Thời gian dừng lại ở đâu?
Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 45 bài trong đề mục
vu phong 24.08.2009 22:04:45 (permalink)
Có bao nhiêu lý do “xui” người ta yêu nhau? Có bao nhiêu lý do khiến người ta phải chia tay nhau? Và có bao nhiêu lý do để một ngày tình cờ lại nhau? Có thể là hàng trăm lý do, nhưng cũng có khi, chỉ một cơn mưa thôi. Một cơn mưa đủ để ngón tay thân quen vượt qua những ngại ngùng, một lần nữa tìm đến với nhau …

#31
    vu phong 26.08.2009 21:50:38 (permalink)
    Dường như thời gian trôi đi thì những vết thương lòng cũng trở nên nhức nhối và cũng làm cho người cảm thấy mệt mỏi...?
    Hôm nay là một ngày thật dài đối với chính mình.Công việc lẫn chuyện tình cảm đều khiến mình thấy thật mỏi mệt...
    Người ấy luôn làm cho mình thấy nhức nhối,thấy đau...thấy nhớ và yêu thương...Tại sao vậy chứ?Mình lại hỏi chính mình như vậy?Và mình cũng biết sẽ chẳng thể có được câu trả lời.
    Bây giờ ngoài trời đang là những cơn gió thổi mải miết những tán lá xào xạc...âm thanh của những tiếng côn trùng nghe da diết đến nhường vậy?Thấy trong lòng mình là những khoảng trống không định hình giống như nỗi nhớ trong lòng mình đây_không định hình...Hình như trời sắp mưa rồi!?!?
    #32
      vu phong 31.08.2009 20:49:21 (permalink)
      có lẽ em nói đúng...và có lẽ P đúng...mặc...đúng sai bây giờ thì có nghĩa gì đây?????????/
      Định mệnh tôi có thể chỉ là dòng sông.Đôi khi lờ lững trôi đi,đôi khi trong lòng dậy sóng.
      Định mệnh tôi là dòng sông phẳng lặng,nhiều khi tôi không biết dòng sông sẽ trôi về đâu?Như chưa bao giờ biết đâu là khởi đầu,tôi cũng không biết đâu là điểm cuối?Vì cuộc đời này vốn là vô tận.
      Nên chăng,nên chăng ta hãy trân trọng những điều bình thường nhất....thực sự,với ta,lúc này_bình thường đã là một hạnh phúc...
      #33
        ms.witch 31.08.2009 22:58:36 (permalink)

         
        Kết thúc một cái này
        Lại mở ra cái khác
        Kết thúc một con thác
        Là dòng sông êm trôi
        ....
        Và kết thúc khổ đau
        Phải chăng là hạnh phúc???

        #34
          vu phong 01.09.2009 22:42:45 (permalink)
          Quãng đường chúng ta đã đi không thể tỉ lệ thuận với tình yêu của chúng ta đâu em ạ. Chỉ có tình cảm là theo bên ta mãi, dù quãng đường có dài ngắn, hay có ghập ghềnh và chông gai. Nếu ta thật sự yêu nhau, anh và em sẽ bước cùng nhau trên con đường ấy.



          Có thể việc dừng lại sẽ giúp ta trân trọng quá khứ của nhau hơn. Nhưng anh vẫn mong em hiểu, quá khứ chỉ là những gì đã qua, đó là động lực và là nền tảng để xây dựng nên tình yêu. Chúng ta cần sống cho hiện tại và tương lai, chứ không phải cho quá khứ. Có thể hiện giờ, anh không nhận ra mình yêu em, nhưng biết đâu sau khi dừng lại, anh sẽ hiểu tình yêu trong anh sâu sắc tới nhường nào.



          Anh không biết… và anh cũng không chắc…



          Em ạ!



          Nếu cảm thấy mệt mỏi và buông tay…



          Nếu thời gian trôi đi mà nỗi nhớ về nhau chết dần…



          Nếu chúng ta dừng lại mà không thể bước tiếp…



          Nếu em và anh cùng nhận ra rằng mình không là một nửa của nhau…



          .....................
          ................
          anh không biết....nhưng có một điều anh đã hiểu...
          ..........
          Anh dừng lại…



          …Để anh học cách phân biệt giữa tình yêu với tình thương. Khoảng cách giữa yêu và thương nhiều khi mong manh làm nhiều người ngộ nhận. Anh sợ rằng, mình cũng nằm trong số ấy. Em biết không “Sự lầm tưởng và ngộ nhận trong tình yêu vô tình sẽ đem lại những tổn thương không mong muốn”. Mà anh thật sự không muốn em, hoặc anh bị tổn thương vì điều đó.

