NỖI LÒNG NGƯỜI VIỄN XỨ
CHUYỆN SÔNG HỒ
Bao giờ hồ nối ra sông
Lời thơ hay nốt nhạc lòng rơi nghiêng ?
Sông xưa bến vẫn đợi thuyền
Chỉ e thuyền mãi vui miền gió trăng
Góc hồn ai vẫn cài then
Hay đường xưa lạ bước quen mất rồi ?
Sông Hương vẫn lặng thầm trôi
Vẫn Tây Hồ..., vẫn một thời khó quên
Cầu ai nối nhịp không tên
Chưa qua sao đã bồng bềnh men say
Chút tình gởi gió ngàn bay
Đường xưa kỉ niệm rơi đầy tháng năm
Huế 06/10/2010
Sông Hương
VẪN ẤM TÌNH THƠ
Như bóng cá...chẳng sủi tăm...
Người đi biền biệt...Xa xăm...vẫn chờ...
Một mình lui tới vườn thơ...
Ngày về ...sao nỡ trách ngờ...đổi thay...?
Chút tình gởi gió ngàn bay Đường xưa kỷ niệm...vương đầy lá me...
Rơi nghiêng giọt nắng...vàng hoe...
Đọng trong đôi mắt tròn xoe...Ngỡ ngàng...!
Sông nối hồ...rộng mênh mang...
Đại dương tình nghĩa...Thương Giang với người...
Tình thơ ấm dạ, ngọt môi...
Vẫn Tây Hồ..., vẫn một thời khó quên...
Kiev 07/9/2010-TG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2010 17:37:39 bởi THƯƠNG GIANG >
CÒN MÃI MÙA THU. Ngàn sau vội tính mến thương
Sao không yêu nốt đoạn đường nhân sinh?
Lá rơi rê rủ hồn mình
Buồn chung đeo kiếp ,vãn tình mộng xanh.
Lòng người như thể giao tranh
Kẻ thua người thắng, hóa thành không nhau
Mỉa mai gửi rét,cho đau
Nghe tim tê tái ,bạc màu tin yêu.
Hồn chuông ru mộng cuối chiều
Âm dương đôi ngả bao điều tỉnh mê
Mộng trần dang dở câu thề
Vô thường cất nắng ,cơn mê chập chờn …
Điếng hồn,ánh mắt xa hơn
Nhìn trong vô vọng …Trường tồn mãi thu.
MINH TUẤN
MÃI TRƯỜNG TỒN...
Vẫn còn...Nước mắt ưu tư.
Long lanh, chan chứa... lệ dư chảy dài.
Lời xưa... đâu dễ nguôi ngoai....
Xót xa nơi ấy trách ai...vô tình...
Mùa thu vẫn đẹp lung linh.
Ân trong mắt lá...bóng hình người thương...
Tiếc không đi hết chặng đường...
Mỏng manh...nhưng mãi trường tồn...tình thu!
Giao tranh...đâu ...để thâm thù...?
Bạc mầu...chắc bởi lời ru chưa tròn...
Cuối ngày...chuông nguyện cầu hồn
Chiều buông dịu nhẹ...Mắt còn ngóng trông...
Kiev 07/9/2010-TG
Khúc giao mùa lặng lẽ
Cuối hạ...Nắng rớt tán cây.
Giục ngàn lá biếc mau thay sắc vàng.
Gió rủ mây trắng lang thang,
Trốn đi đâu...Để trời sang thu rồi...
Hình như lá bắt đầu rơi...
Trong chiều cả gió...Từng hồi chuông ngân.
Tháp vàng ... sương mỏng phủ dần.
Giao mùa lặng lẽ...Tri ân nơi nào?
TRÓT
Trót sang một chuyến đò
Nẻo về xa vời vợi
Nuối một tầm tay với
Hững hờ con nước xuôi
Trót sang để ngậm ngùi
Biết đâu là trong đục
Dẫu rằng... sông có khúc
Mà sao khoé mắt cay
Trót lỡ một vòng tay
Phù sinh bờ bến gởi
Hôm nào chân bước vội
Đêm dài riêng bóng ta
Trót để thời gian qua
Bạc đầu trong hoài niệm
Mãi một đời tìm kiếm
Đành gởi vào hư không
Huế 3/9/2010
Sông Hương VƯƠNG... Trót vương ánh mắt trong.
