nơi tình yêu bắt đầu!
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 10 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 138 bài trong đề mục
vu phong 01.09.2009 21:45:01 (permalink)
Mây hỏi gió gió về phương nào nhỉ
Cho mây theo, bay theo mãi ngàn năm
Gió nhìn mây, ơ, gió đã thương ngầm
Gió lưng lửng đưa mây về cuối núi

Nhưng mây gió cuộc tình quá ngắn ngủi
Cơn lạnh về mây tụ nước thành mưa
Gió lạnh lùng khin khít khóc, buồn chưa
Mây, giọt nước, lòng đổi thay khí hậu

Giọt mưa rớt tháng Hạ nuôi dưa hấu
Giọt nước trời ngày Đông hoá tuyết rơi
Gió thương mây, một chốc đã xa vời
Để huyền thoại một thời mây mưa gió

Mây với gió cửa không cài bỏ ngõ
Bay bốn phương giọt nước mắt trời cao...!



Mưa...
Em...
P rất thích ngắm nhìn những cơn mưa...
Bởi...
Đi dưới trời mưa sẽ không sợ ai thấy mình khóc,không sợ khi cười bị cho là dở hơi
Đi dưới trời mưa,con người rét lạnh nhưng dễ quên hết mọi lỗi lầm...
Đi dưới trời mưa,những ngày cũ dễ ùa về rồi vỡ oà,tan chảy như dòng nước nhỏ...và...
Đi dưới trời mưa,người ta khó nhận ra nhau...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2009 21:56:10 bởi vu phong >
#91
    vu phong 04.09.2009 20:37:36 (permalink)
    Bây giờ đi đâu cũng gặp nỗi buồn. Nói chuyện tán gẫu với bạn, buồn. Đến cơ quan làm việc, buồn. Kết thúc công việc trong ngày...buồn... buổi tối, k biết làm gì...buồn. Lên mạng đọc blog, buồn. Đọc truyện, buồn. Quái, ở đâu ra mà nỗi buồn nhiều thế nhỉ???

    Thật lạ là nỗi buồn thống trị trong những người trẻ như mình, những người còn rất nhiều thứ ở phía trước và chưa mất gì nhiều ở phía sau. Tuổi trẻ, tương lai, cuộc sống… tất cả đều không thể mang lại cho những người trẻ sự yên bình trong tâm hồn.


    Mới gần đây thôi, đọc tiểu thuyết của một chàng trai trẻ viết, thấy nỗi buồn lớn đến mức đủ sức đè chết người Từ những dòng đầu tiên cho đến dấu chấm cuối cùng, chỉ thấy nỗi buồn. Đọc xong thấy người cứ lơ mơ, liêu xiêu như say. Chắc là say nỗi buồn.

    Càng ngày mình càng nhận ra nhạy cảm quá là một nhược điểm. Nhạy cảm quá làm con người dễ trở nên yếu đuối, dễ tổn thương và vì thế mà sinh ra nỗi buồn. Những người thuộc thế hệ mình đa phần đều nhạy cảm. Và đó là nguyên nhân lớn nhất sinh ra nỗi buồn???

    Nhưng vì sao những người trẻ nhưmình lại nhạy cảm đến thế?
    #92
      gato 05.09.2009 05:02:58 (permalink)
      ...
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2009 03:53:25 bởi gato >
      #93
        vu phong 06.09.2009 22:09:46 (permalink)
        ......................
        .....................................
        ...Gió của hôm nay quá khác với gió của ngày hôm qua, giờ đây nó chưa bao giờ cảm thấy khó chịu và buồn chán như thế, phải chăng gió không thể đến bên em, đến bên dịu dàng.Sáng, thức giậy, ta lại nhớ rằng mình là gió, em có còn nhớ hay em đã quên, chiếc chuông gió, nó, nhắc nhở anh về một thời, nhưng để làm gì hả em, để ta thêm chai sạn ư, có phải để khiến cho ta cách quên đi quá khứ phải không?ngày xưa, gió và em là 2 nơi xa xăm, bây giờ, cùng chung sống trong một cái tên : Hà nội, nhưng sao thật xa vời, ta tự đánh mất em và sắp mất luôn cả chính mình....