          #35
            vu phong 04.09.2009 20:46:56 (permalink)
            anh biết,sự việc có những cái đúng sai,có những cái có thể bắt đầu lại được và có những cái không thể.có những điều có thể nói và cũng có những điều không được phép...nhưng...biết là vậy mà anh vẫn không sao thoát khỏi mâu thuẫn của chính mình...
            #36
              vu phong 16.09.2009 22:24:10 (permalink)
              Mưa...đêm....
              ...................
              ....
               
              Bỗng cảm nhận thấy lòng mình nhẹ lại, trong đêm nhẹ nhàng lại thấy cái Vô Thường của cuộc sống. Đôi khi lướt đi quá nhanh mà ta đã bỏ lại khoảng bình yên cuộc sống...!

               
              Chợt thấy ngày dài tháng rộng  vô cùng tận và ta vẫn rong ruổi trên cuộc hành trình mang tên Cuộc sống.

              Một chút hoài tưởng,một chút xa xăm,một chút mông lung của những cảm xúc kì lạ, một chút nhìn lại, nhận ra giá trị cuộc sống, nhận ra lý do ta tồn tại, ta sống. Vững tin hơn vào những bước chân nối tiếp.

              Đôi lúc chợt thấy mình lặng lẽ trong đêm, suy ngẫm một chút dư vị cuộc sống trong cái tĩnh lặng sâu lắng của đêm, nhận ra còn nhiều điều nghi hoặc, còn nhiều nghi vấn, còn nhiều những câu hỏi cần được giải đáp. Và để có câu trả lời cho những câu hỏi đó, ta phải đi tiếp cho tới tận cùng của cuộc sống mình.

              Đôi khi lặng lẽ giữa đời ngắm nhìn cảnh nhân sinh, lòng quặn lên một chút nhói. Thấy ta càng yêu cuộc sống này. Dù rằng có đôi khi nó trơ trọi, khô cằn nhưng đó là chất, là vị của cuộc sống. Thiếu những điều ấy cuộc sống vô vị. Thấy ta cảm được sự đời cay nghiệt với kẻ khó hơn ta. Thấy ta may, ta may vì ta còn được sống trọn đẹp một ngày.

              Cuộc sống là một dòng phương trình dài phức tạp mà người cân bằng nó là chính bản thân mình. Không ai, không ai khác hơn có thể chỉ ta lời đáp  bài toán cân bằng đó...???

              #37
                vu phong 24.09.2009 22:47:37 (permalink)
                Cơn mưa thật dài đủ cho lòng se lại...
                Ngoài kia, chiếc lá vàng oằn mình trong gió se và khóc thương trong mưa giăng kín. Thật buồn. Mưa, sấm, giai điệu của nỗi buồn đan xen vào nhau làm trái tim càng lạnh thắt...
                 
                Hiên nhà ướt đẫm, lẻ loi, khẽ co mình lại. Buồn như ai kia.
                Thấp thoáng dưới hai mái hiên nhà có hai người đang lặng chờ cơn mưa ngớt.

                Lòng muốn yên mà sao đời không cho yên một phút giây. Chỉ lặng lẽ tìm sự bình yên nơi ngõ tối, rồi chợt nhận ra tại sao không tìm sự yên tĩnh nơi chốn buồn bã, ồn ào của thiên nhiên, mưa và sấm.
                Vẫn nhẹ, vẫn buồn, vẫn day dứt, vẫn mãi đi tìm chính mình trong màn mưa, trong bóng tối

                Vẫn mãi tìm kiếm ước mơ và hạnh phúc...

                Mãi mãi vẫn tìm ở một phương trời thật xa...

                #38
                  vu phong 14.10.2009 20:31:10 (permalink)
                    Lá vàng, góc phố, và những kỷ niệm… đâu chỉ đơn thuần là những mơ mộng hoang đường. Nó tồn tại trong mắt em, lung linh theo một cách riêng nào đó. Những kỷ niệm trong veo, mằn mặn, chỉ chờ em chạm vào lại vỡ tan ra, rơi dài trong mưa, tí tách... tí tách… Em muốn hát khẽ, ngước mắt nhìn để tâm hồn đừng đi mãi trong mưa. Chia đôi một nụ cười có khác gì rơi nước mắt? Anh lại nghĩ rằng kỷ niệm hẳn phải rất mỏng manh. Như làn mây trắng, có làn mây trắng nào lơ đãng trong mưa? Làm sao em giữ được hạt mưa, nước mắt buốt giá và ấm nồng trong đôi bàn tay nhỏ bé? Mưa sẽ còn rơi mãi… Tay xin nhẹ buông…
                  #39
                    Linh Linh 14.10.2009 22:00:35 (permalink)
                          Mưa buồn, em lại thấy nhớ anh ghê gớm. Bây giờ trong em ko còn cảm giác đau đớn vật vã như những ngày đầu bọn mình chia tay nhau nữa. Thế nhưng, tình yêu và nỗi nhớ trong em đối với anh vẫn còn vẹn nguyên.
                          Phong ơi, em chẳng thể nào dám tin dù biết rằng đó là sự thật: em đã mất anh! Nhưng em vẫn mong, có một ngày nào đó anh sẽ lại gọi em "Nhóc ơi!" như những ngày đầu bọn mình mới yêu nhau. Hãy về với em, anh nhé!
                     
