nơi tình yêu bắt đầu!
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 10 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 138 bài trong đề mục
vu phong 02.04.2010 21:58:33 (permalink)
                             Anh và gió, gió và anh! Là anh hay là gió, thì cũng đã một lần rời xa em, nhưng rồi anh lại trở về... Gió đã trở về hay chỉ thoáng qua đây?
 
 
Rồi một ngày, bất chợt mệt mỏi giữa những thứ xô bồ mà cây từng cho là mới lạ, cây đứng đó, chờ đợi gió đến an ủi vỗ về như gió đã từng làm. Cây phát hiện ra, gió không còn là của riêng cây. Cây đã khóc, những giọt nước mắt đau buồn và hối hận, không như những giọt nước mắt cây đã từng khóc chỉ để gió vỗ về…



Cây ghét gió đến bên cây âm thầm rồi cũng âm thầm ra đi…



Gió ra đi để lại một khoảng trống vô hồn và không thể nào lấp đầy lại được…



Thời gian trôi qua, cây vẫn sống, nhưng hình như cuộc sống đó buồn tẻ và thiếu đi nhiều màu sắc cần thiết…



Cây đã trưởng thành, nhờ sự ra đi của gió, cây biết quý trọng những thứ mình đang có, cây đã thôi ích kỉ và đang học cách tự mình đương đầu với cuộc sống, cây biết cách cho đi nhưng không phải để nhận lại. Có lẽ gió đã đúng khi rời xa cây, nếu không, chắc cây sẽ mãi ích kỉ khi gió còn bên cạnh…



Giờ đây, hình như cây đã quen với cuộc sống lặng lẽ và yên bình đó. Cây đã thôi chờ đợi gió. Cây cầu chúc ở một nơi xa xôi nào đó, gió tìm thấy một thứ khác để… yêu và cũng yêu gió thật nhiều.



Rồi một ngày, gió lại ùa về, vẫn ấm áp nhẹ nhàng như ngày xưa, nhưng hình như không còn thuộc về cây nữa? Gió trở nên xa xôi quá! Cây mỉm cười với gió, cây muốn cảm ơn, muốn gió biết cây đã trưởng thành. Cây chờ gió nói với cây, bất cứ thứ gì, để cây biết rằng gió vẫn còn đâu đó quanh đây…



Gió đã trở về hay chỉ thoáng qua đây?
              Gió đã trở về hay chỉ thoáng qua đây???

Gió đã trở về hay chỉ thoáng qua đây???????????????????
 
 
 
st
 
                  
vu phong 12.04.2010 21:40:01 (permalink)
Ta là gió.. một cơn gió lạc loài..

Ta bay đi khắp mọi nơi, thích thú nhìn ngắm vạn vật

Ta không có trái tim – đúng theo cái nghĩa mà loài người nghĩ ra...

Ta tự do, ta lạnh lùng…

Chẳng ai nắm bắt, chẳng ai khiến ta sợ hãi..

Mọi thứ đối với ta đều mơ hồ.. tất cả chỉ là “ảo tưởng”…

***
Rồi một ngày…

Ta gặp kẻ khiến ta dừng bước - một con người. Cô bé có đôi mắt nâu nhạt đẹp đẽ, làn da trắng mịn cùng mái tóc nhẹ lay động mỗi khi ta lướt qua.

Nụ cười của cô khiến ta chợt khựng lại.. lần đầu tiên trong đời, ta biết mình có thứ gọi là “trái tim”. Ta ấm áp khi cô vui vẻ chuyện trò, để rồi buốt giá mỗi khi nhìn cô đau khổ, tự dìm mình vào khoảng im lặng…

Ta “yêu” cô ư?? Hay đó chỉ là cái ngộ nhận trong tiềm thức??

Ta chẳng biết, và ta chẳng quan tâm.

Cô vẫn ở bên ta, vậy là đủ.

Mỗi ngày, ta tới bên cô, vuốt ve làn da mịn màng kia, nhẹ đùa những lọn tóc xoã, để rồi hạnh phúc khi cô bật cười thích thú.

Mối liên kết cứ lớn dần, lớn dần.. lớn đến mức ta nghĩ cô chỉ là của mình mà thôi..

Và một ngày…

Cô lại đến cánh đồng vắng nơi cả hai gặp gỡ, nhưng không phải chỉ có một mình, mà đi cùng một kẻ nữa.. một chàng trai loài người với vẻ ngoài đẹp mã.

Ta tức giận. Phải! Ta đã tức giận.. rồi lại đớn đau khi nhìn cô cười đẹp hơn bao giờ hết bên kẻ đáng ghét kia.

Gió nổi lên, mạnh mẽ, dữ dội, hoàn toàn đột ngột. Cô thét lên hoảng sợ, nép mình vào chàng trai. Kẻ đáng ghét lo lắng ôm lấy cô, đưa cô đi khỏi cánh đồng.. bỏ lại ta, một lần nữa, lẻ loi, đơn độc..

Ta đau đớn, ta tuyệt vọng.. giá như ta nói với cô sớm hơn.. giá như ta nhận ra sớm hơn..
Giá như…

Nhưng nói thì được gì, khi cô chẳng thể thấy, chẳng thể hiểu những gì ta cố diễn đạt!!??

Ta yêu cô.. Kẻ làm gió yêu cô.. và cô.. mãi mãi chẳng biết đến ta…

Đau.. đau quá…

Trái tim vô hình của gió nhói lên, buốt nhức như có ai bóp nghẹt lấy

Ta bay, bay mãi, đến một vùng đất xa xôi lạ lùng, trốn tránh mọi thứ, cố xua đuổi những ký ức ngọt ngào về cô. Ta cố quên kẻ đầu tiên khiến ta chao đảo!!...


Và ta gặp em, ở cái xứ sở đầy sương giá. Em nói với ta mọi điều, về cuộc sống, về tình cảm, về...Ta chỉ hờ hững lắng nghe, tận hưởng những phút giây êm đềm bên em. Em không khiến ta ấm nồng như cô, cũng chẳng làm ta buốt giá khi buồn. Đơn giản, ta được làm một cơn gió bình lặng..

Một lần nữa, ta mặc nhiên nghĩ em là của riêng mình…
Ta cố gắng nói, cố gắng thể hiện để em hiểu: ta cần em.. Phải! “Cần”, chứ không phải “yêu”. Nụ cười mờ nhạt nở trên đôi môi nhỏ bé. Em chỉ im lặng, khẽ nói.. “em yêu gió”..

Trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, đập mạnh đến phát đau! Bất giác, ta tự hỏi.. cơn gió lạnh lùng kiêu ngạo ngày xưa, giờ đâu mất rồi?? Ta lặng lẽ lướt đến bên em, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt, cảm nhận cái dòng nước mắt nóng bỏng đang lăn trên gò má em.. Và cuối cùng, ta vẫn chỉ im lặng...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2010 21:43:02 bởi vu phong >
vu phong 16.04.2010 17:37:19 (permalink)

    Ngày không nắng, trời nhiều mây…  cảm giác dịu mát và thanh bình. Gió khẽ thổi qua, mơn man mái tóc dài của bé. Bé nhớ về hồi ấu thơ, bà thừơng kể bé nghe những câu truyện cổ tích. Bé nhớ hình ảnh nàng tiên cá, cô bé lọ lem, những ông tiên có phép mầu, các thiên thần nhỏ…  và bé cũng nhớ câu chuyện cổ về gió. Bé thừơng hỏi những câu hỏi rất vu vơ, những câu hỏi nhiều khi ngốc ngếch, có lần bé hỏi bà : ” Gió đến từ đâu và rồi gió sẽ đi đâu ? ” Bà cừơi và bắt đầu kể…
Ngày xửa ngày xưa…

  
   Ngừơi ta nói với nhau gió là một Hoàng tử khoác chiếc áo dài vô hình, bay khắp nơi, và đến mọi nơi. Gió vô hình nhưng lạ thay ngừơi ta vẫn có thể nhận ra gió mỗi khi gió thổi qua những tán cây, hay khi gió lướt trên cánh đồng…
 
     GIó nhẹ nhàng và mỏng manh. Gió là gì nhỉ ? Gió bay khắp chốn và cất tiếng hát vi vu .. vi vu…  những cơn gió đang thổi. Những cơn gió muôn đời lang thang và lúc nào cũng ca bài ca tưởng chừng như vô tận, những cơn gió muôn đời chu du khắp nơi khắp chốn và chứng kiến mọi sự đổi thay của lẽ đời dâu bể…
 
    Trên cánh đồng, cỏ rạp xuống khi gió thổi qua, gió nhiều khi mạnh mẽ làm gãy nhũng thân cỏ mềm yếu, làm nát những cánh hoa dại…  vậy mà cỏ và hoa lúc nào cũng ngóng đợi gió…  để được hoà mình vào gió, đựơc gió nâng lên không trung và theo gió đến nhũng miền đất mới.
 
    Trên bờ biển, gió ve vuốt bờ cát trắng, đùa giỡn với những rặng phi lao, vậy mà khi bão về, gió lại nhẫn tâm tàn phá tất cả, sẵn sàng thổi bay những gì gió gặp trên đường, gió ơi, gió có tàn nhẫn quá không ?
Nhưng ở đời, tạo hoá luôn sáng tạo nên những điều kì diệu. Gió có thể huỷ diệt mọi vật nhưng cũng đem sự sống để hồi sinh vạn vật. Những ngọn gió tín phong thổi từ nơi xa xôi năm nào cũng đúng hẹn, những luồng gió đông nam luôn là dấu hiệu báo mùa hè đã về, và cả những cơn gió không tên cũng mang trong mình những hạt giống để phủ xanh lại những cánh rừng cằn cỗi.
Rốt cuộc gió là gì và gió đến từ đâu ? Trong suốt hành trình vô tân của mình, có bao giờ gió dừng lại ? Cánh đồng xa mờ trải dài đến đường chân trời mù tắp, gió đang nhảy nhót, khẽ đạp nhẹ lên những luống hoa dại, cánh gió sượt qua vô tình và lãnh đạm, gió là người lữ hành, là kẻ lãng du tự do trong suốt cuộc đời cô độc của mình…  có phải gió luôn tự do?
Có ngừơi đã nói rằng : “Sự tự do của gió không thể bị đánh đổi bằng những thứ xúc cảm mơ hồ đến phù du. Chỉ phút chốc là gió sẽ thành biến thành giông bão. Từ giông bão gió trở về với từng mảnh bé con để tàn và tan biến đi rồi lại hồi sinh thành những luồng gió mới. Gió luôn luôn thay đổi và cô đơn.
Phải chăng gió không thể dừng chân quá lâu tại 1 nơi nào đó, gió bay đi vội vã cũng như khi vừa đến, để lại phía sau sự nhẹ nhõm vì được giải thoát hay chỉ là chỉ là sự mất mát mãi mãi không thể tìm về ?

Gió giật chiếc áo mỏng tang và vút vào không trung bao la. Ai đó nói : Trên đời này không có cái gì là tuyệt đối, cũng chẳng có gì là vô hạn. Mỗi vật khi sinh ra trong cuộc đời này đã tự trói buộc mình vào vòng quay của tự nhiên. Gió cũng không phải là vô hạn, và tự do cũng không bao giờ có ý nghĩa tuyệt đối.
Nhưng vạn vật từ khi sinh ra đời, được cho một cuộc sống, đã cố gắng dứt mình ra khỏi sự trói buộc lúc nào còn có thể, bằng cách nào có thể- bằng cuộc đời của chính mình. Gió cũng là sự sống và gió cũng có cuộc đời, có cả số phận, có bắt đầu và cũng có kết thúc, chỉ có điều vòng quay của gió là bất tận, nối tiếp đến vô cùng vì thế cứ một cơn gió tan biến thì ở một nơi nào đó một cơn gió mới lại bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Gió là vô hình nhưng gió vẫn hiện hữu quanh ta. Ta cảm nhận được gió mặc dù không nhìn thấy gió, đó là 1 điều trái với qui luật tự nhên nhưng cũng đúng thôi bởi gió có cụôc sống của gió, điều đó có nghĩa là gió đang tồn tại và ta nhận ra gió dù bản chất gió là vô hình, vô sắc.
Gió dễ bị lạc huớng vì thế cỏ xao động khi gió thổi qua giúp gió định huớng, nhận ra chính mình và cũng giúp ta nhận ra ở đó có gió đang thổi. Gió đến từ hư vô rồi gió cũng sẽ trở về hư vô…
Câu chuyện về gió có lẽ vì thế mà sẽ chẳng khi nào kể hết bởi vì những câu hỏi bé đặt ra vẫn còn rất nhiều…  nhưng đến một ngày, bé sẽ hiểu : gió đến từ đâu và gió sẽ đi đâu ? Vì giống như gió, bé rồi sẽ lớn lên và trưởng thành. Bé sẽ viết tiếp câu truyện kể về gió…
Ngoài kia, gió đang thổi…  vẫn vi vu… gió thổi qua làm chiếc chuông gió kêu vang những âm thanh thánh thót và trong vắt…  gió vẫn đang thổi…  thật nhẹ nhàng như lời ru của mẹ
#123
    Linh Linh 21.04.2010 10:29:32 (permalink)
    A có nghe thấy gió nói gì ko? E đã thương nhớ gửi vào trong gió! Giây phút bên A được nghe A nói: Yêu E!
    #124
      vu phong 28.04.2010 21:38:11 (permalink)

      Gió vô hình vô hướng,
      gió có cần dừng lại?
      Gió không biết dừng chân
      vì gió có thể bay,
      Bay như những giấc mơ