        Ta muốn em hiểu là ta hoàn toàn ko muốn thế...ta muốn em hiểu là ta yêu em rất nhiều...nhưng khó quá...ta đã đánh mất chính mình...gió của hôm nay quá khác với gió của ngày hôm qua...xin em hãy hiểu cho ta...hãy để ta tìm lại chính mình và yêu em như ta đã từng yêu...
        #94
          vu phong 07.09.2009 22:35:52 (permalink)
             Gió là một chàng trai thích phiêu lưu, ngao du khắp thiên hạ. tính tình gió cũng thế, khi dịu mát, khi mạnh mẽ, khi lại tức giận vô cớ...thổi tung tất cả. gió xua đi cái oi bức của mùa hạ. gió mang đến vẻ dịu mát khi đất trời vào thu. gió hiền lành mỗi độ xuân về, nhưng gió lại mang cái rét buốt đến cùng với mùa đông..... gió là thế...nhiều tính, nhiều nết...khi ương ngạnh, khi đáng yêu và cũng có khi thật đáng ghét!
            Nàng Trăng ở tít trên cao, sống thanh bình, hồn nhiên, lại tinh nghịch nữa...khi khuyết, lúc lại tròn.có lúc còn chơi trò trốn tìm...mà trăng dễ thương lắm nhé!trăng thích cùng các em nhỏ rước đèn tháng tám, trăng nghịch ngợm cứ đi theo ai đó....trăng yêu cuộc sống như thế!!!
           
            Đó là khi gió chưa quen trăng và dĩ nhiên trăng cũng chẳng hề biết gió.
          một dịp tình cờ...gió và trăng quen nhau. trăng chẳng thích gió tí nào...vì gió không đẹp...không giống như người tình mà trăng từng nghĩ....khi ấy trăng trẻ con quá! nghĩ cũng lạ, trước kia trăng đâu có biết gió vậy mà từ lúc quen nhau....ngọc hoàng xui khiến thế nào làm cho gió và trăng cứ phải gặp nhau mãi. gió lại còn hay đùa nghịch cùng trăng, thổi bay những đám mây đen cứ che khuất nàng trăng xinh đẹp. gió quấn quýt bên trăng...an ủi trăng mỗi khi trăng buồn, lắng nghe những tâm sự rất con nít của trăng...
           
             Chẳng biết từ lúc nào gió và trăng yêu nhau! tình yêu thật trong sáng, đáng yêu và đẹp! gió bảo gió sẽ ở mãi bên trăng, gió không "đi hoang" như trước nữa, suốt cuộc đời này gió yêu nhất mỗi trăng mà thôi! ừ, thì gió nói thế! nhưng trăng không thích....bởi vì cuộc đời, không ai đoán trước được tương lai.ai biết ai sẽ đổi thay?
          lần đầu tiên gió nắm tay trăng dạo chơi...khi ấy trăng vừa tròn 18.
          ......................Gió ơi! đừng bao giờ để mây mù che mất trăng. đừng để trăng phải buồn và thất vọng. dĩ nhiên trăng cũng sẽ như thế với gió mà! trăng hiểu đời gió phải đi thôi...chẳng thể nào ở yên mãi một chỗ...nếu trên hành trình của mình, gió có gặp ai, yêu ai và cảm thấy người đó hợp với gió hơn là trăng...thì xin gió hãy một lần quay trở lại để nói lời chia tay với trăng. trăng sẽ buồn-thật đấy gió.nhưng chỉ buồn trong chốc lát...thời gian sẽ làm mờ đi vết thương ấy...còn những kỉ niệm đẹp giữa gió và trăng...cũng sẽ cất vào...để nhớ....một thời...gió nhé!mà gió này, có biết tại sao trăng hay cảm thấy buồn không?vì xung quanh trăng....nhiều nhiều lắm những vì sao...trăng sợ mình sẽ đổi thay...gió sẽ buồn nhiều lắm...mà trăng thì...không nỡ thấy gió buồn đâu!...Gió và Trăng đã hứa...chẳng bao giờ dối nhau!!! ừ, cứ thật lòng với nhau nhé!........................................
          #95
            vu phong 08.09.2009 21:29:07 (permalink)
            Thời gian cứ thấm thoát trôi đi, theo cách của nó, đều đặn, từng khắc, từng khắc...
            Chẳng ai có thể nhìn được thời gian  thế nào, đến hay đi, làm sao níu kéo được
            Ngay cả với những nỗi đau, nó cũng là phương thuốc tốt nhất dùng để chữa lành mọi vết thương.
            Mọi thứ sẽ trôi qua, nhưng có những điều sẽ không bao giờ biến mất.
            Cảm ơn những nỗi đau. Cảm ơn những niềm hạnh phúc.
             
            #96
              ms.witch 10.09.2009 02:10:57 (permalink)

               
              Một vì sao rớt xuống trong đêm,
              Như anh đến ôm em bên thềm
              Dường như em chỉ muốn anh thôi,
              Ngồi lặng im lắng nghe anh cười anh nói
              Anh như là gió, vừa mới đến đó thế nhưng đã xa rồi
              Em đang ngồi đây, mà thương nhớ cứ trôi về anh mãi .

              Người yêu dấu biết bao ngày nhớ anh
              Nhưng em không sao nên lời
              Lang thang trong cơn mơ tìm đâu thấy anh cho vơi đi bao nỗi nhớ
              Ôi! em làm sao! Tình yêu bắt đầu cho em u sầu đôi mắt
              Khi em trong cô đơn là khi biết em đang yêu thương anh tha thiết
              Ôi! em làm sao! Vì đâu những chiều em luôn mong chờ anh tới
              Một lần được nhìn anh, là như giấc mơ mang theo cơn gió bay về.

              Lần đầu tiên chỉ thấy anh thôi,
              là em đã nhớ nhung anh rồi
              Bài tình ca chỉ hát cho anh
              người yêu hỡi hãy nghe những lời em nói
              Yêu anh là nhớ, là chỉ biết
              đến những giây phút mong chờ
              Anh đâu thờ ơ mà đem giấu
              nỗi nhớ lững lờ không nói.

              #97
                vu phong 13.09.2009 11:19:34 (permalink)
                Nhớ lắm người thương ơi
                Nhớ như người đói, nhớ như người say
                Nhớ như linh hồn nhớ về cõi chết
                Nhớ như trời xanh nhớ về bất diệt
                Nhớ như tình yêu nhớ về chia ly

                Nhớ lắm, nhớ hoài, người yêu ơi
                Nhớ trong sáng, trong đêm, trong những chiều rơi
                Nhớ trong ánh nắng ngày tàn khắc khoải
                Nhớ trong một tiếng chuông xa vọng lại
                Nhớ trong bước chân ai về đêm khuya
                Ta chằng biết làm chi để xua tan cách ngăn
                Biết chạy về đâu cho quên đi nỗi nhớ
                Ta chẳng thể khóc, chẳng thể nào than thở
                Chỉ nghe trong tim từng mạch máu rã rời
                Ta nhớ người, nhớ quá, người thương ơi
                Nhớ như thể không bao giờ gặp lại
                Nhớ cho phút giây. Nhớ cho mãi mãi
                Nhớ cho kiếp này và muôn kiếp mai sau...
                #98
                  ms.witch 15.09.2009 21:42:04 (permalink)


                  Hát trong đêm tình nhớ, hát cho anh mộng mơ.
                  Hát ru ta ngàn nỗi đau này tay nắm nay tình yêu thủa nào đắm say!
                  Anh từ đâu tình yêu về đâu? Lặng lẽ đường xưa nỗi sầu.
                  Nghe trời mưa hạt mưa buồn rơi buồn lắm tình ta xa xôi.

                  Hỡi anh yêu chờ nhé, chờ đón em trong vòng tay
                  Hỡi anh yêu từ đáy tim này, em ước ao gần nhau có nhau mãi sau.
                  Mưa còn rơi sầu anh nào vơi, giờ em buồn vui với người.
                  Mong em hạnh phúc người ơi thì anh, chờ đợi điều gì mong manh.

                  Biết không anh buồn lắm, ngày ấy bên nhau nông thắm
                  Biết không anh - quặn thắt tim này!
                  Chỉ anh thôi tình ấy riêng người có hay?

                  Cuộc đời là đại dương mênh mông.
                  Đi ngược xuôi đến đâu tìm đâu bến bờ với bao dại khờ.
                  Mà vẫn ôm hoài mộng mơ, vì con tim yêu thương làm sao hững hờ.
                  Một đời người nào được bao nhiêu?
                  Nên tình anh với em ngày xưa rất nhiều dẫu nay quạnh hiu.
                  Đành hát ru mình tình yêu khung trời nao có nhau những chiều.
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2009 00:52:38 bởi minhthanh_love >
                  #99
                    vu phong 16.09.2009 22:18:00 (permalink)

                     
                     
                    Sao không ôm anh như lần đầu tiên em đến?
                    Sao không hôn anh như ngày nào còn lưu luyến?
                    Sao không vui lên như một thời bao thương mến?
                    Mầu mắt em sao hôm nay muộn phiền?"


                    Như bài hát, ý nghĩa cũng thật hay đó chứ? Một người đi, một người nhớ, một cái gì đó hụt hẫng không thành lời với những sự thật quá khứ. Luôn là cái gì đó chung nhất của những trái tim đã nhiều lần biết khóc biết buồn.
                    Thật không biết, thật chỉ biết cười nhẹ nhàng với hơi thở run rẩy vì không biết vươn rộng vai để che chở, không biết dùng những lời lẽ nào diễn đạt hết suy nghĩ ngây ngô...

