Thời gian dừng lại ở đâu?
Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 45 bài trong đề mục
vu phong 12.06.2009 16:08:51 (permalink)
Một trời buồn anh không sao hiểu nổi
Mây dửng dưng và nắng cũng dửng dưng
Lời thì thầm mỏng manh hơn gió
Con đường mòn dài mãi phía sau lưng
Một trời buồn anh không sao giấu nổi
Chầm chậm trôi rồi cũng hoàng hôn
Phố vô tình mê mê trút lá
Vàng úa rơi xuống đáy tâm hồn
Anh cứ đi và anh chờ đợi
Những hư vô tự huyễn hoặc mình
Không dám tin sau màn đêm loãng
Cuối chân trời hồng ánh bình minh
Rồi một ngày anh không sao nhớ nổi
Chiều buồn xưa ở tận nơi đâu
Trời vẫn nắng và mây cũng thế
Lá vàng rơi...rơi mãi mùa sau...

Mỗi giây,mỗi phút trôi qua của ngày,thì nỗi nhớ em trở nên cồn cào da diết.Anh đã không biết rằng nếu không có em thì xung quanh anh lại vắng lặng đến nhường vậy...?Anh trở nên ngu ngơ trước mọi chuyện,lạc lõng giữa dòng người tấp nập...anh không còn là chính mình nữa...và anh đã biết em thực sự quan trọng với anh...anh nhớ em quá!

chiều nay nắng hanh hao,nhạt nhòa...không một cơn gió,tất cả mọi vật dường như xơ xác hanh hao trước cái nắng hè gay gắt...Những khuôn mặt mệt mỏi..,họ mệt mỏi vì điều gì trong cuộc sống này???anh không biết...anh thực sự không biết mình đang như thế nào nữa...dường như trái tim của anh đã im lặng từ ngày không có em!Anh nhớ em,rất nhớ...
Có phải con người thường hay hối tiếc,hối hận vì những chuyện đã qua?Những gì khi mất đi mới thấy đó là quan trọng,đáng quý của chính bản thân mình...?Anh không biết.chỉ biết một điều đang khát khao cháy bỏng trong anh_đó là em.
Hạnh phúc ơi_cho anh thấy một lần?
#1
    vu phong 15.06.2009 16:28:25 (permalink)
    Thời gian luôn là một "tấm vé" Một chiều_ta không thể quay lại quá khứ của một ngày trước thậm chí của một phút trước,1 giây trước đó...quá khứ qua đi để lại trong ta những tâm trạng?nuối tiếc,đau đớn...vui vẻ,bâng quơ...những trăn trở...để rồi khi đối diện với hiện tại ta mới nhận thấy mình thật ngơ ngác...giữa dòng đời vốn ồn ào vội vã này.
    rất nhiều câu chuyện,nhiều sự việc làm cho con người mãi nhức nhối không thể nào quên nhất là chuyện tình cảm.Con người luôn là một thực thể phức tạp luôn tìm cách khám phá bản thân...mãi miết đi tìm một đáp án hợp lý,lý giải cho mình:cái gì là đúng?cái gì là sai?cái gì là ý nghĩa?cái gì là vô nghĩa?...tình yêu có nằm trong cái vòng luẩn quẩn ấy chăng?không biết!không thể cho mình một đáp án hợp lý được.
    Tháng sáu về cùng với những cơn mưa rào,không lạnh buốt như cơn mưa mùa đông,không nóng nực như cơn mưa hè mà cơn mưa rào mang lại cho ta bầu không khí yên bình,cây cối trở mình,một màu xanh...năm nay tháng sáu về cùng với những cơn mưa rào xối xả nhưng lúc này...yên tĩnh...trầm lặng quá...cả không gian dường như cũng tĩnh lặng trong cái không khí lãng đãng này...lang thang...mệt mỏi...ta đang ở đâu trong hiện tại?không biêt!...
    Tình yêu luôn là một điều kì diệu mà ta cảm nhận được ở em!em đến mang lại cho tâm hồn ta,tâm tư,tình cảm của ta những tâm trạng khác lạ.mà không ,lạ thường mới đúng!ta trở nên yêu ghét rõ rệt hơn...
    #2
      vu phong 19.06.2009 16:48:05 (permalink)
      Sau những ngày tháng phiêu lưu, giờ anh tự hỏi, mình còn lại gì, mình đã được gì, và mất gì ?

      Sau những ngày tháng phiêu lưu, giờ anh trở về với cái cảm giác bơ vơ, trôi như thể không gì níu giữ.


      Sau những ngày tháng phiêu lưu, giờ còn lại anh với giấc ngủ không tròn, nhiều mộng mị.

      Cánh diều thì mãi mãi là cánh diều, có bay mãi, bay mãi cũng không thể biến thành hải âu.

      Cánh diều thì mãi mãi là cánh diều, rơi xuống đất hay tung cánh giữa trời cao, đều không do mình định.

      Nhưng là một cánh diều bị níu giữ trong tay người thả thì tốt hơn, hay đứt dây bay lượn theo gió thì tốt hơn ?
      Anh đã tưởng mình có thể tự do bay trong gió như hải âu tung cánh.

      Nhưng anh chỉ là cánh diều, được đưa đi bởi gió, được kiểm soát bởi em.

      Giờ thì em hãy buông tay nhé, cho dây diều rơi ra, cho cánh diều bay mãi.

      Gió có thể đưa anh đi, có thể làm anh ngã, nhưng nhất định không kiểm soát anh, không ám ảnh tâm trí anh, không chiếm giữ trái tim anh... như em.

      Anh có thể nuối tiếc em, mong nhớ em, nhưng sẽ không phải khó xử nữa, không mệt mỏi nữa, không phải suy nghĩ nhiều nữa.


      Anh có thể sẽ nhớ em, nhớ như không gì có thể nhớ hơn.

      Anh có thể sẽ đau đớn, đau như không gì có thể làm đau được hơn.

      Anh có thể sẽ khóc, nhiều hơn tất cả những cơn mưa ở nơi này...


      Nhưng sớm muộn gì cũng một lần, chẳng thà là ngay bây giờ.

      Bây giờ...

      Lúc này...

      Anh buông tay nhé, cho dây diều rơi ra, cho cánh diều bay mãi.

      Và em, em kết thúc chuyến phiêu lưu của mình...

      #3
        vu phong 02.07.2009 21:43:41 (permalink)
            Gió cuốn đi tháng năm dài đằng đẵng
        tình vẫn còn mà người chẳng thấy đâu?
        hận trời xanh vô tình chẳng thấu
        chẳng chịu nghe chịu vọng chịu trông
        khiến ta cuồng si khiến nàng đau khổ...
           Ta đã,đang làm gì để đánh mất tình yêu của mình????ngày em đến mang cho anh bao hạnh phúc để rồi một ngày anh đánh mất tình yêu của em?trách ai có lỗi trong cuộc tình của mình.yêu thương nhau thật nhiều để rồi thấy thật mong manh...



        #4
          vu phong 04.07.2009 23:08:44 (permalink)
             
           
           
              Hãy xếp gọn kí ức thành một con hạc giấy...xếp gọn nó vào một góc nhỏ của trái tim mình,có chăng ta lại đủ can đảm bước đi tiếp trên con đường mà không có em kề bên?Đôi lúc ta đang hoang mang sợ hãi màn đêm bao phủ.Mỗi lúc như vậy ta lại muốn ngắm nhìn bầu trời sao kia quá,thế nhưng đâu phải mỗi lần ta muốn ngắm là có thể ngắm nhìn được,bởi đôi lúc bầu trời sao ấy bị bao phủ bao những màn sương mù dày đặc,khiến cho nhưng vì sao sáng kia không còn tỏa những ánh sáng huyền ảo xuống nhân gian này được.Lúc đó ta cũng chỉ có thể ngầm hiểu trong lòng là ta vẫn có thể nhìn thấy được những vì sao ấy,ta nhìn được chúng từ trong suy nghĩ của ta,trong trí nhớ của ta,trong trái tim ta_em là vì sao sáng nhất và cho dù ở bất cứ nơi đâu ta vẫn có thể nhìn thấy em,Em luôn ở trong trái tim ta...!
          #5
            vu phong 08.07.2009 22:05:27 (permalink)
               Lặng lẽ sẽ là tốt hơn ư?biết thế nào tốt nhất?...ta chẳng thể làm gì tốt nhất được...cho và nhận là những khái niệm thật đơn giản nhưng cũng thật khó khăn.Cho mãi miết mà chẳng thể nhận lại một điều gì:ta có mệt mỏi không?thất vọng không?...không biết.Còn nhận mãi có khiến cho người ta cũng mệt mỏi không?sợ hãi lẩn tránh không?...không biết.
              Cái gì chỉ là một phía đều làm cho ta rối trí.Vậy là thế nào nhỉ?giữa cho và nhận ta nên làm thế nào cho hợp lí đây?không biết!
              Cân bằng thì ta không thể làm được ta biết rất rõ điều đó.Ta chỉ được chọn một trong hai...ta ghét phải lựa chọn quá.Vì ta biết ta không muốn mất thứ gì cả.Ta đúng là một kẻ tham lam lẫn ích kỉ.