      Tìm tới chân trời xa,
      gió mang trong mình
      cả 1 truyền thuyết, để kể khắp muôn nơi…
      Gió đi qua không trở lại,
      nhưng những nơi gió đi qua vương lại niềm vui

      Tại sao cây cứ rung rinh lạ,
      tại sao đồng cỏ ngút ngàn trôi,
      tại sao biển cứ réo rắt cười…

      Gió đôi khi đầy khát vọng,
      mang trong hồn cả bão lớn
      nhưng… Gió đôi khi luyến tiếc
      vì không giữ được hôm qua

      Gió mang niềm vui
      vì ko gì bó buộc được
      Gió mang nỗi buồn …
      vì ko ai giữ được gió
      gió cứ là gió thôi…

       
       
      Gió thổi trên cánh đồng…
      Gió băng qua đại dương…
      Gió luồn qua vách núi…
      Gió lượn quanh bầu trời đầy nắng…
      Gió ngự trị ở khắp mọi nơi…
      Gió cười…..
      Gió hát…
      Gió dịu dàng…gió hiền hoà…
      Gió ồ ạt…dữ dội…
      Nhưng gió đơn độc……..

      Hôm qua trời trong xanh, mây thong dong trên bầu trời, gió xua tan mùa hè nóng bức. ” Hôm nay trời đẹp nhỉ ” lá thật xanh, trời thật cao, nhưng không ai để ý đến gió…
      Gió…có buồn không? Nhưng gió mà khóc, thì trời sẽ lại mưa… Gió cố nghĩ mình không hề cô đơn, gió để lại giọt nước mắt, nhoè nhoẹt, thành những giọt long lanh trên ngọn cỏ sớm…..gió lại thổi làm đung đưa chiếc chuông gió ,làm bay nhưng cánh hoa bồ công anh, vi vu tiếng sáo diều, người ta lại tưởng gió đang cười…
      Nhưng thực ra gió đang cô đơn, rất cô đơn ,trái tim gió….rạn nứt…
       
      #125
        vu phong 09.05.2010 21:40:21 (permalink)

              Trong cuộc sống, Gió – Mây- Cây và Đất là bạn… hoặc đã từng là bạn.

              Gió và Đất… Gió luôn vận động, luôn mới mẻ và sáng tạo. Đất cũng vận động, nhưng với một khái niệm thời gian khác với Gió, Gió thay đổi từng phút giây, còn Đất là hàng trăm, triệu năm… Đối với Gió, Đất đứng yên.
        Đi nhiều nơi, nhìn thấy nhiều thứ, cuộc sống của Gió rất đa dạng, luôn luôn mới mẻ và nhiều màu sắc… ngày hôm nay nhẹ nhàng tình cảm, nhưng ngày hôm sau có thể vần vũ và bão táp, có khi hiu hiu mát mẻ nhưng cũng có lúc buốt giá, lạnh lẽo… Gió là ngẫu hứng, là phiêu du.
           
            Đất không thế, trái ngược với Gió, Đất lúc nào cũng lặng lẽ, đơn giản và trầm tư… Nhưng thật thà và chắc chắn. Ngày hôm nay Đất thế này, có thể 1 triệu năm sau cũng vẫn như thế… Đất là yên bình, là ổn định.
        Mây và Cây… Mây có chút gì giống Gió, họat động và bay nhảy, ngẫu hứng và một chút tự do. Còn Cây tương tự như Đất, lặng lẽ và tình cảm, sâu sắc và nhẹ nhàng. Đối với Mây, Cây cũng đứng yên.
        Mây trôi là nhờ Gió… thả mình theo Gió Mây sẽ đi nhiều nơi, Mây nhẹ nhàng và trẻ con, Mây có vô số hình dạng, bất cứ điều gì trong tưởng tượng. Đẹp nhất hoặc xấu nhất. Mây tưởng rằng mình là của Gió…
            
           Cây đứng yên, nhưng Cây có thay đổi, có thể có hoa, có thể thay lá, có thể có trái… Cây tinh tế và tĩnh lặng, nhẹ nhàng và lãng mạn. Cây luôn cho rằng mình đẹp nhất khi mình bên cạnh Gió, khi Gió nhẹ nhàng bứt những chiếc lá vàng khỏi Cây trong mùa thu, đó luôn là thời gian đẹp nhất đối với Cây, Cây nghĩ rằng mình không thể xa Gió.
         
            Nhưng… Tất cả không đơn giản như thế, Đất yêu Cây, Cây yêu Gió, Gió luôn đi cùng Mây, và Mây thì vô tư và trẻ con, nhưng Mây cần Gió… Chỉ có Gió, chẳng biết mình cần điều gì.
        Bởi lãng mạn, càng nghĩ về Gió thì Cây càng yêu, Gió đem đến thật nhiều điều mới mẻ cho Cây, gió kể những câu truyện về thảo nguyên xanh ngắt, những thung lũng bao la, những thác nước hùng vĩ, những đại dương vĩ đại và xanh thẳm…
         
            Gió biết tất cả, mọi nơi trên thế giới tươi đẹp, những điều đẹp nhất và xấu nhất. Gió có quá nhiều điều mà Cây cảm thấy cần. Có Gió tâm hồn của Cây được nở bùng trong màu sắc, trong không gian, trong tình yêu và những điều mới lạ. Và Gió… không bao giờ hết điều mới lạ dành cho Cây.
         
            Đất không được như Gió, Đất lúc nào cũng tĩnh lặng, kiên nhẫn, vì bản chất nên Đất không bao giờ có thể lãng mạn. Nhưng Đất yêu Cây, yêu tới mức hàng trăm hàng ngàn năm nữa… khi nào Cây còn thì Đất vẫn còn ở bên cạnh Cây bất kể Cây có muốn hay không. Đất luôn lặng lẽ đau đớn khi nhìn Cây yêu Gió.
         
            Mây luôn cùng Gió đi khắp nơi, cả hai đều vô hình dạng, cùng phiêu du và lãng đãng, cùng nhìn ngắm và chia sẻ. Nhưng Mây vô tư và hồn nhiên. Mây không thể nhìn thấy những điều Gió thấy, không thể cảm nhận hết những điều Gió cảm nhận, điều đó… có lẽ chỉ có Cây và Gió hiểu. Nhưng sự trong sáng và hồn nhiên của Mây đem đến cho cuộc sống của Gió những điều khác, những niềm vui, tiếng cười và sự quan tâm. Gió đôi lúc đã coi Mây là bạn đời.
         

            Gió… tưởng như tự do, tưởng như hạnh phúc nhất thì lại đau khổ nhất. Tinh tế và sâu sắc, nhẹ nhàng và mạnh mẽ. Gió là kẻ duy nhất nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Hiểu Cây, hiểu Đất và hiểu Mây, Gió đã phải trả giá bằng những dằn vặt và suy nghĩ, những trăn trở và âu lo.
         