                    Ta chỉ có 1 trái tim, ta chỉ còn có thế thì tại sao không bảo vệ nó? Hóa ra lại có những lúc khờ khạo thật sự như mây lang thang bềnh bồng. Say đắm, chất ngất cảm giác bồng bềnh thì có những lúc sẽ rơi thật đau. Mọi thứ đâu đơn giản và ngây ngô trong mơ ước hay tầm mắt tưởng rộng hóa ra nhỏ nhoi.

                    Tất cả vĩnh cửu thật sao? Ngôn từ nào có nghĩa lý gì? Hãy nhìn anh, nhìn vào mắt anh. Hãy cầm bàn tay anh, ôm nhẹ vai anh...

                     
                    "Ngày mai anh không còn em nữa, không cho ai là tất cả
                    Để nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xa
                    Để nhắc cho anh biết bao ngày hạnh phúc êm đềm
                    Nhắc cho anh luôn còn lại một trái tim... yêu em"




                     
                    #100
                      vu phong 23.09.2009 22:54:01 (permalink)
                      Tình yêu bao giờ cũng đẹp. Đẹp lúc đã, đang và khi chia tay nó vẫn còn đẹp
                      Tình yêu dù đẹp cũng có thể chia tay, có thể tan cũng như cuộc vui bao giờ cũng có hồi kết thúc. Chỉ còn lại đó kỷ niệm, những kỷ niệm buồn vui trong cuộc tình. Rồi để lại cho kẻ trong cuộc bao nhiêu nuối tiếc, bao nhiêu suy nghĩ mà chỉ có 1 phương thuốc duy nhất làm nguôi ngoai là thời gian và tình yêu mới. Ngày qua đêm lại đến, nỗi cô đơn của những kẻ chia tay lại càng thêm nặng nề. Ở một nơi nào đó trong căn phòng tối, ở góc phố nhỏ nào đó vẫn có những kẻ bước những bước chân trong trống vắng.

                      Trong tình yêu ước mơ, mộng ảo về tương lai và những gì tốt đẹp nhất về kết quả của 1 tình yêu đẹp luôn hiện hữu trong tất cả chúng ta, những kẻ đã, đang và sẽ yêu. Tình yêu là gì vậy nhỉ? Sao nó có thể cho người ta đôi cánh để bay lên cùng nhau? Tình yêu là gì mà nó có thể làm cho ta thấy chỉ có ta và em trên đời?  Tình yêu là gì mà làm cho đôi ta đang bên nhau rồi cũng phải chia tay? Tình yêu là gì mà cho ta hạnh phúc sống như kẻ giàu có nhất thế gian?  Nhưng tình yêu là gì mà làm cho ta trở thành kẻ yếu đuối, đau khổ nhất trên đời vậy ?

                      Chẳng ai trả lời được, không 1 ai cả. Và tình yêu vẫn đó, vẫn tồn tại, hiện hữu như  điều tất yếu của cuộc sống. Bởi vì nếu ai trả lời được nhưng câu hỏi trên chắc họ không thể yêu hết mình được nữa.

                      #101
                        vu phong 13.10.2009 13:17:33 (permalink)
                        Có những con đường chạy dài không lối rẽ
                        Có những dòng sông chảy mãi vẫn đầy
                        Có kẻ đứng cả một đời im lặng
                        Kẻ quên mình trong những cơn say.


                        Ta thức dậy tưởng mình là vũ trụ
                        Ôm cả mặt trăng ôm cả mặt trời
                        Ðêm mê ngủ thấy mình ra hạt cát
                        Lăn bên đường uống một giọt sương rơi.


                        Có những ngày nắng như là bão táp
                        Giữa ban trưa, thèm một cơn giông
                        Có những đêm da trời màu ngọc bích
                        Ngửa bàn tay sao rớt vào lòng.


                        Thì cứ lại trắng và đen như thế
                        Sáng khác trưa, trưa lại khác chiều
                        Cũng có lúc lòng mình như buổi tối
                        Ðốt đuốc tìm không thấy một lời yêu.


