Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Bởi vì...
Vì xa, níu... một vần thơ
Bởi yêu chẳng dễ... chữ ngờ đổi thay
Vì mong nỗi nhớ bao ngày
Nên bàn tay... lạnh... bàn tay, một mình
Vì thôi câu hát "Giăng mùng..."
Xin người đừng nhắc... nhớ nhung... xưa rồi
Vì buồn... một vạt sông trôi
Bây giờ bồi lở cả đời, xứ xa...
Vì mòn... mỏi... bước người qua
Đành thôi đừng trách... thoảng xa, dỗi hờn
Vì con gió chướng tóc mềm
Bờ môi khô mặn... xót... thêm mỗi chiều
Thôi... còn day dứt lời yêu
Mưa về lạnh lối... sao khêu, đừng! Người...
Triền đê... vắng... sẽ mình tôi
Trăng nguyên bóng đợi... một thời, sông Thương...!
lanh.ktq
Còn thương .
Dòng đời chia cách nẻo đường.
Thương trăng một bóng lạnh sương đợi chờ.
Nhớ nhau tím rịn câu thơ.
Một lời thề hẹn bao giờ cho quên ?
Người ơi! Mình gặp bởi duyên
Xa gần cũng chớ muộn phiền âu lo...
Đừng gieo hờn giận vu vơ,
Ghen chi con sóng giỡn bờ cát xa...?
Ngọn nguồn thấu hiểu riêng ta.
Gió mùa dẫu có thổi qua ,ngại gì..?
Thoảng lời xưa cũ thầm thì.
Qua rồi kỷ niệm hoen mi thủa nào...
Vườn yêu lối mộng ta vào.
Chiều buông vạt nắng hanh hao đợi người...
Thương Giang
Dòng thương...
Mắt xưa trót đã buông lời
Nép sau khung cửa cả trời yêu thương
Dẫu đời... trở cách... nẻo đường
Lẻ vầng trăng đợi, lạnh sương..., vì người
Câu thơ... dệt... nhớ chơi vơi
Triền đê găm gấu nhắc thời yêu xa
Bến sông, chiều... trót bước qua
Bây giờ phiền muộn... sóng xa, xô bờ
Giận chi... hờn... níu câu thơ
Ghen chi con nước, lập lờ... Cuốn trôi...
Ngọn nguồn, người với riêng tôi
Kệ con gió chướng... xa rồi, niềm đau...
Trăng xưa nguyên vẹn một màu
Lần về kỷ niệm... bên nhau, một chiều
Mình về đắm lại vườn yêu
Chiều buông vạt nắng... dệt thêu... đợi người...
lanh.ktq