Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Bởi...
Bởi chiều.. chiều vẫn hoàng hôn
Bởi người lữ khách, nỗi buồn... vẫn gieo...
Bởi vầng trăng vỡ đêm nào
Bởi chong mắt... giấc chiêm bao, đợi chờ
Bởi tim... tim chẳng dối, ngờ
Bởi đa đoan... vướng... vần thơ, cùng người
Bởi xa nhau cả khoảng trời
Bởi triền đê ấy... một thời... trót xưa
Bởi con gió chướng nghịch đùa
Bởi lời yêu thấm... xót chua... Chạnh lòng!*
Bởi còn... lối cũ, còn mong
Bởi đêm khắc khoải đường chung... Người về...?
Bởi cỏ may... níu... câu thề
Bởi than nồng... đợi... đam mê, một lần...
Sông Thương, chảy... phía âm thầm
Nguyệt hàn... lạnh... ngóng dấu chân..., đợi chờ...
lanh.ktq
Vì...
Vì xa ,hoài vọng câu thơ.
Vì mình khuất dạng ...nên ngờ đổi thay?
Vì không gặp được mỗi ngày ,
Vì ao ước được nắm bàn tay ,mình cùng...
Vì câu hát :"Nhện giăng mùng"*
Vì thương nên mới nhớ nhung...trách hờn...?
Vì vương ánh mắt u buồn,
Vì chiều bóng đổ hoàng hôn...tím dần.
Vì mòn mỏi đợi bước chân,
Vì triền đê cũ khắc hằn dấu xưa...
Vì thoảng cơn gió nghịch mùa.
Vì từng cay đắng xót chua đã nhiều...?
Vì còn day dứt lời yêu,
Vì sợ than ủ...ai khêu lửa lòng...?
Mà sông Thương mãi xuôi dòng.
Cho nên hàn Nguyệt ngóng trông người về...?
Thương Giang
Bởi vì...
Vì xa, níu... một vần thơ
Bởi yêu chẳng dễ... chữ ngờ đổi thay
Vì mong nỗi nhớ bao ngày
Nên bàn tay... lạnh... bàn tay, một mình
Vì thôi câu hát "Giăng mùng..."
Xin người đừng nhắc... nhớ nhung... xưa rồi
Vì buồn... một vạt sông trôi
Bây giờ bồi lở cả đời, xứ xa...
Vì mòn... mỏi... bước người qua
Đành thôi đừng trách... thoảng xa, dỗi hờn
Vì con gió chướng tóc mềm
Bờ môi khô mặn... xót... thêm mỗi chiều
Thôi... còn day dứt lời yêu
Mưa về lạnh lối... sao khêu, đừng! Người...
Triền đê... vắng... sẽ mình tôi
Trăng nguyên bóng đợi... một thời, sông Thương...!
lanh.ktq