           Hơn tất cả, Gió biết Đất yêu Cây nhiều thế nào, Đất yêu bằng tất cả tình cảm, tất cả những gì Đất có, bao bọc che chở cho Cây bằng tất cả tình yêu của mình, tình cảm ấy cũng mãnh liệt và bùng cháy như bất kì tình yêu nào. Nhưng ở Đất, với bản chất lặng lẽ và đơn giản, không bao giờ có thể nói ra cho Cây hiểu. Có thể nói, những gì Đất có không phải là điều tâm hồn của Cây cần.
         
           Gió cũng biết, Cây không yêu đất nhưng không thể sống xa Đất, Cây sẽ chết ngay lập tức nếu xa Đất, nếu vắng đi tình yêu của Đất. Nhưng… Cây không hiểu hoặc không chịu hiểu. Bởi Cây sống bằng tâm hồn nhiều hơn là thực xác, mơ mộng nhiều hơn thực tế.
         
           Cây thực sự yêu Gió, Gió cũng thấy tuyệt vời khi ở bên Cây, được chia sẻ mọi điều, được hoà mình và những điều đẹp nhất trong những câu chuyện dành cho Cây, được nhẹ nhàng đưa từng chíêc lá vàng ra khỏi mình Cây và dệt nên một mùa thu vàng óng. Nhưng Gió cũng biết, đó là tất cả những gì có thể làm. Gió không thể chăm sóc cho sự sống cho Cây và Gió cũng không thể nhìn Đất chết dần chết mòn trong đau khổ.
         
           Đi cùng Mây, Gió luôn có tiếng cười, cùng lượn lờ trong trời đất, trêu đùa và ngắm nhìn sự sống. Mọi thứ thật đẹp, mặc dù không sâu sắc, nhưng Mây cũng sắc sảo và khéo léo, chẳng mấy khi Gió gặp phiền phức với sự có mặt của Mây.
         
           Nhưng Gió hiểu, Mây không thể ở mãi bên Gió. Cuộc sống của Mây ở nơi khác, cội nguồn của Mây là ở đại dương. Mây sẽ hoá thành những cơn mưa, rồi tiếp tục hành trình của mình về với đại dương, đó mới là ngôi nhà thực sự của Mây. Đi với Gió, chỉ là một chặng đường về nhà của Mây.
         
            Gió lại một mình…
        Một mình… Gió trầm tư và suy nghĩ, Gió lo lắng cho mọi chuỵên, Gió cần phải giải quyết, cần có một sự thay đổi và rồi quyết định.
         
           Cây là của Đất. Gió cần làm cho Cây quên mình. Dễ lắm, Gió hiểu Cây quá rõ để có thể làm tổn thương Cây, Gió đem tới cho Cây những tháng ngày lạnh lẽo, mang tới những trận gió lốc ào ạt, tước hết những mầm xanh, những nụ hoa, những quả ngọt và ném đi phũ phàng. Cây xơ xác và đau đớn, Cây không hiểu điều gì đã xảy ra với Gió. Gió đem tuyết tới, đem mùa đông tới cho Cây, đó là cú đánh quyết định, Cây gục ngã… đau đớn và bàng hoàng, ngơ ngác và đau khổ… Gần như đã chết trong tuyệt vọng.
         
           Gió ra đi, để lại Cây cho Đất, Đất vẫn lặng lẽ bên cạnh Cây, vẫn lặng lẽ chăm sóc cho Cây hàng ngày, dần dần đưa Cây trở lại cuộc sống. Gió biết điều ấy sẽ đến, rồi Cây sẽ nhận ra được giá trị của Đất, giá trị của tình yêu ấy. Cuộc sống của Cây là ở Đất.
         
           Mây là của đại dương, Gió không đi cùng Mây nữa, Mây vẫn lãng đãng trôi, nụ cười ít đi, niềm vui ít đi nhưng an lành trong tâm trí, không phải lo lắng cho trái tim cứ phải chia làm hai, cho Gió và đại dương.
        Còn Gió, sau những gì Gió làm… đưa cuộc sống đến với Mây, Cây và Đất, tưởng như phải thanh thản nhất thì lại đau đớn nhất, dằn vặt nhất, quá nhiều nỗi đau, quá nhiều day dứt, quá nhiều sự cô đơn. Gió đi khắp nơi, cố tìm cho mình một người đồng hành đích thực. Gió đã nhận trong mình một vết thương quá lớn, về tình yêu, về cảm xúc, về lòng tự trọng.
         
           Gió không hối hận về những gì đã làm, đó là cái giá có thể chấp nhận được. Đôi lúc Gió nghĩ, hình như đó là sự hy sinh, mình hy sinh vì hạnh phúc người khác. Nhưng không phải, đó chỉ là cách sống, là cách nghĩ và cách hành động. Làm thế thì Gió mới là Gió, Gió không thể yêu trong nỗi đau lặng lẽ của Đất, không thể yêu trong sự cuồng nộ và điên cuồng của đại dương. Hơn tất cả, Gió không đem lại sự sống được cho Cây và Mây.
         
           Chấp nhận những sự căm ghét và khinh bỉ từ Đất, chấp nhận nhìn nỗi đau của Cây, chấp nhận sự ngơ ngác và oán trách của Mây, sự căm thù của đại dương. Gió im lặng và không oán trách. Gió đã làm những điều mình cho là đúng.
         
         
           Có thể cái giá phải trả còn hơn… nỗi đau… sự cô đơn dằn vặt nữa… Nhưng Gió không hối hận và trách cứ điều gì. Có lẽ… Bản chất của Gió là cô đơn?
        #126
          vu phong 02.06.2010 22:03:00 (permalink)
          Có những con đường ngày nào ta cũng đi qua – hết năm này sang tháng nọ. Nhiều đến nỗi nó trở nên quá quen thuộc và ta cứ mặc định cho rằng nó phải ở đó để đưa ta đến nơi cần đến mỗi ngày. Ta cứ đi như một công thức được lập trình sẵn trong óc mà không cần quan tâm đến hai bên đường có những gì thay đổi, một quán ăn mới khai trương, một căn nhà mới xây hay một hàng cây mới được trồng. Có những con người ngày nào cũng ở bên cạnh ta…

           
          Có những con đường chưa bao giờ ta đi tới. Nhiều lắm, không cần xem bản đồ cũng biết. Dù ta có đến hay không thì nó vẫn lặng lẽ nằm yên ở đó. Ta sẽ không cần quan tâm đến việc nó ở đâu cho đến khi ta có việc cần phải tìm đến. Ta lục lọi trên bản đồ. Ta hỏi người này người nọ. Để đến được đó ta phải đi qua nhiều con đường xa lạ khác, đi vòng vèo, đi lạc, đi qua rồi vòng trở lại vậy mà có khi chẳng tìm ra. Có những con người ta chưa từng quen biết…