               Nhưng ta đâu muốn như vậy,đó là bản năng vốn có của con người mà.Có phải ta đang viện dẫn lí do giải thích cho riêng bản thân mình?không biết bởi chính ta cũng chưa thấy đó là lí do hợp lí kia mà....
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.07.2009 22:08:23 bởi vu phong >
            #6
              vu phong 10.07.2009 22:32:02 (permalink)
              Đêm!
              Thời gian lắng đọng,
              Không gian lắng đọng,
              Những cảm xúc, nghĩ suy cũng lắng đọng…

                 Đã bao giờ em có những đêm thật trong, thật sâu chỉ có ta với ta, được đối diện với cảm xúc của riêng mình? Trong khoảnh khắc chỉ có em và đêm,em nghĩ tới điều gì?
                Dạo bước chân lang thang qua những con phố vừa quen mà như vừa xa lạ… bước nhè nhẹ thôi… để tai nghe được tiếng thở của lá… rồi khẽ đưa mắt ngước lên...bầu trời đêm thật ảm đạm...vang vọng những tiếng thở dài...
               Ừ, như tiếng thở dài, cho chuyện tình áy…vang vọng đâu đây một bài hát...Bài hát tình yêu thổn thức mãi không thôi,anh lặng nghe,trong quán café vắng…để mặc ngoài kia những ồn ã của một chốn bụi bặm…Nhớ không em, lời yêu khi ấy, ừ, yêu mãi, bên nhau, em nói sẽ cùng anh lang thang, hát rong suốt cuộc đời…không mơ, không thực!
                 Rồi khẽ cười buồn, khi chợt nghe bên tai, có ai nói mãi mãi…Ngu ngốc và ngờ nghệch! Càng sống càng thấy mình không hiểu bất cứ điều gì cả. Mỗi ngày là thêm những rắc rối, không biết nên gỡ ra như thế nào????

              #7
                vu phong 13.07.2009 21:40:39 (permalink)
                     Từng khoảng khắc thời gian trôi đi ta mới biết rằng em đã quan trọng trong cuộc sống của ta biết nhường nào...Ta tưởng rằng tất cả chỉ là một thoáng qua nhanh như một vết mờ nhỏ trong cuộc đời của ta,vậy mà...em đã hiện hữu trong ta,chiếm trọn mọi suy nghĩ của ta.Hàng ngày ta không thể nào tập trung được vào công việc,ta cứ mải miết nhớ về em,nhớ đến đau lòng...!ta phải làm gì đây?
                  