Chẳng làm sao quên được..
Hơn một lần...cất bước.
Mà... không thể dời xa...!
Lỡ trao lời thiết tha.
Tháng ngày dài ngóng đợi...
Dẫu...về thưa thớt lối...
Nào hờn trách người đi...?
Biết...kỷ niệm còn ghi.
Khó lòng...mà bội xoá...
Khoé mắt cay?Đâu lạ...
Ám ảnh...buồn thi nhân...
Bởi...xa chẳng được gần.
Đành sống trong ngờ vực...
Thâu canh... chong mắt thức.
Đếm giọt buồn...vỡ loang...
Kiev 8/9/2010-TG
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
CHUYỆN SÔNG HỒ
Bao giờ hồ nối ra sông
Lời thơ hay nốt nhạc lòng rơi nghiêng ?
Sông xưa bến vẫn đợi thuyền
Chỉ e thuyền mãi vui miền gió trăng
Góc hồn ai vẫn cài then
Hay đường xưa lạ bước quen mất rồi ?
Sông Hương vẫn lặng thầm trôi
Vẫn Tây Hồ..., vẫn một thời khó quên
Cầu ai nối nhịp không tên
Chưa qua sao đã bồng bềnh men say
Chút tình gởi gió ngàn bay
Đường xưa kỉ niệm rơi đầy tháng năm
Huế 06/10/2010
Sông Hương
VẪN ẤM TÌNH THƠ
Như bóng cá...chẳng sủi tăm...
Người đi biền biệt...Xa xăm...vẫn chờ...
Một mình lui tới vườn thơ...
Ngày về ...sao nỡ trách ngờ...đổi thay...?
Chút tình gởi gió ngàn bay
Đường xưa kỷ niệm...vương đầy lá me...
Rơi nghiêng giọt nắng...vàng hoe...
Đọng trong đôi mắt tròn xoe...Ngỡ ngàng...!
Sông nối hồ...rộng mênh mang...
Đại dương tình nghĩa...Thương Giang với người...
Tình thơ ấm dạ, ngọt môi...
Vẫn Tây Hồ..., vẫn một thời khó quên...
Kiev 07/9/2010-TG
TRÚC MAI
Ghập ghềnh nợ Trúc duyên Mai
Dòng Hương ôm trọn bờ vai Tây Hồ
Mặc đời dâu bể , sóng xô
Đêm nay tri kỷ tan vào năm canh
Thuyền thơ đối ẩm yến oanh
Cạn ly say đến ngọt mềm bờ môi
" Trùng phùng tri kỷ thiên bôi "
Tàn đêm nay biết.... mai rồi ra sao ?
Sợ buồn nghiêng dốc Nam Giao
Dòng Hương vẫn lặng, Tây Hồ vẫn xanh
Cầu mong một chút an lành
Để sông, hồ hợp duyên thành Trúc Mai
Huế 08/9/2010
Sông Hương
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
VƯƠNG...
Trót vương ánh mắt trong.
Chẳng làm sao quên được..
Hơn một lần...cất bước.
Mà... không thể dời xa...!
Lỡ trao lời thiết tha.
Tháng ngày dài ngóng đợi...
Dẫu...về thưa thớt lối...
Nào hờn trách người đi...?
Biết...kỷ niệm còn ghi.
Khó lòng...mà bội xoá...
Khoé mắt cay?Đâu lạ...
Ám ảnh...buồn thi nhân...
Bởi...xa chẳng được gần.
Đành sống trong ngờ vực...
Thâu canh... chong mắt thức.
Đếm giọt buồn...vỡ loang...
Kiev 8/9/2010-TG
LỠ
Lỡ đứt một cung đàn
Mưa buồn con phố nhỏ
Mình xa nhau từ đó
Dấu giày xưa nơi đâu?
Thơ tình cuối mùa Ngâu
Lỡ vần nên chẳng trọn
Dáng ai chiều nghiêng nón
Qua cầu xưa gió bay
Thế là mình chia tay
Nhẹ nhàng như gió thoảng
Tình đi cùng năm tháng
Lỡ câu thề hôm nao
Nửa vầng trăng nghiêng chao
Thương những chiều bước vội
Nửa vòng tay bối rối
Lỡ làng... buông bóng đêm.
Huế 09/9/2010
Sông Hương
Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
BIẾT LÀM SAO?
Lẽ nào...nợ vẫn cứ đòi...