          Có những con đường lần đầu tiên ta đặt chân đến. Lạ lẫm & thú vị (nhưng cũng có thể chán ngắt). Ta thích thú nhìn ngắm chung quanh, ở góc đường có quán café, chỗ kia là cửa hàng thời trang, hay xa xa là một ngôi nhà sập xệ. Nhưng cũng có khi ta chả thèm quan tâm đến chúng mà chỉ hướng đến cái địa chỉ mình cần tìm. Có những con người lần đầu tiên ta quen biết…

          Có những con đường mà ta muốn tới dù chỉ một lần. Nhưng, có những điều không fải cứ muốn là làm được. Có thể vì điều kiện bản thân không cho phép, cũng có khi do cách trở xa xôi hay vì lý do tài chính. Thường thì có hai phản ứng: một là làm nỗ lực hết mình để đủ điều kiện đi đến đó và hai là chỉ biết ôm ấp niềm mơ ước, cất giữ vào một nơi sâu kín nào đó để thỉnh thoảng buồn buồn đem ra ngắm nghía. Có những con người mà ta muốn nhưng không thể gặp…

           


          Có những con đường ta đã đi qua một lần và không muốn quay lại. "Con đường đau khổ" mà! Đời là bể khổ, không fải sao? Vậy thì thêm một cái khổ có đáng gì? Nhưng bớt một cái khổ thì thật là đáng giá. Chẳng ai muốn trở lại con đường gập ghềnh chông gai mà họ khó khăn lắm mới vượt qua được. Nhưng nếu trở lại biết đâu con đường đã được trải nhựa thênh thang. Có những người đã gặp mà ta không muốn nhớ lại…

          Có những con đường lâu rồi ta không quay trở lại. Thỉnh thoảng nó làm ta thấy nhớ. Không phải nhớ con đường mà nhớ một điều gì đó liên quan: cái ghế đá, gốc cây, hay quán nhỏ ven đường. Mà đã nhớ thì fải đi thăm. Nhưng có khi đến nơi lại ước phải chi mình đừng đến, thà cứ để nó mãi là một ký ức và kỷ niệm đẹp, còn hơn trở lại để chứng kiến một con đường hoàn toàn xa lạ. Có thứ gì mãi mãi ko thay đổi theo thời gian chứ? Có những con người lâu lắm rồi không còn liên lạc…
           


          Có những con đường dù không muốn ta vẫn phải đi. Đôi khi ta không được lựa chọn con đường đi cho mình và không còn cách nào khác phải đi trên con đường do người khác quyết định. Có khi miễn cưỡng đi hết đoạn đường không một lời oán than, có khi đi được nửa đường bắt đầu cảm thấy thích con đường này,và cũng có khi quay trở lại không đi tiếp nữa. Có những người mà ta phải ở bên cạnh dù muốn hay không…

          Có những con đường đưa ta đến ngõ cụt. Điều duy nhất có thể làm là quay đầu trở lại. Có khi ta bực mình vì thời gian và công sức đã mất cho nó mà không đi đến đâu, có khi ta chỉ cười nhẹ nhàng vì nhờ vậy mình mới có dịp thưởng ngoạn con đường thêm một lần nữa từ một góc độ khác....Và có những con người....tính cách của họ muôn màu muôn vẻ...
           


           Cứ để ý rằng…

          Trước khi trở thành một con đường quen thuộc, nó đã từng là một con đường chưa quen. Ta muốn đến một lần cho biết hoặc bị buộc phải đi qua, rồi nó thành con đường lần đầu tiên ta đặt chân tới, có thể ta muốn quay lại hoặc cũng có thể là không.

          Có những người ta đã quên, rất nhớ hoặc không muốn nhớ. Dù có như thế nào thì họ cũng đã từng đi qua đời ta giống như ta đã từng đi qua đời họ. Hãy để những cái "đã từng" mãi mãi chỉ là cái "đã từng".
          st
          #127
            vu phong 12.06.2010 10:51:06 (permalink)
            Là  giấc mơ chòng chành vụn vỡ
            Những yêu thương như thuỷ tinh sắc lạnh găm lút vào lòng
            Là bài thơ đêm cô đơn dang dở
            Viết giữa những tiếng thạch sùng khô buồn chắc lưỡi, cho chỉ một độc giả là bóng tối gượng mở tự xem

            Là những ngày mặt biển đầy bão giông
            Bình yên nơi đâu cho một cánh buồm lạc đường chới với?
            Úp mặt vào cổ tích xa diệu vợi
            Thương hải âu chiều thảng thốt sóng lồng xô


            Là hiểu rằng buộc phải đẩy người ấy ra thật xa
            Như cách tự cầm dao cứa vào tay mình lặng lẽ
            Tập mỉm cười phía sau những giọt lệ
            Không còn khắc khoải bầm môi

            Ai rồi cũng phải học cách  cố quên đi một người…
            Một yêu thương mà mình yêu thương nhất
            Dẫu sẽ bầm đau như thân thể của một cái cây bật gốc
            Làm kẻ độc hành đi trong chiều gió ngược
            Nhưng vì cuộc đời nói đó là điều cần thiết
            Nên dằn lòng đem nhớ gửi vào quên



            Dẫu biết chật hẹp một cõi thế gian
            Sẽ bước gần nhau trong dòng đời tấp nập
            Vẫn dõi trông nhau, để thấy bình yên với người làm lòng mình hạnh phúc
            Vẫn yêu thương tràn ngập – nhưng mang màu sắc mới khác xưa…



            Hát bài hát một mình, và đi về dưới những cơn mưa
            Không cần một người che giùm chiếc ô, bàn chân trần trên con đường lạnh trơn vẫn không trượt ngã
            Mỉm cười, tự thắp lửa
            Gửi những nguyện cầu mỗi ngày âm thầm về phía một người ta phải cố quên…


            <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2010 10:52:13 bởi vu phong >
            #128
              vu phong 20.06.2010 17:37:32 (permalink)
              …“Có những ước mơ sẽ vẫn chỉ là ước mơ dù ta có nổ lực đến đâu nhưng nhờ nó ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày
              Có những lời ước hẹn sẽ chỉ là ước hẹn , nếu mai kia một người sẽ ra đi nhưng nhờ nó ta đã có những giây phút thật tuyệt vời
              Có những cuộc tìm kiếm chỉ đơn giản chỉ là cuộc tìm kiếm , nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng tình yêu là giữa biển người ta vẫn tìm thấy nhau”…

              #129
                vu phong 29.06.2010 21:29:25 (permalink)

                Có những ngôi sao...sẽ chẳng bao giờ sáng mãi... Có những con đường...sẽ chẳng bao giờ chung một đích đến... Có những ước mơ...sẽ chẳng bao giờ trở thành sự thật... Đơn giản...Vì những con đường luôn quanh co và khúc khuỷu... Vì những ước mơ thật quá xa rời thực tế... Nhưng... Sẽ không ai hối hận vì đã ngắm những ngôi sao...Đơn giản vì những ngôi sao ấy thật đẹp... Không ai hối hận vì đã đi trên con đường quanh co ấy...Đơn giản vì con đường ấy trải đầy hoa và cỏ... Và cũng không ai hối hận vì đã mơ ước....Đơn giản chỉ vì họ đã yêu thật nhiều...