                     Hôm nay mưa thật lớn,cơn mưa như mang theo âm hưởng buồn nhớ da diết về một người... em của ta!Nhớ quá!nhớ ánh mắt,nhớ nụ cười,nhớ tiếng nói dịu dàng của em...nhớ quá!
                    Sau cơn mưa là một vầng cầu vồng xuất hiện,từ rất lâu rồi ta mới lại bắt gặp những sắc màu đẹp lung linh như vậy giữa nền trời xanh sau cơn mưa...em ở trong đó,đang nhìn ta,đang cười với ta và đang gọi ta...ôi!nhớ quá!tình yêu của anh!
                    Ta đang ở đây trong cô đơn trống vắng,ta đang bước đi với những bước chân mà sao nặng nề quá đỗi?cảm giác quãng đường về nhà sao mà xa thăm thẳm,đi mải miết mà chẳng thể về đến nơi...
                    Giờ em đang ở đâu trong thế giới này?
                    Em có nhớ đến ta?.................một câu hỏi dường như dài vô tận...........
                    Những điều đã có làm sao ta có thể quên?nó như ăn sâu vào trong trái tim ta,hằng ngày hành hạ ta nhói buốt....vết thương này đến khi nào mới có thể liền sẹo?chắc sẽ chẳng bao giờ nó liền được mà sẽ theo ta,đeo đẵng ta trong suốt cuộc đời này chăng?nhớ em quá!
                    Nếu ta mãi nhớ mãi yêu thương về em thì ta phải làm thế nào?ôi!lại là một câu hỏi dài vô tận nữa rồi...ta sẽ chỉ nên đặt câu hỏi thôi,sẽ không tìm câu trả lời...
                #8
                  vu phong 17.07.2009 22:44:10 (permalink)
                      Kể từ ngày em đi...tôi như người mất hồn,chẳng biết mình mong muốn điều gì nữa,chỉ biết im lặng và thẫn thờ đi dạo một mình đến những nơi vô định hoặc lại lao đầu làm việc như điên,không cho mình có được một khoảng trống dù là nhỏ nhoi,nhưng hình bóng em vẫn làm tôi nhức nhối...Ngày rồi lại qua ngày trong đầu tôi luôn ghi nhớ từng khoảng khắc,từng giây phút vui vẻ khi có em.Tôi đếm từng ngày một kể từ khi xa em...đọc thuộc làu những tin em nhắn...
                      Hằng đêm thay vì như mọi khi tôi sẽ nhắn tin hay chuyện trò cùng em một hồi rồi mới tiếp tục công việc thì giờ đây tôi lại đi dạo ở những nơi đông người để mình không bị cô độc một mình,tìm đọc những cuốn sách thật dày hòng để không còn thời gian nhớ mong...Nhưng bất chợt bắt gặp một câu hát,một hình ảnh thân thiết thì trái tim tôi lai như vỡ tan,nỗi nhớ em lại nhức buốt...Nhiều khi tôi tự hỏi ở một phương trời đó em có thấu hiểu lòng tôi không,hay em vẫn cho tôi là một con người đáng ghét nhất?không cách thanh minh,không lời biện hộ."tôi ghét anh"những dòng tin trả lời của em như từng mũi dao đâm vào trái tim tôi,nhức nhối...
                      Tôi là một người sĩ diện,nguyên tắc và có lòng tự ái cao.Đã có nhiều lúc vì lòng tự ái mà tôi đã làm cho người khác khổ.Và em cũng không ngoại lệ.Tôi luôn muốn đạt những gì mà mình muốn và không muốn nhìn thấy thất bại kể cả trong tình yêu.Cũng có lẽ vì bản chất đó nên giờ đây khi đối diện với khoảng trống mà em để lại tôi càng cảm giác mình đau đớn.Tôi nghĩ tôi đang gặp quả báo khi mà tôi đã làm em đau khổ...
                  #9
                    vu phong 18.07.2009 22:32:28 (permalink)
                    Gió buồn gió thổi, thổi về đâu,

                    Biển buồn biển vỗ, sóng xô bờ.

                    Đêm buồn man mác, sao không thấy,

                    Chỉ thấy lặng im khắp bến bờ.


                    Gió đi đi mãi về nơi ấy,

                    Biển yên yên mãi sóng vô tình.

                    Tình vẫn còn đó, vương không dứt,

                    Đứng tới muôn đời cùng núi non.



                    Gió buồn vì ai, gió ngừng thổi,

                    Biển nhớ thương ai, biển lặng câm.


                    Trăng lên, gọi đến vì tinh tú,

                    Đứng ngóng trông theo bóng xa vời.


                    Quỳnh kia đã nở, khoe sắc thắm,

                    Khắp bốn phương trời, cảnh lặng yên.


                    Mà sao không thấy gió kia thổi,

                    Hay là biển kia không rì rầm?


                    Gió vẫn đứng đợi, một bóng dáng,

                    Biển còn vương vấn, một nỗi buồn.

                    Mà sao không vơi đi một nửa,

                    Để không chờ đợi, quá mỏi mòn.



                    Gió yêu biển cả xanh bát ngát,

                    Biển vẫn cho sóng vỗ vào bờ.

                    Không biết là có hay tình Gió,

                    Vẫn đang âm thầm chờ Biển xanh.
                     
                     
                    ...có những chuyện khi bắt đầu đã giống như một trái tim đập vậy,không phải muốn dừng lại là có thể dừng lại đươc...!!!

