VẪN BIẾT KHÔNG VĨNH VIỄN Em vốn biết không có gì vĩnh viễn
Nhưng vẫn buồn khi cất bước ra đi
Nhưng cõi lòng nghe vẫn nặng từng khi
Nghe thổn thức khi nhìn đôi mắt ấy
Anh hỡi anh sao tình thành trốn chạy
Để cuối cùng em thành kẻ bơ vơ
Giữa con đường em đứng lặng ngẩn ngơ
Mong mong quá một vòng tay ngày ấy
Mong sao cho mắt mình còn được thấy
Bóng dáng người .. dù chỉ bước qua nhau.
Đông Tảo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2005 00:15:54 bởi tumi >