                Nỗi buồn của anh cứ lặng lẽ len lỏi trong đêm vắng, thấm sâu vào đến tận cùng thân xác lạnh lẽo, tận cùng nỗi nhớ em....Nỗi nhớ bâng khuâng, nỗi nhớ mông lung, nỗi nhớ ngổn ngang không rõ nét......Nỗi nhớ hỗn độn trào dâng trong lòng....Em đang mang đến cho anh những ngày nắng ấm, em đang khiến cho lòng anh cảm thấy nỗi bình yên đang về, em đang khiến lòng anh tìm thấy cái gọi là niềm tin.... niềm tin để anh biết yêu thương thêm một lần, được yêu thương thêm một lần, để hy vọng và để chờ đợi .....Thời gian lặng lẽ trôi đi, con đường lặng lẽ chở Đông qua, đón Xuân về....Cuộc sống hối hả trôi đi.......nhưng tình yêu thì luôn ở lại, vẹn nguyên như ngày đầu tiên...


                Buông mình trong đêm trống rỗng....Đêm mang gió về, gió lạnh se lòng ùa vào căn phòng trống vắng...Anh gục đầu ngủ quên trên bàn nào không hay.....tỉnh giấc vì lạnh....tự nhiên thấy lòng thật bình yên khi nhớ về những ngày đầu gặp nhau......Bình yên?Đã bao lần đi kiếm tìm lời giải cho hai chữ bình yên, muốn biết bình yên là gì?Chưa bao giờ anh hiểu hết nghĩa của hai chữ bình yên...
                 
                Bình yên có thể chỉ đơn giản là khi mình nghĩ khác đi, lắng nghe lòng mình, ...... lắng nghe để cảm nhận những yêu thương nhẹ như hơi thở, mong manh như mưa, .......là khi biết yêu thương ai đó và được yêu thương, dẫu yêu thương ấy có mong manh như mưa, dễ vỡ như mưa......nhưng anh không hề hối hận khi đã yêu em.....Tình yêu anh mộc mạc nhưng luôn chân thành và sâu lắng....Em !...Có bao giờ em thấy nhớ anh không?....Những ngày qua sao anh thấy nhớ em nhiều đến thế, chẳng biết tại sao?....em và anh có cùng một niềm tin, có một niềm vui đợi chờ, đợi chờ và hy vọng....Muốn tin trong trái tim em, trong nỗi nhớ của em còn có anh,có bóng dáng anh....chỉ thế thôi .....em àh...
                 
                sst
                #130
                  vu phong 15.07.2010 21:16:33 (permalink)

                  Cuộc sống là một bản nhạc có nhiều nốt thăng trầm, có những điểm dừng, có những dấu ấn. Dù cuộc sống của bạn có là một bản nhạc hoàn hảo, dễ nghe hay đầy những gào thét, trăn trở, đó cũng là bản nhạc do chính bạn tạo ra.
                   
                  Để biết thế nào là lạc điệu, ta cần biết mình đã bao giờ cảm thấy sự đồng điệu đâu đó trong cuộc sống hay chưa?

                  Với tôi, câu trả lời là có, thậm chí tôi có nhiều.
                   
                  Đó là sự đồng điệu vốn có nơi quê nhà, nơi những người thân thương của tôi đang sống, đang tất bật bận bịu và đang không ngừng yêu thương tôi.


                  Đó là sự đồng điệu tôi từng có với những kẻ cùng chung con đường dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi hay dài hơn là năm tháng.


                  Đó là sự đồng điệu tôi tìm thấy khi ngắm nhìn những khuôn mặt khắc khổ nhưng đầy cố gắng của những người dân thành phố, là bác xích lô, là cô hàng cá, là một vài người lái taxi...


                  Đó là sự đồng điệu có thể đạt đến thăng hoa khi tôi tưởng đã tìm thấy nửa kia của chính mình, khi tôi tưởng tôi có thể thay đổi con đường của mình chỉ vì người ấy.


                  Đó là sự đồng điệu của những buổi đi chơi tán dóc với bạn bè, thấy mình bé nhỏ nhưng hạnh phúc và thấy mình được yêu thương.
                  Cuộc sống có nhiều sự đồng điệu vậy nên rất nhiều khi nó mang đến cho bạn những lạc điệu không mong muốn. Nếu cứ mãi lắng nghe và hạnh phúc với những sự đồng điệu mình đang có, bạn sẽ chẳng bao giờ bứt phá và thay đổi trong cuộc sống của mình.

                  Có rất nhiều người khi đã cảm nhận và nhàm chán với sự đồng điệu, họ tạo ra cho mình những sự lạc điệu "mong muốn". Dù đó là những lạc điệu mà họ từng mong, không phải ai trong số họ cũng có thể sống tích cực trong cái cuộc sống lạc điệu mà họ đã cố tình tạo ra ấy. Họ tạo ra sự lạc điệu xét cho cùng cũng là để tìm thấy những sự đồng điệu mới mà thôi.
                   
                  Vậy, cuộc sống sẽ thế nào nếu bạn không cho phép sự lạc điệu len lỏi vào bản nhạc đang hòa thanh của mình? Nó có nhàm chán không? Nó có ru bạn ngủ yên như chiếc chăn ấm? Nó có thể đánh thức những khả năng tiềm ẩn trong bạn hay không?

                  Câu trả lời cho những câu hỏi ấy chỉ có chính bạn mới là người định đoạt.
                   
                  Dám mở cánh cửa cho những lạc điệu của cuộc sống nghĩa là bạn dám thử thách và khám phá chính bản thân mình. Mối quan hệ quan trọng nhất mà bạn có không phải là với gia đình, với những người xung quanh mà là mối quan hệ với chính bản thân bạn. Bạn đã hiểu hết bản thân mình chưa?
                   
                  Tôi cảm ơn những lạc điệu của cuộc sống, dù đó là những lạc điệu tôi đã tạo ra hay đến với tôi không mong đợi. Bởi nhờ có những lạc điệu ấy mà tôi biết trân quý những đồng điệu hơn. Nhờ có những lạc điệu mà tôi hiểu rõ bản thân mình. Nhờ những lạc điệu ấy, tôi biết những giới hạn và khả năng của mình. Để rồi cũng nhờ những lạc điệu ấy, tôi biết cách thỏa hiệp với chính mình trong những lúc bức bối.
                   