                    #10
                      vu phong 19.07.2009 23:14:05 (permalink)
                        này Gió!
                           Đừng bao giờ nói một lời có tính cách khẳng định về tình yêu. Mới ngày hôm qua là như thế hôm nay đã khác rồi. Tình yêu tưởng vĩnh viễn ra đi mà không ra đi. Tình yêu vờ như ở lại mà không ở lại. Kể lại một chuyện tình thường khi là kể lại một cái gì đã mất. Nhưng cũng không hiếm những trái tim lạc hướng bỗng một hôm lại ngoạn mục quay về. Không thể nói nhiều về tình yêu mà không mắc lỗi lầm. Cứ để nó yên ở một vị trí nào đó và nhìn ngắm, quan sát hoặc chờ đợi.
                       
                           Không ai điên gì mà tự xưng mình là kẻ biết rõ về tình yêu nhất. Đau khổ cả trăm lần vẫn cứ là một đứa trẻ thơ trong tình yêu. Tình yêu có lẽ là lời nói dối uyên thâm nhất của trái tim. Một trái tim kim cương không tì vết, không thách thức nhưng ngạo nghễ và thích đùa. Một thứ đùa cợt làm bằng bi hài kịch và trên sân khấu của cuôc hành trình đã làm nổ tung ra những cơn thịnh nộ của núi lửa hoặc của những mùa băng rã tuyết tan.
                        

                         Tình yêu là không khoan nhượng. Cái khía cạnh ác độc của tình yêu không ai có thể đo lường được. Khi cần dập chết một cuộc tình nó sẽ không cần biết nương tay. Nó lạnh lùng thản nhiên trước cơn hấp hối của "con bệnh tình".
                       
                          Tình yêu không có thắng bại. Ở đây không phải đấu trường mặc dù vẫn có những vết thương. Thậm chí đôi khi còn mang đến những cái chết, những cái chết không báo trước nhưng cũng nhuốm đầy đủ màu sắc tai ương, của một kiếp nạn
                          Tình yêu hình như không di chuyển trên một mặt phẳng. Nó thường dẫn người trong cuộc đi qua những nơi chốn không hề dự phòng trước. Thế rồi một hôm bỗng dưng mọi chuyện cứ lệch lạc hẳn đi và người trong cuộc thấy mình không còn là mình nữa. Như trong mùa biển động, những con sóng dữ tha hồ nhảy múa và nó rút dần tinh lực của con người.

                        Có những kẻ thấy được thiên đường. Có những kẻ thấy được địa ngục. Và có không ít những kẻ bị chọc mù đôi mắt khi đi qua tình yêu. Những giấc mơ hồng, những ác mộng đen. Đôi khi có những cái bóng vô hồn ngoan ngoãn tới lui trong không gian vô hình của những câu thần chú. Khi nhóm lửa đốt lòng mình trên những mê hoặccủa lời thề nguyền thì lúc ấy chỉ còn âm binh nói chuyện với âm binh. Giấy vàng bạc bay lả tả phủ hết con đường tỉnh thức để mở ra một cõi đời son phấn ngào ngạt hương hoa mơ mơ, tỉnh tỉnh, muội muội, mê mê nhưng đầy một thứ lạc thú riêng tư, một cõi trời bay bổng.

                         Chấp nhận tình yêu là chấp nhận một thứ có có, không không, đùa đùa, thật thật. Nó vô hình tướng nhưng làm rã tan hồn phách. Không có nó thì đời sống không biết sẽ tẻ nhạt đến dường nào. Thôi thì đành có nó vậy.

                       
                         Trong thế giới này đâu có loại thuốc nào chữa được bệnh hối hận nhỉ???
                      #11
                        vu phong 21.07.2009 22:12:46 (permalink)
                         
                           Lặng lẽ như những nỗi khắc khoải của con sóng,gió tràn về và làm tung những chiếc lá...mỏng manh...xơ xác...
                          Một mình lang thang,lâu lắm rồi mới có cảm giác được tự do,được đi lại,được hít thở cái không khí đặc quánh...nỗi nhớ thương da diết làm trái tim cũng dường như cô đọng lại...buốt nhói...!!!
                          Nhìn bầu trời mà không nói nổi một câu,từ đâu???Mây từ đâu trôi về rồi trôi đi...???biết bao giờ trở lại...Gió từ đâu thổi về...???về phương nào tiếp theo...???Ai ngồi một mình đếm thời gian?Ai nhìn hanh hao giọt nắng trải dài...lặng lẽ như những con sóng buồn...biển lặng?Mây bay qua đây,Gió thổi ngang đây...Nỗi buồn ngang đây...về đong đầy nỗi nhớ...Trời đã đổ mưa thật nhiều...chút nắng cũng không con nữa,trơ lại nơi này là một sự lạnh lẽo quá chăng...???Nỗi nhớ dâng lên...buốt nhói một trời chiều...gió lùa qua...nhẹ nhàng ,sao mà buốt...???   Ai hiểu được gì???cái gì gọi là mong đợi...Nó chỉ âm thầm như chiếc lá trôi sông...Hết rồi một ngày đợi chờ nhớ thương quay quắt...  
                        #12
                          vu phong 22.07.2009 22:12:13 (permalink)
                          Em yêu thương!
                           
