Trích đoạn: THƯƠNG GIANG
Dòng thương...
Mắt xưa trót đã buông lời
Nép sau khung cửa cả trời yêu thương
Dẫu đời... trở cách... nẻo đường
Lẻ vầng trăng đợi, lạnh sương..., vì người
Câu thơ... dệt... nhớ chơi vơi
Triền đê găm gấu nhắc thời yêu xa
Bến sông, chiều... trót bước qua
Bây giờ phiền muộn... sóng xa, xô bờ
Giận chi... hờn... níu câu thơ
Ghen chi con nước, lập lờ... Cuốn trôi...
Ngọn nguồn, người với riêng tôi
Kệ con gió chướng... xa rồi, niềm đau...
Trăng xưa nguyên vẹn một màu
Lần về kỷ niệm... bên nhau, một chiều
Mình về đắm lại vườn yêu
Chiều buông vạt nắng... dệt thêu... đợi người...
lanh.ktq
Trở về bên anh.
Trở về…sẽ trở về thôi,
Để nghe rộn rã tiếng cười thâu canh…
Dịu dàng em tựa vai anh.
Cho buồn ngày cũ tan thành khói sương
Vầng trăng lại sáng như gương.
Rắc muôn ánh bạc sông Thương nô đùa.
Trở về …về với ngày xưa.
Phút ban đầu , thủa đón đưa …chúng mình.
Sông –Trăng thơ mộng hữu tình.
Ngàn năm quấn quýt bóng-hình chẳng xa .
Thoảng còn lạnh gió thổi qua.
Niềm tin nuôi dưỡng nở hoa tím mầu.
Trở về…về vá nỗi đau.
Mấy lần trăng vỡ, giờ khâu cho lành.
Sẽ không lỗi hẹn đâu anh.
Em về dệt tiếp mộng xanh cùng người…
Thương Giang
...cho Bến đợi
Mắt buồn... loang ướt triền đê
Sương đêm quạnh vắng... lời thề, cỏ may...
Lạnh vai để thấy bao ngày
Dịu dàng đợi... đón.. vòng tay, một người
Vẹn đầy khao khát... Tình ơi...
Giấu mi hoen... dối... một thời trót xưa
Xứ xa biết cuối dặm đường
Lẻ vầng trăng đợi... sông Thương trở về
Trở về.. nối lại đam mê
Gần hơn bờ nhớ... Sơn khê, xưa rồi...
Bây giờ dẫu thoảng xa xôi
Kệ... chiều hoang gió... Lở bồi... người qua...
Về nghe! Vá.. nỗi đau... xa...
Miếng trầu têm lại... mặn mà hơn xưa
Trăng còn nguyên ấy, bao mùa
Dòng sông yêu... chảy... đón đưa, tình mình...
lanh.ktq
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80153/D1914BE46AC8442F8DF3D5A483CF957B.jpg[/image]