                  Cảm ơn những lạc điệu của cuộc sống để tôi biết làm thế nào chấp nhận chúng như một phần tất yếu của bản nhạc này, để làm chủ những cá tính của mình theo một cách khác.
                  Tôi cảm ơn những lạc điệu của cuộc sống đã giúp tôi mạnh mẽ hơn...

                   
                  Cuộc sống của bạn có những lạc điệu như thế không?
                   
                   
                  st
                  #131
                    vu phong 01.08.2010 22:00:09 (permalink)

                    Hơn một lần anh muốn ngỏ lời yêu,
                     
                    Gió lạc chân mây trong những chiều lơ đãng,
                     
                    Anh - chàng ngốc thương thầm người viễn xứ,
                     
                    Cuối trời xa thăm thẳm bóng trăng mờ,
                     
                    Nhớ rõ ràng ánh mắt chứa vần thơ,
                     
                    Môi mộng chín cuốn hồn anh theo sóng,
                     


                     
                    Hơn một lần con tim anh khuấy động,
                     
                    Ngó chân trời trông chiếc bóng nhạn bay,
                     
                    Hỡi nắng ơi đừng tắt nhé một ngày mai,
                     
                    Soi chốn ấy bình yên ta gặp gỡ.
                     


                     
                    Hơn một lần con tim anh bỡ ngỡ,
                     
                    Có phải chăng đang khổ lụy vì tình,
                     
                    Chốn cung Hằng ánh sáng vẫn lung linh,
                     
                    Lòng nhân thế sao u hờn bối rối,
                     


                     
                    Hơn một lần anh nói lời gian dối
                     
                    Rằng ta là... chẳng có nghĩa gì đâu!
                     
                    Trong đêm trường thanh vắng dậy cơn đau,
                     
                    Sao ngốc thế tình yêu nào có tội.
                     
                    Hơn một lần con tim anh khóc vội,
                     
                    Khóc cho tình đã chín lại rời xa,
                     
                    Khóc cho tình chớm nở một nụ hoa,
                     
                    Một lần nữa đã nhạt nhòa trong mắt...
                     


                     
                    Hơn một lần con tim anh quặn thắt,
                     
                    Nhìn dáng hình đành ngoảnh mặt bước đi,
                     
                    Lòng cô đơn như chẳng nói những gì,
                     
                    Nhưng tâm trí rối bời - Yêu chưa nhỉ?
                     


                     
                    Hơn một lần đêm sâu anh hoài nghĩ,
                     
                    Có phải chăng duyên nợ kiếp ba sinh,
                     
                    Để ngày nay ta lay khởi mối tình,
                     
                    Nhưng cách trở đã ngăn mình đối bóng.
                     


                     
                    Hơn một lần con tim anh ước vọng,
                     
                    Đến một ngày tay nắm chặt bàn tay,
                     
                    Dắt dìu nhau sưởi ấm những đêm dài,
                     
                    Hồn ngây ngất trong cuộc đời hạnh phúc,
                     
                    Hơn một lần con tim đà thúc giục,
                     
                    Chốn trời tây dạo bước những thiên đường,
                     
                    Tìm bóng hình một nửa của yêu thương,
                     
                    Cho họp mặt nỗi vấn vương cạn tỏ,
                     


                     
                    Hơn nhiều lần nghĩ suy rồi đành bỏ,
                     
                    Biết phương trời có chốn để cho ta?
                     
                    Trong tâm hồn nơi ấy có hiệp hòa?
                     
                    Hay đơn vọng nghìn xa anh lẻ bước?
                     


                     
                    Đã bao lần anh lòng sao nhu nhược,
                     
                    Đã xiêu lòng trước ánh mắt huyền nhu,
                     
                    Con tim anh nhịp loạn rối như mù,
                     
                    Không còn biết nẻo đường anh sắp bước.
                     


                     
                    Đã bao lần, bao lần anh thầm ước....
                    Một ngày về cười rợp bóng đường xuân,
                     
                    Để nắng lên hoa khoe sắc chúc mừng,
                    Hai thế giới được hòa thành làm một.

                     
                    Nhưng anh biết, đó chỉ là dại dột,

                    Đêm lẻ loi phải tìm chốn của mình,

                    Nhường bầu trời cho ánh nắng đẹp xinh,

                    Cho hoa lá vươn mình khoe sắc thắm,

                     
                    Hơn một lần, hơn một lần anh ngắm,

                    Rồi lặng thinh nhìn bóng của em hiền,

                    Mắt nhắm nghiền, giọng khẽ gọi: Niềm riêng!

                    Ơi hạnh phúc sao ngươi đi xa thẳm.

                     
                    Chốn bình yên lòng người đừng suy ngẫm,

                    Hãy để yên ta say đắm riêng mình,

                    Say mối tình trong ảo vọng điêu linh...



                    #132
                      vu phong 12.08.2010 22:25:20 (permalink)
                      Ta sẽ không học cách quên dù ta không muốn nhớ
                       
                      Bất chợt gặp em … lạc loài ký ức
                      Khi dòng đời lá mãi trải màu xanh
                      Trăng chênh chếch mộng lòng ai đã dệt
                      Tình phụ tình chiều tĩnh lặng mong manh
                      Bất chợt gặp em… nắng vàng nghiêng ngã
                      Khói lam mờ tỏ lang toả mơ hồ
                      Ngôi chùa cỗ bao nguyện cầu dĩ vãng
                      Ta ngỡ ngàng nhìn ánh nắng lô xô
                      Bất chợt gặp em… khuôn trăng trang nhã
                      Rộn lòng vui réo rắt nhạt xuân đào
                      Em hạnh phúc … tự lòng ta lắng lại
                      Thầm hiểu rằng, gió đã hết xôn xao...
                       
                      #133
                        vu phong 11.09.2010 22:38:22 (permalink)
                        Sau ngày mưa,bầu trời bỗng dưng trong xanh,êm dịu đến lạ kỳ.
                         