                        Thì cứ khóc như lần đầu tập khóc
                        Cười để quên hết mọi lỗi lầm
                        Những con đường rốt cuộc vào trật tự
                        Mỗi ngày thường còn lại một lời câm...
                                                                         th
                         
                        #102
                          Linh Linh 13.10.2009 23:20:14 (permalink)
                                    Em và anh
                                    Hai đầu đường kính
                                    Cùng bước đi
                                    Vận tốc bằng nhau
                                    Đi
                                    Đi
                                    Quanh một chiều cố định
                                    Trăm ngàn vòng
                                    Kẻ trước người sau
                                    Em và anh
                                    Hai đầu lầm lỡ
                                    Nợ kiếp nào
                                    Định phận đớn đau
                                    Đi
                                    Đi
                                    Những bước nhầm chân nhỡ
                                    Một người dừng
                                    Khổ sở lòng nhau...
                          #103
                            vu phong 14.10.2009 20:37:18 (permalink)

                            Đêm khuya, một ta lặng lẽ, mắt cay cay, người mệt mỏi... Nhưng em có biết không, chỉ cần nghĩ đến những điều ngọt ngào và cả những điều thầm lặng của riêng bản thân dành cho em và nhiều người khác tự nhiên lòng trỗi dậy niềm hạnh phúc.

                            Thật kỳ lạ, hạnh phúc dù chỉ có mỗi ta sẻ chia, hạnh phúc trong sự im lặng, trong cả nỗi đau và mất mát vì hạnh phúc của em sau này...

                            Ta cảm thấy ta hạnh phúc, hạnh phúc cho những gì hiện tại ta đang có. Không phải chỉ là những thứ có thể nhìn, có thể chạm đến mà tất cả những gì là của riêng ta và cả không của riêng ta nhưng lại xoay quanh ta...

                            Ta ít nhắc đến tình yêu sau này chỉ vì ta biết nó đã luôn hiện hữu trong ta. Cuộc sống, làm sao em có thể thiếu đi tình yêu?
                            Ta vẫn có thể tự kiềm chế nước mắt. Càng kiềm chế thì ta lại càng muốn khóc, càng muốn khóc thì ta lại càng kiềm chế và lại càng cố gắng đấu tranh với bản thân. Ta lại cười, cười nhẹ nhàng để nước mắt lại chìm lẫn vào đó và không nhận ta đã khóc. Ta chỉ mới bắt đầu feeling vào cảm giác đó một lúc như một cuộc dạo chơi...

                            Cuộc sống đưa đẩy, ta không còn những suy nghĩ lãng mạn như ngày xưa. Buồn hay vui? Ta đã không còn là kẻ vì người khác hơn bản thân, cả hai điều đều công bằng và có quyền ngang nhau. Ta đã luôn thận trọng và e dè quá mức, quá mức đến nỗi ta cũng e dè chính bản thân ta. Nó kiên định với những gì và sẽ thay đổi nhanh chóng những điều gì, who knows? Ta luôn biết cách tự trả lời nhưng ta không bao giờ dám chắc ta là kẻ làm theo hoàn toàn những gì ta nói
                            Có phải quá ngọt ngào hay không cho những phút giây như thế? Ngắn ngủi phải không, nhưng sẽ không thể nào quên đi được. Hay là lại hóa thân một kẻ si tình rong ruổi với những phút giây như thế?

                            Im lặng, có những thứ buộc phải im lặng. Im lặng thật đáng sợ, nó làm ta thành một kẻ không là ai, không quen biết. Làm cho tình cảm của ta chẳng hiện hữu, im lặng để giữ mọi thứ yên bình cho đến lúc nào ta có thể chấp nhận một cái kết theo cách ta mơ ước, ta sẽ cười và mọi người cùng cười.

                            Có những sự xa cách, có những lúc khao khát một vòng tay, một cái nắm chặt tay để vững vàng bước đi, vững vàng cho một niềm tin ngày mai. Và lúc đó ta sẽ lặp lại những lời nói dành cho riêng em, phá tan sự im lặng đáng sợ, phá tan những hoài nghi và thận trọng. Ta sẽ vẫn luôn là chính ta của những tháng năm về trước. Em biết mà phải không?

                            Thời gian cứ đi đi vì nó chẳng có ai điều khiển và điểm dừng. Em cũng vậy, cứ hãy bước đi đi vì mãi mãi ta vẫn sẽ nhìn theo dấu chân em để sống trong một hạnh phúc thầm lặng và ngọt ngào như vậy.
                            #104
                              Linh Linh 14.10.2009 21:14:58 (permalink)
                              Em như con sóng
                              hôn bờ anh
                              đến kiệt sức
                              tan cả ngày đêm
                              trong cát
                               
                              em lớn lên băn khoăn
                              ngoài xa kia những lời hoa bát ngát
                              còn chập chờn
                              cô đơn
                               
                              tình yêu nồng nàn của em
                              không thể cứ viết mãi lên mặt biển
                              bài thơ
                              tình buồn
                               
                              giờ thì em sẽ chết
                              với bờ anh
                              mênh mông!
                              #105
                                Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 10 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 138 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9