Thời gian dừng lại ở đâu?
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 45 bài trong đề mục
Linh Linh 25.07.2009 22:53:47 (permalink)
          Anh à, cho em xin lỗi, xin lỗi vì tất cả những lỗi lầm của em, xin lỗi vì tất cả những gì tồi tệ nhất mà em đã mang tới cho anh.
          Trong suốt thời gian chúng ta quen nhau, em ko biết là vô tình hay cố ý đã rất nhiều lần làm anh đau. Để cuối cùng kết quả mà em nhận được là chúng ta chia xa và niềm tin của anh dành cho em ko còn nữa.
          Nhưng ko sao đâu A à! Em tin một ngày nào đó, ko xa đâu; em sẽ cố gắng hết sức để lại có được niềm tin của anh và sẽ mãi mãi ko bao giờ em đánh mất nó một lần nữa đâu.
          Hãy tin em và cho em cơ hội nha P!
#16
    vu phong 25.07.2009 22:54:08 (permalink)
    Anh ngược đường, ngược nắng để yêu em
    Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
    Ngược lòng mình tìm về nông nổi
    Lãng du đi vô định cánh chim trời 

    Anh ngược thời gian,anh ngược không gian
    Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
    Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng 
    Anh đánh thức nỗi buồn,anh gợi khát khao xanh

    Mang bao điều anh muốn nói cùng em
    Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
    Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
    Và sẽ thế nào khi trong em không anh? 
    Anh trở về im lặng của đêm
    Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
    Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
    Riêng chiều này -anh biết, một mình anh...
    #17
      vu phong 27.07.2009 22:53:31 (permalink)
        Hôm nay nhỏ Xêko dọn phòng cho anh,nhỏ làu bàu:"sao trên bàn làm việc của anh dán chi chít những tờ giấy ghi nhớ thế,trông bừa bộ quá,sao anh không bỏ đi chứ?......
      Làm sao mà nhỏ hiểu được những tờ giấy ghi nhớ ấy nó lại quan trọng đối với anh thật nhiều.
      Anh vẫn nhớ rất rõ ngày đầu tiên anh vào lớp 1,Má dậy sớm làm đồ ăn cho anh,trước khi đi Má để lại tớ giấy ghi nhớ:"con trai ah!Má phải đi làm rồi,con nhớ ăn sáng nghe ,rồi đến trường cho kịp giờ học,Má rất yêu con.."Đó là tờ ghi nhớ đầu tiên trong đời của anh,và anh đã đánh vần từng từ một để có thể hiểu được nội dung trong đó...
      THời gian trôi dần,anh đã lớn lên trong vong tay thương yêu của Má và cùng với thời gian anh đã có thật nhiều những tờ ghi nhớ...Để một ngày,anh lại có thêm những tờ ghi nhớ mới đó là của em..."P ơi! hôm nay trời mưa đó,anh nhớ mang áo mưa nghe kẻo sẽ bịnh đó,"..."P ơi!em để thuốc đau đầu và dầu ở trong xe ,anh nhớ nghe."....
      NHững tờ giấy ghi nhớ đó trở thành một phần quen thuộc trong anh từ khi nào anh cũng không rõ nữa...
      với anh đó là những tờ ghi nhớ yêu thương!!!
      #18
        vu phong 28.07.2009 22:07:20 (permalink)
        KHI NGƯỜI TA KHÔNG CÒN YÊU NHAU

        Mọi lời giải thích
        nào có cần đâu
        khi người ta không còn yêu nhau
        có lẽ tốt nhất là nên im lặng

        Vườn hoa đỏ trút màu thành hoa trắng
        nhưng không là hoa trắng thuở ban đầu
        khi người ta không còn yêu nhau
        đêm nào trăng cũng lặn

        Thế giới đông người ư
        nhưng thiếu vắng
        khi người ta không còn nữa yêu nhau
        giá như quên được nỗi đau
        có lẽ đó là điều tốt hơn điều tốt nhất...
        #19
          vu phong 29.07.2009 22:29:35 (permalink)
          Có những nỗi buồn bâng khuâng không hiểu nổi
          Có những nỗi nhớ chẳng thể gọi tê
          Có những thứ mà mình không thể quên
          Nhưng cũng không ai muốn sẽ còn nhớ lại
          Có những thứ qua đi, có những điều trở thành mãi mãi
          Có những điều trong lòng, có những thứ nói ra
          Có những điều chẳng bao giờ phôi pha
          Có những thứ nhạt nhoà trong kí ức
          Có những thứ tưởng chừng như rất thực
          Có những điều lại chỉ thoáng như mơ
          Có những lúc chợt một mình vu vơ
          Mọi thứ bỗng như trở về… bất chợt…?