                        Buổi sáng, tôi không còn giữ những thói quen thường nhật,mà thay vào đó tôi thường đi bộ một mình đến chạm xe buýt để đến văn phòng công ty.Con đường đi qua một giao lộ mênh mông xanh và đầy gió...Những cơn gió sớm mát lạnh mà dịu dàng tỏa ra từ chiếc hồ nhỏ.Tôi hay ngồi lại ở một góc quán cafe,có khi chỉ nhìn vu vơ những người qua lại trên đường rồi mỉm cười vu vơ,có khi online,có khi đọc sách,có khi đắm chìm trong một bản nhạc jazz đầy màu sắc của buổi bình minh...
                           Tôi thấy yêu những ngày này của mình. Những ngày tôi thường bắt đầu bằng cuộc điện thoại vu vơ với một người, những cuộc điện thoại chưa đến ba phút. Những ngày mà đi làm, đi cà phê, đi chơi, đi nhậu…, tôi thường nghĩ đến một người với những ý nghĩ dịu dàng. Những ngày mà lòng tôi thấy lạ lắm, thênh thang lắm vì tôi biết ở một nơi đang có người đợi mình. Những ngày mà tôi hay nghĩ đến những ngày sắp tới với những dự tính đơn giản, êm đềm mà không mơ hồ, nghĩ đến những giấc mơ có thật và chờ đợi những điều sắp tới với trái tim thật bình yên. Những ngày mà tôi bắt đầu nhận ra những chuyến đi của mình sao cứ là những chuyến đi quá dài… Những ngày mà tôi thấy lòng nhẹ nhàng khi nhớ về những chuyện đã qua, những chuyện đã qua thật rồi, những chuyện không còn làm tôi buồn tôi vui tôi khóc tôi cười như ngày cũ. Y như tâm trạng trong bài hát rất quen: Đã hết buồn và hết vấn vương- sớm mai anh lặng ngắm vệt nắng cuối thềm…
                        #134
                          vu phong 09.10.2010 21:26:25 (permalink)
                                      Mùa thu ở bất kỳ nơi đâu cũng đẹp, buồn và quyến rũ, nhưng nếu ai đã có một lần qua mùa thu Hà Nội thì cảm nhận về điều đó sẽ rõ ràng hơn bất cứ đâu.
                                      Thu Hà Nội đối với người đi xa là cả một phương trời hoài niệm với những đám mây bồng bềnh phiêu du, những cơn gió nhẹ thổi về cõi thương, cõi nhớ, nơi một góc phố nào đó có một mắt nhung, một dáng người đón đợi. Có một điều rất lạ là thu Hà Nội lá không vàng dệt thảm, có lẽ tại hầu hết cây trên đường phố là xà cừ, loại cây thay lá vào mùa xuân nên những vòm cây vẫn xanh mướt lên, thi thoảng mới có một chiếc lá vàng lặng lẽ lìa cành trong một sớm mai, một hoàng hôn...như một tiếng thở dài của ai đó chờ ai mà chẳng gặp. 
                           
                                      Những kẻ đã và đang yêu coi mùa thu là mùa của tình yêu và đón đợi nó bằng cả nỗi nhớ, nhưng mùa thu đến với Hà Nội thật dịu dàng lúc nào không ai biết và một ngày nào đó, người ta chợt cảm thấy mùa thu hiện hữu trong từng hơi thở, trong cánh gió chơi vơi nhẹ đùa tóc rối, trong làn nắng mỏng như tơ vương vàng lên phố, trong hương hoa sữa dâng dâng vắt kiệt mình cho một niềm đam mê muôn thuở...và tiếng đêm thì thầm hôn lên vết chân xưa...mùa thu...mùa thu...
                                    Một góc phố Ngọc Hà có kẻ nhặt lá rơi, đường Cổ Ngư dập dìu tình nhân đưa nhau dạo phố, một chiều Hồ Tây gợn sóng hôn bờ, tiếng con sáo gọi bạn trên triền đê vắng, đám lục bình nép vào bến sông, cành thạch thảo giấu mình trong màu lan tím và cánh diều trắng bay lẻ trên khung trời xanh thẳm...tất cả những điều đơn giản đó đã làm nên mùa thu Hà Nội, khiến mùa thu đó trở nên quyến rũ và độc đáo. Và những chiều mưa dăng dăng, những đêm sương phảng phất nỗi buồn “liêu trai”, những cơn gió lạnh se se chợt ướt đẫm mùi thơm của hàng ngàn chùm hoa sữa lan tỏa từ phố Nguyễn Du bao trùm toàn thành phố, khiến đêm thu Hà Nội tỏa hơi ấm nồng nàn như một người đàn bà mới cưới.
                           
                                     Thu Hà Nội không chỉ có gió ngân nhạc, nắng tô họa mà còn là mùa thu của hoa trái, đó cũng không chỉ là mùa thu của những đôi tình nhân mà còn là mùa của tuổi thơ. Bất cứ đứa trẻ nào có mặt ở Hà Nội vào tháng tám cũng háo hức mong chờ Tết Trung Thu, một lễ Tết của tuổi thơ có từ xa xưa mang đậm nét cổ truyền. Đêm trăng viên mãn sáng vằng vặc giữa muôn ngàn vì tinh tú, từng đám trẻ nhỏ tụ tập bên mâm ngũ quả chờ đón chị Hằng. Những chiếc đèn kéo quân đi qua dấu chân tuổi thơ, ngọn nến bừng trong mắt ngây thơ của những đèn sao mơ ước, hoa trái của đất trời hội tựu bởi muôn màu sắc: quả hồng đỏ thắm, trái bưởi vàng tươi, thị hương thơm ngát, nhãn chùm chi chít, hàng ngàn mắt na...và tiếng trống của đoàn múa lân rộn ràng mọi ngõ xóm...Và khi đám trẻ nhỏ tưng bừng phá cỗ, thì những người có tuổi ngồi bên bàn nhấm nháp ly trà sen, thưởng thức bánh nướng bánh dẻo, tận hưởng không khí mát nhẹ thanh bình.
                           
                                        Thu Hà Nội còn có một món quà “quê” không một nơi nào có đó là cốm làng Vòng. Những hạt cốm dẻo thơm có màu xanh trong được gói trong những lá sen còn sót lại từ mùa hè, hương cốm – hương sen hòa vào nhau, xanh lá – xanh nếp chìm lên nhau đam lại hương vị vừa thanh tao, vừa giản dị mà đậm đà khó quên đặc trưng của miền Kinh Bắc. Có người xa quê hàng chục năm, tiếng mẹ chữ quên chữ nhớ nhưng vẫn còn lưu lại trong ký ức hương vị cốm làng Vòng, thấp thoáng hình dáng một mẹ già chít khăn đen gánh cốm từ ngoại ô lên phố bán hay nhúm cốm xanh nằm mướt trên lòng bàn tay trắng nõn của ai.... 
                           
                             Thời gian vẫn nối vòng quay, và khi cơn gió lạnh đầu đông ào qua thành phố là khi người ta chợt tỉnh một giấc mộng hoa, mùa thu đã đi qua, để lại trên phố Hà Nội những cánh lá vàng tiếc nuối...Rồi người ta làm thơ, viết nhạc, vẽ tranh...rồi những đứa trẻ lớn lên, những đôi tình nhân chia tay và gặp gỡ, kỷ niệm giấu vào trang sổ một ngày đem đốt đi, trên tóc ai kia đã điểm bạc...Những ký ức về mùa thu Hà Nội thì vẫn vẹn nguyên và người ta lại mong đợi đến một ngày bước chân thu lại dịu dàng lướt tới.
                           
                          1000 năm Thăng Long-Hà Nội ; pro)
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2010 21:27:32 bởi vu phong >
                          Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 10 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 138 bài trong đề mục
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9