Làm sao Giang trả cho người được đây?
Tự dưng...hoá...đấng râu mày...
Giật mình...tự hỏi...Lâu nay...đã nhầm...?
Mến...vì tính cũng... nghịch ngầm.
Mừng ...thêm " yêu nữ"...song cầm....tương giao.
Ngỡ...nữ nhi...phận má đào.
Cả mừng...giờ hoá anh hào-nam nhân..?
Luống thẹn...Lòng thấy ngại ngần...
Hồn nhiên quậy phá...Giờ chân...ngập ngừng...
Nếu người im lặng...giá đừng...
Nói ra sự thật...không chừng...hoá hay...?!?
Giờ Giang biết nói gì đây...?
Mong Vịt...lượng thứ lỗi này được không?
Chẳng cùng chung phận má hồng...
Nên người vẫn nhắc..nợ lòng tính sao?
Kiev 8/9/2010-TG
mời em 1 điếu thuốc lào
nợ lòng thôi cứ khắc vào trong thơ
cung đàn bỗng lạc phím tơ
trong vườn ai đó tưởng mơ hoá đào
lãi lời đâu có là bao
nhỏ nhoi như thể ánh sao đêm trường
ngày xưa lãng khách tiêu tương
gặp giai nhân thả tay buồn dưới hoa
bây giờ qua chốn thi ca
gặp Thương Giang thả vài ba tiếng vần
cũng là hạnh ngộ thế nhân
may ra hóng hớt đôi phần thi tiên
không ly rượu... chẳng sầu miên...
gọi là vẫn có bạn ''hiền'' trong thơ ******************
P/S:
chiều nay nhận được hồi âm
thế mà tiền lãi chẳng cầm đến tay
thôi thì xin lấy cái chày
mời nhau chén nước cũng say ân tình lần trước có ai đó vì bí khi gieo vần tiếp nên bỏ nguyên 4 câu này đó nhá
cũng ma mãnh lắm
may mà vịt cũng có 1 chút xíu gọi là... tinh tế nên cũng để ý được...
hý hý hý
vịt thù dai lắm đấy nhá!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.09.2010 19:42:20 bởi vitchetduoi >
LỠ
Lỡ đứt một cung đàn
Mưa buồn con phố nhỏ
Mình xa nhau từ đó
Dấu giày xưa nơi đâu?
Thơ tình cuối mùa Ngâu
Lỡ vần nên chẳng trọn
Dáng ai chiều nghiêng nón
Qua cầu xưa gió bay
Thế là mình chia tay
Nhẹ nhàng như gió thoảng
Tình đi cùng năm tháng
Lỡ câu thề hôm nao
Nửa vầng trăng nghiêng chao
Thương những chiều bước vội
Nửa vòng tay bối rối
Lỡ làng... buông bóng đêm.
Huế 09/9/2010
Sông Hương
Đành
Tình người ...dẫu dịu êm...
Đành buông...khi đã lỡ...
Nhìn...dòng sông bồi , lở.
Chợt thấy lòng xốn xang...
Khi lá chuyển sắc vàng...
Mình chia tay...từ đó...
Nhẹ nhàng như làn gió...
Nào kịp hiểu nguồn cơn...?
Chắc lại bởi giận hờn.
Âm ỉ ...đau nhức nhối...
Bài thơ tình sau cuối.
Qua cầu...gió cuốn bay...
Lối về in dấu giày,
Bụi thời gian sẽ xoá...
Mùa thu xao xác lá...
Mênh mang...buồn lời ru...
Kiev 12/9/2010-TG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2010 03:43:20 bởi THƯƠNG GIANG >
Anh cảm ơn em đã tặng anh cảnh mùa thu thật đẹp.dựa theo bức ảnh của em ,anh cảm tác đôi vần về mùa thu buồn nhé.
MỘT MÌNH VỚI THU
Ai tạc cảnh thu sắc lá vàng
Để hồn ta cứ mãi mêng mang
Nhớ mùa kỷ niệm thời xưa cũ
Mơ giấc hồng hoang đón xuân sang.
Tình cũ xa rồi..rối lòng đau
Tháng năm lá biếc đã thay màu
Heo may giá lạnh,tim hoá đá
Mộng ước tình xa mãi tận đâu?
