Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Day dứt...
Gió về, lạnh cả ngày đông
Bờ môi em... héo, cải ngồng lỡ hoa
Đêm hờn... nhắc, chuyện ngày qua
Bến sông xưa vắng, đã xa một chiều...
Bướm vàng... lạc... giữa mùa yêu
Triền đê hoang gió những chiều ưu tư
Em đi... phía ấy sương mù
Gánh sầu bỏ lại..., lời ru... thêm buồn
Nhớ người, giăng mắc hoàng hôn
Bây giờ day dứt, gói chôn... một mình...
Hẹn thề... đã... ướt môi xinh
Để rồi vụn vỡ...* chữ tình... lụy nhau...
Ly hương, biệt... mối duyên đầu
Ngóng con đò, tiếc... mùa cau lỡ thì
Níu người... đừng... dối chân đi
Nửa đời còn lại... chút gì... của nhau...?
lanh.ktq
Vọng cố hương.
Dẫu chỉ còn lại miếng trầu.
Thủa xưa ước hẹn tình đầu gửi trao…
Nửa đời qua tựa chiêm bao.
Trở trăn day dứt cồn cào ai hay?
Biết rằng …đã lỡ vòng tay .
Cau khô, trầu héo, vôi cay chẳng còn.
Dĩ vãng xưa muốn vùi chôn.
Bóng hình người cũ …chờn vờn ảo hư…
Em đi... phía ấy sương mù
Lòng mang nặng nỗi ưu tư muộn phiền.
Cầu mong nơi ấy bình yên.
Người về nối lại cầu duyên cho mình…
Buồn ai theo bước đăng trình.
Dối lòng …sao dối bước chân tìm về?
Dứt day lời cũ hẹn thề.
Người xa dõi mắt ngóng về cố hương…
kiev 22/1/2011-TG
Tìm viễn xứ...
Nhớ người, phía ấy cố nhân
Sân đình hoang vắng... dấu chân... tìm về
Tội tình! Phụ nghĩa phu thê...
Nửa đời may vá... câu thề, thuở trao...
Tình mình, ngỡ... giấc chiêm bao
Giờ con gió chướng... cồn cào... thổi qua
Vòng tay... trót... lỡ... cách xa
Đâu làn quan họ, một nhà Trúc xinh...
Cau khô, trầu héo* chúng mình...
Vôi cay bạc thếch, chữ tình... ảo hư...
Nặng lòng viễn xứ... dẫu dù
Cách ngăn... chiều xuống... tương tư, một người...
Bình yên về phía xa xôi
Buồn... theo níu gót... trách lời..., đêm xưa
Đông này, lạnh... nữa... một mùa
Người xa... có biết... thôi chưa... ngừng... tìm...
lanh.ktq
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.01.2011 23:42:47 bởi lanh.ktq >