Chỉ còn giọt buồn...
Thời gian bào mỏng giọt thương.
Đắp bồi nỗi nhớ tha hương kiếp người.
Nỗi buồn tăng cấp nhân đôi
Niềm vui cóp nhặt chốn đời nợ vay...
Ngỡ còn giữ vạt cỏ may,
Một chiều cả gió...hoa bay mất rồi...
Có còn chi để tặng người,
Giọt thương khuyết mỏng...giữ thôi...Riêng mình...
Mảnh mai ngày ấy trúc xinh...
Nụ cười e ấp...dưới vành quai thao...
Mắt nhung lấp lánh ánh sao
Giờ còn hoài niệm...xôn xao sóng lòng...
Thôi đành xếp lại nhớ mong
Thuyền xa bến đợi...Con sông xa bờ...
Thương người chín đợi mười chờ
Đơn côi ,lẻ bóng bao giờ nguôi ngoai...
Giọt buồn thêm nặng lòng ai
Giọt nhớ thao thức đêm dài tương tư...
Kiev 03/5/2010-TG
AI BÁN GIỌT BUỒN.
Hỏi ai có bán giọt buồn
Thì tôi mua hết cất luôn để dành.
Dẫu rằng vay nợ trời xanh
Thì người cũng sẽ được lành vết đau.
Dù cho nợ đến kiếp sau
Cũng đành bán cả nương dâu vì người.
Đường tơ giăng giữa đỉnh trời
Duyên này mãi trọn kiếp người vì ai?
Biết tình xưa vẫn chưa phai
Còn vương vấn mãi mắt nai đêm trường.
Giọt sầu bên những giọt thương
Bâng khuâng đứng giữa ngả đường chia ly.
Niệm hoài một mối tình si
Một thời ân ái,lâm ly sóng lòng.
Thuyền xa,bến vẫn đợi mong
Bến đâu có biết thuyền dông cõi bờ.
Giật mình khi biết mình mơ
Lênh đênh thuyền mãi xa bờ...bến ơi!
Cuộc đời như nước mãi trôi
Mong chi một chút hương đời còn vương.
Giọt buồn,giọt nhớ,giọt thương
Dẫu cho chìm nổi gió sương,đất trời.
Quê hương vẫn mãi đợi người
Mong ai trở lại..đất trời bừng hoa.
Ngày 06/05/2010.
Anh cảm ơn em Thương Giang thật nhiều đã ghé thăm và hoạ bài thơ thật tràn đầy cảm xúc.chúc em luôn an lành,may mắn và hạnh phúc thật nhiều.
Xin đừng mua...
Lời anh dịu ngọt thiết tha
Khiến lòng day dứt xót xa vô cùng...
Nẻo nào chưa một lần chung
Nẻo nào xa ngái...ngàn trùng người ơi...
Giọt thương hao khuyết mất rồi...
Giọt buồn, giọt đắng chẳng vơi ,mãi đầy...
Đừng vì em để nợ vay,
Nương dâu đem bán... trắng tay sao đành...
Đừng mua buồn tủi mong manh,
Dù em nhẹ đỡ mà lành vết đau...
Anh đừng nợ đến kiếp sau ,
Vì em mua lấy giọt sầu làm chi...
Em giờ như cánh thiên di
Cuối trời xa ngái...biết khi nào về...
Nhớ thương gửi lại chốn quê
Nơi em vẫn nợ lời thề hôm nao....
Ngước lên...thăm thẳm trời cao
Ơn anh em nhủ khi nào...trả đây?
Không duyên mà vẫn nợ vay...
Giọt buồn chẳng bán sợ đầy nợ thêm....
Kiev06/5/2010-TG