CÒN ĐỌNG LẠI
Bến sông xưa vẫn ngóng đợi người về
Lau vẫn trắng, đọc triền đê thao thức
Cỏ may găm vào trái tim buốt nhức
Biết bao giờ, thành hiện thực...giấc mơ
Thuyền dời bến, vẫn chưa trở lại bờ
Để một người cứ mãi chờ vô vọng
Kỷ niệm xưa lẽ nào tan bọt bóng...
Mà câu thơ loang chiều rộng.... chơi vơi?
Cánh hoa vương...anh lặng lẽ thả trôi
Theo dòng nước với bao lời nhắn nhủ
Qua mất rồi...em chẳng còn thiếu nữ
Anh vẫn chờ, bởi quá khứ chẳng quên
Day dứt hoài, một nỗi nhớ không tên
Em lang thang dọc những triền đê lạ
Cố kiếm tìm ngày xưa, dù na ná...
Dịu lắng cồn cào, trong dạ nhớ anh
Hoa cỏ may, sao gầy guộc mỏng manh
Mà buốt nhói, khi găm vào câu hát
Kỷ niệm xưa, đọng thành giọt mặn chát
Lăn dài theo, đôi tay quạt ru con...
Thương Giang
...........................................
CÒN DẤU CHÂN....
Nỗi buồn không tên, len lén theo về
Màu cỏ úa...hay vàng khi tỉnh...thức?
Màu ưu tư, khi gọi tên : đau nhức
Sao vẫn nao lòng, chờ chực giấc mơ
Biển mênh mông, biết đâu bến, đâu bờ
Khi người đi, còn nỗi mong hoài vọng
Kẻ ở lại, niềm thương hoài mơ bóng
Khi nghìn trùng, bay bổng lối chơi vơi
Trăng đêm nay, để mặc gió buông trôi
Không chia sớt, cũng không lời nhắn nhủ
Sao trăng kia, vẫn còn trăng thiếu nữ
Mãi chập chờn, khi lữ khách tìm quên
Lại len lén, với niềm mộng không tên
Lại thơ thẩn với nhiều vùng mơ lạ
Lữ khách tìm dáng hoa, dù na ná
Cho cả hồn ai, sống mãi trong anh
Xin Chúa ban, niềm ước dẫu mỏng manh
Được ân cần, được màu xanh câu hát
Được tình xưa, ngọt ngào hay mặn chát
Thảng trôi dòng đời, theo dấu chân con
lethutrang
(Thương Giang à, Chị đọc quyển thơ Nối Một Vòng Tay
có bài thơ này của Em, Chị hoạ bài này, xem như quà tặng
cho Em Gái nhé. Chúc Em khoẻ, luôn vui.Thân)