                     
                    #40
                      vu phong 19.10.2009 21:30:53 (permalink)
                      Từng sợi hoàng hôn buông thả nhẹ nhàng khi màu màn đêm buông xuống.Có chút gì đó như lắng đọng vô hình.Một nỗi buồn bỗng dưng chợt xâm chấm lấy tâm hồn...
                      Dường như là cả một không gian chờ đợi,một con tim chờ đợi...Lời ước nguyện hình như vẫn chìm sâu hun hút,vẫn im ắng như chưa từng được thốt lên...
                       
                      Cố quên để rồi nhớ hay là cố nhớ để mà quên???
                      #41
                        vu phong 05.11.2009 14:50:57 (permalink)
                        ...có những ngày mà nỗi buồn không thể gọi thành tên,nhắm mắt lại và thấy mình lơ lững....
                        ...cuộc sống là một chuỗi dài những mâu thuẫn,và có những điều không thể hiểu và không thể gọi thành tên...
                        #42
                          vu phong 18.11.2009 20:15:17 (permalink)
                          Tình yêu không bị bào mòn bởi do mỗi sự đổ vỡ hay bởi hạnh phúc. Đó là một cuộc phiêu lưu tình ái suốt trọn đời ta luôn phải học hỏi, khám phá và vươn lên. Điều trớ trêu lớn nhất của Tình yêu là ta lại để nó ra đi đúng lúc ta nên giữ lại hay lại cố níu kéo thay vì nên để nó ra đi. Ta mất đi một người chỉ khi số phận đã sắp đặt ta phải gặp người khác - người có thể yêu ta thậm chí hơn cả chính ta yêu bản thân ta. Khi bị vấp ngã trong tình yêu , nên có thời gian để hàn gắn vết thương lòng và sau đó ta lại bắt đầu tiếp tục " leo lên lưng ngựa "...
                          #43
                            vu phong 23.11.2009 14:25:22 (permalink)
                            Những khoảng lặng khi cần thiết sẽ giúp ít nhất là một ai đó thấy bình yên hơn .

                              Bầu trời nhuộm một sắc đỏ trà , nhuộm cả khoảng trời quanh tôi , bình yên với tôi là giây phút chỉ có một mình , không ồn ào , không náo nhiệt , chẳng ai quấy rầy , cũng không có ai tò mò đến sự trầm lặng bất chợt của tôi .

                               Hoàng hôn chiều nay nắng đỏ , không thấy rõ Mặt Trời , những tia nắng nhẹ nhàng lướt ngang khe hở tầng mây , là một đám bông gòn màu hồng bạc . Sẽ thất ngốc nghếch nếu tôi không tự thưởng cho mình một khoảng lặng vào chiều hôm nay .

                                Tôi thích chuông gió , Nhóc nói với tôi, “chuông gió là linh hồn của gió , vậy nên gọi nó là phong linh , phong linh có tiếng nhẹ , nghe thanh và cũng lặng lẽ vào những chiều hoàng hôn , khúc nhạc gió vô tình cất lên , trong trẻo , rào rặt cũng có tình và có hồn , mang theo tư tình của người cảm nhận,……gọi rằng khúc nhạc gió thổi trên vùng đất linh thiêng” . Tôi cũng yêu phong linh từ đó .

                            Chiều nay gió cũng thổi , nhẹ thôi , nhưng cũng đủ để tôi biết dư âm cuộc sống nhộn nhịp như thế nào so với khoảng lặng riêng của tôi
                            ...
                            #44
                              vu phong 01.08.2010 22:07:16 (permalink)
                              tự nhiên lại bắt gặp những dòng viết của ngày nào...có chút bâng khuâng...
                              ngày hôm nay,có lẽ...có lẽ mình...tặng cho chính mình một điều lạ lẫm chăng???
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 45 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9