          #20
            vu phong 30.07.2009 22:04:12 (permalink)
            Anh xa em
            Trăng cũng lẻ
            Mặt trời cũng lẻ
            Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
            Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn
            Gió không phải là roi mà vách núi phải mòn
            Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím
            Sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến
            Dù sóng đã làm anh
            Nghiêng ngả
            vì em.
            #21
              vu phong 31.07.2009 17:03:03 (permalink)

              Tự nhủ với lòng mình sẽ bắt đầu quên
              Cứ coi người như người dưng qua ngõ
              Cứ thản nhiên như chưa từng gặp gỡ
              Mà sao dạ vẫn không yên?
              Minh sẽ quên . Ừ thì mình sẽ quên
              Mảnh trăng mỏng chao nghiêng trời cuối hạ
              Kỷ niệm xưa hoá thành cơn gió lạ
              Mình sẽ thả bay đi...

              Nhủ quên rồi còn lưu luyến làm chi
              Chiều qua cả chiều nay người không tới
              Người có lẽ không biết mình đã đợi
              Cũng như mình chẳng tin minh đã buồn.
              Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên
              Sẽ chẳng băn khoăn và chẳng thèm trách cứ
              Sẽ chẳng nhớ nhung cũng chẳng thèm chờ đợi
              Đã nhủ rồi , mình sẽ bắt đầu quên...

              #22
                vu phong 03.08.2009 22:21:35 (permalink)
                Đôi khi
                Con chuồn chuồn bất chợt
                Đậu xuống cành rào
                Những chiếc gai run rẩy

                Đôi khi ngọn gió hoang bất chợt
                Giận hờn trút xuống khóm hoa
                Những cánh hồng tươi tan tác

                Đôi khi tình yêu bất chợt
                Ghé qua tim người
                Để lại thẳm sâu
                Vết xước
                #23
                  vu phong 09.08.2009 22:08:46 (permalink)
                  Đêm_là khoảng cách  gần Thượng Đế.Còn biển thì sao?Biển chính là gấu áo của Thượng đế.
                  Mặt biển giống như một tấm vải đen mềm mại.Ánh trăng trải dài lên trên,từng khoảng,từng khoảng giống như những mảnh ruộng mơ ước màu vàng.
                  Thượng Đế đã rất hào phóng,để những mảnh ruộng mơ ước ấy trôi ngay dưới chân tôi.
                   
                  Gió vẫn thổi.thổi bay những đóa hoa màu trắng.Tôi thấy nó đang bồng bềnh trên mặt biển.Từng cánh hoa nắm lấy nhau và trôi tới chân tôi,giống như những bông Bồ công anh vậy,từng bông cứ lăn vào mảnh ruộng tim tôi.
                  Tôi trôi trong giấc mơ của Thượng Đế...
                  #24
                    vu phong 10.08.2009 22:09:08 (permalink)
                    Những vì sao đêm nay bỗng sáng lạ thường.Những vì sao sáng rực trên đầu như nước mắt của ông Trời.
                    Còn màn đêm có màu đen thuần khiết như thể màu đen đang chìm sâu trong giấc ngủ say không muốn tỉnh dậy...
                     
                    Đường đi về thật xa,một ngày kết thúc của tuần đi công tác thật mệt mỏi...nhưng dường như trong lòng vẫn có chút gì đó bâng khuâng vô định...Ta đang nhớ điều gì chăng???????????
                    #25
                      nhatran89 10.08.2009 23:26:29 (permalink)

                      Trích đoạn: vu phong

                      Một trời buồn anh không sao hiểu nổi
                      Mây dửng dưng và nắng cũng dửng dưng
                      Lời thì thầm mỏng manh hơn gió
                      Con đường mòn dài mãi phía sau lưng
                      Một trời buồn anh không sao giấu nổi
                      Chầm chậm trôi rồi cũng hoàng hôn
                      Phố vô tình mê mê trút lá
                      Vàng úa rơi xuống đáy tâm hồn
                      Anh cứ đi và anh chờ đợi
                      Những hư vô tự huyễn hoặc mình
                      Không dám tin sau màn đêm loãng
                      Cuối chân trời hồng ánh bình minh
                      Rồi một ngày anh không sao nhớ nổi
                      Chiều buồn xưa ở tận nơi đâu
                      Trời vẫn nắng và mây cũng thế
                      Lá vàng rơi...rơi mãi mùa sau...

                      Mỗi giây,mỗi phút trôi qua của ngày,thì nỗi nhớ em trở nên cồn cào da diết.Anh đã không biết rằng nếu không có em thì xung quanh anh lại vắng lặng đến nhường vậy...?Anh trở nên ngu ngơ trước mọi chuyện,lạc lõng giữa dòng người tấp nập...anh không còn là chính mình nữa...và anh đã biết em thực sự quan trọng với anh...anh nhớ em quá!

                      chiều nay nắng hanh hao,nhạt nhòa...không một cơn gió,tất cả mọi vật dường như xơ xác hanh hao trước cái nắng hè gay gắt...Những khuôn mặt mệt mỏi..,họ mệt mỏi vì điều gì trong cuộc sống này???anh không biết...anh thực sự không biết mình đang như thế nào nữa...dường như trái tim của anh đã im lặng từ ngày không có em!Anh nhớ em,rất nhớ...
                      Có phải con người thường hay hối tiếc,hối hận vì những chuyện đã qua?Những gì khi mất đi mới thấy đó là quan trọng,đáng quý của chính bản thân mình...?Anh không biết.chỉ biết một điều đang khát khao cháy bỏng trong anh_đó là em.
                      Hạnh phúc ơi_cho anh thấy một lần?



                      TIẾNG GỌI CỦA GIÓ THU

                      Mây sầu xám ngắt lạnh lòng bồi hồi
                      Nỗi sầu chất ngất đắng cả bờ môi
                      Thì thầm gió vọng lời ngàyxưa nhắn
                      Lệ mặn rơi dài rỉ máu tim côi

                      Xa xôi giờ đã xa xôi thật rồi
                      Người đi biệt bóng khuất nẻo phương trời
                      Gửi thương nhắn gió tình kia thôi đợi
                      Để đêm đông lạnh sầu lòng chơi vơi

                      Thu nay đơn lẻ ngồi nhìn lá rơi
                      Lá vàng bay mãi rụng khắp đường đời
                      Nhìn theo chiếc lá lòng đau quặn thắt
                      Mưa Thu rớt giọt đọng lệ tim côi

                      Trách trời li cách hay trách tại người
                      Từng bước mùa qua nhớ mãi mãi thôi
                      Tiếng Thu réo gọi tình xưa đã lỗi
                      Nhìn chiếc lá vàng dạ sầu chơi vơi

                      Nhã Trân

                      ( Thơ Vũ Phong buồn da diết quá ! Em hoạ cùng cho vui nhé ! Em chưa biết buồn bao giờ ! Chỉ thích vui thôi ! Hi...hi...hi...)
                      #26
                        vu phong 13.08.2009 22:29:47 (permalink)
                        Mưa!
                        từng giọt rơi tí tách,tí tách...mưa dường như luôn mang đến cho tôi một tâm trạng trống rỗng,mơ hồ...và có cảm giác những"bụi bặm"của ngày được mưa cuốn trôi đi...
                        Những cơn gió len nhẹ qua song cửa,không gian như trầm lắng hơn trong tiếng mưa.
                        Giờ này em có hạnh phúc bên người không???
                        Tôi cố gắng gạt đi suy nghĩ về em,gạt đi tất cả,nhưng...nhưng...em vẫn về trong trái tim tôi...tôi tức giận,tức giận với chính mình...có lẽ...lúc này...tức giận để làm giảm đi nỗi đau chăng?
                        #27
                          vu phong 20.08.2009 22:16:46 (permalink)
                          Không hiểu vì lẽ gì mà những kỷ niệm vui khi xa xôi lại trở nên buồn đến thế. Tháng Tám cứ như một mãnh lực khôn cùng gọi buồn đến thiết tha...
                          Tháng Tám nắng không còn gắt nữa. Chỉ có gió là nhiều hơn bao giờ hết. Gió tràn ngập các nẻo đường xua mùa hạ về với miền kí ức… Nhưng vì mùa hạ chẳng chịu rời nên thời gian chực đổ một trời Ngâu…
                           
                          Có lẽ ta nên vặn lại dây cót để có thể bắt đầu một điều kỳ diệu chăng?
                           
                          #28
                            vu phong 21.08.2009 21:32:22 (permalink)
                            Tháng 8 mùa thu,lá vàng rơi chưa nhỉ???
                            Lòng người chợt ngập ngừng,bước chân nhuốm lại màu cho từng chiếc lá đang xoay tròn trong điệu Valse của ngọn gió giao mùa...
                            Một mình bước,đếm từng bước chân trên con phố ồn ào,huyên náo này...sao trong lòng lại không có cảm giác vui vẻ nhỉ???tại sao và vì đâu?
                            #29
                              vu phong 23.08.2009 21:40:04 (permalink)
                              Có ai đó đã nói: tình yêu như con chim muốn tự do, nếu nắm chặt trong tay thì nó sẽ chết, còn nếu để nó tung bay, bạn sẽ mất tất cả. Tôi lại thích một hình ảnh khác: hãy giữ một nắm cát trong bàn tay. Ai cũng muốn níu giữ tình yêu của mình, muốn kề cận và được sở hữu giống như muốn cát luôn ở trong tay. Để rồi, đôi khi tình yêu cứ dần nhẹ rơi chút ít cũng như mỗi lần xiết tay nắm cát. Cũng bởi lòng khát khao được yêu mạnh mẽ hơn sự chia sẻ tình cảm, tâm tư người mình yêu. Vô tình, người ta sẽ giật mình và hụt hẫng...
                               
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 45 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9