Nghĩ nữa mà chi dạ rối bời
Tình mình trong ảo thật xa xôi
Gói niềm thương nhớ,chôn kỷ niệm
Còn lại mình ta giữa cõi đời!
Quangluc
Ngày 05/09/2010.
BUỒN MÊNH MANG
Mùa thu quyến rũ...biết bao người.
Mềm mại ven hồ...liễu buông lơi...
Nắng nhuộm cho cây...vàng sắc lá.
Mây trắng nhởn nhơ... xanh thắm trời...
Riêng anh mùa thu chất chứa sầu.
Lòng nghe hoang vắng những ngày Ngâu.
Con tim thổn thức...trong nỗi nhớ...
Dấu yêu ngày cũ...biết tìm đâu...?
Để lòng giá lạnh...tựa mồ hoang.
Nhợt nhạt mảnh trăng...cũng võ vàng.
Gói ghém nỗi buồn...sao vẫn thấy,
Cô đơn như thể...hoá mênh mang..?
Kiev 12/9/2010-TG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2010 03:29:28 bởi THƯƠNG GIANG >
Ngày xuân
Một ta ngồi nhớ bóng mình
Xung quanh công sở tràn tình mùa xuân
Đâu rồi? …Cạn chén phân vân
Tình trong nghẹn đắng …Muôn phần thẳm sâu. Hờn giận
Giận hờn...rồi sẽ qua mau.
Duyên xưa sẽ thắm như ngày đầu thôi.
Sẽ không đơn lẻ tim côi.
Tương giao nâng chén...uống trôi u hoài...
Vì ai Mắt trông xuôi ngược ngắn dài
Mặt mày ngơ ngác đợi ai bên tường
Nắng mưa ,rũ bạc tai ương…
Vì ai xó chợ đầu đường tương tư .
Tương tư
Phải chăng...bởi tại mùa thu.
Lá vàng rơi rụng...sương mù giăng giăng.
Đêm nhợt nhạt...nhớ mảnh trăng.
Hồn thơ lạc mãi cung Hằng...tương tư...? Liều Thuyền anh ,em lái mới ừ
Sông mê đậu bóng, hồn như sóng lòng
Dẫu mai em có đổi giòng
Hôm nay anh cũng được lòng em yêu.
Trách Tha hương...mắt nhuốm trời chiều.
Tóc xanh giờ đã muối tiêu...điểm rồi...
Hẹn thề...đành lỡ người ơi...
Xin đừng hờn trách...những lời dối yêu... Tại ai? Chiêm bao thấp thoáng sớm chiều
Tại lưng ong với yếm điều mong manh
Giá người cứ ở trong tranh
Thì tôi đâu muốn bẻ cành tương tư… Gieo buồn... Cuộc đời...sao mãi :-Giá như... Để ai nuối tiếc lời ru xa rồi...
Lưng ong với yếm lụa sồi.
Giờ thành hoài niệm...một thời đã qua... MINH TUẤN -TG
Thương kiếp thi nhân.
Tiếc thương một kiếp tài hoa…
Xác vùi…mộ địa…Xót xa ngẹn ngào…
Sáu mươi năm…Giấc chiêm bao. Duyên trần ngắn ngủi...Lẽ nào.., vậy thôi? Sống nhờ, thác gửi...quê người... Hắt hiu phần mộ trên đồi, giá băng. Đêm thu lạnh lẽo sương giăng. Bạch dương ru giấc vĩnh hằng ngàn năm... Từ nay...biết có ai thăm... Khói nhang ,cúng giỗ..., rồi chăm mộ phần...? Có ai tri kỷ , tri ân...
Âm thầm khóc gọi thi nhân...Nhớ người?!?
Đành thôi... chín suối ngậm cười. Chốn đời nếu có bạc vôi...Lẽ thường!!! Anh linh...tìm cửa Phật nương. Niết Bàn cõi ấy...Thiên đường Vô Ưu... Người đi thơ vẫn còn lưu. Thiên thu khuất bóng ...mến yêu vẫn còn... Tình thơ...mãi vẫn trường tồn. Trong lòng bạn đọc...nỗi buồn tiếc thương... Kiev 10/09/2010-TG *) (Viết sau ngày đưa tiễn vong linh nhà thơ Việt Văn, người đã cùng TG cộng tác với báo TTQH trong suốt 12 năm qua vừa tạ thế ngày 8/9/2010)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2010 03:48:58 bởi THƯƠNG GIANG >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: