mọi thứ thành hiện thực hãy học cách biết lắng nghe mọi điều từ sâu thẳm trái tim...
Tình yêu_cuộc sống sẽ mãi là một thử thách luôn khiến ta phải Khám và Phá không ngừng nghỉ.NHững thử thách khiến cho ta có những mất mát nhưng sẽ cho chúng ta sự vững vàng để nhận ra sự yêu thương,nhận ra sự chia sẻ,để ngỡ ngàng nhận ra rằng trái tim mình đã chẳng hề yếu đuối,và để P nhận ra rằng đã luôn có một trái tim cùng đập nhịp đập với trái tim mình.
Em thương!Những điều sâu thẳm trái tim P,P không biết cách nói để cho em hiểu được tất cả.Riêng chỉ một điều duy nhất P có thể nói với em:"Cám ơn mặt trời đã cho anh một chiều,cám ơn một chiều đã cho anh một người,cám ơn một người đã cho anh một lần biết yêu"
Hãy đừng bao giờ im lặng với P,P sợ sự im lặng của em biết bao!!!!