                          Lâu lâu viết mail lạithấy vui,hồi hộp,buồn,trống vắng,đơn độc...kì lạ thật đó??bởi hàng ngày anh vẫn phải viết mail kia mà,có khi lên tới vài trăm mail ấy chứ.Vậy mà cứ mỗi lần viết mail cho em lại thấy mình "kì lạ" quá thôi???!!!!!
                          Gõ...gõ...gõ..xoá...xoá...rùi hỏi?mình viết gì đây?bởi có nhiều điều muốn nói quá,mà hình như nhiều điều muốn nói quá thành ra-tất cả ý tưởng nó"chạy" đi đâu hết mất rồi...Anh rất nhớ em,nhớ nhớ...nỗi nhớ thật đáng sợ,len lỏi từ từ vào sâu tất cả mọi ngõ ngách...ấy vậy mà nhóc Bill đã nói_"con nhớ cậu như con virut nhớ bệnh nhân ấy..."thật là...chí lí Trời vẫn mưa.Mưa!buồn vui lẫn lộn khiến cho lòng người càng trở nên bâng quơ...những hạt mưa nặng nề rơi lộp bộp trên mái hiên nhà...Mưa giao mùa là như vậy.ầm thầm đến không báo trước,hạt mưa mang theo nỗi nhớ làm đau nhói trái tim người ở xa,xa ngưòi yêu thương của mình!      Cơn mưa ở đây ,và anh thì đang ở một nơi cách xa em.........anh muốn ngăn mưa lại nhưng không được,anh muốn ngăn lòng mình khỏi nỗi nhớ cồn cào nhưng anh  không làm được...  Sự chờ đợi những cơn mưa dù là mòn mỏi cũng không bao giờ là vô vọng vì như một quy luật của tự nhiên_thế nào cũng có một ngày mưa lại đến.Còn anh?anh mong đợi ngày về bên em khi bây giờ nỗi nhớ em như đang gặm nhấm từng ngày.Những hạt mưa chở thương chở nhớ,chở những hi vọng ,những mơ ước những động viên...về bên anh.........bên em.......Anh nhớ em!
                          #13
                            Linh Linh 24.07.2009 21:09:56 (permalink)
                                       Anh! Có những lúc em bắt gặp trên khuôn mặt anh những nặng trĩu suy tư, mệt mỏi, em lại thấy chạnh lòng. Vì đôi mắt buồn ấy một phần do lỗi của em, em đã làm anh thất vọng rất nhiều phải ko? Vậy mà giờ đây một mùa hạ nữa lại sắp đi qua....và em mong muốn sẽ đem lại cho anh những nụ cười chan chứa hạnh phúc bởi anh là tình yêu, là lẽ sống của em. Mãi mãi là như thế nhé anh! Em sẽ luôn chung thủy đợi chờ anh ở cuối con đường tình yêu!
                            #14
                              vu phong 24.07.2009 22:23:36 (permalink)
                              ...Trên con đường...anh bước đi với một khát vọng mong muốn mình có được một lý do...một lý do để anh yên tâm rằng mình khờ khạo...Con đường vẫn ở dưới chân anh...thế nhưng những gì là ký ức,là quá khứ nó vẫn nằm trong lồng ngực nơi anh đã chứa đựng biết vô vàn yêu thương...ký ức dường như vẫn cứ chua chát,mặn đắng... cứa làm vết đau phía trái của anh không bao giờ yên lành và nguội lạnh.Tất cả là bài học trong trò chơi Tình Yêu...
                              ...Giá như...giá như...anh...em...có một lời cuối
                              ...Giá như...em cho anh một lý do...anh cho em một lý do...để anh biết rằng vết đau phía lồng ngực bên trái của anh vì sao lại như thế...như vậy có phải tốt cho anh không...
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 45 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9