Người xa...
Thấu cho...dạ cứ bộn bề...
Dẫu rằng còn đó lời thề cỏ may...
Người ơi...biết nói sao đây...
Rau răm chịu kiếp đắng cay...thôi đành...
Ngày xưa...thuyền đã chòng chành
Người xa sợ lắm...trăng lành vỡ đôi...
Biết rằng...thiệt lắm cho người...
Cứ xa xôi mãi...tim côi lệ trào...
Để trong mơ vẫn khát khao
Nụ cười ánh mắt xốn xao tâm hồn
Người xa về ,lạnh chẳng còn...
Ngại ngần ánh mắt ,dỗi hờn dõi trông...
Biết người có hiểu cho không...
Người xa cách núi ,lụy sông ...ngại đò...
Kiev4/5/2010-TG
ĐỢI NGƯỜI XA.
Người xa tận chốn chân mây
Bôn ba chịu kiếp đắng cay cũng đành.
Dẫu cho thuyền có chòng chành
Ta về vá lại cho lành vết đau!
Trong mơ trầu vẫn bên cau
Hội lim-quan họ đợi nhau ta về.
Triền đê cỏ mướt câu thề
Hẹn mùa xuân đến ta về hội lim.
Câu ca đừng để lắng chìm
Lời thề năm ấy ướt nhèm sương đêm.
Tháng năm anh đã tìm quên
Càng tìm anh lại càng thêm nhớ nhiều.
Bến xưa vẫn cảnh cô liêu
Thuyền trôi xa thẳm trong chiều bão giông.
Mấy mùa dạ lại xui lòng
Mây đà theo gió phiêu bồng bay xa.
Hạ tàn,thu cũng đã qua
Đông về sương lạnh làm ta nhói lòng!
Người xa liệu có về không?
Hay chăng người đã thay lòng...lãng quên!
Q/L
Lào cai ngày 30/05/2010.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.05.2010 22:31:26 bởi quangluc >